Vài ngày sau, mười hai giờ trưa, Hà Tử Tường vừa mới xong việc, đang định xuống căn tin ăn cơm thì điện thoại reo vang, là Lý Duệ.
Hà Tử Tường có chút kinh ngạc, từ sau ngày đó, Lý Duệ chưa từng liên lạc, cậu cũng không chủ động gọi, không ngờ hôm nay lại gọi tới.
Hà Tử Tường nghe máy: “Xin chào, Hà Tử Tường.”
“Tử Tường, tôi là Lý Duệ.” Âm thanh tràn đầy sức sống quen thuộc của Lý Duệ vang lên, tựa hồ tâm tình rất tốt, cười ha hả mời Hà Tử Tường ăn cơm, muốn giới thiệu một người cho cậu làm quen.
Trong nhận thức của Lý Duệ, tuy mình cùng Hà Tử Tường không thể trở thành người yêu nhưng có thể làm bạn. Tuy không phải bạn bè trong giới, nhưng khi có người yêu cố định, người đầu tiên Lý Duệ muốn chia sẽ chính là Hà tử Tường. Với lại, Lý Duệ cũng có chuyện cần nói.
Hà Tử Tường đáp ứng, điểm hẹn cách công ty không xa, Hà Tử Tường rất nhanh đã tới.
Vừa vào trong nhà hàng, Hà Tử Tường không cần tìm kiếm đã nhìn thấy Lý Duệ, cậu ta ngồi ở vị trí gần cửa ra vào.
Hà Tử Tường thấy Lý Duệ có một mình, ngồi xuống, có chút nghi hoặc hỏi: “Không phải nói muốn giới thiệu một người cho tôi quen à?”
“Đúng vậy, bất quá công ty khác xa, vừa tan tầm nên đang chạy tới, hẳn là khoảng mười phút nữa, chúng ta gọi cơm trước đi.” Lý Duệ mặt mày hồng hào, lật thực đơn, vẻ mặt hạnh phúc nói.
Hà Tử Tường thấu hiểu liếc mắt, cười nói: “Tốt.”
Hà tử Tường cúi đầu nhìn thực đơn, bất quá Lý Duệ lại không đặt lực chú ý lên thực đơn mà hơi ngẩng đầu nhìn Hà Tử Tường ở đối diện, tròng mắt xoay chuyển, mỉm cười hỏi: “Tử Tường, anh họ có nói với cậu không?”
“Gì cơ?” Hà Tử Tường ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lý Duệ: “Nói gì?”
“Không nói gì à?” Lý Duệ là cố ý, cậu muốn làm rõ tâm tư của Cố Hướng Bồi cho Hà Tử Tường biết, còn vì sao làm vậy, đương nhiên là vì báo đáp. Nếu không phải Cố Hướng Bồi nói những lời kia ở WC, cậu cũng không thất hồn lạc phách mà ở trong đó lâu hơn vài phút, mà nếu không có vài phút đó, cậu làm sao gặp được người kia.
Cho nên, Lý Duệ tính toán nói cho Hà Tử Tường biết bí mật của Cố Hướng Bồi, dù sao, Hà Tử Tường cũng là người trưởng thành, có quyền được biết, cũng có quyền quyết định cự tuyệt hay tiếp nhận chứ không phải tùy ý Cố Hướng Bồi đơn phương thương nhớ, lẳng lặng bảo hộ như vậy.
“Lý Duệ, cậu muốn nói gì?” Trong lòng Hà Tử Tường ẩn ẩn có dự cảm không tốt, cậu cảm thấy điều đối phương sắp nói sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với quan hệ giữa cậu cùng Cố Hướng Bồi.
“Cố Hướng Bồi đúng là tên chết nhát.” Tuy đoán Cố Hướng Bồi đại khái sẽ không nói, nhưng nhìn bộ dáng không hay biết gì của Hà tử Tường, Lý Duệ vẫn nhịn không được lên tiếng châm chọc, rõ ràng thích người ta nhiều năm như vậy mà không có dũng khí nói ra.
