Đến ngày sinh nhật Lâm Huân, mí mắt Khởi La nhảy lên từ lúc rời giường, giật suốt một ngày. Hành cung vốn yên tĩnh rộng rãi giống như một cái lồng lớn bí bách, ít khi có tiếng người tiếng nhạc rất náo nhiệt như hôm nay.
Chạng vạng tối, Khởi La thay quần áo khác, muốn đi xem mấy người Kiều Nương chuẩn bị đến đâu rồi, không ngờ Triệu Nghi Hiên phái nữ quan tới, nói nàng có thể rời đi rồi.
Khởi La đành chịu, nàng biết Triệu Nghi Hiên không muốn nàng xuất hiện trước mặt người khác, càng không muốn mọi người biết nàng là người biên đạo ra tiết mục múa, nhưng qua cầu rút ván như vậy thật sự có chút quá đáng. Nói thế nào Khởi La đã vất vả hồi lâu, cũng muốn xem thành quả lao động của mình. Nhưng Công chúa có lệnh, Khởi La không dám không nghe theo nên thu dọn đồ đạc rồi đi theo nữ quan.
Đi đến trước lầu hoa lại trông thấy một nam tử mặc trường bào gấm cổ chéo màu xanh vân nhạn thiến lục dẫn theo một hàng người. Nói người kia là nam tử cũng không đúng, lông mày và tóc mai của ông ta bạc trắng, làn da xanh xao, ánh mắt nham hiểm, cong tay xếp thành hình hoa lan, giống một hoạn quan hơn. Khởi La vội vàng cúi đầu xuống, lùi sang ven đường cùng nữ quan, chờ bọn họ đi qua. Người kia đột nhiên dừng lại, cẩn thận hít hà: "Hứm..." Ông ta kéo dài âm cuối, giọng nói ẻo lả luyến láy nghe rất khó chịu.
"Mùi thơm này, hình như tạp gia từng ngửi thấy trong phòng ai rồi." Ông ta quay đầu, nhờ vòng sáng cuối cùng ở chân trời nhìn thấy Khởi La: "Vị này là..."
Nữ quan vội vàng nói: "Bẩm Lưu công công, vị này là khách Công chúa mời tới từ vài ngày trước, nô tỳ đang muốn dẫn nàng ra ngoài."
Lưu công công? Ngày đó Khởi La ở phòng Lâm Huân cũng nghe thấy Lâm Huân gọi người tới là Lưu công công. Không phải là cùng một người chứ? Nhìn thái độ cung kính của nữ quan, xem ra thân phận của Lưu công công này thật sự không đơn giản.
Lưu Phương mỉm cười: "Ôi, nghe nói Công chúa làm một tiết mục múa là để mọi người khắp nơi qua thưởng thức. Nếu là bạn của Công chúa cần gì xuất cung gấp vậy. Cùng đi tham gia náo nhiệt đi." Ông ta nhớ không rõ, nhớ mang máng hẳn là ông ta từng ngửi thấy mùi hương trên người nữ tử này ở trong phòng Lâm Huân, lúc ấy màn buông xuống, ông ta không thấy người bên trong, nữ tử này lại đeo mặt nạ che mặt cho nên không thể xác định. Nhưng mà cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ qua.
Nữ quan muốn từ chối, Công chúa vốn không hề muốn cho tiểu thư Chu gia lộ diện, nhưng Lưu Phương tuy đã cáo lão hồi hương nhưng trong triều cũng còn có thế lực, chưa nói tới lăn lộn nhiều năm trong nội cung cũng còn có mối quan hệ. Nữ quan không dám tùy tiện đắc tội ông ta. Khởi La càng không muốn cùng ở cùng công công quái dị này, không ngờ Lưu Phương dùng hai ngón tay bóp cổ tay nàng nói: "Mau mau, chậm là không kịp đâu."
Bữa tiệc tổ chức ở Quỳnh Lâm Các giữa hành cung, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng trống nhạc. Lưu Phương đến cổng, bảo cung nữ dẫn Khởi La tới ghế cho khách nữ ở sau màn trúc. Đến mức này rồi, Khởi La cũng không thể quay người rời khỏi, chỉ có thể đi theo cung nữ vào chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của khách nữ bên này là một bục vuông nhỏ cao hơn chính đường, bên trên trải chiếu trúc, có mùi trúc thanh thanh. Sau cái bàn thấp bày ngay ngắn là cái đệm tròn màu đỏ thêu phong lan. Đằng sau còn có một cái sân nhỏ nối liền. Nơi này chẳng có nhiều người, chỉ có hai ba phu nhân không biết thân phận ngồi nói chuyện với nhau nên khi Khởi La tiến đến mọi người đều yên lặng. Khởi La gật đầu nhẹ chào hỏi các bà rồi nhấc lên váy ngồi xuống.
