Bầy Hạc

Chương 76

/83


Hành lang ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.

Sau khi đưa Chử Điềm đến bệnh viện, Phùng Kiêu Kiêu đứng ngồi không yên chờ ở ngoài. Không lâu sau, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng cũng chạy đến. Nghe Phùng Kiêu Kiêu kể rõ ngọn nguồn, Từ Kiến Hằng không nhịn được trừng mắt nhìn vợ, bắt đầu trách bà:

“Đã nói bà đừng gọi điện thoại cho Chử Điềm, chuyện còn chưa đến đâu nói gì mà nói? Bây giờ thì tốt rồi, con dâu sợ đến mức cũng vào viện, lỡ như có chuyện gì xấu, bà có mà khóc.”

Giờ phút này Tống Khả Như chẳng nói nổi một câu, tâm trạng của bà quá phức tạp, phức tạp đến mức chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt. Sau khi Từ Kiến Hằng nói cảm ơn Phùng Kiêu Kiêu, nhìn dáng vẻ vợ khóc thút thít có chút bất đắc dĩ nhắc nhở bà:

“Được rồi, đừng khóc nữa, mau gọi điện thoại cho Từ Nghi đi. Điềm Điềm đã như vậy rồi, tôi không tin nó không trở về, đến lúc đó bà bắt nó lại hỏi cho rõ không được sao?”

“Gọi rồi, trên đường đi đã gọi rồi.” - Tống Khả Như nói, nước mắt lại lăn xuống - “Hiện tại tôi lo lắng cho Điềm Điềm, sợ nó có chuyện gì xấu xảy ra.”

Từ Kiến Hằng cũng không nói nữa, ôm bả vai vợ mình, lặng lẽ an ủi.

Phùng Kiêu Kiêu ở bên cạnh nhìn, mấy lần muốn nói Chử Điềm có thể mang thai. Nhưng trong lòng cô cũng sợ, sợ Điềm Điềm không mang thai khiến hai ông bà mừng hụt. Lại sợ Điềm Điềm thật sự mang thai nhưng lại xảy ra chuyện gì khiến họ lo lắng. Cô dứt khoát không nói gì cả, chờ với họ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc có một bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống, kêu người nhà của Chử Điềm. Bấy giờ Tống Khả Như đã khôi phục lý trí, vội vàng bước đến:

“Bác sĩ, tôi là mẹ chồng của Điềm Điềm, con dâu tôi nó…”

“Mang thai rồi, hơn mười tuần. Không có vấn đề gì lớn, hơi thiếu máu, trở về phải bồi bổ nhiều hơn.”

Nghe xong lời bác sĩ nói, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng đều ngây dại, chỉ có Phùng Kiêu Kiêu trong góc thở phào nhẹ nhõm. Cô bước đến, cười rạng rỡ chúc mừng Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng:

“Chú dì, chúc mừng chú dì có cháu trai cháu gái bế rồi.”

Cháu trai cháu gái. Từ này không biết làm sao chọc trúng Tống Khả Như, thoáng cái bà đã tỉnh hồn lại, nước mắt lã chã rơi xuống đất. Phùng Kiêu Kiêu hoảng hốt, vốn tưởng bà vui mừng rơi lệ lại không ngờ Tống Khả Như khóc càng thảm thiết hơn, cả người co giật như rút lại, vẫn là Từ Kiến Hằng đi đứng không tiện từ từ đi đến ôm lấy bà mới không để bà ngã lăn ra đất.

“Lão Từ…”

Nức nở kêu lên hai chữ này, lời còn lại Tống Khả Như không nói ra được nữa. Mắt Từ Kiến Hằng cũng đỏ, ông trấn an Tống Khả Như như đứa trẻ, tiếng nói nghẹn ngào:

“Được rồi, đừng khóc nữa. Điềm Điềm không sao, đứa bé cũng không sao…”

Phùng Kiêu Kiêu không hiểu vì sao hai vị trưởng bối này lại xúc động như thế, phản ứng còn lớn hơn gia đình bình thường một chút. Nhưng thấy cảnh tượng như vậy, cô rất cảm động. Tự đáy lòng hâm mộ Chử Điềm, lấy chồng thật tốt, có thể thai nghén một sinh mệnh vì người mình yêu thật tốt.

