Màn đêm buông xuống, trong doanh trại vẫn còn những ngọn đuốc rực sáng, khác với tiếng hào hùng buổi sáng, ban đêm chỉ còn lại những âm thanh của tĩnh lặng.
Số quân canh gác được tăng hơn nửa, dù vài ngày trước họ đã chiến thắng được Bố Lữ Các nhưng cũng không ai dám lơ là, chẳng ai biết được quân địch có tập kích bất ngờ hay không, dù gì đi nữa thì trong thời gian này họ phải hết sức cẩn mật, giặc tuy bại nhưng lòng chúng chưa biết đã bại hay không, nếu chúng dám càn rỡ thì trách nhiệm của họ chính là tiêu diệt quân địch để giữ lấy hoà bình cho đất nước.
Trong khung cảnh được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì ở sau quả đồi, nơi có hai vị nam nhân đang đứng đối mặt với nhau, hai người này không ai xa lạ chính là Lan Phong và Tô Lạc.
Hắn đưa đôi mắt sâu không thấy đáy lên nhìn tên lam y trước mặt, trong đầu bỗng nhớ đến cảnh tượng ngày đầu tiên hắn đến doanh trại, nội tâm tự giác tăng thêm vài phần chán ghét. Hắn nhíu mày không kiên nhẫn mở miệng:
Ngươi muốn gì?!
Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng xuất kiếm chĩa thẳng vào hắn, không cần nói hắn cũng biết ngụ ý chính là đánh một trận, thắng thì rước mỹ nhân về , cũng chính vì lý do này Lan Phong lại càng máu lửa hơn, thầm trách ai kia rước quá nhiều hoa đào về để hắn phải đích thân ra tay chặt hết mấy cây đào này.
Thấy hắn không có chút biểu hiện gì là sợ hãi, Tô Lạc khinh bỉ một tiếng rồi nhanh chóng nhào đến rất kỹ thuật đâm thẳng vào tim hắn. Lan Phong vẫn bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngay lúc mũi kiếm chạm đến vạt áo, hắn xoay người không chớp mắt nhìn y, Tô Lạc nghiến răng:
Không nhìn ra tiểu quan như ngươi cũng có chút nhanh lẹ đấy.
Nhìn vẻ mặt khinh thường của hắn y lại càng tức giận vung kiếm đâm cố đâm vào người hắn, như lúc nãy, vừa chạm phải vạt áo y đã bị hắn gạt ra. Làm thế nào cũng không đâm trúng hắn, y thẹn quá hoá giận:
Ngươi làm gì vậy, có bản lĩnh thì đánh đàng hoàng cho ta. Một tên hèn nhát như ngươi không xứng với nàng ấy.
Vừa dứt lời y lập tức ngã lăn xuống đất trước ánh mắt bình thản của hắn, chẳng ai biết hắn đã ra tay lúc nào, chỉ thấy một chớp loé qua Tô Lạc đã bại trận.
Lan Phong đến nhìn cũng chả thèm, chỉ liếc qua bụi cây vừa mới bị gió thổi tạo ra tiếng xào xạc rồi thu mắt, ghét bỏ đưa chân đạp thân thể còn nằm nguyên dưới đất qua một bên, rút chân về, đi thẳng.
Về tới lều, hắn có chút lo lắng khi nhìn thấy nàng đã khoác y phục thật dày, đang mang giày như chuẩn bị đi ra ngoài, hắn trầm giọng hỏi: Nàng có việc gì sao?!
Tô Phá Nguyệt đưa đôi mắt tỉnh táo lên nhìn hắn, giọng tò mò:
Chàng đi đâu vậy?! Ta tỉnh dậy không thấy chàng đâu, vừa định tìm thì chàng đã về.
Hắn nhanh như cắt tiến tới cạnh nàng, thô bạo đè nàng lên giường, phản ứng mãnh liệt của hắn khiến nàng có chút kinh ngạc, vừa mở miệng định hỏi thì đã bị hắn tấn công bằng phương pháp gia truyền kia. Một nụ hôn bóp chết con hổ trên chiến trường là nàng đây, quả thực là mất mặt.
Tô Phá Nguyệt nghiêng đầu khiến nụ hôn của hắn rơi xuống cổ nàng, theo bản năng nàng dãy dụa khỏi hai bàn tay lưu manh đang xé rách y phục của nàng. Bỗng hắn thẳng người dậy, lưng hơi cúi, bàn tay to lớn bắt lấy bàn chân nàng, khẽ đặt một nụ hôn lên đó, tà mị nói:
Hãy để ta hầu hạ nàng, Nữ Vương đại nhân.