“Lý Duệ.” Hà Tử Tường nặng nề gọi Lý Duệ, chỉ hai tiếng thản nhiên lại nghe ra hàm ý cảnh cáo, không cần, cũng không nên tùy tiện bình luận người này, đặc biệt là chế nhạo.
“Hừ.” Lý Duệ nghĩ, đợi lát nữa tôi nói ra rồi, cậu liền biết Cố Hướng Bồi là kẻ chết nhát cỡ nào: “Tử Tường, kỳ thật anh họ cậu…” Lý Duệ đang định nói ra bí mật mà Cố Hướng Bồi vẫn luôn cố gắng che dấu thì một âm thanh kinh hỉ đanh gãy.
“Lý Duệ, cậu Hà.”
Lý Duệ không hờn giận quay đầu nhìn lại, Hà Tử Tường cũng nghi hoặc, một bóng dáng quen thuộc đập vào mi mắt, Lâm Tuấn.
Hà Tử Tường mặt không chút biểu cảm cúi đầu, tiếp tục nhìn thực đơn, giống như căn bản không nghe thấy lời chào hỏi kia. Sắc mặt Lý Duệ cũng không hòa nhã, cậu ta vốn không có hảo cảm với người bạn từ thời đại học đã thích nịnh nọt này.
Mà Lâm Tuấn thì giống như không nhìn thấy sự khó chịu của hai người, thực vui vẻ đi nhanh tới bên bàn, chào hỏi: “Hai người cùng ăn cơm à?”
“Ừ.” Lý Duệ thản nhiên đáp.
“Ha hả, tôi…” Cũng may Lâm Tuấn không tính toán ở lâu, chỉ nói xã giao với Lý Duệ một hai câu liền rời đi.
Bất quá, chuyện Lý Duệ muốn nói với Hà Tử Tường cũng mất đi cơ hội, bởi vì, người cậu ta muốn giới thiệu đã tới.
Hà Tử Tường chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang đẩy cửa nhà hàng tiến vào, liếc mắt nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ bọn họ, tiếp đó đi thẳng tới.
Hà Tử Tường biết đại khái đây chính là người Lý Duệ muốn giới thiệu, đại khái cũng là chủ nhân âm thanh cậu đã nghe thấy trong điện thoại hôm đó.
“Cưng yêu ~ ~ anh tới rồi.” Lý Duệ nhìn người nọ, ý cười trên mặt không có cách nào che dấu, đứng dậy ngọt ngào nói.
Khóe miệng Hà Tử Tường có chút run rẩy, cậu biết Lý Duệ là người dám nói dám làm, nhưng giữa ban ngày ban mặt, hai người đàn ông phóng túng thân thiết như vậy cũng không tốt lắm đi.
Người nọ tựa hồ đã quen với xưng hô của Lý Duệ, hoặc có lẽ đã quen với bản tính bạo dạng của người yêu, chỉ cười cười ngồi xuống cạnh Lý Duệ. Lý Duệ giới thiệu hai người: “Đây là bạn em, Hà Tử Tường, đây là cưng yêu của tôi, Chu Vũ.”
Chu Vũ gật đầu với Hà Tử Tường: “Xin chào.”
“Xin chào.”
“Cưng yêu, anh muốn ăn gì?” Lý Duệ hoàn toàn không để ý có phải đang ở nơi công cộng hay không, cả người cơ hồ dựa vào người Chu Vũ, ngọt ngào hỏi.
Hà Tử Tường cố nén xúc động đỡ trán, đột nhiên muốn giả vờ như không quen biết người này.
Chu Vũ thì đã quen, cười cười gọi phục vụ qua chọn món.
Lúc phục vụ tới, Lý Duệ thật ra cũng tự giác ngồi xích ra một chút, bất quá vẫn làm người ta có chút ghé mắt. May mắn là phục vụ nhà hàng đại khái đã trải qua huấn luyện, chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng thân thiết của Lý Duệ cùng Chu Vũ một cái, tiếp đó lại như bình thường ghi món.