Một lát sau, Chử Điềm đã tỉnh lại, được đưa vào phòng bệnh bình thường. Tuy lúc trước có chút phỏng đoán mơ hồ, nhưng sau khi biết tin mình chính xác mang thai, cả người Chử Điềm trở nên choáng váng. Cô vuốt ve bụng mình, trông lớn hơn lúc trước. Nhưng bây giờ là mùa đông, rất ít khi mặc quần áo bó, cô cũng không để ý cho lắm. Mang thai, cô thật sự mang thai ư?

Nhìn vẻ mặt Chử Điềm, Tống Khả Như cho rằng cô sợ liền dịu dàng an ủi:

“Bác sĩ nói không có việc gì lớn, chỉ hơi thiếu máu thôi.” - bà vừa nói vừa đánh giá Chử Điềm từ trên xuống dưới - “Đúng là gầy quá, mấy thứ mua cho con lúc trước con không ăn sao?”

Chử Điềm vẫn còn chút mê man:

“Mẹ, bác sĩ nói con mang thai thật sao?”

Một câu nói khiến tất cả mọi người đều bật cười.

“Chuyện này còn giả nữa sao?” - Tống Khả Như dém góc chăn cho cô - “Bây giờ con không cần nghĩ gì cả, dưỡng thai thật tốt. Bên phía công ty có thể không đi thì đừng đi…”

Thấy vợ càng nói càng xa, Từ Kiến Hằng ngăn lại đúng lúc:

“Được rồi, bà đừng khiến Chử Điềm chịu áp lực lớn như vậy. Nếu thân thể nó tốt thì cứ làm việc như bình thường, không thể bởi vì mang thai mà không làm gì hết.”

Tống Khả Như vội nói:

“Cũng tốt, xem tình trạng sức khỏe của Điềm Điềm thế nào đã.”

Ba mẹ chồng bàn bạc rất lâu, Chử Điềm chẳng hề nghe lọt một câu. Mang thai, cô thật sự mang thai rồi, vào lúc này, vào lúc Từ Nghi muốn đi đại đội đặc chủng. Đầu óc vừa tỉnh táo, Chử Điềm gọi mẹ chồng đang vui mừng quá đỗi:

“Mẹ, chuyện con mang thai Từ Nghi biết không?”

“Vẫn chưa biết.” - Tống Khả Như nói –-“Vừa rồi định gọi điện thoại báo cho nó nhưng không ai nghe. Chắc hẳn đang trên đường đi, nó nghe tin con ngất xỉu đang trên đường trở về đấy.”

“Vậy… chuyện khi nãy mẹ nói anh ấy muốn đi đại đội đặc chủng?”

Nụ cười trên mặt Tống Khả Như thoáng chốc tan biết:

“Mẹ cũng nghe người ta nói như vậy, không biết có phải là thật không, chờ nó về rồi hỏi cho rõ.”

Hỏi? Hỏi thế nào? Nếu anh thật sự quyết định đi, cô có thể giữ được anh sao? Lấy con giữ anh lại à? Chử Điềm không xác định được.

Lúc mọi người ở đây vừa mừng vừa lo, Từ Nghi lái xe chạy đến bệnh viện.

Khi nhận được điện thoại của mẹ, anh mới ra khỏi văn phòng làm việc của Cố Hoài Việt, cúp điện thoại không kịp xin cả phép đã lập tức lái xe Cố Hoài Việt chạy thẳng đến bệnh viện. Thế nhưng giao thông trong khu vực thành phố hơi tắc nghẽn, nửa giờ sau anh mới chạy đến bệnh viện.

Đến quầy lễ tân hỏi phòng bệnh của Chử Điềm, anh liền chạy một mạch không kịp thở lên lầu bốn. Còn chưa tìm được phòng bệnh đã chạm mặt Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng. Gần một tháng không gặp con trai, hai vợ chồng nhất thời cũng không biết nói gì với Từ Nghi. Nhưng Từ Nghi liền bước đến hỏi:

“Chử Điềm thế nào rồi ạ?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Tống Khả Như nổi giận:

“Con còn không biết xấu hổ nói à, Điềm Điềm ngất xỉu tất cả đều là vì con.”

Mắng câu này vành mắt bà liền đỏ lên. Thấy mẹ như vậy, Từ Nghi càng thêm sốt ruột:

“Mẹ, mẹ khoan khóc đã, Điềm Điềm cô ấy rốt cuộc có sao không?”

“Không sao.” - Từ Kiến Hằng trầm giọng nói - “Bị chút kinh sợ nên ngất xỉu. Chẳng biết cậu làm cái gì, vợ mình cũng không chăm sóc được. Cậu có biết Điềm Điềm thiếu máu không?”

