Ầm ĩ cả buổi cuối cùng cũng bình yên, mọi người trở lại chỗ ngồi. Dưới sự sắp đặt của tứ phu nhân, Thượng Quân Trừng và Hạ Giáng Tư ngồi cùng nhau ở bàn cuối cùng. Diệp Phi Vũ chỉ là thuộc hạ của Thượng Quân Trừng nên đứng phía sau, thực ra Thượng Quân Trừng muốn Diệp Phi Vũ cùng ngồi nhưng như vậy không hợp lễ nghi, hơn nữa Diệp Phi Vũ cũng không chịu.
Thượng Quân Trừng biết vưầ rồi Diệp Phi Vũ bịa chuyện nói bừa như vậy chẳng qua là muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, thế nên từ lúc ngồi xuống vẫn một mực giữ im lặng, vẻ mặt rầu rĩ.
Tiệc rượu lại tiếp tục, ăn uống linh đình, những lời chúc rượu lời khách sáo trống rỗng vẫn cứ vang lên. Sau đó là tiết mục góp vui do tứ phu nhân sắp xếp, mời một nam một nữ tới diễn xiếc, biểu diễn trên những chiếc bình gốm đặt giữa đại sảnh.
Tiệc rượu nhà họ Hạ cũng rất truyền thống, đợi lão vương gia nói hết những điều cần nói, con cháu ngồi phía dưới mới được tự do uống rượu, thưởng nhạc. Lõa vương gia cũng hăng say thưởng thức xiếc, thình thoảng nhấp chút rượu và ăn chút gì đó.
Bầu không khí bây giờ dần trở nên náo nhiệt, chỉ có Thượng Quân Trừng là thờ ơ với mọi thứ, hoàn toàn trái ngược với Hạ Giáng Tư, tâm trạng vô cùng phấn khích. Cậu ta vốn đã chơi thân với Thượng Quân Trừng, lại tự mình cảm thấy hài lòng về biểu hiện của mình trước mặt lão vương gia, vừa giải vây cho mẹ mình lúc này nên rất vui vẻ, cứ quấn quýt lấy Thượng Quân Trừng.
“Anh Trừng, không ngờ an hem mình lại có thể ngồi ăn cơm với nhau! Kính anh một ly!”, Hạ Giáng Tư bưng ly rượu lên. Thấy Thượng Quân Trừng cầm chén lên rồi lại hạ xuống, Hạ Giáng Tư giảo hoạt cười: “Chén này em thay Nam Phương uống với anh”.
Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quân Trừng sa sầm xuống, anh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Cậu đừng có xen vào chuyện của người khác nữa đi!”.
Từ Nam Phương ở phía đối diện thấy Hạ Giáng Tư liếc mình, rồi lại thấy sắc mặt Thượng Quân Trừng sa sầm lại, dù không nghe thấy họ nói gì nhưng cũng đoán được chắc chắn có liên quan tới mình. Thật không biết Hạ Giáng Tư lại muốn gây rắc rối gì nữa.
Tiếc rằng, Hạ Giáng Tư quá vô tư, không nhận ra bầu không khí lạnh lẽo này, còn cho rằng Thượng Quân Trừng lạnh nhạt như vậy là vì xấu hổ. Cậu ta chọc vào lưng Thượng Quân Trừng, nói: “Gì nhể? Nam Phương dẫu sao cũng là người hầu thân cận của em, em lại thích nhất là làm ông tơ mai mối, hai người có thể tốt đẹp cũng là nhờ em đấy nhé, anh không cần phải khách sáo như vậy đâu”. Hạ Giáng Tư đảo mắt nhìn quanh, rồi lại tủm tỉm cười với Thượng Quân Trừng giống như biết rõ hai người họ đang chiến tranh lạnh vì một lần “lửa tình khó tắt” của Thượng Quân Trừng, “Thực ra Nam Phương cũng không giận anh, còn muốn tặng anh một món quà…”.
Ánh mắt lạnh băng của Thượng Quân Trừng chuyển hướng: “Giận? Cậu có biết rõ chuyện gì không hả?”.
Hạ Giáng Tư giật mình, ngây người hồi lâu. Thượng Quân Trừng ngửa mặt uống một hơi cạn ly rượu, điềm nhiên nói: “Cậu lo bản thân mình cho tốt đi đã, Từ Nam Phương và tôi chẳng có quan hệ gì hết, trước đây không có, sau này càng không cso”.
Giọng nói của Thượng Quân Trừng tuy không lớn nhưng lại rất vang. Có lẽ do một ly rượu, anh bất giác ngước mắt lên nhìn đối diện, hơi rượu nóng phảng phất trong không khí làm mờ đi tầm nhìn. Từ Nam Phương có thể cảm nhận được đằng sau luồng hơi rượu là tâm trạng nguội lạnh của anh.
Bỗng nhiên, một tiếng gọi vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Từ Nam Phương. Cô cúi người đi lên mấy bước, xem tam phu nhân có gì dặn dò.
“À, không có gì, tôi muốn cô qua bên kia chuyển lời đến Giáng Tư, nên có chừng mực, không được uống quá nhiều rượu” tam phu nhân làm như vô tình căn dặn một việc bình thường.
Từ Nam Phương ngoài mặt thì kinh ngạc nhìn tam phu nhân, nhưng trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của bà ta. Tam phu nhân giữ cô bên cạnh chính là muốn cô làm cho Thượng Quân Trừng và Hạ Giáng Tư bị mất mặt trước mọi người nhà họ Hạ, Mấy kế hoạc lúc trước đều đã thất bại, đương nhiên bà ta không cam lòng, hiện giờ là lúc cần dùng tới cô, nếu không phỉa là để gây thêm rắc rối thì còn lý do nào khác nữa!
