Bầy Hạc

Chương 65

/83


Tại đội huấn luyện.

Đợt tập huấn kéo dài một tuần đã kết thúc, tất cả nhân viên tham gia huấn luyện đều giải tán trở về đơn vị. Nhóm Từ Nghi là nhóm cuối cùng rời đi, lúc đi đến cửa trụ sở, thấy có một chiếc xe jeep treo giấy phép sư đoàn A dừng ở cửa. Anh đi nhanh hai bước, nhìn thấy một người lính bước xuống xe, chạy vài bước đến trước mặt anh, sau khi đứng vững liền giơ tay chào.

“Tham mưu Từ, tham mưu trưởng bảo tôi đến đón anh trở về.”(*)

(*) Lúc này Từ Nghi đã lên chức .

Anh tài xế Tiểu Mã cười hì hì nói, tiện tay nhận lấy túi của anh, Từ Nghi gật đầu, không nói một câu, ngay cả cười cũng không, lập tức lên xe. Tiểu Mã thoáng sửng sốt, bỏ hành lý vào hàng ghế sau, vội vàng lái xe đi.

Sau khi ngồi lên xe, Tiểu Mã cũng không dám nói nhiều, tăng nhanh tốc độ, lặng lẽ lái về, đưa Từ Nghi đến thẳng sư bộ sư đoàn A. Nơi đó có một người đang chờ anh. Từ Nghi xuống xe, đi thẳng lên tầng chín toà nhà sư bộ, gõ cửa một văn phòng.

“Mời vào.”

Giọng nam trầm thấp truyền đến, Từ Nghi đẩy cửa vào. Người đàn ông sau bàn công tác nghe tiếng ngẩng đầu lên, có chút vui mừng nhìn Từ Nghi:

“Trở về rồi hả?”

Từ Nghi giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội, nhẹ giọng nói:

“Thưa tham mưu trưởng, tôi đã trở về.”

Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt nhìn anh khẽ cười:

“Một tuần nay cực khổ cho cậu, anh rót cốc nước cho cậu nhé.”

“Không cần phiền ạ, em không khát.”

“Được rồi, ngồi xuống đi.” - Cố Hoài Việt ấn vai anh bảo anh ngồi xuống, sau đó rót cốc nước ấm đưa cho anh - “Anh đã liên lạc với bên đội huấn luyện, nghe nói người bên đại đội đặc chủng rất hài lòng với biểu hiện của cậu, nhất là đại đội trưởng của họ.”

“Đại đội trưởng quá khen rồi.”

“Có phải quá khen hay không trong lòng anh khắc biết. Lần này học viên tập huấn đều là tinh anh do toàn quân khu tiến cửa, có thể lấy được hạng ba cũng không dễ.” - Ngồi về chỗ, Cố Hoài Việt gõ nhẹ bàn, nhìn Từ Nghi - “Sao đây, nếu thật sự thông qua thì có đi hay không?”

Từ Nghi uống một hớp nước, tiếng nói khản đặc đã thanh hơn một chút.

“Vẫn chưa tuyển chọn xong, hiện tại suy nghĩ vẫn đề này hơi sớm.”

Cố Hoài Việt cười:

“Căn cứ theo thành tích hiện giờ của cậu, lý do này hơi khiên cưỡng đấy.” - xem kỹ phiếu điểm tập huấn lần nữa, anh ấy ngẩng đầu hỏi - “Lo lắng cho vợ à?”

Từ Nghi mím môi không nói. Cố Hoài Việt trong lòng hiểu rõ cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói:

“Vậy cậu trở về suy nghĩ thật kỹ, bây giờ còn thời gian, không gấp.”

“Vâng.”

Từ Nghi đứng nghiêm, giơ tay lên chào. Lúc đi ra, Tiểu Mã vẫn còn ở bên ngoài cửa chờ đưa anh về khu gia thuộc. Trên đường trở về, Từ Nghi luôn nhắm mắt trông như đang ngủ. Tuy nhiên khi đến đích, Tiểu Mã vừa gọi, đã thấy anh mở vụt mắt ra.

“Tham mưu Từ, về đến khu gia thuộc rồi ạ.”

