Hai chúng tôi đã từng là bạn bè, cùng chung hoạn nạn suốt một thời gian dài, đương nhiên cũng chẳng có gì phải giấu giếm nhau, sau khi dẫn tỷ tỷ vào trong buồng ngủ, thấy mấy cung nữ dâng trà đã lui xuống, tôi liền cười nói: “Nhã Ý tỷ tỷ, ở đây không còn người ngoài nữa, mau cởi áo ngoài ra, đừng để nóng bức sinh mụn nhọt”.
Tỷ tỷ đưa mắt nhìn cách trang trí, sắp xếp trong căn phòng tôi, mỉm cười xen lẫn đôi chút thê lương: “Đâu có nóng bức? Tỷ lại cảm thấy hơi lạnh lẽo”.
Đường Thiên Tiêu sủng ái tôi đến mức quá khoa trương, tất cả mọi thứ đều là thượng phẩm trong Hoàng cung, muốn gì có nấy, đưa mắt nhìn quanh khắp nơi đều là bảo vật quý giá, hiếm có trong thiên hạ. Chỉ là một bức tranh treo cạnh bên bàn trang điểm cũng là danh phẩm của đại tác gia nổi tiếng triều đại trước, giá trị liên thành, còn trang sức châu báu trên bàn trang điểm đều là những vật tinh xảo, tuyệt đẹp, hiếm thấy.
Một cung Di Thanh như hiện nay đương nhiên vượt xa Tĩnh Nghi viện mà hai chúng tôi ở trước kia.
Chỉ sợ tỷ tỷ hiểu lầm mà sinh ra muộn phiền, tôi liền chỉ vào chiếc giường trúc mà mỗi đêm Đường Thiên Tiêu hay nằm rồi nói: “Mỗi tối tới đây, Hoàng thượng đều nằm nghỉ trên chiếc giường đó. Một chiêu nghi như muội chỉ là thứ đồ trang sức biết nói chuyện mà ngài đặt ở trong cung Di Thanh mà thôi”.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, Nam Nhã Ý không hề kinh ngạc, đôi lông mi đen dài khẽ chớp chớp, đôi mắt to rõ nét vui vẻ, nhanh chóng che giấu đi cảm xúc thê lương ban nãy. Tỷ tỷ đưa tay rờ lên mặt tôi như trước kia rồi trêu chọc: “Ồ, trước kia tỷ hoàn toàn không ngờ rằng, ngài lại có thể kiên định đến thế. Hàng đêm nằm bên cạnh một mỹ nhân thế này mà vẫn không chút động lòng, thật sự đã trở thành một Liễu Hạ Huệ[1] rồi.
[1] Liễu Hạ Huệ, lên chật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh, rét cóng. Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra, khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà lâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với một người đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông không chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
“Ngài không phải là Liễu Hạ Huệ, chỉ là nhìn thấy muội lại tưởng nhớ đến ai đó, không mượn rượu giải sầu là tốt lắm rồi, làm gì còn hứng thú mà nhìn xem muội đẹp, xấu thế nào chứ?”
“Hả, nhìn thấy muội sẽ mượn rượu giải sầu, mất hết hứng thú, còn khi nhìn thấy Thẩm hoàng hậu thủ đoạn thâm sâu, hành sự ác độc kia thì lại cười nói tít mắt, vui vẻ hưởng lạc sao?”
Tôi kéo tỷ tỷ ngồi lên chiếc giường trúc bên cạnh cửa sổ, cầm chiếc quạt phe phẩy lấy gió rồi bật cười nói: “Ngài có gánh nặng của riêng mình, có mưu lược của riêng mình, tỷ tỷ đâu phải không biết chứ? Còn về đẹp hay xấu, cho dù là muội hay Hoàng hậu, ngài chưa từng nhìn ngắm kỹ càng”.
Quả thực, ngài chưa từng để tâm đến dung mạo của tôi.
Trước kia tôi dùng thứ thuốc đặc biệt để che giấu nhan sắc, dung mạo tầm thường, ngài không để tâm chú ý đã đành. Sau khi bị ngài vạch rõ chân tướng, tôi chưa từng thấy ngài kinh ngạc bao giờ, đôi mắt phụng tràn đầy thần thái kia dường như chưa bao giờ ngắm nhìn khuôn mặt của tôi.
Nam Nhã Ý im lặng, cởi nút thắt rồi treo chiếc áo khoác ngoài sang một bên, cánh mũi lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ.
Tỷ tỷ khẽ nói: “Ngài thật sự chưa từng nhìn ngắm hai người sao? Thế thì, Thanh Vũ, muội cảm thấy, ngài đã bao giờ nhìn ngắm tỷ chưa?”
“Ngài đương nhiên là… nhìn ngắm tỷ kỹ càng rồi”. Tôi lập tức tiếp lời, nhưng nửa câu sau dần dần lặng xuống, giống như dần dần mất đi sự dám chắc ban đầu.
Lúc chúng tôi còn ở trong Tìĩnh Nghi viện, Đường Thiên Tiêu đã coi đó là nơi sạch sẽ, tĩnh lặng nhất trong Hoàng cung, rảnh rỗi lại ghé qua thăm Nam Nhã Ý, thưởng thức trà, nghe đánh đàn, nói ra mấy câu thật lòng mà chẳng thể nào nói ở bên ngoài, quan tâm đến tỷ tỷ… thế nhưng bây giờ ngài cũng thường tới cung Di Thanh nghe người khác đánh đàn thổi tiêu cho mình, không hề do dự, đắn đo dốc hết nỗi uất ức, phẫn nộ trong lòng mình ra.
Ngài đối với Nam Nhã Ý rất tốt, nhưng cũng đối với tôi tốt như vậy, đôi mắt bình thản thi thoảng hiện lên sự sắc bén, đáng sợ, chẳng qua coi chúng tôi như một bầu trời thoải mái, mênh mông ngoài cửa sổ, chứ chưa từng để tâm đến dung mạo của tôi hay tỷ tỷ có đẹp hay không.
Nam Nhã Ý thất thần nhìn vào bóng cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Tỷ vẫn luôn nghĩ rằng ngài rất yêu thích mình”.
“Ngài đương nhiên là yêu thích tỷ rồi”. Tôi nói đầy khẳng định, rồi lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt mỹ lệ thoát tục, rung động lòng người của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ vẫn cứ là một Nam Nhã Ý của trước kia, mỗi khi nói chuyện cùng tôi vẫn cứ dốc hết bầu tâm sự, không hề do dự, hoàn toàn không hề thay đổi vì thân phận hiện nay của tôi hay do lâu ngày xa cách.
Thế nhưng bằng trực giác của mình, tôi cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Tỷ tỷ dường như đã quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức thiếu hụt hẳn sự nhiệt tình, ngay cả lúc nãy khi gặp gỡ được Đường Thiên Tiêu một cách ngắn ngủi, mắt nhìn ngài bình thản rời đi, cũng chẳng hề để lộ quá nhiều xúc cảm yêu ghét, hận thù.
Lúc này, tỷ tỷ lại nói: “Thích ta sao? Có lẽ vậy. Chỉ có điều tình yêu của ngài thật quá đỗi tĩnh lặng”.
Quá đỗi tĩnh lặng? Nghĩ đến hành động dứt tình của Thiên Tiêu trước quyền thế, tôi cũng đành im lặng.
Có lẽ chính sự tĩnh lặng quá mức trong tình yêu của Đường Thiên Tiêu hay nói cách khác là sự lạnh lùng đã tạo nên một Nam Nhã Ý bình tĩnh quá mức như hiện nay.
Nam Nhã Ý ngước mắt Iên, đôi mắt long Ianh tuyệt mỹ đang chứa đầy ánh nắng mặt trời khẽ len vào cửa sổ, phủ lên một lớp dây mù mờ ảo. Tỷ tỷ chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, tỷ có gặp được một người, nhìn thấy những điều mà người ấy làm cho người trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng thương cảm”.
“Tại sao lại thế?”
Nam Nhã Ý khẽ cười nói tiếp: “Tỷ cảm thấy, tình cảm đó của người ta mới thật sự được gọi là tình cảm dạt dào, sống chết có nhau. Còn tỷ… còn tình yêu mà tỷ đã hy sinh suốt thời gian mười năm nay lại chẳng khác nào một chuyện nực cười của chú thiêu thân lao vào biển lửa”.
“Không phải vậy, không phải vậy đâu”. Tôi hoang mang nắm lấy bàn tay của tỷ tỷ, cố gắng hết sức an ủi, nhưng cũng bất giác nói: “Ngài cũng có những chuyện bất đắc dĩ của riêng mình, tỷ… trước kia không phải rất hiểu ngài sao?”
“Thấu hiểu… thấu hiểu chính là vì những thứ mà ngài muốn có mà không ngừng đánh mất bản thân mình sao?” Tỷ tỷ mỉm cười, chẳng thể che giấu được sự đắng cay. “Trước khi tới đây, tỷ vẫn còn đang nghĩ liệu trong lòng của ngài tỷ có phải là một người đặc biệt? Tỷ không dám hy vọng mình đặc biệt đến mức ngài có thể liều mình xông tới, nhưng ít nhất cũng có thể cho tỷ thấy được chút nhớ nhung, lưu luyến trong nụ cười của ngài. Thế nhưng tỷ hoàn toàn không nhìn thấy”.
Tỷ tỷ nhấc chén trà lên không hề uống, như thể mất hết sức lực đặt lại lên mặt bàn cạnh bên, khè nói: “Chờ đợi quá lâu, kiểu gì cũng thấy mỏi mòn, huồng hồ sau khi mỏi mòn lại chẳng có lối thoát? Thiêu thân lao vào biển lửa, tỷ… nói cho cùng vẫn chẳng thể cam tâm được”.
Tôi cũng bất giác than thở: “Thế nhưng ngài thật sự vô cùng để tâm đến tỷ tỷ. Tỷ thêu chiếc dây đeo trên miếng ngọc bội cửu long, ngài từ đó vẫn luôn mang bên người. Hôm trước, muội nhìn thấy hơi bẩn, liền tháo xuống đem giặt, thế nhưng ngài còn lo rằng muội sẽ làm chiếc dây đó phai mất màu sắc ban đầu. Tỷ nói xem, ngài muốn có bao nhiêu chiếc dây đeo chả được, tại sao cứ nhất thiết phải mang theo chiếc do tỷ đích thân làm bên người? Tại sao lại phải làm thế? Ngài là một đế vương, ngài có bá nghiệp thiên hạ đặt nặng trên vai”.
“Ngài có bá nghiệp thiên hạ đặt nặng trên vai, lẽ nào Trang Bích Lam lại không có con dân dưới quyền hay sao? Người ta có thể xả thân chỉ vì muốn có được một tình yêu hoàn mỹ, cho dù ngài không thể vứt bỏ cả mưu lược trong lòng, quay sang nhìn tỷ một lần, nói với tỷ một câu cũng không được sao?”
Ánh mắt của tỷ tỷ càng sáng hơn, nhưng không phải vì vui mừng mà vì những giọt nước mắt hoen nhòe bờ mi.
Còn tôi dường như nín chặt hơi thở, nắm lấy tà áo của tỷ tỷ rồi nói: “Tỷ nói gì cơ? Tỷ đang nói, tỷ đang nói…”
Tỷ tỷ vẫn luôn biết rằng tôi đã có người trong lòng, nhưng tôi chưa hề nói cho tỷ tỷ biết người mà tôi vẫn mỏi mòn chờ trông chính là Trang Bích Lam.
Đường Thiên Tiêu tuy biết rõ nhưng ngài cố ý giấu nhẹm sự quan tâm của mình dành cho Nam Nhã Ý, chẳng thèm nhìn tỷ tỷ lấy một lần thì làm sao có thể nói chuyện tôi với Tranh Bích Lam cho tỷ tỷ nghe được?
Nam Nhã Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn bàn tay của tôi rồi thì thầm: “Thanh Vũ, tay của tỷ bị muội nắm đau quá”.
Tôi vội vã thu tay lại, nỗ lực chớp chớp đôi mắt long lanh, quả nhiên nhìn thấy vết tích móng tay để lại trên cánh tay của Nam Nhã Ý.
“Tỷ đã gặp được huynh ấy sao? Huynh ấy… huynh ấy hiện đang ở đâu? Huynh ấy có khỏe không? Đã quay về Giao Châu chưa?” Tôi chẳng kịp đưa lời xin lỗi, vội vã truy hỏi.
Nam Nhã Ý đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, rưng rưng nước mắt nhưng vẫn mỉm cười: “Huynh ấy rất khỏe. Thế nhưng không có ý định quay về Giao Châu, ở đó đâu có muội muội”.
Lồng ngực tôi lúc này thình thịch trống dồn, khuôn mặt nhanh chóng nhợt nhạt, trắng bệch, chiếc lưỡi cứng đờ chẳng nói được bất cứ lời nào.
Trong lúc bối rối, tôi chẳng biết được lời nói của Nam Nhã Ý là đang thương cảm hay vui vẻ: “Một người đàn ông như vậy mới không phụ bạc sự chờ đợi mỏi mòn của muội. Nếu như có người chịu đối đãi với tỷ như vậy, trọn đời trọn kiếp này, cả kiếp sau, kiếp sau nữa, tỷ cũng nguyện làm kiếp thiêu thân vùi mình trong bể lửa”.
Đường Thiên Tiêu truy tìm Trang Bích Lam còn nghiêm ngặt, cẩn mật hơn tôi tưởng tượng.
Trước khi nhập cung, chàng đã sắp xếp sẵn đường thoái lui, vì vậy dưới sự trợ giúp của nội ứng, chàng đã kịp trà trộn trốn ra khỏi cung trước khi Đường Thiên Tiêu hạ lệnh tra xét tất cả thị vệ trong Hoàng cung. Thế nhưng chàng không hề rời khỏi đây ngay tức khắc, mà vẫn ẩn thân ở am Tây Hoa phía Nam thành.
Sau lễ thành hôn, Nam Nhã Ý bị lạnh nhạt, tuy niệm tình tỷ muội với tôi, tỷ ấy đã tự nguyện để bị cuốn vào nơi đầm lầy như phủ Nhiếp chính vương, nhưng lúc tỷ tỷ đồng ý, hẳn cũng muốn thử xem địa vị của mình trong lòng Đường Thiên Tiêu được như thế nào.