Nàng mặc váy cổ chéo thắt eo cao bằng lụa mỏng màu cây đỗ nhược, đeo thắt lưng màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo lụa hương vân sa mỏng, bên trên thêu hoa mai. Tư thế ngồi của nàng ngay ngắn, cổ thon dài như một cái bình quý bằng ngọc hoàn mỹ. Dung mạo tuy bị mạng che mặt che khuất nhưng cho dù không rõ cũng rất xinh đẹp. Lông mi rất dài, lại dày và cong, đôi mắt như nước hồ xuân có ngàn cơn sóng tuôn trào, long lanh biết nói. Mấy phu nhân đều là gia quyến quan viên, ngày thường cũng chẳng phải chưa thấy cảnh đời nhưng cô nương có sườn mặt và bóng lưng mê người như vậy thật sự hiếm thấy, thế là vừa nhỏ giọng bàn luận trang phục nàng mặc vừa bàn luận tướng mạo của nàng, chẳng biết là mỹ nhân phương nào.
Chính đường Quỳnh Lâm Các rất rộng rãi, có thể cùng lúc chứa mấy trăm người, nhạc công đang ra sức chơi nhạc. Trong điện nhóm vũ nương có dáng người uyển chuyển, lụa ở tay áo tung bay như bươm bướm bay lượn. Triệu Lâm và Lâm Huân đều đã vào chỗ ngồi, ngồi bên cạnh còn có vài quan viên lần này cùng tới Giang Nam, bữa tiệc linh đình, ăn uống rất vui vẻ. Dáng người Lâm Huân cao lớn, ngồi ở trong đám nam nhân vẫn như núi cao. Hắn mặc áo bào cổ tròn thêu hoa văn Khoa Mã Đại Cầu màu tím, ngũ quan như dao gọt. Chỉ là vẻ mặt vô cảm của hắn làm người ta có cảm giác xa cách, mấy quan lại không dám nói chuyện với hắn, khí thế của hắn còn lớn hơn Hoàng tử Triệu Lâm.
Vu Khôn đi qua, ở bên tai Lâm Huân bẩm báo một hồi, Lâm Huân không tỏ vẻ gì, con mắt liếc qua màn trúc rồi giơ tay bảo hắn ta lui xuống. Vu Khôn có chút ảo não vì việc sắp thành lại bại, hắn vốn nghĩ kế cho Công chúa, để Công chúa đưa tiểu thư Chu gia ra ngoài từ sớm, nào ngờ người tính không bằng trời tính. Lâm Huân rót rượu cho Triệu Lâm, Triệu Lâm uống hơi nhiều, tay chống lên mặt bàn, đỡ trán nói: "Nha đầu Nghi Hiên còn chưa đến, ta sắp say rồi."
Lưu Phương cầm khăn tay lau nhẹ miệng, ôn hòa nói: "Vài ngày trước nhìn thấy Thế tử cũng say rượu, hôm nay lại rất có sức sống."
"Nơi nghiêm túc, không dám có dáng vẻ không đàng hoàng." Lâm Huân trả lời.
Lưu Phương cười một tiếng: "Thời hạn Thế tử túc trực bên linh cữu cũng hết rồi, giờ tuổi tác cũng không nhỏ nữa, có từng suy nghĩ tới hôn sự chưa?"
"Tạm thời chưa nghĩ tới."
"Vừa rồi tạp gia tình cờ gặp một vị giai nhân ở trong hành cung, nghe nói là khách của Công chúa nên kéo nàng tới cùng. Tướng mạo ấy thật sự khiến người ta..." Lưu Phương còn đang suy nghĩ từ để hình dung, Lâm Huân mở miệng cắt ngang ông ta: "Nếu như là khách của Công chúa, chúng ta không tiện nghị luận."
Lưu Phương cười cười, còn muốn lên tiếng, tiếng nhạc bỗng nhiên ngừng, nhạc công lần lượt lui ra ngoài, trong sảnh ánh nến ở chính giữa bỗng nhiên tắt phụt. Mọi người nhìn nhau ở trong bóng tối, không biết xảy ra chuyện gì, lại nghe tiếng trống truyền vào từ bên ngoài. Sau đó ánh sáng tập trung từng chút một ở phía trước, đám binh sĩ mặc áo trong màu tím bên ngoài khoác áo giáp tràn vào như nằm sấp tiến lên trong đêm tối.
Triệu Lâm bỗng nhiên hoàn hồn: "Bắt đầu rồi hả?"
Tầm mắt của mọi người đều bị những vũ công đóng giả binh sĩ hấp dẫn, bọn họ đeo mặt nạ trên mặt, động tác nhịp nhàng. Hàng ngũ trăm người, động tác không hề lộn xộn như thật sự là binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh trong quân đội. Tiết tấu nhịp trống từ chậm tới nhanh, bọn họ giống như đang bôn ba trăm núi ngàn sông, lăn lộn vượt qua trên mặt đất rồi lại xoay người trên không trung xuống đất, sau đó chia thành hai tiểu đội, từ xa tiến lại gần, trong miệng hô hào hiệu lệnh chỉnh tề.
Trong ánh sáng yếu ớt, một bóng người chậm rãi đi tới leo lên vai bọn họ. Áo giáp của nàng ta nặng và hoa lệ hơn, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, tóc buộc thành một bó ở sau đầu, vóc dáng có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn. Cách màn trúc, Khởi La nhìn một cái là nhận ra người vừa xuất hiện không phải Kiều Nương, sao người múa dẫn đầu lại thay đổi? Chỉ thấy người múa dẫn đầu bị vũ công nâng lên thả xuống mặt đất, vốn là múa tập thể, nàng ta lại nhảy thẳng tới trước mặt Lâm Huân, tất cả động tác đều giống như múa đơn với hắn.