Từ Nghi không xuống xe, chỉ đưa mắt nhìn vào trong, gương mặt có vẻ hoang mang như vừa mới tỉnh ngủ. Tiểu Mã cũng nhìn theo tầm mắt anh, nhưng chẳng thấy gì cả.

“Tham mưu Từ?”

Tiểu Mã phải lên tiếng nhắc nhở anh lần nữa. Tay Từ Nghi đặt trên đầu gối thoáng nhúc nhích, trong phút chốc ánh mắt sáng rõ trở lại. Anh nhìn Tiểu Mã, khẽ cười nói cảm ơn, cầm hành lý ở ghế sau bước xuống xe. Sau một trận tuyết lớn, con đường dưới chân vô cùng khó đi. Từ Nghi chầm chậm cất bước, lúc đi đến cổng gác thì bị anh lính gác gọi lại.

“Tham mưu Từ đã về rồi ạ.” - anh lính gác thân quen chào hỏi anh - “Đây là hàng chuyển phát nhanh của chị dâu, phiền anh mang về giúp ạ.”

Từ Nghi nói cảm ơn, rất tự nhiên ký tên Chử Điềm vào sổ đăng ký. Mỗi nét mỗi vạch đều viết vô cùng nghiêm túc. Trả bút lại cho anh lính gác, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi:

“Chuyển phát nhanh này để ở đây mấy ngày rồi?”

Anh lính gác ngẫm nghĩ:

“Chừng hai ngày rồi ạ. Hai ngày nay không thấy chị dâu ra vào cửa khu, cho nên vẫn để ở đây.”

Từ Nghi giật thót tim:

“Cậu nói hai ngày nay không thấy cô ấy?”

Anh lính gác gật đầu. Cau chặt mày, Từ Nghi cầm đồ đạc nhanh chóng trở về nhà. Gấp rút gõ cửa nhà vài cái, bên trong không có ai trả lời, Từ Nghi lấy chìa khoá ra mở cửa. Sau khi vào nhà, ngay cả túi cũng không kịp đặt xuống, anh nhìn khắp các phòng, quả thật không thấy bóng dáng Chử Điềm đâu cả. Trong lòng Từ Nghi khó tránh khỏi có chút hốt hoảng, bởi vì hôm nay là thứ Bảy, sau một tuần làm việc, bình thường lúc này Chử Điềm nhất định sẽ ngủ nướng chưa chịu rời giường.

Đứng sững sờ trong chốc lát, Từ Nghi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại chi Chử Điềm. Lúc gọi được nửa chừng anh lơ đãng nhìn thấy thứ ở trong thùng rác. Lấy tay gạt ra, phát hiện là chiếc điện thoại di động đã vỡ tan tành của Chử Điềm. Nắm lấy mảnh vỡ có lẽ là màn hình điện thoại, Từ Nghi ngơ ngác.

Đặt mảnh vỡ xuống, Từ Nghi thử gọi số của Chử Điềm, quả nhiên không gọi được. Bất đắc dĩ anh đành gọi cho cô út Phó Dục Ninh, bên kia cũng không biết tình hình. Sau đó lại gọi về nhà, Từ Kiến Hằng và Tống Khả Như cũng không ở nhà, là dì giúp việc trong nhà nghe máy, nói cho anh biết ba mẹ anh đều đi công tác rồi. Chử Điềm cũng đã một tuần không đến.

Từ Nghi siết chặt điện thoại trong tay, bất chợt cảm thấy hoảng hốt vô tận. Cảm giác như vậy đã từng xuất hiện một lần khi anh biết tin Chử Điềm cắt phăng mái tóc dài quyết định trở về Tứ Xuyên. Làm sao cũng không tìm được cô, nơi nào cũng không tìm thấy cô.

Nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Từ Nghi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Bỗng nhiên như thể loé lên một ý tưởng, anh nhớ đến một người. Huyệt thái dương giật giật, chẳng hề dám trì hoãn, anh cầm lấy điện thoại gọi cho người đó.

Tiếng chờ điện thoại kéo dài hơn hai mươi giây, cuối cùng người bên kia cũng bắt máy.