Nỗi cô đơn, quạnh quẽ chốn biệt viện có thể đã khiến tỷ tỷ nhớ lại quãng thời gian hai chúng tôi quấn quít bên nhau, nhưng càng ngày càng thấp thỏm bất an vì sự lạnh nhạt của Đường Thiên Tiêu. Trong lúc trái tim lạc lõng, khổ đau không biết phải tỏ bày cùng ai thì vừa hay Tĩnh Từ sư thái của am Tây Hoa tìm đến nơi xin hóa duyên. Trong lúc đàm luận về đạo Phật, hai người vô cùng hợp nhau, tỷ tỷ liền trở thành một trong những thí chủ của am Tây Hoa, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại ghé thăm chùa, vừa muốn tìm hiểu thêm về Phật giáo, lại cũng giải bớt nỗi cô quạnh, muộn phiền.
Sau rất nhiều ngày, tỷ tỷ mới biết rằng am Tây Hoa không phải là một am tự bình thường, đại đa số ni cô ở đây đều là quả phụ của tướng sỹ tử trận dưới thời Nam Sở trước kia. Chồng của bọn họ đều hy sinh trong chiến tranh với bọn người man di biên cương phía Nam hoặc giao chiến với đại quân Đại Chu. Bọn họ nêu cao khí chất trung liệt, thề không cải giá, tu hành tại ngôi am này, cầu phúc cho Nam Sở và người chồng đã khuất của mình.
Lý Minh Xương, quốc vương cũ của Nam Sở tuy là một hôn quân, nhưng cũng có lòng quan tâm đến người thân của những binh lính tử trận nơi sa trường, nên đã đích thân đặt tên cho am Tây Hoa, ban thưởng cho châu ngọc, lương thực vô số, coi như lập nên một tấm gương trung dũng tiết liệt cho triều đình Nam Sở. Ngôi am này nổi danh trong bách tính, quanh năm hương khói không ngớt.
Sau đó, Lý Minh Xương đầu hàng Đại Chu, người phương Bắc cũng rất tin vào Phật giáo, am Tây Hoa cũng chưa hề chịu tổn thất, liên can nào vì trước kia đã hưởng nhiều ân đức, bổng lộc của triều đình Nam Sở. Thế nhưng xem ra mấy vị sư thái trong am vẫn chưa thể nào thoát hẳn khỏi tục trần, không ngờ lại lo liệu việc của Trang Bích Lam.
Nhà họ Trang vốn là đại tướng của Nam Sở, có oai danh lẫm liệt trong đám võ tướng, sau khi toàn gia bị thảm sát, những tướng sỹ dưới trướng năm xưa hầu hết đều vẫn còn. Chúng ni cô ở am Tây Hoa đa số đều xuất thân từ gia đình tướng sỹ, thậm chí có không ít nữ trung hào kiệt có thể vung gươm múa kiếm, vậy nên họ vô cùng bao bọc, bảo vệ cho Trang Bích Lam.
Sở dĩ Nam Nhã Ý biết được điều này chính là vì Tĩnh Từ sư thái có quan hệ mật thiết với tỷ đã đưa tỷ tỷ đến mật thất, cầu tỷ tỷ nghĩ cách cứu Trang Bích Lam ra khỏi Kinh thành.
Trang Bích Lam là người mà Đường Thiên Tiêu muốn bắt, là gian tế của kẻ địch mà Đại Chu nhất quyết không thể tha.
Nam Nhã Ý có quan hệ mật thiết với triều đình Đại Chu, tỷ tỷ đang cảm thấy kỳ lạ tại sao Tĩnh Từ sư thái lại có thể đoán chắc tỷ tỷ sẽ chịu cứu giúp kẻ địch của Đại Chu, thì Trang Bích Lam bước ra từ phía sau tấm bình phong, trên người khoác tấm áo màu xanh tầm thường, phong thái nho nhã, dịu dàng mỉm cười nhìn tỷ tỷ đưa lời cảm ơn: “Đa tạ Nhã Ý cô nương đã chăm sóc cho Thanh Vũ mấy năm nay, tại hạ thật lòng cảm kích vô cùng”.
Lúc này Nam Nhã Ý mới bừng tỉnh, thấu hiểu mọi chuyện.
Chàng thật sự đã tới đây, khí chất nho nhã, ưu tú, thanh cao tựa hoa sen, bên người đeo một thanh kiếm Thái A oai phong lẫm liệt, một thân một mình xông vào trọng địa của kẻ thù chỉ vì một lời hứa hẹn quyết không xa rời năm xưa.
Tuy trong thành tra xét rất cẩn mật nhưng am đầy ni cô lại là địa điểm khám xét sau cùng. Đợi sau khi bọn binh lính tra xét xong Nam Nhã Ý đã thuận lợi đưa Trang Bích Lam ra khỏi thành, đưa về biệt viện mà mình đang sống.
Cảnh vệ ở cửa Kinh thành tuy nghiêm ngặt, nhưng có ai dám tra xét kiệu phu nhân chính thất của Khang hầu đang khuynh đảo triều chính hiện nay?
“Tỷ đã khuyên huynh ấy mau chóng quay về Giao Châu, nhưng huynh ấy không chịu. Huynh ấy muốn đưa muội theo cùng. Huynh ấy chỉ có duy nhất một lý do, huynh ấy nói, trước lúc ly biệt, Thanh Vũ bảo huynh ấy không được bỏ lại muội một mình, Thanh Vũ muốn huynh ấy đưa theo cùng. Cho nên, huynh ấy không thể bỏ lại muội một mình, càng không thể không đưa muội theo cùng”.
Đừng để lại muội một thân một mình, đưa muội theo cùng, hoặc cùng sống chết với muội.
Chàng đã nghe thấy lời nói của tôi và ghi khắc trong tim.
Khuôn mặt tôi hoen đẫm lệ nhòa, vùi mặt sâu vào hai lòng bàn tay, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào kìm nén được mà khóc nấc thành tiếng.
Nam Nhã Ý ôm lấy đôi vai tôi, sụt sịt hỏi tôi: “Muội có đành lòng bỏ lại tất cả, mạo hiểm bỏ đi cùng huynh ấy không?”
Tôi nấc nghẹn còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tỷ tỷ than thở: “Muội đương nhiên là sẵn lòng. Dễ cầu bảo vật liên thành, khó lòng kiếm được người tình chung thủy. Đổi lại là tỷ, cho dù phải chết, tỷ cũng sẽ cùng sống chết bên huynh ấy”.
Lời nói của tỷ tỷ vô cùng quả quyết, bàn tay đặt trên vai tôi lại mềm mại, mùi thơm thoang thoảng phát ra từ thân thể, từ từ bay vào cánh mũi. Thế nhưng tôi lại nghe thấy tỷ tỷ chậm rãi nói: “Thanh Vũ, tỷ sẽ nghĩ cách đưa muội trốn khỏi cung”.
Trái tim tôi chợt thắt lại, nắm chặt lấy tay tỷ tỷ rồi nói: “Vậy còn tỷ thì sao?”
Nam Nhã Ý nhẹ nhún bờ vai, tự mỉa mai mình rồi than thở: “Đợi không được Trang ca ca của mình, muội sẽ cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa. Còn tỷ cũng vậy, vì thanh mai trúc mã của mình mà cũng đã cảm thấy không còn chút hứng thú gì với cuộc sống nữa rồi”.
Tôi hoàn toàn kinh ngạc, khuôn mặt thất sắc nhìn sang bên cạnh thì thấy tỷ tỷ mỉm cười nói thêm: “Tỷ đang nói đùa thôi. Muội nhất thiết phải ra ngoài mau, bởi vì người mà muội luyến lưu đang ở ngoài đó. Tỷ cũng không cần thiết phải ở lại, chỗ này… không còn bất cứ ai đáng để tỷ phải lưu luyến nữa rồi”.
Khi nên dứt mà không dứt ắt sẽ khiến mọi thứ trở nên rối loạn.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ đạo Phật hay chăng, mà lúc này Nhã Ý tỷ đã trở nên quyết đoán hơn trước nhiều.
Tỷ tỷ nhìn bộ trang phục màu xanh đại diện cho thân phận phu nhân công hầu cao quý trên người mình đầy mỉa mai, lãnh đạm cười nói: “Muội có một thân một mình, tỷ cũng đã bị chu di cửu tộc từ lâu, không có người bị liên lụy, có gì phải sợ hãi chứ? Chi bằng đánh cược một phen, có lẽ cuộc sống vô vị này cũng sẽ tươi đẹp sắc hương hơn thì sao? Cho nên, chúng ta đi thôi, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Ít nhất hai người chúng ta cũng có một người có thể được hạnh phúc”.
Hai người chúng tôi ở trong phòng bàn bạc kỹ lưỡng một hồi lâu, ngoài kia sắc trời đã bắt đầu tối dần. Nam Nhã Ý cùng tôi dùng bữa tối, đến giờ Dậu mới lưu luyến không dứt, cáo biệt ra về.
Nếu như Đường Thiên Tiêu muốn tới nghỉ ngơi tại cung Di Thanh thì chắc giờ này đã phải tới rồi. Tôi không rõ rằng lúc này mình đang mong Đường Thiên Tiêu nhẫn tâm thêm chút nữa để Nam Nhã Ý có thể bỏ cuộc hoàn toàn, hay mong tình cảm có thể chiến thắng ý chí của ngài, kịp thời tới đây, dùng nụ cười và sự ngây ngô chẳng khác nào con trẻ của mình, níu kéo tỷ tỷ trở lại.
Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng trong trái tim ngài không phải hoàn toàn không có Nam Nhã Ý, chỉ có điều trái tim ngài quá rộng lớn, còn không gian Nam Nhã Ý có thể chiếm cứ lại quá bé nhỏ.
Rồi đến một ngày nào đó, ngài sẽ phát hiện ra người con gái đó mới là thứ không thể thiếu đi trong sinh mệnh của mình.
Cho dù vậy, đem ra so sánh cùng giang sơn của ngài thì tỷ tỷ vẫn chẳng là gì, chẳng đáng gì.
Thế rồi sau cùng ngài vẫn không tới.
Tôi tiễn Nam Nhã Ý ra khỏi cửa cung, lúc đỡ tỷ tỷ lên chiếc kiệu, cành liễu đang khẽ lay nhẹ trong ánh trăng sáng trong. Trong khói sương mờ ảo đêm tối, những giọt sương khẽ đọng trên cành liễu chẳng khác nào giọt lệ long lanh.
Trước khi lên kiệu, đôi mắt của Nam Nhã Ý lại bất giác phủ lên một lớp sương mù, rồi đó nước mắt từ từ rơi xuống.
Bộ trang phục diễm lệ trong màn đêm đã không còn sắc màu tươi tắn như ban ngày nữa, chỉ còn mỗi khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp kia dưới ánh trăng sáng trong hiện lên lại càng nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, trên đời hiếm thấy.
Lặng lẽ nhấc tà áo lên, tỷ tỷ không cần cung nữ phải đỡ, khom lưng bước vào chiếc kiệu của mình, không thấy chút do dự nào. Thế nhưng khi nghe thấy tiếng ra lệnh “khởi kiệu” rõ ràng mà bình tĩnh của tỷ tỷ, chiếc kiệu bắt đầu chậm rãi rời xa, nhanh chóng ẩn khuất trong màn đêm u tịch của mùa hạ nóng bức.
Khẽ khàng than dài một tiếng, tôi đang định đi vào trong cùng đám cung nữ, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới. Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy hai tên thái giám ở phòng văn thư đang hớt hơ hớt hải chạy về phía tôi, hành lễ rồi nói: “Chiêu nghi nương nương, tối nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi tại cung Di Thanh, chúng thần phụng chỉ của mấy vị công công đến đây bẩm cáo cùng chiêu nghi”.
Hai tên tiểu thái giám liền hạ hai chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa, để báo hiệu rằng tối nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi tại cung Di Thanh, tôi bất giác quay đầu lại nhìn về phía Nam Nhã Ý rời đi, dường như lại nhìn thấy ánh mắt bất giác liếc sang bên đường chờ mong điều gì đó của tỷ tỷ.
Sau ánh mắt mong chờ đó là nỗi niềm buồn tủi khó nhận ra, từ lâu tỷ tỷ đã mỏi mệt, thất vọng đến tột cùng.
Không lâu sau, Đường Thiên Tiêu liền di giá tới cung Di Thanh, vẫn thần thái bình thản như mọi khi, quay sang hỏi tôi: “Nhã Ý đi rồi sao?”
Trong lòng tôi đang bực tức liền hỏi vặn lại: “Nhã Ý tỷ tỷ chưa đi, Hoàng thượng sẽ tới đây sao?”
Giọng điệu hỏi vặn đó đã quá rõ ràng, Đường Thiên Tiêu im lặng trong giây lát rồi lập tức bật cười: “Nàng ấy không đi, ta đương nhiên sẽ không tới. Cả chiều hôm nay cùng Đường Thiên Trọng đi cưỡi ngựa, rồi lại dùng bữa cùng nhau, bàn luận một số đại sự triều chính. Nếu như không phải bên này truyền báo Khanh hầu phu nhân đã rời cung Di Thanh, huynh ấy vẫn chưa có ý định rời đi đâu”.
Tôi bật cười hỏi: “Nếu như vậy là hầu gia đã áp chế Hoàng thượng, không cho ngài đến gặp Nhã Ý tỷ tỷ sao?”
Đường Thiên Tiêu vốn dĩ đã ngồi xuống, nghe tôi nói vậy lại đứng bật dậy, khoanh tay đi lại trong gian phòng, ngẩng đầu lên rồi nhìn tôi cười khổ: “Được thôi, trẫm thừa nhận, trẫm cũng đang áp chế không để cho huynh ấy đến gặp nàng. Nhã Ý của trẫm đúng là bị huynh ấy hại thê thảm rồi”.
“Hoàng thương, người hại Nhã Ý tỷ tỷ thê thảm không phải là Đường Thiên Trọng”.
Đường Thiên Tiêu lập tức gật đầu nói: “Ừm, trẫm biết nàng đang muốn nói gì. Người hại Nhã Ý thê thảm không phải là Đường Thiên Trọng thì đương nhiên là trẫm rồi, có đúng không?”
