Màn đêm nhanh chóng buông phủ,trăng không mọc,ngay cả mấy ngôi sao lờ mờ cũng bị mây đen che khuất, đất trời tối om,xoè tay không thấy ngón.
Trong bóng đêm có hai bong người vượt qua đường ,loáng qua như trận gió, động tác nhanh đến mức người ta thấy mà kinh thán.
"Đúng là thời tiết thích hợp đi trộm cắp."
"Câm mồm."
Chính là Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên,hai người đến trước một toà đại trạch liền tung người nhảy vào. Đại trạch tối om,trong sân cỏ dại um tùm, Độc Cô Bại Thiên tinh mắt thấy ngay mấy bộ xương trắng ởn lăn lóc dưới bãi cỏ,hiển nhiên đây là căn nhà hoang phế đã lâu,nhà cao cửa rộng càng bật lên vẻ âm u đáng sợ.Tuy là giữa mùa hạ, Độc Cô Bại Thiên cũng cảm giác trong lòng thoáng buốt giá.
"Huyên Huyên,cô xem bên chân trái cô là gì?"
"Một bộ xương chó."Nói đoạn thân ngọc ngồi sụp xuống,tựa như lấy vải bọc lại gì đó.
Độc Cô Bại Thiên ngầm than thở,vốn tưởng doạ nàng,không ngờ cô bé không kinh hoảng.Bản thân hắn nhìn thấy cảnh tượng âm u thế này cũng còn thấy hơi sợ,không tưởng nổi một cô gái lại chẳng hề coi ra gì.
"Hi hi,Tiểu Bạch,cho ngươi này, đón lấy",từ lúc biết tên Độc Cô Bại Thiên,nàng luôn gọi hắn là Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch"cũng giống như"A Trư","A Miêu" ,nghe mà phát rầu nhưng hắn không biết phải làm sao.
Hắn đón lấy bao vải,mở ra xem,xương sọ trắng nhởn khua vào nhau,hắn hoảng sợ quẳng ngay đi.
"Ngươi…ngươi định làm gì?Tiểu ma nữ ngươi định doạ ta chết khiếp chắc?"
"Hi hi,ngươi có thấy hay không?Xương sọ chó là thứ đầu tiên ta thấy,lễ vật đầu tiên đó cũng cho ngươi luôn,không thấy cảm kích à?"
Độc Cô Bại Thiên trấn tĩnh nhìn lại,quả nhiên là một cái xương sọ chó,dù vậy dưới trời đêm,ở trong sân cũng đủ doạ người ta sợ.
"Ngươi đem lễ vật đầu tiên này,vậy quan tâm xem ta có cần hay không?"
Lúc hắn nhận ra mình đã lỡ lời thì "chát",má trái lãnh ngay một tát.
"Uý,tiểu ma nữ ngươi làm gì vậy,do ngươi nghĩ lếch lạc đi, ý ta chỉ đùa một chút với ngươi thôi."
Lại "chát" một tiếng vang lên.
Độc Cô Bại Thiên uất ức cực độ.Hình tượng Huyên Huyên trong lòng hắn lại thay đổi,lúc mới quen hắn có cảm giác nàng là tiểu hồ ly,nhưng càng về sau càng thấy giống tiểu ma nữ, đấu mồm không lại, đánh lại càng không,nàng ta thường xuyên thích lấy hắn làm trò tiêu khiển.
Huyên Huyên đã lại mỉm cười:Tiểu Bạch,xin lỗi nha,vừa nãy ta lỡ tay,không cẩn thận đánh trúng ngươi,có khả năng trong sân có quỷ."
Độc Cô Bại Thiên mắng thầm:"Ta khinh,có mà trong lòng ngươi có quỷ, đợi lúc võ công lão tử đại thành,không chỉ abc mà còn xxx,thế nào cũng có người vời người đến trước mặt để diễu vũ dương uy."Bất quá,nghĩ đi nghĩ lại thì tiểu nha đầu quả thật thông minh,một câu là phủi sạch toàn bộ tình thế ngượng ngập.
