"Tiểu Bạch, cảm giác thế nào?"
"Cảnh sắc thế này đúng là quá đẹp đẽ, êm đềm, tĩnh lặng, hài hoà khiến người ta sảng khoái".
Huyên Huyên đáp: "Đúng vậy, đời sống bình đạm ở đâu cũng đẹp, xem ra ngươi cũng biết thưởng thức".
Độc Cô Bại Thiên nói: "Cảnh đẹp hài hoà, yên tĩnh thế này khiến người ta thư thái, lờ mờ có cảm giác xuất thế. Đẹp thì đẹp thật, nhưng sống lâu ở đây tất chí anh hùng sẽ tiêu ma. Rồi có ngày cảnh những cảnh đẹp như thế này không dễ gặp".
Huyên Huyên phủ định: "Ngươi sai rồi, cảnh đẹp thế này đâu đâu cũng có, chẳng qua ngươi không chú ý thôi. Ngươi nghĩ phong cảnh này sẽ giảm đi chí anh hùng của ngươi? Ta không thấy vậy, cảnh đẹp này có thể giao hoà với tâm tình, nâng cao cảnh giới tinh thần, khiến ngươi có thể giữ lòng bình lặng đối diện với tất cả. Nếu vận dụng vào võ học, nhất định thành tựu nhất định không tồi".
Độc Cô Bại Thiên động dung, giờ hắn mới hiểu vì sao Huyên Huyên còn nhỏ tuổi như thế mà võ công lại đến mức kinh thế hãi tục, thành tựu không hề ngẫu nhiên chút nào. Nàng có đầu óc sắc bén, tấm lòng rộng mở, nhìn vấn đề sâu sắc hơn hẳn người khác, lúc luyện võ tất mất ít công sức hơn. Quả là một nha đầu thiên tư cao tuyệt.
"Cô nói không sai, đúng là đời sống bình phàm ở đâu cũng có ý nghĩa, chẳng qua là mình có ngộ được không mà thôi".
Lần này đến lượt Huyên Huyên động dung: "Xú Tiểu Bạch, không ngờ ngươi lại có được kiến giải như vậy, ta vẫn cho rằng ngươi xông pha giang hồ để tranh danh lợi, đã có ý nghĩ này tất lúc trước ta nhìn lầm. Kỳ thật sinh hoạt trên giang hồ, ở đâu mà chẳng kích thích, nhìn từ góc độ khác, đời sống kiểu gì chẳng đẹp? Trước đây ta không hiểu, coi chuyện chém đi giết lại trong giang hồ là vô vị, giờ mới biết đó là một lối sống, có nhiều người lựa chọn tất nhiên phải có lý do tồn tại. Cuộc sống không có tốt xấu, chỉ có vô vàn thể nghiệm".
Độc Cô Bại Thiên tán thành: "Đúng, đời sống là một loại thể nghiệm, giờ ta cũng mới hiểu cớ gì mà võ công của cô lại cao cường như thế, cô đã đem các thể nghiệm cuộc sống vào trong võ công mà phát triển".
Huyên Huyên đáp: "Ngươi nói không sai, phần lớn võ công của ta bắt nguồn từ đời sống hàng ngày, trong bình phàm có bất phàm. Đặc biệt rất có ích với tu vi tinh thần".
Độc Cô Bại Thiên cảm thán: "Lần nói chuyện này, ta thu đựơc rất nhiều ích lợi".
Huyên Huyên gạt đi: "Kỳ thật, võ công đến mức như ta rất khó nâng lên, lần nói chuyện này cũng gợi mở cho ta rất nhiều điều, thật lòng cám ơn ngươi".
Độc Cô Bại Thiên nói: "Thật sự muốn cảm tạ ta thì hát vài khúc đi". Bản tính vô lại, lưu manh của hắn lại bộc lộ bằng sạch.
Huyên Huyên than thở: "Đúng là bất hạnh của giang hồ, từ nay giang hồ lại có thêm một kẻ vô sỉ. Nếu để loại người như ngươi vào giang hồ, vạn nhất có ngày tiểu nhân đắc chí, đột nhiên trở nên lợi hại, thật không hiểu giang hồ sẽ biến thành như thế nào. Đã như vậy, ông trời cũng để ta giúp ngươi hành đạo".
Độc Cô Bại Thiên cười: "Uý, thế thiên hành đạo cái gì, Huyên Huyên, cô đừng đùa nha. Ta là anh em tốt của lão thiên, không, Tiểu Thiên Thiên, chuyện của anh em chúng ta không phiền cô lao tâm".
"Ha ha…" Huyên Huyên bị hắn chọc cho bật cười, "Độc Cô Bại Thiên, ta phục ngươi thật, những lời vô sỉ như thế mà cũng nói ra được".
"Cái gì mà vô sỉ? Y là Tiểu Thiên Thiên, ta là Bại Thiên, cô nói xem là quan hệ thế nào?" Bạn đang đọc truyện được copy tại
/223
|