“Chỉ có người đàn ông mà tỷ tỷ yêu thương mới có thể khiến tỷ tỷ vui vẻ, ngược lại, cũng chỉ có người đàn ông mà tỷ tỷ yêu thương mới có thể khiến tỷ tỷ đau lòng”. Tôi cố gắng hết sức nhắc nhở: “Hoàng thượng, ngài thực sự không hiểu sao?”
“Hiểu, ta hiểu”. Đường Thiên Tiêu dường như đã cảm thấy hơi chán nản: “Nàng vẫn luôn oán trách vì trẫm không đón Như Ý ra khỏi bàn tay của Đường Thiên Trọng. Thế nhưng nàng cũng là một người thông minh, thế cục hiện nay, nàng chắc hẳn cũng nhìn thấu”.
Đại cục làm trọng, giang sơn xã tắc làm trọng.
Tôi âm thầm nói thay cho ngài, cũng chẳng buồn giải thích thêm nữa.
Không phải ngài không yêu, chỉ là vẫn chưa yêu đến mức nguyện lòng từ bỏ nhiều hơn nữa vì tỷ tỷ.
Có lẽ những người có ý chí muốn thành đại sự sẽ đều như vậy, còn tôi và Nam Nhã Ý trước sau vẫn chỉ là những nữ nhi tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.
Cho nên trong đại đô cao sang chẳng thể nào có được tình yêu và hạnh phúc mà chúng tôi khổ sở kiếm tìm.
Thấy ngài đã lau rửa qua người, tôi liền sai cung nữ đem nước nóng và đồ pha trà đến, chậm rãi châm trà, làm nóng chén, bình, đổ nước, rót trà ra chén, hương trà thoang thoảng ngào ngạt khắp xung quanh gian phòng.
Đường Thiên Tiêu vốn dĩ đang chán nản ngồi bên bàn luyện chữ, đột nhiên nhìn thấy tôi đích thân pha trà, tỏ ra vô cùng vui mừng, đặt bút xuống rồi nói: “Thì ra Nhã Ý tới thăm nàng, nàng lại vui vẻ như vậy, ngay cả trẫm cũng được hưởng chút ân huệ, có thể thưởng thức được chén trà thượng hạng”.
Ngài không ngồi luyện chữ nữa, đặt bút xuống rồi bước lại gần chỗ tôi, im lặng ngồi nhìn tôi pha trà, khóe miệng nhoẻn lên mang theo niềm vui chẳng khác nàng một đứa trẻ ngây ngô.
Tôi hai tay cầm chén trà dâng lên trước mặt ngài rồi cười nói: “Ngài mau thử đi, so sánh với tài nghệ của Nhã Ý tỷ tỷ xem sao?”
Đường Thiên Tiêu nhận lấy, nhấp một hụm, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên thưởng thức trong giây lát, sau đó gật gật đầu nói: “Nàng dùng Bích La Xuân, còn Nhã Ý dùng Long Tỉnh, mỗi thứ có vị ngon riêng. Có điều… nước dùng để pha trà này không ngon được như của nàng ấy. Ừm, chắc hẳn là do nước, nếu như đổi lại là nước suối trên núi thì nhất định sẽ còn thơm ngon hơn nữa”.
Tôi cũng lấy một ly, dùng lưỡi thưởng thức vị trà, chậm rãi nói: “Có lẽ… không phải vì nước đâu. Thần thiếp đã quen lười biếng rồi, không thể tinh tế, tỉ mỉ được như Nhã Ý tỷ tỷ, ngày nào cũng thức dậy lúc trời chưa sáng, đến bên cây hoa lê hứng từng giọt sương đọng trên hoa, từng giọt từng giọt tích lại. Mỗi lần Hoàng thượng đến thưởng thức một chén trà nhỏ thôi, có lẽ chính là tâm huyết tỷ tỷ hứng sương cả một buổi sáng đấy”.
Niềm vui vẻ tựa như con trẻ đã biến mất, ngài thất thần nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm sâu, không biết đang nghĩ điều gì. Lúc lâu sau, ngài mới nói: “Chén trà này cũng không tệ, trẫm uống vào cảm thấy sảng khoái. Nàng không cần phải tốn công tốn sức đi hứng những giọt sương đọng trên hoa lê, có điều cứ giam mình trong phòng cũng không có lợi cho sức khỏe đâu, rảnh rỗi thì ra ngoài chơi vẫn tốt hơn”.
Lời nói này điểm trúng vào mong muốn trong lòng, tôi chẳng còn tâm trí do thám tâm ý của ngài dành cho Nam Nhã Ý nữa, lập tức nói ngay: “Nói đến đây thần thiếp thật sự muốn ra ngoài dạo chơi. Kể từ ba năm trước, khi bị đưa vào nơi không nhìn thấy mặt người như hoàng cung này, thần thiếp vẫn chưa đặt chân ra khỏi cửa Hoàng cung lần nào”.
Đường Thiên Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Nàng muốn xuất cung sao?”
Tôi đưa bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ngài mỉm cười: “Đúng thế, thần thiếp muốn ra ngoài dạo chơi, ít nhất ở ngoài đó không có những ánh mắt sắc nhọn, hiểm ác như trong cung, có thể tự do tự tại dạo chơi, không cần phải lo lắng có người đến mách với Hoàng hậu, rồi vô duyên vô cớ khoác lên mình một tội danh nào đó”.
Đường Thiên Tiêu bật cười, nằm ra bàn, dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán tôi rồi nói: “Con nha đầu này, lần đầu tiên có thể được chứ lần sau đó tiếp tục sao được? Thẩm Phượng Nghi có thể điên đảo trắng đen, chẳng lẽ trẫm cũng điên đảo theo hay sao?”
Ngài quay đầu sang, nhìn vào tôi rồi nói tiếp: “Thanh Vũ, nếu như ngày hôm ấy, Hoàng hậu và ta đều không tới Tĩnh Nghi viện, ngày hôm sau trẫm quay về cung Di Thanh, có lẽ là sẽ chẳng nhìn thấy nàng nữa đúng không? Nàng chắc chắn sẽ bỏ lại trẫm, cùng Trang ca ca của mình cao chạy xa bay, chẳng bao giờ nhớ đến rằng trong cung vẫn còn một Đường Thiên Tiêu hằng đêm vẫn cùng ở trong một gian phòng với mình đúng không?”
Tôi không cách nào phủ nhận, thản nhiên đáp: “Nếu như có thể đi, thần thiếp nhất định sẽ đi theo huynh ấy, không bao giờ quay đầu lại nữa. Thế nhưng có một số người, một số chuyện cho dù thời gian trôi qua cũng chẳng dễ gì quên lãng đi được. Thần thiếp sẽ hoài niệm về họ cả cuộc đời mình”.
“Hoài niệm…” Đường Thiên Tiêu lẩm bẩm trong miệng, cau mày nhấp hụm trà, đột nhiên nói: “Trẫm không muốn hoài niệm cả một đời mà chỉ muốn bên nhau trọn đời”.
Tôi ngây người ra rồi nói: “Tận đáy lòng mình… thật ra, Hoàng thượng vẫn mong được ngày ngày ở bên tỷ tỷ, muốn được bên nhau trọn đời đúng không?”
“Trẫm phải bình định thiên hạ, bảo vệ nàng và Nhã Ý bên cạnh, cả cuộc đời vui vẻ sống bên nhau”. Ngài bình thản nói ra, nghe như đang trêu chọc người khác, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu sắc, chân thành.
Dưới ánh nến lấp lánh, tôi hoảng hốt vì có thể nhìn thấy bá khí và sự sắc bén ánh lên trong đôi mắt của ngài.
Cầm chén trà nóng hổi mà tôi vẫn cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, đành phải miễn cưỡng mỉm cười nói: “Hoàng thượng, ngài vẫn cứ… bình định thiên hạ của mình trước đi. Họa trong giặc ngoài mãi không dứt, ngài vẫn chưa cần phải để tâm Nhã Ý tỷ tỷ hay thần thiếp đâu”.
Đường Thiên Tiêu vô cùng thông minh, lập tức nhận thấy thần sắc của tôi không ổn, khẽ ho một tiếng rồi bật cười hỉ hả: “Cũng đúng, cũng đúng… hiếm khi Nhã Ý hồi cung được một lần, trẫm lại không ở bên cạnh nói chuyện cùng nàng ấy. Nhã Ý… chắc oán trách trẫm lắm?”
Tôi lại rót đầy chén trà cho ngài rồi than thở: “Đương nhiên… là phải oán trách đôi chút rồi. Cho nên tỷ tỷ nói rằng vài ngày nữa sẽ đến am Tây Hoa thắp hương, tiếp tục đàm luận Phật pháp cùng sư thái trụ trì. Hoàng thượng, thần thiếp ngờ rằng, cứ tiếp tục đàm luận thế này, tỷ tỷ liệu có vứt bỏ danh phận phu nhân Khang hầu mà chạy tới am Tây Hoa làm một tiểu ni cô không?”
“Nhã Ý… làm một tiểu ni cô…” Đường Thiên Tiêu xúc động, dường như không dám tưởng tượng thêm: “Từ trước đến nay, nàng ấy háo thắng, có thể vẽ tranh, ca hát nhảy múa, hết lòng hết dạ làm một giai nhân tài mạo song toàn, muốn đạp hết đám phụ nữ bên cạnh trẫm xuống dưới chân mình, nàng ấy… có thể đi làm một ni cô sao?”
Tôi khẽ mỉa mai: “Thì ra, Hoàng thượng vẫn còn nhớ rằng tỷ tỷ tài mạo song toàn… còn nhớ rằng tỷ tỷ tài mạo song toàn là vì ai? Thế nhưng, ngài có thể nói cho thần thiếp biết, bây giờ tỷ tỷ nên vì ai mà diễm lệ vô song, nên vì ai mà ca hát nhảy múa?”
Sắc mặt Đường Thiên Tiêu hơi trắng nhợt đi, chén trà đã đặt bên miệng rồi lại hạ xuống bàn, trong vẫn còn chút nước trà.
Ngài đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi rồi thì thầm nói: “Thanh Vũ, nếu như có cơ hội hãy mời nàng ấy vào cung nhiều hơn đôi chút để khuyên nhủ, dỗ dành. Trẫm… thật sự không hề dự định bỏ rơi, không quan tâm đến nàng ấy. Dạo này sức khỏe của Đường Thiệu Sóc ngày càng kém hơn, Đường Thiên Trọng không biết sẽ kiềm chế dã tâm được bao lâu, trẫm sẽ không để nàng ấy phải chờ đợi quá lâu đâu”.
Trong phòng có treo nhiều đèn, nhưng hoàn toàn không khiến sắc mặt ngài sáng lên. Ngài chắp tay ra sau lưng, tà áo màu ghi bị gió thổi bùng lên, phần phật theo gió, nhìn dáng vẻ lúc này vô cùng hào sảng, oai hùng. Thế nhưng đôi tay chắp lại sau lưng lại hơi chặt, dưới ánh nên chập chờn, vẫn có thể thấy được gân xanh nổi rõ run lên bần bật.
“Đường Thiên Trọng không biết sẽ kìm chế dã tâm được bao lâu, Nam Nhã Ý cũng không biết sẽ chờ đợi được bao lâu. Đợi chờ lâu rồi, trái tim cũng mòn mỏi, héo hon thôi, rồi chết đi”. Nhớ lại bóng dáng diễm lệ mà thê lương của Nam Nhã Ý lúc rời khỏi cung Di Thanh, tôi bình tĩnh lên tiếng, ngọn nến trên bàn tỏa ra thứ ánh sáng mơ mơ hồ hồ, chập chờn lúc sáng lúc tối trong mắt tôi.
“Thế nhưng nàng đã chờ đợi Trang Bích Lam, không phải vẫn đang chờ đợi sao? Hơn nữa… trẫm không hề nhìn thấy dấu hiệu cho thấy nàng sẽ từ bỏ. Liệu nàng có từ bỏ hắn ta, trái tim có chết đi không?”
Ngài hỏi rất thận trọng, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng trong, nhưng tràn đầy nghi hoặc, dường như đang mong chờ điều gì đó. Còn tôi lại bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin, không dám tiếp tục do thám tình yêu và nỗi hổ thẹn của ngài dành cho Nam Nhã Ý.
Đến tận bây giờ, tỷ tỷ sắp sửa thoát khỏi cái lồng của mình, còn tôi chưa chắc chắn đã thoát khỏi chiếc lồng của bản thân.
Nhẫn tâm thêm một chút, tôi không nhìn vào ánh mắt bỗng nhiên sáng trong của ngài, khẽ tiếng nói: “Có lẽ… thần thiếp sẽ làm như vậy. Nếu như thần thiếp sẽ có thể như thế này, dần dần già cỗi trong Hoàng cung, không bao giờ có thể gặp lại huynh ấy nữa, thì sống với chết, thật sự cũng chẳng khác nhau là mấy”.
Đường Thiên Tiêu nhìn tôi bằng ánh mắt ảo não, tức giận nói: “Thật sự không hiểu nổi Đường Thiên Trọng thích nàng ở điểm gì, chẳng biết thấu hiểu tâm ý của người khác chút nào hết”.
Tôi biết, vào giây phút này, ngài muốn tôi nói rằng mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi để khẳng định rằng Nam Nhã Ý cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ. Thế nhưng tôi không muốn cho ngài một kỳ vọng như vậy.
Bước đến trước mặt ngài, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt ngài rồi nói: “Thần thiếp không phải là người thấu hiểu tâm ý của người khác. Không biết Hoàng thượng có muốn thần thiếp giúp người giữ lại trái tim của một người phụ nữ rất biết thấu hiểu tâm ý của người khác hay không?”
Ngài im lặng trong giây lát, cuối cùng trong ánh mắt cũng ẩn hiện chút yếu mềm, buồn bã.
“Muốn”. Ngài khẽ khàng cất tiếng, nhưng lại vô cùng quả quyết, khẳng định.
Trái tim tôi bỗng rung lên, phát hiện bản thân khó lòng tiếp tục cố gắng trấn tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của ngài, có điều vẫn cứng đầu cứng cổ nói thêm: “Thần thiếp định xuất cung đi thăm tỷ tỷ… xem xem tỷ tỷ rốt cuộc đang sống như thế nào?”