Khởi La đoán được thân phận của người kia, lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới cái sân phía sau. Tiết mục múa rất hoàn hảo, vốn là bầu không khí hùng hồn, lại bị làm thành như vậy... Vị Công chúa này quả thật là biết tự tung tự tác. Đã vậy thì mời nàng đến làm cái gì?
Mọi người thấy bàn tay người múa dẫn đầu với tới gương mặt Lâm Huân, Lâm Huân nghiêng đầu tránh đi, nàng ta đi luôn đến bên cạnh Lâm Huân, lại muốn động tay động chân, Lâm Huân bắt tay của nàng ta lại rồi nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra bên ngoài. Lúc này Triệu Lâm đã nhìn ra manh mối, mày nhăn lại, lại khó chống cơn buồn ngủ.
Tiết mục múa hoàn tất, vũ công và nhạc công cùng nhau lui xuống. Nhưng mà một lúc lâu sau, đèn đuốc vẫn chưa đốt lên. Ngoài cửa bỗng có người hô lớn: "Lưu công công!" Rồi lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, không có động tĩnh. Đêm, yên tĩnh kỳ lạ, lại như có vài thanh dao giấu trong bóng tối, ý định giết người tứ phía.
Lưu Phương bỗng nhiên đứng lên, bước chân lại nhẹ bẫng vô lực, nhìn bốn phía, tất cả mọi người vừa rồi còn ngồi uống rượu đều đã gục xuống bàn. Người đeo mặt nạ quỷ rất sợ hãi, sững sờ tại chỗ, sợ tới nỗi chẳng biết phải làm thế nào. Bàn tay Lâm Huân chặt một cái, nàng ta ngã vào trong nguc Lâm Huân.
"Ngươi... ngươi..." Lưu Phương quá sợ hãi: "Ngươi bỏ thuốc ở trong rượu! Không thể nào, rượu này ta đã gọi người thử rồi, rõ ràng ngươi cũng uống!"
Lâm Huân cẩn thận để người đeo mặt nạ quỷ xuống dưới đất, lạnh lùng nói: "Trong rượu chỉ thêm ít dược thảo, tất nhiên ngươi thử không ra. Dược thảo kia cộng với hương vừa đốt trong điện mới có tác dụng, nhưng mà trước đó ta uống thuốc giải rồi." Hương là đốt khi tiết mục múa diễn ra, lúc ấy Lưu Phương tập trung xem biểu diễn nên chẳng hề chú ý.
Lưu Phương thầm nghĩ không xong rồi, lảo đảo muốn trốn khỏi bàn tiệc, ngoài cửa mười mấy người đã xông vào, trên người còn mặc áo giáp vừa rồi biểu diễn. Trong đó có một người hô to: "Lão cẩu hoạn quan, để mạng lại!" Trong chốc lát mười mấy người bao vây chặn Lưu Phương ở chính giữa.
Khởi La cảm thấy bên trong yên tĩnh quỷ dị, có chút khác thường nên trở về nhìn thử thì chẳng thấy có người. Nàng vô thức cúi người, ngẩng đầu lên nhìn thấy một hình bóng bay tới, va mạnh vào rèm trúc. Rèm trúc bị kéo rơi, người kia nằm trên mặt đất khóe miệng chảy máu liên tục, ngoẹo đầu không còn kêu lên được nữa.
Khởi La che miệng, toàn thân không ngừng run rẩy. Lâu lắm rồi nàng chưa từng thấy cảnh này, lần trước là kiếp trước phụ thân bị chém đầu.
Trong sảnh một đám người đang đánh nhau, Lưu Phương bị bao vây, cổ và chân tay đều bị lụa trắng trói lại. Lâm Huân ở bên cạnh hạ lệnh, mười mấy người di chuyển như dàn trận. Lưu Phương xoay vòng vòng tại chỗ, mười mấy người di chuyển vây quanh ông ta, thỉnh thoảng tiến lên tấn công nhưng đều không phải đối thủ của ông ta. Lưu Phương nhắm vào một nữ tử trói tay trái của ông ta rồi nắm chặt lụa trắng kéo người về phía trước một cái, nữ tử chẳng chống lại nổi sức của ông ta, ngã nhào ra, Lưu Phương giơ hai ngón tay bẻ gãy cổ họng của nàng ấy. Kìm hãm một tay được phá bỏ, trận pháp lập tức có sơ hở, hành động của Lưu Phương dần dần dễ dàng hơn.
Lâm Huân muốn lên trước hỗ trợ, nhưng hắn cũng trúng thuốc mê, sức lực giảm một nửa. Vừa rồi nói với Lưu Phương trước đó uống thuốc giải tất nhiên là lừa ông ta, thuốc này muốn có tác dụng cần một khoảng thời gian, thuốc giải đã sớm tiêu hóa trong dạ dày rồi. Nếu không phải bản thân có nền tảng luyện võ, chỉ sợ đã hôn mê giống những người ngồi đây. Hắn biết thân thủ Lưu Phương tốt thế nào nên mới dùng loại thuốc có tác dụng mạnh này, mà vì muốn tiêu diệt đối phương, hắn cũng không thể không chịu tác dụng thuốc.