Từ Nam Phương vờ tỏ ra ngượng ngùng: “Phu nhân, phu nhân biết cháu sang bên đó… không hay lắm…”
Biết Từ Nam Phương không muốn nhưng tam phu nhân vẫn nắm lấy tay cô, thân thiết nói: “Bên cạnh tôi chỉ có cô khiến tôi cảm thấy yên lòng nhất, cô rất quan tâm tới Giáng Tư, nó cũng chỉ nghe lời cô. Cô cứ theo lời tôi mà làm, giúp tôi chuyển lời tới Giáng Tư, còn có thể nói chuyện với cậu ấy”.
Tam phu nhân thờ ơ không đáp, chỉ nhìn Từ Nam Phương với vẻ chờ mong.
Từ Nam Phương cười thầm, cô có thể từ chối được sao? Nếu dám từ chối thì sao còn bước chân bào cái nhà này? Huống hồ, tam phu nhân làm vậy, rất có khả năng là thăm dò cô.
Từ Nam Phương gật đầu. Tam phu nhân vui vẻ nói tiếp: “Cô sang bên đó với Giáng Tư, tôi để người khác ở đây là được rồi”.
Từ Nam Phương không lên tiếng nữa, chắc chắn tam phu nhân sẽ không chiụu buông tha cơ hội này. Cô lùi về sau hai bước, dưới tầm nhìn của tam phu nhân, cô đi dọc theo tấm rèm che phía sau, qua bàn của Hạ Giáng Tư.
Người đầu tiên phát hiện ra Từ Nam Phương là người đang đứng phía sau – Diệp Phi Vũ.
Khi hai người nhìn nhau, con ngươi anh ta phản chiếu ánh đèn, trong suốt.
Diệp Phi Vũ bình thản nhìn Từ Nam Phương, dường như đã biết rõ thái độ của Thượng Quân Trừng với Từ Nam Phương, không muốn nhắc nhở anh.
Từ Nam Phương đi tới trước mặt họ, khi Hạ Giáng Tư vừa ngẩng đầu lên, cô liền nói: “Phu nhân dặn dò thiếu gia giữ lễ nghi, không nên uống quá nhiều”.
Khi cô vừa lên tiếng, ly rượu trước mặt Thượng Quân Trừng sánh ra ngoài một ít. Thượng Quân Trừng bưng chén lên uống cạn, rồi lạnh lùng đặt mạnh cái chén xuống bàn. Nếu không phải là vì xung quanh đang khá ầm ĩ thì có lẽ tiếng động vừa rồi đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hạ Giáng Tư quay đầu lại nhìn Thượng Quân Trừng, thấy sắc mặt anh khác thường, đoán ngay ra nguyên nhân. Cậu ta kéo Từ Nam Phương lại, nói: “Nam Phương, chị tới đúng lúc quá. Tôi vừa mới bảo thay chị uống với anh Trừng một ly. Giờ chị tới rồi thì hai người trực tiếp cạn ly với nhau nhé”. Nói xong, cậu ta đổ đầy ly rượu rồi đặt vào tay Từ Nam Phương.
Từ Nam Phương vội lui về phía sau, gượng gạo nói: “Thiếu gia, giữa chủ và tớ nên có trên dưới, mời thiếu gia ngồi xuống”.
Cô không muốn gây sự chú ý cho mọi người. May mà lúc này Hạ Giáng Tư cũng không hồ đồ, thấy cô không tình nguyện nên không ép nữa, chỉ cảm thấy kỳ quái khi mình bị mắc kẹt giữa Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương.
Hạ Giáng Tư ngồi im một lúc, thở dài, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được, bèn đứng dậy nói: “Em đi mời rượu!”. Cậu ta nói nhưng mắt vẫn nháy ra hiệu cho Từ Nam Phương cứ như muốn tạo cơ hội riêng tư cho cô và Thượng Quân Trừng.
Cậu ta vừa nhấc chân đi được một bước lại quay đầu nói với Diệp Phi Vũ: “Anh không muốn đi vệ sinh à?”.
Diệp Phi Vũ ngây người, chợt hiểu ra ý đồ của Hạ Giáng Tư. Anh liếc nhìn Từ Nam Phương, rồi bình thàn đi ra ngoài, chỉ còn lại Từ Nam Phương và Thượng Quân Trừng ở một chỗ.
Thượng Quân Trừng vốn không thích tiếp xúc với người nhà họ Hạ nên sẽ không rời bàn đi mời rượu ai hết. Có lẽ tâm trạng không tốt, anh cởi khuy cổ áo ra, tự rót cho mình một ly rượu.
Từ Nam Phương có thể nhìn ra tâm trạng Thượng Quân Trừng lúc này. Anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn, mặc dù chén nhỏ nhưng uống mấy chén liền mà không ăn gì lót dạ cũng rất khó chịu. Từ Nam Phương không đành lòng, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Trừng thiếu gia cẩn thận say”.
Thượng Quân Trừng coi như gió thoảng bên tai, vẫn tiếp tục uống. Từ Nam Phương đành nói tiếp: “Nếu thiếu gia không muốn trông thấy Từ Nam Phương, Nam Phương sẽ rời khỏi đây”.
Cô cảm nhận được lòng phiền muộn của anh nhưng cô chỉ có thể thờ ơ như không thấy. Thực ra cô rất muốn nói, cảm ơn ý tốt và sự quan tâm của anh. Tiếc rằng, nhưng lời này cô chỉ có thể giữ trong lòng, bởi vì cô luôn chỉ khiến anh thất vọng.
