Tiểu viện tử vào ở tạm có tiểu nha đầu Hồng Nhi được phân công đến hầu hạ, chào đón, “Vạn lão gia đã trở lại? Tự mình ra ngoài hoạt động gân cốt gân cốt sao? Cũng tốt, ngày đẹp như vậy, đi lại thật thoải mái.” Nâng bưng bước trà vừa pha lên.
Bạch Thiểu Tình hớp một hơi, khen ngợi, “nước trà người pha không tồi.”
“Đây chính là vũ tiền [1] năm nay, Tư Mã công tử vừa kêu người đưa tới… Trời đang đẹp thế, sao lại bỗng nhiên u ám rồi? Dường như sắp đổ mưa to đến nơi rồi ấy.” Hồng Nhi đóng cửa, thấy gió thổi nhánh cây bên ngoài lắc lư, lại đi qua mở cửa sổ, mắt chuyển loạn, thấy bốn phía không có ai, bỗng nhiên lộ ra nụ cười mà một tiểu nha đầu không nên có. “Từ Hòa Thanh cùng công tử nói chuyện gì thế?”
Bạch Thiểu Tình không ngờ nàng tự dưng lại hỏi một câu như vậy, trong lòng thót một cái, chén trà trong tay khẽ run, vài giọt trà bắn ra, định thần suy nghĩ, trầm giọng hỏi, “Thủy Vân Nhi?”
Thủy Vân Nhi cười rộ lên như tiếng chuông bạc, gỡ mặt nạ da người xuống, cười khẽ làm động tác vạn phúc, “Biên Bức công tử hảo a! Ta lại đến hầu hạ công tử đây.”
Phong Long quả nhiên đã động thủ. Trong lòng ẩn ẩn có mạch nước ngầm nhỏ mà không dứt, làm người vừa ấm vừa bực, không nói được là vui vẻ hay chán ghét.
Bạch Thiểu Tình giận tái mặt, “Phong Long phái ngươi tới giám thị ta?”
“Nói gì vậy chứ? Ta còn tới sớm hơn cả công tử ấy chứ. Tư Mã Phồn vừa xuất hiện ở Trung Nguyên, giáo chủ đã kêu ta đến đây rồi. Mắt Tư Mã Phồn lợi hại lắm a, ta không dám chui luirtrc mặt hắn, chỉ có thể giả trang được thành một tiểu nha đầu không ngẩng mặt khỏi bàn được. Không ngờ được phân công đến đây hầu hạ khách quý, lại tình cờ gặp được công tử.” Thủy Vân Nhi nhìn chằm chằm mặt nạ da người trên mặt Bạch Thiểu Tình, “Cũng uổng công công tử nghĩ ra lý do quang minh chính đai để mang mặt nạ.”
“Sao ngươi nhận ra ta?” Bạch Thiểu Tình tự vào nơi này, bất luận tắm rửa hay ngủ nghỉ cũng đều mang theo mặt nạ.
Thủy Vân Nhi kinh ngạc nói, “Sao lại không nhận ra được chứ? Đừng nói thân hình này, mùi hương này, chỉ cần thanh âm thôi là ta có thể nhận được công tử từ cặp sinh đôi ấy chứ. Nếu không phải Tư Mã Phồn chưa hề gặp công tử, công tử cho là hắn không nhận ra à?”
Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Ta bây giờ chỉ cần hô lớn một tiếng, Phong Long hắn cũng không thể nào cứu được ngươi.” Nhe răng cười, “Ngươi có còn nhớ đã đối đãi với ta thế nào ở tổng đàn không?”
“Công tử đừng hù dọa Thủy Vân Nhi nữa.” Thủy Vân Nhi hì hì cười nói, “Ta bị Tư Mã Phồn bắt giữ, chẳng qua chỉ chết thôi, hắn chắc chắn chẳng bắt ta thải âm bổ dương đâu.”
Bạch Thiểu Tình đương nhiên chỉ đang hù dọa nàng.
Trên đời này, việc làm không có hiệu quả nhất, cé lẽ là dùng cái chết để hù dọa một nữ nhân không sợ chết.
Bạch Thiểu Tình không hù dọa nữa, y cúi đầu, tiếp tục thưởng thức trà nóng.
Trà rất nóng, nóng như lòng y vậy. Nhưng tay y rất ổn trọng, đứng mức ngay cả Thủy Vân Nhi cũng không nhìn ra y đang nghĩ cái gì.
“Ngươi ở ta đây làm gì?” Y mím môi nhìn Thủy Vân Nhi, ánh mắt lành lạnh.
Thủy Vân Nhi cũng nhìn y, không chút sợ hãi, cười ngọt ngào, “Công tử muốn hỏi cũng không phải câu này chứ.” Thấy vẻ mặt Bạch Thiểu Tình chẳng hề đổi khác, vỗ tay nói, “Công tử mở miệng hỏi ta, ta sẽ nói cho công tử biết giáo chủ đang ở đâu.”
Vẻ mặt nàng cực kì ngây thơ.
Nếu nàng không phải nha đầu bên người Phong Long, nếu nàng không phải hộ pháp của Chính Nghĩa giáo, chỉ sợ ngay cả Bạch Thiểu Tình cũng thực sự tin rằng nàng rất ngây thơ.
Bạch Thiểu Tình ngồi im trên ghế, bưng trà từ từ uống. “Ta không muốn hỏi, ngươi cũng chẳng cần phải nói cho ta biết. Trở về nói cho Phong Long, xưa đâu bằng nay, Biên Bức không phải chỉ cần phái một nha đầu đến là có thể trông chừng.”
Con ngươi Thủy Vân Nhi loang loáng như nước, đen láy lúng liếng chuyển, “Công tử thật vô tình, đáng thương cho giáo chủ của chúng ta một lòng nhớ thương, hai năm nay không biết tốn bao nhiêu tâm huyết đi tìm công tử. Ai, không ngờ lại để cho tên Tư Mã Phồn kia tìm được trước. Ta vừa thấy công tử, cao hứng đến luống cuống, vội vàng truyền tin, báo cho giáo chủ, giáo chủ cũng kích động đến không biết phải làm sao. Ngài vốn muốn tự mình đến ngay lập tức, nhưng lại có bao nhiêu chuyện níu lại. Công tử không biết, hai năm nay xảy ra nhiều chuyện lắm a.”
Nghe có chuyện Phong Long, Bạch Thiểu Tình vẫn là nhịn không được vểnh tai cẩn thận nghe, trong lòng như có tiếng trống đập không ngừng, nghe Thủy Vân Nhi nói Phong Long chưa tới, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lại có cảm giác phiền muộn khác, bất tri bất giác nảy lên trong lòng.
Y biết Thủy Vân Nhi vốn là kẻ gian giảo, trghoof lô không biết lại đang bán dược gì, ôm chủ ý lãy tĩnh chế động, không hề có chút biểu lộ nào.
