Suốt cả đêm Lâm Huân đều ngủ không yên, trời chưa sáng đã thức dậy.
Lâm Cẩn cầm quần áo đi vào, Lâm Huân không nghĩ tới nàng ta sẽ đến, chỉ bảo nha hoàn động tay hầu hạ mình thay quần áo.
Lâm Cẩn thì đứng bên cạnh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hôm nay Khởi La không ở đây, nàng ta mới dám tới.
Nàng ta vẫn cho rằng Khởi La đã nhìn ra cái gì đó cho nên mới bảo Lâm Huân sớm gả nàng ta đi.
Mấy ngày nay, Lâm Huân chọn rất nhiều nhà để nàng ta chọn, còn muốn nàng ta đưa ra kết quả vào đầu xuân.
Nhưng nàng ta thật sự không muốn gả cho người ta.
Dù cho lần trước Lâm Huân đã nói rất rõ ràng.
Thân phận của những người đó hoặc cao hoặc thấp, tài hoa hoặc xuất chúng hoặc bình thường, bề ngoài hoặc cương nghị hoặc tuấn mỹ, gần như bao gồm tất cả các kiểu.
Thế nhưng đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa.
Lâm Huân chỉnh sửa cổ áo xong, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Cẩn.
Tâm tư của Lâm Cẩn vẫn luôn được giấu giếm rất tốt, nhưng sau khi hắn kết hôn thì đã dần lộ ra.
Bao gồm cả việc thân thiết với Khởi La, tận lực lấy lòng.
Khởi La vừa mới vào phủ, đều chưa quen thuộc với mọi thứ, đương nhiên sẽ qua lại nhiều hơn với nàng ta.
Nhiều năm qua như vậy, hắn và Lâm Cẩn gọi nhau là huynh muội, trong lòng hắn, Lâm Cẩn giống như muội muội ruột.
Tâm tư không nên có của nàng ta, hắn tuyệt đối sẽ không để nó nảy mầm lớn lên, cho nên năm nay nàng ta nhất định phải xuất giá.
“Hôm nay sợ rằng sẽ ở trong cung đến đêm khuya, muội nói với mẫu thân một tiếng.” Lâm Huân nói xong thì dặn dò Hình ma ma đi lấy quần áo của Khởi La.
Lúc xoay người, Lâm Cẩn vội vàng gọi hắn lại: “Ca ca!”
Lâm Huân dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Nha hoàn và ma ma bên cạnh nối đuôi nhau đi ra ngoài.
“Muội… muội…” Lâm Cẩn nhìn bóng lưng cao ngạo to lớn của hắn, nhớ tới khi vừa tới cái nhà này, hắn vẫn là thiếu niên lạnh lùng nhìn về phía mình, cuối cùng duỗi đôi tay ấm áp đó ra nắm chặt tay nàng ta.
“Đừng gọi huynh là Thế tử, gọi huynh là ca ca.
Sau này huynh chính là ca ca của muội.” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo giống như còn vang vọng bên tai.
Từ đó trong lòng nàng ta đã có người này.
Hắn dạy nàng ta đọc sách viết chữ, mua cho nàng ta đồ chơi làm bằng đường mà nàng ta thích nhất.
Vì ngại hạ nhân không xem nàng ta là chủ tử, hắn còn tự mình trách phạt nhũ mẫu đã hầu hạ hắn nhiều năm.
Từng chút một này đều đã hòa vào trong máu xương của nàng, biến thành dây leo quấn chặt lấy trái tim.
Dưới vẻ ngoài nghiêm khắc của hắn cất giấu trái tim ấm áp nhất trên thế giới này.
Hắn luôn mang tất cả mọi thứ của mình chia sẻ vô điều kiện cho người nhà, hắn đồng cảm với kẻ yếu, săn sóc những tướng sĩ đi theo hắn cùng nhau vào sinh ra tử.
Hắn còn ghi lại tên của những người chết trận nơi sa trường mà hắn biết vào trong một danh sách, âm thầm trợ cấp cho người nhà bọn họ, xây miếu dâng đèn chong[*] cho bọn họ.
[*] Đèn chong: Thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật.
Cho nên, dù biết giữa bọn họ vì chênh lệch địa vị và quan hệ thân sơ, hoàn toàn không có khả năng ở bên nhau.