Đợi bọn họ dùng cơm xong, Lý Duệ đã không còn cơ hội nói chuyện riêng với Hà Tử Tường.
Mặc dù lúc ăn cơm, biểu tình Hà Tử Tường vẫn thực bình tĩnh như không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói lấp lửng ban nãy của Lý Duệ, kì thực, nó vẫn luôn xoay mòng mòng trong đầu cậu, rốt cuộc, nửa câu chưa nói của Lý Duệ là gì!?
… …
Buổi tối, Hà Tử Tường ở phòng sách xử lý xong công việc, lúc quay về phòng thì Giang Lâm Nhi đã ngủ rồi, Hà Tử Tường đánh răng xúc miệng xong cũng lên giường ngủ.
Hiện giờ là mùa xuân, ban đêm vẫn còn hơi se lạnh, Giang Lâm Nhi nằm trong chăn bông ngủ thật say. Nhìn phần bụng rõ ràng đã nhô cao của vợ mình, Hà Tử Tường có chút mất ngủ.
Đối với Giang Lâm Nhi, lúc nằm trên giường bệnh biết chuyện vợ phản bội, cậu thực phẫn nộ, muốn lập tức ly hôn người phụ nữ này. Nhưng còn chưa kịp làm gì đã sống lại, mỗi khi nghĩ tới hành vi của cô ta, lửa giận liền phừng lên không thể áp chế.
Hiện giờ, sống lại được nửa năm, đối với chuyện vợ mình phản bội cũng ngày càng bình tĩnh hơn, đời trước, thay vì nói là phản bội, không bằng nói cô ta không chịu được tịch mịch. Bởi vì tăng ca nên thời gian dành cho gia đình trở nên ít ỏi, càng miễn bàn chút thời gian hiếm hoi này còn dành cho con trai cùng bà Hà, cơ hội hai vợ chồng ở riêng ngày càng ít ỏi.
Vợ cậu, là người người khá mộng mơ, có lẽ từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương nuông chìu của mẹ, mới tốt nghiệp không lâu lại kết hôn nên không có nhiều kinh nghiệm xã hội, tất cả đã hình thành nên tính cách tùy hứng.
Chuyện đời trước, tới cuối cùng, thực sự tính cách bọn họ rõ ràng không hợp nhưng không nói rõ, một bên một mực yên lặng chịu đựng, cuối cùng ngoại tình, một bên tập trung sự nghiệp, căn bản không hề phát hiện.
Đương nhiên, cũng có thể là Lâm Tuấn biết Giang Lâm Nhi tịch mịch cô đơn đã nhân cơ hội chen chân vào, dụ dỗ cô ta phản bội chồng, dù sao với nhân phẩm của Lâm Tuấn, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng mặc kệ thế nào, Hà Tử Tường biết, khoảnh khắc mạng sống bị đe dọa nghe thấy những lời kia, duyên phận vợ chồng của cậu cùng Giang Lâm Nhi đã chấm hết.
Cậu không thể nào chấp nhận một kẻ phản bội; cũng không thể nào tin tưởng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cậu lại càng không muốn phải vừa sống vừa đề phòng có người đàn ông nào đó dụ dỗ vợ mình…
Khoảng cách tới ngày dự sinh ngày càng gần, bụng Giang Lâm Nhi cũng ngày càng lớn, gần nhất Hà Tử Tường thường xuyên nhớ tới chuyện đời trước, con trai bọn họ, đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu như vậy, Giang Lâm Nhi sao có thể bỏ được. Vì hạnh phúc của riêng mình mà từ bỏ cha của đứa con, chẳng lẽ Hà Thần không phải con của cô ta sao, chẳng lẽ cô ta tin tưởng Lâm Tuấn sẽ đối xử tốt với Hà Thần!?