Thủy Vân Nhi nói một thôi một hồi, chuyển chủ đề, nhẹ giọng nói, “Giáo chủ sợ ngài tới trễ một chút là công tử lại chạy, lệnh cho ta giữ công tử lại. Công tử a! Công tử ngàn vạn lần đừng tự ý rời đi nha, nếu không Thủy Vân Nhi ta chịu tội là không tránh khỏi.”
“Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta lưu lại?”
Thủy Vân Nhi lấy làm lạ, hỏi, “A, nếu không phải quyết định đáp ứng Thủy Vân Nhi, sao công tử lại uống trà Vân nhi bưng lên?”
Bạch Thiểu Tình cúi đầu, chén trà trong tay đã dừng giữa không trung.
Ánh mắt Thủy Vân Nhi, bỗng nhiên giả dối làm lòng người phải lạnh đi.
Bạch Thiểu Tình không nhúc nhích, liếc Thủy Vân Nhi đánh giá, khóe môi vẽ ra ý cười lạnh lùng, uống hết trà trong chén vào bụng, khẽ hừ một tiếng. Y lại mang mặt nạ da người, nhưng vẫn không che giấu được phong tình từ trong xương cốt.
Thủy Vân Nhi ha ha cười rộ lên.
“Ngươi cười cái gì?” Bạch Thiểu Tình hỏi.
“Ta chỉ là chợt nhớ tới một thứ giống thế này.”
“Nhớ ra cái gì?”
Đôi mắt đen lúng liếng của Thủy Vân Nhi nhẹ nhàng xoay chuyển, trong miệng thốt ra hai chữ, “Con lừa.”
Nàng đong đưa vòng eo nhỏ nhắn, ngồi đối diện Bạch Thiểu Tình.
“Công tử không hỏi ta như thế nào sao?”
Bạch Thiểu Tình đối diện với nàng một lát, thở dài, “Hắn bây giờ thế nào?”
“Ngài không ổn.”
“Sao lại không ổn?”
“Ngài đã trúng một vết Tam Xích đao, thương thế đến nay vẫn chưa thể khỏi hẳn.”
Bạch Thiểu Tình im lặng hồi lâu, lạnh như băng nói, “Tam Xích đao, một đao ba năm, chẳng lẽ là giả? Nếu hắn dám vọng vận công lực, chỉ sợ ba năm cũng không tốt được.”
“Công tử nhẫn tâm vậy sao?” Trong mắt Thủy Vân Nhi mang theo oán ý.
Bạch Thiểu Tình không đáp, hỏi lại, “Phong Long muốn ngươi mang ta đi?”
“Ngài muốn vậy.”
“Chỉ là muốn?”
Thủy Vân Nhi nhíu mày, “Giáo chủ muốn như vậy, nhưng ngài không muốn làm vậy.”
Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên nói, “Vì sao?”
Thủy Vân Nhi thở dài, “Bởi vì tính tình của công tử còn kém cả con lừa.”
Bạch Thiểu Tình xem xét nàng một lúc lâu, lẩm bẩm nói, “Nếu ta không phải Bạch Thiểu Tình, ta nhất định sẽ hô to một tiếng, ‘Tư Mã Phồn, hộ pháp Thủy Vân Nhi của Chính Nghĩa giáo ở ngay đây này!’.”
Thủy Vân Nhi liền cũng học bộ dáng của hắn, lẩm bẩm nói, “Nếu công tử không phải mệnh căn (aka người quan trọng nhất) của giáo chủ, cho dù ta có là hộ pháp Thủy Vân Nhi của Chính Nghĩa giáo, cũng nhất định sẽ hô to một tiếng, ‘Tư Mã Phồn, Biên Bức công tử mà ngươi muốn dùng để thải dương bổ dương ở ngay đây này!’… Ai nha!”
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình, nháy mắt trở nên lãnh liệt.
Lãnh liệt tưởng chừng như thanh kiếm trong tảng băng trăm năm, lạnh lẽo đến mức có thể đông cứng xương cốt người ta.
Tuy là Thủy Vân Nhi cũng bỗng nhiên rùng mình trước ánh mắt y.
Thủy Vân Nhi cứng rắn cười nói, “Công tử có gì chỉ giáo?”
Bạch Thiểu Tình hỏi, “Ngươi thả gì trong chén trà của ta?”
“Công tử nghĩ rằng ta thả gì trong chén trà của công tử?” Thủy Vân Nhi còn cười được.
Bạch Thiểu Tình trầm mặc.
Sau một lúc lâu, y than thở, “Cũng thế cả thôi, hắn muốn mạng của ta, vốn chẳng phải khó khưn gì.” Ánh mắt lãnh liệt đột nhiên biến mất. Y quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ không có liễu, không có trăng, không có thác nước, cũng không có bóng dáng hồ điệp.
Thủy Vân Nhi ở phía sau y, thấp giọng nói, “Trong chén trà đó không có hại gì với công tử, đều là dược giúp công tử luyện công thôi. Giáo chủ tự mình phân phó ta cho công tử dùng, dược mạt (dạng thuốc bột) này vô sắc vô vị, thả vào trong trà cũng không thể nếm được. Thật ra công tử đã uống được vài ngày. Nếu đã bị lộ, ta cũng không thả vào trà nữa, công tử cứ cầm, uống hay không là tùy công tử. Lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, đưa cho Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình xoay người, nhìn về phía bọc giấy nhỏ kia.
Y lẳng lặng nhìn nó, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Dạ Bích Tâm đan danh mãn thiên hạ trong Vạn Nhân trang ở Sơn Đông; tựa như lần đầu tiên thấy Phương Nghê Hồng, ở trong rừng không tiếng động tao nhã múa cùng tiếng sáo.
Mắt của y như mắt mèo, trong trong suốt có ánh sáng nhạt rung động.
Thủy Vân Nhi đã thấy Bạch Thiểu Tình rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên phát hiện, Bạch Thiểu Tình quả thật rất đẹp.
Làm cho Bạch Thiểu Tình động tâm, đúng là chuyện làm người ta thỏa mãn nhất.
Nàng rốt cục biết, giáo chủ tốn rất nhiều tâm huyết, chẳng qua là chỉ muốn tấm lòng lạnh như băng của người này, có thể nhẹ nhàng nảy lên.
“Sao công tử lại không nhận?”
Bạch Thiểu Tình vẫn nhìn nó, không nói. Trên mặt hiện ra vẻ do dự.
“Công tử không cần, ta đây cũng phải vứt nó thôi.”
Thủy Vân Nhi không phải nói đùa, giơ tay lên, bọc giấy nhỏ xé gió bay đi. Bọc giấy bay thẳn về hướng Bạch Thiểu Tình, y nghiêng người, để nó xẹt qua bên mình, rơi xuống bệ cửa.
Tính tình Thủy Vân Nhi luôn rất tốt. Nàng là sư phụ của Hách Dương, cho dù lúc thi hành thủ đoạn độc ác vẫn có thể cười hì hì ; nhưng hiện tại, nàng lại tự dưng nổi lên lửa giận.
Một khắc trước, nàng còn cảm thấy Bạch Thiểu Tình rất đẹp; giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy người này thật sự là đáng giận công tâm.