Thượng Quân Trừng không ngăn cản, chỉ hờ hũng nói: “Xem ra, cô sống ở đây chẳng khác nào cá gặp nước”, giọng điệu phảng phất sự châm chọc.
Từ Nam Phương không muốn giải thích, cô đang lùi về sau thì cơ thể đột ngột xiêu vẹo vì đụng phải cái gì đó, nếu không nhanh tay bám vào cây cột bên cạnh thì có lẽ đã ngã song soài rồi. Cô chật vật đứng dậy, bấy giờ mới nhìn rõ người mình đụng suýt ngã là ai.
Từ Nam Phương cười thầm. Đúng rồi, Ngô Thi Hủy làm sao chịu để cho cô và Thượng Quân Trừng ở riêng với nhau chứ? Lúc này, cô ta đã ngồi vào vị trí của Hạ Giáng Tư, quay đầu ra lệnh với Từ Nam Phương: “Mang cho tôi thêm một bộ bát đũa”.
Thượng Quân Trừng kinh ngạc, không ngờ Ngô Thi Hủy cũng tới đây, càng không ngờ cô ta dám ngang ngược chiếm chỗ của Hạ Giáng Tư, anh nhướn mày: “Cô làm cái trò gì thế? Đây là chỗ của Giáng Tư, cô là nữ, sang bên kia mà ngồi”.
Ngô Thi Hủy điềm nhiên như không, cười nói: “Để cậu ấy ngồi cùng đại thiếu gia đi! Em đã xin phép tứ phu nhân rồi, bác sĩ đã đồng ý cho em ngồi đây”, cô ta đắc ý, “Em đi hỏi Đại An Nhân, chắc chắn bà cũng sẽ cho phép thôi”.
Ngô Thi Hủy cho rằng mình rất được hoan nghênh ở nhà họ Hạ nên mới ngông nghênh như thế. Thượng Quân Trừng không khỏi nhíu mày vì thái độ huênh hoang này của Ngô Thi Hủy, nhưng cũng không thèm nổi cáu.
Thấy Thượng Quân Trừng phớt lờ mình, Ngô Thi Hủy vội lấy lòng: “Quân Trừng, ngày kia là liveshow của anh phải không? Em đưa đám bạn em đến cổ vũ anh nhé. Chúng nó đều rất thích nghe anh hát”.
Thượng Quân Trừng lên tiếng: “Không cần, bạn của cô không biết thưởng thức âm nhạc, đừng làm lãng phí thời gian của nhau”.
Bị Thượng Quân Trừng châm chọc, Ngô Thi Hủy tức giận mà không có chỗ trút, lúc này thấy một người hầu khác đã bưng bát đũa tới, cô ta lập tức giận cá chém thớt: “Lấy bát đũa mà cũng chậm như thế! Vừa rồi tôi bảo ai đi lấy hả? Sao lại sai người khác?”.
Người hầu kia sững sờ, nghĩ bụng, ai lấy chẳng như nhau? Huống hồ, người hầu của tam phu nhân vừa mới đến đây, sao biết được bát đũa để nơi nào?
Từ Nam Phương biết Ngô Thi Hủy cố ý gây chuyện, bèn nhanh chóng nhận lấy bát đũa từ tay người hầu, đặt xuống trước mặt cô ta.
Đã từng được lĩnh giáo sự lợi hại của Từ Nam Phương, Ngô Thi Hủy lúc này không dám có hành động gì. Nhưng cứ nghĩ tới sự bảo vệ của Thượng Quân Trừng dành cho Từ Nam Phương, cuộc chạm mặt bất ngờ với Từ Nam Phương ở nơi này, thái độ hờ hững của Thượng Quân Trừng dành cho mình, và việc sau này hai người bọn họ có thể liên tục chạm mặt với nhau, Ngô Thi Hủy lại cảm thấy máu nóng bốc lên đầu. Nhìn Từ Nam Phương bày đũa, cô ta không nhịn được lầm bầm: “Tôi không uống rượu, cô mang chén ra làm cái gì. Không có não à?”.
Từ Nam Phương bèn lẳng lặng cầm lại hai cái chén.
Thượng Quân Trừng ngồi bên trong lòng buồn bực, muốn mắng Ngô Thi Hủy, nhưng lại không muốn nói giúp Từ Nam Phương, đành phải đứng dậy định đi chỗ khác.
Ngô Thi Hủy cả kinh, tóm lấy tay Thượng Quân Trừng kéo lại hỏi: “Anh muốn đi đâu?”.
Thượng Quân Trừng lạnh lùng nói: “Tôi ngồi đây chả để làm gì, tôi về khách sạn”. Nói xong, anh vung tay, Ngô Thi Hủy luống cuống. May mà lúc này vở kịch đã đổi thành kịch hát Tứ Xuyên, vai mặt hoa bỗng dưng phun lửa từ trong miệng, thu hút ánh nhìn của mọi người nên không ai chú ý tới
phía bên này.
(*Vai mặt hoa: Trong hát tuồng.)
Ngô Thi Hủy hét lên: “Em vừa mới qua đây ngồi, anh đã muốn đi, thế là ý gì hả? Anh không sợ bố anh sẽ tức giận à?”.
Thượng Quân Trừng không hề có ý định ngồi xuống: “Chân mọc trên người tôi, không liên quan tới người khác”.
Ngô Thi Hủy giậm chân: “Thượng Quân Trừng, anh nhất định phải tỏ ra phũ phàng với em như thế sao?” Giọng nói của cô ta khá lớn, Hạ Huyền Lẫm ngồi ở bàn bên cạnh đã quay sang nhìn, nhưng có lẽ cảm thấy không liên quan tới mình, lại nhìn thẳng về phía trước.
