Độc Cô Bại Thiên nói " Các ngươi tới giờ vẫn còn muốn tới nhìn mặt mỹ nữ à, thật đúng là liều mạng. Các ngươi sao không nghĩ đi, đám người kia tuyệt đối toàn là cao thủ. Chúng ta không true chọc vào được đâu"
Thần sắc của Tư Đồ Hạo Nguyệt ngưng trọng" Đám người đó công lực chỉ ngang với bọn ta. Nhưng trên người bọn họ lại có một cỗ sát khí đến khiếp người"
Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng nói" Không sai. Mặc dù chỉ đứng nhìn từ xa nhưng chúng ta cũng có thể cảm giác thấy cỗ sát khí này. Điều đó cho thấy bọn họ từ trước đến giờ giết người rất dễ dàng. Có lẽ bọn chúng là tử sĩ trong gia tộc kia, chỉ chuyên đi giết người thôi"
Chúng nhân bắt đầu thương nghị rồi quyết định quay trờ lại.
Nhưng khi bọn họ vừa đi khỏi được vài chục bước thì nghe thấy đằng sau có tiếng hét phá không vọng tới. Thì ra đám người kia đã phát hiện ra bọn họ lập tức duổi theo bao vây lấy bọn họ vào giữa.
Đám người này chia làm hai bên, một bên áo đen, một bên áo xám. Tất cả bọn người này đều giống nhau, trên người tỏa ra một sát khí mãnh liệt, mục quang lạnh lẽo, mặt không biểu cảm. Chỉ nhìn qua cũng biết là người máu lạnh rồi.
Ở phía sau có hai thanh niên. Một người than hình cao cao, bất quá tướng mạo thật khó để cho người ta phải khen cho được. Nếu như phải dùng lời nói để hình dung thì chỉ trong bốn chữ: tặc mi thử nhãn (mày trộm mắt chuột), nhìn thật giống như một con chuột thành tinh. Người kia thì khuôn mặt y hệt, chỉ khác vóc người mập ú, toàn thân như một trái dưa leo lún tịt. Cả đám đứng nhìn nhau không cười lấy một tiếng giống như một lũ hề đang tỏ vẻ anh hung tranh giành nữ nhân, hèn chi nữ nhân họ Lý kia cứ mãi cũng không chịu đi theo. Nếu dựa vào dung mạo hai người này mà nói thì không biết nữ nhân đang bị theo đuổi kia "xinh đẹp" thế nào. Chỉ tiếc là không được nhìn thấy nữ nhân đó.
Lúc này người thiếu niên cao cao cất giọng lạnh lùng hỏi " Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"
Trong đám hỗn hỗn liền có người trả lời " Xem cái rắm ngươi. Bọn ta làm cái gì phải nói với ngươi sao?"
"Ha ha"
Cả đám nghe xong cười lớn
Độc Cô Bại Thiên nghe xong biết là không ổn. Mặc dù chỉ là câu nói đùa nhưng hai đám người này chắc chắn chẳng phải người tốt gì. Đặc biệt hai thanh niên cầm đầu này trên mặt lộ ra tà khí nhìn qua cũng biết không tốt. Tự bản thân mình cũng muốn loạn động mẹ nó lên nhưng tự nghĩ bên mình ngoại ba huynh đệ Tư Đồ thế gia ra thì còn lại chỉ là một đám ô hợp, làm sao có khả năng đối phó với đối phương chứ.
"Mẹ kiếp, chỉ là một tên tiểu tử mà lại dám nói với công tử của chúng ta như vậy. Muốn chết" Một hăc y đại hán bên cạnh vừa nói vừa tiến về tên hỗn hỗn kia
Độc Cô Bại Thiên liền ngăn hắn lại nói " Vị đại ca này xin từ từ động thủ. Huynh đệ của ta vốn ăn nói hồ đồ, đầu óc không được thông minh lắm. Bọn ta thường hay gọi hắn là Nhị Ngu. Chư vị đại ca tướng mạo đường đường, nhất biểu nhân tài, là người làm đại sự, vậy hà tất phải tính toán với một tên ngu ngốc làm gì"
Độc Cô bại Thiên trong lòng tự nhủ " Ta khinh, không thể hiểu nỗi tại sao ta lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy được"
Đám hỗn hỗn thì cảm thấy rất là ức chế
"Ai, nói tội nghiệp thì hai tên đầu heo kia còn tội nghiệp hơn nhiều. Khi mới sinh ra đã bị bỏ rơi trong rừng, được một con heo rừng nuôi lớn. Đến khoảng mười tuổi thì được các thợ săn phát hiện ra. Lúc đó mới bắt đầu bỏ thói quen bốn chân và lối sinh hoạt không giống con người. Kỳ thật lần này bọn ta tới khu rừng này chủ yếu là đề hai tên đầu heo đó quay về thăm mẹ heo đã nuôi dưỡng bọn chúng lớn lên thôi"
Tư Đồ Hạo Nguyệt và Tư Đồ Ngạo Nguyệt chửi thầm " Độc Cô Bại Thiên, ngươi mới là một tên đầu heo. Ngươi XXX. Sau này đánh nhau phải đá hai cước vào đít của ngươi. Mẹ nó, hãy chờ xem" Bọn họ muốn phát tác nhưng vẫn rang nhẫn nhịn
"Ha ha…"
Đối phương nghe xong cười lớn. Cái đám hỗn hỗn cũng bấm bụng cười thầm
Tên lùn mập nói" Đầu heo, ngươi cùng heo sống chung với nhau mười năm. Như vậy nhất định biết nói "trư ngữ". Hãy nói cho hai đại gia nghe thử coi"
Độc Cô Bại Thiên nghe xong tự kêu khổ. Nguyên ban đầu chỉ muốn đùa để tiếp cận bọn họ. Ai dè bọn người này được nước làm tới. Tư Đồ huynh đệ là người gì chứ, là công tử của Tư Đồ Kinh Vân gia chủ của Tư Đồ thế gia. Làm sao có thể chịu nhục như vậy được.