Lúc nhận được điện thoại của Từ Nghi, Hà Tiêu vừa mới hâm sữa tươi lại. Thời điểm kêu tên người ở đầu bên kia điện thoại, theo phản xạ Hà Tiêu quay đầu lại thoáng nhìn Chử Điềm đang nằm nhoài trên giường.

“Anh tìm Điềm Điềm à.” - Hà Tiêu ngập ngừng - “Cậu ấy ở đây, có điều bây giờ đang ngủ, muốn đánh thức cậu ấy dậy không?”

Bên kia điện thoại nói gì đó, Hà Tiêu đáp:

“Được, tôi chờ anh đến.”

Cúp điện thoại, khi trở về phòng, Hà Tiêu phát hiện Chử Điềm đã tỉnh lại, đang nằm ở đó đờ đẫn nhìn rèm cửa sổ.

“Tỉnh rồi à? Mau dậy đi, hôm nay hiếm khi trời trong đó.”

Kéo xoẹt rèm cửa sổ ra, Hà Tiêu hít vào không khí trong lành, quay đầu lại nhìn Chử Điềm, phát hiện cô vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn nhìn về một phía. Hà Tiêu hơi cảm thấy lạ xua xua tay trước mặt Chử Điềm:

“Điềm Điềm?”

Chử Điềm khẽ chớp mắt, quay đầu lại nói với Hà Tiêu:

“Tiếu Tiếu, tối nay mình có thể ở lại nhà cậu một đêm không?”

Hà Tiêu “À” lên một tiếng, chưa kịp hỏi đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô ấy tiện tay đưa cho Chử Điềm một chiếc áo liền vội vàng ra mở cửa.

Chử Điềm có chút lười biếng cầm chiếc áo khoác lên người, ngồi trước bàn trang điểm qua loa, cột tóc lên thành đuôi ngựa. Cột tóc xong ngồi ngẩn ngơ chừng năm phút mới chậm chạp đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt.

Trong khoảnh khắc kéo cửa ra, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thoáng chốc đã giữ chặt chân cô lại. Không kịp trốn tránh, thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn lại đã lập tức nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia. Trong nháy mắt cô có chút bối rối.

Từ Nghi đang đứng ở cửa nói chuyện với Hà Tiêu, lúc nhìn thấy cô tất cả lời nói bỗng nghẹn lại, mắt gợn lên tia sáng. Hai người cứ thế mặt đối mặt, chẳng ai nói lời nào. Cuối cùng là Hà Tiêu phá vỡ không khí trầm lặng, cô nói với Chử Điềm:

“Điềm Điềm, quên nói với cậu, Từ Nghi trở về rồi, đến đón cậu về nhà.”

Quên gì chứ, rõ ràng là cố ý. Chử Điềm chẳng nói một câu quay người đi vào phòng vệ sinh. Hà Tiêu có chút chột dạ quay đầu lại:

“Chắc hẳn là đang giận, chút nữa anh chịu khó dỗ dành cậu ấy đi.” - ngẫm nghĩ một lát cô lại nói - “Tuy trong điện thoại anh không nói rõ vì sao lại gây lộn, nhưng cậu ấy rất mềm lòng, anh từ từ nói với cậu ấy, tôi đi ra ngoài một chuyến trước.”

Từ Nghi nhoẻn khoé môi, nói cảm ơn, sau khi đưa mắt nhìn Hà Tiêu rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cả căn nhà chỉ còn lại hai người họ, Từ Nghi khẽ thở hắt một hơi, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Anh ngồi trên ghế salon trong phòng khách, yên lặng chờ Chử Điềm. Tất cả nỗi bất an trong lòng chưa kịp tiêu tan đã nghe thấy trong phòng vệ sinh vang lên tiếng động khác thường, giống như tiếng nước chảy ào ào. Từ Nghi thoáng do dự, đi đến gõ cửa.

Người bên trong không lên tiếng, lại nghe thấy “ầm” một tiếng, tiếng động của vật thể ngã xuống mặt đất, tiếng nước chảy cũng lớn hơn trước nhiều. Trong lòng Từ Nghi càng thêm hốt hoảng, lại gõ mạnh vài cái lên cửa:

“Điềm Điềm, xảy ra chuyện gì thế?”

“….”

“Chử Điềm.”