Thượng Quân Trừng giận dữ nói: “Tôi làm sao?”.
Từ Nam thấy hai người họ sắp cãi nhau, đang định lên tiếng giảng hòa nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Ngô Thi Hủy đẩy ra: “Tôi và Thượng Quân Trừng nói chuyện, đến lượt cô chõ mồm vào à?”. Tính khí tiểu thư của cô ta lại nổi lên.
Ngô Thi Hủy đẩy Từ Nam Phương một cái, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Ơ, làm gì thế kia?”.
Chẳng rõ tam phu nhân đã đi về phía bên này từ khi nào, nét mặt rạng rỡ.
Từ Nam Phương biết rõ bà ta qua bên này nhằm đánh trống khua chiêng nhằm thu hút sự chú ý của mọi người. Cô vội cúi đầu giải thích: “Nam Phương tay chân lóng ngóng, không làm việc chu toàn”.
“Thế à?”, tam phu nhân quay sang nhìn Ngô Thi Hủy, nụ cười như ẩn chứa lưỡi dao, “Ngô tiểu thư, Nam Phương là người hầu của tôi, nếu có gì khiến cháu không hài lòng, cháu cứ nói, tôi nhất định không bao che khuyết điểm. Huống hồ, Ngô tiểu thư lại là vị hôn thê của Trừng thiếu gia, được thiếu gia che chở, nếu tôi mà bao che cho người hầu, nhất định sẽ bị Đại An Nhân và Trừng thiếu gia hận chết mất!”.
Tam phu nhân hành động bất chấp hậu quả, cũng không màng tới chuyện có bị Đại An Nhân quở trách hay không, bà ta chỉ muốn thấy Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy cãi nhau cho lão vương gia xem.
Rõ ràng lời nói vừa rồi của tam phu nhân đã khiến cho cả Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy tức giận.
Thượng Quân Trừng khá thân với tam phu nhân, nên vội vàng giải thích: “Không phải đâu thím ba, cháu không có vị hôn thê”. Giọng anh không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Vốn dĩ nghe thấy tam phu nhân nói mình được Thượng Quân Trừng che chở, Ngô Thi Hủy đã cảm thấy rất ấm ức, giờ lại nghe Thượng Quân Trừng phủ nhận chuyện vị hôn thê, cô ta càng thêm phẫn nộ, nhấc gót giày lên giẫm mạnh xuống chân Thượng Quân Trừng, mặt xám ngoét lại: “Thượng Quân Trừng! Anh còn có lương tâm nữa không hả?”. Dứt lời, cô ta lạc cả giọng, nước mắt thì tuôn ào ra như suối.
Ngô Thi Hủy ở đây gây chuyện, thu hút sự chú ý của mọi người đúng như ý muốn của tam phu nhân. Nhị lão gia ngay từ đầu đã lo lắng, thấy tam phu nhân đi tới chỗ họ, bàn tay siết càng chặt.
Thượng Quân Trừng nhìn quanh một vòng, thấy nhị lão gia đang dòm ngó về phía mình, anh nghĩ Ngô Thi Hủy nhất định sẽ khiến mọi người khó xử thế nên không đợi Diệp Phi Vũ quay về mà quyết định một mình rời khỏi đây.
Ngô Thi Hủy bị Thượng Quân Trừng bỏ rơi, càng thêm phẫn nộ: “Thượng Quân Trừng, đầu óc anh có vấn đề gì à? Vì sao Ngô Thi Hủy tôi lại không bì được với một con bé nhà quê?”.
Ngô Thi Hủy không biết kiêng dè gì mà hét lên, rốt cuộc đã thu hút sự chú ý của lão vương gia.
Từ Nam Phương muốn tránh đi, nhưng lại sững sờ tại chỗ xem Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy cãi nhau, xem vẻ mặt đắc ý của tam phu nhân.
Đúng thế, nụ cười nham hiểm của bà ta như lưỡi dao sắc có thể cắt chính bà ta ra thành từng mảnh. Từ Nam Phương quả nhiên là một chất xúc tác hữu hiệu. Vừa rồi tam phu nhân nghĩ đủ mọi cách để lão vương gia thấy được việc xấu của Thượng Quân Trừng mà không thành, thế mà chỉ bằng việc phái Từ Nam Phương đến lởn vởn trước mặt Thượng Quân Trừng mà đã có thể khiến cho Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy to tiếng với nhau. Xem ra giữ Từ Nam Phương ở lại nhà họ Hạ là một chiêu bài hoàn toàn chuẩn xác.
Tam phu nhân còn đang cười một cách đắc ý khi thấy lão vương gia đứng dậy, chuẩn bị đi về phía này. Trong đầu bà ta hiện ra cảnh tượng Thượng Quân Trừng bị lão vương gia cầm trượng đuổi khỏi nhà, nhưng chẳng được bao lâu thì cảnh tượng đẹp đẽ ấy bị gián đoạn. Toàn bộ hiện trường bị bao phủ bởi một màu đen kịt. Tam phu nhân định thần lại thì xung quanh đã vang lên những tiếng la hét sợ sệt, đại sảnh hỗn loạn, chỉ còn lại duy nhất ngọn lửa lập lòe phát ra từ trong miệng diễn viên ca kịch ở chính giữa đại sảnh.