Quả thật anh không biết. Từ Nghi mím môi dưới đáp:

“Con đi thăm cô ấy.”

“Đi đi, ngon ngọt dỗ dành nó.” - Từ Kiến Hằng nói - “Bác sĩ nói nó mang thai, mười tuần rồi.”

Mang thai? Từ Nghi quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn ba mình. Khuôn mặt luôn nghiêm túc rốt cuộc thoáng chút nét cười, Từ Kiến Hằng ôn hòa nói:

“Từ Nghi, con sắp làm cha rồi.”

Từ Nghi cảm thấy đầu óc mình như nổ ầm, nước mắt hiện lên một luồng sáng, anh gần như đứng không vững. Anh đưa tay chống lên tường, vẻ mặt phức tạp, có khó tin, cũng có sự vui mừng khôn xiết cố gắng kiềm chế. Hai tâm trạng đan xen ùa đến, anh suýt nữa khó mà tiếp nhận. Anh liếc mắt nhìn cha mẹ, chẳng thốt nổi một câu, quay người đi vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Phùng Kiêu Kiêu đang vắt hết óc dỗ Chử Điềm vui vẻ. Nhưng trước sau Chử Điềm vẫn không vui nổi, uổng phí khổ tâm của cô nàng.

“Điềm Điềm, cậu như vậy không được.” - Phùng Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn cô - “Không nghe bác sĩ nói sao, tâm trạng của người mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển khỏe mạnh của đứa bé.”

Chử Điềm dẩu môi. Ba của đứa con sắp chạy trốn rồi, tâm trạng cô có thể tốt được sao? Vả lại, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ đến cuộc sống sau này, cô vô cớ cảm thấy hoảng hốt.

“Kiêu Kiêu, cậu sờ thử tim mình có phải đập rất nhanh hay không?”

Phùng Kiêu Kiêu chẳng hề để ý đến cô, cho rằng cô đang giả bộ:

“Có thể là trong tiềm thức cậu quá vui mừng, cho nên nhịp tim mới tăng tốc. Lập tức khỏi ngay, cậu có muốn nằm một chút không?”

Chử Điềm lắc đầu, cô nhìn ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ, trong lòng có chút hoang mang bất định. Hồi lâu cô khẽ cất tiếng:

“Kiêu Kiêu, mình không muốn đứa bé này lắm.”

Phùng Kiêu Kiêu kinh hãi lập tức bật dậy khỏi ghế:

“Chử Điềm, cậu đừng nghĩ lung tung. Cậu không thấy dáng vẻ vui mừng của ba chồng và mẹ chồng cậu khi nãy à. Nếu cậu thật sự không muốn đứa bé này, cậu có tin họ dám nhảy từ lầu này xuống không?”

Chử Điềm vừa nghe lời này đã biết Phùng Kiêu Kiêu hiểu lầm ý cô rồi. Vừa định giải thích thì cửa đột ngột mở ra, một người đi vào. Khi thấy rõ người này, cô và Phùng Kiêu Kiêu đều ngây dại. Sau đó Phùng Kiêu Kiêu phản ứng lại trước, cô nàng đứng lên rời đi như chạy trốn.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Chử Điềm và Từ Nghi. Đôi vợ chồng son vừa được thăng chức làm ba mẹ ngơ ngác nhìn nhau.

Từ Nghi chạy một mạch đến đây, giờ phút này vẫn còn chưa ổn định lại hơi thở. Nhìn nhau chốc lát với Chử Điềm, anh rạng rỡ cười, đi đến bên giường. Nhưng trên mặt Chử Điềm chẳng có chút vui vẻ gì, cô giận dữ lườm Từ Nghi một cái, quay đầu đi chỗ khác.

“Điềm Điềm” - Từ Nghi khẽ gọi cô, thấy cô không để ý đến liền vịn bả vai cô, nhẹ nhàng quay cô lại - “Bà xã?”

Chử Điềm hất hai tay anh ra:

“Anh đừng chạm vào em.”

Dẩu môi nói bốn chữ này xong, nước mắt liền không kiềm được rơi xuống. Từ Nghi có chút không rõ tình hình, nhưng thấy Chử Điềm khóc, phản ứng đầu tiên vẫn là lau nước mắt cho cô.

“Sao lại khóc?”

