Ban đêm, hàn tuyết lặng lẽ rơi xuống, rạng sáng tỉnh lại, thế giới đã bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Băng tuyết trắng bạc đậu trên cành, phủ quanh bốn phía viện lạc, duy độc một dòng suối nhỏ đã bị đóng thành lớp băng trong suốt.
Nếu như con người vừa sinh ra được được trời định sẵn, thì tất có một loại người, trời sinh đã ấn định sẽ ăn miếng ngon nhất, uống rượu thơm nhất, mặc tơ tốt nhất, ở phòng sang nhất, ngắm cảnh đẹp nhất, ngoạn nữ nhân mỹ lệ nhất.
Tỷ như, Phong Long.
Phong Long nhàn nhã tự đắc, gắp một đũa món ăn là chiêu bài của đại trù Bạch gia tỉ mỉ chế biến, chậm rãi uống loại rượu trân quý mà Bạch gia cất giữ lâu ngày — nghe nói đã gần đến trăm năm, mặc xiêm y tơ tằm đệ nhất của Chiết Giang, do trù hành lão bản nương hàng năm tự mình đưa đến Phong gia, ánh mắt lướt qua song lan trong Đoan Tự lâu đẹp đẽ do Bạch gia chuyên chuẩn bị cho khách quý, thưởng ngoạn cảnh tuyết mới rơi rắc hôm qua.
Chỉ thiếu nữ nhân.
Không, không phải thiếu, mà là thứ hắn muốn bây giờ, cũng không phải nữ nhân.
“Phong Tuấn.”
Phong Long vừa mở miệng, ngoài rèm lập tức xuất hiện một đại hán với gương mặt chữ điền.
“Có.” Hành động dù như quỷ mỵ, vô thanh vô tức, cử chỉ lại cực kì trầm ổn, đột nhiên xuất hiện, nhưng lại không lộ chút kinh hoảng.
“Người Bạch gia đã đến?”
“Sáng sớm Bạch Mạc Nhiên đã đưa hai nhi tử tới gặp công tử, ta theo lời công tử phân phó, nhất nhất từ chối khéo, nói công tử mấy ngày liền bôn ba, hôm nay muốn dậy trễ một chút.”
Phóng mắt khắp thiên hạ, khách nhân mới sáng sớm đã ngăn chủ nhân đến, quả thật không nhiều lắm. Nhưng với thân phận và địa vị của Phong Long, dù có vô lễ thế nào thì người ta cũng phải nén giận.
“Ân.” Phong Long gật đầu, lại tỉ mỉ phẩm (thưởng thức) một ly hảo tửu, khen, “Rượu này quả nhiên nồng đậm, Bạch gia không ít thứ tốt.” Ngón tay thon dài thưởng thức chén rượu khéo léo, tựa hồ sinh ra hứng thú với chén rượu mà Bạch gia chuyên dùng để tiếp đón khách quý này.
Phong Tuấn khom người, lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, Phong Long nhanh chóng quăng chén rượu qua một bên, quay đầu nói, “Đi thôi!”
Hắn luôn luôn nói động liền động, Phong Tuấn biết rõ chủ tử tính tình, vội đi theo ra.
***Lão thiên gia cũng không bất công như Tống Hương Ly, tuyết đẹp như vậy đã rơi trước Đoan Tự lâu, đương nhiên cũng rơi xuống trước tiểu viện lạnh lẽo chỗ Bạch Thiểu Tình.
Tuyết trắng đẹp như một bức tranh.
Bạch Thiểu Tình không có tâm tình thưởng (ngắm) tuyết. Trong tiểu viện chỉ có hai người, mẫu thân không nhìn thấy cảnh tuyết như tranh, chỉ biết cảm giác rét lạnh, vì thế, y cũng không thích tuyết.
Huống chi, hôm nay y bị bệnh. Bệnh đến toàn thân vô lực, cả người như nhũn ra, nhưng vẫn không dám cho mẫu thân biết, để tránh cho bà thương tâm.
Cho nên, Bạch Thiểu Tình cô đơn nằm trong phòng mình, cả dược cũng không có một chén.
.
Phong Long không mời mà tới, đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái đã thấy Bạch Thiểu Tình tựa vào đầu giường, đôi mắt như sao nửa khép nửa mở, mặt mày ửng hồng.
“Bị bệnh?”
Khách đến thăm bất ngờ lên tiếng, Bạch Thiểu Tình ngẩn người, mở to mắt, “Phong công tử?”
Phong Long đi đến trước giường, cúi đầu nhìn, “Bệnh gì? Phong hàn?” Không hỏi nguyên do, ba ngón tay hữu lực tuyệt đẹp đã đáp xuống cổ tay Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình cả kinh, vội rụt tay lại, giấu dưới chăn bông.
Hai đôi mắt cùng long lanh sáng ngời, chạm nhau giữa không trung.
Bạch Thiểu Tình tựa hồ không muốn dây dưa với Phong Long, ánh mắt vừa chạm nhau đã rời đi ngay lập tức. Phong Long nhìn kỹ một lát, chậm rãi nở nụ cười phơi phới bên môi, “Thưởng tuyết cần có bạn, ta cố ý tới tìm ngươi. Hôm qua đã nói ngươi phải tiếp khách, sao hôm nay đã bệnh đến thế này?”
Bạch Thiểu Tình cười khổ, “Ta không luyện võ, làm sao có thể so được với các ngươi? Ta sinh ra đã gầy yếu, thời tiết thay đổi một cái là bệnh, ngay cả ta cũng chán ghét mình.”
“Thật vậy sao…”
Phong Long không biết nghĩ đến cái gì, trầm mặc xuống. Đôi mắt thâm thúy của hắn cất cất giấu ám quang, không biết đã từng làm cho bao nhiêu nhân sĩ võ lâm phải tránh né. Nhưng giờ phút này nhìn chăm chú Bạch Thiểu Tình một lúc sau, Bạch Thiểu Tình vẫn không nhúc nhích tựa vào gối, mắt xem mũi, mũi xem tâm, mặc ánh mắt hắn du di khắp người.
“Thì ra là thế,” Phong Long lại cười cười, xoay người đi đến trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở đại kỳ của Bạch gia phía trên đình phía xa xa, nói nhỏ, “Khách nhân ta đây xem ra cũng là bị chán ghét a!”
“Sao thế được, Phong công tử là khách quý, Thiểu Tình không thể tiếp khách, cảm thấy được có thật thất vọng…”
Phong Long bỗng nhiên xoay người, cười lạnh nói, “Vậy đêm qua Tam công tử gắng gượng đứng dưới tuyết cả đêm, là vì chứng tỏ người đọc sách thể yếu nhiều bệnh?”
Dụng tâm bị Phong Long thẳng thừng vạch rõ, Bạch Thiểu Tình không sợ hãi, ngược lại còn cười, đôi môi duyên dáng chậm rãi cong lên, nghiền ngẫm nhìn Phong Long, “Phong công tử khi làm khách lại có thú đi rình chủ nhân?”
Tầm mắt như có thể thu lại vạn vật trên thế gian, lần thứ hai chuyển qua mặt Bạch Thiểu Tình. Lúc này đây, Phong Long cực kì chuyên tâm, cực kì chuyên tâm mà nhìn. Đôi mi đen nhánh của hắn có phần căng cứng, khóe môi cũng chẳng cong lên; mà một khi nụ cười đã mất, khuôn mặt anh tuấn kia sẽ làm cho người ta có cảm giác áp bách đến không thở nổi.
Bạch Thiểu Tình không tránh đi, chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt Phong Long.
Ánh mắt sắc bén như kiếm, đụng tới con ngươi trong suốt của Bạch Thiểu Tình, giống như đâm vào làn nước— xuyên qua, nhưng lại không thể tạo nên gợn sóng.
.
Không biết qua bao lâu, Phong Long mới thu hồi ánh mắt, khẽ cười, “Ta không rình trộm, là bọn gia đinh nói cho ta biết.”