Phủ họ Hạ bỗng dưng mất điện! Chuyện chưa từng xảy ra, càng không phải là chuyện có khả năng xảy ra. Tất cả người hầu đều luống cuống, hơn nữa, toàn bộ nhà họ Hạ đều tụ tập ở đây và đang đắm chìm trong những câu chuyện riêng tư, thế nên khi mất điện, phản ứng đầu tiên của họ chính là ngây người, lặng im vài giây, rồi đột ngột la hét và sợ hãi
Thượng Quân Trừng biết vưầ rồi Diệp Phi Vũ bịa chuyện nói bừa như vậy chẳng qua là muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, thế nên từ lúc ngồi xuống vẫn một mực giữ im lặng, vẻ mặt rầu rĩ.
Tiệc rượu lại tiếp tục, ăn uống linh đình, những lời chúc rượu lời khách sáo trống rỗng vẫn cứ vang lên. Sau đó là tiết mục góp vui do tứ phu nhân sắp xếp, mời một nam một nữ tới diễn xiếc, biểu diễn trên những chiếc bình gốm đặt giữa đại sảnh.
Tiệc rượu nhà họ Hạ cũng rất truyền thống, đợi lão vương gia nói hết những điều cần nói, con cháu ngồi phía dưới mới được tự do uống rượu, thưởng nhạc. Lõa vương gia cũng hăng say thưởng thức xiếc, thình thoảng nhấp chút rượu và ăn chút gì đó.
Bầu không khí bây giờ dần trở nên náo nhiệt, chỉ có Thượng Quân Trừng là thờ ơ với mọi thứ, hoàn toàn trái ngược với Hạ Giáng Tư, tâm trạng vô cùng phấn khích. Cậu ta vốn đã chơi thân với Thượng Quân Trừng, lại tự mình cảm thấy hài lòng về biểu hiện của mình trước mặt lão vương gia, vừa giải vây cho mẹ mình lúc này nên rất vui vẻ, cứ quấn quýt lấy Thượng Quân Trừng.
“Anh Trừng, không ngờ an hem mình lại có thể ngồi ăn cơm với nhau! Kính anh một ly!”, Hạ Giáng Tư bưng ly rượu lên. Thấy Thượng Quân Trừng cầm chén lên rồi lại hạ xuống, Hạ Giáng Tư giảo hoạt cười: “Chén này em thay Nam Phương uống với anh”.
Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quân Trừng sa sầm xuống, anh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Cậu đừng có xen vào chuyện của người khác nữa đi!”.
Từ Nam Phương ở phía đối diện thấy Hạ Giáng Tư liếc mình, rồi lại thấy sắc mặt Thượng Quân Trừng sa sầm lại, dù không nghe thấy họ nói gì nhưng cũng đoán được chắc chắn có liên quan tới mình. Thật không biết Hạ Giáng Tư lại muốn gây rắc rối gì nữa.
Tiếc rằng, Hạ Giáng Tư quá vô tư, không nhận ra bầu không khí lạnh lẽo này, còn cho rằng Thượng Quân Trừng lạnh nhạt như vậy là vì xấu hổ. Cậu ta chọc vào lưng Thượng Quân Trừng, nói: “Gì nhể? Nam Phương dẫu sao cũng là người hầu thân cận của em, em lại thích nhất là làm ông tơ mai mối, hai người có thể tốt đẹp cũng là nhờ em đấy nhé, anh không cần phải khách sáo như vậy đâu”. Hạ Giáng Tư đảo mắt nhìn quanh, rồi lại tủm tỉm cười với Thượng Quân Trừng giống như biết rõ hai người họ đang chiến tranh lạnh vì một lần “lửa tình khó tắt” của Thượng Quân Trừng, “Thực ra Nam Phương cũng không giận anh, còn muốn tặng anh một món quà…”.
Ánh mắt lạnh băng của Thượng Quân Trừng chuyển hướng: “Giận? Cậu có biết rõ chuyện gì không hả?”.
Hạ Giáng Tư giật mình, ngây người hồi lâu. Thượng Quân Trừng ngửa mặt uống một hơi cạn ly rượu, điềm nhiên nói: “Cậu lo bản thân mình cho tốt đi đã, Từ Nam Phương và tôi chẳng có quan hệ gì hết, trước đây không có, sau này càng không cso”.
Giọng nói của Thượng Quân Trừng tuy không lớn nhưng lại rất vang. Có lẽ do một ly rượu, anh bất giác ngước mắt lên nhìn đối diện, hơi rượu nóng phảng phất trong không khí làm mờ đi tầm nhìn. Từ Nam Phương có thể cảm nhận được đằng sau luồng hơi rượu là tâm trạng nguội lạnh của anh.
Bỗng nhiên, một tiếng gọi vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Từ Nam Phương. Cô cúi người đi lên mấy bước, xem tam phu nhân có gì dặn dò.
“À, không có gì, tôi muốn cô qua bên kia chuyển lời đến Giáng Tư, nên có chừng mực, không được uống quá nhiều rượu” tam phu nhân làm như vô tình căn dặn một việc bình thường.
Từ Nam Phương ngoài mặt thì kinh ngạc nhìn tam phu nhân, nhưng trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của bà ta. Tam phu nhân giữ cô bên cạnh chính là muốn cô làm cho Thượng Quân Trừng và Hạ Giáng Tư bị mất mặt trước mọi người nhà họ Hạ, Mấy kế hoạc lúc trước đều đã thất bại, đương nhiên bà ta không cam lòng, hiện giờ là lúc cần dùng tới cô, nếu không phỉa là để gây thêm rắc rối thì còn lý do nào khác nữa!