Tô Phá Nguyệt ngây cả người rồi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn, tự hỏi không biết nhưng hình như trong giọng nói của hắn vừa rồi còn mang theo chút dỗi hờn. Tô Phá Nguyệt còn chưa nghĩ thêm được gì đã phải vặn vẹo thân thể say cuồng theo những chiếc hôn của hắn.
Lan Phong từng chút từng chút một hôn dọc lên phía trên chân của nàng, lần đầu tiên hắn tự hạ thấp mình hầu hạ nàng lại khiến cho nàng ngã gục như vậy, kỹ năng của hắn đúng thật là một tiểu quan thực thụ, nàng kiều diễm kêu rên dưới thân thể cường tráng của hắn lại làm cho dục vọng ngày một cao hơn.
Nụ hôn dừng lại ngay dưới mắt cá chân của nàng, một vết thương đỏ chói đập vào mắt hắn, vết thương dường như là vừa mới bị, máu đỏ đã ướt đẫm, lòng hắn bỗng cuộn lên một cơn đau khó tả, theo bản năng hắn cúi đầu không ngần ngại liếm lên vết thương của nàng, Tô Phá Nguyệt vừa tỉnh giấc trong cơn điên loạn thì đã bị hành động này của hắn làm cho ngây người.
Bên kia, hắn một miệng đầy máu tươi của nàng, lòng thầm cảm khái vị ngọt của nó, không biết từ bao giờ đã bị cuốn vào hương vị ngọt ngào này, hắn nhẹ nhàng đặt chân nàng xuống giường, tay bắt lấy tay nàng, lấy đà phóng lên nhẹ nhàng đè lên môi nàng một nụ hôn mang huyết vị, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.
Tay hắn dần buông lỏng, vuốt ve đường cong hoàn mỹ của nàng, đem nàng sáp nhập vào cơ thể của chính mình, từng nụ hôn kiều diễm hôn lên da thịt của nàng, đẩy nàng xuống đến ranh giới cuối cùng, làm cho nàng không thể rời xa hắn, đem tất cả tình yêu của hắn đến cho nàng, thề không tách rời.
Đêm nay hắn ân cần chăm sóc nàng như vị chủ nhân của mình lại làm cho nàng lâm vào điên cuồng không thể thoát khỏi hiện thực này, cơ thể hai người họ quấn lấy nhau như không bao giờ xa cách, mà một màn xuân sắc này lại kết thúc bởi làn khói trắng quen thuộc kia, hành trình kết thúc, nàng và hắn lại cùng nhau tiến vào con đường mới.
Số quân canh gác được tăng hơn nửa, dù vài ngày trước họ đã chiến thắng được Bố Lữ Các nhưng cũng không ai dám lơ là, chẳng ai biết được quân địch có tập kích bất ngờ hay không, dù gì đi nữa thì trong thời gian này họ phải hết sức cẩn mật, giặc tuy bại nhưng lòng chúng chưa biết đã bại hay không, nếu chúng dám càn rỡ thì trách nhiệm của họ chính là tiêu diệt quân địch để giữ lấy hoà bình cho đất nước.
Trong khung cảnh được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì ở sau quả đồi, nơi có hai vị nam nhân đang đứng đối mặt với nhau, hai người này không ai xa lạ chính là Lan Phong và Tô Lạc.
Hắn đưa đôi mắt sâu không thấy đáy lên nhìn tên lam y trước mặt, trong đầu bỗng nhớ đến cảnh tượng ngày đầu tiên hắn đến doanh trại, nội tâm tự giác tăng thêm vài phần chán ghét. Hắn nhíu mày không kiên nhẫn mở miệng:
Ngươi muốn gì?!
Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng xuất kiếm chĩa thẳng vào hắn, không cần nói hắn cũng biết ngụ ý chính là đánh một trận, thắng thì rước mỹ nhân về , cũng chính vì lý do này Lan Phong lại càng máu lửa hơn, thầm trách ai kia rước quá nhiều hoa đào về để hắn phải đích thân ra tay chặt hết mấy cây đào này.
Thấy hắn không có chút biểu hiện gì là sợ hãi, Tô Lạc khinh bỉ một tiếng rồi nhanh chóng nhào đến rất kỹ thuật đâm thẳng vào tim hắn. Lan Phong vẫn bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngay lúc mũi kiếm chạm đến vạt áo, hắn xoay người không chớp mắt nhìn y, Tô Lạc nghiến răng:
Không nhìn ra tiểu quan như ngươi cũng có chút nhanh lẹ đấy.
Nhìn vẻ mặt khinh thường của hắn y lại càng tức giận vung kiếm đâm cố đâm vào người hắn, như lúc nãy, vừa chạm phải vạt áo y đã bị hắn gạt ra. Làm thế nào cũng không đâm trúng hắn, y thẹn quá hoá giận:
Ngươi làm gì vậy, có bản lĩnh thì đánh đàng hoàng cho ta. Một tên hèn nhát như ngươi không xứng với nàng ấy.