“Được”. Đường Thiên Tiêu trả lời rất sảng khoái. “Có điều nàng không được phép xuất thành”.
Đôi mắt ngài khẽ nheo lại, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên giảo hoạt như một con cáo già tinh ranh: “Xuất thành rồi, ai biết được liệu nàng có hồi cung nữa hay không? Không phải Trang Bích Lam đang ở ngoại thành chờ nàng cùng cao chạy xa bay đấy chứ?”
Toàn thân tôi tê dại nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Nếu như thật sự huynh ấy còn đợi thần thiếp ở ngoại thành, thần thiếp nhất định sẽ không quay trở lại nữa”.
Đường Thiên Tiêu mỉm cười mếu máo: “Nàng đúng là thành thật đến tận cùng với trẫm đấy”.
Ban đầu tôi không dám khẳng định Đường Thiên Tiêu sẽ chấp nhận cho tôi xuất thành, vậy nên đã bàn luận với Nam Nhã Ý từ trước là sẽ gặp nhau ở am Tây Hoa.
Tôi nay đã là một chiêu nghi chính nhị phẩm, trong thành không có bất kỳ một người thân thích nào, cho nên chẳng thể nào viện cớ ra ngoài thăm hỏi thân thích được. Thế nhưng Đại Chu và Nam Sở xưa này đều rất tin Thần thờ Phật, tôn kính tăng ni, ngay cả Thái hậu cũng thường xuyên đến chùa cầu phúc lộc thọ. Vì thế, tôi liền nói với Đường Thiên Tiêu là lấy có đến am Tây Hoa nổi tiếng trong Kinh thành để thắp hương niệm Phật, sau đó nhân cơ hội đi thăm Nam Nhã Ý.
Đường Thiên Tiêu tuy đã đồng ý, nhưng chần chừ mãi không đưa ngự chỉ cho tôi, cũng không biết có phải ngài đang cảm thấy nghi ngờ, sợ rằng tôi thật sự nhân cơ hội chạy trốn theo Trang Bích Lam hay không nữa.
Mấy ngày hôm sau, Nam Nhã Ý sai người mang hai hộp điểm tâm vào tặng, lại chuyển lời rằng rất nhớ tôi.
Nỗi nhớ này không hề giả dối, nhưng người nhớ nhung tôi nhất có lẽ không phải là tỷ tỷ.
Lúc này, Vô Song lại vào báo cho tôi tin tức, nói rằng mấy ngày gần đây, ở thành Giao Châu có tin đồn Trang công tử dắt theo mấy môn khách trong phủ xuất thành săn bắn, triều đình Đại Chu cuối cùng cũng bãi bỏ cuộc truy tìm, tróc nã ở Thụy Đô.
Những lời đồn thổi này là do tôi bảo Nam Nhã Ý truyền đạt lại cho Trang Bích Lam, bảo chàng hãy thông báo cho Trang đại tướng quân âm thầm loan tin. Những tin tức Vô Song nghe ngóng được từ chỗ Đường Thiên Trọng, tin chắc rằng Đường Thiên Tiêu cũng sẽ nhanh chóng biết được, từ đó an tâm cho tôi ra khỏi cung một chuyến.
Tối hôm đó tôi ngồi đợi Đường Thiên Tiêu ngự giá, đem điểm tâm đến cho ngài rồi nhân dịp thúc ngài mau sắp xếp cho tôi ra khỏi cung.
Món bánh quế hoa mật ong do đích thân Nam Nhã Ý làm chính là món trước kia Đường Thiên Tiêu thích ăn nhất, nhưng khi tôi gắp cho, dường như ngài lại chẳng hứng thú mấy. Tuy có ăn một miếng, nhưng rõ ràng là ăn không ngon miệng, ngậm trong miệng một lúc lâu, rồi mới nâng chén trà uống để nuốt trôi, rồi than vãn đầy xúc cảm: “Nhã Ý… món điểm tâm mà Nhã Ý đích thân làm…”
Ngài ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười: “Thật ra, điểm tâm do Nhã Ý làm không hề ngon hơn món ăn ở ngự thiện phòng. Có điều khi nàng ấy đứng cạnh bên, trẫm cảm thấy ăn rất thơm ngon, vừa miệng”.
Tôi nếm thử một miếng, cũng đưa lời bình luận: “Thần thiếp lại cảm thấy điểm tâm do Nhã Ý tỷ tỷ làm thơm ngon hơn đôi chút. Thế nhưng cứ nghĩ tới việc Nhã Ý tỷ tỷ hàng ngày sống trong buồn bã, đơn côi, thì dù có ngon đến đâu cũng mất đi ý vị ban đầu rồi”.
Cuối cùng Đường Thiên Tiêu chẳng còn chút hứng thú nào tiếp tục ăn nữa, ảo não đi đến trước mặt tôi rồi nói: “Nàng ăn đi, ăn nhiều một chút, tĩnh dưỡng tinh thần rồi ngày mai đến am Tây Hoa nghe cho thật kỹ xem mấy bà ni cô đó nói năng linh tinh gì với Nhã Ý, để cho nàng ấy tâm thần bất định, lại đòi làm một tiểu ni cô chứ?”
Tôi thầm lặng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy vị ngọt trong món điểm tâm kia, còn Đường Thiên Tiêu chẳng còn ăn thêm được mấy vào thời gian bữa tối.
Buổi tối hôm ấy, Đường Thiên Tiêu trằn trọc, xoay đi xoay lại trên chiếc giường trúc cả đêm trời không ngủ nổi. Tôi im lặng nằm trên giường lắng nghe, lại nghĩ đến chuyện ngày mai, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, gần đến lúc trời tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc.
Vào đúng lúc mơ màng, bỗng nhiên cảm thấy cánh mũi sắc lạnh, lạnh đến mức tôi ngồi bật người dậy, liền thấy Đường Thiên Tiêu đang cầm miếng ngọc bội cửu long lướt nhẹ trên mũi tôi. Ngài mỉm cười hớn hở, hoàn toàn không thấy đôi chút tiều tụy, buồn bã sau một đêm dài mất ngủ.
Tôi lặng lau đi mồ hôi trên trán, mếu máo cười nói: “Hoàng thượng thân là thiên tử, tại sao cứ thích trêu chọc người khác như thế? Ngài không sợ mất đi sự oai nghiêm của thiên tử hay sao?”
Đường Thiên Tiêu lắc đầu, dương dương tự đắc: “Đóng cửa phòng lại, có mấy khi nàng coi trẫm là thiên tử chứ? Sắp sửa nhảy lên đầu lên cổ trẫm rồi ấy chứ, bây giờ lại còn nói có sợ mất đi oai nghiêm hay không? Trước đó nàng đã làm những gì rồi?”
Tôi để ý thấy bàn tay còn lại của ngài đang cầm chiếc dây uyên ương điểm nước do đích thân Nam Nhã Ý làm, liền hỏi: “Sao thế? Dây rơi ra rồi, giờ muốn thần thiếp kết lại giúp cho sao?”
“Không cần, là trẫm lúc nãy đã tháo ra”. Đường Thiên Tiêu lắc đầu, đưa miếng ngọc bội cửu long cho tôi: “Giúp trẫm chuyển cho Nhã Ý, bảo nàng ấy làm một chiếc khác cho trẫm”.
“Không phải Hoàng thượng vẫn đang cầm trong tay hay sao?”
“Đúng thế, nhưng chiếc dây này trông hơi cũ rồi, trẫm muốn có một cái mới. Nàng hãy nói với nàng ấy, trẫm bất cẩn làm rơi mất chiếc kia, bây giờ muốn tìm lại điểm ban đầu, hỏi xem nàng ấy còn chịu làm lại từ đầu với trẫm nữa không?”
Ngài đã bất cẩn làm mất đi thứ ban đầu, giờ chỉ muốn tìm lại điểm ban đầu đó.
Thật không thể ngờ được người đàn ông lúc thì anh minh lợi hại, lúc thì lười nhác vô năng, lúc lại giản dị, đơn thuần này lại có thể nói ra những lời đầy tình cảm với hai tầng nghĩa sâu xa như vậy.
Tôi nhất thời cảm thấy trong lòng rạo rực cảm xúc, đưa tay đón lấy miếng ngọc bội quý giá, diễm lệ đó, nhanh chóng đồng ý: “Được, thần thiếp nhất định… sẽ khuyên tỷ tỷ làm lại từ đầu”.
Làm lại từ đầu, tìm lại điểm ban đầu của hai người, cũng có nghĩa là ngài bất cẩn đánh mất đi thứ quý giá nhất của mình.
Đường Thiên Tiêu liền mỉm cười, vừa gọi người vào thay quần áo, vừa quay đầu lại dặn dò tôi: “Trẫm sẽ cho một vài thị vệ thân thủ cao cường âm thầm đi theo bảo vệ nàng, nàng chỉ cần dẫn theo Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt theo là được rồi. Con nha đầu Cửu Nhi cổ quái, khó hiểu, có trời mới biết nàng đã dạy dỗ nó những gì? Không được phép mang theo”.
Tôi khoác tấm áo khoác vào, ngồi bên mép giường lười nhác nói: “Hoàng thượng không an tâm về thần thiếp sao?”
“Ừm, trẫm không yên tâm. Sợ một mình nàng đi sẽ không quay về nữa”. Ngài vừa nói vừa bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng trong.
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt của người, cố tỏ ra vẫn còn đang ngái ngủ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chẳng đáp lại lời nào.
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền vào từ bên ngoài, có lẽ là bọn Ngưng Sương đã mang nước nôi đến hầu hạ.
Trên mặt đột nhiên có cảm giác lành lạnh, dường như có chiếc khăn tơ mỏng đang lướt nhẹ qua khuôn mặt.
Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đen sầm lại, bờ môi đột nhiên ấm nóng, dường như bị ai đó nhanh chóng chạm vào rồi lại buông ra ngay, chẳng khác nào làn gió ấm áp trong những ngày xuân, thổi nhẹ qua làn da, bầu mắt.
Cảm giác mỏng mà mềm, rất lạ lẫm, mùi vị truyền vào mũi lại rất thân thuộc.
Lúc tôi đang kinh hãi, tránh hành động thân thiết đó theo bản năng, thân người liền lui về phía sau, nhanh chóng chui vào tấm chăn mỏng, thì phần thắt lưng bỗng nhiên bị giữ lại, Đường Thiên Tiêu lúc này đã ôm chặt lấy tôi.
Đôi mắt phụng của ngài nhếch lên, chẳng ngờ lại chẳng hề đỡ lấy tôi mà thuận thế cùng tôi ngả ra trên giường, mặt đối mặt, hai mũi sắp sửa chạm vào nhau.
Tôi kinh hãi đến mức mở mắt trừng trừng, vội vã đẩy tay của ngài ra rồi bật dậy. Đường Thiên Tiêu vẫn nằm trên giường, bật cười ha ha: “Chiêu nghi của trẫm đúng là thú vị, đã là phu thê bao lâu rồi mà vẫn còn thẹn thùng, e lệ như vậy”.
Trong phòng khẽ vang lên tiếng cười khúc khích của mấy cung nữ.
Tấm rèm thả xuống trước giường, sau khi trời sáng đã được vén gọn sang hai bên, cho nên màn tình cảm thân thiết ban nãy giữa hai chúng tôi đã lọt hết vào đôi mắt của bọn cung nữ kia.
Hàng ngày, Đường Thiên Tiêu đối xử với các cung nữ rất hòa nhã, cũng thường xuyên tới cung Di Thanh, vậy nên bọn cung nữ ở đây chẳng hề sợ hãi trước ngài, nhìn thấy ngài đang trêu chọc vui vẻ, nên cũng bật cười góp vui.
Bên miệng tôi vẫn còn cảm giác ươn ướt lạ lẫm, Đường Thiên Tiêu nhìn tôi cười hớn hở, đôi mắt phụng lóe lên sáng rực, dường như đang ẩn chứa tình cảm ám muội khó giải thích, khiến cho cả căn phòng trở nên khác thường vào buổi sáng ngày hôm nay.
Trước mặt đám cung nữ, dù cho tôi có tức giận đến đâu cũng không tiện phát tiết ra nên tôi chỉ đưa tay rờ vào bờ môi, nhìn ngài chằm chằm không nói thêm lời nào.
Đường Thiên Tiêu đứng bật dậy, thản nhiên như không có chuyện gì bước ra ngoài thay y phục, rửa mặt, súc miệng.
Vừa sáng sớm ra, ngài tuyệt đối không uống rượu, nên cũng chẳng bị say.
Mãi cho tới khi xuất cung, ngồi trên xe ngựa, tôi vẫn cảm thấy tâm thần bất định vì chiếc hôn thoáng qua mà đường đột của ngài.
Tôi đã không còn là thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi thường e thẹn, không thấu hiểu tâm ý người khác nữa. Tuy sau khi say ngài đã từng nói chúng tôi chỉ là bạn bè, nhưng bạn bè thuần túy không hề bao gồm những hành động thân mật thế này.
Liên hệ đến những lời nói với từ ngữ ẩn ý, hàm hồ, cộng thêm ánh mắt vô cùng chân thành, sâu lắng, tôi không thể không suy đoán, liệu chăng lâu ngày sinh tình, ngài cũng bắt đầu động lòng trước tôi?
Cho nên, lời hứa trước kia rằng sẽ cho tôi và Trang Bích Lam toại nguyện, giờ đây ngài không hề nhắc lại nữa.
Cho nên, ngài không nỡ để Nam Nhã Ý cũng như tôi rời khỏi ngài.
Đế vương cũng có tình yêu, thế nhưng tình yêu của Đường Thiên Tiêu hoàn toàn khác xa so với những gì tôi và Nam Nhã Ý mong muốn.
Tình yêu đó không hề chung thủy, cũng không bao giờ trở thành tử huyệt của ngài.
Có lẽ, Nam Nhã Ý bỏ đến một nơi xa xôi cũng không phải là một chuyện xấu, còn tôi càng không nên do dự thêm nữa, phải nhanh chóng rời khỏi chốn lầu son gác tía mà vô tình, lạnh lẽo này. Cho dù Đường Thiên Tiêu liên tục nhấn mạnh không cho phép tôi một đi không trở lại, cho dù… từ nay trở đi trong chốn Hoàng cung này, ngài sẽ không bao giờ tìm được một ai khác để thổ lộ những tâm sự trong lòng nữa.
