Rường cột chạm trổ, màn cửa nhẹ lay.
Tổng đàn tà giáo, thì ra không phải lúc nào cũng nặng nề âm khí.
Bạch Thiểu Tình ở dưới tàng cây, khoanh tay đứng đã hai canh giờ.
Lúc y im lặng, khuôn mặt lúc nào cũng như mang điều lo lắng gì đó, lại như có ý nghĩ bay bổng tận chín tầng mây. Gió nhẹ phất qua ống tay áo, làm cho người ta có cảm giác bất cứ lúc nào y cũng có thể theo gió bay đi.
Mi như viễn sơn, mâu tự điểm tất (mày như núi xa, mắt như nước sơn).
Tiếng ve chưa hề gián đoạt, đột nhiên không tiếng động nào vang lên thêm nữa.
Lọn tóc đen bóng, bỗng nhiên bị người nắm trong tay.
Không quay đầu lại, cũng biết đó là ai. Từ khi Phong Long liên tục chém giết thuộc hạ đắc lực trong giáo, trong tổng đàn của Chính Nghĩa giáo, còn có ai dám vô thanh vô tức chạm vào y như vậy nữa?
“Đại ca.” Có lẽ là mở miệng đã thành thói quen, hiện giờ dùng cách xưng hô, không còn vẻ ngượng ngập và bất đắc dĩ như lúc đầu nữa.
Yên lặng cảm nhận lọn tóc đen mềm như tơ như lụa trong tay, Phong Long trầm giọng hỏi, “Sách hôm qua đã thuộc chưa?”
“Đã thuộc cả.” Bạch Thiểu Tình xoay người, “Đại ca phải khảo công khóa (kiểm tra bài)?”
“Ngươi có phải lại muốn bắt đầu truy vấn, khi nào thì ta dạy cho ngươi tâm pháp của Hoành Thiên Nghịch Nhật công thực sự?”
Đôi mắt saai không lường được tản ra vẻ bát cần, Bạch Thiểu Tình lại xoay người, đưa ánh mắt về phía cành liễu mảnh, thản nhiên nói, “Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ dạy, ta cần gì phải nôn nóng?”
“Sao ngươi biết?” Phong Long mỉm cười, cùng y sóng vai mà đứng. “Không sợ ta cố ý dùng Hoành Thiên Nghịch Nhật công bức ngươi ở chỗ này, kéo dài thời gian?”
Bạch Thiểu Tình không đáp hỏi lại, “Cây liễu này dường như hơi lạ, giống như mới vừa được dời đến.”
“Không tồi.” Phong Long lạnh nhạt nói, “Ngươi thích liễu, ta biết.”
“Tâm tư của ngươi, ta cũng biết.” Bạch Thiểu Tình quay đầu, chống lại ánh mắt sâu thẳm của Phong Long, “Ngươi muốn ta.”
Ý cười khó thể phát hiện, gợi lên trên khóe môi Phong Long.
“Ngươi muốn ta, muốn ta phải tâm phục khẩu phục. Nếu đã chịu tốn công dời lão liễu ở Giang nam đến đây, sao lại nuốt lời không chịu dạy ta Hoành Thiên Nghịch Nhật công? Thứ tốt đến vậy, không thể không cho người ta chút ưu đãi.” Bạch Thiểu Tình nói nhỏ, “Lúc trước khi ta muốn học vài thứ trong tay người khác, cũng phải trả một cái giá rất lớn.”
“Thiểu Tình, ta nói rồi, không cho ngươi nhắc lại chuyện lúc trước.”
“Ngươi lại muốn dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ với ta?” Bạch Thiểu Tình nhíu mày, “Ta mới khá hơn một ngày, ngươi thật sự nhẫn tâm thế sao?” Hôm trước mới đụng phải vị đàn chủ phân đàn Lạc Dương, thật sự là quá vô dụng, mới một chiêu đã bị Phong Long chấn vỡ tâm mạch. Mà dưới ánh mắt tức giận của Phong Long, sau đó hẳn là khó tránh thêm một lần đau đớn da thịt nữa.
“Ngươi nhẫn tâm tùy ý giao mình cho những kẻ đó, đương nhiên ta sẽ nhẫn tâm giúp ngươi rửa sạch.”
Bạch Thiểu Tình cắn răng, “Chỉ cần có cơ hội, ta đương nhiên sẽ theo lòng mình mà làm.” Gương mặt, lại có vẻ nghịch ngợm như đang đùa giỡn với tình nhân.
Bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt trong suốt động lòng người như vây, cũng sẽ không đành lòng thương tổn.
Phong Long thản nhiên cười, ngón tay phượng bất lên, điểm trúng sáu đại huyệt trước ngực y kéo nhẹ, Bạch Thiểu Tình đã vô lực dựa vào trong ngực hắn.
“Đại ca, ngươi thật muốn đến một lần?” Bạch Thiểu Tình nhìn ánh mắt Phong Long, cứ như nhìn tình nhân của mình.
Sóng nước trong veo, tình ý kéo dài.
Phong Long cũng không phải không động tâm. Hắn ôm ngang lấy Bạch Thiểu Tình, đi vào phòng, vừa đi vừa hỏi, “Giao mình cho những kẻ đó, thực sự là tâm ý của ngươi?”
Bạch Thiểu Tình quay đầu. Khuôn mặt nghiêng nghiêng của y làm người ta liên tưởng đến pho tượng bằng đồng đen, kiên nghị không thể lên tiếng về những câu chuyện xa xưa ẩn giấu trong đó, xúc động lòng người.
Được Phong Long nhẹ nhàng đặt lên giường, Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên mở to mắt, “Ta biết, ngươi chủ tâm muốn tra tấn ta. Bởi vì, ngươi đã yêu ta. Ha ha, đường đường Phong đại giáo chủ, không ngờ lại thích một nam nhân tẫn khả phu (ai ai cũng có thể làm chồng)!” Y liều mạng cười hai tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Long.
Phong Long cười yếu ớt, lắc đầu thở dài, “Nếu ngươi đã sợ Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ đến chết, vì sao lại cứ cố tình không ngừng quyến rũ nam nhân vô dụng với ngươi? Chẵng sợ trên người bọn họ, có bí tịch tốt hơn cả Hoành Thiên Nghịch Nhật công?” Hắn vừa thở dài, tay vừa lật, chiếc bình mã não quen thuộc hiện ra rõ ràng dưới lòng bàn tay.
Cái bình màu huyết hồng như đâm vào mắt, Bạch Thiểu Tình đột nhiên quay đầu.
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi dám câu dẫn người nào, trừng phạt còn lại này, một lần cũng không thiếu.” Phong Long nhẹ nhàng nói, “Nhưng ngươi đang luyện công, bị thương nặng cũng không tốt. Ta sẽ không liên tục dùng dược, mỗi lần sẽ chờ ngươi vài ngày, cho ngươi khỏe lại rồi mới tiếp tục.”
“Đại ca…” Bạch Thiểu Tình nằm ngửa ở trên giường, lẳng lặng nhìn Phong Long cầm bình đến gần, “Không phải ngươi sợ ta chạy trốn, cho nên mới cố ý để ta mang thương tích trong người đấy chứ?”
“Thiểu Tình, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?” Phong Long nhíu mày, động tác không hề chậm lại, ngồi xuống bên giường, ung dung giúp Bạch Thiểu Tình cởi y phục, “Ngươi không phải sợ ta không biết bản lính của ngươi, nhất định phải mê hoặc hết tất cả thuộc hạ của ta sao?”
Cổ bình lạnh lẽo biến mất nơi cửa vào. Dù đã sớm chuẩn bị cắn chặt răng, Bạch Thiểu Tình vẫn nhịn không được hừ hừ mấy tiếng. Đừng nói mấy mươi lần, cho dù từ lúc sinh ra đã chịu tra tấn thế này hàng ngày, cũng không thể thích ứng nổi.
Thân thể Bạch Thiểu Tình chấn động mãnh liệt, mồ hôi trán thấm ướt mái tóc đen.
“Đại ca…” Y bỗng nhiên nhẹ giọng cầu xin, “Ta đau quá.” Giống như nếu có thể nhúc nhích, y đã sớm vươn tay nắm chặt ống tay áo Phong Long.
Phong Long yên lặng nhìn yn, trong mắt lóe ra tia sáng không rõ, không biết đang nghĩ điều gì.
“Đại ca, ngươi ôm ta một cái.” Bạch Thiểu Tình run rẩy, đôi môi đã không còn huyết sắc, âm thanh thê lương, “Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy?”
Sóng mắt Phong Long thoáng động, chậm rãi dựa sát vào, khoát tay, giải huyệt đạo trên người Bạch Thiểu Tình, nhẹ nhàng ôm y vào lồng ngực.
“Thiểu Tình, Thiểu Tình,” Hắn dán lên gương mặt lạnh như băng của Bạch Thiểu Tình, “Biên Bức ngươi lúc nào cũng tùy hứng làm bậy mà, chẳng lẽ cả đời này ngươi sẽ không có chân tâm với bất cứ ai ư?”
Bạch Thiểu Tình không đáp, chỉ nhắm mắt lại, chịu đựng cơn tra tấn từ Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ.
Y không đáp, Phong Long cũng biết đáp án.
Cửu Thiên Biên Bức, bay không qua chín tầng mây; tâm, lại vượt ra ngoài khoảng không đó. Y thích Liễu Mộ Liên của Giang Nam, tán thưởng Trương Thanh Y của Nga Mi, yêu Vinh gia Vinh Vị Đạt của Hà Bắc. Khi y thích họ, sẽ vì bọn họ đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh…
Nhưng chỉ một đêm qua đi, tình yêu mỏng mảnh hơn sợi tơ, đơn bạc hơn làn khói sẽ tan biến, tựa như giọt sương gặp ánh bình minh, bay biến không còn tăm hơi.
Y sẽ vẫn ra đi không trói không buộc, không vướng không bận.
Bạch Thiểu Tình, đa tình kỳ thật tối vô tình (nhiều tình cảm nhưng lại là kẻ vô tình nhất).
Phong Long nắm lấy người trong ngực, hỏi, “Nếu ta vẫn là Phong đại ca ngây ngây ngốc ngốc kia của ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn bên ta chứ?”