Nàng thậm chí nhịn không được đứng phắt lên, cắn răng nói, “Ngươi tính toán cái gì vậy? Đạt được một sợi tóc của giáo chủ sao? Ta cuối cùng cũng coi như hiểu được, cho dù ngài có vì ngươi mà chết, không chừng ngươi còn vui vẻ nữa là!” Nàng thật sự rất ít khi không có phong độ như thế.
“Ngươi cuối cùng cũng hiểu được.” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Nếu hắn chết vì ta, ta nhất định sẽ rất vui vẻ.” Tầm mắt hai người, cùng lạnh như băng.
Gần như cùng lúc, ánh mắt lạnh băng của hai người bỗng nhiên tan ra, song song nhìn về phía đại môn xa xa.
“Nô tỳ cáo lui.” Gần như là nháy mắt, Thủy Vân Nhi khôi phục bộ dạng nha đầu khờ dại, nhẹ nhàng rời đi qua cửa bên.
Cũng gần như cùng lúc, bọc giấy nhỏ rơi bên bệ cửa được thu vào ống tay áo Bạch Thiểu Tình.
…
“Lại tới quấy rầy tiền bối.” Thân ảnh Tư Mã Phồn hiện ra ngay trước đại môn.
Bạch Thiểu Tình chắp tay nói, “Tư Mã công tử.” Âm thầm quan sát, vẻ mặt Tư Mã Phồn đặc biệt thoải mái, tựa hồ gặp chuyện vui vẻ.
“Mặt mày công tử hồng hào thế này, như là có chuyện vui.”
“Hôm nay được tin tốt, tiền bối đoán xem là gì?”
Vạn Lý Hồng có thể coi tin tức gì là tốt được chứ? Bạch Thiểu Tình hơi cúi đầu, phỏng đoán hỏi, “Là tin tức về nơi Biên Bức trốn sao?”
Tư Mã Phồn gật đầu nói, “Không sai, ta đã biết Biên Bức ở đâu.”
Hô hấp Bạch Thiểu Tình đột nhiên ngừng lại.
Tư Mã Phồn nhìn chằm chằm vào con ngươi Bạch Thiểu Tình, thời gian như lắng đọng lại hồi lâu, mới có ý cười thoảng nhẹ qua bên môi. “Vì sao tiền bối không truy vấn hành tung của Biên Bức?”
Bạch Thiểu Tình kinh ngạc nói, “Ta không truy vấn, chẳng lẽ công tử sẽ không định nói sao?” Y vờ ho khan một tiếng, vén vạt áo ngồi xuống, thắt lưng thẳng băng.
Tư Mã Phồn cười gượng, “Tiền bối tức giận sao?” Lai chọn chiếc ghế đối diện ngồi xuống, phe phẩy quạt giấy nói, “Tư Mã Phồn không đủ cung kính, xin tiền bối lượng thứ.” Soạt một tiếng khép quạt, hai tay nắm quạt, làm động tác vái chào với Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình hừ một tiếng, chờ hắn nói tiếp.
Tư Mã Phồn nói, “Về chuyện Biên Bức, Tư Mã Phồn đã tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng cũng biết được lai lịch của y.”
Bạch Thiểu Tình vờ như suy tư, “Lai lịch của y, hẳn rất thú vị.”
“Rất thú vị.” Tư Mã Phồn nói, “Vị Biên Bức công tử này, không ngờ lại là hậu bối của võ lâm thế gia, Tam công tử Bạch gia, Bạch Thiểu Tình.”
“Bạch Thiểu Tình.” Bạch Thiểu Tình cười cười cổ quái.
“Tiền bối cũng thật không ngờ đúng khôn?”
Bạch Thiểu Tình quả thật thật không ngờ.
Y thật không ngờ, Tư Mã Phồn cùng Hướng Lãnh Hồng cấu kết với nhau làm việc xấu; nhưng Hướng Lãnh Hồng biết chuyện này đã mấy năm, Tư Mã Phồn cho tới hôm nay mới được biết.
Rốt cuộc là Hướng Lãnh Hồng lừa gạt Tư Mã Phồn, hay là Tư Mã Phồn đang lừa gạt Vạn Lý Hồng?
“Thật đúng là võ lâm kỳ văn (chuyện lạ trong võ lâm).” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Hậu bối của võ lâm thế gia, không ngờ lại cam nguyện đọa lạc (việc xấu xa/trụy lạc).”
Lời y mang hai nghĩa, Tư Mã Phồn không hề tỏ vẻ xấu hổ, gật đầu, trầm giọng thở dài, “Không sai, rõ ràng xuất thân danh môn, lại làm chuyện bôi nhọ tổ tông đến bực này.”
Trong lòng hai người đều hiểu, tổ tông tứ đại gia tộc chẳng phải thứ gì tốt, nếu không thì chính nghĩa ở đâu.
Tư Mã Phồn mắng hai tiếng, lại bỗng nhiên lại cười, “Nhưng mà, bộ dáng của Bạch gia Tam công tử, thật sự là rất đẹp.”
Bạch Thiểu Tình bị nụ cười quỷ dị của hắn là lòng bỗng lo lắng không hiểu, bất giác hỏi, “Vậy hành tung Bạch Thiểu Tình kia trước mắt thế nào? Ở đâu?”
“Hôm trước thám tử hồi báo, Bạch Thiểu Tình xuất hiện ở Bạch gia sơn trang.”
Bạch Thiểu Tình cau mày nói, “Bạch gia sơn trang, nghe nói đã thành bình đại rồi mà.”
“Bạch Thiểu Tình kia có lẽ là trở về bái tế phụ thân huynh trưởng, không ngờ lại bị người ta phái đi bắt được.”
“Bắt được?”
Tư Mã Phồn gật đầu nói, “Không sai.”
Bạch Thiểu Tình lập tức biết không ổn. Quả nhiên, Tư Mã Phồn nói, “Biên Bức đã được ta mang đến đây, thỉnh tiền bối chỉ điểm Thác Hợp công.” Hai tay vươn ra, khẽ võ một tiếng, phát ra âm thanh vang dội.
Bạch Thiểu Tình lại cười rộ lên.
Vừ cười, vừa âm thầm kêu khổ: bây giờ đi đâu tìm ‘Thác Hợp công’ đây?
Hai đại hán bưu hãn (dũng mãnh) lôi đến một nam tử còn trẻ. Nam tử kia cúi thấp đầu, tóc đen đã xõa ra hơn phân nửa, che kín cả mặt, tựa hồ trên đường đi đã bị tra tấn không ít, ngay cả hơi thở cũng rất suy yếu.
Bạch Thiểu Tình đang nghĩ thân hình người này khá quen thuộc, đột nhiên nhớ tới một người, ánh mắt bỗng dưng xẹt qua lệ quang (ánh nhì nghiêm khắc, mãnh liệt).
Tư Mã Phồn cười dài nâng mặt nam tử đang cúi gằm lên, lộ ra gương mặt trẻ tuổi.
“Tiền bối thỉnh xem.”