Tỷ tỷ đưa mắt nhìn cách trang trí, sắp xếp trong căn phòng tôi, mỉm cười xen lẫn đôi chút thê lương: “Đâu có nóng bức? Tỷ lại cảm thấy hơi lạnh lẽo”.
Đường Thiên Tiêu sủng ái tôi đến mức quá khoa trương, tất cả mọi thứ đều là thượng phẩm trong Hoàng cung, muốn gì có nấy, đưa mắt nhìn quanh khắp nơi đều là bảo vật quý giá, hiếm có trong thiên hạ. Chỉ là một bức tranh treo cạnh bên bàn trang điểm cũng là danh phẩm của đại tác gia nổi tiếng triều đại trước, giá trị liên thành, còn trang sức châu báu trên bàn trang điểm đều là những vật tinh xảo, tuyệt đẹp, hiếm thấy.
Một cung Di Thanh như hiện nay đương nhiên vượt xa Tĩnh Nghi viện mà hai chúng tôi ở trước kia.
Chỉ sợ tỷ tỷ hiểu lầm mà sinh ra muộn phiền, tôi liền chỉ vào chiếc giường trúc mà mỗi đêm Đường Thiên Tiêu hay nằm rồi nói: “Mỗi tối tới đây, Hoàng thượng đều nằm nghỉ trên chiếc giường đó. Một chiêu nghi như muội chỉ là thứ đồ trang sức biết nói chuyện mà ngài đặt ở trong cung Di Thanh mà thôi”.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, Nam Nhã Ý không hề kinh ngạc, đôi lông mi đen dài khẽ chớp chớp, đôi mắt to rõ nét vui vẻ, nhanh chóng che giấu đi cảm xúc thê lương ban nãy. Tỷ tỷ đưa tay rờ lên mặt tôi như trước kia rồi trêu chọc: “Ồ, trước kia tỷ hoàn toàn không ngờ rằng, ngài lại có thể kiên định đến thế. Hàng đêm nằm bên cạnh một mỹ nhân thế này mà vẫn không chút động lòng, thật sự đã trở thành một Liễu Hạ Huệ[1] rồi.
[1] Liễu Hạ Huệ, lên chật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh, rét cóng. Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra, khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà lâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với một người đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông không chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
“Ngài không phải là Liễu Hạ Huệ, chỉ là nhìn thấy muội lại tưởng nhớ đến ai đó, không mượn rượu giải sầu là tốt lắm rồi, làm gì còn hứng thú mà nhìn xem muội đẹp, xấu thế nào chứ?”
“Hả, nhìn thấy muội sẽ mượn rượu giải sầu, mất hết hứng thú, còn khi nhìn thấy Thẩm hoàng hậu thủ đoạn thâm sâu, hành sự ác độc kia thì lại cười nói tít mắt, vui vẻ hưởng lạc sao?”
Tôi kéo tỷ tỷ ngồi lên chiếc giường trúc bên cạnh cửa sổ, cầm chiếc quạt phe phẩy lấy gió rồi bật cười nói: “Ngài có gánh nặng của riêng mình, có mưu lược của riêng mình, tỷ tỷ đâu phải không biết chứ? Còn về đẹp hay xấu, cho dù là muội hay Hoàng hậu, ngài chưa từng nhìn ngắm kỹ càng”.
Quả thực, ngài chưa từng để tâm đến dung mạo của tôi.
Trước kia tôi dùng thứ thuốc đặc biệt để che giấu nhan sắc, dung mạo tầm thường, ngài không để tâm chú ý đã đành. Sau khi bị ngài vạch rõ chân tướng, tôi chưa từng thấy ngài kinh ngạc bao giờ, đôi mắt phụng tràn đầy thần thái kia dường như chưa bao giờ ngắm nhìn khuôn mặt của tôi.
Nam Nhã Ý im lặng, cởi nút thắt rồi treo chiếc áo khoác ngoài sang một bên, cánh mũi lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ.
Tỷ tỷ khẽ nói: “Ngài thật sự chưa từng nhìn ngắm hai người sao? Thế thì, Thanh Vũ, muội cảm thấy, ngài đã bao giờ nhìn ngắm tỷ chưa?”
“Ngài đương nhiên là… nhìn ngắm tỷ kỹ càng rồi”. Tôi lập tức tiếp lời, nhưng nửa câu sau dần dần lặng xuống, giống như dần dần mất đi sự dám chắc ban đầu.
Lúc chúng tôi còn ở trong Tìĩnh Nghi viện, Đường Thiên Tiêu đã coi đó là nơi sạch sẽ, tĩnh lặng nhất trong Hoàng cung, rảnh rỗi lại ghé qua thăm Nam Nhã Ý, thưởng thức trà, nghe đánh đàn, nói ra mấy câu thật lòng mà chẳng thể nào nói ở bên ngoài, quan tâm đến tỷ tỷ… thế nhưng bây giờ ngài cũng thường tới cung Di Thanh nghe người khác đánh đàn thổi tiêu cho mình, không hề do dự, đắn đo dốc hết nỗi uất ức, phẫn nộ trong lòng mình ra.
Ngài đối với Nam Nhã Ý rất tốt, nhưng cũng đối với tôi tốt như vậy, đôi mắt bình thản thi thoảng hiện lên sự sắc bén, đáng sợ, chẳng qua coi chúng tôi như một bầu trời thoải mái, mênh mông ngoài cửa sổ, chứ chưa từng để tâm đến dung mạo của tôi hay tỷ tỷ có đẹp hay không.
Nam Nhã Ý thất thần nhìn vào bóng cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Tỷ vẫn luôn nghĩ rằng ngài rất yêu thích mình”.
“Ngài đương nhiên là yêu thích tỷ rồi”. Tôi nói đầy khẳng định, rồi lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt mỹ lệ thoát tục, rung động lòng người của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ vẫn cứ là một Nam Nhã Ý của trước kia, mỗi khi nói chuyện cùng tôi vẫn cứ dốc hết bầu tâm sự, không hề do dự, hoàn toàn không hề thay đổi vì thân phận hiện nay của tôi hay do lâu ngày xa cách.
Thế nhưng bằng trực giác của mình, tôi cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Tỷ tỷ dường như đã quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức thiếu hụt hẳn sự nhiệt tình, ngay cả lúc nãy khi gặp gỡ được Đường Thiên Tiêu một cách ngắn ngủi, mắt nhìn ngài bình thản rời đi, cũng chẳng hề để lộ quá nhiều xúc cảm yêu ghét, hận thù.
Lúc này, tỷ tỷ lại nói: “Thích ta sao? Có lẽ vậy. Chỉ có điều tình yêu của ngài thật quá đỗi tĩnh lặng”.
Quá đỗi tĩnh lặng? Nghĩ đến hành động dứt tình của Thiên Tiêu trước quyền thế, tôi cũng đành im lặng.
Có lẽ chính sự tĩnh lặng quá mức trong tình yêu của Đường Thiên Tiêu hay nói cách khác là sự lạnh lùng đã tạo nên một Nam Nhã Ý bình tĩnh quá mức như hiện nay.
Nam Nhã Ý ngước mắt Iên, đôi mắt long Ianh tuyệt mỹ đang chứa đầy ánh nắng mặt trời khẽ len vào cửa sổ, phủ lên một lớp dây mù mờ ảo. Tỷ tỷ chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, tỷ có gặp được một người, nhìn thấy những điều mà người ấy làm cho người trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng thương cảm”.
“Tại sao lại thế?”
Nam Nhã Ý khẽ cười nói tiếp: “Tỷ cảm thấy, tình cảm đó của người ta mới thật sự được gọi là tình cảm dạt dào, sống chết có nhau. Còn tỷ… còn tình yêu mà tỷ đã hy sinh suốt thời gian mười năm nay lại chẳng khác nào một chuyện nực cười của chú thiêu thân lao vào biển lửa”.
“Không phải vậy, không phải vậy đâu”. Tôi hoang mang nắm lấy bàn tay của tỷ tỷ, cố gắng hết sức an ủi, nhưng cũng bất giác nói: “Ngài cũng có những chuyện bất đắc dĩ của riêng mình, tỷ… trước kia không phải rất hiểu ngài sao?”
“Thấu hiểu… thấu hiểu chính là vì những thứ mà ngài muốn có mà không ngừng đánh mất bản thân mình sao?” Tỷ tỷ mỉm cười, chẳng thể che giấu được sự đắng cay. “Trước khi tới đây, tỷ vẫn còn đang nghĩ liệu trong lòng của ngài tỷ có phải là một người đặc biệt? Tỷ không dám hy vọng mình đặc biệt đến mức ngài có thể liều mình xông tới, nhưng ít nhất cũng có thể cho tỷ thấy được chút nhớ nhung, lưu luyến trong nụ cười của ngài. Thế nhưng tỷ hoàn toàn không nhìn thấy”.
Tỷ tỷ nhấc chén trà lên không hề uống, như thể mất hết sức lực đặt lại lên mặt bàn cạnh bên, khè nói: “Chờ đợi quá lâu, kiểu gì cũng thấy mỏi mòn, huồng hồ sau khi mỏi mòn lại chẳng có lối thoát? Thiêu thân lao vào biển lửa, tỷ… nói cho cùng vẫn chẳng thể cam tâm được”.
Tôi cũng bất giác than thở: “Thế nhưng ngài thật sự vô cùng để tâm đến tỷ tỷ. Tỷ thêu chiếc dây đeo trên miếng ngọc bội cửu long, ngài từ đó vẫn luôn mang bên người. Hôm trước, muội nhìn thấy hơi bẩn, liền tháo xuống đem giặt, thế nhưng ngài còn lo rằng muội sẽ làm chiếc dây đó phai mất màu sắc ban đầu. Tỷ nói xem, ngài muốn có bao nhiêu chiếc dây đeo chả được, tại sao cứ nhất thiết phải mang theo chiếc do tỷ đích thân làm bên người? Tại sao lại phải làm thế? Ngài là một đế vương, ngài có bá nghiệp thiên hạ đặt nặng trên vai”.
“Ngài có bá nghiệp thiên hạ đặt nặng trên vai, lẽ nào Trang Bích Lam lại không có con dân dưới quyền hay sao? Người ta có thể xả thân chỉ vì muốn có được một tình yêu hoàn mỹ, cho dù ngài không thể vứt bỏ cả mưu lược trong lòng, quay sang nhìn tỷ một lần, nói với tỷ một câu cũng không được sao?”
Ánh mắt của tỷ tỷ càng sáng hơn, nhưng không phải vì vui mừng mà vì những giọt nước mắt hoen nhòe bờ mi.
Còn tôi dường như nín chặt hơi thở, nắm lấy tà áo của tỷ tỷ rồi nói: “Tỷ nói gì cơ? Tỷ đang nói, tỷ đang nói…”
Tỷ tỷ vẫn luôn biết rằng tôi đã có người trong lòng, nhưng tôi chưa hề nói cho tỷ tỷ biết người mà tôi vẫn mỏi mòn chờ trông chính là Trang Bích Lam.
Đường Thiên Tiêu tuy biết rõ nhưng ngài cố ý giấu nhẹm sự quan tâm của mình dành cho Nam Nhã Ý, chẳng thèm nhìn tỷ tỷ lấy một lần thì làm sao có thể nói chuyện tôi với Tranh Bích Lam cho tỷ tỷ nghe được?
Nam Nhã Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn bàn tay của tôi rồi thì thầm: “Thanh Vũ, tay của tỷ bị muội nắm đau quá”.
Tôi vội vã thu tay lại, nỗ lực chớp chớp đôi mắt long lanh, quả nhiên nhìn thấy vết tích móng tay để lại trên cánh tay của Nam Nhã Ý.
“Tỷ đã gặp được huynh ấy sao? Huynh ấy… huynh ấy hiện đang ở đâu? Huynh ấy có khỏe không? Đã quay về Giao Châu chưa?” Tôi chẳng kịp đưa lời xin lỗi, vội vã truy hỏi.
Nam Nhã Ý đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, rưng rưng nước mắt nhưng vẫn mỉm cười: “Huynh ấy rất khỏe. Thế nhưng không có ý định quay về Giao Châu, ở đó đâu có muội muội”.
Lồng ngực tôi lúc này thình thịch trống dồn, khuôn mặt nhanh chóng nhợt nhạt, trắng bệch, chiếc lưỡi cứng đờ chẳng nói được bất cứ lời nào.
Trong lúc bối rối, tôi chẳng biết được lời nói của Nam Nhã Ý là đang thương cảm hay vui vẻ: “Một người đàn ông như vậy mới không phụ bạc sự chờ đợi mỏi mòn của muội. Nếu như có người chịu đối đãi với tỷ như vậy, trọn đời trọn kiếp này, cả kiếp sau, kiếp sau nữa, tỷ cũng nguyện làm kiếp thiêu thân vùi mình trong bể lửa”.
Đường Thiên Tiêu truy tìm Trang Bích Lam còn nghiêm ngặt, cẩn mật hơn tôi tưởng tượng.
Trước khi nhập cung, chàng đã sắp xếp sẵn đường thoái lui, vì vậy dưới sự trợ giúp của nội ứng, chàng đã kịp trà trộn trốn ra khỏi cung trước khi Đường Thiên Tiêu hạ lệnh tra xét tất cả thị vệ trong Hoàng cung. Thế nhưng chàng không hề rời khỏi đây ngay tức khắc, mà vẫn ẩn thân ở am Tây Hoa phía Nam thành.
Sau lễ thành hôn, Nam Nhã Ý bị lạnh nhạt, tuy niệm tình tỷ muội với tôi, tỷ ấy đã tự nguyện để bị cuốn vào nơi đầm lầy như phủ Nhiếp chính vương, nhưng lúc tỷ tỷ đồng ý, hẳn cũng muốn thử xem địa vị của mình trong lòng Đường Thiên Tiêu được như thế nào.