Người trong ngực không nói lời nào, nhưng bản tĩnh ngạo nghễ, cũng đã lẳng lặng phát ra từ trong cốt tủy.
“Quả thế.” Ngữ khí Phong Long lạnh hẳn, “Cho dù minh chủ võ lâm đượm tình thành khẩn, ngươi cũng chỉ bố thí cho một đêm, rồi sẽ lạnh nhạt rời đi.”
“Hừ, vì sao người nào cũng nghĩ có thể lưu lại ta? Ta không cần cái gì mà bảo vệ với chiếu cố, một mình thì có gì không tốt?” Bạch Thiểu Tình đã đau đến phát run, đường cong nơi khóe miệng lại vô cùng quật cường. “kẻ khi dễ ta liền giết, muốn lừa ta sẽ đoạt, ai có thể làm khố dễ được ta?”
Nói đến đây, y tựa như đã không thể chịu đựng nổi, ngừng lại không nói thật lâu, chờ đến khi thoáng dịu đi lại trợn mắt nói, “Đại ca, ngươi khác bọn họ, ngươi…”
Lòng Phong Long khẽ nhảy loạn. “Ta cái gì?” Kìm lòng không được mà ghé lỗ tai sát lại gần.
Tiếng cười rất nhỏ bật ra, Phong Long cảm nhận nguy hiểm đến gần, nhưng đã quá muộn.
Ngón tay tinh tế thường ngày vẫn vô lực, giờ phút này tràn ngập sức mạnh đâm về phía Phong Long. Khoảng cách ngắn như thế, biến hóa nhanh như vậy, Phong Long lại ôm Bạch Thiểu Tình trong ngực, trở tay không kịp. Điện quang hỏa thạc nảy lên, trước ngực tê rần.
Một kích đắc thủ, Bạch Thiểu Tình lại càng không dám chậm trễ chút nào, lưng uốn cong lên, nhảy ra, ngón tay di động nhanh như chớp, liên tục điểm hết toàn bộ huyệt đạo trên người Phong Long.
Chỉ một thoáng, tình thế xoay chuyển.
Đại cục đã định, Bạch Thiểu Tình mỉm cười với Phong Long, nhíu mày rút ra bình mã não dưới hạ thân.
Máu loãng kết hợp với dược dịch, chảy ra từ dưới thân. Y đau đến run cả người, lại nhìn đến Phong Long không thể nhúc nhích, nở nụ cười. “Cái bình này, ta muốn giữ lại.” Đặt bình mã não lại vào trong ngực, ăn mặc chỉnh tề.
Thân thể xoay lại, lại dùng thủ pháp vừa nãy, điểm hết huyệt đạo toàn thân Phong Long.
“Công phu của ngươi rất cao, đương nhiên phải cẩn thận một chút.”
Phong Long khẽ thở dài, “Ta sớm nên đoán được, phân đàn Chu Toàn của Lạc Dương, công phu điểm huyệt là nhất tuyệt trong giáo.”
“Trên người nam nhân khác dù không có bí tịch Hoành Thiên Nghịch Nhật công hiếm có, nhưng những thứ bàng môn tà đạo gì đó nhất địn vẫn phải có.” Bạch Thiểu Tình thản nhiên mỉm cười, “Ví như môn điểm huyệt này, không ngờ ngay cả huyệt đạo của Phong đại giáo chủ cũng có thể điểm được, chẳng phải là thú vị lắm sao?”
“Thiểu Tình thiên tư không cạn, mới có một ngày đã thông hiểu đạo lý, vận dụng thỏa đáng.” Trên mặt Phong Long không hề có chút dao động. “Nhưng ngươi lại bỗng nhiên có nội lực hùng hậu như vậy, chỉ dùng để Giải Thể thần công (kiểu như dồn sức một lần ấy)?”
“Bằng bản lĩnh của ta, còn chưa tới mức đó. Chỉ là miễn cưỡng dùng một chút, tạm thời tìm lại chút ít nội lực thôi.” Ánh mắt Bạch Thiểu Tình lóe sáng. “Ngươi khỏi phải dọa ta. Ta cũng biết Giải Thể thần công làm nguyên khí bị tổn thương. Đợi sống hết hôm nay, từ từ điều tức một tí là ổn.”
“Ngươi muốn chạy trốn? Vậy Hoành Thiên Nghịch Nhật công, ngươi không học nữa?”
Bạch Thiểu Tình chậm rãi tới gần, trên cao nhìn xuống nhìn Phong Long, bỗng nhiên phát tác, lật tay đánh hắn mấy chục cái cái tát.
Tiếng thịt trên lòng bàn tay vang lên trong phòng không ngừng, Bạch Thiểu Tình một hơi đánh cho Phong Long bên miệng đều là máu tươi, cười lạnh nói, “Phong đại giáo chủ có bất mãn không?”
“Ta thực vừa lòng.” Phong Long tuy miệng đầy máu tươi, nhưng vẫn là cười đến phong thái mê người. “Biên Bức công tử không dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ với ta, đã là thủ hạ lưu tình rồi.”
Bốp! Lại một cái tát mạnh giáng xuống.
“Thủ hạ lưu tình? Vì sao ta phải thủ hạ lưu tình với ngươi?” Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên mỉm cười đầy mê hoặc. “Hoành Thiên Nghịch Nhật công muốn học phải tốn thời gian rất lâu, cho dù bây giờ ngươi có đưa cho ta, ta cũng không rảnh mà học. Nhưng hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn, đúng là thú vị.” Y đi đến cỗ cái tủ Phong Long dùng hàng ngày, lạt lật bới bới, tìm ra được một đống bình thuốc nhỏ. Nhưng trên đó không hề dán bất cứ thứ gì, không thể biết được bên trong là gì.
Bạch Thiểu Tình xoay người trở lại trước mặt Phong Long, hắc hắc cười nói, “Ngươi đưa Kinh Thiên Động Địa hoàn cho ta, ta sẽ thủ hạ lưu tình. Nếu không, mấy loại dược loạn thất bát tao này, ta sẽ nhét hết vào phía dưới của ngươi.”
“Thật ác độc a!” Phong Long nhíu mày, nhưng lại giống như đang trêu chọc.
“Lấy một báo mười, không phải là do sư phụ dạy bảo sao?”
Phong Long như đang nhớ tới một chuyện, nhắc nhở, “Không phải ngươi luôn nghiến răng nghiến lợi muốn giết ta sao? Thời cơ tốt thế này, vì sao không làm?”
“Chỉ chết đơn giản thế là đã tính toán hết nợ nần a?” Bạch Thiểu Tình nâng cằm Phong Long, ngọt ngào cười nói, “Ta ăn đau khổ nhiều lắm a! Sao có thể một đao kết thúc được? Nhưng… Chỉ cần ngươi tặng Kinh Thiên Động Địa hoàn cho ta, ta sẽ tạm thời tha ngươi.”
Phong Long trầm ngâm một lát. “Được.”
“Thứ đó đâu?”
“Trong ngăn kéo ấy, tiểu hạp (hộp nhỏ) màu hồng.”
Bạch Thiểu Tình khịt mũi, “Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi chắc? Ngươi để thứ đó ngay ở trong này?”
“Dược hoàn này, vốn định cho ngươi ăn mà.” Trong mắt Phong Long đong đầy ý cười. “nếu không vớ tu vi nội lực của ngươi, tới khi nào mới luyện được Hoành Thiên Nghịch Nhật công đệ nhất trọng chứ (tầng cao nhất)!”
Bạch Thiểu Tình ngẩn ra, hung hăng liếc Phong Long một cái, tự đi mở ngăn kéo. Bên trong quả nhiên có một hạp tử màu hồng. Y tinh thông đủ loại cơ quan, cũng không sợ có bên trong có cơ quan bí mật gì đó. Cẩn thận mở ra, bên trong quả nhiên có hai viên đan dược màu vàng kim.
Một viên đã tăng được sáu mươi năm công lực, sao không kinh thiên động địa được chứ?
“Đây là chính phẩm (đồ thật)?”
Phong Long dửng dưng nói, “Cái gì là bàng môn tà đạo ngươi đều đã biết cả rồi, đan dược này có thật hay không, chẳng lẽ ngươi nhìn mà không đoán ra?”
Bạch Thiểu Tình cẩn thận nhìn, bên môi nhếch lên thành nụ cười, giấu viên đan dược vào người, xoau người đắc ý nhìn Phong Long.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời, lại hiện lên quang mang đầy giảo hoạt.
“Dược hoàn đã tới tay, ta phải đi.” Bạch Thiểu Tình tuy cả người rất đau, nhưng vẫn cười nói, “Trời sắp tối rồi, ta sợ lạc đường.”
Phong Long lẳng lặng liếc y một cái, thở dài, “Bản đồ tổng đàn, đương nhiên ở trên người ta.”
Ngón tay thon dài, không chút cố kỵ tham nhập vào vạt áo. Bạch Thiểu Tình mỉm cười, lại vẫn cố ý vuốt vuốt lồng ngực rắn chắc kia.
“Là cái này?” Lấy bản đồ ra, giơ lên trước mặt Phong Long. “Đại ca sẽ không mang bản đồ giả kè kè bên người chứ?” Bạch Thiểu Tình nhanh chóng nhìn bản đồ một lần, ghi nhớ đường chạy trốn trong đầu, ánh mắt xoay chuyển, lại dừng lại trên người Phong Long.
“Ngươi không phải muốn đi sao?” Phong Long cứng ngắc ngồi bên giường, tươi cười thoải mái, “Mau đi nhanh đi, nếu không chờ ta giải khai huyệt đạo, sẽ chậm mất.”
“Nhưng mà thật ra, Giải Thể đại pháp của ta cũng không chống đỡ được bao lâu a.” Bạch Thiểu Tình gật đầu, “Nhưng trước khi đi, phải giải quyết tốt hậu họa đã.”
Phong Long tựa hồ không hề bất ngờ, “Nga, ngươi muốn nuốt lời mà giết ta?”
