Cố Hướng Bồi tiến tới ôm lấy Hà Tử Tường đang lạnh run, bối rối hỏi: “Tử Tường, làm sao vậy, em đau ở đâu, để anh xem?”
Hà Tử Tường nghe tiếng thì chậm rãi ngẩng đầu lên, dường như đang xác nhận xem người trước mắt là ai, có đáng tin hay không. Nửa ngày sau, Hà Tử Tường giang tay, ôm lấy cổ Cố Hướng Bồi, vùi mặt vào lòng ngực anh, âm thanh nghẹn ngào: “Anh.”
Tiếng ‘anh’ này ủy khuất tới cực điểm, đồng thời khảm sâu vào trái tim Cố Hướng Bồi, làm anh đau lòng không thôi, cứ như có một bàn tay vô hình đang dùng sức bóp chặt trái tim, làm anh thống khổ tới không có từ ngữ nào hình dung được.
Cố Hướng Bồi thực sốt ruột muốn xem thử xem trên người Hà Tử Tường có miệng vết thương nào hay không, nhưng Hà Tử Tường cứ ôm chặt không thôi, miệng lại không ngừng gọi anh không ngừng than đau, Cố Hướng Bồi không có cách nào, chỉ kiếm tra sơ qua, cơ thể không có ngoại thương nhưng sắc mặt trắng bệch cùng thân thể không ngừng run rẩy của Hà Tử Tường chứng minh rõ sự đau đớn mà cậu đang phải chịu. Cố Hướng Bồi không nghĩ ngợi nhiều nữa, dứt khoát bế bổng Hà Tử Tường, chạy thẳng ra xe mình, dọc theo đường đi thu hút biết bao nhiêu ánh mắt khác thường cũng không chút quan tâm.
Chiếc Honda đen ‘két’ một tiếng vội vàng rời khỏi bãi đậu xe khu trung tâm mua sắm, hướng về phía bệnh viện.
Trong xe, Cố Hướng Bồi một tay lái xe, một tay nắm chặt tay Hà Tử Tường, lúc này anh bối rối không thôi, rốt ruột không biết nên làm gì bây giờ.
Hà Tử Tường tựa đầu vào vai Cố Hướng Bồi, thân thể vẫn còn run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn, trong xe chỉ còn lại tiếng hô hấp cùng không khí nặng nề.
Cũng may bệnh viện cách đó không xa, hơn mười phút sau đã tới. Cố Hướng Bồi mở cửa xe, vừa định chạy qua giúp thì Hà Tử Tường đã tự mở, ngồi xe nãy giờ, Hà Tử Tường cũng bình phục lại một chút, tuy bụng vẫn còn đau đớn kịch liệt nhưng ít ra ý thức cũng thanh tỉnh, có thể tự mình đi đường.
Cố Hướng Bồi dìu Hà Tử Tường làm một loạt kiểm tra, bác sĩ cuối cùng cho ra kết luận: vì áp lực tinh thần quá lớn dẫn tới đau bụng cấp tính, Cố Hướng Bồi nghe vậy thì tảng đá nặng nề trong lòng rốt cuộc cũng biến mất, thở dài một hơi, thân thể siết chặt cũng trầm tĩnh lại.
Bác sĩ viết đơn thuốc cho Hà Tử Tường, tiếp đó đề nghị người bệnh không nên suy nghĩ quá nhiều, nên ăn nhiều trái cây cùng rau xanh cùng các hoạt động có thể thả lỏng tinh thần, tỷ như xem hài kịch hay đọc truyện cười, nếu bệnh tình cứ kéo dài không giảm bớt mà cứ tăng lên thì rất cần cố vấn tâm lý.
“Đỡ hơn không?” Hà Tử Tường đang truyền nước biển, Cố Hướng Bồi rót một ly nước ấm đưa qua.
“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Hà Tử Tường gật gật đầu, nhận ly nước cúi đầu đáp. Cậu có chút ngượng ngùng đối mặt với Cố Hướng Bồi, không biết nên giải thích vì sao mình lại bị áp lực tinh thần, cũng không thể giải thích ban nãy ma xui quỷ khiến thế nào lại chủ động ôm lấy anh, lại càng không thể đối mặt với chuyện mình bị anh bế lên xe.
Thực là không còn mặt mũi gặp người mà!
Cố Hướng Bồi nhìn bình dịch đang nhỏ xuống từng giọt, xong bình này còn phải truyền thêm một bình nữa, ít nhất cũng tốn hai tiếng, nghĩ nghĩ, liền nói: “Em nằm nghỉ một lúc đi, anh ra ngoài gọi điện báo cho dì một tiếng.”