Nỗi cô đơn, quạnh quẽ chốn biệt viện có thể đã khiến tỷ tỷ nhớ lại quãng thời gian hai chúng tôi quấn quít bên nhau, nhưng càng ngày càng thấp thỏm bất an vì sự lạnh nhạt của Đường Thiên Tiêu. Trong lúc trái tim lạc lõng, khổ đau không biết phải tỏ bày cùng ai thì vừa hay Tĩnh Từ sư thái của am Tây Hoa tìm đến nơi xin hóa duyên. Trong lúc đàm luận về đạo Phật, hai người vô cùng hợp nhau, tỷ tỷ liền trở thành một trong những thí chủ của am Tây Hoa, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại ghé thăm chùa, vừa muốn tìm hiểu thêm về Phật giáo, lại cũng giải bớt nỗi cô quạnh, muộn phiền.
Sau rất nhiều ngày, tỷ tỷ mới biết rằng am Tây Hoa không phải là một am tự bình thường, đại đa số ni cô ở đây đều là quả phụ của tướng sỹ tử trận dưới thời Nam Sở trước kia. Chồng của bọn họ đều hy sinh trong chiến tranh với bọn người man di biên cương phía Nam hoặc giao chiến với đại quân Đại Chu. Bọn họ nêu cao khí chất trung liệt, thề không cải giá, tu hành tại ngôi am này, cầu phúc cho Nam Sở và người chồng đã khuất của mình.
Lý Minh Xương, quốc vương cũ của Nam Sở tuy là một hôn quân, nhưng cũng có lòng quan tâm đến người thân của những binh lính tử trận nơi sa trường, nên đã đích thân đặt tên cho am Tây Hoa, ban thưởng cho châu ngọc, lương thực vô số, coi như lập nên một tấm gương trung dũng tiết liệt cho triều đình Nam Sở. Ngôi am này nổi danh trong bách tính, quanh năm hương khói không ngớt.
Sau đó, Lý Minh Xương đầu hàng Đại Chu, người phương Bắc cũng rất tin vào Phật giáo, am Tây Hoa cũng chưa hề chịu tổn thất, liên can nào vì trước kia đã hưởng nhiều ân đức, bổng lộc của triều đình Nam Sở. Thế nhưng xem ra mấy vị sư thái trong am vẫn chưa thể nào thoát hẳn khỏi tục trần, không ngờ lại lo liệu việc của Trang Bích Lam.
Nhà họ Trang vốn là đại tướng của Nam Sở, có oai danh lẫm liệt trong đám võ tướng, sau khi toàn gia bị thảm sát, những tướng sỹ dưới trướng năm xưa hầu hết đều vẫn còn. Chúng ni cô ở am Tây Hoa đa số đều xuất thân từ gia đình tướng sỹ, thậm chí có không ít nữ trung hào kiệt có thể vung gươm múa kiếm, vậy nên họ vô cùng bao bọc, bảo vệ cho Trang Bích Lam.
Sở dĩ Nam Nhã Ý biết được điều này chính là vì Tĩnh Từ sư thái có quan hệ mật thiết với tỷ đã đưa tỷ tỷ đến mật thất, cầu tỷ tỷ nghĩ cách cứu Trang Bích Lam ra khỏi Kinh thành.
Trang Bích Lam là người mà Đường Thiên Tiêu muốn bắt, là gian tế của kẻ địch mà Đại Chu nhất quyết không thể tha.
Nam Nhã Ý có quan hệ mật thiết với triều đình Đại Chu, tỷ tỷ đang cảm thấy kỳ lạ tại sao Tĩnh Từ sư thái lại có thể đoán chắc tỷ tỷ sẽ chịu cứu giúp kẻ địch của Đại Chu, thì Trang Bích Lam bước ra từ phía sau tấm bình phong, trên người khoác tấm áo màu xanh tầm thường, phong thái nho nhã, dịu dàng mỉm cười nhìn tỷ tỷ đưa lời cảm ơn: “Đa tạ Nhã Ý cô nương đã chăm sóc cho Thanh Vũ mấy năm nay, tại hạ thật lòng cảm kích vô cùng”.
Lúc này Nam Nhã Ý mới bừng tỉnh, thấu hiểu mọi chuyện.
Chàng thật sự đã tới đây, khí chất nho nhã, ưu tú, thanh cao tựa hoa sen, bên người đeo một thanh kiếm Thái A oai phong lẫm liệt, một thân một mình xông vào trọng địa của kẻ thù chỉ vì một lời hứa hẹn quyết không xa rời năm xưa.
Tuy trong thành tra xét rất cẩn mật nhưng am đầy ni cô lại là địa điểm khám xét sau cùng. Đợi sau khi bọn binh lính tra xét xong Nam Nhã Ý đã thuận lợi đưa Trang Bích Lam ra khỏi thành, đưa về biệt viện mà mình đang sống.
Cảnh vệ ở cửa Kinh thành tuy nghiêm ngặt, nhưng có ai dám tra xét kiệu phu nhân chính thất của Khang hầu đang khuynh đảo triều chính hiện nay?
“Tỷ đã khuyên huynh ấy mau chóng quay về Giao Châu, nhưng huynh ấy không chịu. Huynh ấy muốn đưa muội theo cùng. Huynh ấy chỉ có duy nhất một lý do, huynh ấy nói, trước lúc ly biệt, Thanh Vũ bảo huynh ấy không được bỏ lại muội một mình, Thanh Vũ muốn huynh ấy đưa theo cùng. Cho nên, huynh ấy không thể bỏ lại muội một mình, càng không thể không đưa muội theo cùng”.
Đừng để lại muội một thân một mình, đưa muội theo cùng, hoặc cùng sống chết với muội.
Chàng đã nghe thấy lời nói của tôi và ghi khắc trong tim.
Khuôn mặt tôi hoen đẫm lệ nhòa, vùi mặt sâu vào hai lòng bàn tay, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào kìm nén được mà khóc nấc thành tiếng.
Nam Nhã Ý ôm lấy đôi vai tôi, sụt sịt hỏi tôi: “Muội có đành lòng bỏ lại tất cả, mạo hiểm bỏ đi cùng huynh ấy không?”
Tôi nấc nghẹn còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tỷ tỷ than thở: “Muội đương nhiên là sẵn lòng. Dễ cầu bảo vật liên thành, khó lòng kiếm được người tình chung thủy. Đổi lại là tỷ, cho dù phải chết, tỷ cũng sẽ cùng sống chết bên huynh ấy”.
Lời nói của tỷ tỷ vô cùng quả quyết, bàn tay đặt trên vai tôi lại mềm mại, mùi thơm thoang thoảng phát ra từ thân thể, từ từ bay vào cánh mũi. Thế nhưng tôi lại nghe thấy tỷ tỷ chậm rãi nói: “Thanh Vũ, tỷ sẽ nghĩ cách đưa muội trốn khỏi cung”.
Trái tim tôi chợt thắt lại, nắm chặt lấy tay tỷ tỷ rồi nói: “Vậy còn tỷ thì sao?”
Nam Nhã Ý nhẹ nhún bờ vai, tự mỉa mai mình rồi than thở: “Đợi không được Trang ca ca của mình, muội sẽ cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa. Còn tỷ cũng vậy, vì thanh mai trúc mã của mình mà cũng đã cảm thấy không còn chút hứng thú gì với cuộc sống nữa rồi”.
Tôi hoàn toàn kinh ngạc, khuôn mặt thất sắc nhìn sang bên cạnh thì thấy tỷ tỷ mỉm cười nói thêm: “Tỷ đang nói đùa thôi. Muội nhất thiết phải ra ngoài mau, bởi vì người mà muội luyến lưu đang ở ngoài đó. Tỷ cũng không cần thiết phải ở lại, chỗ này… không còn bất cứ ai đáng để tỷ phải lưu luyến nữa rồi”.
Khi nên dứt mà không dứt ắt sẽ khiến mọi thứ trở nên rối loạn.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ đạo Phật hay chăng, mà lúc này Nhã Ý tỷ đã trở nên quyết đoán hơn trước nhiều.
Tỷ tỷ nhìn bộ trang phục màu xanh đại diện cho thân phận phu nhân công hầu cao quý trên người mình đầy mỉa mai, lãnh đạm cười nói: “Muội có một thân một mình, tỷ cũng đã bị chu di cửu tộc từ lâu, không có người bị liên lụy, có gì phải sợ hãi chứ? Chi bằng đánh cược một phen, có lẽ cuộc sống vô vị này cũng sẽ tươi đẹp sắc hương hơn thì sao? Cho nên, chúng ta đi thôi, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Ít nhất hai người chúng ta cũng có một người có thể được hạnh phúc”.
Hai người chúng tôi ở trong phòng bàn bạc kỹ lưỡng một hồi lâu, ngoài kia sắc trời đã bắt đầu tối dần. Nam Nhã Ý cùng tôi dùng bữa tối, đến giờ Dậu mới lưu luyến không dứt, cáo biệt ra về.
Nếu như Đường Thiên Tiêu muốn tới nghỉ ngơi tại cung Di Thanh thì chắc giờ này đã phải tới rồi. Tôi không rõ rằng lúc này mình đang mong Đường Thiên Tiêu nhẫn tâm thêm chút nữa để Nam Nhã Ý có thể bỏ cuộc hoàn toàn, hay mong tình cảm có thể chiến thắng ý chí của ngài, kịp thời tới đây, dùng nụ cười và sự ngây ngô chẳng khác nào con trẻ của mình, níu kéo tỷ tỷ trở lại.
Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng trong trái tim ngài không phải hoàn toàn không có Nam Nhã Ý, chỉ có điều trái tim ngài quá rộng lớn, còn không gian Nam Nhã Ý có thể chiếm cứ lại quá bé nhỏ.
Rồi đến một ngày nào đó, ngài sẽ phát hiện ra người con gái đó mới là thứ không thể thiếu đi trong sinh mệnh của mình.
Cho dù vậy, đem ra so sánh cùng giang sơn của ngài thì tỷ tỷ vẫn chẳng là gì, chẳng đáng gì.
Thế rồi sau cùng ngài vẫn không tới.
Tôi tiễn Nam Nhã Ý ra khỏi cửa cung, lúc đỡ tỷ tỷ lên chiếc kiệu, cành liễu đang khẽ lay nhẹ trong ánh trăng sáng trong. Trong khói sương mờ ảo đêm tối, những giọt sương khẽ đọng trên cành liễu chẳng khác nào giọt lệ long lanh.
Trước khi lên kiệu, đôi mắt của Nam Nhã Ý lại bất giác phủ lên một lớp sương mù, rồi đó nước mắt từ từ rơi xuống.
Bộ trang phục diễm lệ trong màn đêm đã không còn sắc màu tươi tắn như ban ngày nữa, chỉ còn mỗi khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp kia dưới ánh trăng sáng trong hiện lên lại càng nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, trên đời hiếm thấy.
Lặng lẽ nhấc tà áo lên, tỷ tỷ không cần cung nữ phải đỡ, khom lưng bước vào chiếc kiệu của mình, không thấy chút do dự nào. Thế nhưng khi nghe thấy tiếng ra lệnh “khởi kiệu” rõ ràng mà bình tĩnh của tỷ tỷ, chiếc kiệu bắt đầu chậm rãi rời xa, nhanh chóng ẩn khuất trong màn đêm u tịch của mùa hạ nóng bức.
Khẽ khàng than dài một tiếng, tôi đang định đi vào trong cùng đám cung nữ, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới. Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy hai tên thái giám ở phòng văn thư đang hớt hơ hớt hải chạy về phía tôi, hành lễ rồi nói: “Chiêu nghi nương nương, tối nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi tại cung Di Thanh, chúng thần phụng chỉ của mấy vị công công đến đây bẩm cáo cùng chiêu nghi”.
Hai tên tiểu thái giám liền hạ hai chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa, để báo hiệu rằng tối nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi tại cung Di Thanh, tôi bất giác quay đầu lại nhìn về phía Nam Nhã Ý rời đi, dường như lại nhìn thấy ánh mắt bất giác liếc sang bên đường chờ mong điều gì đó của tỷ tỷ.
Sau ánh mắt mong chờ đó là nỗi niềm buồn tủi khó nhận ra, từ lâu tỷ tỷ đã mỏi mệt, thất vọng đến tột cùng.
Không lâu sau, Đường Thiên Tiêu liền di giá tới cung Di Thanh, vẫn thần thái bình thản như mọi khi, quay sang hỏi tôi: “Nhã Ý đi rồi sao?”
Trong lòng tôi đang bực tức liền hỏi vặn lại: “Nhã Ý tỷ tỷ chưa đi, Hoàng thượng sẽ tới đây sao?”
Giọng điệu hỏi vặn đó đã quá rõ ràng, Đường Thiên Tiêu im lặng trong giây lát rồi lập tức bật cười: “Nàng ấy không đi, ta đương nhiên sẽ không tới. Cả chiều hôm nay cùng Đường Thiên Trọng đi cưỡi ngựa, rồi lại dùng bữa cùng nhau, bàn luận một số đại sự triều chính. Nếu như không phải bên này truyền báo Khanh hầu phu nhân đã rời cung Di Thanh, huynh ấy vẫn chưa có ý định rời đi đâu”.
Tôi bật cười hỏi: “Nếu như vậy là hầu gia đã áp chế Hoàng thượng, không cho ngài đến gặp Nhã Ý tỷ tỷ sao?”
Đường Thiên Tiêu vốn dĩ đã ngồi xuống, nghe tôi nói vậy lại đứng bật dậy, khoanh tay đi lại trong gian phòng, ngẩng đầu lên rồi nhìn tôi cười khổ: “Được thôi, trẫm thừa nhận, trẫm cũng đang áp chế không để cho huynh ấy đến gặp nàng. Nhã Ý của trẫm đúng là bị huynh ấy hại thê thảm rồi”.
“Hoàng thương, người hại Nhã Ý tỷ tỷ thê thảm không phải là Đường Thiên Trọng”.
Đường Thiên Tiêu lập tức gật đầu nói: “Ừm, trẫm biết nàng đang muốn nói gì. Người hại Nhã Ý thê thảm không phải là Đường Thiên Trọng thì đương nhiên là trẫm rồi, có đúng không?”