Từ Nam Phương vờ tỏ ra ngượng ngùng: “Phu nhân, phu nhân biết cháu sang bên đó… không hay lắm…”
Biết Từ Nam Phương không muốn nhưng tam phu nhân vẫn nắm lấy tay cô, thân thiết nói: “Bên cạnh tôi chỉ có cô khiến tôi cảm thấy yên lòng nhất, cô rất quan tâm tới Giáng Tư, nó cũng chỉ nghe lời cô. Cô cứ theo lời tôi mà làm, giúp tôi chuyển lời tới Giáng Tư, còn có thể nói chuyện với cậu ấy”.
Tam phu nhân thờ ơ không đáp, chỉ nhìn Từ Nam Phương với vẻ chờ mong.
Từ Nam Phương cười thầm, cô có thể từ chối được sao? Nếu dám từ chối thì sao còn bước chân bào cái nhà này? Huống hồ, tam phu nhân làm vậy, rất có khả năng là thăm dò cô.
Từ Nam Phương gật đầu. Tam phu nhân vui vẻ nói tiếp: “Cô sang bên đó với Giáng Tư, tôi để người khác ở đây là được rồi”.
Từ Nam Phương không lên tiếng nữa, chắc chắn tam phu nhân sẽ không chiụu buông tha cơ hội này. Cô lùi về sau hai bước, dưới tầm nhìn của tam phu nhân, cô đi dọc theo tấm rèm che phía sau, qua bàn của Hạ Giáng Tư.
Người đầu tiên phát hiện ra Từ Nam Phương là người đang đứng phía sau – Diệp Phi Vũ.
Khi hai người nhìn nhau, con ngươi anh ta phản chiếu ánh đèn, trong suốt.
Diệp Phi Vũ bình thản nhìn Từ Nam Phương, dường như đã biết rõ thái độ của Thượng Quân Trừng với Từ Nam Phương, không muốn nhắc nhở anh.
Từ Nam Phương đi tới trước mặt họ, khi Hạ Giáng Tư vừa ngẩng đầu lên, cô liền nói: “Phu nhân dặn dò thiếu gia giữ lễ nghi, không nên uống quá nhiều”.
Khi cô vừa lên tiếng, ly rượu trước mặt Thượng Quân Trừng sánh ra ngoài một ít. Thượng Quân Trừng bưng chén lên uống cạn, rồi lạnh lùng đặt mạnh cái chén xuống bàn. Nếu không phải là vì xung quanh đang khá ầm ĩ thì có lẽ tiếng động vừa rồi đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hạ Giáng Tư quay đầu lại nhìn Thượng Quân Trừng, thấy sắc mặt anh khác thường, đoán ngay ra nguyên nhân. Cậu ta kéo Từ Nam Phương lại, nói: “Nam Phương, chị tới đúng lúc quá. Tôi vừa mới bảo thay chị uống với anh Trừng một ly. Giờ chị tới rồi thì hai người trực tiếp cạn ly với nhau nhé”. Nói xong, cậu ta đổ đầy ly rượu rồi đặt vào tay Từ Nam Phương.
Từ Nam Phương vội lui về phía sau, gượng gạo nói: “Thiếu gia, giữa chủ và tớ nên có trên dưới, mời thiếu gia ngồi xuống”.
Cô không muốn gây sự chú ý cho mọi người. May mà lúc này Hạ Giáng Tư cũng không hồ đồ, thấy cô không tình nguyện nên không ép nữa, chỉ cảm thấy kỳ quái khi mình bị mắc kẹt giữa Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương.
Hạ Giáng Tư ngồi im một lúc, thở dài, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được, bèn đứng dậy nói: “Em đi mời rượu!”. Cậu ta nói nhưng mắt vẫn nháy ra hiệu cho Từ Nam Phương cứ như muốn tạo cơ hội riêng tư cho cô và Thượng Quân Trừng.
Cậu ta vừa nhấc chân đi được một bước lại quay đầu nói với Diệp Phi Vũ: “Anh không muốn đi vệ sinh à?”.
Diệp Phi Vũ ngây người, chợt hiểu ra ý đồ của Hạ Giáng Tư. Anh liếc nhìn Từ Nam Phương, rồi bình thàn đi ra ngoài, chỉ còn lại Từ Nam Phương và Thượng Quân Trừng ở một chỗ.
Thượng Quân Trừng vốn không thích tiếp xúc với người nhà họ Hạ nên sẽ không rời bàn đi mời rượu ai hết. Có lẽ tâm trạng không tốt, anh cởi khuy cổ áo ra, tự rót cho mình một ly rượu.
Từ Nam Phương có thể nhìn ra tâm trạng Thượng Quân Trừng lúc này. Anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn, mặc dù chén nhỏ nhưng uống mấy chén liền mà không ăn gì lót dạ cũng rất khó chịu. Từ Nam Phương không đành lòng, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Trừng thiếu gia cẩn thận say”.
Thượng Quân Trừng coi như gió thoảng bên tai, vẫn tiếp tục uống. Từ Nam Phương đành nói tiếp: “Nếu thiếu gia không muốn trông thấy Từ Nam Phương, Nam Phương sẽ rời khỏi đây”.
Cô cảm nhận được lòng phiền muộn của anh nhưng cô chỉ có thể thờ ơ như không thấy. Thực ra cô rất muốn nói, cảm ơn ý tốt và sự quan tâm của anh. Tiếc rằng, nhưng lời này cô chỉ có thể giữ trong lòng, bởi vì cô luôn chỉ khiến anh thất vọng.
Thượng Quân Trừng không ngăn cản, chỉ hờ hũng nói: “Xem ra, cô sống ở đây chẳng khác nào cá gặp nước”, giọng điệu phảng phất sự châm chọc.