Cho nên, Lâm Nhi, đời này là tôi có lỗi với cô, ở thời điểm cô chưa làm ra chuyện gì có lỗi đã ly hôn cô.
Hà Tử Tường có chút kinh ngạc, từ sau ngày đó, Lý Duệ chưa từng liên lạc, cậu cũng không chủ động gọi, không ngờ hôm nay lại gọi tới.
Hà Tử Tường nghe máy: “Xin chào, Hà Tử Tường.”
“Tử Tường, tôi là Lý Duệ.” Âm thanh tràn đầy sức sống quen thuộc của Lý Duệ vang lên, tựa hồ tâm tình rất tốt, cười ha hả mời Hà Tử Tường ăn cơm, muốn giới thiệu một người cho cậu làm quen.
Trong nhận thức của Lý Duệ, tuy mình cùng Hà Tử Tường không thể trở thành người yêu nhưng có thể làm bạn. Tuy không phải bạn bè trong giới, nhưng khi có người yêu cố định, người đầu tiên Lý Duệ muốn chia sẽ chính là Hà tử Tường. Với lại, Lý Duệ cũng có chuyện cần nói.
Hà Tử Tường đáp ứng, điểm hẹn cách công ty không xa, Hà Tử Tường rất nhanh đã tới.
Vừa vào trong nhà hàng, Hà Tử Tường không cần tìm kiếm đã nhìn thấy Lý Duệ, cậu ta ngồi ở vị trí gần cửa ra vào.
Hà Tử Tường thấy Lý Duệ có một mình, ngồi xuống, có chút nghi hoặc hỏi: “Không phải nói muốn giới thiệu một người cho tôi quen à?”
“Đúng vậy, bất quá công ty khác xa, vừa tan tầm nên đang chạy tới, hẳn là khoảng mười phút nữa, chúng ta gọi cơm trước đi.” Lý Duệ mặt mày hồng hào, lật thực đơn, vẻ mặt hạnh phúc nói.
Hà Tử Tường thấu hiểu liếc mắt, cười nói: “Tốt.”
Hà tử Tường cúi đầu nhìn thực đơn, bất quá Lý Duệ lại không đặt lực chú ý lên thực đơn mà hơi ngẩng đầu nhìn Hà Tử Tường ở đối diện, tròng mắt xoay chuyển, mỉm cười hỏi: “Tử Tường, anh họ có nói với cậu không?”
“Gì cơ?” Hà Tử Tường ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lý Duệ: “Nói gì?”
“Không nói gì à?” Lý Duệ là cố ý, cậu muốn làm rõ tâm tư của Cố Hướng Bồi cho Hà Tử Tường biết, còn vì sao làm vậy, đương nhiên là vì báo đáp. Nếu không phải Cố Hướng Bồi nói những lời kia ở WC, cậu cũng không thất hồn lạc phách mà ở trong đó lâu hơn vài phút, mà nếu không có vài phút đó, cậu làm sao gặp được người kia.
Cho nên, Lý Duệ tính toán nói cho Hà Tử Tường biết bí mật của Cố Hướng Bồi, dù sao, Hà Tử Tường cũng là người trưởng thành, có quyền được biết, cũng có quyền quyết định cự tuyệt hay tiếp nhận chứ không phải tùy ý Cố Hướng Bồi đơn phương thương nhớ, lẳng lặng bảo hộ như vậy.
“Lý Duệ, cậu muốn nói gì?” Trong lòng Hà Tử Tường ẩn ẩn có dự cảm không tốt, cậu cảm thấy điều đối phương sắp nói sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với quan hệ giữa cậu cùng Cố Hướng Bồi.
“Cố Hướng Bồi đúng là tên chết nhát.” Tuy đoán Cố Hướng Bồi đại khái sẽ không nói, nhưng nhìn bộ dáng không hay biết gì của Hà tử Tường, Lý Duệ vẫn nhịn không được lên tiếng châm chọc, rõ ràng thích người ta nhiều năm như vậy mà không có dũng khí nói ra.