“Ừm, dạ.” Hà Tử Tường nằm xuống, quay đầu vào bên trong, ngượng ngùng nhìn về phía Cố Hướng Bồi.
Cố Hướng Bồi không nghĩ nhiều, tất cả tâm trí đều là bệnh tình của Hà Tử Tường, cái ôm ban nãy cũng là tình huống cấp bách, căn bản không chú ý tới sự ngại ngùng của Hà Tử Tường. Gọi điện cho bà Hà nói đại khái Hà Tử Tường không khỏe, tối nay sẽ qua chỗ anh chứ không về nhà, tiếp đó gọi tới công ty, hỏi trợ lý về tình hình vị khách ban nãy, cuối cùng thông báo hôm nay mình sẽ không quay lại, xin phép nghỉ một hôm.
Tiềm thức Cố Hướng Bồi cho rằng lúc này Hà Tử Tường cần anh chăm sóc, vì thế liền tự chủ trương để Hà Tử Tường ở nhà mình tối nay, Hà Tử Tường gật gật đầu không có ý kiến, chẳng thà chịu đựng xấu hổ đối mặt với Cố Hướng Bồi còn hơn phải gặp gỡ Giang Lâm Nhi, hiện giờ cậu căn bản không có cách nào ở cùng một nhà với cô ta.
Về phần Giang Lâm Nhi vẫn còn ở trung tâm mua sắm, chồng bị bệnh, tính ra cô nàng phải nhận được thông báo trước tiên mới đúng, bất quá Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi đều đồng thời quên mất, một người hiện giờ quá chán ghét mà không muốn nghĩ tới, một người căn bản không dư tâm trí để ý tới một ‘người ngoài’ như Giang Lâm Nhi.
Cho nên Giang Lâm Nhi đáng thương ở quán cà phê trò chuyện với Lâm Tuấn nửa ngày cũng không thấy Hà Tử Tường quay lại, gọi điện cũng không nghe máy, vừa vặn Lâm Tuấn vẫn chưa đi nên chủ động đề nghị đưa về, Giang Lâm Nhi liền thuận thế đáp ứng.
Không nói tới Giang Lâm Nhi về nhà sẽ tức giận thế nào, bên này hai người đã cùng quay về nhà trọ của Cố Hướng Bồi, sau khi bảo Hà Tử Tường vào phòng ngủ nghỉ ngơi, anh liền xắn tay áo vào bếp nấu cháo.
Đây không phải lần đầu tiên Hà Tử Tường vào phòng Cố Hướng Bồi, nhưng ngủ trên giường thì chính là lần đầu tiên, nghe thấy mùi hương quen thuộc của anh tỏa ra từ gối với chăn bông, vô thức Hà Tử Tường nặng nề thiếp ngủ.
Lúc Cố Hướng Bồi bưng một tô cháo thịt bằm nấu với cải bó xôi tiến vào thì nhìn thấy Hà Tử Tường nằm trên giường mình say ngủ, anh hơi nhếch môi cười, đặt cháo lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của Hà Tử Tường, thở nhẹ một hơi, đưa tay vuốt ve gò má có chút tái nhợt của cậu.
May mắn em không có việc gì…
Má áp má, mũi chạm mũi, Cố Hướng Bồi phối hợp với hô hấp của Hà Tử Tường, tuần suất hít thở giống nhau, cùng một nhịp thở, cùng một nhịp tim.
… …
Nghỉ ngơi một đêm ở nhà Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường đã khỏe lại rất nhiều, vốn đau bụng cũng vì áp lực tâm lý, hiện giờ không nghĩ nữa, tự nhiên sẽ không sao. Hơn nữa, trải qua chuyện hôm qua, Hà Tử Tường lại càng kiên định ly hôn với Giang Lâm Nhi, đồng thời phải để cô ta cùng Lâm Tuấn phải trả giá cho những việc mình đã làm. Đối với bọn họ, cậu không còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Chiều hôm sau, Hà Tử Tường không thể không kiên nhẫn lắng nghe mẹ mình lải nhải một trận, lại còn không ngừng giải thích, chỉ là cậu ăn phải đồ thiu mới bị đau bụng, uống thuốc xong thì không sao nữa, nói mãi bà Hà mới yên lòng.