“Làm sao cho ngươi chết dễ dàng vậy được. Nhưng ân đức của Phong đại giáo chủ ngài đối với ta, không thể không nhân lúc này báo đáp một chút.” Bạch Thiểu Tình cúi đầu cười cười bên tai Phong Long, lại với tay vào vạt áo Phong Long, lấy bình mã não của hắn. “Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ của Phong đại giáo chủ đúng là không ít nhỉ, bình này, chắc hẳn là chuẩn bị để khi tâm huyết dâng trào sẽ dùng trên người ta a?”
“Nếu ngươi không nghe lời, sẽ dùng nhiều hơn một bình.”
“Bình này, vẫn nê để lại cho giáo chủ tự ngài dùng là tốt rồi.” Bạch Thiểu Tình bật nắp bình ra, mùi thơm thoang thoảng của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ nhẹ nhàng bay ra, “Nơi đó của ngươi hẳn là không kẻ nào dám đụng, vậy xem như ta không cần rửa sạch. Ngươi bức ta gọi ngươi là là đại ca, vậy thì ta giúp ngươi rửa miệng đi.” Dứt lời, lạnh lùng cười, nhưng lại giữ chặt khớp hàm Phong Long, dốc toàn bộ bình Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ vào.
Dược dịch vừa vào miệng, đã trôi xuống cổ họng, cả yết hầu ầng ậc những máu là máu. Cả người Phong Long run lên, mày rậm đã nhăn chặt lại, nhưng hắn luôn thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú tuy căng cứng nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Bạch Thiểu Tình.
Âm trầm trong ánh mắt kia, lại làm cho lòng Bạch Thiểu Tình phải chấn động.
Thu lại nụ cười, Bạch Thiểu Tình hừ mạnh một tiếng, “Ta nói không giết ngươi, cũng không nói cho kẻ đánghận như ngươi sống được thoải mái.” Âm thầm vận lực, một chưởng vỗ vào nhâm mạch [1] Phong Long.
Phong Long rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống giường.
“Ngươi phế võ công của ta?”
“Không phế võ công của ngươi, chẳng lẽ giữ lại kẻ đệ nhất thân thủ trong thiên hạ như ngươi đến đối phó ta?” Con ngươi Bạch Thiểu Tình khẽ chuyển, “Kỳ thật ta cũng không cần sợ ngươi, có hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn, nội lực của ngươi có cường thịnh trở lại cũng không thắng nổi ta. Nhưng nhìn ngươi chịu khổ, ta cực kì vui vẻ.”
Phong Long đột nhiên mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi. Mùi hương của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ nhất thời tràn ngập cả phòng.
Phong Long cười khổ nói, “Ta cũng đã nếm qua đau khổ, võ công cũng phế đi, vì sao ngươi vẫn không giết ta?”
“Ta tạm thời không giết ngươi. Chờ ta có võ công đệ nhất thiên hạ, rồi sẽ trở về chậm rãi tra tấn ngươi.” Bạch Thiểu Tình yên lặng chăm chú nhìn Phong Long một lát, lấy Bích Lục kiếm bên hông Phong Long ra, lắc lắc trước mặt hắn, ngạo nghễ xoay người.
Tiếng bước chân càng đi càng xa, bóng dáng cao gầy biến mất ở ngoài cửa.
Trong phòng, chỉ còn Phong Long không thể động đậy. Căn phòng như cấm địa, không có mệnh lệnh của hắn, đương nhiên không người nào dám tự tiện tiến vào.
…
Mặt trời lặn về tây, đàn chim bây về tổ.
Phong Long nằm trên giường, rốt cục chậm rãi ngồi dậy. Cầm chiếc mền bằng tơ trăng tinh lau nhẹ khóa miệng, tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng.
“Ngươi sợ ta cái gì mà ngay cả kỳ công đệ nhất võ công cũng không học đã vội chạy trốn.” Hắn cười cười, máu loãng lại dâng lên, ói ra một ngụm.
Bởi vì bị Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ ăn mòn, gần như không thể nghe được lời hắn nói; nhưng nụ cười trên mặt hắn lại vô cùng thích thú, “Ngươi tuy rất nhẫn tâm với ta, nhưng đã nói sẽ trở về. Không tồi, không tồi…”
***Mà giờ phút này, Bạch Thiểu Tình đang cố gắng hết sức chạy tới một nơi an toàn trước khi Giải Thể đại pháp phản phệ. Kinh Thiên Động Địa hoàn, bản đồ, Bích Lục kiếm đều trong tay y, Phong Long bây giờ không còn cao thủ đệ nhất thiên hạ nữa, rơi vào kết cục bi thảm mặc y trả thù, theo lý thuyết thì sẽ không thể uy hiếp được y nữa.
Giờ y chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh, ăn Kinh Thiên Động Địa hoàn, là hiển nhiên có thể ngăn cản Giải Thể đại pháp phản phệ, sau đó với một trăm hai mươi năm công lực, thêm cả tuyệt kỹ của ba mươi bốn môn pháo, giang hồ này ai có thể khi dễ y được nữa? Trong Bạch gia, ngay cả Bạch Mạc Nhiên cũng không còn là điều y e ngại.
Nương, không còn kẻ nào có thể áp bức chúng ta nữa.
Người xem, con đã bay lên, vượt chín tầng trời, không ai còn có thể áp chế con được nữa.
Tiếng gió vù vù xẹt qua tai, tấm màn đen đã buông xuống, chính là lúc Biên Bức y bay đi.
Nụ cười thực sự, tuyệt mỹ hiện ra bên môi. Giấc mộng tươi đẹp nhất, đang vẫy tay chào mời y.
Nhưng Bạch Thiểu Tình không biết, Hoành Thiên Nghịch Nhật công sở dĩ được xưng là kỳ công đệ nhất võ lâm, đương nhiên là có đạo lý.
Chí dương chí cương, toàn vẹn vô tạp, không ngừng sinh sổi
Cho dù một chưởng chấn vỡ xương tỳ bà, cũng không thể phế đi Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Huống chi một chưởng kia, quả thật là thủ hạ lưu tình.
*****Bạch Thiểu Tình thoát được tiêu sái tự tại. Cuối cùng dừng lại trong mọt ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, tĩnh tâm vận công.
Dược hoàn màu vàng kim, được đôi tay trắng đến gần như trong suốt nâng lên.
“Có người cả đời siêng năng luyện công, cũng không bằng một viên Kinh Thiên Động Địa hoàn này.” Bạch Thiểu Tình chăm chú nhìn dược hoàn trong lòng bàn tay, lẩm bẩm, “Đồ vật của Băng Cơ công chúa chế ra, chỉ sợ có dụng ý không tốt.”
Đột giác tâm mạch trong cơ thể ẩn ẩn có cảm giác bành trướng, biết rằng hậu quả của Giải Thể đại pháp sắp bộc lộ, Bạch Thiểu Tình ném Kinh Thiên Động Địa hoàn lên không, ngửa đầu há miệng.
Dược hoàn vào miệng, trơn nhẵn trôi xuống, lập tức hòa tan, trôi tuột đi như chạm vào lớp tơ lụa. Nhất thời, tất cả các nơi trong cơ thể đều thoải mái vô cùng, tâm mạch vừa rồi còn có cảm giác không khỏe, giờ đã lập tức biến mất.
Biết phải tận dụng thời cơ, Bạch Thiểu Tình lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Sáu mươi năm công lực, trong nháy mắt đã dễ dàng có được.
Vùng đan điền từ từ dâng lên cảm giác lạnh lẽo, buốt mà không cứng, hồn hậu vô cùng. Yên lặng dung nhập nội lực mới này vào người, một lúc lâu sau Bạch Thiểu Tình mới mở mắt, hít sâu một hơi.
Nụ cười động lòng người, vì gương mặt tuấn mỹ của y mà như có thể một tầng hào quang làm người ta phải kinh ngạc tán thán.
Y đắc ý đứng lên, nhìn về phương xa, “Ta rốt cục đã chờ được đến hôm nay.” Sự vui vẻ ánh lên trong mắt y, tựa như những đau khổ và khuất nhục đè nặng lên người y, đã bị y ném ra sau đầu.
Nháy mắt, cơn đau như cắt da xẻo thịt ập tới từ đan điền, như độc xà bỗng nhiên công kích, đau đến mức khuôn mặt Bạch Thiểu Tình phải vặn vẹo ro rút.
Y kinh hãi. Sao lại thế này?
Đau đớn chỉ tới trong khoảnh khắc, chớp mắt đã biến mất. Ngưng thần vận khí một lần nữa, không hề phát hiện ra có gì bất thường.
Bạch Thiểu Tình cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
“Có lẽ Kinh Thiên Động Địa hoàn này vốn là như thế.” Y trầm ngâm, rồi sau đó thản nhiên lẩm bẩm, “Sáu mươi năm công lực, không chịu chút đau khổ, sao có thể tới tay?”
Trong lòng hơi chút bình tĩnh, suy nghĩ lại bắt đầu bay về phía Bạch gia sơn trang nguy nga lạnh lùng.
“Phong Long đã bị phế võ công, cho dù không bị kẻ nào đoạt vị cũng phải đau đầu một trận. Phải thừa dịp hắn không rảnh rỗi, cứ đón nương ra trước đã.” Định xong kế hoạch, Bạch Thiểu Tình xoay người nhặt bao phục (tay nải) lên.
Hắc y, hắc hài, bao phục hắc sắc.
Kể từ hôm nay, không kẻ nào được chạm vào một sợi tóc của ta nữa.
Nghĩ đến có thể đón mẫu thân về bên canh hảo hảo hầu hạ, Bạch Thiểu Tình vội đề khí chạy đi. Y đã kín đáo mua một trạch viện y sơn bàng thủy (dựa vào núi, bên dòng nước, ý chỉ nơi có vỊ trí tốt) ở Dương Châu, còn thuê được hai nha đầu hiểu chuyện, tạp công (biết làm nhiều việc) cũng không tồi.
Ở bên cạnh nương, cùng nương trò chuyện, khi nhàn nhã thì đánh đàn vẽ tranh, thỉnh thoảng du học tứ phương. Lúc nương đại thọ, bày một bàn rượu, học gương nhị thập tứ hiếu, cũng mặc y phục sặc sỡ tiêu khiển cho nương [2]. Điều y hy vọng, không còn gì hơn thế.