Giọng anh vô cùng dịu dàng, càng như vậy càng khiến Chử Điềm muốn khóc. Cô ra sức trốn khỏi tay anh, thật sự không tránh được liền mắng anh:

“Từ Nghi, anh là tên lừa gạt. Hai ngày trước anh còn cam đoan ngon lành với em, hôm nay anh liền lập tức lén gạt em. Em không muốn sinh con cho anh. Anh tránh ra.”

Từ Nghi nghe không hiểu ra sao, anh bóp chặt bả vai cô, tránh để tâm trạng cô quá kích động tổn thương đến bản thân:

“Anh lén gạt em gì chứ?”

“Anh còn hỏi hả?” - Chử Điềm đỏ mắt trừng anh - “Có phải anh muốn đi đại đội đặc chủng không? Có phải không?”

Từ Nghi nhướng mày, nhanh chóng buông ra:

“Em biết cả rồi?”

“Em không thể biết sao? Anh định giấu diếm em đến khi nào?”

Nếu người cô có chút sức lực đã sớm cắn vào cánh tay anh rồi. Thật không ngờ cô đau lòng như vậy nhưng người đàn ông trước mặt này lại cười.

“Anh không định giấu em, vốn định lần này nghỉ phép về nhà sẽ nói cho em biết.”

Rõ ràng Chử Điềm không tin, biểu cảm “lại chơi trò này, em tin anh nữa mới là con ngốc” trên vẻ mặt.

“Thật mà.” - Từ Nghi cam đoan với cô - “Anh phải bị điều đi, có điều không phải là đại đội đặc chủng.”

Chử Điềm vừa nghe tin này, tim lại thót lên:

“Vậy là đi đâu?”

Từ Nghi nhìn Chử Điềm, định lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô nhưng lại bị đẩy ra không chút nể tình. Không có cách nào, anh đành nói:

“Hôm nay sư bộ vừa ra lệnh, cử anh đi Lục Chi bồi dưỡng, thời hạn là một năm rưỡi.” - quan sát vẻ mặt Chử Điềm, anh lại bổ sung - “Là Lục Chi ở ngoại ô thành phố B, cách khu gia thuộc của chúng ta chỉ nửa giờ. Lộ trình gần, mà bình thường thời gian cũng dư dả hơn một chút.”

Chử Điềm bị sự việc đột nhiên rơi xuống làm choáng váng, cô ngơ ngác hỏi:

“Anh đồng ý rồi hả?”

“Anh nói suy nghĩ hai ngày.” - anh nói - “Bởi vì bên dượng út có một viện nghiên cứu cũng đang tuyển người, lúc trước khi anh đi học đã từng theo dượng làm nghiên cứu tương quan, từng viết hai ba bài, nên dượng hi vọng anh có thể đến đó.”

“…”

Chử Điềm nhìn chồng cô, không biết phải nói gì.

Từ Nghi nhìn dáng vẻ cô trố mắt vô cùng muốn ôm cô hôn vài cái. Có điều suy nghĩ đến tình huống đặc biệt trước mắt của cô, anh đành nhịn xuống. Anh lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói:

“Những chuyện này em không cần suy nghĩ, em chỉ cần biết, dù anh lựa chọn thế nào cũng không cách xa em là được.”

Chử Điềm nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu, vùi vào hai chân đang để gập, tiếp theo nghe thấy tiếng cô khóc nức nở. Từ Nghi không nhịn được, đáy mắt có chút ẩm ướt.

“Đừng khóc được không?” - anh ôm lấy cô - “Không phải anh không đi sao?”

“Nhưng anh bao giờ cũng vậy.” - Chử Điềm khó chịu vô cùng - “Chuyện gì anh cũng không nói với em, đều gạt em cả. Từ Nghi, anh bao giờ cũng vậy.”

Từ Nghi khẽ thở dài:

“Anh nghĩ chuyện có kết quả rồi mới nói với em, không muốn khiến em lo lắng theo.”

“Không muốn khiến người ta lo lắng thì anh phải nói cho em biết, hỏi ý kiến em chứ.”

“Lần sau anh biết.” - Từ Nghi nhận sai với thái dộ vô cùng thành khẩn, anh hỏi cô - “Vậy bà Từ, em chịu cho anh đi đại đội đặc chủng không?”

Chử Điềm vội vàng lắc đầu:

“Em không muốn.”

Từ Nghi cười, có chút bất đắc dĩ:

“Anh biết rồi, anh không đi.”

Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói có chút mơ hồ giữa răng môi quất quýt - “Anh không đi đâu hết, ở đây với em.”

Khóc hơn nửa giờ, cảm xúc Chử Điềm cuối cùng đã ổn định lại. Từ Nghi canh giữ bên người cô nửa bước không rời, dỗ cô ngủ. Nhưng Chử Điềm không ngủ được, cọ cọ trong lồng ngực anh, dấy lên ngọn lửa khiến Từ Nghi có phản ứng, áp cô vào trong ngực vân vê một hồi, hôn đến mức cô thở không ra hơi rồi mới buông cô ra.

Cảm nhận được biến hóa ở người dưới của anh, Chử Điềm khẽ “hừ”:

“Đều tại anh, thế giới hai người của chúng ta đều bị mất.”

Từ Nghi cũng có chút tiếc nuối vì đứa con này đến hơi sớm, nhưng anh càng khát vọng làm cha hơn, nên anh không nói câu nào chỉ hôn nhẹ Chử Điềm. Ở trong lồng ngực anh, Chử Điềm ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn anh:

“Anh không đi đại đội đặc chủng thật hả?”

“Đã hỏi bao nhiêu lần rồi.” - thấy miệng Chử Điềm dẩu lên, Từ Nghi cười cười, kề vào trán cô khẽ nói - “Không đi.”

“Thật ra nếu anh muốn đi cũng có thể đi…” - Chử Điềm có chút rối rắm nói - “Có điều không phải là mấy năm này, con còn nhỏ mà, cần có ba.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu. Từ Nghi thật sự không biết trong đầu óc cô nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì, để loại bỏ ý nghĩ và sự bất an trong cô, anh chân thành và nghiêm túc nói:

“Thật sự không đi mà. Dù anh lựa chọn Lục Chi hay dượng út, thì anh cũng ôm thành tích lần này đi đến đó, nên trong khoảng thời gian ngắn không thể nào điều động nữa. Nếu như anh bắn một phát đổi một hố, như vậy đến cuối cùng chẳng làm được gì cả. Cho nên Điềm Điềm à, bây giờ yêu cầu của anh về công việc không phải là nghe có hay, có thể thăng chức nhanh hay không mà là ổn định, thiết thực. Nghe hiểu không?”

Nghe hiểu rồi, hoàn toàn nghe hiểu rồi. Chử Điềm vô cùng vui vẻ, quàng qua cổ anh, cụng vào đầu anh một cái thật mạnh. Từ Nghi hơi mỉm cười:

“… Đồ ngốc.”

Đến tối, Từ Nghi mới dỗ Chử Điềm ngủ được. Bởi vì sau khi tỉnh lại, cả người cô đều rất phấn khởi, kéo anh hỏi sinh con trai thì sao, sinh con gái thì sao, hoàn toàn quên mất lúc trước bản thân đã nói không muốn có con. Từ Nghi biết trước đó cô nghĩ như vậy là vì không đủ cảm giác an toàn, nên không nhắc lại nữa.

Vất vả lắm cô mới ngủ, Từ Nghi rón rén trở mình xuống giường, chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh. Kết qua ra cửa đã phát hiện ba và mẹ đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, không biết đã ngồi bao lâu rồi.

“Ba, mẹ, sao ba mẹ còn ngồi ở đây?”

“Điềm Điềm thế nào rồi?” - Từ Kiến Hằng hỏi:

“Không sao, ngủ rồi ạ.” - Từ Nghi nói - “Hôm nay ba mẹ cũng cực khổ rồi, mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi ạ, con ở đây trông Điềm Điềm, mai đưa cô ấy về nhà.”

Từ Kiến Hằng gật đầu không nói, nhưng hai người chẳng ai nhúc nhích. Từ Nghi nhìn chân ba mình, khẽ hỏi:

“Ba, chân ba lành chưa?”

Từ Kiến Hằng “à” một tiếng:

“Ồ, con nói chân ba à, lành nhiều rồi, lành nhiều rồi.”

Ông vừa nói vừa đứng dậy, không cần Từ Nghi dìu, từ từ đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng vờ như nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ Nghi thoáng do dự, không đi qua đó. Anh nhìn mẹ mình, tần ngần không biết có nên giải thích với bà xem vì sao lúc trước ba nằm viện mà bà gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy nhưng anh đều không nhận hay không. Lời nói ra khỏi miệng lại trở thành:

“Mẹ, mẹ và ba trở về đi, trễ chút nữa trời sẽ lạnh đấy.”