Bạch Thiểu Tình nhìn kỹ, không ngoài sở liệu, quả nhiên là Từ Mộng Hồi đã thấy lúc trước.
Lần trước ẩn thân trên nóc nhà cũng không nhìn rõ bộ dáng y, chỉ thoáng nhớ được thân hình. Hiện giờ đến gần xem, mới phát hiện Từ Mộng Hồi tuy màu da hơi vàng, mặt mày sưng phù, nhưng đường nét trên mặt lại tinh xảo nói không nên lời, khó trách Từ Hòa Thanh quyến luyến không quên.
“Biên Bức ở đây, thỉnh tiền bối thi triển thần công.”
“Đây là Biên Bức?”
“Phải.”
“Chắc chắn?”
Tư Mã Phồn cười nói, “Cho dù nhận sai, cũng chỉ là để luyện công thôi mà, với tiền bối cũng chẳng tổn hao gì.”
Bạch Thiểu Tình xem xét Từ Mộng Hồi một lúc lâu, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, cuối cùng mới cười lạnh nói, “Người này không phải là Biên Bức.”
“Nga?” Tư Mã Phồn hỏi, “Tiền bối làm sao biết được?” Lúc hắn nói vậy, thân hình vốn chưa hề nhúc nhích đã rời xa Bạch Thiểu Tình ít nhất hai bước.
Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên chấn động, liếc Tư Mã Phồn một cái, nhẹ giọng hỏi, “Tư Mã tiểu thư có thai?”
Tư Mã Phồn khen, “Tiền bối thật lợi hại.”
Bạch Thiểu Tình thở dài, “Từ Hòa Thanh đã chết?”
“Muội phu bệnh cấp tính, tiền bối hôm nay đã tự mình đi chẩn qua rồi đó thôi.” Tư Mã Phồn phe phẩy cây quạt, chậm rãi nói, “Ta rất coi trọng Hòa Thanh, đáng tiếc thân thể hắn lại không được. Nhưng may mà trong bụng tiểu muội đã có cốt nhục, Từ gia không đến mức đoạn hậu (không người nối dõi).”
Từ Hòa Thanh vừa chết, Từ Mộng Hồi đương nhiên cũng mất đi giá trị.
Bạch Thiểu Tình lẳng lặng nhìn Tư Mã Phồn, bỗng nhiên cười rộ lên, “Tư Mã công tử, ngươi diễn giỏi thật.”
“So ra kém ngươi.”
“Khi nào phát hiện?”
“Này thứ ba sau khi đến trạch tử này.” Tư Mã Phồn vui vẻ nói, “Phong tình này, không phải chỉ cần mặt nạ là che chắn được. Huống hồ, Hướng Phó giáo chủ còn âm thầm xem xét vài lần. Hắn đã tận mắt thấy ngươi, đương nhiên không đến mức không nhận ra ngươi.” Hắn vừa nói vừa thu quạt, phóng thẳng về trước, tựa như ném quạt vào tay Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình sớm đã ngưng khí toàn thân, vừa thấy hắn động, lại phát hiện đường lui đã bị lén lút phong kín từ khi nào, có trốn đến chỗ nào thì cũng tác động đến sát khí ngày càng lớn của Tư Mã Phồn.
Không thể tránh được, chỉ có thể nghênh đón.
Bạch Thiểu Tình nghênh đón, chẳng qua chỉ là cây quạt giấy. Nhưng cây quạt này bỗng nhiên trở nên đáng sợ hơn cả thanh đao. Thân hình Tư Mã Phồn không hề vội vàng, bình thản tự nhiên như đang tản bộ trong sân; nhưng khi hắn dời bước đã lập tức đến ngay trước mặt Bạch Thiểu Tình, nụ cười quỷ dị giống như nháy mắt rơi ra từ khóe miệng Tư Mã Phồn, rớt thẳng xuống da thịt Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình giơ một ngón tay, điểm trên mặt quạt.
Cạch! một tiếng, giống như đá tảng va phải thiết khí (vũ khí bằng kim loại), cuối cùng lại lóe ra vài tia lửa.
“Hảo công phu.” Tư Mã Phồn trêu chọc nói, “Hoành Thiên Nghịch Nhật, hỏa khí thâp túc (cơn tức mười phần).” Cổ tay vừa động, hướng đến hai tay Bạch Thiểu Tình mà giam giữ.
Bạch Thiểu Tình biết lợi hại, hốt hoảng vội vàng thối lui.
Chỉ cảm thấy Tư Mã Phồn cười cười như có như không, nhẹ nhàng nghiêng người sát lại.
Bạch Thiểu Tình tiếp tục lùi lại, đồng thời cổ chân duỗi ra, ngưng tụ bốn thành công lực Hoành Thiên Nghịch Nhật vào chiếc ghế dược bên cạnh, đá qua hướng Tư Mã Phồn.
Ghế dựa bay thẳng đến trước mặt Tư Mã Phồn tưởng như ko gì có thể cản lại, nhưng bất ngờ lại không bay được nữa, tựa như có người cầm lấy nó, chậm rãi thả nó xuống đất.
Trên mặt Tư Mã Phồn vẫn lộ vẻ tươi cười.
Lui không thể lui, Bạch Thiểu Tình rốt cục không lùi nữa. Y quát một tiếng, lật tay rút kiếm bên hông ra.
Tuyệt kĩ của Biên Bức vốn không ít, kiếm pháp đương nhiên cũng không tồi.
Vừa ra khỏi vỏ đã đâm liên tiếp hai mươi bảy kiếm. Không một kiếm nào là dư thừa, tựa như kiếm pháp kia là sự cố gắng cuối cùng.
Tư Mã Phồn tập trung tinh thần.
“Đây là kiếm pháp nhà ai?”
“Biên Bức gia.” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng đáp.
“Tên gì?”
“Đồ Long.”
Kiếm trên tay Bạch Thiểu Tình lại đánh ra tiếp hai mươi bảy lần, có ba kiếm thậm chí còn cắt qua được y sam của Tư Mã Phồn.
Tư Mã Phồn nhíu mày, nhưng lai cười.
Lúc cười đắc ý nhất, Tư Mã Phồn như quỷ mị, nhảy vào ngay chỗ kiếm quang dày đặc nhất.
Việc này quá sức mạo hiểm, ngay cả Bạch Thiểu Tình cũng kinh ngạc; nhưng Tư Mã Phồn đã tiến được vào. Ngay lúc kiếm quang cắt qua trước ngực hắn, Bạch Thiểu Tình lại phát hiện, một chiêu này của y cũng không đủ để đâm xuyên ngực đối thủ.
Trước ngực Tư Mã Phồn chảy máu, nhưng cũng đã ra tay được.
Hắn chỉ dùng một chiêu —— Mạch Nhiên Hồi Thủ của Từ gia.
Nháy mắt, mạch môn của Bạch Thiểu Tình rơi vào tay Tư Mã Phồn.
Y cười khổ.
Một ngày nào đó, y lại thua hai lần bởi cùng một chiêu thức, y chỉ có thể cười khổ.
