Cỗ xe ngựa lật nghiêng tựa vào một đống đá vụn trên bờ sông Dĩnh Thủy, hai con ngựa to lớn nằm lăn trên mặt đất, máu trào ra từ tai và mũi, tử trạng thật đáng sợ.
Hơn chục võ sĩ Hán bang dàn quanh cỗ xe, ngăn không cho người qua đường hay Hoang dân nghe tin kéo tới tiếp cận hiện trường.
Không cần coi quang cảnh trong xe, chỉ nhìn thần tình đám võ sĩ đủ hiểu tình cảnh trong xe thật không nỡ coi.
Yến Phi và mọi người phi ngựa qua Đông môn, cảnh tượng thê thảm đập vào mắt khiến trái tim như chìm xuống, cực kỳ không dễ chịu.
Chuyện đánh nhau hay giết người ở Biên Hoang Tập tuy xảy ra như cơm bữa, nhưng thảm kịch xảy ra trước mắt lại có một ý vị tà ác khác hẳn bình thường, khiến cho người ta không thể lấy cái tâm bình thường mà soi xét. Lại còn vấn đề án sự xảy ra trùng khớp với thời gian khai mở Chung lâu nghị hội, rõ ràng là có ý đồ khiêu khích.
Rốt cuộc là do Hoa Yêu tiếp túc tác ác lần nữa, hay la có người mượn ác danh của hắn để giở trò?
Thác Bạt Nghi hiện lên vẻ mặt cay đắng và khắc khổ, không phải là hắn giả vờ, mà là thực sự khổ sở vì mâu thuẫn giữa đại nghiệp dân tộc và thâm tình huynh đệ, trầm giọng nói: "Ta không có thói quen giãi bày nội tâm với người khác, hiện tại cũng không định cởi mở tấm lòng với Đồ huynh, nhưng có thể nói, nếu ngươi ở địa vị ta cũng khó lòng an tâm được".
Lời nói này thể hiện cơ trí của Thác Bạt Nghi, sự thực là một kẻ tinh minh lão luyện như Đồ Phụng Tam, bất kỳ lời giải thích nào trong lúc thảng thốt, cũng dễ khiến đối phương nghi tâm, ngược lại cứ hàm hàm hồ hồ, để đối phương suy đoán có khi lại rất hiệu quả.
Đồ Phụng Tam trừng trừng nhìn đối phương, bình tĩnh hỏi: "Dám hỏi Thác Bạt huynh có phải là người chủ trì chân chính của Phi Mã hội?".
Thác Bạt Nghi giật mình, như vậy đủ biết Đồ Phụng Tam nắm chắc tình hình Biên Hoang Tập, biết rõ thân phận của mình trong Thác Bạt tộc, hơn nữa còn hiểu rằng Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Thùy có mối quan hệ vi diệu, vì thế mới đưa ra câu hỏi này.
Thác Bạt Nghi cũng nhìn thẳng vào mắt Đồ Phụng Tam, ánh mắt lấp lánh, nhíu mày nói: "Đồ huynh rốt cuộc là muốn tra cứu lai lịch ta hay là muốn tiếp nhận mối hàng đầu tiên này?".
Đồ Phụng Tam cười nói: "Thác Bạt thứ lỗi, bọn ta lần đầu tham gia làm ăn, vẫn chưa quen tác phong. Được rồi! Đồ mỗ rửa tai cung kính lắng nghe đây".
Thác Bạt Nghi cảm thấy mình rơi vào thế hạ phong, bị đối phương nắm lấy chủ động. Đồ Phụng Tam cao minh tựa hồ nằm ngoài ý liệu của hắn, y hiện thân đàm luận lập tức đưa hắn vào thế thủ, những lời chuẩn bị sẵn hoàn toàn không nói ra được nữa.
Đương nhiên bên ngoài không lộ ra điều gì, nói: "Đầu tiên ta muốn biết công tác bảo mật Đồ lão bản định làm thế nào, bằng không tất cả xí xóa".
Đồ Phụng Tam bỗng quát to: "Đóng hết cửa trước cửa sau lại".