Từ Nam Phương không muốn giải thích, cô đang lùi về sau thì cơ thể đột ngột xiêu vẹo vì đụng phải cái gì đó, nếu không nhanh tay bám vào cây cột bên cạnh thì có lẽ đã ngã song soài rồi. Cô chật vật đứng dậy, bấy giờ mới nhìn rõ người mình đụng suýt ngã là ai.
Từ Nam Phương cười thầm. Đúng rồi, Ngô Thi Hủy làm sao chịu để cho cô và Thượng Quân Trừng ở riêng với nhau chứ? Lúc này, cô ta đã ngồi vào vị trí của Hạ Giáng Tư, quay đầu ra lệnh với Từ Nam Phương: “Mang cho tôi thêm một bộ bát đũa”.
Thượng Quân Trừng kinh ngạc, không ngờ Ngô Thi Hủy cũng tới đây, càng không ngờ cô ta dám ngang ngược chiếm chỗ của Hạ Giáng Tư, anh nhướn mày: “Cô làm cái trò gì thế? Đây là chỗ của Giáng Tư, cô là nữ, sang bên kia mà ngồi”.
Ngô Thi Hủy điềm nhiên như không, cười nói: “Để cậu ấy ngồi cùng đại thiếu gia đi! Em đã xin phép tứ phu nhân rồi, bác sĩ đã đồng ý cho em ngồi đây”, cô ta đắc ý, “Em đi hỏi Đại An Nhân, chắc chắn bà cũng sẽ cho phép thôi”.
Ngô Thi Hủy cho rằng mình rất được hoan nghênh ở nhà họ Hạ nên mới ngông nghênh như thế. Thượng Quân Trừng không khỏi nhíu mày vì thái độ huênh hoang này của Ngô Thi Hủy, nhưng cũng không thèm nổi cáu.
Thấy Thượng Quân Trừng phớt lờ mình, Ngô Thi Hủy vội lấy lòng: “Quân Trừng, ngày kia là liveshow của anh phải không? Em đưa đám bạn em đến cổ vũ anh nhé. Chúng nó đều rất thích nghe anh hát”.
Thượng Quân Trừng lên tiếng: “Không cần, bạn của cô không biết thưởng thức âm nhạc, đừng làm lãng phí thời gian của nhau”.
Bị Thượng Quân Trừng châm chọc, Ngô Thi Hủy tức giận mà không có chỗ trút, lúc này thấy một người hầu khác đã bưng bát đũa tới, cô ta lập tức giận cá chém thớt: “Lấy bát đũa mà cũng chậm như thế! Vừa rồi tôi bảo ai đi lấy hả? Sao lại sai người khác?”.
Người hầu kia sững sờ, nghĩ bụng, ai lấy chẳng như nhau? Huống hồ, người hầu của tam phu nhân vừa mới đến đây, sao biết được bát đũa để nơi nào?
Từ Nam Phương biết Ngô Thi Hủy cố ý gây chuyện, bèn nhanh chóng nhận lấy bát đũa từ tay người hầu, đặt xuống trước mặt cô ta.
Đã từng được lĩnh giáo sự lợi hại của Từ Nam Phương, Ngô Thi Hủy lúc này không dám có hành động gì. Nhưng cứ nghĩ tới sự bảo vệ của Thượng Quân Trừng dành cho Từ Nam Phương, cuộc chạm mặt bất ngờ với Từ Nam Phương ở nơi này, thái độ hờ hững của Thượng Quân Trừng dành cho mình, và việc sau này hai người bọn họ có thể liên tục chạm mặt với nhau, Ngô Thi Hủy lại cảm thấy máu nóng bốc lên đầu. Nhìn Từ Nam Phương bày đũa, cô ta không nhịn được lầm bầm: “Tôi không uống rượu, cô mang chén ra làm cái gì. Không có não à?”.
Từ Nam Phương bèn lẳng lặng cầm lại hai cái chén.
Thượng Quân Trừng ngồi bên trong lòng buồn bực, muốn mắng Ngô Thi Hủy, nhưng lại không muốn nói giúp Từ Nam Phương, đành phải đứng dậy định đi chỗ khác.
Ngô Thi Hủy cả kinh, tóm lấy tay Thượng Quân Trừng kéo lại hỏi: “Anh muốn đi đâu?”.
Thượng Quân Trừng lạnh lùng nói: “Tôi ngồi đây chả để làm gì, tôi về khách sạn”. Nói xong, anh vung tay, Ngô Thi Hủy luống cuống. May mà lúc này vở kịch đã đổi thành kịch hát Tứ Xuyên, vai mặt hoa bỗng dưng phun lửa từ trong miệng, thu hút ánh nhìn của mọi người nên không ai chú ý tới
phía bên này.
(*Vai mặt hoa: Trong hát tuồng.)
Ngô Thi Hủy hét lên: “Em vừa mới qua đây ngồi, anh đã muốn đi, thế là ý gì hả? Anh không sợ bố anh sẽ tức giận à?”.
Thượng Quân Trừng không hề có ý định ngồi xuống: “Chân mọc trên người tôi, không liên quan tới người khác”.
Ngô Thi Hủy giậm chân: “Thượng Quân Trừng, anh nhất định phải tỏ ra phũ phàng với em như thế sao?” Giọng nói của cô ta khá lớn, Hạ Huyền Lẫm ngồi ở bàn bên cạnh đã quay sang nhìn, nhưng có lẽ cảm thấy không liên quan tới mình, lại nhìn thẳng về phía trước.
Thượng Quân Trừng giận dữ nói: “Tôi làm sao?”.