Nhưng mà lúc này nhìn Lưu Phương vận công mới biết được võ công của ông ta thâm sâu khó lường thế nào. Trúng thuốc mê, còn có thể giao đấu cùng mười tử sĩ cùng lúc, trên người nhiều chỗ bị thương, lực sát thương lại chưa giảm. Quả thật đáng sợ.
Mắt thấy lại có một người bị kéo tới trước mặt Lưu Phương, một tử sĩ chờ đúng thời cơ, nhảy lên lưng Lưu Phương chọc vào mắt của ông ta. Lưu Phương kêu thảm thiết, giơ tay đánh vào đầu người đó, xương đầu người nọ e rằng đã bị đập vỡ nhưng thà ch3t cũng không buông tay. Khởi La nhìn thấy mặt nạ của người đó rơi xuống, lại là Kiều Nương! Nàng đau lòng không chịu nổi, nhướng người về phía trước nhưng biết dựa vào bản thân không thể cứu nàng ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy ch3t đi.
Những người còn lại thấy thế thì cùng nhau dùng hết sức lực cuối cùng nhào lên, có người ôm chân, có người ôm tay, lúc này mới khống chế được Lưu Phương.
Một tử sĩ giơ dao găm nhảy lên rồi đâm mạnh vào trái tim Lưu Phương, một dao lại một dao, tiếng lưỡi dao c4m vào máu thịt vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh. Lưu Phương dốc hết sức lực cuối cùng hất một người ra, giơ tay túm buồng tim của người trước mặt, tay xuyên qua thân thể, máu lập tức tuôn trào như thác.
"Tiêu..." Mắt Lâm Huân tối sầm, quay đầu chỗ khác.
Toàn bộ chính đường tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc. Khởi La quay đầu cúi người trên đất nôn khan, Lâm Huân phát hiện tiếng động đi tới, trông thấy Khởi La thì thầm giật mình. Hắn ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lưng của nàng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Vừa rồi lúc đánh nhau, Vu Khôn đã dẫn dắt người khiêng mấy người Triệu Lâm ra ngoài. Lúc này, hắn đi tới, trong tay giơ bó đuốc, lấy một viên thuốc cho Lâm Huân uống: "Thế tử, chuẩn bị xong hết rồi."
Lâm Huân gật đầu, kéo Khởi La lên rồi đưa ra ngoài điện. Vu Khôn sai người đóng hết cửa điện lại, châm lửa làm lửa lập tức lan tràn khắp nơi.
Hơi nóng bỏng người, có tiếng kêu loáng thoáng "Cứu mạng". Khởi La lập tức hoàn hồn, kinh hãi kêu lên: "Còn có người còn sống! Mau đi cứu bọn họ đi!"
Lâm Huân nắm tay của nàng, lạnh lùng nói: "Nên cứu thì cứu ra hết rồi."
"Đó là mạng người sống sờ sờ! Tại sao ngài có thể thờ ơ!" Khởi La kêu lên, quay người muốn xông vào.
Lâm Huân lại siết chặt eo của nàng, giam nàng ở trong nguc: "Không được đi!"
"Ngài thả ta ra!" Khởi La gào thét, đôi mắt bị ngọn lửa thiêu đốt đến nỗi đỏ bừng: "Ngài không có nhân tính, tên ma quỷ này!"
Vu Khôn nghe tiếng động nói: "Thế tử, gần như xong xuôi rồi. Người dập lửa sắp tới, chúng ta cần phải đi."
"Rút lui." Lâm Huân hạ mệnh lệnh. Khởi La còn đang giãy giụa, Lâm Huân dứt khoát bế nàng lên, cúi đầu chặn miệng của nàng.
Vu Khôn mở to mắt nhìn, suýt nữa còn đứng nguyên tại chỗ, quên mất phải rời đi.
Lâm Huân bế Khởi La tới vườn hoa vắng vẻ, sức lực cạn kiệt, lúc này mới thả nàng xuống đất. Khởi La dùng sức đẩy hắn ra, dùng mu bàn tay che miệng. Nàng lại có thể suýt nữa bị bát mì lừa, cho rằng người này có một chút nhân tính. Kiếp trước hắn xưng huynh gọi đệ với phụ thân, phụ thân gặp nạn, hắn thấy ch3t cũng không cứu. Loại người này nhân tính ở đâu ra chứ?! Nàng xoay người rời đi, Lâm Huân ở sau lưng nàng nói: "Ngươi cho rằng mình đang cứu người à?"
Khởi La dừng bước, hai tay nắm chặt thành quyền, buông thõng hai bên người. Lâm Huân đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng nói: "Hành động tối nay vô cùng bí mật, người trúng mê hương trong điện đã được người của ta đưa đi cả rồi, tử sĩ cũng ch3t hết, người còn sống là người thấy thứ không nên thấy. Nếu như ta cứu bọn họ thì cũng sẽ có người giết bọn họ, lợi dụng bọn họ. Đồng thời khi một trong số bọn họ tiết lộ tin tức thì là hàng trăm hàng ngàn người ch3t."