“Đừng gõ nữa!” - tiếng nói thẹn quá thành giận vang lên bên trong, chỉ chốt lát sau, Từ Nghi lại nghe thấy cô cất tiếng ảo não nói - “Vòi nước hư, nước chảy hết ra ngoài rồi.”

Thoáng im lặng, Từ Nghi quay người trở lại phòng khách, lục lọi ngăn kéo tìm dụng cụ khoá van nước, sau đó anh mới gõ nhẹ cửa:

“Mở cửa ra, để anh sửa.”

Đợi gần năm phút, cửa mở ra từ bên trong, hơn nửa người Chử Điềm ướt đẫm nước, áo dán sát trên người, dáng vẻ vô cùng thảm hại. Cô cúi đầu, Từ Nghi không thấy rõ nét mặt cô, chỉ có thể cảm thấy thân thể cô loáng thoáng run rẩy.

“Đi thay quần áo đi.”

Anh nói, theo bản năng muốn chạm vào cô, lại bị Chử Điềm tránh né. Cổ họng nghẹn ứ, Từ Nghi rút tay lại, nghiêng người nhường lối cho cô. Không đến hai mươi phút, Từ Nghi đã sửa xong vòi nước. Hơn phân nửa quần áo anh cũng dính nước, khiến hơi ấm trên người anh không còn nữa. Từ Nghi chẳng hề để ý đến, vặn vòi nước, thử vòi nước mới. Nghe tiếng nước chảy ào ào, anh tiện tay chà nhẹ mái tóc húi cua của mình, lau nước đi, vừa lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy Chử Điềm đứng ở phía sau qua gương, đang yên lặng nhìn anh chăm chú.

Từ Nghi sửng sốt, phát hiện trên người cô vẫn mặc chiếc áo len sũng nước kia, mái tóc ướt đẫm buông xoã sau lưng, ánh mắt nhìn anh thẳng tắp và bình tĩnh, hoàn toàn không giống lúc trước. Từ Nghi mới vừa cảm thấy không ổn liền nghe Chử Điềm cất lời hỏi anh:

“Sao anh tìm được em?”

Từ Nghi thu lại ánh mắt, vặn chặt vòi nước, lấy chiếc khăn lông khô ráo trên kệ xuống, đưa đến trước mặt Chử Điềm:

“Lau khô tóc đi, anh đưa em về, về nhà hẵng nói.”

“Anh không trả lời câu hỏi của em thì em không theo anh về.”

Giây phút này, trong mắt Chử Điềm tràn ngập sự kiên trì và cố chấp. Giằng co vài phút, Từ Nghi chịu thua.

“Anh gọi điện thoại cho em, sau đó thấy mảnh vỡ trong thùng rác mới biết em ném vỡ điện thoại di động rồi. Gọi điện thoại cho em không được, lại gọi cho cô út và trong nhà, họ đều không biết em ở đâu. Cho nên anh liền nghĩ đến Tiếu Tiếu.”

Chử Điềm phát hiện một sự thật khá đáng buồn. Làm một người ngoại tỉnh, cô chỉ quen vài người ở thành phố B, chỉ có vài nơi để đi như vậy. Anh muốn tìm cô, đúng là không tốn chút sức lực nào.

Đúng, cũng có lẽ là trong tiềm thức cô không hề muốn hoàn toàn trốn tránh không gặp anh. Mấy ngày qua cô buồn bực là sự thật, nhưng chuyện còn lâu mới đến mức hoàn toàn kết thúc. Cô nhất định phải hỏi rõ ràng một hai trước mặt Từ Nghi.

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Tiếng nói của Chử Điềm có chút mâu thuẫn. Từ Nghi biết rõ ý trong lời nói của cô, nhưng anh không lên tiếng. Im lặng như thể cú điện thoại hôm đó, khiến cho trái tim Chử Điềm nguội lạnh. Cô nghĩ không ra tại sao người đàn ông này lại có thể như thế, lừa gạt cô cũng lừa gạt chính bản thân anh. Cô đã nói đến mức không thể nói hơn được nữa, nhưng anh vẫn không chịu cho cô một lối thoát, cứ như thế nhìn cô khó xử.