_________________________________________
[1] Vũ tiền: chè xuân, một loại chè xanh, hái trước tiết Cốc vũ (thời điểm mưa vào mùa xuân)
Bạch Thiểu Tình hớp một hơi, khen ngợi, “nước trà người pha không tồi.”
“Đây chính là vũ tiền [1] năm nay, Tư Mã công tử vừa kêu người đưa tới… Trời đang đẹp thế, sao lại bỗng nhiên u ám rồi? Dường như sắp đổ mưa to đến nơi rồi ấy.” Hồng Nhi đóng cửa, thấy gió thổi nhánh cây bên ngoài lắc lư, lại đi qua mở cửa sổ, mắt chuyển loạn, thấy bốn phía không có ai, bỗng nhiên lộ ra nụ cười mà một tiểu nha đầu không nên có. “Từ Hòa Thanh cùng công tử nói chuyện gì thế?”
Bạch Thiểu Tình không ngờ nàng tự dưng lại hỏi một câu như vậy, trong lòng thót một cái, chén trà trong tay khẽ run, vài giọt trà bắn ra, định thần suy nghĩ, trầm giọng hỏi, “Thủy Vân Nhi?”
Thủy Vân Nhi cười rộ lên như tiếng chuông bạc, gỡ mặt nạ da người xuống, cười khẽ làm động tác vạn phúc, “Biên Bức công tử hảo a! Ta lại đến hầu hạ công tử đây.”
Phong Long quả nhiên đã động thủ. Trong lòng ẩn ẩn có mạch nước ngầm nhỏ mà không dứt, làm người vừa ấm vừa bực, không nói được là vui vẻ hay chán ghét.
Bạch Thiểu Tình giận tái mặt, “Phong Long phái ngươi tới giám thị ta?”
“Nói gì vậy chứ? Ta còn tới sớm hơn cả công tử ấy chứ. Tư Mã Phồn vừa xuất hiện ở Trung Nguyên, giáo chủ đã kêu ta đến đây rồi. Mắt Tư Mã Phồn lợi hại lắm a, ta không dám chui luirtrc mặt hắn, chỉ có thể giả trang được thành một tiểu nha đầu không ngẩng mặt khỏi bàn được. Không ngờ được phân công đến đây hầu hạ khách quý, lại tình cờ gặp được công tử.” Thủy Vân Nhi nhìn chằm chằm mặt nạ da người trên mặt Bạch Thiểu Tình, “Cũng uổng công công tử nghĩ ra lý do quang minh chính đai để mang mặt nạ.”
“Sao ngươi nhận ra ta?” Bạch Thiểu Tình tự vào nơi này, bất luận tắm rửa hay ngủ nghỉ cũng đều mang theo mặt nạ.
Thủy Vân Nhi kinh ngạc nói, “Sao lại không nhận ra được chứ? Đừng nói thân hình này, mùi hương này, chỉ cần thanh âm thôi là ta có thể nhận được công tử từ cặp sinh đôi ấy chứ. Nếu không phải Tư Mã Phồn chưa hề gặp công tử, công tử cho là hắn không nhận ra à?”
Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Ta bây giờ chỉ cần hô lớn một tiếng, Phong Long hắn cũng không thể nào cứu được ngươi.” Nhe răng cười, “Ngươi có còn nhớ đã đối đãi với ta thế nào ở tổng đàn không?”
“Công tử đừng hù dọa Thủy Vân Nhi nữa.” Thủy Vân Nhi hì hì cười nói, “Ta bị Tư Mã Phồn bắt giữ, chẳng qua chỉ chết thôi, hắn chắc chắn chẳng bắt ta thải âm bổ dương đâu.”
Bạch Thiểu Tình đương nhiên chỉ đang hù dọa nàng.
Trên đời này, việc làm không có hiệu quả nhất, cé lẽ là dùng cái chết để hù dọa một nữ nhân không sợ chết.
Bạch Thiểu Tình không hù dọa nữa, y cúi đầu, tiếp tục thưởng thức trà nóng.
Trà rất nóng, nóng như lòng y vậy. Nhưng tay y rất ổn trọng, đứng mức ngay cả Thủy Vân Nhi cũng không nhìn ra y đang nghĩ cái gì.
“Ngươi ở ta đây làm gì?” Y mím môi nhìn Thủy Vân Nhi, ánh mắt lành lạnh.
Thủy Vân Nhi cũng nhìn y, không chút sợ hãi, cười ngọt ngào, “Công tử muốn hỏi cũng không phải câu này chứ.” Thấy vẻ mặt Bạch Thiểu Tình chẳng hề đổi khác, vỗ tay nói, “Công tử mở miệng hỏi ta, ta sẽ nói cho công tử biết giáo chủ đang ở đâu.”
Vẻ mặt nàng cực kì ngây thơ.
Nếu nàng không phải nha đầu bên người Phong Long, nếu nàng không phải hộ pháp của Chính Nghĩa giáo, chỉ sợ ngay cả Bạch Thiểu Tình cũng thực sự tin rằng nàng rất ngây thơ.
Bạch Thiểu Tình ngồi im trên ghế, bưng trà từ từ uống. “Ta không muốn hỏi, ngươi cũng chẳng cần phải nói cho ta biết. Trở về nói cho Phong Long, xưa đâu bằng nay, Biên Bức không phải chỉ cần phái một nha đầu đến là có thể trông chừng.”
Con ngươi Thủy Vân Nhi loang loáng như nước, đen láy lúng liếng chuyển, “Công tử thật vô tình, đáng thương cho giáo chủ của chúng ta một lòng nhớ thương, hai năm nay không biết tốn bao nhiêu tâm huyết đi tìm công tử. Ai, không ngờ lại để cho tên Tư Mã Phồn kia tìm được trước. Ta vừa thấy công tử, cao hứng đến luống cuống, vội vàng truyền tin, báo cho giáo chủ, giáo chủ cũng kích động đến không biết phải làm sao. Ngài vốn muốn tự mình đến ngay lập tức, nhưng lại có bao nhiêu chuyện níu lại. Công tử không biết, hai năm nay xảy ra nhiều chuyện lắm a.”
Nghe có chuyện Phong Long, Bạch Thiểu Tình vẫn là nhịn không được vểnh tai cẩn thận nghe, trong lòng như có tiếng trống đập không ngừng, nghe Thủy Vân Nhi nói Phong Long chưa tới, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lại có cảm giác phiền muộn khác, bất tri bất giác nảy lên trong lòng.
Y biết Thủy Vân Nhi vốn là kẻ gian giảo, trghoof lô không biết lại đang bán dược gì, ôm chủ ý lãy tĩnh chế động, không hề có chút biểu lộ nào.
Thủy Vân Nhi nói một thôi một hồi, chuyển chủ đề, nhẹ giọng nói, “Giáo chủ sợ ngài tới trễ một chút là công tử lại chạy, lệnh cho ta giữ công tử lại. Công tử a! Công tử ngàn vạn lần đừng tự ý rời đi nha, nếu không Thủy Vân Nhi ta chịu tội là không tránh khỏi.”
“Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta lưu lại?”
Thủy Vân Nhi lấy làm lạ, hỏi, “A, nếu không phải quyết định đáp ứng Thủy Vân Nhi, sao công tử lại uống trà Vân nhi bưng lên?”
Bạch Thiểu Tình cúi đầu, chén trà trong tay đã dừng giữa không trung.
Ánh mắt Thủy Vân Nhi, bỗng nhiên giả dối làm lòng người phải lạnh đi.
Bạch Thiểu Tình không nhúc nhích, liếc Thủy Vân Nhi đánh giá, khóe môi vẽ ra ý cười lạnh lùng, uống hết trà trong chén vào bụng, khẽ hừ một tiếng. Y lại mang mặt nạ da người, nhưng vẫn không che giấu được phong tình từ trong xương cốt.
Thủy Vân Nhi ha ha cười rộ lên.
“Ngươi cười cái gì?” Bạch Thiểu Tình hỏi.
“Ta chỉ là chợt nhớ tới một thứ giống thế này.”
“Nhớ ra cái gì?”
Đôi mắt đen lúng liếng của Thủy Vân Nhi nhẹ nhàng xoay chuyển, trong miệng thốt ra hai chữ, “Con lừa.”
Nàng đong đưa vòng eo nhỏ nhắn, ngồi đối diện Bạch Thiểu Tình.
“Công tử không hỏi ta như thế nào sao?”
Bạch Thiểu Tình đối diện với nàng một lát, thở dài, “Hắn bây giờ thế nào?”
“Ngài không ổn.”
“Sao lại không ổn?”
“Ngài đã trúng một vết Tam Xích đao, thương thế đến nay vẫn chưa thể khỏi hẳn.”
Bạch Thiểu Tình im lặng hồi lâu, lạnh như băng nói, “Tam Xích đao, một đao ba năm, chẳng lẽ là giả? Nếu hắn dám vọng vận công lực, chỉ sợ ba năm cũng không tốt được.”
“Công tử nhẫn tâm vậy sao?” Trong mắt Thủy Vân Nhi mang theo oán ý.
Bạch Thiểu Tình không đáp, hỏi lại, “Phong Long muốn ngươi mang ta đi?”
“Ngài muốn vậy.”
“Chỉ là muốn?”
Thủy Vân Nhi nhíu mày, “Giáo chủ muốn như vậy, nhưng ngài không muốn làm vậy.”
Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên nói, “Vì sao?”
Thủy Vân Nhi thở dài, “Bởi vì tính tình của công tử còn kém cả con lừa.”
Bạch Thiểu Tình xem xét nàng một lúc lâu, lẩm bẩm nói, “Nếu ta không phải Bạch Thiểu Tình, ta nhất định sẽ hô to một tiếng, ‘Tư Mã Phồn, hộ pháp Thủy Vân Nhi của Chính Nghĩa giáo ở ngay đây này!’.”
Thủy Vân Nhi liền cũng học bộ dáng của hắn, lẩm bẩm nói, “Nếu công tử không phải mệnh căn (aka người quan trọng nhất) của giáo chủ, cho dù ta có là hộ pháp Thủy Vân Nhi của Chính Nghĩa giáo, cũng nhất định sẽ hô to một tiếng, ‘Tư Mã Phồn, Biên Bức công tử mà ngươi muốn dùng để thải dương bổ dương ở ngay đây này!’… Ai nha!”
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình, nháy mắt trở nên lãnh liệt.
Lãnh liệt tưởng chừng như thanh kiếm trong tảng băng trăm năm, lạnh lẽo đến mức có thể đông cứng xương cốt người ta.
Tuy là Thủy Vân Nhi cũng bỗng nhiên rùng mình trước ánh mắt y.
Thủy Vân Nhi cứng rắn cười nói, “Công tử có gì chỉ giáo?”
Bạch Thiểu Tình hỏi, “Ngươi thả gì trong chén trà của ta?”
“Công tử nghĩ rằng ta thả gì trong chén trà của công tử?” Thủy Vân Nhi còn cười được.
Bạch Thiểu Tình trầm mặc.
Sau một lúc lâu, y than thở, “Cũng thế cả thôi, hắn muốn mạng của ta, vốn chẳng phải khó khưn gì.” Ánh mắt lãnh liệt đột nhiên biến mất. Y quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ không có liễu, không có trăng, không có thác nước, cũng không có bóng dáng hồ điệp.
Thủy Vân Nhi ở phía sau y, thấp giọng nói, “Trong chén trà đó không có hại gì với công tử, đều là dược giúp công tử luyện công thôi. Giáo chủ tự mình phân phó ta cho công tử dùng, dược mạt (dạng thuốc bột) này vô sắc vô vị, thả vào trong trà cũng không thể nếm được. Thật ra công tử đã uống được vài ngày. Nếu đã bị lộ, ta cũng không thả vào trà nữa, công tử cứ cầm, uống hay không là tùy công tử. Lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, đưa cho Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình xoay người, nhìn về phía bọc giấy nhỏ kia.
Y lẳng lặng nhìn nó, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Dạ Bích Tâm đan danh mãn thiên hạ trong Vạn Nhân trang ở Sơn Đông; tựa như lần đầu tiên thấy Phương Nghê Hồng, ở trong rừng không tiếng động tao nhã múa cùng tiếng sáo.
Mắt của y như mắt mèo, trong trong suốt có ánh sáng nhạt rung động.
Thủy Vân Nhi đã thấy Bạch Thiểu Tình rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên phát hiện, Bạch Thiểu Tình quả thật rất đẹp.
Làm cho Bạch Thiểu Tình động tâm, đúng là chuyện làm người ta thỏa mãn nhất.
Nàng rốt cục biết, giáo chủ tốn rất nhiều tâm huyết, chẳng qua là chỉ muốn tấm lòng lạnh như băng của người này, có thể nhẹ nhàng nảy lên.
“Sao công tử lại không nhận?”
Bạch Thiểu Tình vẫn nhìn nó, không nói. Trên mặt hiện ra vẻ do dự.
“Công tử không cần, ta đây cũng phải vứt nó thôi.”
Thủy Vân Nhi không phải nói đùa, giơ tay lên, bọc giấy nhỏ xé gió bay đi. Bọc giấy bay thẳn về hướng Bạch Thiểu Tình, y nghiêng người, để nó xẹt qua bên mình, rơi xuống bệ cửa.
Tính tình Thủy Vân Nhi luôn rất tốt. Nàng là sư phụ của Hách Dương, cho dù lúc thi hành thủ đoạn độc ác vẫn có thể cười hì hì ; nhưng hiện tại, nàng lại tự dưng nổi lên lửa giận.
Một khắc trước, nàng còn cảm thấy Bạch Thiểu Tình rất đẹp; giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy người này thật sự là đáng giận công tâm.