Nhưng không có bản lĩnh, tất cả những hy vọng đó đều là thứ xa vời.
Dưới tình huống không ai bảo vệ, ít nhiều gì cũng sẽ phải chịu bị khi dễ, điều ấy thì Bạch Thiểu Tình hiểu hơn ai hết.
Nhưng lúc này, đã khác với ngày xưa.
Cây rừng bay vun vút ngược lại bên cạnh y, nỗi nhớ nhà như mũi tên.
Xa xa đã thấy bóng dáng tường ngoài nguy nga quen thuộc, cho dù căm thù Bạch gia sơn trang đến tận xương tủy, nhưng Bạch Thiểu Tình vẫn hé ra nụ cười.
Dáng hình hoàn mỹ, lại thêm nụ cười phu trợ, biểu lộ chút anh khí và tuấn tú.
Kinh Thiên Động Địa hoàn tựa hồ vẫn chưa bị hấp thu hết, vẫn thỉnh thoảng lại công kích y một chút, hệt như trong cơ thể có một kẻ địch quỷ dị khó lường đang ẩn núp, không biết khi nào sẽ bất giác đâm y một kiếm. Bạch Thiểu Tình bị vài lần đau đớn truyền lên từ đan điền, cũng dần dần biết vấn đề cũng không đơn giản.
Nhưng tất cả những thứ này, chờ thu xếp cho nương xong rồi tính sau.
.
Lặng lẽ lẻn vào Bạch gia sơn trang, cảnh vẫn như trước, bọn phó nhân tới tới lui lui khắp các nơi, quét tước đình viện, đưa đồ cho các vị chủ tử.
Căn phòng thấp bé vẫn không hề có nhân khí, cô độc ẩn trong góc.
Đẩy cửa gỗ ra, nghe âm thanh kẽo kẹt, cảm giác thân thiết trào lên. Bóng dáng cô đơn kia, đã hiện ra trước mắt.
Bạch Thiểu Tình nhẹ bước tới sau lưng phụ nhân, nửa quỳ xuống, thâm tình nhìn lên.
“Nương.”
“Thiểu Tình?” Phụ nhân thoáng kinh ngạc, ánh mắt không có tiêu cự mở to.
Bà vươn tay ra khoảng không, Bạch Thiểu Tình vội vàng cẩn thận nắm lấy.
“Thiểu Tình, vì sao bỗng nhiên trở về?” Phụ nhân thở dài, “Nếu để cho phu nhân hay phụ thân con biết, chỉ sợ sẽ có chuyện.”
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình lóe sáng. “Nương, con về đưa người đi.”
“Đi?” Phụ nhân lắc đầu, “Không được, chúng ta không đi được. Đường đường là Bạch gia, sao có thể để một kẻ mù òa như ta ra ngoài làm bọn họ mất mặt chứ! Thiểu Tình, con đã quên chuyện lần trước rồi sao?”
“Nương, con không sợ bọn họ.” Bạch Thiểu Tình mỉm cười, “Võ công của Thiểu Tình đã vô địch thiên hạ, bọn họ không truy thì thôi, nếu dám kiên quyết đuổi theo, đảm bảo bọn họ lúc đến thì tự đi, lúc về phải bò lết *.”
(nguyên văn: môn thụ trứ lai, hoành trứ khứ (竖着来, 横着去): lúc đến thì thẳng, lúc về thì (nằm) ngang)
“Vô địch thiên hạ?”
“Vâng, hiện giờ con không sợ gì nữa cả.”
“Thiểu Tình, con không cần phải gạt nương.” Phụ nhân như nhớ tới chuyện cũ, run giọng nói, “Để bọn họ biết con muốn đưa ta đi, nhất định sẽ lại tra tấn con. Nương già rồi, chỉ cần một mình con rời khỏi nơi này là tốt rồi. Đi đi, đi du học đi! Đừng về đây nữa.”
“Nương, bây giờ sẽ không thất bại nữa. Nương theo con đi, được không?”
“Đi?”
“Ân, ở bên bờ Sấu Tây Hồ [3], có ti trúc đông phong, tiểu đồng nhiệt trà (tiếng sáo trong đêm lạnh, ấm trà nóng).” Bạch Thiểu Tình nắm lấy bàn tay của phụ nhân, lộ ra vẻ mặt xa xăm.
Một đêm im lìm.
***Ngày kế, trong căn phòng lẻ loi thấp bé, thân ảnh vĩnh viễn cô độc kia, đã không còn thấy đâu nữa,
Phó nhân kinh hoảng, phá hủy tâm tình của mọi người đang dùng bữa sáng trong chính sảnh.
“Lão gia, lão gia, người… Người kia không thấy!”
“Cái gì? Đã đi đâu?”
Bạch Thiểu Tín vội hỏi, “Có phải đã Thiểu Tình trở về không?”
“Tam thiếu gia chưa hề trở về. Người kia hôm qua còn hảo hảo, lúc đưa cơm vẫn còn ở đó, sáng sớm nay đã không thấy tăm hơi.”
“Có phải đi ra ngoài dạo một chút không?”
“Vô nghĩa! Bà ta là người mù, có thể đi được đến đâu? Nhiều năm như vậy, ngươi thấy bà ta ra khỏi căn phòng đó chưa?”
Bạch Thiểu Lễ rũ mắt xuống, lại ngẩng lên, lạnh lùng nói, “Chỉ sợ là bị Thiểu Tình đưa đi trốn rồi. Hừ, Thiểu Tình lần này thật có bản lĩnh, dám đến mang người đi, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.”
Bạch Thiểu Tín cáu gắt với quản gia, “Làm ăn ái gì không biết! Một tên thư sinh, một kẻ mù lòa, vậy mà cũng không trông coi được!”
“Trốn không xa đâu.” Bạch Mạc Nhiên thản nhiên ra tiếng, “Người tới a! Phái người tìm mấy chỗ dọc sơn trang đi. Nếu thật sự là Thiểu Tình, vậy lá gan nó cũng quá lớn rồi, từ nhỏ đã tùy ý làm bậy, nó đã quên giáo huấn lần trước rồi?”
Bạch Thiểu Tín vội vàng lau miệng, đứng lên nói, “Con đi tìm y.”
“Ngồi xuống.” Tống Hương Ly lạnh lùng lên tiếng.
“Nương…”
Tống Hương Ly thản nhiên liếc hắn một cái. Bạch Thiểu Tín bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống.
“Quản gia, ngươi mang theo gia đinh đi tìm. Mặt khác, dán bố cáo ở những thôm xóm gần đây.” Tống Hương Ly gắp một miếng đông duẩn (măng mùA Đông), tao nhã bỏ vào trong miệng. “Cứ nói bạch gia sơn trang có đạo tặc, còn bắt thêm một thân thích bị mù của Bạch gia. Bắt được đạo tặc này, mọi người phải nghiêm trị không tha, Bạch gia sẽ thưởng lớn.”
Bạch Thiểu Tín nhíu mày, “Nương, tên kia dù sao cũng là đệ đệ của chúng con, vạn nhất bị đám thôn dân thô bạo kia tưởng là đạo tắc, đánh bị thương…”
“Làm sao ngươi biết là Thiểu Tình?” Tống Hương Ly liếc xéo hắn một cái, “Ta thật sự cảm thấy đó là đạo tặc. Với lại, cho dù là Thiểu Tình, lén lút về nhà dẫn người đi, thì đó là gì? Nó có còn để phụ mẫu ở trong mắt không?”
Bạch Mạc Nhiên thở dài, “Được rồi, được rồi, ta cũng không nghĩ đó là Thiểu Tình đâu. Quản gia, lo liệu theo lời phu nhân đi. Bắt được tên kia, cứ hung hăng trừng phạt.”
“Vâng, lão gia.”
“Nếu lỡ tay đánh chết, thi thể cũng có thể lấy đến lĩnh thưởng.” Tống Hương Ly bỏ thêm một câu.
“Vâng, phu nhân.” Quản gia cũng thoáng bất an, khom người nói, “Trên bố cáo, có phải thêm những lời này của phu nhân không?”
“Thêm đi.”
“Vâng, đã hiểu.”
________________________________________________-
[1] Nhâm mạch: xem thêm ở đây. Và bởi vì nó ở đằng trước người, cho nên Tình nhi cứ thoải mái mà vỗ ^^
[2] Lấy từ một trong 24 gương hiếu của Quách Cự Nghiệp đời nhà Nguyên (1271 – 1367), sau được Lý Văn Phức – một bậc túc nho của triều Nguyễn (đậu cử nhân năm 1819 – triều Gia Long ) dựa theo bản chữ Hán mà diễn ra quốc âm, bằng lời ca song thất lục bát.
Lão Lai Tử người nước Sở, sinh vào đời Xuân Thu, đã 70 tuổi hãy còn cha mẹ. Ông thờ cha mẹ rất hiếu. Không muốn để cho cha mẹ thấy ông đã già mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, múa hát trước mặt cha mẹ, lại có khi ông bưng nước hầu cha mẹ, ông giả cách ngã, rồi khóc oa oa, làm như đứa trẻ lên 7 lên 3 vậy. Ý ông là cốt để làm cho cha mẹ lúc nào cũng vui vẻ trong lòng.
Lão Lai Tử đời Chu, cao sĩ,
Thờ hai thân chẳng trễ ngọt bùi,
Tuổi già đã đúng bảy mươi.
Nói năng chẳng chút hở môi rằng già.
Khi thong thả, mẹ cha ngồi trước,
Ghé gần vào bắt chước trẻ thơ,
Thấp cao điệu múa nhởn nhơ,
Xênh xoang màu áo, bạc phơ mái đầu.
Chốn đường thượng, khi hầu bưng nước,
Giả làm điều ngã trước thềm hoa,
Khóc lên mấy tiếng oa oa,
Tưởng chừng lên bảy, lên ba thuở nào.
Trên tuổi tác trông vào vui vẻ
áng đình vi, gió thụy mưa xuân
Cho hay nhân tử sự thân,
Trong trăm năm được mấy lần ngày vui.