Vừa dứt lời y lập tức ngã lăn xuống đất trước ánh mắt bình thản của hắn, chẳng ai biết hắn đã ra tay lúc nào, chỉ thấy một chớp loé qua Tô Lạc đã bại trận.
Lan Phong đến nhìn cũng chả thèm, chỉ liếc qua bụi cây vừa mới bị gió thổi tạo ra tiếng xào xạc rồi thu mắt, ghét bỏ đưa chân đạp thân thể còn nằm nguyên dưới đất qua một bên, rút chân về, đi thẳng.
Về tới lều, hắn có chút lo lắng khi nhìn thấy nàng đã khoác y phục thật dày, đang mang giày như chuẩn bị đi ra ngoài, hắn trầm giọng hỏi: Nàng có việc gì sao?!
Tô Phá Nguyệt đưa đôi mắt tỉnh táo lên nhìn hắn, giọng tò mò:
Chàng đi đâu vậy?! Ta tỉnh dậy không thấy chàng đâu, vừa định tìm thì chàng đã về.
Hắn nhanh như cắt tiến tới cạnh nàng, thô bạo đè nàng lên giường, phản ứng mãnh liệt của hắn khiến nàng có chút kinh ngạc, vừa mở miệng định hỏi thì đã bị hắn tấn công bằng phương pháp gia truyền kia. Một nụ hôn bóp chết con hổ trên chiến trường là nàng đây, quả thực là mất mặt.
Tô Phá Nguyệt nghiêng đầu khiến nụ hôn của hắn rơi xuống cổ nàng, theo bản năng nàng dãy dụa khỏi hai bàn tay lưu manh đang xé rách y phục của nàng. Bỗng hắn thẳng người dậy, lưng hơi cúi, bàn tay to lớn bắt lấy bàn chân nàng, khẽ đặt một nụ hôn lên đó, tà mị nói:
Hãy để ta hầu hạ nàng, Nữ Vương đại nhân.
Tô Phá Nguyệt ngây cả người rồi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn, tự hỏi không biết nhưng hình như trong giọng nói của hắn vừa rồi còn mang theo chút dỗi hờn. Tô Phá Nguyệt còn chưa nghĩ thêm được gì đã phải vặn vẹo thân thể say cuồng theo những chiếc hôn của hắn.
Lan Phong từng chút từng chút một hôn dọc lên phía trên chân của nàng, lần đầu tiên hắn tự hạ thấp mình hầu hạ nàng lại khiến cho nàng ngã gục như vậy, kỹ năng của hắn đúng thật là một tiểu quan thực thụ, nàng kiều diễm kêu rên dưới thân thể cường tráng của hắn lại làm cho dục vọng ngày một cao hơn.
Nụ hôn dừng lại ngay dưới mắt cá chân của nàng, một vết thương đỏ chói đập vào mắt hắn, vết thương dường như là vừa mới bị, máu đỏ đã ướt đẫm, lòng hắn bỗng cuộn lên một cơn đau khó tả, theo bản năng hắn cúi đầu không ngần ngại liếm lên vết thương của nàng, Tô Phá Nguyệt vừa tỉnh giấc trong cơn điên loạn thì đã bị hành động này của hắn làm cho ngây người.
Bên kia, hắn một miệng đầy máu tươi của nàng, lòng thầm cảm khái vị ngọt của nó, không biết từ bao giờ đã bị cuốn vào hương vị ngọt ngào này, hắn nhẹ nhàng đặt chân nàng xuống giường, tay bắt lấy tay nàng, lấy đà phóng lên nhẹ nhàng đè lên môi nàng một nụ hôn mang huyết vị, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.
Tay hắn dần buông lỏng, vuốt ve đường cong hoàn mỹ của nàng, đem nàng sáp nhập vào cơ thể của chính mình, từng nụ hôn kiều diễm hôn lên da thịt của nàng, đẩy nàng xuống đến ranh giới cuối cùng, làm cho nàng không thể rời xa hắn, đem tất cả tình yêu của hắn đến cho nàng, thề không tách rời.
Đêm nay hắn ân cần chăm sóc nàng như vị chủ nhân của mình lại làm cho nàng lâm vào điên cuồng không thể thoát khỏi hiện thực này, cơ thể hai người họ quấn lấy nhau như không bao giờ xa cách, mà một màn xuân sắc này lại kết thúc bởi làn khói trắng quen thuộc kia, hành trình kết thúc, nàng và hắn lại cùng nhau tiến vào con đường mới.
/71
|