Càng đi Tô Phá Nguyệt lại càng vui, nàng là lần đầu tiên được đi chơi vui đến thế, không những vậy bên cạnh lại có người bảo vệ lại càng làm cho nàng thoả sức chơi đùa.
Nàng nắm tay hắn đi trên con đường lớn có rất nhiều gian hàng, đây là con phố nhộn nhịp nhất mà nàng từng đến, tuy nhiên ở đây cũng có một vài kẻ không biết sợ chết điển hình như là nữ nhân đang đứng trước mặt nàng và hắn đây.
Nhìn y phục của ả cùng hai ba nữ tì phía sau liền biết chắc là người có gia thế, tuy nhiên, hôm nay cho dù có Thiên đại lão gia tới cũng không cứu được người. Minh Nguyệt Nhan nâng tay, vừa định xuất chiêu thì đã bị giọng nói non nớt nhưng đầy tính chiếm hữu của ai đó chặt đứt:
Ngươi... là ai?
Ngay lập tức nữ nhân kia dời đôi mắt si mê đang khoá chặt hắn xuống thân ảnh nhỏ bé vừa bằng một khúc của nàng, ả vênh mặt, hênh hoang tự kiêu trả lời:
Ta mà ngươi cũng không biết, có phải mắt mù rồi hay không,....
Ả còn chưa dứt lời đã bị một chưởng của hắn đánh xuống huỷ luôn cả nguyên thần, cả thân xác đều biến thành cát bụi. Kết cục của kẻ dám phỉ báng nàng chính là như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình với bất cứ ai.
Tô Phá Nguyệt mặt không cảm xúc nhìn nữ nhân một giây trước còn dùng giọng điệu hống hách nói chuyện với nàng một giây sau liền biến thành bụi đất. Nàng khẽ kéo tay áo hắn, lãnh ý quanh người biến mất, giọng nói uy nghiêm lúc nãy cũng không còn mà thay vào đó là sự nhắc nhở nhẹ nhàng:
Nguyệt, sau này không muốn thấy ngươi làm vậy nữa.
Hắn ngạc nhiên, tâm tình bỗng chốc sụp xuống, không biết có phải đã doạ nàng sợ rồi không, vừa muốn hỏi lại bị nàng cắt đứt:
Sau này không muốn thấy ngươi quyến rũ nữ nhân trước mặt ta.
Nàng vừa nhìn tia hoảng hốt trong mắt hắn liền biết hắn hiểu sai ý của mình, lập tức giải thích. Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, muốn phủ nhận không được mà chấp nhận cũng không xong, chỉ có thể bế nàng lên, dịu dàng dỗ ngọt nàng:
Được, sau này ta sẽ không quyến rũ nữ nhân trước mặt nàng.
Bởi vì chuyện lúc nãy phá hỏng tâm tình dạo chơi của nàng nên hắn đành dắt nàng về Côn Lăng phái, dọc đường đi các môn sinh trong phái thấy hắn và nàng đều rối rít chào một tiếng sư tổ cùng sư thúc .
Gọi một tiểu hài tử là sư thúc đương nhiên trong lòng họ sẽ thấy khó chịu nhưng mà biết làm sao được bọn họ còn chưa có muốn chọc vào ôn thần kia nha, thật đáng sợ!!!
Về đến Côn Lăng tâm tình của nàng thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất là không còn khó chịu như lúc nãy, tuy nhiên vào lúc nàng đang rất thoải mái, lại có một chướng ngại vật xuất hiện.
Sư muội Nạp Lan Như bái kiến sư tổ.
Người vừa nói chính là một trong các trưởng lão ở Côn Lăng phái, thân là môn sinh ở phải ai cũng đều biết Nạp Lan Như si mê nhất không phải tiên thuật gì gì đó mà chính là thượng tiên vạn cổ Minh Nguyệt Nhan này đây.
Lời vừa dứt còn chưa thấy Minh Nguyệt Nhan nói gì đã thấy sắc mặt của Tô Phá Nguyệt đen hơn cả than, lãnh khí quanh người bỗng chốc nổi lên vù vù, cây cối quanh đây bắt đầu có dấu hiệu của sự ngã nghiêng.