Tổng đàn tà giáo, thì ra không phải lúc nào cũng nặng nề âm khí.
Bạch Thiểu Tình ở dưới tàng cây, khoanh tay đứng đã hai canh giờ.
Lúc y im lặng, khuôn mặt lúc nào cũng như mang điều lo lắng gì đó, lại như có ý nghĩ bay bổng tận chín tầng mây. Gió nhẹ phất qua ống tay áo, làm cho người ta có cảm giác bất cứ lúc nào y cũng có thể theo gió bay đi.
Mi như viễn sơn, mâu tự điểm tất (mày như núi xa, mắt như nước sơn).
Tiếng ve chưa hề gián đoạt, đột nhiên không tiếng động nào vang lên thêm nữa.
Lọn tóc đen bóng, bỗng nhiên bị người nắm trong tay.
Không quay đầu lại, cũng biết đó là ai. Từ khi Phong Long liên tục chém giết thuộc hạ đắc lực trong giáo, trong tổng đàn của Chính Nghĩa giáo, còn có ai dám vô thanh vô tức chạm vào y như vậy nữa?
“Đại ca.” Có lẽ là mở miệng đã thành thói quen, hiện giờ dùng cách xưng hô, không còn vẻ ngượng ngập và bất đắc dĩ như lúc đầu nữa.
Yên lặng cảm nhận lọn tóc đen mềm như tơ như lụa trong tay, Phong Long trầm giọng hỏi, “Sách hôm qua đã thuộc chưa?”
“Đã thuộc cả.” Bạch Thiểu Tình xoay người, “Đại ca phải khảo công khóa (kiểm tra bài)?”
“Ngươi có phải lại muốn bắt đầu truy vấn, khi nào thì ta dạy cho ngươi tâm pháp của Hoành Thiên Nghịch Nhật công thực sự?”
Đôi mắt saai không lường được tản ra vẻ bát cần, Bạch Thiểu Tình lại xoay người, đưa ánh mắt về phía cành liễu mảnh, thản nhiên nói, “Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ dạy, ta cần gì phải nôn nóng?”
“Sao ngươi biết?” Phong Long mỉm cười, cùng y sóng vai mà đứng. “Không sợ ta cố ý dùng Hoành Thiên Nghịch Nhật công bức ngươi ở chỗ này, kéo dài thời gian?”
Bạch Thiểu Tình không đáp hỏi lại, “Cây liễu này dường như hơi lạ, giống như mới vừa được dời đến.”
“Không tồi.” Phong Long lạnh nhạt nói, “Ngươi thích liễu, ta biết.”
“Tâm tư của ngươi, ta cũng biết.” Bạch Thiểu Tình quay đầu, chống lại ánh mắt sâu thẳm của Phong Long, “Ngươi muốn ta.”
Ý cười khó thể phát hiện, gợi lên trên khóe môi Phong Long.
“Ngươi muốn ta, muốn ta phải tâm phục khẩu phục. Nếu đã chịu tốn công dời lão liễu ở Giang nam đến đây, sao lại nuốt lời không chịu dạy ta Hoành Thiên Nghịch Nhật công? Thứ tốt đến vậy, không thể không cho người ta chút ưu đãi.” Bạch Thiểu Tình nói nhỏ, “Lúc trước khi ta muốn học vài thứ trong tay người khác, cũng phải trả một cái giá rất lớn.”
“Thiểu Tình, ta nói rồi, không cho ngươi nhắc lại chuyện lúc trước.”
“Ngươi lại muốn dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ với ta?” Bạch Thiểu Tình nhíu mày, “Ta mới khá hơn một ngày, ngươi thật sự nhẫn tâm thế sao?” Hôm trước mới đụng phải vị đàn chủ phân đàn Lạc Dương, thật sự là quá vô dụng, mới một chiêu đã bị Phong Long chấn vỡ tâm mạch. Mà dưới ánh mắt tức giận của Phong Long, sau đó hẳn là khó tránh thêm một lần đau đớn da thịt nữa.
“Ngươi nhẫn tâm tùy ý giao mình cho những kẻ đó, đương nhiên ta sẽ nhẫn tâm giúp ngươi rửa sạch.”
Bạch Thiểu Tình cắn răng, “Chỉ cần có cơ hội, ta đương nhiên sẽ theo lòng mình mà làm.” Gương mặt, lại có vẻ nghịch ngợm như đang đùa giỡn với tình nhân.
Bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt trong suốt động lòng người như vây, cũng sẽ không đành lòng thương tổn.
Phong Long thản nhiên cười, ngón tay phượng bất lên, điểm trúng sáu đại huyệt trước ngực y kéo nhẹ, Bạch Thiểu Tình đã vô lực dựa vào trong ngực hắn.
“Đại ca, ngươi thật muốn đến một lần?” Bạch Thiểu Tình nhìn ánh mắt Phong Long, cứ như nhìn tình nhân của mình.
Sóng nước trong veo, tình ý kéo dài.
Phong Long cũng không phải không động tâm. Hắn ôm ngang lấy Bạch Thiểu Tình, đi vào phòng, vừa đi vừa hỏi, “Giao mình cho những kẻ đó, thực sự là tâm ý của ngươi?”
Bạch Thiểu Tình quay đầu. Khuôn mặt nghiêng nghiêng của y làm người ta liên tưởng đến pho tượng bằng đồng đen, kiên nghị không thể lên tiếng về những câu chuyện xa xưa ẩn giấu trong đó, xúc động lòng người.
Được Phong Long nhẹ nhàng đặt lên giường, Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên mở to mắt, “Ta biết, ngươi chủ tâm muốn tra tấn ta. Bởi vì, ngươi đã yêu ta. Ha ha, đường đường Phong đại giáo chủ, không ngờ lại thích một nam nhân tẫn khả phu (ai ai cũng có thể làm chồng)!” Y liều mạng cười hai tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Long.
Phong Long cười yếu ớt, lắc đầu thở dài, “Nếu ngươi đã sợ Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ đến chết, vì sao lại cứ cố tình không ngừng quyến rũ nam nhân vô dụng với ngươi? Chẵng sợ trên người bọn họ, có bí tịch tốt hơn cả Hoành Thiên Nghịch Nhật công?” Hắn vừa thở dài, tay vừa lật, chiếc bình mã não quen thuộc hiện ra rõ ràng dưới lòng bàn tay.
Cái bình màu huyết hồng như đâm vào mắt, Bạch Thiểu Tình đột nhiên quay đầu.
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi dám câu dẫn người nào, trừng phạt còn lại này, một lần cũng không thiếu.” Phong Long nhẹ nhàng nói, “Nhưng ngươi đang luyện công, bị thương nặng cũng không tốt. Ta sẽ không liên tục dùng dược, mỗi lần sẽ chờ ngươi vài ngày, cho ngươi khỏe lại rồi mới tiếp tục.”
“Đại ca…” Bạch Thiểu Tình nằm ngửa ở trên giường, lẳng lặng nhìn Phong Long cầm bình đến gần, “Không phải ngươi sợ ta chạy trốn, cho nên mới cố ý để ta mang thương tích trong người đấy chứ?”
“Thiểu Tình, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?” Phong Long nhíu mày, động tác không hề chậm lại, ngồi xuống bên giường, ung dung giúp Bạch Thiểu Tình cởi y phục, “Ngươi không phải sợ ta không biết bản lính của ngươi, nhất định phải mê hoặc hết tất cả thuộc hạ của ta sao?”
Cổ bình lạnh lẽo biến mất nơi cửa vào. Dù đã sớm chuẩn bị cắn chặt răng, Bạch Thiểu Tình vẫn nhịn không được hừ hừ mấy tiếng. Đừng nói mấy mươi lần, cho dù từ lúc sinh ra đã chịu tra tấn thế này hàng ngày, cũng không thể thích ứng nổi.
Thân thể Bạch Thiểu Tình chấn động mãnh liệt, mồ hôi trán thấm ướt mái tóc đen.
“Đại ca…” Y bỗng nhiên nhẹ giọng cầu xin, “Ta đau quá.” Giống như nếu có thể nhúc nhích, y đã sớm vươn tay nắm chặt ống tay áo Phong Long.
Phong Long yên lặng nhìn yn, trong mắt lóe ra tia sáng không rõ, không biết đang nghĩ điều gì.
“Đại ca, ngươi ôm ta một cái.” Bạch Thiểu Tình run rẩy, đôi môi đã không còn huyết sắc, âm thanh thê lương, “Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy?”
Sóng mắt Phong Long thoáng động, chậm rãi dựa sát vào, khoát tay, giải huyệt đạo trên người Bạch Thiểu Tình, nhẹ nhàng ôm y vào lồng ngực.
“Thiểu Tình, Thiểu Tình,” Hắn dán lên gương mặt lạnh như băng của Bạch Thiểu Tình, “Biên Bức ngươi lúc nào cũng tùy hứng làm bậy mà, chẳng lẽ cả đời này ngươi sẽ không có chân tâm với bất cứ ai ư?”
Bạch Thiểu Tình không đáp, chỉ nhắm mắt lại, chịu đựng cơn tra tấn từ Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ.
Y không đáp, Phong Long cũng biết đáp án.
Cửu Thiên Biên Bức, bay không qua chín tầng mây; tâm, lại vượt ra ngoài khoảng không đó. Y thích Liễu Mộ Liên của Giang Nam, tán thưởng Trương Thanh Y của Nga Mi, yêu Vinh gia Vinh Vị Đạt của Hà Bắc. Khi y thích họ, sẽ vì bọn họ đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh…
Nhưng chỉ một đêm qua đi, tình yêu mỏng mảnh hơn sợi tơ, đơn bạc hơn làn khói sẽ tan biến, tựa như giọt sương gặp ánh bình minh, bay biến không còn tăm hơi.
Y sẽ vẫn ra đi không trói không buộc, không vướng không bận.
Bạch Thiểu Tình, đa tình kỳ thật tối vô tình (nhiều tình cảm nhưng lại là kẻ vô tình nhất).
Phong Long nắm lấy người trong ngực, hỏi, “Nếu ta vẫn là Phong đại ca ngây ngây ngốc ngốc kia của ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn bên ta chứ?”