“Lý Duệ.” Hà Tử Tường nặng nề gọi Lý Duệ, chỉ hai tiếng thản nhiên lại nghe ra hàm ý cảnh cáo, không cần, cũng không nên tùy tiện bình luận người này, đặc biệt là chế nhạo.
“Hừ.” Lý Duệ nghĩ, đợi lát nữa tôi nói ra rồi, cậu liền biết Cố Hướng Bồi là kẻ chết nhát cỡ nào: “Tử Tường, kỳ thật anh họ cậu…” Lý Duệ đang định nói ra bí mật mà Cố Hướng Bồi vẫn luôn cố gắng che dấu thì một âm thanh kinh hỉ đanh gãy.
“Lý Duệ, cậu Hà.”
Lý Duệ không hờn giận quay đầu nhìn lại, Hà Tử Tường cũng nghi hoặc, một bóng dáng quen thuộc đập vào mi mắt, Lâm Tuấn.
Hà Tử Tường mặt không chút biểu cảm cúi đầu, tiếp tục nhìn thực đơn, giống như căn bản không nghe thấy lời chào hỏi kia. Sắc mặt Lý Duệ cũng không hòa nhã, cậu ta vốn không có hảo cảm với người bạn từ thời đại học đã thích nịnh nọt này.
Mà Lâm Tuấn thì giống như không nhìn thấy sự khó chịu của hai người, thực vui vẻ đi nhanh tới bên bàn, chào hỏi: “Hai người cùng ăn cơm à?”
“Ừ.” Lý Duệ thản nhiên đáp.
“Ha hả, tôi…” Cũng may Lâm Tuấn không tính toán ở lâu, chỉ nói xã giao với Lý Duệ một hai câu liền rời đi.
Bất quá, chuyện Lý Duệ muốn nói với Hà Tử Tường cũng mất đi cơ hội, bởi vì, người cậu ta muốn giới thiệu đã tới.
Hà Tử Tường chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang đẩy cửa nhà hàng tiến vào, liếc mắt nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ bọn họ, tiếp đó đi thẳng tới.
Hà Tử Tường biết đại khái đây chính là người Lý Duệ muốn giới thiệu, đại khái cũng là chủ nhân âm thanh cậu đã nghe thấy trong điện thoại hôm đó.
“Cưng yêu ~ ~ anh tới rồi.” Lý Duệ nhìn người nọ, ý cười trên mặt không có cách nào che dấu, đứng dậy ngọt ngào nói.
Khóe miệng Hà Tử Tường có chút run rẩy, cậu biết Lý Duệ là người dám nói dám làm, nhưng giữa ban ngày ban mặt, hai người đàn ông phóng túng thân thiết như vậy cũng không tốt lắm đi.
Người nọ tựa hồ đã quen với xưng hô của Lý Duệ, hoặc có lẽ đã quen với bản tính bạo dạng của người yêu, chỉ cười cười ngồi xuống cạnh Lý Duệ. Lý Duệ giới thiệu hai người: “Đây là bạn em, Hà Tử Tường, đây là cưng yêu của tôi, Chu Vũ.”
Chu Vũ gật đầu với Hà Tử Tường: “Xin chào.”
“Xin chào.”
“Cưng yêu, anh muốn ăn gì?” Lý Duệ hoàn toàn không để ý có phải đang ở nơi công cộng hay không, cả người cơ hồ dựa vào người Chu Vũ, ngọt ngào hỏi.
Hà Tử Tường cố nén xúc động đỡ trán, đột nhiên muốn giả vờ như không quen biết người này.
Chu Vũ thì đã quen, cười cười gọi phục vụ qua chọn món.
Lúc phục vụ tới, Lý Duệ thật ra cũng tự giác ngồi xích ra một chút, bất quá vẫn làm người ta có chút ghé mắt. May mắn là phục vụ nhà hàng đại khái đã trải qua huấn luyện, chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng thân thiết của Lý Duệ cùng Chu Vũ một cái, tiếp đó lại như bình thường ghi món.