“Chỉ có người đàn ông mà tỷ tỷ yêu thương mới có thể khiến tỷ tỷ vui vẻ, ngược lại, cũng chỉ có người đàn ông mà tỷ tỷ yêu thương mới có thể khiến tỷ tỷ đau lòng”. Tôi cố gắng hết sức nhắc nhở: “Hoàng thượng, ngài thực sự không hiểu sao?”
“Hiểu, ta hiểu”. Đường Thiên Tiêu dường như đã cảm thấy hơi chán nản: “Nàng vẫn luôn oán trách vì trẫm không đón Như Ý ra khỏi bàn tay của Đường Thiên Trọng. Thế nhưng nàng cũng là một người thông minh, thế cục hiện nay, nàng chắc hẳn cũng nhìn thấu”.
Đại cục làm trọng, giang sơn xã tắc làm trọng.
Tôi âm thầm nói thay cho ngài, cũng chẳng buồn giải thích thêm nữa.
Không phải ngài không yêu, chỉ là vẫn chưa yêu đến mức nguyện lòng từ bỏ nhiều hơn nữa vì tỷ tỷ.
Có lẽ những người có ý chí muốn thành đại sự sẽ đều như vậy, còn tôi và Nam Nhã Ý trước sau vẫn chỉ là những nữ nhi tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.
Cho nên trong đại đô cao sang chẳng thể nào có được tình yêu và hạnh phúc mà chúng tôi khổ sở kiếm tìm.
Thấy ngài đã lau rửa qua người, tôi liền sai cung nữ đem nước nóng và đồ pha trà đến, chậm rãi châm trà, làm nóng chén, bình, đổ nước, rót trà ra chén, hương trà thoang thoảng ngào ngạt khắp xung quanh gian phòng.
Đường Thiên Tiêu vốn dĩ đang chán nản ngồi bên bàn luyện chữ, đột nhiên nhìn thấy tôi đích thân pha trà, tỏ ra vô cùng vui mừng, đặt bút xuống rồi nói: “Thì ra Nhã Ý tới thăm nàng, nàng lại vui vẻ như vậy, ngay cả trẫm cũng được hưởng chút ân huệ, có thể thưởng thức được chén trà thượng hạng”.
Ngài không ngồi luyện chữ nữa, đặt bút xuống rồi bước lại gần chỗ tôi, im lặng ngồi nhìn tôi pha trà, khóe miệng nhoẻn lên mang theo niềm vui chẳng khác nàng một đứa trẻ ngây ngô.
Tôi hai tay cầm chén trà dâng lên trước mặt ngài rồi cười nói: “Ngài mau thử đi, so sánh với tài nghệ của Nhã Ý tỷ tỷ xem sao?”
Đường Thiên Tiêu nhận lấy, nhấp một hụm, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên thưởng thức trong giây lát, sau đó gật gật đầu nói: “Nàng dùng Bích La Xuân, còn Nhã Ý dùng Long Tỉnh, mỗi thứ có vị ngon riêng. Có điều… nước dùng để pha trà này không ngon được như của nàng ấy. Ừm, chắc hẳn là do nước, nếu như đổi lại là nước suối trên núi thì nhất định sẽ còn thơm ngon hơn nữa”.
Tôi cũng lấy một ly, dùng lưỡi thưởng thức vị trà, chậm rãi nói: “Có lẽ… không phải vì nước đâu. Thần thiếp đã quen lười biếng rồi, không thể tinh tế, tỉ mỉ được như Nhã Ý tỷ tỷ, ngày nào cũng thức dậy lúc trời chưa sáng, đến bên cây hoa lê hứng từng giọt sương đọng trên hoa, từng giọt từng giọt tích lại. Mỗi lần Hoàng thượng đến thưởng thức một chén trà nhỏ thôi, có lẽ chính là tâm huyết tỷ tỷ hứng sương cả một buổi sáng đấy”.
Niềm vui vẻ tựa như con trẻ đã biến mất, ngài thất thần nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm sâu, không biết đang nghĩ điều gì. Lúc lâu sau, ngài mới nói: “Chén trà này cũng không tệ, trẫm uống vào cảm thấy sảng khoái. Nàng không cần phải tốn công tốn sức đi hứng những giọt sương đọng trên hoa lê, có điều cứ giam mình trong phòng cũng không có lợi cho sức khỏe đâu, rảnh rỗi thì ra ngoài chơi vẫn tốt hơn”.
Lời nói này điểm trúng vào mong muốn trong lòng, tôi chẳng còn tâm trí do thám tâm ý của ngài dành cho Nam Nhã Ý nữa, lập tức nói ngay: “Nói đến đây thần thiếp thật sự muốn ra ngoài dạo chơi. Kể từ ba năm trước, khi bị đưa vào nơi không nhìn thấy mặt người như hoàng cung này, thần thiếp vẫn chưa đặt chân ra khỏi cửa Hoàng cung lần nào”.
Đường Thiên Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Nàng muốn xuất cung sao?”
Tôi đưa bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ngài mỉm cười: “Đúng thế, thần thiếp muốn ra ngoài dạo chơi, ít nhất ở ngoài đó không có những ánh mắt sắc nhọn, hiểm ác như trong cung, có thể tự do tự tại dạo chơi, không cần phải lo lắng có người đến mách với Hoàng hậu, rồi vô duyên vô cớ khoác lên mình một tội danh nào đó”.
Đường Thiên Tiêu bật cười, nằm ra bàn, dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán tôi rồi nói: “Con nha đầu này, lần đầu tiên có thể được chứ lần sau đó tiếp tục sao được? Thẩm Phượng Nghi có thể điên đảo trắng đen, chẳng lẽ trẫm cũng điên đảo theo hay sao?”
Ngài quay đầu sang, nhìn vào tôi rồi nói tiếp: “Thanh Vũ, nếu như ngày hôm ấy, Hoàng hậu và ta đều không tới Tĩnh Nghi viện, ngày hôm sau trẫm quay về cung Di Thanh, có lẽ là sẽ chẳng nhìn thấy nàng nữa đúng không? Nàng chắc chắn sẽ bỏ lại trẫm, cùng Trang ca ca của mình cao chạy xa bay, chẳng bao giờ nhớ đến rằng trong cung vẫn còn một Đường Thiên Tiêu hằng đêm vẫn cùng ở trong một gian phòng với mình đúng không?”
Tôi không cách nào phủ nhận, thản nhiên đáp: “Nếu như có thể đi, thần thiếp nhất định sẽ đi theo huynh ấy, không bao giờ quay đầu lại nữa. Thế nhưng có một số người, một số chuyện cho dù thời gian trôi qua cũng chẳng dễ gì quên lãng đi được. Thần thiếp sẽ hoài niệm về họ cả cuộc đời mình”.
“Hoài niệm…” Đường Thiên Tiêu lẩm bẩm trong miệng, cau mày nhấp hụm trà, đột nhiên nói: “Trẫm không muốn hoài niệm cả một đời mà chỉ muốn bên nhau trọn đời”.
Tôi ngây người ra rồi nói: “Tận đáy lòng mình… thật ra, Hoàng thượng vẫn mong được ngày ngày ở bên tỷ tỷ, muốn được bên nhau trọn đời đúng không?”
“Trẫm phải bình định thiên hạ, bảo vệ nàng và Nhã Ý bên cạnh, cả cuộc đời vui vẻ sống bên nhau”. Ngài bình thản nói ra, nghe như đang trêu chọc người khác, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu sắc, chân thành.
Dưới ánh nến lấp lánh, tôi hoảng hốt vì có thể nhìn thấy bá khí và sự sắc bén ánh lên trong đôi mắt của ngài.
Cầm chén trà nóng hổi mà tôi vẫn cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, đành phải miễn cưỡng mỉm cười nói: “Hoàng thượng, ngài vẫn cứ… bình định thiên hạ của mình trước đi. Họa trong giặc ngoài mãi không dứt, ngài vẫn chưa cần phải để tâm Nhã Ý tỷ tỷ hay thần thiếp đâu”.
Đường Thiên Tiêu vô cùng thông minh, lập tức nhận thấy thần sắc của tôi không ổn, khẽ ho một tiếng rồi bật cười hỉ hả: “Cũng đúng, cũng đúng… hiếm khi Nhã Ý hồi cung được một lần, trẫm lại không ở bên cạnh nói chuyện cùng nàng ấy. Nhã Ý… chắc oán trách trẫm lắm?”
Tôi lại rót đầy chén trà cho ngài rồi than thở: “Đương nhiên… là phải oán trách đôi chút rồi. Cho nên tỷ tỷ nói rằng vài ngày nữa sẽ đến am Tây Hoa thắp hương, tiếp tục đàm luận Phật pháp cùng sư thái trụ trì. Hoàng thượng, thần thiếp ngờ rằng, cứ tiếp tục đàm luận thế này, tỷ tỷ liệu có vứt bỏ danh phận phu nhân Khang hầu mà chạy tới am Tây Hoa làm một tiểu ni cô không?”
“Nhã Ý… làm một tiểu ni cô…” Đường Thiên Tiêu xúc động, dường như không dám tưởng tượng thêm: “Từ trước đến nay, nàng ấy háo thắng, có thể vẽ tranh, ca hát nhảy múa, hết lòng hết dạ làm một giai nhân tài mạo song toàn, muốn đạp hết đám phụ nữ bên cạnh trẫm xuống dưới chân mình, nàng ấy… có thể đi làm một ni cô sao?”
Tôi khẽ mỉa mai: “Thì ra, Hoàng thượng vẫn còn nhớ rằng tỷ tỷ tài mạo song toàn… còn nhớ rằng tỷ tỷ tài mạo song toàn là vì ai? Thế nhưng, ngài có thể nói cho thần thiếp biết, bây giờ tỷ tỷ nên vì ai mà diễm lệ vô song, nên vì ai mà ca hát nhảy múa?”
Sắc mặt Đường Thiên Tiêu hơi trắng nhợt đi, chén trà đã đặt bên miệng rồi lại hạ xuống bàn, trong vẫn còn chút nước trà.
Ngài đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi rồi thì thầm nói: “Thanh Vũ, nếu như có cơ hội hãy mời nàng ấy vào cung nhiều hơn đôi chút để khuyên nhủ, dỗ dành. Trẫm… thật sự không hề dự định bỏ rơi, không quan tâm đến nàng ấy. Dạo này sức khỏe của Đường Thiệu Sóc ngày càng kém hơn, Đường Thiên Trọng không biết sẽ kiềm chế dã tâm được bao lâu, trẫm sẽ không để nàng ấy phải chờ đợi quá lâu đâu”.
Trong phòng có treo nhiều đèn, nhưng hoàn toàn không khiến sắc mặt ngài sáng lên. Ngài chắp tay ra sau lưng, tà áo màu ghi bị gió thổi bùng lên, phần phật theo gió, nhìn dáng vẻ lúc này vô cùng hào sảng, oai hùng. Thế nhưng đôi tay chắp lại sau lưng lại hơi chặt, dưới ánh nên chập chờn, vẫn có thể thấy được gân xanh nổi rõ run lên bần bật.
“Đường Thiên Trọng không biết sẽ kìm chế dã tâm được bao lâu, Nam Nhã Ý cũng không biết sẽ chờ đợi được bao lâu. Đợi chờ lâu rồi, trái tim cũng mòn mỏi, héo hon thôi, rồi chết đi”. Nhớ lại bóng dáng diễm lệ mà thê lương của Nam Nhã Ý lúc rời khỏi cung Di Thanh, tôi bình tĩnh lên tiếng, ngọn nến trên bàn tỏa ra thứ ánh sáng mơ mơ hồ hồ, chập chờn lúc sáng lúc tối trong mắt tôi.
“Thế nhưng nàng đã chờ đợi Trang Bích Lam, không phải vẫn đang chờ đợi sao? Hơn nữa… trẫm không hề nhìn thấy dấu hiệu cho thấy nàng sẽ từ bỏ. Liệu nàng có từ bỏ hắn ta, trái tim có chết đi không?”
Ngài hỏi rất thận trọng, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng trong, nhưng tràn đầy nghi hoặc, dường như đang mong chờ điều gì đó. Còn tôi lại bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin, không dám tiếp tục do thám tình yêu và nỗi hổ thẹn của ngài dành cho Nam Nhã Ý.
Đến tận bây giờ, tỷ tỷ sắp sửa thoát khỏi cái lồng của mình, còn tôi chưa chắc chắn đã thoát khỏi chiếc lồng của bản thân.
Nhẫn tâm thêm một chút, tôi không nhìn vào ánh mắt bỗng nhiên sáng trong của ngài, khẽ tiếng nói: “Có lẽ… thần thiếp sẽ làm như vậy. Nếu như thần thiếp sẽ có thể như thế này, dần dần già cỗi trong Hoàng cung, không bao giờ có thể gặp lại huynh ấy nữa, thì sống với chết, thật sự cũng chẳng khác nhau là mấy”.
Đường Thiên Tiêu nhìn tôi bằng ánh mắt ảo não, tức giận nói: “Thật sự không hiểu nổi Đường Thiên Trọng thích nàng ở điểm gì, chẳng biết thấu hiểu tâm ý của người khác chút nào hết”.
Tôi biết, vào giây phút này, ngài muốn tôi nói rằng mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi để khẳng định rằng Nam Nhã Ý cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ. Thế nhưng tôi không muốn cho ngài một kỳ vọng như vậy.
Bước đến trước mặt ngài, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt ngài rồi nói: “Thần thiếp không phải là người thấu hiểu tâm ý của người khác. Không biết Hoàng thượng có muốn thần thiếp giúp người giữ lại trái tim của một người phụ nữ rất biết thấu hiểu tâm ý của người khác hay không?”
Ngài im lặng trong giây lát, cuối cùng trong ánh mắt cũng ẩn hiện chút yếu mềm, buồn bã.
“Muốn”. Ngài khẽ khàng cất tiếng, nhưng lại vô cùng quả quyết, khẳng định.
Trái tim tôi bỗng rung lên, phát hiện bản thân khó lòng tiếp tục cố gắng trấn tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của ngài, có điều vẫn cứng đầu cứng cổ nói thêm: “Thần thiếp định xuất cung đi thăm tỷ tỷ… xem xem tỷ tỷ rốt cuộc đang sống như thế nào?”
“Được”. Đường Thiên Tiêu trả lời rất sảng khoái. “Có điều nàng không được phép xuất thành”.