Tống Khả Như không để ý đến lời anh nói, ngẩng đầu hỏi thẳng:

“Mẹ hỏi con, hiện tại tình trạng Điềm Điềm đã thế này, con còn muốn đi đại đội đặc chủng sao?

Từ Nghi hơi giật mình:

“Sao mẹ cũng…”

“Đúng, mẹ biết rồi, mẹ muốn hỏi con vấn đề này, xem con trả lời mẹ thế nào.” - thấy anh không nói lời nào, Tống Khả Như liền truy hỏi - “Bây giờ không phải là mẹ suy nghĩ cho mẹ và ba con, con đừng quên con đã kết hôn, còn có Điềm Điềm.”

Kiêng dè Điềm Điềm, giọng bà đè nén xuống rất khẽ, nhưng sức lực chẳng hề giảm bớt chút nào, mặt đỏ bừng hết cả. Suốt buổi chiều Từ Nghi đều trả lời vấn đề này đến mức mệt mỏi không thôi. Anh nhìn mẹ, thuật lại đầu đuôi câu trả lời anh nói với Chử Điềm cho mẹ nghe. Cuối cùng không nhịn được lại hỏi:

“Tin kia cũng là mẹ nói cho Điềm Điềm ạ?”

“Là mẹ nói với nó.” - sau khi kinh ngạc , dần nén nỗi vui sướng xuống đáy lòng, Tống Khả Như nghiêm mặt nhìn anh - “Sao hả, muốn trách mẹ tự chủ trương làm vợ con kinh sợ à?”

Từ Nghi có chút nhức đầu. Anh biết, đây là cách nói chuyện đặc biệt của giáo sư Tống, rất rõ ràng là bà đã hối hận, nhưng giành nói ra trước anh, khiến anh nghẹn đến khó chịu nhưng không phản đối được.

“Mẹ, không phải là con trách mẹ. Con muốn hỏi là những tin tức này mẹ nghe được từ đâu?”

“Con đã hỏi thì mẹ trân cái mặt già này nói với con. Là một người bạn học cũ của con lúc học trường quân đội, hiện tại cậu ta làm cùng sư đoàn với con, mẹ và mẹ cậu ta quen biết nên thường thông qua cậu ta hỏi thăm tình hình của con. Sao hả, có phải cảm thấy mẹ làm con mất mặt không?”

Tống Khả Như sẵng giọng nói, nhưng hốc mắt đỏ lên. Từ Nghi biết đại khái là ai rồi. Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên đưa tay xoa bả vai Tống Khả Như, khẽ nói:

“Không phải con chê mẹ làm con mất mặt, chẳng qua sau này đừng phiền người ta vậy nữa, mẹ muốn biết gì cứ hỏi thẳng con là được.”

Tống Khả Như hất tay anh ra:

“Hỏi con à? Mẹ cũng muốn đấy! Nhưng tự con xem lại mình đi, mẹ gọi cho con nhiều lần như vậy, con nghe mấy lần?”

Bà nói xong nước mắt liền rơi xuống, đành nhanh chóng quay mặt đi, không để Từ Nghi nhìn thấy. Giọt nước mắt đó khiến thần kinh Từ Nghi đau nhói, để tay lên ngực tự hỏi, không lời nào có thể nói.

May mà Từ Kiến Hằng đi đến, phá vỡ cục diện bế tắc của hai người họ. Ông ôm chặt bả vai vợ, nhẹ giọng khuyên bà:

“Được rồi, đừng suốt ngày phân cao thấp với bọn nhỏ nữa. Để Điềm Điềm dưỡng thai cho tốt, chúng ta đi trước đi, ngày còn dài mà.”

Dứt lời, ông không buồn nhìn đến Từ Nghi, ôm vai Tống Khả Như bỏ đi. Đến lúc hai người đi xa, Từ Nghi mới ngẩng đầu. Nhìn bóng lưng ba mẹ càng lúc càng xa, có một nỗi phiền muộn không nói nên lời luẩn quẩn trong lòng. Khoảng cách giữa anh và ba mẹ đã quá lớn, không phải một chốc là có thể gạt bỏ. Tuy nhiên có câu ba nói rất đúng, còn nhiều thời gian mà.

Nháy mắt, cái gai nghẹn trong lòng bỗng nhiên được nhổ tận gốc. Tuy sẽ có chút đau đớn nhưng anh tin từ từ sẽ được chữa khỏi.

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status