Nàng ta vẫn không có cách nào ngăn cản trái tim mình ái mộ hắn, cũng mặc cho nó điên cuồng sinh trưởng.
Nàng ta cho rằng cả đời này đều có thể ở bên cạnh hắn bầu bạn với hắn, cho dù không có kết quả thì nàng ta cũng không oán giận không hối hận.
Bởi vì hắn xứng đáng.
Thật sự không nghĩ đến có một ngày hắn sẽ yêu người khác.
Sau đó vì người này, nàng ta không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa.
“Huynh cẩn thận một chút.” Cuối cùng Lâm Cẩn chỉ nói câu này.
Lâm Huân đáp một tiếng rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Hắn rất cao, mặc dù cửa đã được là cao hơn bình thường rất nhiều, nhưng hắn vẫn sẽ cúi đầu theo thói quen để tránh đụng phải.
Vu Khôn ở bên ngoài phủ đã chuẩn bị xong xe ngựa, đỡ Lâm Huân lên rồi nghiêng đầu ho khan hai tiếng bí bách.
Lâm Huân cúi đầu nhìn ông: “Trời lạnh, ngươi lớn tuổi rồi, bệnh thì cũng đừng ráng chống đỡ.”
“Tiểu nhân không có gì đáng ngại.” Vu Khôn xoa xoa tay cười nói: “Làm quen những việc này rồi, giao cho người khác ngược lại không yên lòng.
Hầu gia yên tâm đi, tiểu nhân sẽ chăm sóc bản thân.”
Lâm Huân liếc nhìn ông một cái, không nói gì, ngồi vào xe ngựa rồi bảo Thấu Mặc điều khiển xe rời đi.
Vu Khôn đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, ở tại chỗ nặng nề ho khan hai tiếng, nghĩ đến sắc trời còn sớm, có thể đi sửa sang lại sổ sách hôm qua chưa xem xong.
Không biết ở đâu có hai hộ vệ nhảy ra, mở miệng gọi một tiếng “Khôn thúc” rồi đỡ ông quay về chỗ ở của mình.
Vu Khôn biết mình lại bị Hầu gia cưỡng chế nghỉ ngơi rồi.
Xe ngựa đi đến bên ngoài Vũ Nhạc Phường, trời vừa mới tờ mờ sáng, trên đường cái không có người đi đường.
Cửa lớn Vũ Nhạc Phường đóng chặt, bên trong vẫn vô cùng yên tĩnh.
Lâm Huân nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi vào từ cửa hông hay đi.
Nguyệt Tam Nương đang ngáp đi từ trên cầu thang xuống, tóc chỉ được tùy ý vấn thành búi tóc, quần áo cũng mặc lỏng lẻo.
Nàng ấy mở đôi mắt mông lung, thấy Lâm Huân chắp tay đứng dưới lầu thì sợ hết hồn: “Hầu gia, ngài đến sớm vậy?”
“Nàng ấy dậy chưa?” Lâm Huân hỏi.
“Vẫn chưa, hôm qua mọi người mệt mỏi quá sức, đến khuya còn đang thảo luận chi tiết, ngay cả Thi đại gia cũng nghỉ ngơi ở đây.
Có cần nô gia đi lên gọi muội ấy không?” Nguyệt Tam Nương chỉ lên lầu.
Lâm Huân cầm quần áo đứng dậy: “Không cần, ta tự đi.”
Cả đêm này Khởi La ngủ không ngon.
Nàng cuốn lấy chăn mền trên giường ôm vào trong lòng, xem như đây là người nào đó.
Thế nhưng chăn mền cứng rắn, vừa mịn vừa nhỏ, hoàn toàn không giống người nào đó.
Nàng bất mãn trở mình, đá chăn mền xuống giường, bày thành chữ đại (大) ở trên giường.
Lâm Huân đi vào, để quần áo lên bàn rồi nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống.
Thật ra vẫn còn sớm, nàng có thể ngủ thêm một lúc.
Hắn đến sớm như vậy chẳng qua cũng là muốn nhìn thấy nàng sớm một chút.
Mái tóc đen rối tung trên giường của nàng hiện lên sự sáng bóng, giống như trân châu đen phẩm chất thượng hạng, làm tôn lên màu da khuôn mặt của nàng càng thêm trắng nõn mịn màng, không hề có chút tì vết nào.