Khởi La ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt của hắn sâu không thấy đáy, cất giấu quá nhiều thứ. Có lẽ nàng thật sự chưa từng hiểu con người này.
"Khởi La!" Một tiếng nói lo lắng truyền tới.
Chạng vạng tối, Khởi La thay quần áo khác, muốn đi xem mấy người Kiều Nương chuẩn bị đến đâu rồi, không ngờ Triệu Nghi Hiên phái nữ quan tới, nói nàng có thể rời đi rồi.
Khởi La đành chịu, nàng biết Triệu Nghi Hiên không muốn nàng xuất hiện trước mặt người khác, càng không muốn mọi người biết nàng là người biên đạo ra tiết mục múa, nhưng qua cầu rút ván như vậy thật sự có chút quá đáng. Nói thế nào Khởi La đã vất vả hồi lâu, cũng muốn xem thành quả lao động của mình. Nhưng Công chúa có lệnh, Khởi La không dám không nghe theo nên thu dọn đồ đạc rồi đi theo nữ quan.
Đi đến trước lầu hoa lại trông thấy một nam tử mặc trường bào gấm cổ chéo màu xanh vân nhạn thiến lục dẫn theo một hàng người. Nói người kia là nam tử cũng không đúng, lông mày và tóc mai của ông ta bạc trắng, làn da xanh xao, ánh mắt nham hiểm, cong tay xếp thành hình hoa lan, giống một hoạn quan hơn. Khởi La vội vàng cúi đầu xuống, lùi sang ven đường cùng nữ quan, chờ bọn họ đi qua. Người kia đột nhiên dừng lại, cẩn thận hít hà: "Hứm..." Ông ta kéo dài âm cuối, giọng nói ẻo lả luyến láy nghe rất khó chịu.
"Mùi thơm này, hình như tạp gia từng ngửi thấy trong phòng ai rồi." Ông ta quay đầu, nhờ vòng sáng cuối cùng ở chân trời nhìn thấy Khởi La: "Vị này là..."
Nữ quan vội vàng nói: "Bẩm Lưu công công, vị này là khách Công chúa mời tới từ vài ngày trước, nô tỳ đang muốn dẫn nàng ra ngoài."
Lưu công công? Ngày đó Khởi La ở phòng Lâm Huân cũng nghe thấy Lâm Huân gọi người tới là Lưu công công. Không phải là cùng một người chứ? Nhìn thái độ cung kính của nữ quan, xem ra thân phận của Lưu công công này thật sự không đơn giản.
Lưu Phương mỉm cười: "Ôi, nghe nói Công chúa làm một tiết mục múa là để mọi người khắp nơi qua thưởng thức. Nếu là bạn của Công chúa cần gì xuất cung gấp vậy. Cùng đi tham gia náo nhiệt đi." Ông ta nhớ không rõ, nhớ mang máng hẳn là ông ta từng ngửi thấy mùi hương trên người nữ tử này ở trong phòng Lâm Huân, lúc ấy màn buông xuống, ông ta không thấy người bên trong, nữ tử này lại đeo mặt nạ che mặt cho nên không thể xác định. Nhưng mà cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ qua.
Nữ quan muốn từ chối, Công chúa vốn không hề muốn cho tiểu thư Chu gia lộ diện, nhưng Lưu Phương tuy đã cáo lão hồi hương nhưng trong triều cũng còn có thế lực, chưa nói tới lăn lộn nhiều năm trong nội cung cũng còn có mối quan hệ. Nữ quan không dám tùy tiện đắc tội ông ta. Khởi La càng không muốn cùng ở cùng công công quái dị này, không ngờ Lưu Phương dùng hai ngón tay bóp cổ tay nàng nói: "Mau mau, chậm là không kịp đâu."
Bữa tiệc tổ chức ở Quỳnh Lâm Các giữa hành cung, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng trống nhạc. Lưu Phương đến cổng, bảo cung nữ dẫn Khởi La tới ghế cho khách nữ ở sau màn trúc. Đến mức này rồi, Khởi La cũng không thể quay người rời khỏi, chỉ có thể đi theo cung nữ vào chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của khách nữ bên này là một bục vuông nhỏ cao hơn chính đường, bên trên trải chiếu trúc, có mùi trúc thanh thanh. Sau cái bàn thấp bày ngay ngắn là cái đệm tròn màu đỏ thêu phong lan. Đằng sau còn có một cái sân nhỏ nối liền. Nơi này chẳng có nhiều người, chỉ có hai ba phu nhân không biết thân phận ngồi nói chuyện với nhau nên khi Khởi La tiến đến mọi người đều yên lặng. Khởi La gật đầu nhẹ chào hỏi các bà rồi nhấc lên váy ngồi xuống.
Nàng mặc váy cổ chéo thắt eo cao bằng lụa mỏng màu cây đỗ nhược, đeo thắt lưng màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo lụa hương vân sa mỏng, bên trên thêu hoa mai. Tư thế ngồi của nàng ngay ngắn, cổ thon dài như một cái bình quý bằng ngọc hoàn mỹ. Dung mạo tuy bị mạng che mặt che khuất nhưng cho dù không rõ cũng rất xinh đẹp. Lông mi rất dài, lại dày và cong, đôi mắt như nước hồ xuân có ngàn cơn sóng tuôn trào, long lanh biết nói. Mấy phu nhân đều là gia quyến quan viên, ngày thường cũng chẳng phải chưa thấy cảnh đời nhưng cô nương có sườn mặt và bóng lưng mê người như vậy thật sự hiếm thấy, thế là vừa nhỏ giọng bàn luận trang phục nàng mặc vừa bàn luận tướng mạo của nàng, chẳng biết là mỹ nhân phương nào.