Huyên Huyên không biết trong óc hắn lúc đó đầy suy nghĩ ác độc,thấy hắn im lặng liền cho rằng hắn giận,lập tức cười hì hì nói:"Sao.không thoải mái hả?"Không đả động đến chuyện vừa qua.
Thấy nàng cười hì hì,Độc Cô Bại Thiên lùi lại theo phản xạ có điều kiện.Nửa ngày rồi,mỗi lần nhìn thấy "nụ cười" này là hắn phải nếm khổ đau,trong lòng hắn thầm gọi đó là "nụ cười ác ma."
"Ta không sao,tiếp tục đi thôi,tìm bảo vật mới quan trọng."
Hai người tiếp tục cất bước,"cọt kẹt",vừa đẩy cửa đại sảnh,mùi ẩm mốc xộc tới.
Độc Cô Bại Thiên đốt đuốc,trong nhà bày biện ngổn ngang,mọi đồ đạc đều bị chuột cắn nát,thi thoảng lại thấy một cái chân bàn lở lói nằm lăn lóc dưới đất.
Liên tục đi qua mấy gian phòng đều như vậy,trong gian có lẽ là phòng ngủ của chủ nhân ngày trước,mấy con chuột to từ trong đống đệm bông rách nát chạy ra,Huyên Huyên rít lên thất thanh.
Độc Cô Bại Thiên cười ha ha,không ngờ tiểu ma nữ không đổi sắc khi đối mặt với mấy bộ xương chó,giờ thấy mấy con chuột nhỏ xíu lại sợ đến vậy.
"Cười cái gì,còn không mau kiểm tra thật kỹ khắp phòng, đuổi hết chuột ra ngoài cho ta."
"Sao phải khoa trương thế,mấy con chuột bé tí này có gì mà phải sợ?Ngươi muốn ta giúp ngươi đánh hổ thì ta còn được là đả hổ anh hùng,giờ lại muốn ta đối phó với mấy con chuột nhãi ranh này.Chà!"
"Ngươi nghĩ ta cho ngươi đi theo ta làm gì?"
"Cái gì?Bắt chuột thôi hả?"
"Đương nhiên là còn làm việc khác nữa."
"Ngươi coi ta là công cụ hay là cái gì?"
"Độc Cô đại ca,chúng ta hợp tác với nhau,sao đại ca lại nghĩ như vậy?"Nói rồi làm ra vẻ đáng thương.
Tiểu ma nữ quả nhiên sợ mấy con chuột,lại chịu lép, đổi"Tiểu Bạch" thành "Độc Cô đại ca."
"Ngừng, đồ bị thịt,mau đeo mặt nạ xinh đẹp kia lên đi,vẻ mặt này ta nhìn mà muốn mửa."
"Ngươi…hừ!"Hiếm khi Huyên Huyên bị chọc giận đến độ không nói thành lời.
Độc Cô Bại Thiên biết không nên lấn tới nữa, đuổi sạch chuột trong phòng,thỉnh thoảng lại chọc cho Huyên Huyên kêu váng lên.
Vốn là một tấm chăn bông mềm mại lại thành thiên đường của chuột,một toà nhà rộng rãi,quyền quý lại biến thành quỷ cốc âm u,ghê rợn.Độc Cô Bại Thiên nảy lòng thương cảm cho chủ nhà trước kia,rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà chủ nhân phải bỏ nhà mà đi,sau đó lại không có ai đến cư trú?Hỏi Huyên Huyên thì luôn là "không thấy ta đang luẩn quẩn sao?"Nàng trèo lên trèo xuống,hết gõ tường mé đông lại vuốt vuốt tường phía tây,không lúc nào ngơi tay.
Độc Cô Bại Thiên không thể chịu nổi,chạy ra ngoài bắt một con chuột đang kêu chi chi vào,nói với nàng:"Ngươi có nói hay không?"
Huyên Huyên vốn định mắng hắn lắm mồm,nhưng vừa quay lại liền hoa dung thất sắc,kêu lên kinh hãi:"Ta nói,mau vứt nó ra ngoài."Giọng nói không giấu nổi vẻ kinh hoàng.
Độc Cô Bại Thiên quăng con chuột ra ngoài:" Đừng bức xúc ta xuất tuyệt chiêu,mau nói đi."
/223
|