Người tính nóng nhất là Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ hét lớn " Cái tên mập ú nhà ngươi, ta đem hấp ngươi, luộc ngươi, hầm ngươi. Mẹ nó, ngươi thật muốn chết mà"
Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng hét lớn " Các ngươi muốn chết"
Cả hai huynh đệ bất giác phát ra khí thế khiến người ta kinh hãi
Độc Cô Bại Thiên biết hôm nay không thể hữu hảo được nữa.
Đúng lúc này một thanh âm như tiếng nhạc trên trời truyền tới " Chư vị xin tạm thời bớt giận"
Một bạch y nữ tử tà áo bay phất phơ, hai mắt trong như ngọc, dáng đi uyển chuyển như cửu thiên tiên tử giáng trần từ từ bước tới. Dung nhan cô nương này mỹ lệ như trong mộng đến nỗi dung nhan tuyệt sắc khuynh thành tại thế gian nếu đem so sánh thì cũng phải mờ đi.
Thời gian lúc này như đứng lại. Người cả hai bên chỉ biết mở to con mắt, lcu1 này chỉ còn nghe tiếng thở gấp
Độc Cô Bại Thiên nhất thời ý loạn tình mê, trong lòng thầm nghĩ: thế gian sao lại có mỹ nhân đẹp như thế này, đẹp tới mức khuynh thành thậm chí tới mức khuynh quốc. Thảo nào hai tên xấu xa đáng ghét này phải đánh nhau tới ta sống ngươi chết. Nếu như quả cưới được nữ nhân này làm vợ thì đúng là sống trên đời không có gì phải hối tiếc. Nhìn khuôn mặt hai ngươi mà lại muốn cưới mỹ nhân à, thein6 lí ở đâu chứ!. Đúng là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga ---nằm mộng a! Muốn ăn thì phải là ta ăn. Nghĩ tới đây trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt cười rạng rỡ -Tư Đồ Minh Nguyệt- trong lòng bất giác cảm thấy nhói đau.
Độc Cô Bại Thiên tức thì lùi lại, giật mình tỉnh lại. Nhìn đám người ở bên cạnh hắn ---- đúng là tiêu chuẩn phù hợp với chữ"sắc lang". Cả đám ai nấy như trúng phải ma chú, mặt trợn miệng tròn, đến ngay cả ba huynh đệ Tư Đồ mắt cũng bắn ra các tia sắc quang. Còn hai tên công từ xấu xí kia thì khỏi nói, nước dãi trong miệng cứ chảy ra ngoài.
Ta khinh , thật muốn ói quá đi
Độc Cô Bại Thiên sau khi bình tâm trờ lại mới quay lại nhìn vị Lý cô nương kia
"Cô nương thật đẹp giống như tiên nữ trong truyến thuyết, thanh lệ thoát tục, mùi hương trang nhã. Xin được hỏi phương danh của cô nương?"
Tiểu thư họ Lý thấy Độc Cô Bại Thiên trấn định như vậy, hơn nữa trong ánh mắt rất sáng không hề có chút tà niệm, trong long không khỏi có chút ngạc nhiên và tán thưởng.
"Lý Thi, không biết công tử tôn tính đại danh"
"Tại hạ Độc Cô Bại Thiên, năm nay mười chin tuổi, chưa cưới vợ"
Mỹ nữ không kìm được bật cười khiến cho mọi người lại một phen ngây ngốc. Mãi sau mới hồi tỉnh lại tức giận nhìn Độc Cô Bại Thiên, kể cả ba huynh đệ Tu Đồ cũng không ngoại lệ. Hai tên công từ xấu xí không hẹn nhau cùng nói " Tên tiểu tử này thật to gan"
Độc Cô Bại Thiên bất giác líu lưỡi. Mỹ nữ này uy lực quả nhiên bất phàm! HẮn thật không ngờ ngay cả đến huynh đệ của hắn cũng muốn mâu thuẫn với hắn
"Tại hạ Tư Đồ Hạo Nguyệt, năm nay hai mươi mốt, chưa thành hôn, phẩm đức rất tốt. có….."(bị người khác cắt lời"
"Tại hạ Tư Đồ Ngạo Nguyệt, năm nay hai mươi, chưa thành hôn, chỉ yêu một người, có lòng ai mộ…."(bị người khác ngắt lời)
"Tại hạ Lý Hổ, năm nay hai mươi, chưa cưới, có trách nhiệm, có sự nghiệp…."(bị người khác cắt lời)
"Tại hạ Lưu Chí Cường, năm nay hai mươi, chưa thành hôn, võ nghệ cao cường, ngày ngày có thể rửa chân…."(bị người cắt lời)
……………………………..
……………………………..
……………………………..
……………………………..
Đến Tư Đồ Mẫn Nguyệt vừa mới nói được hai chữ"Tại hạ", xấu hổ chưa kịp nói tiếp thì đã bị người khác cướp lời.
/223
|