Hai võ sĩ từ phía sau bình phong chạy ra đóng chặt cửa chính, lại cẩn thận cài then sắt lên.
Đồ Phụng Tam xạ ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Thác Bạt Nghi, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào, tới lúc cả cửa sau cũng được đóng kín, cả gian đại đường còn lại hai người bọn họ, mới thong dong nói: "Thác Bạt huynh bắt đầu khiến ta hứng thú rồi, ha!. Thác Bạt huynh thật đảm lược phi thường, các phòng ốc ở Biên Hoang Tập đều rất kiên cố, dù là cao thủ cũng không dễ phá tường chạy ra, nếu Đồ Phụng Tam không yên tâm với Thác Bạt huynh, chắc chắn Thác Bạt huynh sẽ không rời khỏi tệ quán được".
Thác Bạt Nghi bật cười: "Đồ huynh vừa mới đến đây, vì thế mới nói thế. Biên Hoang Tập không phải là Kinh Châu, ở đấy Hoàn Huyền nói thế nào thành thế ấy, Biên Hoang Tập có quy củ của nó, lão ca ngươi làm sinh ý chả lẽ chưa tìm hiểu rõ? Lão ca ngươi cưỡng ép mua cửa hiệu chỉ là chuyện riêng vói Hán bang, nhưng nếu ngươi tự tiến giết người phóng hỏa, sẽ kế tục Hoa Yêu trở thành công địch của Biên Hoang Tập. Trừ phi ngươi chấp nhận như thế, không thì hãy nghĩ kỹ trước khi làm".
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên: "Ai biết được Thác Bạt huynh đến đây chứ? Nếu như Thác Bạt huynh đến đây mà ai ai cung biết ", thì còn gì là bí mậ nữa đúng không?".
Thác Bạt Nghi càng lúc càng cảm giác Đồ Phụng Tam lợi hại, vòng vèo một lúc lại chặn họng mình, bình tĩnh nói: "Về chuyện này không cần Đồ huynh lo lắng, đơn đạt hàng này rốt cuộc ngươi có tiếp nhận hay không, đừng làm mất thời gian của ta".
Đồ Phụng Tam cười lớn, hoan hỉ nói: "Ta lấy danh dự mà nói, hiện giờ Thác Bạt huynh nói lời nào, ta sẽ không để lộ nửa câu, cho dù tương lai chúng ta trở thành tử địch, lời hứa này vẫn còn hữu hiệu. Chỉ bất quá bọn ta sinh ý thanh đạm, nếu chỉ nhận được một vụ này, bỗng nhiên lại có người chết trong Tập. Khi đó chỉ cần có người biết Thác Bạt huynh từng lui tới tệ quán, ta và Thác Bạt huynh đều khó thoát khỏi hiềm nghi".
Thác Bạt Nghi điềm đàm: "Chỉ cần sau khi thành công, ngươi không để lộ ra ngoài, chuyện này căn bản không có căn cứ để truy cầu, vì rằng sự tình phát sinh ở chốn không người bên ngoài Biên Hoang Tập. Mà ngươi chủng chỉ có duy nhất cơ hội này, bởi vì người này là một trinh sát tối cao minh của Bắc Phủ binh, tinh thông thuật ẩn thân, sau khi thành công ngươi sẽ được trăm thớt ngựa tốt nhất, ngươi lưu lại để dùng hay bán đi tùy ý".
Đồ Phụng Tam hai mắt khép lại chỉ còn như một sợi chỉ, phóng ra một luồng sáng rợn người rọi thẳng vào mặt Thác Bạt Nghi, một lúc sau dằn từng tiếng một: "Lưu Dụ".
Yến Phi trở lại bên Kỷ Thiên Thiên, hạ giọng nói: "Đừng xem, cảnh tượng trong thùng xe rất khủng khiếp, người thường không thể coi được".