Chính đường Quỳnh Lâm Các rất rộng rãi, có thể cùng lúc chứa mấy trăm người, nhạc công đang ra sức chơi nhạc. Trong điện nhóm vũ nương có dáng người uyển chuyển, lụa ở tay áo tung bay như bươm bướm bay lượn. Triệu Lâm và Lâm Huân đều đã vào chỗ ngồi, ngồi bên cạnh còn có vài quan viên lần này cùng tới Giang Nam, bữa tiệc linh đình, ăn uống rất vui vẻ. Dáng người Lâm Huân cao lớn, ngồi ở trong đám nam nhân vẫn như núi cao. Hắn mặc áo bào cổ tròn thêu hoa văn Khoa Mã Đại Cầu màu tím, ngũ quan như dao gọt. Chỉ là vẻ mặt vô cảm của hắn làm người ta có cảm giác xa cách, mấy quan lại không dám nói chuyện với hắn, khí thế của hắn còn lớn hơn Hoàng tử Triệu Lâm.
Vu Khôn đi qua, ở bên tai Lâm Huân bẩm báo một hồi, Lâm Huân không tỏ vẻ gì, con mắt liếc qua màn trúc rồi giơ tay bảo hắn ta lui xuống. Vu Khôn có chút ảo não vì việc sắp thành lại bại, hắn vốn nghĩ kế cho Công chúa, để Công chúa đưa tiểu thư Chu gia ra ngoài từ sớm, nào ngờ người tính không bằng trời tính. Lâm Huân rót rượu cho Triệu Lâm, Triệu Lâm uống hơi nhiều, tay chống lên mặt bàn, đỡ trán nói: "Nha đầu Nghi Hiên còn chưa đến, ta sắp say rồi."
Lưu Phương cầm khăn tay lau nhẹ miệng, ôn hòa nói: "Vài ngày trước nhìn thấy Thế tử cũng say rượu, hôm nay lại rất có sức sống."
"Nơi nghiêm túc, không dám có dáng vẻ không đàng hoàng." Lâm Huân trả lời.
Lưu Phương cười một tiếng: "Thời hạn Thế tử túc trực bên linh cữu cũng hết rồi, giờ tuổi tác cũng không nhỏ nữa, có từng suy nghĩ tới hôn sự chưa?"
"Tạm thời chưa nghĩ tới."
"Vừa rồi tạp gia tình cờ gặp một vị giai nhân ở trong hành cung, nghe nói là khách của Công chúa nên kéo nàng tới cùng. Tướng mạo ấy thật sự khiến người ta..." Lưu Phương còn đang suy nghĩ từ để hình dung, Lâm Huân mở miệng cắt ngang ông ta: "Nếu như là khách của Công chúa, chúng ta không tiện nghị luận."
Lưu Phương cười cười, còn muốn lên tiếng, tiếng nhạc bỗng nhiên ngừng, nhạc công lần lượt lui ra ngoài, trong sảnh ánh nến ở chính giữa bỗng nhiên tắt phụt. Mọi người nhìn nhau ở trong bóng tối, không biết xảy ra chuyện gì, lại nghe tiếng trống truyền vào từ bên ngoài. Sau đó ánh sáng tập trung từng chút một ở phía trước, đám binh sĩ mặc áo trong màu tím bên ngoài khoác áo giáp tràn vào như nằm sấp tiến lên trong đêm tối.
Triệu Lâm bỗng nhiên hoàn hồn: "Bắt đầu rồi hả?"
Tầm mắt của mọi người đều bị những vũ công đóng giả binh sĩ hấp dẫn, bọn họ đeo mặt nạ trên mặt, động tác nhịp nhàng. Hàng ngũ trăm người, động tác không hề lộn xộn như thật sự là binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh trong quân đội. Tiết tấu nhịp trống từ chậm tới nhanh, bọn họ giống như đang bôn ba trăm núi ngàn sông, lăn lộn vượt qua trên mặt đất rồi lại xoay người trên không trung xuống đất, sau đó chia thành hai tiểu đội, từ xa tiến lại gần, trong miệng hô hào hiệu lệnh chỉnh tề.
Trong ánh sáng yếu ớt, một bóng người chậm rãi đi tới leo lên vai bọn họ. Áo giáp của nàng ta nặng và hoa lệ hơn, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, tóc buộc thành một bó ở sau đầu, vóc dáng có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn. Cách màn trúc, Khởi La nhìn một cái là nhận ra người vừa xuất hiện không phải Kiều Nương, sao người múa dẫn đầu lại thay đổi? Chỉ thấy người múa dẫn đầu bị vũ công nâng lên thả xuống mặt đất, vốn là múa tập thể, nàng ta lại nhảy thẳng tới trước mặt Lâm Huân, tất cả động tác đều giống như múa đơn với hắn.