Thân hình nhỏ nhắn của nàng khẽ nhích lên phía trước, đem hắn đẩy ra sau lưng, khuôn mặt lạnh như băng nhìn nữ nhân trước đối diện. Nạp Lan Như dù phát hiện ra tiểu hài tử trước mặt có ý thù địch với mình cũng vờ như không biết gì, thậm chí lấy nàng ra làm đề tài để kiếm chuyện hàn huyên với hắn:
A Nguyệt, đây là đồ đệ của chàng sao?
Nạp Lan Như đâu biết lời ả vừa nói ra cũng như tự kề lưỡi dao lên cổ mình, ả chỉ thấy sát khí như ẩn như hiện quanh người, lại thấy đôi mắt to tròn của nàng như có thể giết chết ả ngay tức khắc, ả run rẩy đưa mắt lên nhìn hắn thì suýt chút nữa tức đến hộc máu.
Thì ra nãy giờ ả chỉ là con khỉ làm xiếc trước mặt hai người, nhưng mà làm xiếc thì thôi đi, dù sao cũng có người chú ý, đằng này hắn lại chẳng thèm ngó ngàng xem ả đang nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nữ hài kia, hồn vía bay tận lên mây rồi.
Ả còn chưa dứt suy nghĩ đã thấy hắn một thân tử y đỏ rực mang theo nàng đi về nơi ở, trực tiếp xem ả như không khí, hoàn toàn không nể mặt chức vị trưởng lão của ả. Nạp Lan Như tức đến suýt trào máu họng nhưng cũng phải đè xuống, bởi ả biết đây không phải là nơi để ả trút giận, dù gì đi nữa ả còn phải giữ cho mình một hình tượng trước mặt các môn sinh.
*
Ngươi lại đi quyến rũ nữ nhân trước mặt ta.
Tô Phá Nguyệt mặt không cảm xúc chất vấn người đối diện. Hắn như cũ không biết nên làm thế nào với nàng, chỉ đành im lặng đưa mắt nhìn nàng. Tô Phá Nguyệt quay mặt đi, giọng non nớt lại phun thêm một câu làm hắn hãi hùng:
Từ giờ ta sẽ không gọi tên ngươi nữa.
Hắn vội vàng hấp tấp hỏi lý do, trái ngược với hắn nàng chỉ lạnh lùng quăng ra một câu mà có lẽ hắn cả đời cũng không quên được:
Ta không thích dùng chung đồ với người khác.
Nàng nắm tay hắn đi trên con đường lớn có rất nhiều gian hàng, đây là con phố nhộn nhịp nhất mà nàng từng đến, tuy nhiên ở đây cũng có một vài kẻ không biết sợ chết điển hình như là nữ nhân đang đứng trước mặt nàng và hắn đây.
Nhìn y phục của ả cùng hai ba nữ tì phía sau liền biết chắc là người có gia thế, tuy nhiên, hôm nay cho dù có Thiên đại lão gia tới cũng không cứu được người. Minh Nguyệt Nhan nâng tay, vừa định xuất chiêu thì đã bị giọng nói non nớt nhưng đầy tính chiếm hữu của ai đó chặt đứt:
Ngươi... là ai?
Ngay lập tức nữ nhân kia dời đôi mắt si mê đang khoá chặt hắn xuống thân ảnh nhỏ bé vừa bằng một khúc của nàng, ả vênh mặt, hênh hoang tự kiêu trả lời:
Ta mà ngươi cũng không biết, có phải mắt mù rồi hay không,....
Ả còn chưa dứt lời đã bị một chưởng của hắn đánh xuống huỷ luôn cả nguyên thần, cả thân xác đều biến thành cát bụi. Kết cục của kẻ dám phỉ báng nàng chính là như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình với bất cứ ai.
Tô Phá Nguyệt mặt không cảm xúc nhìn nữ nhân một giây trước còn dùng giọng điệu hống hách nói chuyện với nàng một giây sau liền biến thành bụi đất. Nàng khẽ kéo tay áo hắn, lãnh ý quanh người biến mất, giọng nói uy nghiêm lúc nãy cũng không còn mà thay vào đó là sự nhắc nhở nhẹ nhàng:
Nguyệt, sau này không muốn thấy ngươi làm vậy nữa.
Hắn ngạc nhiên, tâm tình bỗng chốc sụp xuống, không biết có phải đã doạ nàng sợ rồi không, vừa muốn hỏi lại bị nàng cắt đứt:
Sau này không muốn thấy ngươi quyến rũ nữ nhân trước mặt ta.
