Nửa đêm“Ngươi lại đang sờ vệt sẹo kia sao… Mỗi khi ngươi chạm vào vết sẹo này, ta sẽ bất giác nghĩ đến Tam Xích đao.”
“Tam Xích đao, đúng là khắc tinh của Hoành Thiên Nghịch Nhật công.”
“Nhưng ngươi không biết, khi ta biết thứ cắm vào bên hông chính là Tam Xích đao, trong lòng lại rất vui mừng.”
“Bởi vì ngay lúc đó, ta đã hiểu được một chuyện.”
“Ta hiểu rằng, dơi là không thể giam giữ được. Ngươi giam giữ nó, nó sẽ điên cuồng đâm đầu vào tường, cho đến khi đầu rơi máu chảy.”
“Khi ta hiểu được, ta đã ra một quyết định.”
“Ta muốn mạo hiểm một lầm, một lần nguy hiểm cực lớn. Nguy hiểm mà đến cuối cùng, có lẽ chính mình cũng không thể nào khống chế được.”
“Mạo hiểm rất lớn rất lớn này, có lẽ ta không thể khống chế mạo hiểm; nhưng nó lại có một kết quả nhất định. Chính là, từ nay về sau, toàn bộ võ lâm sẽ không có kẻ nào dám khi dễ ngươi nữa.”
“Chính nghĩa sẽ trở về võ lâm; mà ngươi, sẽ trở thành truyền thuyết cao cao tại thượng. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể có được tất cả ngươi muốn. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể sống tốt lắm, tốt lắm.”
“Tất cả, chỉ cần ngươi nguyện ý.”
“Ta?”
“Ngươi cần gì phải quan tâm đến đường lui của ta? Nếu không có ngươi, ta còn cần đường lui làm gì?”
.
***.
Không người…“Giang hồ là một nơi làm người ta hướng tới.”
“Tổ tiên của chúng ta, người kiệt xuất nhất trong tứ đại gia tộc, hy vọng sẽ nhìn người đó mà hướng tới.”
“Đáng tiếc, bọn họ thông minh bị thông minh hại, dục tốc bất đạt.”
“Mà ngay cả kỳ công đệ nhất thiên hạ, cũng bị nhiễm ô danh.”
“Kỳ thật Hoành Thiên Nghịch Nhật công, vốn là võ công chính nghĩa.”
“Võ công không phân biệt được chính nghĩa hay tà ác. Chỉ là… Lần sau ngươi che mặt rangoaif giữ gìn chính nghĩa, chỉ có thể dùng được nội lực của Hoành Thiên Nghịch Nhật công, không thể sử dụng chiêu thức của nó. Trong chốn giang hồ, dù sao vẫn còn người biết nó.”
“Chỉ là đêm nay ngươi không đi được.”
“Thắt lưng người đêm nay đau đến không đứng dậy được, làm sao ra ngoài giữ gìn chính nghĩa?”
“…”
“Ta biết Hoành Thiên Nghịch Nhật công của ngươi đã luyện được đến thất trọng. Nhưng ngươi có biết ý nghĩa của cửu trọng Hoành Thiên Nghịch Nhật công không?”
“Ý nghĩa của cửu trọng Hoành Thiên Nghịch Nhật công, chính là vô luận ngươi phản kháng thế nào, đêm nay thắt lưng vẫn không thể đứng dậy được.”
.
***.
Thì thầm…“Biên Bức nhi, tiểu Biên Bức nhi, để ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe nè.”
“Đương nhiên vẫn chuyện là tình là gì ấy mà. Chuyện xưa này, nói cả ngàn lần cũng không chán, Ta biết, ngươi cũng không chán nghe câu chuyện này đâu.”
“… Đương nhiên, lúc kể chuyện ấy mà, hay là cứ lên giường trước đi, rồi ta sẽ tỉ mỉ kể cho ngươi nghe…”
____________________________
.
.
.
Hãn, rốt cục cũng tới lúc viết được lời cuối sách rồi. “Biên Bức” đã bị ngâm dấm từ lâu, cuối cùng cũng có thể đi ra trông thấy mặt trời.