Mà Giang Lâm Nhi hôm qua về tới nhà tuy rất tức giận vì bị bỏ lại, bất quá sau khi nghe bà Hà nói nguyên nhân là vì Hà Tử Tường sinh bệnh thì cũng nguôi giận, lúc Hà Tử Tường quay về còn ân cần hỏi han một phen. Nếu là trước kia có lẽ Hà Tử Tường sẽ cảm thấy thực ấm áp, nhưng hiện giờ cậu hoàn toàn không có chút cảm giác nào, đối với Giang Lâm Nhi, cậu đã sớm dựng lên một bức tường thành thật dày, mặc kệ bên ngoài tác động thế nào, trái tim ẩn sâu bên trong hoàn toàn không cảm thụ được.
Hà Tử Tường đã hạ quyết tâm, những ngày kế tiếp cậu lại càng dành nhiều thời gian vào công việc hơn, sau khi sống lại, tuy mỗi ngày đều đi làm nhưng vì nội dung đơn giản nên cũng khá thảnh thơi, những khi đó, việc thường làm nhất là lên mạng mua cổ phiếu chứng khoán.
Thị trường chứng khoán, Hà Tử Tường tự nhiên vẫn tiếp tục chú ý, nhưng công việc cũng không thể lơ là, cậu nhớ rõ hai tháng sau trưởng phòng bên bọn họ sẽ thăng chức, vị trí của ông hiện giờ sẽ bỏ trống.
Đời trước cậu không tranh thủ cơ hội này bởi vì kinh nghiệm còn ít ỏi, tuy biểu hiện không tồi nhưng cũng không phải xuất sắc nhất, đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất là chỗ dựa vững chắc của cậu khi đó là Cố Hướng Bồi đã từ chức xuất ngoại, vì thế cậu chỉ đành trơ mắt nhìn chức vị trưởng phòng lọt vào tay người khác. Nhưng lần này không giống, biểu hiện công việc có thể nói là người xuất sắc nhất, mà chỗ dựa vững chắc là giám đốc tài chính Cố Hướng Bồi cũng không từ chức, ở công ty vẫn là một nhân vật có tiếng nói.
Cho nên khoảng thời gian kế tiếp, Hà Tử Tường tính toán trừ bỏ ba bữa cơm cùng buổi tối phải ngủ trước mười một giờ, nhất định phải tuân theo tiêu chuẩn cuồng công việc đời trước, cố gắng làm việc, cố gắng biểu hiện, nhất định phải tăng chức.
Nhân tiện mượn cớ sau này làm việc quá khuya, vì không muốn quấy rầy Giang Lâm Nhi, cậu sẽ dọn qua ngủ ở phòng sách.
Hà Tử Tường nghe tiếng thì chậm rãi ngẩng đầu lên, dường như đang xác nhận xem người trước mắt là ai, có đáng tin hay không. Nửa ngày sau, Hà Tử Tường giang tay, ôm lấy cổ Cố Hướng Bồi, vùi mặt vào lòng ngực anh, âm thanh nghẹn ngào: “Anh.”
Tiếng ‘anh’ này ủy khuất tới cực điểm, đồng thời khảm sâu vào trái tim Cố Hướng Bồi, làm anh đau lòng không thôi, cứ như có một bàn tay vô hình đang dùng sức bóp chặt trái tim, làm anh thống khổ tới không có từ ngữ nào hình dung được.
Cố Hướng Bồi thực sốt ruột muốn xem thử xem trên người Hà Tử Tường có miệng vết thương nào hay không, nhưng Hà Tử Tường cứ ôm chặt không thôi, miệng lại không ngừng gọi anh không ngừng than đau, Cố Hướng Bồi không có cách nào, chỉ kiếm tra sơ qua, cơ thể không có ngoại thương nhưng sắc mặt trắng bệch cùng thân thể không ngừng run rẩy của Hà Tử Tường chứng minh rõ sự đau đớn mà cậu đang phải chịu. Cố Hướng Bồi không nghĩ ngợi nhiều nữa, dứt khoát bế bổng Hà Tử Tường, chạy thẳng ra xe mình, dọc theo đường đi thu hút biết bao nhiêu ánh mắt khác thường cũng không chút quan tâm.
Chiếc Honda đen ‘két’ một tiếng vội vàng rời khỏi bãi đậu xe khu trung tâm mua sắm, hướng về phía bệnh viện.
Trong xe, Cố Hướng Bồi một tay lái xe, một tay nắm chặt tay Hà Tử Tường, lúc này anh bối rối không thôi, rốt ruột không biết nên làm gì bây giờ.
Hà Tử Tường tựa đầu vào vai Cố Hướng Bồi, thân thể vẫn còn run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn, trong xe chỉ còn lại tiếng hô hấp cùng không khí nặng nề.