Khởi La trong giấc mơ tựa như cảm nhận được cái gì đó, nàng xoay người lại mở mắt, mơ màng nói: “Sao chàng lại tới đây?” Sau đó cọ đến bên cạnh hắn, đưa tay ôm lấy hắn: “Nằm mơ nhỉ… chắc chắn là nằm mơ.
Mơ thấy Phi Thiên cả đêm, cuối cùng cũng mơ thấy chàng rồi.
Nhanh cho ta ôm một cái, dù sao cũng tốt hơn ôm chăn mền…”
Lâm Huân cong khóe miệng, cúi người ôm lấy nàng, nói bên tai nàng: “Nhìn cho rõ, ta không phải là chăn mền.”
Khởi La thoáng cái tỉnh lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, đụng vào cằm hắn, hai người đều thấp giọng kêu một tiếng.
Khởi La nhanh chóng đưa tay xoa cằm Lâm Huân: “Sao lại thật sự là chàng vậy!”
Lâm Huân kéo nàng vào lòng: “Ta không sao.
Nghĩ đến việc nàng thức dậy lại nhìn thấy ta thì có thể yên tâm hơn một chút.
Giảo Giảo, hôm nay làm hết sức là được.”
“Chàng biết Hồ Điệp làm phản rồi à? Có phải chàng cho rằng chúng ta nhất định sẽ thua không?”
Lâm Huân cúi đầu nhìn nàng.
Xảy ra chuyện của Hồ Điệp, Lý Kim Thiền đã biết toàn bộ nội dung điệu múa của bọn họ, biên đạo lại từ đầu hoàn toàn không kịp, thua cũng là chuyện thường tình.
Thế nhưng nghe giọng điệu của nàng lại không giống như dáng vẻ nhận thua.
***
Sân rộng trước điện Đại Khánh là nơi cử hành đấu võ.
Sáng sớm, trên sân rộng đã dựng cái đài, cờ xí ngũ sắc tung bay.
Hoàng đế và trọng thần ngồi ở phía trên cao của thềm đá, sứ thần các nước và quan viên thấp hơn một chút thì ngồi vây quanh ba mặt của khán đài.
Sau khi Lâm Huân và Khởi La vào cung, Khởi La đi theo nữ quan đến cung Trữ Tú chuẩn bị.
Lâm Huân một mình đi đến sân rộng trước điện, lúc này đã có không ít người tới.
Lý Ninh Lệnh nói chuyện với Dã Lợi đang hoạt động gân cốt, nhìn thấy Lâm Huân thì đưa tay chào hỏi.
Đấu võ Tây Hạ nhất định phải thắng.
Dã Lợi nói với Lý Ninh Lệnh: “Điện hạ, bọn họ tìm một tiểu tử không có danh tiếng gì đấu với ta, cực kỳ chán.
Chi bằng thế này…” Gã nói một phen bên tai Lý Ninh Lệnh, Lý Ninh Lệnh vô vỗ vai gã: “Đến lúc đó phải xem ngươi rồi.”
Lâm Huân đi đến trên thềm đá, nội thị dẫn hắn ngồi vào vị trí, Triệu Quang Trung ngồi bên cạnh hắn.
Triệu Quang Trung đang nhẹ giọng nói gì đó với thủ hạ, nhìn thấy Lâm Huân tới thì phất tay để thủ hạ lui ra.
“Dã Lợi này thật đúng là một quái vật khổng lồ.
Nghe nói hắn ta dã man thành tính, người so chiêu với hắn ta không chết thì cũng sẽ bị đánh thành tàn phế.
Hôm nay ở trước mặt sứ thần nhiều nước như vậy, đừng thua khó coi quá mới tốt.” Triệu Quang Trung chủ động nói chuyện với Lâm Huân.
Lâm Huân nhàn nhạt nhìn ông ta: “Xem ra Triệu đại nhân vô cùng không có lòng tin đối với võ tướng của quốc gia chúng ta.”
Triệu Quang Trung chỉ cười cười không nói gì.
Lúc này, Vương Tán ngồi ở cách đó không xa che miệng nói: “Ý của Triệu đại nhân là nếu như hôm nay người xuất chiến là Hầu gia, vậy chúng ta chắc chắn mười phần chắc chín phần.