Nàng thậm chí nhịn không được đứng phắt lên, cắn răng nói, “Ngươi tính toán cái gì vậy? Đạt được một sợi tóc của giáo chủ sao? Ta cuối cùng cũng coi như hiểu được, cho dù ngài có vì ngươi mà chết, không chừng ngươi còn vui vẻ nữa là!” Nàng thật sự rất ít khi không có phong độ như thế.
“Ngươi cuối cùng cũng hiểu được.” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Nếu hắn chết vì ta, ta nhất định sẽ rất vui vẻ.” Tầm mắt hai người, cùng lạnh như băng.
Gần như cùng lúc, ánh mắt lạnh băng của hai người bỗng nhiên tan ra, song song nhìn về phía đại môn xa xa.
“Nô tỳ cáo lui.” Gần như là nháy mắt, Thủy Vân Nhi khôi phục bộ dạng nha đầu khờ dại, nhẹ nhàng rời đi qua cửa bên.
Cũng gần như cùng lúc, bọc giấy nhỏ rơi bên bệ cửa được thu vào ống tay áo Bạch Thiểu Tình.
…
“Lại tới quấy rầy tiền bối.” Thân ảnh Tư Mã Phồn hiện ra ngay trước đại môn.
Bạch Thiểu Tình chắp tay nói, “Tư Mã công tử.” Âm thầm quan sát, vẻ mặt Tư Mã Phồn đặc biệt thoải mái, tựa hồ gặp chuyện vui vẻ.
“Mặt mày công tử hồng hào thế này, như là có chuyện vui.”
“Hôm nay được tin tốt, tiền bối đoán xem là gì?”
Vạn Lý Hồng có thể coi tin tức gì là tốt được chứ? Bạch Thiểu Tình hơi cúi đầu, phỏng đoán hỏi, “Là tin tức về nơi Biên Bức trốn sao?”
Tư Mã Phồn gật đầu nói, “Không sai, ta đã biết Biên Bức ở đâu.”
Hô hấp Bạch Thiểu Tình đột nhiên ngừng lại.
Tư Mã Phồn nhìn chằm chằm vào con ngươi Bạch Thiểu Tình, thời gian như lắng đọng lại hồi lâu, mới có ý cười thoảng nhẹ qua bên môi. “Vì sao tiền bối không truy vấn hành tung của Biên Bức?”
Bạch Thiểu Tình kinh ngạc nói, “Ta không truy vấn, chẳng lẽ công tử sẽ không định nói sao?” Y vờ ho khan một tiếng, vén vạt áo ngồi xuống, thắt lưng thẳng băng.
Tư Mã Phồn cười gượng, “Tiền bối tức giận sao?” Lai chọn chiếc ghế đối diện ngồi xuống, phe phẩy quạt giấy nói, “Tư Mã Phồn không đủ cung kính, xin tiền bối lượng thứ.” Soạt một tiếng khép quạt, hai tay nắm quạt, làm động tác vái chào với Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình hừ một tiếng, chờ hắn nói tiếp.
Tư Mã Phồn nói, “Về chuyện Biên Bức, Tư Mã Phồn đã tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng cũng biết được lai lịch của y.”
Bạch Thiểu Tình vờ như suy tư, “Lai lịch của y, hẳn rất thú vị.”
“Rất thú vị.” Tư Mã Phồn nói, “Vị Biên Bức công tử này, không ngờ lại là hậu bối của võ lâm thế gia, Tam công tử Bạch gia, Bạch Thiểu Tình.”
“Bạch Thiểu Tình.” Bạch Thiểu Tình cười cười cổ quái.
“Tiền bối cũng thật không ngờ đúng khôn?”
Bạch Thiểu Tình quả thật thật không ngờ.
Y thật không ngờ, Tư Mã Phồn cùng Hướng Lãnh Hồng cấu kết với nhau làm việc xấu; nhưng Hướng Lãnh Hồng biết chuyện này đã mấy năm, Tư Mã Phồn cho tới hôm nay mới được biết.
Rốt cuộc là Hướng Lãnh Hồng lừa gạt Tư Mã Phồn, hay là Tư Mã Phồn đang lừa gạt Vạn Lý Hồng?
“Thật đúng là võ lâm kỳ văn (chuyện lạ trong võ lâm).” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nói, “Hậu bối của võ lâm thế gia, không ngờ lại cam nguyện đọa lạc (việc xấu xa/trụy lạc).”
Lời y mang hai nghĩa, Tư Mã Phồn không hề tỏ vẻ xấu hổ, gật đầu, trầm giọng thở dài, “Không sai, rõ ràng xuất thân danh môn, lại làm chuyện bôi nhọ tổ tông đến bực này.”
Trong lòng hai người đều hiểu, tổ tông tứ đại gia tộc chẳng phải thứ gì tốt, nếu không thì chính nghĩa ở đâu.
Tư Mã Phồn mắng hai tiếng, lại bỗng nhiên lại cười, “Nhưng mà, bộ dáng của Bạch gia Tam công tử, thật sự là rất đẹp.”
Bạch Thiểu Tình bị nụ cười quỷ dị của hắn là lòng bỗng lo lắng không hiểu, bất giác hỏi, “Vậy hành tung Bạch Thiểu Tình kia trước mắt thế nào? Ở đâu?”
“Hôm trước thám tử hồi báo, Bạch Thiểu Tình xuất hiện ở Bạch gia sơn trang.”
Bạch Thiểu Tình cau mày nói, “Bạch gia sơn trang, nghe nói đã thành bình đại rồi mà.”
“Bạch Thiểu Tình kia có lẽ là trở về bái tế phụ thân huynh trưởng, không ngờ lại bị người ta phái đi bắt được.”
“Bắt được?”
Tư Mã Phồn gật đầu nói, “Không sai.”
Bạch Thiểu Tình lập tức biết không ổn. Quả nhiên, Tư Mã Phồn nói, “Biên Bức đã được ta mang đến đây, thỉnh tiền bối chỉ điểm Thác Hợp công.” Hai tay vươn ra, khẽ võ một tiếng, phát ra âm thanh vang dội.
Bạch Thiểu Tình lại cười rộ lên.
Vừ cười, vừa âm thầm kêu khổ: bây giờ đi đâu tìm ‘Thác Hợp công’ đây?
Hai đại hán bưu hãn (dũng mãnh) lôi đến một nam tử còn trẻ. Nam tử kia cúi thấp đầu, tóc đen đã xõa ra hơn phân nửa, che kín cả mặt, tựa hồ trên đường đi đã bị tra tấn không ít, ngay cả hơi thở cũng rất suy yếu.
Bạch Thiểu Tình đang nghĩ thân hình người này khá quen thuộc, đột nhiên nhớ tới một người, ánh mắt bỗng dưng xẹt qua lệ quang (ánh nhì nghiêm khắc, mãnh liệt).
Tư Mã Phồn cười dài nâng mặt nam tử đang cúi gằm lên, lộ ra gương mặt trẻ tuổi.
“Tiền bối thỉnh xem.”
Bạch Thiểu Tình nhìn kỹ, không ngoài sở liệu, quả nhiên là Từ Mộng Hồi đã thấy lúc trước.