Trong văn chương không ngừng có người hỏi, tình là gì, và vẫn không ngừng có người trả lời. Mỗi người lại có câu trả lời cho chính mình.
Tôi thật sự hy vọng, tình, có thể thống khoái vui vẻ đâm một kiếm.
Tay nâng kiếm, quyết chí tiến lên, không phải do dự.
***Lộng bảo bảo mệt quá nha, khi người mệt mỏi ấy mà, thường ngay cả trái tim cũng mệt mỏi.
Hy vọng sau khi mọi người đọc được chuyện này, sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện thật hay.
Đây là hy vọng của từng tác giả đối với từng độc giả a…
Trong truyện, Bạch Thiểu Tình và Phong Long đều là người thích đứng nhìn cuộc vui, lời bọn họ hát là lời trong ‘trường sinh điện’ [1]. Bạch Thiểu Tình với tiểu nha đầu kia cũng có một lần hát bài đó nha. Bởi vì lời nhạc này rất phổ biến, bởi vì khi một người hát, người khác mới có thể đón nhận, giống như những ca khúc thịnh hành thời chúng ta hiện nay ấy.
_________________________________________________
[1] Trường Sinh Điện (长生殿): vở kịch do nhà soạn kịch Hồng Thăng viết kịch bản ở đời Thanh sơ, lấy đề tài từ bài Trường Hận Ca của Lý Bạch đời Đường và bài Mưa ngô đồng của nhà soạn kịch Bạch Phác đời Nguyên. Nội dung vở kịch xoay quanh câu chuyện tình yêu của Đường Huyền Tông và Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn, lồng vào đó là phê phán hoàng đế ngu ngốc, chính trị hủ bại làm cho vương triều bị diệt. Tuy kịch bản chỉ trích nhà vua xa xỉ, nhưng đồng thời lại đồng tình với tình yêu giữa vua và Dương Ngọc Hoàn, gián tiếp ủng hộ sự thống trị của nhà Minh, kí thác hy vọng vào tình yêu lý tưởng.
“Tam Xích đao, đúng là khắc tinh của Hoành Thiên Nghịch Nhật công.”
“Nhưng ngươi không biết, khi ta biết thứ cắm vào bên hông chính là Tam Xích đao, trong lòng lại rất vui mừng.”
“Bởi vì ngay lúc đó, ta đã hiểu được một chuyện.”
“Ta hiểu rằng, dơi là không thể giam giữ được. Ngươi giam giữ nó, nó sẽ điên cuồng đâm đầu vào tường, cho đến khi đầu rơi máu chảy.”
“Khi ta hiểu được, ta đã ra một quyết định.”
“Ta muốn mạo hiểm một lầm, một lần nguy hiểm cực lớn. Nguy hiểm mà đến cuối cùng, có lẽ chính mình cũng không thể nào khống chế được.”
“Mạo hiểm rất lớn rất lớn này, có lẽ ta không thể khống chế mạo hiểm; nhưng nó lại có một kết quả nhất định. Chính là, từ nay về sau, toàn bộ võ lâm sẽ không có kẻ nào dám khi dễ ngươi nữa.”
“Chính nghĩa sẽ trở về võ lâm; mà ngươi, sẽ trở thành truyền thuyết cao cao tại thượng. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể có được tất cả ngươi muốn. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể sống tốt lắm, tốt lắm.”
“Tất cả, chỉ cần ngươi nguyện ý.”
“Ta?”
“Ngươi cần gì phải quan tâm đến đường lui của ta? Nếu không có ngươi, ta còn cần đường lui làm gì?”
.
***.
Không người…“Giang hồ là một nơi làm người ta hướng tới.”
“Tổ tiên của chúng ta, người kiệt xuất nhất trong tứ đại gia tộc, hy vọng sẽ nhìn người đó mà hướng tới.”
“Đáng tiếc, bọn họ thông minh bị thông minh hại, dục tốc bất đạt.”