Hắn cười đến vô cùng thoải mái, rất có phong độ, xuân phong say lòng người lại nhộn nhạo phủ lên căn phòng bé nhỏ.
“Thật sao?”
“Hôm qua vừa thấy, đã sinh lòng ngưỡng mộ, cho nên mới hỏi thăm gia đinh một chút về Tam công tử “
Bạch Thiểu Tình vẫn giữ nguyên hai chữ không nặng không nhẹ kia, “Thật sao?”
“Ngươi mệt mỏi, ta đi trước.”
“Không tiễn.”
Cửa gỗ lâu năm không được tu sửa, kẽo kéo khép lại giấu đi bóng dáng Phong Long.
.
Bạch Thiểu Tình nằm nơi đầu giường, nhắm mắt lại, yên lặng đếm ba mươi hơi. Ba mươi hơi sau, hơi thở nhẹ nhàng bỗng nhiên cấp bách, khuôn mặt vốn ửng hồng bỗng nhiên tái nhợt.
Y rút bàn tay giấu dưới lớp chăn bông.
Một tiểu đao sắc bén nắm trên tay. Mà tay, đang phát run đến không thể khống chế.
“Người này không thể chọc, đem Bích Lục kiếm chơi đùa không đến tay.” Từ trên giường xoay người nhảy dựng lên, Bạch Thiểu Tình lầm bầm lầu bầu, “Lập tức rời đi, cách hắn càng xa càng tốt.”
Y lấy bút mực ra, vội vàng lưu lại mấy lời, lại đặt tờ giấy lên bàn, buộc chắc tay nải đã chuẩn bị từ lâu lên lưng, sau đó như có chút hy vọng mà nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
Không ngoài sở liệu, ngoài viện, đã có một thân ảnh lanh lợi đang lo lắng chạy tới.
Bên môi Bạch Thiểu Tình hiện lên ý cười mơ hồ, trong đôi mắt sáng như sao hiện lên ngọn lửa tinh quái.
“Ngươi tới, ta lại phải đi. Xem ra hôm nay đã không có duyên nhìn thấy kiếm pháp Hoa Sơn. Đáng hận, đều là xui xẻo do họ Phong kia mang tới.”
Thân ảnh cao to, ở sau cửa sổ chợt lóe rồi biến mất.
Phương tâm động, chuyện ti triền. (lòng đã động, tơ tình vướng vít triền miên)
.
Trước giường bệnh, vừa lúc phó tình đạt ý (biểu đạt tình ý), ấm áp vô hạn.
“Bạch Thiểu Tình?” Thanh âm thanh thúy khẽ cất, Phương Nghê Hồng đứng ngoài cửa đợi một lúc rồi mới đánh bạo đẩy cửa phòng ra, “Nghe nói ngươi bị bệnh, ta…”
Trong phòng trống rỗng, chỉ dư lại hương vị đặc biệt của chủ nhân.
Phương Nghê Hồng mím môi, đi vào phòng, ánh mắt thất vọng dao động chung quanh, cuối cùng dừng lại lá thư để lại trên bàn——
[Phương cô nương, đa tạ ngươi đã tới thăm ta. Nhưng thân phận Thiểu Tình có điều khó nói, chỉ làm thanh danh cô nương bị tổn hại, cho nên đành phải mang bệnh mà rời đi.
Hoa Sơn ước hẹn, nếu ba tháng sau cô nương vẫn nhớ không quên, Thiểu Tình nhất định sẽ tự thân bái kiến, đáp tạ huề thủ chi ân (tự mình đến gặp, cảm tạ ơn đã đưa đi cùng).
Lại: phòng năm quanh năm lạnh lẽo, không có người đến. Nếu cô nương không đến, phong thư này sẽ lưu lại đến năm sau, Thiểu Tình quay về sẽ tự tay xử lý.]
Nét bút rắn rỏi kiên cường, làm người ta như nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của người viết.
Phương Nghê Hồng xem lại thư, vừa thở dài vừa vui mừng, trong lòng chua xót ngọt ngào, trong cái ngọt mang theo vị đắng, nhưng vẫn không thể nói rõ đó là tư vị gì.
Bỗng hít vài hơi, mới phát giác đã qua mấy canh giờ, biết sư huynh giờ này hẳn là đang tìm mình khắp Bạch gia sơn trang, nàng vội vàng giấu thư vào người, lặng lẽ khép cửa phòng lại.
Nhưng không biết, lần này Bạch Thiểu Tình bệnh, là cố ý phạm vì nàng.
.
Y thích mây.
Mây, hay thay đổi, không bao giờ có cùng một sắc, có khi là trắng thuần như tuyết, có khi đỏ tươi như máu, có khi lại như má mỹ nhân, trắng trắng hồng hồng, không thể thấy rõ bên trong.
Nhưng y thích nhất, lại là mây đen. Loại mây càng trầm càng ám, y lại càng thích.
Ai bảo y thích màu đen. Đồ đen, giày đen, còn cả mây đen.
.
Bạch Thiểu Tình nằm ngửa trên xe bò chất đầy rơm cỏ, ngơ ngẩn nhìn đám mây trắng lững lờ trôi trên trời.
Rời khỏi Bạch gia đã ba tháng, rét đậm sớm đã qua, xuân ý dạt dào. Mà trong xuân ý thế này, trong võ lâm không ngừng phát sinh mấy chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ.
Không nhỏ, là bởi vì gần đây các thi thể được phát hiện đều là đệ tử của các đại môn phái, hơn nữa đều chết vì chiêu thức của chính mình, làm các môn phái thấy cưc kì nhục nhã.
Không lớn, là bởi vì kẻ chết cũng không phải nhân vật cấp tông sư, mà chỉ là đệ tử tiểu bối, công lực còn kém.
Sự tình càng nháo càng lớn, ngay cả tứ đại gia trên giang hồ cũng không thể tiếp tục che đậy được nữa, chỉ đành tuyên cáo thiên hạ: kẻ giết người, là Biên Bức.
Nhưng càng đáng hận chính là, hung thủ này ngày càng táo tợn, lần gần đây nhất, không ngờ dám ngông nghênh đánh dấu trên thi thể danh hào của mình —— Cửu Thiên Biên Bức.
Dơi bay lên chín tầng trời, cánh đen phấp phới, lướt qua tầng mây.
Mà đủ loại bất lợi đồng loạt ập xuống Bạch gia, cũng làm cho Bạch gia ứng phó đến sứt đầu mẻ trán. May mà trên giang hồ, Bạch gia rất có địa vị, Bạch Mạc Nhiên lại tỏ vẻ nhất định sẽ tìm lại công lý cho nhưng chết, mới tạm thời áp chế mọi người đang sôi sục.
.
Bạch Thiểu Tình nheo mắt, lại nhìn bầu trời xanh thẳm.
Trong ba tháng này, y đã từng lén quay về Bạch gia. Bạch gia đối xử với mẫu thân không tốt, nhưng ở phương diện y phục, ăn uống, nơi ở cũng không đến nỗi quá hà khắc, cũng để hai nha đầu thêm bếp lò cho nương. Chỉ vì điều ấy, y đã để Bạch Thiểu Tín chiếm được món hời đáng giá.
Người quen biết y trở về, trong ngoài Bạch gia y đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay, huống chi khinh công của y, bây giờ Bạch Mạc Nhiên so ra còn kém. Dơi là loài bay lượn, đương nhiên khinh công phải là hàng đầu.
.
Xe bò bỗng nhiên dừng lại.
“Vị công tử này, chúng ta đã đến nơi rồi. Xe bò của lão phải đi đường này, công tử muốn lên Hoa Sơn phải đi đường kia.”
“Đa tạ lão trượng, đây là chút ít tiền xe.” Từ trong lòng lấy ra một xâu tiền đồng ném cho lão nhân, Bạch Thiểu Tình nhảy xuống từ chiếc xe bò, chậm rãi đi tiếp.