Người trong ngực không nói lời nào, nhưng bản tĩnh ngạo nghễ, cũng đã lẳng lặng phát ra từ trong cốt tủy.
“Quả thế.” Ngữ khí Phong Long lạnh hẳn, “Cho dù minh chủ võ lâm đượm tình thành khẩn, ngươi cũng chỉ bố thí cho một đêm, rồi sẽ lạnh nhạt rời đi.”
“Hừ, vì sao người nào cũng nghĩ có thể lưu lại ta? Ta không cần cái gì mà bảo vệ với chiếu cố, một mình thì có gì không tốt?” Bạch Thiểu Tình đã đau đến phát run, đường cong nơi khóe miệng lại vô cùng quật cường. “kẻ khi dễ ta liền giết, muốn lừa ta sẽ đoạt, ai có thể làm khố dễ được ta?”
Nói đến đây, y tựa như đã không thể chịu đựng nổi, ngừng lại không nói thật lâu, chờ đến khi thoáng dịu đi lại trợn mắt nói, “Đại ca, ngươi khác bọn họ, ngươi…”
Lòng Phong Long khẽ nhảy loạn. “Ta cái gì?” Kìm lòng không được mà ghé lỗ tai sát lại gần.
Tiếng cười rất nhỏ bật ra, Phong Long cảm nhận nguy hiểm đến gần, nhưng đã quá muộn.
Ngón tay tinh tế thường ngày vẫn vô lực, giờ phút này tràn ngập sức mạnh đâm về phía Phong Long. Khoảng cách ngắn như thế, biến hóa nhanh như vậy, Phong Long lại ôm Bạch Thiểu Tình trong ngực, trở tay không kịp. Điện quang hỏa thạc nảy lên, trước ngực tê rần.
Một kích đắc thủ, Bạch Thiểu Tình lại càng không dám chậm trễ chút nào, lưng uốn cong lên, nhảy ra, ngón tay di động nhanh như chớp, liên tục điểm hết toàn bộ huyệt đạo trên người Phong Long.
Chỉ một thoáng, tình thế xoay chuyển.
Đại cục đã định, Bạch Thiểu Tình mỉm cười với Phong Long, nhíu mày rút ra bình mã não dưới hạ thân.
Máu loãng kết hợp với dược dịch, chảy ra từ dưới thân. Y đau đến run cả người, lại nhìn đến Phong Long không thể nhúc nhích, nở nụ cười. “Cái bình này, ta muốn giữ lại.” Đặt bình mã não lại vào trong ngực, ăn mặc chỉnh tề.
Thân thể xoay lại, lại dùng thủ pháp vừa nãy, điểm hết huyệt đạo toàn thân Phong Long.
“Công phu của ngươi rất cao, đương nhiên phải cẩn thận một chút.”
Phong Long khẽ thở dài, “Ta sớm nên đoán được, phân đàn Chu Toàn của Lạc Dương, công phu điểm huyệt là nhất tuyệt trong giáo.”
“Trên người nam nhân khác dù không có bí tịch Hoành Thiên Nghịch Nhật công hiếm có, nhưng những thứ bàng môn tà đạo gì đó nhất địn vẫn phải có.” Bạch Thiểu Tình thản nhiên mỉm cười, “Ví như môn điểm huyệt này, không ngờ ngay cả huyệt đạo của Phong đại giáo chủ cũng có thể điểm được, chẳng phải là thú vị lắm sao?”
“Thiểu Tình thiên tư không cạn, mới có một ngày đã thông hiểu đạo lý, vận dụng thỏa đáng.” Trên mặt Phong Long không hề có chút dao động. “Nhưng ngươi lại bỗng nhiên có nội lực hùng hậu như vậy, chỉ dùng để Giải Thể thần công (kiểu như dồn sức một lần ấy)?”
“Bằng bản lĩnh của ta, còn chưa tới mức đó. Chỉ là miễn cưỡng dùng một chút, tạm thời tìm lại chút ít nội lực thôi.” Ánh mắt Bạch Thiểu Tình lóe sáng. “Ngươi khỏi phải dọa ta. Ta cũng biết Giải Thể thần công làm nguyên khí bị tổn thương. Đợi sống hết hôm nay, từ từ điều tức một tí là ổn.”
“Ngươi muốn chạy trốn? Vậy Hoành Thiên Nghịch Nhật công, ngươi không học nữa?”
Bạch Thiểu Tình chậm rãi tới gần, trên cao nhìn xuống nhìn Phong Long, bỗng nhiên phát tác, lật tay đánh hắn mấy chục cái cái tát.
Tiếng thịt trên lòng bàn tay vang lên trong phòng không ngừng, Bạch Thiểu Tình một hơi đánh cho Phong Long bên miệng đều là máu tươi, cười lạnh nói, “Phong đại giáo chủ có bất mãn không?”
“Ta thực vừa lòng.” Phong Long tuy miệng đầy máu tươi, nhưng vẫn là cười đến phong thái mê người. “Biên Bức công tử không dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ với ta, đã là thủ hạ lưu tình rồi.”
Bốp! Lại một cái tát mạnh giáng xuống.
“Thủ hạ lưu tình? Vì sao ta phải thủ hạ lưu tình với ngươi?” Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên mỉm cười đầy mê hoặc. “Hoành Thiên Nghịch Nhật công muốn học phải tốn thời gian rất lâu, cho dù bây giờ ngươi có đưa cho ta, ta cũng không rảnh mà học. Nhưng hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn, đúng là thú vị.” Y đi đến cỗ cái tủ Phong Long dùng hàng ngày, lạt lật bới bới, tìm ra được một đống bình thuốc nhỏ. Nhưng trên đó không hề dán bất cứ thứ gì, không thể biết được bên trong là gì.
Bạch Thiểu Tình xoay người trở lại trước mặt Phong Long, hắc hắc cười nói, “Ngươi đưa Kinh Thiên Động Địa hoàn cho ta, ta sẽ thủ hạ lưu tình. Nếu không, mấy loại dược loạn thất bát tao này, ta sẽ nhét hết vào phía dưới của ngươi.”
“Thật ác độc a!” Phong Long nhíu mày, nhưng lại giống như đang trêu chọc.
“Lấy một báo mười, không phải là do sư phụ dạy bảo sao?”
Phong Long như đang nhớ tới một chuyện, nhắc nhở, “Không phải ngươi luôn nghiến răng nghiến lợi muốn giết ta sao? Thời cơ tốt thế này, vì sao không làm?”
“Chỉ chết đơn giản thế là đã tính toán hết nợ nần a?” Bạch Thiểu Tình nâng cằm Phong Long, ngọt ngào cười nói, “Ta ăn đau khổ nhiều lắm a! Sao có thể một đao kết thúc được? Nhưng… Chỉ cần ngươi tặng Kinh Thiên Động Địa hoàn cho ta, ta sẽ tạm thời tha ngươi.”
Phong Long trầm ngâm một lát. “Được.”
“Thứ đó đâu?”
“Trong ngăn kéo ấy, tiểu hạp (hộp nhỏ) màu hồng.”
Bạch Thiểu Tình khịt mũi, “Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi chắc? Ngươi để thứ đó ngay ở trong này?”
“Dược hoàn này, vốn định cho ngươi ăn mà.” Trong mắt Phong Long đong đầy ý cười. “nếu không vớ tu vi nội lực của ngươi, tới khi nào mới luyện được Hoành Thiên Nghịch Nhật công đệ nhất trọng chứ (tầng cao nhất)!”
Bạch Thiểu Tình ngẩn ra, hung hăng liếc Phong Long một cái, tự đi mở ngăn kéo. Bên trong quả nhiên có một hạp tử màu hồng. Y tinh thông đủ loại cơ quan, cũng không sợ có bên trong có cơ quan bí mật gì đó. Cẩn thận mở ra, bên trong quả nhiên có hai viên đan dược màu vàng kim.
Một viên đã tăng được sáu mươi năm công lực, sao không kinh thiên động địa được chứ?
“Đây là chính phẩm (đồ thật)?”
Phong Long dửng dưng nói, “Cái gì là bàng môn tà đạo ngươi đều đã biết cả rồi, đan dược này có thật hay không, chẳng lẽ ngươi nhìn mà không đoán ra?”
Bạch Thiểu Tình cẩn thận nhìn, bên môi nhếch lên thành nụ cười, giấu viên đan dược vào người, xoau người đắc ý nhìn Phong Long.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời, lại hiện lên quang mang đầy giảo hoạt.
“Dược hoàn đã tới tay, ta phải đi.” Bạch Thiểu Tình tuy cả người rất đau, nhưng vẫn cười nói, “Trời sắp tối rồi, ta sợ lạc đường.”
Phong Long lẳng lặng liếc y một cái, thở dài, “Bản đồ tổng đàn, đương nhiên ở trên người ta.”
Ngón tay thon dài, không chút cố kỵ tham nhập vào vạt áo. Bạch Thiểu Tình mỉm cười, lại vẫn cố ý vuốt vuốt lồng ngực rắn chắc kia.
“Là cái này?” Lấy bản đồ ra, giơ lên trước mặt Phong Long. “Đại ca sẽ không mang bản đồ giả kè kè bên người chứ?” Bạch Thiểu Tình nhanh chóng nhìn bản đồ một lần, ghi nhớ đường chạy trốn trong đầu, ánh mắt xoay chuyển, lại dừng lại trên người Phong Long.
“Ngươi không phải muốn đi sao?” Phong Long cứng ngắc ngồi bên giường, tươi cười thoải mái, “Mau đi nhanh đi, nếu không chờ ta giải khai huyệt đạo, sẽ chậm mất.”
“Nhưng mà thật ra, Giải Thể đại pháp của ta cũng không chống đỡ được bao lâu a.” Bạch Thiểu Tình gật đầu, “Nhưng trước khi đi, phải giải quyết tốt hậu họa đã.”
Phong Long tựa hồ không hề bất ngờ, “Nga, ngươi muốn nuốt lời mà giết ta?”