“Mà ngay cả kỳ công đệ nhất thiên hạ, cũng bị nhiễm ô danh.”
“Kỳ thật Hoành Thiên Nghịch Nhật công, vốn là võ công chính nghĩa.”
“Võ công không phân biệt được chính nghĩa hay tà ác. Chỉ là… Lần sau ngươi che mặt rangoaif giữ gìn chính nghĩa, chỉ có thể dùng được nội lực của Hoành Thiên Nghịch Nhật công, không thể sử dụng chiêu thức của nó. Trong chốn giang hồ, dù sao vẫn còn người biết nó.”
“Chỉ là đêm nay ngươi không đi được.”
“Thắt lưng người đêm nay đau đến không đứng dậy được, làm sao ra ngoài giữ gìn chính nghĩa?”
“…”
“Ta biết Hoành Thiên Nghịch Nhật công của ngươi đã luyện được đến thất trọng. Nhưng ngươi có biết ý nghĩa của cửu trọng Hoành Thiên Nghịch Nhật công không?”
“Ý nghĩa của cửu trọng Hoành Thiên Nghịch Nhật công, chính là vô luận ngươi phản kháng thế nào, đêm nay thắt lưng vẫn không thể đứng dậy được.”
.
***.
Thì thầm…“Biên Bức nhi, tiểu Biên Bức nhi, để ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe nè.”
“Đương nhiên vẫn chuyện là tình là gì ấy mà. Chuyện xưa này, nói cả ngàn lần cũng không chán, Ta biết, ngươi cũng không chán nghe câu chuyện này đâu.”
“… Đương nhiên, lúc kể chuyện ấy mà, hay là cứ lên giường trước đi, rồi ta sẽ tỉ mỉ kể cho ngươi nghe…”
____________________________
.
.
.
Hãn, rốt cục cũng tới lúc viết được lời cuối sách rồi. “Biên Bức” đã bị ngâm dấm từ lâu, cuối cùng cũng có thể đi ra trông thấy mặt trời.
Trong văn chương không ngừng có người hỏi, tình là gì, và vẫn không ngừng có người trả lời. Mỗi người lại có câu trả lời cho chính mình.
Tôi thật sự hy vọng, tình, có thể thống khoái vui vẻ đâm một kiếm.
Tay nâng kiếm, quyết chí tiến lên, không phải do dự.
***Lộng bảo bảo mệt quá nha, khi người mệt mỏi ấy mà, thường ngay cả trái tim cũng mệt mỏi.
Hy vọng sau khi mọi người đọc được chuyện này, sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện thật hay.
Đây là hy vọng của từng tác giả đối với từng độc giả a…
Trong truyện, Bạch Thiểu Tình và Phong Long đều là người thích đứng nhìn cuộc vui, lời bọn họ hát là lời trong ‘trường sinh điện’ [1]. Bạch Thiểu Tình với tiểu nha đầu kia cũng có một lần hát bài đó nha. Bởi vì lời nhạc này rất phổ biến, bởi vì khi một người hát, người khác mới có thể đón nhận, giống như những ca khúc thịnh hành thời chúng ta hiện nay ấy.
_________________________________________________
[1] Trường Sinh Điện (长生殿): vở kịch do nhà soạn kịch Hồng Thăng viết kịch bản ở đời Thanh sơ, lấy đề tài từ bài Trường Hận Ca của Lý Bạch đời Đường và bài Mưa ngô đồng của nhà soạn kịch Bạch Phác đời Nguyên. Nội dung vở kịch xoay quanh câu chuyện tình yêu của Đường Huyền Tông và Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn, lồng vào đó là phê phán hoàng đế ngu ngốc, chính trị hủ bại làm cho vương triều bị diệt. Tuy kịch bản chỉ trích nhà vua xa xỉ, nhưng đồng thời lại đồng tình với tình yêu giữa vua và Dương Ngọc Hoàn, gián tiếp ủng hộ sự thống trị của nhà Minh, kí thác hy vọng vào tình yêu lý tưởng.
/31
|