Đợi bọn họ dùng cơm xong, Lý Duệ đã không còn cơ hội nói chuyện riêng với Hà Tử Tường.
Mặc dù lúc ăn cơm, biểu tình Hà Tử Tường vẫn thực bình tĩnh như không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói lấp lửng ban nãy của Lý Duệ, kì thực, nó vẫn luôn xoay mòng mòng trong đầu cậu, rốt cuộc, nửa câu chưa nói của Lý Duệ là gì!?
… …
Buổi tối, Hà Tử Tường ở phòng sách xử lý xong công việc, lúc quay về phòng thì Giang Lâm Nhi đã ngủ rồi, Hà Tử Tường đánh răng xúc miệng xong cũng lên giường ngủ.
Hiện giờ là mùa xuân, ban đêm vẫn còn hơi se lạnh, Giang Lâm Nhi nằm trong chăn bông ngủ thật say. Nhìn phần bụng rõ ràng đã nhô cao của vợ mình, Hà Tử Tường có chút mất ngủ.
Đối với Giang Lâm Nhi, lúc nằm trên giường bệnh biết chuyện vợ phản bội, cậu thực phẫn nộ, muốn lập tức ly hôn người phụ nữ này. Nhưng còn chưa kịp làm gì đã sống lại, mỗi khi nghĩ tới hành vi của cô ta, lửa giận liền phừng lên không thể áp chế.
Hiện giờ, sống lại được nửa năm, đối với chuyện vợ mình phản bội cũng ngày càng bình tĩnh hơn, đời trước, thay vì nói là phản bội, không bằng nói cô ta không chịu được tịch mịch. Bởi vì tăng ca nên thời gian dành cho gia đình trở nên ít ỏi, càng miễn bàn chút thời gian hiếm hoi này còn dành cho con trai cùng bà Hà, cơ hội hai vợ chồng ở riêng ngày càng ít ỏi.
Vợ cậu, là người người khá mộng mơ, có lẽ từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương nuông chìu của mẹ, mới tốt nghiệp không lâu lại kết hôn nên không có nhiều kinh nghiệm xã hội, tất cả đã hình thành nên tính cách tùy hứng.
Chuyện đời trước, tới cuối cùng, thực sự tính cách bọn họ rõ ràng không hợp nhưng không nói rõ, một bên một mực yên lặng chịu đựng, cuối cùng ngoại tình, một bên tập trung sự nghiệp, căn bản không hề phát hiện.
Đương nhiên, cũng có thể là Lâm Tuấn biết Giang Lâm Nhi tịch mịch cô đơn đã nhân cơ hội chen chân vào, dụ dỗ cô ta phản bội chồng, dù sao với nhân phẩm của Lâm Tuấn, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng mặc kệ thế nào, Hà Tử Tường biết, khoảnh khắc mạng sống bị đe dọa nghe thấy những lời kia, duyên phận vợ chồng của cậu cùng Giang Lâm Nhi đã chấm hết.
Cậu không thể nào chấp nhận một kẻ phản bội; cũng không thể nào tin tưởng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cậu lại càng không muốn phải vừa sống vừa đề phòng có người đàn ông nào đó dụ dỗ vợ mình…
Khoảng cách tới ngày dự sinh ngày càng gần, bụng Giang Lâm Nhi cũng ngày càng lớn, gần nhất Hà Tử Tường thường xuyên nhớ tới chuyện đời trước, con trai bọn họ, đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu như vậy, Giang Lâm Nhi sao có thể bỏ được. Vì hạnh phúc của riêng mình mà từ bỏ cha của đứa con, chẳng lẽ Hà Thần không phải con của cô ta sao, chẳng lẽ cô ta tin tưởng Lâm Tuấn sẽ đối xử tốt với Hà Thần!?
Cho nên, Lâm Nhi, đời này là tôi có lỗi với cô, ở thời điểm cô chưa làm ra chuyện gì có lỗi đã ly hôn cô.
/74
|