Đáng tiếc Hầu gia đã đồng ý với bọn họ không xuống đài tỷ thí, vậy chúng ta chỉ có thể thua người ta một cách vô ích thôi.
Cũng may là ba trận thắng hai, đấu văn chúng ta sẽ không thua Tây Hạ, chỉ xem trận cuối cùng.”
Một quan viên nói: “Nhưng hạ quan nghe nói đêm qua Lục đại nhân đau bụng, hôm nay có thể vào cung hay không còn khó nói.”
Trong lòng Triệu Quang Trung mơ hồ có chút đắc ý, Lục Vân Chiêu không thể tới tỷ thí, đương nhiên Tô Tòng Tu sẽ được bổ sung vào, như vậy mặc dù cũng là thắng nhưng lại hoàn toàn khác với kết quả thắng của Lục Vân Chiêu.
Vương Tán nhìn Triệu Quang Trung một cái, biết trong lòng ông ta có tính toán gì, khoan thai cười nói: “Các ông xem, không phải Lục đại nhân tới rồi à.”
Thân thể Triệu Quang Trung cứng lại, ông ta híp mắt nhìn về phía đài luận võ.
Chỉ thấy Lục Vân Chiêu được người ta đỡ, chậm rãi ngồi vào vị trí của mình, sống lưng thẳng tắp.
Mặc dù sắc mặt hắn tái nhợt nhưng rất có tinh thần, ánh mắt tựa như nhàn nhạt quét về phía bên này.
Sao lại như vậy? Thuốc đó rõ ràng không màu không vị, cũng khó giải.
Hôm nay đáng lẽ hắn ta không xuống giường được mới đúng.
Ông ta âm thầm siết chặt nắm đấm trong tay áo.
Chân Tông Hoàng đế là người cuối cùng đến sân, đi theo còn có Thái tử và hai vị Hoàng tử.
Sau khi bọn họ ngồi xuống thì trận đấu võ chính thức bắt đầu.
Người hôm nay ra sân tỷ thí chính là Đô Ngu hầu Hoắc Nhiên trẻ tuổi nhất trong cấm quân.
Hắn đã đi theo Lâm Dương tham gia chiến tranh chống Tây Hạ, Lâm Dương chính là do hắn cõng ra từ trong đống mũi tên hỗn loạn.
Sau khi giành thắng lợi trở về, hắn vào Điện Tiền ti của cấm quân, làm việc dưới tay Quách Hiếu Nghiêm.
Vóc dáng Hoắc Nhiên không cao, gầy gò giống như khỉ.
Sở dĩ chọn hắn đến đấu với Dã Lợi chính là vì nhìn trúng sự linh hoạt ứng biến của hắn.
Dã Lợi đi đến đài luận võ, khinh thường nhìn Hoắc Nhiên một cái rồi ôm quyền hành lễ với Hoàng đế, giọng nói như chuông đồng: “Hôm nay tỷ thí, chỉ sợ so chiêu thì cũng không có ý nghĩa gì.
Đô Ngu hầu còn trẻ tuổi, lại gầy yếu như vậy.
Ta ra tay nặng hay nhẹ, chỉ sợ các nước còn muốn nói ta lấy mạnh hiếp yếu.
Chi bằng chúng ta so cử đỉnh (nâng đỉnh), thế nào?”
Gã vừa nói ra lời này, toàn trường xôn xao.
Mặc dù Lâm Huân ngờ tới người Tây Hạ sẽ không làm theo lẽ thường nhưng đến nơi lại thay đổi quy tắc, thật đúng là khiến cho người ta trở tay không kịp.
Triệu Tế nói: “Lúc trước đã ước định là luận võ, đến lúc này các ngươi lại thay đổi quy tắc, chỉ sợ không ổn đâu?”
Lý Ninh Lệnh đứng lên chắp tay nói: “Lời ấy của Thái tử sai rồi.
Quy tắc vốn do chúng ta đặt ra, Dã Lợi chỉ là sợ bản thân mình ra tay quá nặng, làm tổn hại hòa khí hai nước.
Chẳng lẽ quý quốc muốn đổi ý?”
Hoắc Nhiên đứng bên cạnh Dã Lợi giống như đứa trẻ chưa lớn.