***Thương Sơn cao ngất, cây rừng rậm rạp, một con đường đã được sửa cho cực kì rộng rãi thông thẳng lên núi, nơi cao cao kia là một tòa kiến trúc cao to hùng vĩ.
“Xa hoa quá a.” Vô luận lời này mang ý tán dương hay là châm chọc, nhưng thanh âm Bạch Thiểu Tình vẫn rất ôn hòa êm tai.
Hắn thấy lão hán đánh xe đã hoàn toàn khuất bóng, lại kín đáo liếc mắt dò xét xung quanh, thân hình thoáng động, như cung tiến nhẹ nhàng bắn vào rừng.
Bởi vì nếu theo đường lớn mà lên núi thì quá gây chú ý, y cố gắng tránh điều đó.
Thi triển thân pháp một hồi, chỗ xương sườn bỗng nhiên ẩn ẩn phát đau, Bạch Thiểu Tình nhíu mi, ấn lên miệng vết thương, nín thở.
Miệng vết thương này rất mới, chỉ cần cởi bỏ ngoại y là có thể thấy được một dấu chưởng ấn xanh tím trên da thịt trơn nhẵn như lụa. Bạch Thiểu Tình còn nhớ rõ khi chưởng ấn này đánh ra, Hô Diên Lạc không dám tin vào mắt mình —— vừa nãy còn là thanh niên tuấn mỹ ôn nhu mỉm cười với mình, không ngờ ngay phút sau lại dùng tuyệt chiêu mình mới truyền thụ cho y có một ngày trước đó, đưa gã vào chỗ chết.
“Ngươi hẳn là muốn biết vì sao, đúng không?” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nhìn gã, phun ra một ngụm máu tươi.
Không hổ là kẻ tài giỏi của Không Động đã được chưởng môn truyền hết bí kĩ (chiêu thức bí mật), ngay cả lúc bị thương khi bị tập kích gần như thế, lúc sắp chết vẫn có thể phản kích một chưởng. nếu còn thời gian, tất sẽ thành tông sư hạng nhất trên giang hồ.
Đáng tiếc, gã đã không còn thời gian.
Bạch Thiểu Tình tự hỏi tự đáp, “Bởi vì ta không thích bị người đặt dưới.”
Khi đang nói, Hô Diên Lạc đã ngừng thở.
.
Trong rừng, tiếng chim hót vang, môn nhân đệ tử phái Hoa Sơn tuần sơn không phát hiện ra Bạch Thiểu Tình đang tới gần. Y di chuyển như con thỏ mà lẻn vào phái Hoa Sơn, đôi mắt đen láy linh động đảo quanh.
Muốn tìm nơi ở của Phương Nghê Hồng không khó, muốn để lại thư ở chỗ không người phát hiện cũng không khó, muốn Phương Nghê Hồng không nói cho bất kì ai, lén lút chạy ra ngoài gặp y, lại càng là chuyện dễ dàng.
Thiên hạ có chuyện gì dễ dàng hơn nữ tử muốn lén lút chạy ra ngoài gặp gỡ người thương?
.
Lưu lại một lát ở chỗ gần Hoa Sơn, Bạch Thiểu Tình liền tiêu sái xuống núi.
***Tà dương vừa lặn, nơi tĩnh lặng dưới chân Hoa Sơn, hương án cổ cầm đã được chuẩn bị. Bạch Thiểu Tình thư thư phục phục ngủ cả buổi chiều, rồi sau đó sơ tẩy một hồi trong suối nước, ngẩng đầu nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, xoay người ngồi trước đàn.
Ngón gảy, dây rung.
tiếng đàn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như phượng hoàng vỗ cánh, từ từ bay lên trời, xoay vòng không đi.
Một khúc đã hoàn, Bạch Thiểu Tình vẻ mặt trang nghiêm, mi chính thần thanh.
Y thản nhiên mở miệng, “Ngươi đã đến?”
Phía sau cây lộ ra một bóng phấn lam (màu làm nhạt), có bóng người thướt tha đứng dậy.
“Làm sao ngươi biết ta đến đây?”
“Lòng người đánh đàn phải tĩnh, ta nghe được tiếng ngươi giẫm lên đoạn cành khô.”
Phương Nghê Hồng ngọt ngào cười, “Tài đàn của ngươi cầm thật tốt.”
“Thật vậy sao?” Bạch Thiểu Tình mỉm cười, rồi thu lại nụ cười ấy, than nhẹ, “Đáng tiếc, độc tấu không bạn [1], càng thêm vẻ u sầu.”
“Ta làm bạn, được không?”
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình sáng lên, lấp lánh như ánh sao, kinh hỉ nói, “Phương cô nương có thể múa?”
“Không thể.” Phương Nghê Hồng lắc đầu.
“Phương cô nương biết hát?”
“Ha ha, ngũ âm của ta không được đầy đủ, các sư huynh vừa nghe ta ca hát đã vội che tai chạy toán loạn như thú rừng.”
Ánh mắt sáng như sao ảm đạm vài phần, “Vậy… Vậy Phương cô nương đang trêu chọc Thiểu Tình?”
“Ngươi đó a! Cả người chỉ có khí chất thư sinh hủ lậu, chỉ biết ca múa.” Phương Nghê Hồng dậm dậm chân, lộ ra dáng vẻ như nữ nhân. “Ta cứ thế này đứng cạnh nghe ngươi đánh đàn, vậy không tính là bạn sao? Thường nói tri âm khó cầu, ngươi đã có một tri âm, còn không biết đủ?”
“Đúng, đúng, Phương cô nương nói rất đúng.” Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thiểu Tình mất đi nụ cười, “Cổ âm [2] quẩn quanh, người thời nay cảm thán. Nếu có thể sinh ở thời cổ, vậy thì tốt đến bao nhiêu.”
Đôi tay thon dài lại hất, trong ôn uyển (ôn nhu khéo léo) vang lên âm thanh tưng tưng, làm người phải sôi trào nhiệt huyết.
“A, cổ nhân thì có gì tốt?”
“Xưa có Tử Long Quan Công [3], nếu có thể gặp mặt một lần, chẳng phải là vinh hạnh lắm thay?”
“Triệu Tử thì có thể, nhưng Quan Công là anh hùng, hiện giờ giang hồ cũng có anh hùng khắp nơi khắp chốn. Bạch gia lão gia tử không nói, vậy còn Phong Long thì sao? Còn nữa, cha ta là chưởng môn Hoa Sơn, cũng có thể coi là bậc anh hùng chứ!” Phương Nghê Hồng ngồi cạnh Bạch Thiểu Tình, lên tiếng trong trẻo phản bác.
“Phương cô nương hôm nay muốn cùng thư ngốc như ta đấu lý sao?” Bạch Thiểu Tình quay đầu, cười toe toét với nàng, chậm rãi nói, “Xưa có Công Tôn Đại Nương múa kiếm [4], phong tư động lòng người, thiên hạ vô song.”
Phương Nghê Hồng vỗ tay cười to, “Nói đến múa kiếm thì ngươi cũng phải nhận thua.” Khẽ đứng dậy, rút bảo kiếm ra, quả nhiên theo tiếng đàn mà múa.
Di chuyển nhẹ nhàng, mềm nhẹ như rồng lượn, thoắt nhanh thoắt chậm, như khinh ca mạn vũ, uẩn chế địch tiên cơ (múa uyển chuyển, như tiên cơ chế địch).
Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên, sang sảng cười một trận, đầu ngón tay bỗng nhiên nhanh hơn, tứ huyền [5]gẩy mạnh, tức thời như thiết mã kim qua (vó ngựa lưỡi mác), tất cả đều gói trọn trong ngũ âm.
Kỳ âm đột nhiên tấu, một khúc đã hết.
Một bộ Hoa Sơn nhập môn kiếm pháp cũng vừa vặn múa xong. Tiếng đàn, kiếm thuật, lại phối hợp đến tự nhiên trọn vẹn.