Đôi mắt ngài khẽ nheo lại, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên giảo hoạt như một con cáo già tinh ranh: “Xuất thành rồi, ai biết được liệu nàng có hồi cung nữa hay không? Không phải Trang Bích Lam đang ở ngoại thành chờ nàng cùng cao chạy xa bay đấy chứ?”
Toàn thân tôi tê dại nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Nếu như thật sự huynh ấy còn đợi thần thiếp ở ngoại thành, thần thiếp nhất định sẽ không quay trở lại nữa”.
Đường Thiên Tiêu mỉm cười mếu máo: “Nàng đúng là thành thật đến tận cùng với trẫm đấy”.
Ban đầu tôi không dám khẳng định Đường Thiên Tiêu sẽ chấp nhận cho tôi xuất thành, vậy nên đã bàn luận với Nam Nhã Ý từ trước là sẽ gặp nhau ở am Tây Hoa.
Tôi nay đã là một chiêu nghi chính nhị phẩm, trong thành không có bất kỳ một người thân thích nào, cho nên chẳng thể nào viện cớ ra ngoài thăm hỏi thân thích được. Thế nhưng Đại Chu và Nam Sở xưa này đều rất tin Thần thờ Phật, tôn kính tăng ni, ngay cả Thái hậu cũng thường xuyên đến chùa cầu phúc lộc thọ. Vì thế, tôi liền nói với Đường Thiên Tiêu là lấy có đến am Tây Hoa nổi tiếng trong Kinh thành để thắp hương niệm Phật, sau đó nhân cơ hội đi thăm Nam Nhã Ý.
Đường Thiên Tiêu tuy đã đồng ý, nhưng chần chừ mãi không đưa ngự chỉ cho tôi, cũng không biết có phải ngài đang cảm thấy nghi ngờ, sợ rằng tôi thật sự nhân cơ hội chạy trốn theo Trang Bích Lam hay không nữa.
Mấy ngày hôm sau, Nam Nhã Ý sai người mang hai hộp điểm tâm vào tặng, lại chuyển lời rằng rất nhớ tôi.
Nỗi nhớ này không hề giả dối, nhưng người nhớ nhung tôi nhất có lẽ không phải là tỷ tỷ.
Lúc này, Vô Song lại vào báo cho tôi tin tức, nói rằng mấy ngày gần đây, ở thành Giao Châu có tin đồn Trang công tử dắt theo mấy môn khách trong phủ xuất thành săn bắn, triều đình Đại Chu cuối cùng cũng bãi bỏ cuộc truy tìm, tróc nã ở Thụy Đô.
Những lời đồn thổi này là do tôi bảo Nam Nhã Ý truyền đạt lại cho Trang Bích Lam, bảo chàng hãy thông báo cho Trang đại tướng quân âm thầm loan tin. Những tin tức Vô Song nghe ngóng được từ chỗ Đường Thiên Trọng, tin chắc rằng Đường Thiên Tiêu cũng sẽ nhanh chóng biết được, từ đó an tâm cho tôi ra khỏi cung một chuyến.
Tối hôm đó tôi ngồi đợi Đường Thiên Tiêu ngự giá, đem điểm tâm đến cho ngài rồi nhân dịp thúc ngài mau sắp xếp cho tôi ra khỏi cung.
Món bánh quế hoa mật ong do đích thân Nam Nhã Ý làm chính là món trước kia Đường Thiên Tiêu thích ăn nhất, nhưng khi tôi gắp cho, dường như ngài lại chẳng hứng thú mấy. Tuy có ăn một miếng, nhưng rõ ràng là ăn không ngon miệng, ngậm trong miệng một lúc lâu, rồi mới nâng chén trà uống để nuốt trôi, rồi than vãn đầy xúc cảm: “Nhã Ý… món điểm tâm mà Nhã Ý đích thân làm…”
Ngài ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười: “Thật ra, điểm tâm do Nhã Ý làm không hề ngon hơn món ăn ở ngự thiện phòng. Có điều khi nàng ấy đứng cạnh bên, trẫm cảm thấy ăn rất thơm ngon, vừa miệng”.
Tôi nếm thử một miếng, cũng đưa lời bình luận: “Thần thiếp lại cảm thấy điểm tâm do Nhã Ý tỷ tỷ làm thơm ngon hơn đôi chút. Thế nhưng cứ nghĩ tới việc Nhã Ý tỷ tỷ hàng ngày sống trong buồn bã, đơn côi, thì dù có ngon đến đâu cũng mất đi ý vị ban đầu rồi”.
Cuối cùng Đường Thiên Tiêu chẳng còn chút hứng thú nào tiếp tục ăn nữa, ảo não đi đến trước mặt tôi rồi nói: “Nàng ăn đi, ăn nhiều một chút, tĩnh dưỡng tinh thần rồi ngày mai đến am Tây Hoa nghe cho thật kỹ xem mấy bà ni cô đó nói năng linh tinh gì với Nhã Ý, để cho nàng ấy tâm thần bất định, lại đòi làm một tiểu ni cô chứ?”
Tôi thầm lặng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy vị ngọt trong món điểm tâm kia, còn Đường Thiên Tiêu chẳng còn ăn thêm được mấy vào thời gian bữa tối.
Buổi tối hôm ấy, Đường Thiên Tiêu trằn trọc, xoay đi xoay lại trên chiếc giường trúc cả đêm trời không ngủ nổi. Tôi im lặng nằm trên giường lắng nghe, lại nghĩ đến chuyện ngày mai, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, gần đến lúc trời tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc.
Vào đúng lúc mơ màng, bỗng nhiên cảm thấy cánh mũi sắc lạnh, lạnh đến mức tôi ngồi bật người dậy, liền thấy Đường Thiên Tiêu đang cầm miếng ngọc bội cửu long lướt nhẹ trên mũi tôi. Ngài mỉm cười hớn hở, hoàn toàn không thấy đôi chút tiều tụy, buồn bã sau một đêm dài mất ngủ.
Tôi lặng lau đi mồ hôi trên trán, mếu máo cười nói: “Hoàng thượng thân là thiên tử, tại sao cứ thích trêu chọc người khác như thế? Ngài không sợ mất đi sự oai nghiêm của thiên tử hay sao?”
Đường Thiên Tiêu lắc đầu, dương dương tự đắc: “Đóng cửa phòng lại, có mấy khi nàng coi trẫm là thiên tử chứ? Sắp sửa nhảy lên đầu lên cổ trẫm rồi ấy chứ, bây giờ lại còn nói có sợ mất đi oai nghiêm hay không? Trước đó nàng đã làm những gì rồi?”
Tôi để ý thấy bàn tay còn lại của ngài đang cầm chiếc dây uyên ương điểm nước do đích thân Nam Nhã Ý làm, liền hỏi: “Sao thế? Dây rơi ra rồi, giờ muốn thần thiếp kết lại giúp cho sao?”
“Không cần, là trẫm lúc nãy đã tháo ra”. Đường Thiên Tiêu lắc đầu, đưa miếng ngọc bội cửu long cho tôi: “Giúp trẫm chuyển cho Nhã Ý, bảo nàng ấy làm một chiếc khác cho trẫm”.
“Không phải Hoàng thượng vẫn đang cầm trong tay hay sao?”
“Đúng thế, nhưng chiếc dây này trông hơi cũ rồi, trẫm muốn có một cái mới. Nàng hãy nói với nàng ấy, trẫm bất cẩn làm rơi mất chiếc kia, bây giờ muốn tìm lại điểm ban đầu, hỏi xem nàng ấy còn chịu làm lại từ đầu với trẫm nữa không?”
Ngài đã bất cẩn làm mất đi thứ ban đầu, giờ chỉ muốn tìm lại điểm ban đầu đó.
Thật không thể ngờ được người đàn ông lúc thì anh minh lợi hại, lúc thì lười nhác vô năng, lúc lại giản dị, đơn thuần này lại có thể nói ra những lời đầy tình cảm với hai tầng nghĩa sâu xa như vậy.
Tôi nhất thời cảm thấy trong lòng rạo rực cảm xúc, đưa tay đón lấy miếng ngọc bội quý giá, diễm lệ đó, nhanh chóng đồng ý: “Được, thần thiếp nhất định… sẽ khuyên tỷ tỷ làm lại từ đầu”.
Làm lại từ đầu, tìm lại điểm ban đầu của hai người, cũng có nghĩa là ngài bất cẩn đánh mất đi thứ quý giá nhất của mình.
Đường Thiên Tiêu liền mỉm cười, vừa gọi người vào thay quần áo, vừa quay đầu lại dặn dò tôi: “Trẫm sẽ cho một vài thị vệ thân thủ cao cường âm thầm đi theo bảo vệ nàng, nàng chỉ cần dẫn theo Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt theo là được rồi. Con nha đầu Cửu Nhi cổ quái, khó hiểu, có trời mới biết nàng đã dạy dỗ nó những gì? Không được phép mang theo”.
Tôi khoác tấm áo khoác vào, ngồi bên mép giường lười nhác nói: “Hoàng thượng không an tâm về thần thiếp sao?”
“Ừm, trẫm không yên tâm. Sợ một mình nàng đi sẽ không quay về nữa”. Ngài vừa nói vừa bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng trong.
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt của người, cố tỏ ra vẫn còn đang ngái ngủ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chẳng đáp lại lời nào.
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền vào từ bên ngoài, có lẽ là bọn Ngưng Sương đã mang nước nôi đến hầu hạ.
Trên mặt đột nhiên có cảm giác lành lạnh, dường như có chiếc khăn tơ mỏng đang lướt nhẹ qua khuôn mặt.
Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đen sầm lại, bờ môi đột nhiên ấm nóng, dường như bị ai đó nhanh chóng chạm vào rồi lại buông ra ngay, chẳng khác nào làn gió ấm áp trong những ngày xuân, thổi nhẹ qua làn da, bầu mắt.
Cảm giác mỏng mà mềm, rất lạ lẫm, mùi vị truyền vào mũi lại rất thân thuộc.
Lúc tôi đang kinh hãi, tránh hành động thân thiết đó theo bản năng, thân người liền lui về phía sau, nhanh chóng chui vào tấm chăn mỏng, thì phần thắt lưng bỗng nhiên bị giữ lại, Đường Thiên Tiêu lúc này đã ôm chặt lấy tôi.
Đôi mắt phụng của ngài nhếch lên, chẳng ngờ lại chẳng hề đỡ lấy tôi mà thuận thế cùng tôi ngả ra trên giường, mặt đối mặt, hai mũi sắp sửa chạm vào nhau.
Tôi kinh hãi đến mức mở mắt trừng trừng, vội vã đẩy tay của ngài ra rồi bật dậy. Đường Thiên Tiêu vẫn nằm trên giường, bật cười ha ha: “Chiêu nghi của trẫm đúng là thú vị, đã là phu thê bao lâu rồi mà vẫn còn thẹn thùng, e lệ như vậy”.
Trong phòng khẽ vang lên tiếng cười khúc khích của mấy cung nữ.
Tấm rèm thả xuống trước giường, sau khi trời sáng đã được vén gọn sang hai bên, cho nên màn tình cảm thân thiết ban nãy giữa hai chúng tôi đã lọt hết vào đôi mắt của bọn cung nữ kia.
Hàng ngày, Đường Thiên Tiêu đối xử với các cung nữ rất hòa nhã, cũng thường xuyên tới cung Di Thanh, vậy nên bọn cung nữ ở đây chẳng hề sợ hãi trước ngài, nhìn thấy ngài đang trêu chọc vui vẻ, nên cũng bật cười góp vui.
Bên miệng tôi vẫn còn cảm giác ươn ướt lạ lẫm, Đường Thiên Tiêu nhìn tôi cười hớn hở, đôi mắt phụng lóe lên sáng rực, dường như đang ẩn chứa tình cảm ám muội khó giải thích, khiến cho cả căn phòng trở nên khác thường vào buổi sáng ngày hôm nay.
Trước mặt đám cung nữ, dù cho tôi có tức giận đến đâu cũng không tiện phát tiết ra nên tôi chỉ đưa tay rờ vào bờ môi, nhìn ngài chằm chằm không nói thêm lời nào.
Đường Thiên Tiêu đứng bật dậy, thản nhiên như không có chuyện gì bước ra ngoài thay y phục, rửa mặt, súc miệng.
Vừa sáng sớm ra, ngài tuyệt đối không uống rượu, nên cũng chẳng bị say.
Mãi cho tới khi xuất cung, ngồi trên xe ngựa, tôi vẫn cảm thấy tâm thần bất định vì chiếc hôn thoáng qua mà đường đột của ngài.
Tôi đã không còn là thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi thường e thẹn, không thấu hiểu tâm ý người khác nữa. Tuy sau khi say ngài đã từng nói chúng tôi chỉ là bạn bè, nhưng bạn bè thuần túy không hề bao gồm những hành động thân mật thế này.
Liên hệ đến những lời nói với từ ngữ ẩn ý, hàm hồ, cộng thêm ánh mắt vô cùng chân thành, sâu lắng, tôi không thể không suy đoán, liệu chăng lâu ngày sinh tình, ngài cũng bắt đầu động lòng trước tôi?
Cho nên, lời hứa trước kia rằng sẽ cho tôi và Trang Bích Lam toại nguyện, giờ đây ngài không hề nhắc lại nữa.
Cho nên, ngài không nỡ để Nam Nhã Ý cũng như tôi rời khỏi ngài.
Đế vương cũng có tình yêu, thế nhưng tình yêu của Đường Thiên Tiêu hoàn toàn khác xa so với những gì tôi và Nam Nhã Ý mong muốn.
Tình yêu đó không hề chung thủy, cũng không bao giờ trở thành tử huyệt của ngài.
Có lẽ, Nam Nhã Ý bỏ đến một nơi xa xôi cũng không phải là một chuyện xấu, còn tôi càng không nên do dự thêm nữa, phải nhanh chóng rời khỏi chốn lầu son gác tía mà vô tình, lạnh lẽo này. Cho dù Đường Thiên Tiêu liên tục nhấn mạnh không cho phép tôi một đi không trở lại, cho dù… từ nay trở đi trong chốn Hoàng cung này, ngài sẽ không bao giờ tìm được một ai khác để thổ lộ những tâm sự trong lòng nữa.
/31
|