Khởi La đoán được thân phận của người kia, lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới cái sân phía sau. Tiết mục múa rất hoàn hảo, vốn là bầu không khí hùng hồn, lại bị làm thành như vậy... Vị Công chúa này quả thật là biết tự tung tự tác. Đã vậy thì mời nàng đến làm cái gì?
Mọi người thấy bàn tay người múa dẫn đầu với tới gương mặt Lâm Huân, Lâm Huân nghiêng đầu tránh đi, nàng ta đi luôn đến bên cạnh Lâm Huân, lại muốn động tay động chân, Lâm Huân bắt tay của nàng ta lại rồi nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra bên ngoài. Lúc này Triệu Lâm đã nhìn ra manh mối, mày nhăn lại, lại khó chống cơn buồn ngủ.
Tiết mục múa hoàn tất, vũ công và nhạc công cùng nhau lui xuống. Nhưng mà một lúc lâu sau, đèn đuốc vẫn chưa đốt lên. Ngoài cửa bỗng có người hô lớn: "Lưu công công!" Rồi lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, không có động tĩnh. Đêm, yên tĩnh kỳ lạ, lại như có vài thanh dao giấu trong bóng tối, ý định giết người tứ phía.
Lưu Phương bỗng nhiên đứng lên, bước chân lại nhẹ bẫng vô lực, nhìn bốn phía, tất cả mọi người vừa rồi còn ngồi uống rượu đều đã gục xuống bàn. Người đeo mặt nạ quỷ rất sợ hãi, sững sờ tại chỗ, sợ tới nỗi chẳng biết phải làm thế nào. Bàn tay Lâm Huân chặt một cái, nàng ta ngã vào trong nguc Lâm Huân.
"Ngươi... ngươi..." Lưu Phương quá sợ hãi: "Ngươi bỏ thuốc ở trong rượu! Không thể nào, rượu này ta đã gọi người thử rồi, rõ ràng ngươi cũng uống!"
Lâm Huân cẩn thận để người đeo mặt nạ quỷ xuống dưới đất, lạnh lùng nói: "Trong rượu chỉ thêm ít dược thảo, tất nhiên ngươi thử không ra. Dược thảo kia cộng với hương vừa đốt trong điện mới có tác dụng, nhưng mà trước đó ta uống thuốc giải rồi." Hương là đốt khi tiết mục múa diễn ra, lúc ấy Lưu Phương tập trung xem biểu diễn nên chẳng hề chú ý.
Lưu Phương thầm nghĩ không xong rồi, lảo đảo muốn trốn khỏi bàn tiệc, ngoài cửa mười mấy người đã xông vào, trên người còn mặc áo giáp vừa rồi biểu diễn. Trong đó có một người hô to: "Lão cẩu hoạn quan, để mạng lại!" Trong chốc lát mười mấy người bao vây chặn Lưu Phương ở chính giữa.
Khởi La cảm thấy bên trong yên tĩnh quỷ dị, có chút khác thường nên trở về nhìn thử thì chẳng thấy có người. Nàng vô thức cúi người, ngẩng đầu lên nhìn thấy một hình bóng bay tới, va mạnh vào rèm trúc. Rèm trúc bị kéo rơi, người kia nằm trên mặt đất khóe miệng chảy máu liên tục, ngoẹo đầu không còn kêu lên được nữa.
Khởi La che miệng, toàn thân không ngừng run rẩy. Lâu lắm rồi nàng chưa từng thấy cảnh này, lần trước là kiếp trước phụ thân bị chém đầu.
Trong sảnh một đám người đang đánh nhau, Lưu Phương bị bao vây, cổ và chân tay đều bị lụa trắng trói lại. Lâm Huân ở bên cạnh hạ lệnh, mười mấy người di chuyển như dàn trận. Lưu Phương xoay vòng vòng tại chỗ, mười mấy người di chuyển vây quanh ông ta, thỉnh thoảng tiến lên tấn công nhưng đều không phải đối thủ của ông ta. Lưu Phương nhắm vào một nữ tử trói tay trái của ông ta rồi nắm chặt lụa trắng kéo người về phía trước một cái, nữ tử chẳng chống lại nổi sức của ông ta, ngã nhào ra, Lưu Phương giơ hai ngón tay bẻ gãy cổ họng của nàng ấy. Kìm hãm một tay được phá bỏ, trận pháp lập tức có sơ hở, hành động của Lưu Phương dần dần dễ dàng hơn.
Lâm Huân muốn lên trước hỗ trợ, nhưng hắn cũng trúng thuốc mê, sức lực giảm một nửa. Vừa rồi nói với Lưu Phương trước đó uống thuốc giải tất nhiên là lừa ông ta, thuốc này muốn có tác dụng cần một khoảng thời gian, thuốc giải đã sớm tiêu hóa trong dạ dày rồi. Nếu không phải bản thân có nền tảng luyện võ, chỉ sợ đã hôn mê giống những người ngồi đây. Hắn biết thân thủ Lưu Phương tốt thế nào nên mới dùng loại thuốc có tác dụng mạnh này, mà vì muốn tiêu diệt đối phương, hắn cũng không thể không chịu tác dụng thuốc.