Nàng vừa nhìn tia hoảng hốt trong mắt hắn liền biết hắn hiểu sai ý của mình, lập tức giải thích. Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, muốn phủ nhận không được mà chấp nhận cũng không xong, chỉ có thể bế nàng lên, dịu dàng dỗ ngọt nàng:
Được, sau này ta sẽ không quyến rũ nữ nhân trước mặt nàng.
Bởi vì chuyện lúc nãy phá hỏng tâm tình dạo chơi của nàng nên hắn đành dắt nàng về Côn Lăng phái, dọc đường đi các môn sinh trong phái thấy hắn và nàng đều rối rít chào một tiếng sư tổ cùng sư thúc .
Gọi một tiểu hài tử là sư thúc đương nhiên trong lòng họ sẽ thấy khó chịu nhưng mà biết làm sao được bọn họ còn chưa có muốn chọc vào ôn thần kia nha, thật đáng sợ!!!
Về đến Côn Lăng tâm tình của nàng thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất là không còn khó chịu như lúc nãy, tuy nhiên vào lúc nàng đang rất thoải mái, lại có một chướng ngại vật xuất hiện.
Sư muội Nạp Lan Như bái kiến sư tổ.
Người vừa nói chính là một trong các trưởng lão ở Côn Lăng phái, thân là môn sinh ở phải ai cũng đều biết Nạp Lan Như si mê nhất không phải tiên thuật gì gì đó mà chính là thượng tiên vạn cổ Minh Nguyệt Nhan này đây.
Lời vừa dứt còn chưa thấy Minh Nguyệt Nhan nói gì đã thấy sắc mặt của Tô Phá Nguyệt đen hơn cả than, lãnh khí quanh người bỗng chốc nổi lên vù vù, cây cối quanh đây bắt đầu có dấu hiệu của sự ngã nghiêng.
Thân hình nhỏ nhắn của nàng khẽ nhích lên phía trước, đem hắn đẩy ra sau lưng, khuôn mặt lạnh như băng nhìn nữ nhân trước đối diện. Nạp Lan Như dù phát hiện ra tiểu hài tử trước mặt có ý thù địch với mình cũng vờ như không biết gì, thậm chí lấy nàng ra làm đề tài để kiếm chuyện hàn huyên với hắn:
A Nguyệt, đây là đồ đệ của chàng sao?
Nạp Lan Như đâu biết lời ả vừa nói ra cũng như tự kề lưỡi dao lên cổ mình, ả chỉ thấy sát khí như ẩn như hiện quanh người, lại thấy đôi mắt to tròn của nàng như có thể giết chết ả ngay tức khắc, ả run rẩy đưa mắt lên nhìn hắn thì suýt chút nữa tức đến hộc máu.
Thì ra nãy giờ ả chỉ là con khỉ làm xiếc trước mặt hai người, nhưng mà làm xiếc thì thôi đi, dù sao cũng có người chú ý, đằng này hắn lại chẳng thèm ngó ngàng xem ả đang nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nữ hài kia, hồn vía bay tận lên mây rồi.
Ả còn chưa dứt suy nghĩ đã thấy hắn một thân tử y đỏ rực mang theo nàng đi về nơi ở, trực tiếp xem ả như không khí, hoàn toàn không nể mặt chức vị trưởng lão của ả. Nạp Lan Như tức đến suýt trào máu họng nhưng cũng phải đè xuống, bởi ả biết đây không phải là nơi để ả trút giận, dù gì đi nữa ả còn phải giữ cho mình một hình tượng trước mặt các môn sinh.
*
Ngươi lại đi quyến rũ nữ nhân trước mặt ta.
Tô Phá Nguyệt mặt không cảm xúc chất vấn người đối diện. Hắn như cũ không biết nên làm thế nào với nàng, chỉ đành im lặng đưa mắt nhìn nàng. Tô Phá Nguyệt quay mặt đi, giọng non nớt lại phun thêm một câu làm hắn hãi hùng:
Từ giờ ta sẽ không gọi tên ngươi nữa.
Hắn vội vàng hấp tấp hỏi lý do, trái ngược với hắn nàng chỉ lạnh lùng quăng ra một câu mà có lẽ hắn cả đời cũng không quên được:
Ta không thích dùng chung đồ với người khác.
/71
|