Phương Nghê Hồng tra lại kiếm, cùng Bạch Thiểu Tình nhìn nhau cười, đắc ý dào dạt nói, “Ta múa kiếm so với Công Tôn Đại Nương thế nào?”
Bạch Thiểu Tình không đáp, ý tán thưởng trong mắt làm Phương Nghê Hồng tâm hoa nộ phóng (vui sướng thỏa mãn) hơn bất cứ thứ gì.
“Phương cô nương, còn có thể múa không?”
“Đương nhiên.”
“Có thể múa thêm khúc khác được không?”
Phương Nghê Hồng hất cằm lên, “Ngươi có thể đàn khúc khác, ta khắc có thể múa bài khác.”
“Hảo!”
Bạch Thiểu Tình lại so dây, tiếng đàn lại lần nữa cất lên.
Lòng hiếu thắng của Phương Nghê Hồng đã bị khơi dậy, liên tiếp mười hai khúc, không ngờ lại dùng Thập Nhị Sáo Hoa Sơn kiếm pháp (kiếm pháp mười hai bộ của Hoa Sơn). Cuối cùng là tuyệt học bí truyền của Hoa Sơn —— Phong Hoa Nhược Vô Thanh (tao nhã không tiếng động).
Tiếng đàn rốt cục ngừng.
Bạch Thiểu Tình đứng lên, bước thong thả đến trước Phương Nghê Hồng đầy mồ hôi, lấy ra khăn tay.
“Phương cô nương, ta đã phục.” Ánh mắt thanh niên, ôn nhu như nước.
Thời khắc này, Phương Nghê Hồng đã quên rằng mình đang mệt mỏi, kinh ngạc tiếp nhận khăn tay.
“Ta không phải người trong võ lâm, không rõ những quy củ trong chốn võ lâm. Nhưng, dường như các phái trong võ lâm không muốn cho ngoại nhân xem kiếm pháp của bọn họ.” Trong ngữ khí của Bạch Thiểu Tình ẩn ẩn chút lo sợ không yên, “Cô nương vừa mới múa, không phải là kiếm pháp không thể cho ta xem chứ?” Bị Bạch Thiểu Tình nhắc tỉnh, Phương Nghê Hồng nhịn không được âm thầm kêu: hỏng bét rồi!
Không xong! Nếu bị phụ thân biết, tất không thể thiếu trách phạt…
Nhưng vừa ngẩng đầu, thấy gương mặt thư sinh của Bạch Thiểu Tình, lại thấy yên lòng.
“Ngươi không cần lo lắng. Cái đó chỉ là mấy chiêu thức thông thường trong võ lâm, tiêu sư bình thường cũng sẽ hồ lộng (múa may) vài chiêu thôi, làm sao xưng là võ công độc môn được.” Khóe miệng Phương Nghê Hồng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hài tử. “Với lại, dù là Hoa Sơn kiếm pháp thì sao chứ? Ta chỉ múa có một lần, làm sao ngươi học được? Thiên tư của đại sư huynh cao như vậy, nhưng muốn học bộ kiếm pháp này cũng phải mất hơn nửa tháng đó! Nhưng mà ngươi ngàn vạn lần đừng nói với bất kì ai là ta dã múa kiếm cho ta xem, bằng không cha nương sẽ lại mắng ta hồ nháo (làm liều/càn quấy).” Nàng dặn dò Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình gật đầu, “Yên tâm, ta thề, tuyệt không nói cho người khác.”
“Ân, ta tin ngươi.”
Tà dương đã lặn, mắt đẹp trong suốt, thân ảnh hai người càng dựa vào gần sát, tâm tư vô hạn, đều không ở trong lời.
Khi mặt sắp chạm mặt, Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên khẽ chấn động, giống như mới vừa chợt nhớ ra nam nữ khác biệt.
“Sắc trời không còn sớm, Phương cô nương xin quay về đi.”
“Ta không muốn đi.”
“Trăm triệu không thể. Ta ngươi là cô nam quả nữ, sao có thể như thế? “ Bạch Thiểu Tình thở dài, “Ta thích ngươi, mời ngươi, sao có thể để ngươi phải chịu tiếng xấu?”
Phương Nghê Hồng cảm động, sâu kín nhìn hắn một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói, “Vậy ngươi… Ngươi có lời gì muốn nói với ta không?”
Bạch Thiểu Tình thở dài một tiếng, xoay người đi đến trước cổ cầm, cúi đầu, tay nắm chặt.
“Nếu ngày sau ta có tư cách thú ngươi, hẳn nhiên sẽ chính thức lên núi cầu hôn. Nếu Bạch Thiểu Tình không có tiền đồ, việc hôm nay chưa bao giờ xảy ra, xin Bạch cô nương hãy quên ta đi!”
“Vậy… Vậy…” Tiếng khóc nức nở nhỏ không thành tiếng, “Vậy ta chờ ngươi có tiền đồ.”
Giấu chiếc khăn tay mang theo tình cảm ấm áp vào ngực, Phương Nghê Hồng nhặt bảo kiếm lên, chăm chú nhìn bóng dáng Bạch Thiểu Tình, xoay người mà đi.
Đáng tiếc nàng đi quá vội vàng, không thấy được trong con ngươi trong suốt của Bạch Thiểu Tình ẩn chứa vẻ thỏa mãn sau khi quỷ kế được thỏa mãn.
…
Ba ngày sau, đại đệ tử phái Hoa Sơn Chu Nhược Văn phụng sư mệnh (lệnh của sư phụ) đến Bạch gia sơn trang truyền tin, nhưng không thấy trở lại Hoa Sơn.
Thi thể của hắn, được phát hiện gần Bạch gia sơn trang, chiêu thức bị trúng, lại là tuyệt học bí truyền của Hoa Sơn —— Phong Hoa Nhược Vô Thanh. Thả trên xác chết, là một con dơi khô, trên đó còn dùng kim viền vàng bốn chữ “Cửu Thiên Biên Bức” cực lớn.
Việc này làm trên dưới Hoa Sơn chấn động, chưởng môn hạ lệnh điều tra. Phương Nghê Hồng cực kì thương tâm, nhưng hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ với Bạch Thiểu không biết võ công. Miễn cho Bạch Thiểu Tình bị nghi oan, nàng đương nhiên sẽ ngậm miệng không nói việc đêm đó.
————————————————————
[1] ‘Bạn’ ở đây là người phụ họa, người kèm, người có thể hiểu được tiếng đàn, không phải có nghĩa là ‘bạn bè’.
[2] Ngữ âm thời kì Chu Tần.
[3] Tử Long hay Triệu Tử Long hay Triệu Vân. Quan Công hay Quan Vũ. Nói chung hai người này đều là tướng tài của TQ xưa. Ai muốn tìm hiểu thêm về hai vị này xin cứ gg thẳng tiến.
[4]Công Tôn Đại Nương được xem như một bậc thầy về múa kiếm thời nhà Đường. Trong bộ võ phục, nàng chinh phục người xem bằng điệu múa khéo léo với trình độ nghệ thuật xuất chúng. Người hâm mộ nàng là các bậc uyên bác, những người được trọng vọng. Ngay cả nhà thơ Đỗ Phủ cũng đã từng làm một bài thơ để ca ngợi tài múa kiếm điêu luyện của nàng (bài Công Tôn Đại Nương đệ tử vũ kiếm khí hành).
Cá tính của Công Tôn đại nương : chỉ một đao đã vang dội tứ phương, sáng đẹp như Hậu Nghệ bắn mặt trời, kiêu hãnh như rồng bay công lượn, đến như tiếng sấm vang trời, dừng lại nhẹ nhàng như mặt biển lặng yên.
Chú thích trên được lấy từ nhà thiên vũ thần cung. Cám ơn bạn đã cho ta dẫn link ^^.
[5] Tứ huyền: còn gọi là tỳ bà. Trên wiki là đàn tỳ bà Việt, dưng mờ TQ nó cũng thế. Các bann lên đó tmf hiểu thêm nhé.