Nhưng mà lúc này nhìn Lưu Phương vận công mới biết được võ công của ông ta thâm sâu khó lường thế nào. Trúng thuốc mê, còn có thể giao đấu cùng mười tử sĩ cùng lúc, trên người nhiều chỗ bị thương, lực sát thương lại chưa giảm. Quả thật đáng sợ.
Mắt thấy lại có một người bị kéo tới trước mặt Lưu Phương, một tử sĩ chờ đúng thời cơ, nhảy lên lưng Lưu Phương chọc vào mắt của ông ta. Lưu Phương kêu thảm thiết, giơ tay đánh vào đầu người đó, xương đầu người nọ e rằng đã bị đập vỡ nhưng thà ch3t cũng không buông tay. Khởi La nhìn thấy mặt nạ của người đó rơi xuống, lại là Kiều Nương! Nàng đau lòng không chịu nổi, nhướng người về phía trước nhưng biết dựa vào bản thân không thể cứu nàng ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy ch3t đi.
Những người còn lại thấy thế thì cùng nhau dùng hết sức lực cuối cùng nhào lên, có người ôm chân, có người ôm tay, lúc này mới khống chế được Lưu Phương.
Một tử sĩ giơ dao găm nhảy lên rồi đâm mạnh vào trái tim Lưu Phương, một dao lại một dao, tiếng lưỡi dao c4m vào máu thịt vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh. Lưu Phương dốc hết sức lực cuối cùng hất một người ra, giơ tay túm buồng tim của người trước mặt, tay xuyên qua thân thể, máu lập tức tuôn trào như thác.
"Tiêu..." Mắt Lâm Huân tối sầm, quay đầu chỗ khác.
Toàn bộ chính đường tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc. Khởi La quay đầu cúi người trên đất nôn khan, Lâm Huân phát hiện tiếng động đi tới, trông thấy Khởi La thì thầm giật mình. Hắn ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lưng của nàng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Vừa rồi lúc đánh nhau, Vu Khôn đã dẫn dắt người khiêng mấy người Triệu Lâm ra ngoài. Lúc này, hắn đi tới, trong tay giơ bó đuốc, lấy một viên thuốc cho Lâm Huân uống: "Thế tử, chuẩn bị xong hết rồi."
Lâm Huân gật đầu, kéo Khởi La lên rồi đưa ra ngoài điện. Vu Khôn sai người đóng hết cửa điện lại, châm lửa làm lửa lập tức lan tràn khắp nơi.
Hơi nóng bỏng người, có tiếng kêu loáng thoáng "Cứu mạng". Khởi La lập tức hoàn hồn, kinh hãi kêu lên: "Còn có người còn sống! Mau đi cứu bọn họ đi!"
Lâm Huân nắm tay của nàng, lạnh lùng nói: "Nên cứu thì cứu ra hết rồi."
"Đó là mạng người sống sờ sờ! Tại sao ngài có thể thờ ơ!" Khởi La kêu lên, quay người muốn xông vào.
Lâm Huân lại siết chặt eo của nàng, giam nàng ở trong nguc: "Không được đi!"
"Ngài thả ta ra!" Khởi La gào thét, đôi mắt bị ngọn lửa thiêu đốt đến nỗi đỏ bừng: "Ngài không có nhân tính, tên ma quỷ này!"
Vu Khôn nghe tiếng động nói: "Thế tử, gần như xong xuôi rồi. Người dập lửa sắp tới, chúng ta cần phải đi."
"Rút lui." Lâm Huân hạ mệnh lệnh. Khởi La còn đang giãy giụa, Lâm Huân dứt khoát bế nàng lên, cúi đầu chặn miệng của nàng.
Vu Khôn mở to mắt nhìn, suýt nữa còn đứng nguyên tại chỗ, quên mất phải rời đi.
Lâm Huân bế Khởi La tới vườn hoa vắng vẻ, sức lực cạn kiệt, lúc này mới thả nàng xuống đất. Khởi La dùng sức đẩy hắn ra, dùng mu bàn tay che miệng. Nàng lại có thể suýt nữa bị bát mì lừa, cho rằng người này có một chút nhân tính. Kiếp trước hắn xưng huynh gọi đệ với phụ thân, phụ thân gặp nạn, hắn thấy ch3t cũng không cứu. Loại người này nhân tính ở đâu ra chứ?! Nàng xoay người rời đi, Lâm Huân ở sau lưng nàng nói: "Ngươi cho rằng mình đang cứu người à?"
Khởi La dừng bước, hai tay nắm chặt thành quyền, buông thõng hai bên người. Lâm Huân đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng nói: "Hành động tối nay vô cùng bí mật, người trúng mê hương trong điện đã được người của ta đưa đi cả rồi, tử sĩ cũng ch3t hết, người còn sống là người thấy thứ không nên thấy. Nếu như ta cứu bọn họ thì cũng sẽ có người giết bọn họ, lợi dụng bọn họ. Đồng thời khi một trong số bọn họ tiết lộ tin tức thì là hàng trăm hàng ngàn người ch3t."
Khởi La ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt của hắn sâu không thấy đáy, cất giấu quá nhiều thứ. Có lẽ nàng thật sự chưa từng hiểu con người này.
"Khởi La!" Một tiếng nói lo lắng truyền tới.
/145
|