Hắn nghiêng đầu nhìn Dã Lợi, biết so về sức lực, chắc chắn mình không phải là đối thủ của đối phương.
Điện soái rõ ràng đã nói với hắn là luận võ… Hắn biết tính hung ác của Dã Lợi, hôm nay hắn đứng ở đây thì không nghĩ tới việc toàn thân trở ra, thậm chí ngay cả di thư cũng đã chuẩn bị xong.
Hơn nữa trong lịch sử, cử đỉnh cũng từng làm chết người.
Lúc này, thoái thác hay nhận thua sẽ chỉ làm những quốc gia nhìn chằm chằm Trung Nguyên kia càng thêm xem thường bọn họ, làm tăng thêm suy nghĩ khởi binh.
Ít nhất phải để bọn họ biết được, nam nhi Trung Nguyên không thể đánh ngã, không sợ chết.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nhiên lớn tiếng nói: “Được, so cử đỉnh đi!”
Lâm Huân nhíu mày.
Hoắc Nhiên ôm quyết tâm sẽ chết rồi.
Chân Tông Hoàng đế lẳng lặng nhìn chàng trai gầy yếu trên đài luận võ, trong lòng ông dâng lên một tình cảm khó nói nên lời.
Chưa được một lúc, năm dũng sĩ của Tây Hạ ôm tới một chiếc đỉnh[*], ba chân hai tai, có khắc đầu thú.
*Chiếc đỉnh:
Dũng sĩ Tây Hạ đặt chiếc đỉnh trên đài luận võ, chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm”, mặt đất tựa như đều chấn động, có thể thấy được sức nặng của cái đỉnh.
Dã Lợi vỗ ngực nói: “Ta làm trước!”
Mấy tên dũng sĩ Tây Hạ khác lập tức tránh ra, chỉ thấy Dã Lợi đứng trung bình tấn, vận công vào hai cánh tay, gầm nhẹ một tiếng rồi tiến lên ôm đỉnh.
Trên trán gã nổi gân xanh, miệng hét một tiếng, chiếc đỉnh lớn ba chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, tất cả mọi người đang ngồi đều sợ hãi.
Dũng sĩ Tây Hạ càng không ngừng kêu tốt.
Cổ truyền Hạ Vũ chế cửu đỉnh mà truyền quốc, người có được thiên hạ sẽ có được cửu đỉnh.
Hành động lần này ẩn chứa ý vấn đỉnh[*] Trung Nguyên.
[*] Vấn đỉnh ý chỉ mưu đồ đoạt quyền.
Dã Lợi đã dốc hết sức lực, ôm chiếc đỉnh lớn ở trước ngực, chậm rãi xoay về phía Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên theo bản năng lui lại nửa bước, chỉ nghe Dã Lợi thở phì phò nói: “Tới lượt ngươi, đón lấy.” Nói xong, gã lại trực tiếp ném chiếc đỉnh lớn về phía Hoắc Nhiên! Mà ngồi sau lưng Hoắc Nhiên chính là quan viên bản triều!
Tiếng kêu sợ hãi nổi lên tứ phía, có người vì e sợ mà rời khỏi chỗ ngồi.
Quách Hiếu Nghiêm và Lâm Huân ngồi trên thềm đá đồng thời đứng lên.
Lâm Huân phản ứng nhanh hơn một chút, phi thân xuống, cùng với Thấu Mặc lao ra từ bên cạnh xông về phía chiếc đỉnh lớn.
—----
Tác giả có lời muốn nói:
[Điển cố của đỉnh] kể lại rằng Hạ Vũ thời cổ đại đã rèn đúc ra chín cái đỉnh, đại diện cho Cửu Châu, làm biểu tượng cho quyền lực quốc gia.
Ba đời Hạ, Thương, Chu lấy cửu đỉnh làm trọng khí quốc gia, người có được thiên hạ sẽ có cửu đỉnh.
Cửu Châu chính là Dự Châu, Ký Châu, Duyện Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Ung Châu, Lương Châu.
Cửu đỉnh chính là Dự đỉnh, Ký đỉnh, Duyện đỉnh, Thanh đỉnh, Từ đỉnh, Dương đỉnh, Kinh đỉnh, Ung đỉnh, Lương đỉnh..
/145
|