Băng tuyết trắng bạc đậu trên cành, phủ quanh bốn phía viện lạc, duy độc một dòng suối nhỏ đã bị đóng thành lớp băng trong suốt.
Nếu như con người vừa sinh ra được được trời định sẵn, thì tất có một loại người, trời sinh đã ấn định sẽ ăn miếng ngon nhất, uống rượu thơm nhất, mặc tơ tốt nhất, ở phòng sang nhất, ngắm cảnh đẹp nhất, ngoạn nữ nhân mỹ lệ nhất.
Tỷ như, Phong Long.
Phong Long nhàn nhã tự đắc, gắp một đũa món ăn là chiêu bài của đại trù Bạch gia tỉ mỉ chế biến, chậm rãi uống loại rượu trân quý mà Bạch gia cất giữ lâu ngày — nghe nói đã gần đến trăm năm, mặc xiêm y tơ tằm đệ nhất của Chiết Giang, do trù hành lão bản nương hàng năm tự mình đưa đến Phong gia, ánh mắt lướt qua song lan trong Đoan Tự lâu đẹp đẽ do Bạch gia chuyên chuẩn bị cho khách quý, thưởng ngoạn cảnh tuyết mới rơi rắc hôm qua.
Chỉ thiếu nữ nhân.
Không, không phải thiếu, mà là thứ hắn muốn bây giờ, cũng không phải nữ nhân.
“Phong Tuấn.”
Phong Long vừa mở miệng, ngoài rèm lập tức xuất hiện một đại hán với gương mặt chữ điền.
“Có.” Hành động dù như quỷ mỵ, vô thanh vô tức, cử chỉ lại cực kì trầm ổn, đột nhiên xuất hiện, nhưng lại không lộ chút kinh hoảng.
“Người Bạch gia đã đến?”
“Sáng sớm Bạch Mạc Nhiên đã đưa hai nhi tử tới gặp công tử, ta theo lời công tử phân phó, nhất nhất từ chối khéo, nói công tử mấy ngày liền bôn ba, hôm nay muốn dậy trễ một chút.”
Phóng mắt khắp thiên hạ, khách nhân mới sáng sớm đã ngăn chủ nhân đến, quả thật không nhiều lắm. Nhưng với thân phận và địa vị của Phong Long, dù có vô lễ thế nào thì người ta cũng phải nén giận.
“Ân.” Phong Long gật đầu, lại tỉ mỉ phẩm (thưởng thức) một ly hảo tửu, khen, “Rượu này quả nhiên nồng đậm, Bạch gia không ít thứ tốt.” Ngón tay thon dài thưởng thức chén rượu khéo léo, tựa hồ sinh ra hứng thú với chén rượu mà Bạch gia chuyên dùng để tiếp đón khách quý này.
Phong Tuấn khom người, lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, Phong Long nhanh chóng quăng chén rượu qua một bên, quay đầu nói, “Đi thôi!”
Hắn luôn luôn nói động liền động, Phong Tuấn biết rõ chủ tử tính tình, vội đi theo ra.
***Lão thiên gia cũng không bất công như Tống Hương Ly, tuyết đẹp như vậy đã rơi trước Đoan Tự lâu, đương nhiên cũng rơi xuống trước tiểu viện lạnh lẽo chỗ Bạch Thiểu Tình.
Tuyết trắng đẹp như một bức tranh.
Bạch Thiểu Tình không có tâm tình thưởng (ngắm) tuyết. Trong tiểu viện chỉ có hai người, mẫu thân không nhìn thấy cảnh tuyết như tranh, chỉ biết cảm giác rét lạnh, vì thế, y cũng không thích tuyết.
Huống chi, hôm nay y bị bệnh. Bệnh đến toàn thân vô lực, cả người như nhũn ra, nhưng vẫn không dám cho mẫu thân biết, để tránh cho bà thương tâm.
Cho nên, Bạch Thiểu Tình cô đơn nằm trong phòng mình, cả dược cũng không có một chén.
.
Phong Long không mời mà tới, đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái đã thấy Bạch Thiểu Tình tựa vào đầu giường, đôi mắt như sao nửa khép nửa mở, mặt mày ửng hồng.
“Bị bệnh?”
Khách đến thăm bất ngờ lên tiếng, Bạch Thiểu Tình ngẩn người, mở to mắt, “Phong công tử?”
Phong Long đi đến trước giường, cúi đầu nhìn, “Bệnh gì? Phong hàn?” Không hỏi nguyên do, ba ngón tay hữu lực tuyệt đẹp đã đáp xuống cổ tay Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình cả kinh, vội rụt tay lại, giấu dưới chăn bông.
Hai đôi mắt cùng long lanh sáng ngời, chạm nhau giữa không trung.
Bạch Thiểu Tình tựa hồ không muốn dây dưa với Phong Long, ánh mắt vừa chạm nhau đã rời đi ngay lập tức. Phong Long nhìn kỹ một lát, chậm rãi nở nụ cười phơi phới bên môi, “Thưởng tuyết cần có bạn, ta cố ý tới tìm ngươi. Hôm qua đã nói ngươi phải tiếp khách, sao hôm nay đã bệnh đến thế này?”
Bạch Thiểu Tình cười khổ, “Ta không luyện võ, làm sao có thể so được với các ngươi? Ta sinh ra đã gầy yếu, thời tiết thay đổi một cái là bệnh, ngay cả ta cũng chán ghét mình.”
“Thật vậy sao…”
Phong Long không biết nghĩ đến cái gì, trầm mặc xuống. Đôi mắt thâm thúy của hắn cất cất giấu ám quang, không biết đã từng làm cho bao nhiêu nhân sĩ võ lâm phải tránh né. Nhưng giờ phút này nhìn chăm chú Bạch Thiểu Tình một lúc sau, Bạch Thiểu Tình vẫn không nhúc nhích tựa vào gối, mắt xem mũi, mũi xem tâm, mặc ánh mắt hắn du di khắp người.
“Thì ra là thế,” Phong Long lại cười cười, xoay người đi đến trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở đại kỳ của Bạch gia phía trên đình phía xa xa, nói nhỏ, “Khách nhân ta đây xem ra cũng là bị chán ghét a!”
“Sao thế được, Phong công tử là khách quý, Thiểu Tình không thể tiếp khách, cảm thấy được có thật thất vọng…”
Phong Long bỗng nhiên xoay người, cười lạnh nói, “Vậy đêm qua Tam công tử gắng gượng đứng dưới tuyết cả đêm, là vì chứng tỏ người đọc sách thể yếu nhiều bệnh?”
Dụng tâm bị Phong Long thẳng thừng vạch rõ, Bạch Thiểu Tình không sợ hãi, ngược lại còn cười, đôi môi duyên dáng chậm rãi cong lên, nghiền ngẫm nhìn Phong Long, “Phong công tử khi làm khách lại có thú đi rình chủ nhân?”
Tầm mắt như có thể thu lại vạn vật trên thế gian, lần thứ hai chuyển qua mặt Bạch Thiểu Tình. Lúc này đây, Phong Long cực kì chuyên tâm, cực kì chuyên tâm mà nhìn. Đôi mi đen nhánh của hắn có phần căng cứng, khóe môi cũng chẳng cong lên; mà một khi nụ cười đã mất, khuôn mặt anh tuấn kia sẽ làm cho người ta có cảm giác áp bách đến không thở nổi.
Bạch Thiểu Tình không tránh đi, chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt Phong Long.
Ánh mắt sắc bén như kiếm, đụng tới con ngươi trong suốt của Bạch Thiểu Tình, giống như đâm vào làn nước— xuyên qua, nhưng lại không thể tạo nên gợn sóng.
.
Không biết qua bao lâu, Phong Long mới thu hồi ánh mắt, khẽ cười, “Ta không rình trộm, là bọn gia đinh nói cho ta biết.”