Lần trước ẩn thân trên nóc nhà cũng không nhìn rõ bộ dáng y, chỉ thoáng nhớ được thân hình. Hiện giờ đến gần xem, mới phát hiện Từ Mộng Hồi tuy màu da hơi vàng, mặt mày sưng phù, nhưng đường nét trên mặt lại tinh xảo nói không nên lời, khó trách Từ Hòa Thanh quyến luyến không quên.
“Biên Bức ở đây, thỉnh tiền bối thi triển thần công.”
“Đây là Biên Bức?”
“Phải.”
“Chắc chắn?”
Tư Mã Phồn cười nói, “Cho dù nhận sai, cũng chỉ là để luyện công thôi mà, với tiền bối cũng chẳng tổn hao gì.”
Bạch Thiểu Tình xem xét Từ Mộng Hồi một lúc lâu, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, cuối cùng mới cười lạnh nói, “Người này không phải là Biên Bức.”
“Nga?” Tư Mã Phồn hỏi, “Tiền bối làm sao biết được?” Lúc hắn nói vậy, thân hình vốn chưa hề nhúc nhích đã rời xa Bạch Thiểu Tình ít nhất hai bước.
Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên chấn động, liếc Tư Mã Phồn một cái, nhẹ giọng hỏi, “Tư Mã tiểu thư có thai?”
Tư Mã Phồn khen, “Tiền bối thật lợi hại.”
Bạch Thiểu Tình thở dài, “Từ Hòa Thanh đã chết?”
“Muội phu bệnh cấp tính, tiền bối hôm nay đã tự mình đi chẩn qua rồi đó thôi.” Tư Mã Phồn phe phẩy cây quạt, chậm rãi nói, “Ta rất coi trọng Hòa Thanh, đáng tiếc thân thể hắn lại không được. Nhưng may mà trong bụng tiểu muội đã có cốt nhục, Từ gia không đến mức đoạn hậu (không người nối dõi).”
Từ Hòa Thanh vừa chết, Từ Mộng Hồi đương nhiên cũng mất đi giá trị.
Bạch Thiểu Tình lẳng lặng nhìn Tư Mã Phồn, bỗng nhiên cười rộ lên, “Tư Mã công tử, ngươi diễn giỏi thật.”
“So ra kém ngươi.”
“Khi nào phát hiện?”
“Này thứ ba sau khi đến trạch tử này.” Tư Mã Phồn vui vẻ nói, “Phong tình này, không phải chỉ cần mặt nạ là che chắn được. Huống hồ, Hướng Phó giáo chủ còn âm thầm xem xét vài lần. Hắn đã tận mắt thấy ngươi, đương nhiên không đến mức không nhận ra ngươi.” Hắn vừa nói vừa thu quạt, phóng thẳng về trước, tựa như ném quạt vào tay Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình sớm đã ngưng khí toàn thân, vừa thấy hắn động, lại phát hiện đường lui đã bị lén lút phong kín từ khi nào, có trốn đến chỗ nào thì cũng tác động đến sát khí ngày càng lớn của Tư Mã Phồn.
Không thể tránh được, chỉ có thể nghênh đón.
Bạch Thiểu Tình nghênh đón, chẳng qua chỉ là cây quạt giấy. Nhưng cây quạt này bỗng nhiên trở nên đáng sợ hơn cả thanh đao. Thân hình Tư Mã Phồn không hề vội vàng, bình thản tự nhiên như đang tản bộ trong sân; nhưng khi hắn dời bước đã lập tức đến ngay trước mặt Bạch Thiểu Tình, nụ cười quỷ dị giống như nháy mắt rơi ra từ khóe miệng Tư Mã Phồn, rớt thẳng xuống da thịt Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình giơ một ngón tay, điểm trên mặt quạt.
Cạch! một tiếng, giống như đá tảng va phải thiết khí (vũ khí bằng kim loại), cuối cùng lại lóe ra vài tia lửa.
“Hảo công phu.” Tư Mã Phồn trêu chọc nói, “Hoành Thiên Nghịch Nhật, hỏa khí thâp túc (cơn tức mười phần).” Cổ tay vừa động, hướng đến hai tay Bạch Thiểu Tình mà giam giữ.
Bạch Thiểu Tình biết lợi hại, hốt hoảng vội vàng thối lui.
Chỉ cảm thấy Tư Mã Phồn cười cười như có như không, nhẹ nhàng nghiêng người sát lại.
Bạch Thiểu Tình tiếp tục lùi lại, đồng thời cổ chân duỗi ra, ngưng tụ bốn thành công lực Hoành Thiên Nghịch Nhật vào chiếc ghế dược bên cạnh, đá qua hướng Tư Mã Phồn.
Ghế dựa bay thẳng đến trước mặt Tư Mã Phồn tưởng như ko gì có thể cản lại, nhưng bất ngờ lại không bay được nữa, tựa như có người cầm lấy nó, chậm rãi thả nó xuống đất.
Trên mặt Tư Mã Phồn vẫn lộ vẻ tươi cười.
Lui không thể lui, Bạch Thiểu Tình rốt cục không lùi nữa. Y quát một tiếng, lật tay rút kiếm bên hông ra.
Tuyệt kĩ của Biên Bức vốn không ít, kiếm pháp đương nhiên cũng không tồi.
Vừa ra khỏi vỏ đã đâm liên tiếp hai mươi bảy kiếm. Không một kiếm nào là dư thừa, tựa như kiếm pháp kia là sự cố gắng cuối cùng.
Tư Mã Phồn tập trung tinh thần.
“Đây là kiếm pháp nhà ai?”
“Biên Bức gia.” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng đáp.
“Tên gì?”
“Đồ Long.”
Kiếm trên tay Bạch Thiểu Tình lại đánh ra tiếp hai mươi bảy lần, có ba kiếm thậm chí còn cắt qua được y sam của Tư Mã Phồn.
Tư Mã Phồn nhíu mày, nhưng lai cười.
Lúc cười đắc ý nhất, Tư Mã Phồn như quỷ mị, nhảy vào ngay chỗ kiếm quang dày đặc nhất.
Việc này quá sức mạo hiểm, ngay cả Bạch Thiểu Tình cũng kinh ngạc; nhưng Tư Mã Phồn đã tiến được vào. Ngay lúc kiếm quang cắt qua trước ngực hắn, Bạch Thiểu Tình lại phát hiện, một chiêu này của y cũng không đủ để đâm xuyên ngực đối thủ.
Trước ngực Tư Mã Phồn chảy máu, nhưng cũng đã ra tay được.
Hắn chỉ dùng một chiêu —— Mạch Nhiên Hồi Thủ của Từ gia.
Nháy mắt, mạch môn của Bạch Thiểu Tình rơi vào tay Tư Mã Phồn.
Y cười khổ.
Một ngày nào đó, y lại thua hai lần bởi cùng một chiêu thức, y chỉ có thể cười khổ.
_________________________________________
[1] Vũ tiền: chè xuân, một loại chè xanh, hái trước tiết Cốc vũ (thời điểm mưa vào mùa xuân)
/31
|