Chử Điềm không muốn nhìn thấy anh nữa, quay người định đi thì lại bị anh nắm tay kéo lại, ôm chặt lấy cô. Chử Điềm ra sức vùng vẫy muốn tránh khỏi ngực anh, nhưng trước anh, sức lực của cô yếu ớt như một con kiến, dù thế nào cũng phải mặc cho anh bóp nghiến vo tròn. Quả thật Chử Điềm muốn bùng nổ, cô đá anh như nổi điên nhưng vẫn vị anh kiềm giữ chặt chẽ.

Cô cũng cắn anh, cắn cánh tay và bả vai anh, cắn đến mức cằm cô tê dại, cắn đến mức toàn thân anh căng cứng. Như thể mất hết tất cả lý trí, anh cúi đầu xuống hôn cô, đưa cánh môi mềm mại nhất để cô trút giận. Mà giờ phút này, Chử Điềm lại chẳng còn chút sức lực nào, cô rũ người trong ngực anh, khóc nức nở. Trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, đó là bởi vì cô mới vừa cắn rách môi anh.

“Từ Nghi…” - cô khóc đến mức không thở nổi - “Em… em ngốc, em không thông minh, nhưng em không phải con ngu.”

“Đều đã qua rồi.” - Từ Nghi cũng khản tiếng không nói được một câu rõ ràng - “Điềm Điềm, chúng ta có thể đừng nhắc đến nữa không?”

Lúc Hà Tiêu trở về, cửa phòng ngủ đóng kín mít. Từ Nghi đang ngồi trên ghế salon, nhìn về phía trước với ánh mắt đờ đẫn. Hà Tiêu kinh hoảng vội đặt đồ xuống đi đến trước mặt anh:

“Điềm Điềm đâu? Điềm Điềm đi đâu rồi?”

Nhìn khắp nhà cũng không thấy bóng dáng Chử Điềm đâu cả.

“Ở trong phòng.” - Từ Nghi nói, giọng vẫn khản đặc - “Hai chúng tôi cãi nhau, cô ấy không chịu ra ngoài.”

Nhất thời lòng Hà Tiêu như lửa đốt:

“Rốt cuộc anh và Điềm Điềm đã xảy ra chuyện gì?”

Yết hầu khẽ động, Từ Nghi nhìn về phía Hà Tiêu:

“Tôi không biết nói với cô thế nào mới phải. Điềm Điềm không muốn gặp tôi, tôi vừa đụng vào thì cô ấy sẽ khóc. Cho nên Tiếu Tiếu… làm phiền cô rồi, phiền cô hôm nay chăm sóc cô ấy giúp tôi.”

Hà Tiêu hoàn toàn trợn tròn mắt:

“Anh không đưa cô ấy đi ư?”

Từ Nghi im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Cô ấy không muốn, cô ấy không muốn đi theo tôi.”

“… Từ Nghi, tôi chăm sóc cô ấy không thành vấn đề, nhưng không thể tiếp tục như vậy được.” - trầm tư chốc lát, Hà Tiêu nuốt lời muốn nói trở vào, thở dài một tiếng, cô nói - “Thôi, hôm nay cứ vậy trước đi. Thời tiết rất lạnh, lát nữa có thể sẽ đổ tuyết, anh về nhà đi.”

Hai người rơi vào sự im lặng kéo dài, có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng. Hà Tiêu cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng nhìn anh rời đi.

Từ Nghi không bỏ đi liền. Thời tiết xuống không độ nhưng anh vẫn đứng suốt hai tiếng ngoài khu nhà, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng Chử Điềm loạn trí đuổi anh đi hết lần này đến lần khác.

Bảo vệ khu nhà cũng chú ý đến anh, cầm chiếc cốc tráng men lớn đến hỏi anh tìm ai, không nhận được câu trả lời của anh liền tức tối đi về phòng trực ban.

Một lát sau, quả nhiên những bông tuyết trắng đã lác đác tung bay khắp trời, một bông chạm lên chop mũi Từ Nghi, tan chảy trong thoáng chốc. Dường như chút lạnh lẽo này đã khiến Từ Nghi tỉnh táo lại, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nhúc nhích mới phát hiện ra chân mình đã sớm đông cứng. Lông mi anh khẽ run, cất bước lấy xe rời đi.

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status