Từ Nam thấy hai người họ sắp cãi nhau, đang định lên tiếng giảng hòa nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Ngô Thi Hủy đẩy ra: “Tôi và Thượng Quân Trừng nói chuyện, đến lượt cô chõ mồm vào à?”. Tính khí tiểu thư của cô ta lại nổi lên.
Ngô Thi Hủy đẩy Từ Nam Phương một cái, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Ơ, làm gì thế kia?”.
Chẳng rõ tam phu nhân đã đi về phía bên này từ khi nào, nét mặt rạng rỡ.
Từ Nam Phương biết rõ bà ta qua bên này nhằm đánh trống khua chiêng nhằm thu hút sự chú ý của mọi người. Cô vội cúi đầu giải thích: “Nam Phương tay chân lóng ngóng, không làm việc chu toàn”.
“Thế à?”, tam phu nhân quay sang nhìn Ngô Thi Hủy, nụ cười như ẩn chứa lưỡi dao, “Ngô tiểu thư, Nam Phương là người hầu của tôi, nếu có gì khiến cháu không hài lòng, cháu cứ nói, tôi nhất định không bao che khuyết điểm. Huống hồ, Ngô tiểu thư lại là vị hôn thê của Trừng thiếu gia, được thiếu gia che chở, nếu tôi mà bao che cho người hầu, nhất định sẽ bị Đại An Nhân và Trừng thiếu gia hận chết mất!”.
Tam phu nhân hành động bất chấp hậu quả, cũng không màng tới chuyện có bị Đại An Nhân quở trách hay không, bà ta chỉ muốn thấy Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy cãi nhau cho lão vương gia xem.
Rõ ràng lời nói vừa rồi của tam phu nhân đã khiến cho cả Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy tức giận.
Thượng Quân Trừng khá thân với tam phu nhân, nên vội vàng giải thích: “Không phải đâu thím ba, cháu không có vị hôn thê”. Giọng anh không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Vốn dĩ nghe thấy tam phu nhân nói mình được Thượng Quân Trừng che chở, Ngô Thi Hủy đã cảm thấy rất ấm ức, giờ lại nghe Thượng Quân Trừng phủ nhận chuyện vị hôn thê, cô ta càng thêm phẫn nộ, nhấc gót giày lên giẫm mạnh xuống chân Thượng Quân Trừng, mặt xám ngoét lại: “Thượng Quân Trừng! Anh còn có lương tâm nữa không hả?”. Dứt lời, cô ta lạc cả giọng, nước mắt thì tuôn ào ra như suối.
Ngô Thi Hủy ở đây gây chuyện, thu hút sự chú ý của mọi người đúng như ý muốn của tam phu nhân. Nhị lão gia ngay từ đầu đã lo lắng, thấy tam phu nhân đi tới chỗ họ, bàn tay siết càng chặt.
Thượng Quân Trừng nhìn quanh một vòng, thấy nhị lão gia đang dòm ngó về phía mình, anh nghĩ Ngô Thi Hủy nhất định sẽ khiến mọi người khó xử thế nên không đợi Diệp Phi Vũ quay về mà quyết định một mình rời khỏi đây.
Ngô Thi Hủy bị Thượng Quân Trừng bỏ rơi, càng thêm phẫn nộ: “Thượng Quân Trừng, đầu óc anh có vấn đề gì à? Vì sao Ngô Thi Hủy tôi lại không bì được với một con bé nhà quê?”.
Ngô Thi Hủy không biết kiêng dè gì mà hét lên, rốt cuộc đã thu hút sự chú ý của lão vương gia.
Từ Nam Phương muốn tránh đi, nhưng lại sững sờ tại chỗ xem Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy cãi nhau, xem vẻ mặt đắc ý của tam phu nhân.
Đúng thế, nụ cười nham hiểm của bà ta như lưỡi dao sắc có thể cắt chính bà ta ra thành từng mảnh. Từ Nam Phương quả nhiên là một chất xúc tác hữu hiệu. Vừa rồi tam phu nhân nghĩ đủ mọi cách để lão vương gia thấy được việc xấu của Thượng Quân Trừng mà không thành, thế mà chỉ bằng việc phái Từ Nam Phương đến lởn vởn trước mặt Thượng Quân Trừng mà đã có thể khiến cho Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy to tiếng với nhau. Xem ra giữ Từ Nam Phương ở lại nhà họ Hạ là một chiêu bài hoàn toàn chuẩn xác.
Tam phu nhân còn đang cười một cách đắc ý khi thấy lão vương gia đứng dậy, chuẩn bị đi về phía này. Trong đầu bà ta hiện ra cảnh tượng Thượng Quân Trừng bị lão vương gia cầm trượng đuổi khỏi nhà, nhưng chẳng được bao lâu thì cảnh tượng đẹp đẽ ấy bị gián đoạn. Toàn bộ hiện trường bị bao phủ bởi một màu đen kịt. Tam phu nhân định thần lại thì xung quanh đã vang lên những tiếng la hét sợ sệt, đại sảnh hỗn loạn, chỉ còn lại duy nhất ngọn lửa lập lòe phát ra từ trong miệng diễn viên ca kịch ở chính giữa đại sảnh.
Phủ họ Hạ bỗng dưng mất điện! Chuyện chưa từng xảy ra, càng không phải là chuyện có khả năng xảy ra. Tất cả người hầu đều luống cuống, hơn nữa, toàn bộ nhà họ Hạ đều tụ tập ở đây và đang đắm chìm trong những câu chuyện riêng tư, thế nên khi mất điện, phản ứng đầu tiên của họ chính là ngây người, lặng im vài giây, rồi đột ngột la hét và sợ hãi
/72
|