Cũng may bệnh viện cách đó không xa, hơn mười phút sau đã tới. Cố Hướng Bồi mở cửa xe, vừa định chạy qua giúp thì Hà Tử Tường đã tự mở, ngồi xe nãy giờ, Hà Tử Tường cũng bình phục lại một chút, tuy bụng vẫn còn đau đớn kịch liệt nhưng ít ra ý thức cũng thanh tỉnh, có thể tự mình đi đường.
Cố Hướng Bồi dìu Hà Tử Tường làm một loạt kiểm tra, bác sĩ cuối cùng cho ra kết luận: vì áp lực tinh thần quá lớn dẫn tới đau bụng cấp tính, Cố Hướng Bồi nghe vậy thì tảng đá nặng nề trong lòng rốt cuộc cũng biến mất, thở dài một hơi, thân thể siết chặt cũng trầm tĩnh lại.
Bác sĩ viết đơn thuốc cho Hà Tử Tường, tiếp đó đề nghị người bệnh không nên suy nghĩ quá nhiều, nên ăn nhiều trái cây cùng rau xanh cùng các hoạt động có thể thả lỏng tinh thần, tỷ như xem hài kịch hay đọc truyện cười, nếu bệnh tình cứ kéo dài không giảm bớt mà cứ tăng lên thì rất cần cố vấn tâm lý.
“Đỡ hơn không?” Hà Tử Tường đang truyền nước biển, Cố Hướng Bồi rót một ly nước ấm đưa qua.
“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Hà Tử Tường gật gật đầu, nhận ly nước cúi đầu đáp. Cậu có chút ngượng ngùng đối mặt với Cố Hướng Bồi, không biết nên giải thích vì sao mình lại bị áp lực tinh thần, cũng không thể giải thích ban nãy ma xui quỷ khiến thế nào lại chủ động ôm lấy anh, lại càng không thể đối mặt với chuyện mình bị anh bế lên xe.
Thực là không còn mặt mũi gặp người mà!
Cố Hướng Bồi nhìn bình dịch đang nhỏ xuống từng giọt, xong bình này còn phải truyền thêm một bình nữa, ít nhất cũng tốn hai tiếng, nghĩ nghĩ, liền nói: “Em nằm nghỉ một lúc đi, anh ra ngoài gọi điện báo cho dì một tiếng.”
“Ừm, dạ.” Hà Tử Tường nằm xuống, quay đầu vào bên trong, ngượng ngùng nhìn về phía Cố Hướng Bồi.
Cố Hướng Bồi không nghĩ nhiều, tất cả tâm trí đều là bệnh tình của Hà Tử Tường, cái ôm ban nãy cũng là tình huống cấp bách, căn bản không chú ý tới sự ngại ngùng của Hà Tử Tường. Gọi điện cho bà Hà nói đại khái Hà Tử Tường không khỏe, tối nay sẽ qua chỗ anh chứ không về nhà, tiếp đó gọi tới công ty, hỏi trợ lý về tình hình vị khách ban nãy, cuối cùng thông báo hôm nay mình sẽ không quay lại, xin phép nghỉ một hôm.
Tiềm thức Cố Hướng Bồi cho rằng lúc này Hà Tử Tường cần anh chăm sóc, vì thế liền tự chủ trương để Hà Tử Tường ở nhà mình tối nay, Hà Tử Tường gật gật đầu không có ý kiến, chẳng thà chịu đựng xấu hổ đối mặt với Cố Hướng Bồi còn hơn phải gặp gỡ Giang Lâm Nhi, hiện giờ cậu căn bản không có cách nào ở cùng một nhà với cô ta.
Về phần Giang Lâm Nhi vẫn còn ở trung tâm mua sắm, chồng bị bệnh, tính ra cô nàng phải nhận được thông báo trước tiên mới đúng, bất quá Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi đều đồng thời quên mất, một người hiện giờ quá chán ghét mà không muốn nghĩ tới, một người căn bản không dư tâm trí để ý tới một ‘người ngoài’ như Giang Lâm Nhi.
Cho nên Giang Lâm Nhi đáng thương ở quán cà phê trò chuyện với Lâm Tuấn nửa ngày cũng không thấy Hà Tử Tường quay lại, gọi điện cũng không nghe máy, vừa vặn Lâm Tuấn vẫn chưa đi nên chủ động đề nghị đưa về, Giang Lâm Nhi liền thuận thế đáp ứng.
Không nói tới Giang Lâm Nhi về nhà sẽ tức giận thế nào, bên này hai người đã cùng quay về nhà trọ của Cố Hướng Bồi, sau khi bảo Hà Tử Tường vào phòng ngủ nghỉ ngơi, anh liền xắn tay áo vào bếp nấu cháo.