Hắn cười đến vô cùng thoải mái, rất có phong độ, xuân phong say lòng người lại nhộn nhạo phủ lên căn phòng bé nhỏ.
“Thật sao?”
“Hôm qua vừa thấy, đã sinh lòng ngưỡng mộ, cho nên mới hỏi thăm gia đinh một chút về Tam công tử “
Bạch Thiểu Tình vẫn giữ nguyên hai chữ không nặng không nhẹ kia, “Thật sao?”
“Ngươi mệt mỏi, ta đi trước.”
“Không tiễn.”
Cửa gỗ lâu năm không được tu sửa, kẽo kéo khép lại giấu đi bóng dáng Phong Long.
.
Bạch Thiểu Tình nằm nơi đầu giường, nhắm mắt lại, yên lặng đếm ba mươi hơi. Ba mươi hơi sau, hơi thở nhẹ nhàng bỗng nhiên cấp bách, khuôn mặt vốn ửng hồng bỗng nhiên tái nhợt.
Y rút bàn tay giấu dưới lớp chăn bông.
Một tiểu đao sắc bén nắm trên tay. Mà tay, đang phát run đến không thể khống chế.
“Người này không thể chọc, đem Bích Lục kiếm chơi đùa không đến tay.” Từ trên giường xoay người nhảy dựng lên, Bạch Thiểu Tình lầm bầm lầu bầu, “Lập tức rời đi, cách hắn càng xa càng tốt.”
Y lấy bút mực ra, vội vàng lưu lại mấy lời, lại đặt tờ giấy lên bàn, buộc chắc tay nải đã chuẩn bị từ lâu lên lưng, sau đó như có chút hy vọng mà nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
Không ngoài sở liệu, ngoài viện, đã có một thân ảnh lanh lợi đang lo lắng chạy tới.
Bên môi Bạch Thiểu Tình hiện lên ý cười mơ hồ, trong đôi mắt sáng như sao hiện lên ngọn lửa tinh quái.
“Ngươi tới, ta lại phải đi. Xem ra hôm nay đã không có duyên nhìn thấy kiếm pháp Hoa Sơn. Đáng hận, đều là xui xẻo do họ Phong kia mang tới.”
Thân ảnh cao to, ở sau cửa sổ chợt lóe rồi biến mất.
Phương tâm động, chuyện ti triền. (lòng đã động, tơ tình vướng vít triền miên)
.
Trước giường bệnh, vừa lúc phó tình đạt ý (biểu đạt tình ý), ấm áp vô hạn.
“Bạch Thiểu Tình?” Thanh âm thanh thúy khẽ cất, Phương Nghê Hồng đứng ngoài cửa đợi một lúc rồi mới đánh bạo đẩy cửa phòng ra, “Nghe nói ngươi bị bệnh, ta…”
Trong phòng trống rỗng, chỉ dư lại hương vị đặc biệt của chủ nhân.
Phương Nghê Hồng mím môi, đi vào phòng, ánh mắt thất vọng dao động chung quanh, cuối cùng dừng lại lá thư để lại trên bàn——
[Phương cô nương, đa tạ ngươi đã tới thăm ta. Nhưng thân phận Thiểu Tình có điều khó nói, chỉ làm thanh danh cô nương bị tổn hại, cho nên đành phải mang bệnh mà rời đi.
Hoa Sơn ước hẹn, nếu ba tháng sau cô nương vẫn nhớ không quên, Thiểu Tình nhất định sẽ tự thân bái kiến, đáp tạ huề thủ chi ân (tự mình đến gặp, cảm tạ ơn đã đưa đi cùng).
Lại: phòng năm quanh năm lạnh lẽo, không có người đến. Nếu cô nương không đến, phong thư này sẽ lưu lại đến năm sau, Thiểu Tình quay về sẽ tự tay xử lý.]
Nét bút rắn rỏi kiên cường, làm người ta như nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của người viết.
Phương Nghê Hồng xem lại thư, vừa thở dài vừa vui mừng, trong lòng chua xót ngọt ngào, trong cái ngọt mang theo vị đắng, nhưng vẫn không thể nói rõ đó là tư vị gì.
Bỗng hít vài hơi, mới phát giác đã qua mấy canh giờ, biết sư huynh giờ này hẳn là đang tìm mình khắp Bạch gia sơn trang, nàng vội vàng giấu thư vào người, lặng lẽ khép cửa phòng lại.
Nhưng không biết, lần này Bạch Thiểu Tình bệnh, là cố ý phạm vì nàng.
.
Y thích mây.
Mây, hay thay đổi, không bao giờ có cùng một sắc, có khi là trắng thuần như tuyết, có khi đỏ tươi như máu, có khi lại như má mỹ nhân, trắng trắng hồng hồng, không thể thấy rõ bên trong.
Nhưng y thích nhất, lại là mây đen. Loại mây càng trầm càng ám, y lại càng thích.
Ai bảo y thích màu đen. Đồ đen, giày đen, còn cả mây đen.
.
Bạch Thiểu Tình nằm ngửa trên xe bò chất đầy rơm cỏ, ngơ ngẩn nhìn đám mây trắng lững lờ trôi trên trời.
Rời khỏi Bạch gia đã ba tháng, rét đậm sớm đã qua, xuân ý dạt dào. Mà trong xuân ý thế này, trong võ lâm không ngừng phát sinh mấy chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ.
Không nhỏ, là bởi vì gần đây các thi thể được phát hiện đều là đệ tử của các đại môn phái, hơn nữa đều chết vì chiêu thức của chính mình, làm các môn phái thấy cưc kì nhục nhã.
Không lớn, là bởi vì kẻ chết cũng không phải nhân vật cấp tông sư, mà chỉ là đệ tử tiểu bối, công lực còn kém.
Sự tình càng nháo càng lớn, ngay cả tứ đại gia trên giang hồ cũng không thể tiếp tục che đậy được nữa, chỉ đành tuyên cáo thiên hạ: kẻ giết người, là Biên Bức.
Nhưng càng đáng hận chính là, hung thủ này ngày càng táo tợn, lần gần đây nhất, không ngờ dám ngông nghênh đánh dấu trên thi thể danh hào của mình —— Cửu Thiên Biên Bức.
Dơi bay lên chín tầng trời, cánh đen phấp phới, lướt qua tầng mây.
Mà đủ loại bất lợi đồng loạt ập xuống Bạch gia, cũng làm cho Bạch gia ứng phó đến sứt đầu mẻ trán. May mà trên giang hồ, Bạch gia rất có địa vị, Bạch Mạc Nhiên lại tỏ vẻ nhất định sẽ tìm lại công lý cho nhưng chết, mới tạm thời áp chế mọi người đang sôi sục.
.
Bạch Thiểu Tình nheo mắt, lại nhìn bầu trời xanh thẳm.
Trong ba tháng này, y đã từng lén quay về Bạch gia. Bạch gia đối xử với mẫu thân không tốt, nhưng ở phương diện y phục, ăn uống, nơi ở cũng không đến nỗi quá hà khắc, cũng để hai nha đầu thêm bếp lò cho nương. Chỉ vì điều ấy, y đã để Bạch Thiểu Tín chiếm được món hời đáng giá.
Người quen biết y trở về, trong ngoài Bạch gia y đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay, huống chi khinh công của y, bây giờ Bạch Mạc Nhiên so ra còn kém. Dơi là loài bay lượn, đương nhiên khinh công phải là hàng đầu.
.
Xe bò bỗng nhiên dừng lại.
“Vị công tử này, chúng ta đã đến nơi rồi. Xe bò của lão phải đi đường này, công tử muốn lên Hoa Sơn phải đi đường kia.”
“Đa tạ lão trượng, đây là chút ít tiền xe.” Từ trong lòng lấy ra một xâu tiền đồng ném cho lão nhân, Bạch Thiểu Tình nhảy xuống từ chiếc xe bò, chậm rãi đi tiếp.