“Làm sao cho ngươi chết dễ dàng vậy được. Nhưng ân đức của Phong đại giáo chủ ngài đối với ta, không thể không nhân lúc này báo đáp một chút.” Bạch Thiểu Tình cúi đầu cười cười bên tai Phong Long, lại với tay vào vạt áo Phong Long, lấy bình mã não của hắn. “Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ của Phong đại giáo chủ đúng là không ít nhỉ, bình này, chắc hẳn là chuẩn bị để khi tâm huyết dâng trào sẽ dùng trên người ta a?”
“Nếu ngươi không nghe lời, sẽ dùng nhiều hơn một bình.”
“Bình này, vẫn nê để lại cho giáo chủ tự ngài dùng là tốt rồi.” Bạch Thiểu Tình bật nắp bình ra, mùi thơm thoang thoảng của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ nhẹ nhàng bay ra, “Nơi đó của ngươi hẳn là không kẻ nào dám đụng, vậy xem như ta không cần rửa sạch. Ngươi bức ta gọi ngươi là là đại ca, vậy thì ta giúp ngươi rửa miệng đi.” Dứt lời, lạnh lùng cười, nhưng lại giữ chặt khớp hàm Phong Long, dốc toàn bộ bình Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ vào.
Dược dịch vừa vào miệng, đã trôi xuống cổ họng, cả yết hầu ầng ậc những máu là máu. Cả người Phong Long run lên, mày rậm đã nhăn chặt lại, nhưng hắn luôn thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú tuy căng cứng nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Bạch Thiểu Tình.
Âm trầm trong ánh mắt kia, lại làm cho lòng Bạch Thiểu Tình phải chấn động.
Thu lại nụ cười, Bạch Thiểu Tình hừ mạnh một tiếng, “Ta nói không giết ngươi, cũng không nói cho kẻ đánghận như ngươi sống được thoải mái.” Âm thầm vận lực, một chưởng vỗ vào nhâm mạch [1] Phong Long.
Phong Long rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống giường.
“Ngươi phế võ công của ta?”
“Không phế võ công của ngươi, chẳng lẽ giữ lại kẻ đệ nhất thân thủ trong thiên hạ như ngươi đến đối phó ta?” Con ngươi Bạch Thiểu Tình khẽ chuyển, “Kỳ thật ta cũng không cần sợ ngươi, có hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn, nội lực của ngươi có cường thịnh trở lại cũng không thắng nổi ta. Nhưng nhìn ngươi chịu khổ, ta cực kì vui vẻ.”
Phong Long đột nhiên mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi. Mùi hương của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ nhất thời tràn ngập cả phòng.
Phong Long cười khổ nói, “Ta cũng đã nếm qua đau khổ, võ công cũng phế đi, vì sao ngươi vẫn không giết ta?”
“Ta tạm thời không giết ngươi. Chờ ta có võ công đệ nhất thiên hạ, rồi sẽ trở về chậm rãi tra tấn ngươi.” Bạch Thiểu Tình yên lặng chăm chú nhìn Phong Long một lát, lấy Bích Lục kiếm bên hông Phong Long ra, lắc lắc trước mặt hắn, ngạo nghễ xoay người.
Tiếng bước chân càng đi càng xa, bóng dáng cao gầy biến mất ở ngoài cửa.
Trong phòng, chỉ còn Phong Long không thể động đậy. Căn phòng như cấm địa, không có mệnh lệnh của hắn, đương nhiên không người nào dám tự tiện tiến vào.
…
Mặt trời lặn về tây, đàn chim bây về tổ.
Phong Long nằm trên giường, rốt cục chậm rãi ngồi dậy. Cầm chiếc mền bằng tơ trăng tinh lau nhẹ khóa miệng, tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng.
“Ngươi sợ ta cái gì mà ngay cả kỳ công đệ nhất võ công cũng không học đã vội chạy trốn.” Hắn cười cười, máu loãng lại dâng lên, ói ra một ngụm.
Bởi vì bị Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ ăn mòn, gần như không thể nghe được lời hắn nói; nhưng nụ cười trên mặt hắn lại vô cùng thích thú, “Ngươi tuy rất nhẫn tâm với ta, nhưng đã nói sẽ trở về. Không tồi, không tồi…”
***Mà giờ phút này, Bạch Thiểu Tình đang cố gắng hết sức chạy tới một nơi an toàn trước khi Giải Thể đại pháp phản phệ. Kinh Thiên Động Địa hoàn, bản đồ, Bích Lục kiếm đều trong tay y, Phong Long bây giờ không còn cao thủ đệ nhất thiên hạ nữa, rơi vào kết cục bi thảm mặc y trả thù, theo lý thuyết thì sẽ không thể uy hiếp được y nữa.
Giờ y chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh, ăn Kinh Thiên Động Địa hoàn, là hiển nhiên có thể ngăn cản Giải Thể đại pháp phản phệ, sau đó với một trăm hai mươi năm công lực, thêm cả tuyệt kỹ của ba mươi bốn môn pháo, giang hồ này ai có thể khi dễ y được nữa? Trong Bạch gia, ngay cả Bạch Mạc Nhiên cũng không còn là điều y e ngại.
Nương, không còn kẻ nào có thể áp bức chúng ta nữa.
Người xem, con đã bay lên, vượt chín tầng trời, không ai còn có thể áp chế con được nữa.
Tiếng gió vù vù xẹt qua tai, tấm màn đen đã buông xuống, chính là lúc Biên Bức y bay đi.
Nụ cười thực sự, tuyệt mỹ hiện ra bên môi. Giấc mộng tươi đẹp nhất, đang vẫy tay chào mời y.
Nhưng Bạch Thiểu Tình không biết, Hoành Thiên Nghịch Nhật công sở dĩ được xưng là kỳ công đệ nhất võ lâm, đương nhiên là có đạo lý.
Chí dương chí cương, toàn vẹn vô tạp, không ngừng sinh sổi
Cho dù một chưởng chấn vỡ xương tỳ bà, cũng không thể phế đi Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Huống chi một chưởng kia, quả thật là thủ hạ lưu tình.
*****Bạch Thiểu Tình thoát được tiêu sái tự tại. Cuối cùng dừng lại trong mọt ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, tĩnh tâm vận công.
Dược hoàn màu vàng kim, được đôi tay trắng đến gần như trong suốt nâng lên.
“Có người cả đời siêng năng luyện công, cũng không bằng một viên Kinh Thiên Động Địa hoàn này.” Bạch Thiểu Tình chăm chú nhìn dược hoàn trong lòng bàn tay, lẩm bẩm, “Đồ vật của Băng Cơ công chúa chế ra, chỉ sợ có dụng ý không tốt.”
Đột giác tâm mạch trong cơ thể ẩn ẩn có cảm giác bành trướng, biết rằng hậu quả của Giải Thể đại pháp sắp bộc lộ, Bạch Thiểu Tình ném Kinh Thiên Động Địa hoàn lên không, ngửa đầu há miệng.
Dược hoàn vào miệng, trơn nhẵn trôi xuống, lập tức hòa tan, trôi tuột đi như chạm vào lớp tơ lụa. Nhất thời, tất cả các nơi trong cơ thể đều thoải mái vô cùng, tâm mạch vừa rồi còn có cảm giác không khỏe, giờ đã lập tức biến mất.
Biết phải tận dụng thời cơ, Bạch Thiểu Tình lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Sáu mươi năm công lực, trong nháy mắt đã dễ dàng có được.
Vùng đan điền từ từ dâng lên cảm giác lạnh lẽo, buốt mà không cứng, hồn hậu vô cùng. Yên lặng dung nhập nội lực mới này vào người, một lúc lâu sau Bạch Thiểu Tình mới mở mắt, hít sâu một hơi.
Nụ cười động lòng người, vì gương mặt tuấn mỹ của y mà như có thể một tầng hào quang làm người ta phải kinh ngạc tán thán.
Y đắc ý đứng lên, nhìn về phương xa, “Ta rốt cục đã chờ được đến hôm nay.” Sự vui vẻ ánh lên trong mắt y, tựa như những đau khổ và khuất nhục đè nặng lên người y, đã bị y ném ra sau đầu.
Nháy mắt, cơn đau như cắt da xẻo thịt ập tới từ đan điền, như độc xà bỗng nhiên công kích, đau đến mức khuôn mặt Bạch Thiểu Tình phải vặn vẹo ro rút.
Y kinh hãi. Sao lại thế này?
Đau đớn chỉ tới trong khoảnh khắc, chớp mắt đã biến mất. Ngưng thần vận khí một lần nữa, không hề phát hiện ra có gì bất thường.
Bạch Thiểu Tình cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
“Có lẽ Kinh Thiên Động Địa hoàn này vốn là như thế.” Y trầm ngâm, rồi sau đó thản nhiên lẩm bẩm, “Sáu mươi năm công lực, không chịu chút đau khổ, sao có thể tới tay?”
Trong lòng hơi chút bình tĩnh, suy nghĩ lại bắt đầu bay về phía Bạch gia sơn trang nguy nga lạnh lùng.
“Phong Long đã bị phế võ công, cho dù không bị kẻ nào đoạt vị cũng phải đau đầu một trận. Phải thừa dịp hắn không rảnh rỗi, cứ đón nương ra trước đã.” Định xong kế hoạch, Bạch Thiểu Tình xoay người nhặt bao phục (tay nải) lên.
Hắc y, hắc hài, bao phục hắc sắc.
Kể từ hôm nay, không kẻ nào được chạm vào một sợi tóc của ta nữa.
Nghĩ đến có thể đón mẫu thân về bên canh hảo hảo hầu hạ, Bạch Thiểu Tình vội đề khí chạy đi. Y đã kín đáo mua một trạch viện y sơn bàng thủy (dựa vào núi, bên dòng nước, ý chỉ nơi có vỊ trí tốt) ở Dương Châu, còn thuê được hai nha đầu hiểu chuyện, tạp công (biết làm nhiều việc) cũng không tồi.
Ở bên cạnh nương, cùng nương trò chuyện, khi nhàn nhã thì đánh đàn vẽ tranh, thỉnh thoảng du học tứ phương. Lúc nương đại thọ, bày một bàn rượu, học gương nhị thập tứ hiếu, cũng mặc y phục sặc sỡ tiêu khiển cho nương [2]. Điều y hy vọng, không còn gì hơn thế.