Đây không phải lần đầu tiên Hà Tử Tường vào phòng Cố Hướng Bồi, nhưng ngủ trên giường thì chính là lần đầu tiên, nghe thấy mùi hương quen thuộc của anh tỏa ra từ gối với chăn bông, vô thức Hà Tử Tường nặng nề thiếp ngủ.
Lúc Cố Hướng Bồi bưng một tô cháo thịt bằm nấu với cải bó xôi tiến vào thì nhìn thấy Hà Tử Tường nằm trên giường mình say ngủ, anh hơi nhếch môi cười, đặt cháo lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của Hà Tử Tường, thở nhẹ một hơi, đưa tay vuốt ve gò má có chút tái nhợt của cậu.
May mắn em không có việc gì…
Má áp má, mũi chạm mũi, Cố Hướng Bồi phối hợp với hô hấp của Hà Tử Tường, tuần suất hít thở giống nhau, cùng một nhịp thở, cùng một nhịp tim.
… …
Nghỉ ngơi một đêm ở nhà Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường đã khỏe lại rất nhiều, vốn đau bụng cũng vì áp lực tâm lý, hiện giờ không nghĩ nữa, tự nhiên sẽ không sao. Hơn nữa, trải qua chuyện hôm qua, Hà Tử Tường lại càng kiên định ly hôn với Giang Lâm Nhi, đồng thời phải để cô ta cùng Lâm Tuấn phải trả giá cho những việc mình đã làm. Đối với bọn họ, cậu không còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Chiều hôm sau, Hà Tử Tường không thể không kiên nhẫn lắng nghe mẹ mình lải nhải một trận, lại còn không ngừng giải thích, chỉ là cậu ăn phải đồ thiu mới bị đau bụng, uống thuốc xong thì không sao nữa, nói mãi bà Hà mới yên lòng.
Mà Giang Lâm Nhi hôm qua về tới nhà tuy rất tức giận vì bị bỏ lại, bất quá sau khi nghe bà Hà nói nguyên nhân là vì Hà Tử Tường sinh bệnh thì cũng nguôi giận, lúc Hà Tử Tường quay về còn ân cần hỏi han một phen. Nếu là trước kia có lẽ Hà Tử Tường sẽ cảm thấy thực ấm áp, nhưng hiện giờ cậu hoàn toàn không có chút cảm giác nào, đối với Giang Lâm Nhi, cậu đã sớm dựng lên một bức tường thành thật dày, mặc kệ bên ngoài tác động thế nào, trái tim ẩn sâu bên trong hoàn toàn không cảm thụ được.
Hà Tử Tường đã hạ quyết tâm, những ngày kế tiếp cậu lại càng dành nhiều thời gian vào công việc hơn, sau khi sống lại, tuy mỗi ngày đều đi làm nhưng vì nội dung đơn giản nên cũng khá thảnh thơi, những khi đó, việc thường làm nhất là lên mạng mua cổ phiếu chứng khoán.
Thị trường chứng khoán, Hà Tử Tường tự nhiên vẫn tiếp tục chú ý, nhưng công việc cũng không thể lơ là, cậu nhớ rõ hai tháng sau trưởng phòng bên bọn họ sẽ thăng chức, vị trí của ông hiện giờ sẽ bỏ trống.
Đời trước cậu không tranh thủ cơ hội này bởi vì kinh nghiệm còn ít ỏi, tuy biểu hiện không tồi nhưng cũng không phải xuất sắc nhất, đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất là chỗ dựa vững chắc của cậu khi đó là Cố Hướng Bồi đã từ chức xuất ngoại, vì thế cậu chỉ đành trơ mắt nhìn chức vị trưởng phòng lọt vào tay người khác. Nhưng lần này không giống, biểu hiện công việc có thể nói là người xuất sắc nhất, mà chỗ dựa vững chắc là giám đốc tài chính Cố Hướng Bồi cũng không từ chức, ở công ty vẫn là một nhân vật có tiếng nói.
Cho nên khoảng thời gian kế tiếp, Hà Tử Tường tính toán trừ bỏ ba bữa cơm cùng buổi tối phải ngủ trước mười một giờ, nhất định phải tuân theo tiêu chuẩn cuồng công việc đời trước, cố gắng làm việc, cố gắng biểu hiện, nhất định phải tăng chức.
Nhân tiện mượn cớ sau này làm việc quá khuya, vì không muốn quấy rầy Giang Lâm Nhi, cậu sẽ dọn qua ngủ ở phòng sách.
/74
|