***Thương Sơn cao ngất, cây rừng rậm rạp, một con đường đã được sửa cho cực kì rộng rãi thông thẳng lên núi, nơi cao cao kia là một tòa kiến trúc cao to hùng vĩ.
“Xa hoa quá a.” Vô luận lời này mang ý tán dương hay là châm chọc, nhưng thanh âm Bạch Thiểu Tình vẫn rất ôn hòa êm tai.
Hắn thấy lão hán đánh xe đã hoàn toàn khuất bóng, lại kín đáo liếc mắt dò xét xung quanh, thân hình thoáng động, như cung tiến nhẹ nhàng bắn vào rừng.
Bởi vì nếu theo đường lớn mà lên núi thì quá gây chú ý, y cố gắng tránh điều đó.
Thi triển thân pháp một hồi, chỗ xương sườn bỗng nhiên ẩn ẩn phát đau, Bạch Thiểu Tình nhíu mi, ấn lên miệng vết thương, nín thở.
Miệng vết thương này rất mới, chỉ cần cởi bỏ ngoại y là có thể thấy được một dấu chưởng ấn xanh tím trên da thịt trơn nhẵn như lụa. Bạch Thiểu Tình còn nhớ rõ khi chưởng ấn này đánh ra, Hô Diên Lạc không dám tin vào mắt mình —— vừa nãy còn là thanh niên tuấn mỹ ôn nhu mỉm cười với mình, không ngờ ngay phút sau lại dùng tuyệt chiêu mình mới truyền thụ cho y có một ngày trước đó, đưa gã vào chỗ chết.
“Ngươi hẳn là muốn biết vì sao, đúng không?” Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nhìn gã, phun ra một ngụm máu tươi.
Không hổ là kẻ tài giỏi của Không Động đã được chưởng môn truyền hết bí kĩ (chiêu thức bí mật), ngay cả lúc bị thương khi bị tập kích gần như thế, lúc sắp chết vẫn có thể phản kích một chưởng. nếu còn thời gian, tất sẽ thành tông sư hạng nhất trên giang hồ.
Đáng tiếc, gã đã không còn thời gian.
Bạch Thiểu Tình tự hỏi tự đáp, “Bởi vì ta không thích bị người đặt dưới.”
Khi đang nói, Hô Diên Lạc đã ngừng thở.
.
Trong rừng, tiếng chim hót vang, môn nhân đệ tử phái Hoa Sơn tuần sơn không phát hiện ra Bạch Thiểu Tình đang tới gần. Y di chuyển như con thỏ mà lẻn vào phái Hoa Sơn, đôi mắt đen láy linh động đảo quanh.
Muốn tìm nơi ở của Phương Nghê Hồng không khó, muốn để lại thư ở chỗ không người phát hiện cũng không khó, muốn Phương Nghê Hồng không nói cho bất kì ai, lén lút chạy ra ngoài gặp y, lại càng là chuyện dễ dàng.
Thiên hạ có chuyện gì dễ dàng hơn nữ tử muốn lén lút chạy ra ngoài gặp gỡ người thương?
.
Lưu lại một lát ở chỗ gần Hoa Sơn, Bạch Thiểu Tình liền tiêu sái xuống núi.
***Tà dương vừa lặn, nơi tĩnh lặng dưới chân Hoa Sơn, hương án cổ cầm đã được chuẩn bị. Bạch Thiểu Tình thư thư phục phục ngủ cả buổi chiều, rồi sau đó sơ tẩy một hồi trong suối nước, ngẩng đầu nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, xoay người ngồi trước đàn.
Ngón gảy, dây rung.
tiếng đàn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như phượng hoàng vỗ cánh, từ từ bay lên trời, xoay vòng không đi.
Một khúc đã hoàn, Bạch Thiểu Tình vẻ mặt trang nghiêm, mi chính thần thanh.
Y thản nhiên mở miệng, “Ngươi đã đến?”
Phía sau cây lộ ra một bóng phấn lam (màu làm nhạt), có bóng người thướt tha đứng dậy.
“Làm sao ngươi biết ta đến đây?”
“Lòng người đánh đàn phải tĩnh, ta nghe được tiếng ngươi giẫm lên đoạn cành khô.”
Phương Nghê Hồng ngọt ngào cười, “Tài đàn của ngươi cầm thật tốt.”
“Thật vậy sao?” Bạch Thiểu Tình mỉm cười, rồi thu lại nụ cười ấy, than nhẹ, “Đáng tiếc, độc tấu không bạn [1], càng thêm vẻ u sầu.”
“Ta làm bạn, được không?”
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình sáng lên, lấp lánh như ánh sao, kinh hỉ nói, “Phương cô nương có thể múa?”
“Không thể.” Phương Nghê Hồng lắc đầu.
“Phương cô nương biết hát?”
“Ha ha, ngũ âm của ta không được đầy đủ, các sư huynh vừa nghe ta ca hát đã vội che tai chạy toán loạn như thú rừng.”
Ánh mắt sáng như sao ảm đạm vài phần, “Vậy… Vậy Phương cô nương đang trêu chọc Thiểu Tình?”
“Ngươi đó a! Cả người chỉ có khí chất thư sinh hủ lậu, chỉ biết ca múa.” Phương Nghê Hồng dậm dậm chân, lộ ra dáng vẻ như nữ nhân. “Ta cứ thế này đứng cạnh nghe ngươi đánh đàn, vậy không tính là bạn sao? Thường nói tri âm khó cầu, ngươi đã có một tri âm, còn không biết đủ?”
“Đúng, đúng, Phương cô nương nói rất đúng.” Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thiểu Tình mất đi nụ cười, “Cổ âm [2] quẩn quanh, người thời nay cảm thán. Nếu có thể sinh ở thời cổ, vậy thì tốt đến bao nhiêu.”
Đôi tay thon dài lại hất, trong ôn uyển (ôn nhu khéo léo) vang lên âm thanh tưng tưng, làm người phải sôi trào nhiệt huyết.
“A, cổ nhân thì có gì tốt?”
“Xưa có Tử Long Quan Công [3], nếu có thể gặp mặt một lần, chẳng phải là vinh hạnh lắm thay?”
“Triệu Tử thì có thể, nhưng Quan Công là anh hùng, hiện giờ giang hồ cũng có anh hùng khắp nơi khắp chốn. Bạch gia lão gia tử không nói, vậy còn Phong Long thì sao? Còn nữa, cha ta là chưởng môn Hoa Sơn, cũng có thể coi là bậc anh hùng chứ!” Phương Nghê Hồng ngồi cạnh Bạch Thiểu Tình, lên tiếng trong trẻo phản bác.
“Phương cô nương hôm nay muốn cùng thư ngốc như ta đấu lý sao?” Bạch Thiểu Tình quay đầu, cười toe toét với nàng, chậm rãi nói, “Xưa có Công Tôn Đại Nương múa kiếm [4], phong tư động lòng người, thiên hạ vô song.”
Phương Nghê Hồng vỗ tay cười to, “Nói đến múa kiếm thì ngươi cũng phải nhận thua.” Khẽ đứng dậy, rút bảo kiếm ra, quả nhiên theo tiếng đàn mà múa.
Di chuyển nhẹ nhàng, mềm nhẹ như rồng lượn, thoắt nhanh thoắt chậm, như khinh ca mạn vũ, uẩn chế địch tiên cơ (múa uyển chuyển, như tiên cơ chế địch).
Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên, sang sảng cười một trận, đầu ngón tay bỗng nhiên nhanh hơn, tứ huyền [5]gẩy mạnh, tức thời như thiết mã kim qua (vó ngựa lưỡi mác), tất cả đều gói trọn trong ngũ âm.
Kỳ âm đột nhiên tấu, một khúc đã hết.
Một bộ Hoa Sơn nhập môn kiếm pháp cũng vừa vặn múa xong. Tiếng đàn, kiếm thuật, lại phối hợp đến tự nhiên trọn vẹn.