Nhưng không có bản lĩnh, tất cả những hy vọng đó đều là thứ xa vời.
Dưới tình huống không ai bảo vệ, ít nhiều gì cũng sẽ phải chịu bị khi dễ, điều ấy thì Bạch Thiểu Tình hiểu hơn ai hết.
Nhưng lúc này, đã khác với ngày xưa.
Cây rừng bay vun vút ngược lại bên cạnh y, nỗi nhớ nhà như mũi tên.
Xa xa đã thấy bóng dáng tường ngoài nguy nga quen thuộc, cho dù căm thù Bạch gia sơn trang đến tận xương tủy, nhưng Bạch Thiểu Tình vẫn hé ra nụ cười.
Dáng hình hoàn mỹ, lại thêm nụ cười phu trợ, biểu lộ chút anh khí và tuấn tú.
Kinh Thiên Động Địa hoàn tựa hồ vẫn chưa bị hấp thu hết, vẫn thỉnh thoảng lại công kích y một chút, hệt như trong cơ thể có một kẻ địch quỷ dị khó lường đang ẩn núp, không biết khi nào sẽ bất giác đâm y một kiếm. Bạch Thiểu Tình bị vài lần đau đớn truyền lên từ đan điền, cũng dần dần biết vấn đề cũng không đơn giản.
Nhưng tất cả những thứ này, chờ thu xếp cho nương xong rồi tính sau.
.
Lặng lẽ lẻn vào Bạch gia sơn trang, cảnh vẫn như trước, bọn phó nhân tới tới lui lui khắp các nơi, quét tước đình viện, đưa đồ cho các vị chủ tử.
Căn phòng thấp bé vẫn không hề có nhân khí, cô độc ẩn trong góc.
Đẩy cửa gỗ ra, nghe âm thanh kẽo kẹt, cảm giác thân thiết trào lên. Bóng dáng cô đơn kia, đã hiện ra trước mắt.
Bạch Thiểu Tình nhẹ bước tới sau lưng phụ nhân, nửa quỳ xuống, thâm tình nhìn lên.
“Nương.”
“Thiểu Tình?” Phụ nhân thoáng kinh ngạc, ánh mắt không có tiêu cự mở to.
Bà vươn tay ra khoảng không, Bạch Thiểu Tình vội vàng cẩn thận nắm lấy.
“Thiểu Tình, vì sao bỗng nhiên trở về?” Phụ nhân thở dài, “Nếu để cho phu nhân hay phụ thân con biết, chỉ sợ sẽ có chuyện.”
Ánh mắt Bạch Thiểu Tình lóe sáng. “Nương, con về đưa người đi.”
“Đi?” Phụ nhân lắc đầu, “Không được, chúng ta không đi được. Đường đường là Bạch gia, sao có thể để một kẻ mù òa như ta ra ngoài làm bọn họ mất mặt chứ! Thiểu Tình, con đã quên chuyện lần trước rồi sao?”
“Nương, con không sợ bọn họ.” Bạch Thiểu Tình mỉm cười, “Võ công của Thiểu Tình đã vô địch thiên hạ, bọn họ không truy thì thôi, nếu dám kiên quyết đuổi theo, đảm bảo bọn họ lúc đến thì tự đi, lúc về phải bò lết *.”
(nguyên văn: môn thụ trứ lai, hoành trứ khứ (竖着来, 横着去): lúc đến thì thẳng, lúc về thì (nằm) ngang)
“Vô địch thiên hạ?”
“Vâng, hiện giờ con không sợ gì nữa cả.”
“Thiểu Tình, con không cần phải gạt nương.” Phụ nhân như nhớ tới chuyện cũ, run giọng nói, “Để bọn họ biết con muốn đưa ta đi, nhất định sẽ lại tra tấn con. Nương già rồi, chỉ cần một mình con rời khỏi nơi này là tốt rồi. Đi đi, đi du học đi! Đừng về đây nữa.”
“Nương, bây giờ sẽ không thất bại nữa. Nương theo con đi, được không?”
“Đi?”
“Ân, ở bên bờ Sấu Tây Hồ [3], có ti trúc đông phong, tiểu đồng nhiệt trà (tiếng sáo trong đêm lạnh, ấm trà nóng).” Bạch Thiểu Tình nắm lấy bàn tay của phụ nhân, lộ ra vẻ mặt xa xăm.
Một đêm im lìm.
***Ngày kế, trong căn phòng lẻ loi thấp bé, thân ảnh vĩnh viễn cô độc kia, đã không còn thấy đâu nữa,
Phó nhân kinh hoảng, phá hủy tâm tình của mọi người đang dùng bữa sáng trong chính sảnh.
“Lão gia, lão gia, người… Người kia không thấy!”
“Cái gì? Đã đi đâu?”
Bạch Thiểu Tín vội hỏi, “Có phải đã Thiểu Tình trở về không?”
“Tam thiếu gia chưa hề trở về. Người kia hôm qua còn hảo hảo, lúc đưa cơm vẫn còn ở đó, sáng sớm nay đã không thấy tăm hơi.”
“Có phải đi ra ngoài dạo một chút không?”
“Vô nghĩa! Bà ta là người mù, có thể đi được đến đâu? Nhiều năm như vậy, ngươi thấy bà ta ra khỏi căn phòng đó chưa?”
Bạch Thiểu Lễ rũ mắt xuống, lại ngẩng lên, lạnh lùng nói, “Chỉ sợ là bị Thiểu Tình đưa đi trốn rồi. Hừ, Thiểu Tình lần này thật có bản lĩnh, dám đến mang người đi, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.”
Bạch Thiểu Tín cáu gắt với quản gia, “Làm ăn ái gì không biết! Một tên thư sinh, một kẻ mù lòa, vậy mà cũng không trông coi được!”
“Trốn không xa đâu.” Bạch Mạc Nhiên thản nhiên ra tiếng, “Người tới a! Phái người tìm mấy chỗ dọc sơn trang đi. Nếu thật sự là Thiểu Tình, vậy lá gan nó cũng quá lớn rồi, từ nhỏ đã tùy ý làm bậy, nó đã quên giáo huấn lần trước rồi?”
Bạch Thiểu Tín vội vàng lau miệng, đứng lên nói, “Con đi tìm y.”
“Ngồi xuống.” Tống Hương Ly lạnh lùng lên tiếng.
“Nương…”
Tống Hương Ly thản nhiên liếc hắn một cái. Bạch Thiểu Tín bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống.
“Quản gia, ngươi mang theo gia đinh đi tìm. Mặt khác, dán bố cáo ở những thôm xóm gần đây.” Tống Hương Ly gắp một miếng đông duẩn (măng mùA Đông), tao nhã bỏ vào trong miệng. “Cứ nói bạch gia sơn trang có đạo tặc, còn bắt thêm một thân thích bị mù của Bạch gia. Bắt được đạo tặc này, mọi người phải nghiêm trị không tha, Bạch gia sẽ thưởng lớn.”
Bạch Thiểu Tín nhíu mày, “Nương, tên kia dù sao cũng là đệ đệ của chúng con, vạn nhất bị đám thôn dân thô bạo kia tưởng là đạo tắc, đánh bị thương…”
“Làm sao ngươi biết là Thiểu Tình?” Tống Hương Ly liếc xéo hắn một cái, “Ta thật sự cảm thấy đó là đạo tặc. Với lại, cho dù là Thiểu Tình, lén lút về nhà dẫn người đi, thì đó là gì? Nó có còn để phụ mẫu ở trong mắt không?”
Bạch Mạc Nhiên thở dài, “Được rồi, được rồi, ta cũng không nghĩ đó là Thiểu Tình đâu. Quản gia, lo liệu theo lời phu nhân đi. Bắt được tên kia, cứ hung hăng trừng phạt.”
“Vâng, lão gia.”
“Nếu lỡ tay đánh chết, thi thể cũng có thể lấy đến lĩnh thưởng.” Tống Hương Ly bỏ thêm một câu.
“Vâng, phu nhân.” Quản gia cũng thoáng bất an, khom người nói, “Trên bố cáo, có phải thêm những lời này của phu nhân không?”
“Thêm đi.”
“Vâng, đã hiểu.”
________________________________________________-
[1] Nhâm mạch: xem thêm ở đây. Và bởi vì nó ở đằng trước người, cho nên Tình nhi cứ thoải mái mà vỗ ^^
[2] Lấy từ một trong 24 gương hiếu của Quách Cự Nghiệp đời nhà Nguyên (1271 – 1367), sau được Lý Văn Phức – một bậc túc nho của triều Nguyễn (đậu cử nhân năm 1819 – triều Gia Long ) dựa theo bản chữ Hán mà diễn ra quốc âm, bằng lời ca song thất lục bát.
Lão Lai Tử người nước Sở, sinh vào đời Xuân Thu, đã 70 tuổi hãy còn cha mẹ. Ông thờ cha mẹ rất hiếu. Không muốn để cho cha mẹ thấy ông đã già mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, múa hát trước mặt cha mẹ, lại có khi ông bưng nước hầu cha mẹ, ông giả cách ngã, rồi khóc oa oa, làm như đứa trẻ lên 7 lên 3 vậy. Ý ông là cốt để làm cho cha mẹ lúc nào cũng vui vẻ trong lòng.
Lão Lai Tử đời Chu, cao sĩ,
Thờ hai thân chẳng trễ ngọt bùi,
Tuổi già đã đúng bảy mươi.
Nói năng chẳng chút hở môi rằng già.
Khi thong thả, mẹ cha ngồi trước,
Ghé gần vào bắt chước trẻ thơ,
Thấp cao điệu múa nhởn nhơ,
Xênh xoang màu áo, bạc phơ mái đầu.
Chốn đường thượng, khi hầu bưng nước,
Giả làm điều ngã trước thềm hoa,
Khóc lên mấy tiếng oa oa,
Tưởng chừng lên bảy, lên ba thuở nào.
Trên tuổi tác trông vào vui vẻ
áng đình vi, gió thụy mưa xuân
Cho hay nhân tử sự thân,
Trong trăm năm được mấy lần ngày vui.
/31
|