Phương Nghê Hồng tra lại kiếm, cùng Bạch Thiểu Tình nhìn nhau cười, đắc ý dào dạt nói, “Ta múa kiếm so với Công Tôn Đại Nương thế nào?”
Bạch Thiểu Tình không đáp, ý tán thưởng trong mắt làm Phương Nghê Hồng tâm hoa nộ phóng (vui sướng thỏa mãn) hơn bất cứ thứ gì.
“Phương cô nương, còn có thể múa không?”
“Đương nhiên.”
“Có thể múa thêm khúc khác được không?”
Phương Nghê Hồng hất cằm lên, “Ngươi có thể đàn khúc khác, ta khắc có thể múa bài khác.”
“Hảo!”
Bạch Thiểu Tình lại so dây, tiếng đàn lại lần nữa cất lên.
Lòng hiếu thắng của Phương Nghê Hồng đã bị khơi dậy, liên tiếp mười hai khúc, không ngờ lại dùng Thập Nhị Sáo Hoa Sơn kiếm pháp (kiếm pháp mười hai bộ của Hoa Sơn). Cuối cùng là tuyệt học bí truyền của Hoa Sơn —— Phong Hoa Nhược Vô Thanh (tao nhã không tiếng động).
Tiếng đàn rốt cục ngừng.
Bạch Thiểu Tình đứng lên, bước thong thả đến trước Phương Nghê Hồng đầy mồ hôi, lấy ra khăn tay.
“Phương cô nương, ta đã phục.” Ánh mắt thanh niên, ôn nhu như nước.
Thời khắc này, Phương Nghê Hồng đã quên rằng mình đang mệt mỏi, kinh ngạc tiếp nhận khăn tay.
“Ta không phải người trong võ lâm, không rõ những quy củ trong chốn võ lâm. Nhưng, dường như các phái trong võ lâm không muốn cho ngoại nhân xem kiếm pháp của bọn họ.” Trong ngữ khí của Bạch Thiểu Tình ẩn ẩn chút lo sợ không yên, “Cô nương vừa mới múa, không phải là kiếm pháp không thể cho ta xem chứ?” Bị Bạch Thiểu Tình nhắc tỉnh, Phương Nghê Hồng nhịn không được âm thầm kêu: hỏng bét rồi!
Không xong! Nếu bị phụ thân biết, tất không thể thiếu trách phạt…
Nhưng vừa ngẩng đầu, thấy gương mặt thư sinh của Bạch Thiểu Tình, lại thấy yên lòng.
“Ngươi không cần lo lắng. Cái đó chỉ là mấy chiêu thức thông thường trong võ lâm, tiêu sư bình thường cũng sẽ hồ lộng (múa may) vài chiêu thôi, làm sao xưng là võ công độc môn được.” Khóe miệng Phương Nghê Hồng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hài tử. “Với lại, dù là Hoa Sơn kiếm pháp thì sao chứ? Ta chỉ múa có một lần, làm sao ngươi học được? Thiên tư của đại sư huynh cao như vậy, nhưng muốn học bộ kiếm pháp này cũng phải mất hơn nửa tháng đó! Nhưng mà ngươi ngàn vạn lần đừng nói với bất kì ai là ta dã múa kiếm cho ta xem, bằng không cha nương sẽ lại mắng ta hồ nháo (làm liều/càn quấy).” Nàng dặn dò Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình gật đầu, “Yên tâm, ta thề, tuyệt không nói cho người khác.”
“Ân, ta tin ngươi.”
Tà dương đã lặn, mắt đẹp trong suốt, thân ảnh hai người càng dựa vào gần sát, tâm tư vô hạn, đều không ở trong lời.
Khi mặt sắp chạm mặt, Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên khẽ chấn động, giống như mới vừa chợt nhớ ra nam nữ khác biệt.
“Sắc trời không còn sớm, Phương cô nương xin quay về đi.”
“Ta không muốn đi.”
“Trăm triệu không thể. Ta ngươi là cô nam quả nữ, sao có thể như thế? “ Bạch Thiểu Tình thở dài, “Ta thích ngươi, mời ngươi, sao có thể để ngươi phải chịu tiếng xấu?”
Phương Nghê Hồng cảm động, sâu kín nhìn hắn một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói, “Vậy ngươi… Ngươi có lời gì muốn nói với ta không?”
Bạch Thiểu Tình thở dài một tiếng, xoay người đi đến trước cổ cầm, cúi đầu, tay nắm chặt.
“Nếu ngày sau ta có tư cách thú ngươi, hẳn nhiên sẽ chính thức lên núi cầu hôn. Nếu Bạch Thiểu Tình không có tiền đồ, việc hôm nay chưa bao giờ xảy ra, xin Bạch cô nương hãy quên ta đi!”
“Vậy… Vậy…” Tiếng khóc nức nở nhỏ không thành tiếng, “Vậy ta chờ ngươi có tiền đồ.”
Giấu chiếc khăn tay mang theo tình cảm ấm áp vào ngực, Phương Nghê Hồng nhặt bảo kiếm lên, chăm chú nhìn bóng dáng Bạch Thiểu Tình, xoay người mà đi.
Đáng tiếc nàng đi quá vội vàng, không thấy được trong con ngươi trong suốt của Bạch Thiểu Tình ẩn chứa vẻ thỏa mãn sau khi quỷ kế được thỏa mãn.
…
Ba ngày sau, đại đệ tử phái Hoa Sơn Chu Nhược Văn phụng sư mệnh (lệnh của sư phụ) đến Bạch gia sơn trang truyền tin, nhưng không thấy trở lại Hoa Sơn.
Thi thể của hắn, được phát hiện gần Bạch gia sơn trang, chiêu thức bị trúng, lại là tuyệt học bí truyền của Hoa Sơn —— Phong Hoa Nhược Vô Thanh. Thả trên xác chết, là một con dơi khô, trên đó còn dùng kim viền vàng bốn chữ “Cửu Thiên Biên Bức” cực lớn.
Việc này làm trên dưới Hoa Sơn chấn động, chưởng môn hạ lệnh điều tra. Phương Nghê Hồng cực kì thương tâm, nhưng hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ với Bạch Thiểu không biết võ công. Miễn cho Bạch Thiểu Tình bị nghi oan, nàng đương nhiên sẽ ngậm miệng không nói việc đêm đó.
————————————————————
[1] ‘Bạn’ ở đây là người phụ họa, người kèm, người có thể hiểu được tiếng đàn, không phải có nghĩa là ‘bạn bè’.
[2] Ngữ âm thời kì Chu Tần.
[3] Tử Long hay Triệu Tử Long hay Triệu Vân. Quan Công hay Quan Vũ. Nói chung hai người này đều là tướng tài của TQ xưa. Ai muốn tìm hiểu thêm về hai vị này xin cứ gg thẳng tiến.
[4]Công Tôn Đại Nương được xem như một bậc thầy về múa kiếm thời nhà Đường. Trong bộ võ phục, nàng chinh phục người xem bằng điệu múa khéo léo với trình độ nghệ thuật xuất chúng. Người hâm mộ nàng là các bậc uyên bác, những người được trọng vọng. Ngay cả nhà thơ Đỗ Phủ cũng đã từng làm một bài thơ để ca ngợi tài múa kiếm điêu luyện của nàng (bài Công Tôn Đại Nương đệ tử vũ kiếm khí hành).
Cá tính của Công Tôn đại nương : chỉ một đao đã vang dội tứ phương, sáng đẹp như Hậu Nghệ bắn mặt trời, kiêu hãnh như rồng bay công lượn, đến như tiếng sấm vang trời, dừng lại nhẹ nhàng như mặt biển lặng yên.
Chú thích trên được lấy từ nhà thiên vũ thần cung. Cám ơn bạn đã cho ta dẫn link ^^.
[5] Tứ huyền: còn gọi là tỳ bà. Trên wiki là đàn tỳ bà Việt, dưng mờ TQ nó cũng thế. Các bann lên đó tmf hiểu thêm nhé.
/31
|