Lời chàng nói chứng thực suy nghỉ của Kỷ Thiên Thiên, từ thần tình mỗi người khi thò đầu qua song cửa hoặc qua cửa tiến vào trong xe, là biết rõ hiện trường vụ hung án rất ghê rợn. Đấy là đám người này đã quen lăn lộn giang hồ, chưa kể trong đó còn có những người là chuyên gia tra án nữa.
Hạ Hầu Đình và Mộ Dung Chiến đang xem xét mấy con ngựa bị giết, hạ giọng bàn bạc, những người còn lại ai nấy nét mặt trơ lạnh, rầu rĩ không nói một câu. Kỷ Thiên Thiên trong lòng trống rỗng, tâm trạng vui vẻ lúc mới tới Biên Hoang Tập tựa như mây khói bị một trận cuồng phong vô tình quét sạch. Trên đời sao có loại hung ma tàn ác đáng sợ như thế này, nhẫn tâm hành động thương thiên bại lý như vậy?
Hồng Tử Xuân, Chúc lão đại mấy người kéo đến bên nàng. Phí Chánh Xương lại càng để lộ biểu hiện bệnh hoạn khiến người khác khó chịu. Cuối cùng chỉ có mình Yến Phi ngây người bên cạnh cỗ xe và Phương Hồng Đồ vừa chui vào trong xe.
Mộ Dung Chiến than: "Hung đồ chắc hẳn đã mất hết nhân tính, táng tận thiên lương, nếu không không thể nào nhẫn tâm làm một chuyện như vậy được".
Hồ Lôi Phương thóa mạ một câu, gật đầu nói: "Đến giờ ta mới minh bạch Trường Cáp lão đại vì sao không để người khác trông thấy di thể ái nữ, thật quá khủng khiếp".
Chúc lão đại trầm giọng thốt: "Thủ pháp đúng như lời đồn về Hoa Yêu, vấn đề là Hoa Yêu không có thói quen gây án trước lúc trời tối".
Cơ Biệt vẫn giữ thần tình thương xót không nỡ nhìn nói: "Đêm qua y vừa phạm án, lý ra đã tiết hết đại dục, làm sao mà trong thời gian chưa đến một ngày có hứng để hành hung lần thứ hai? Thật đáng nghi ngờ".
Lúc này Yến Phi đi lại phía bọn họ, biểu hiện yên tĩnh, nhưng Kỷ Thiên Thiên hiểu chàng đang khắc chế tình cảm trong lòng, ánh mắt hiện lên vẻ đăm chiêu.
Có tiếng vó ngựa vang lên, một đội Hán bang kỵ mã hơn chục người từ phía Nam phóng tới, cầm đầu là quân sư Hồ Bái của Hán bang. Coi thần tính là biết hắn mang lại nhiều tin tức xấu.
Hồ Bái dừng trước mọi người, xuống ngựa nói: "Người bị hại là tiểu thiếp Mị Nương của Đinh lão đại của một tiểu bang hội ở Kiến Khang, mỗi năm đều tới Biên Hoang Tập sưa tập xuân cung họa để bán lại cho hào môn đại tộc ở Kiến Khang, nghe nói được lời rất nhiều. Bởi vì Đinh lão đại đối với thư họa không biết nửa chữ, nên mới giao cho Mị Nương là người rất sành sỏi đi mua, ngờ đâu lại ngộ hại. Mười lăm võ sĩ cùng đi đều bị trọng thủ giết chết, xác người ngổn ngang một khoảnh rừng thưa, trong rừng còn có vết bánh xe lưu lại, có thể hình dung hung đồ thoạt tiên đoạt lấy xe ngựa phóng vào rừng, dẫn dụ các võ sĩ hộ tống truy đuổi vào rừng liền hạ thủ sát nhân, lên xe dâm sát Mị Nương, sau đó dùng thủ pháp đặc biệt bức hại hai con ngựa trước khí chết lôi cỗ xe chạy về hướng Biên Hoang Tập để thị uy".
Mộ Dung Chiến nói: "Thủ pháp này chỉ cần hiểu tính ngựa là làm được, nhân lúc ngựa đang phi nhanh, dùng nội gia thủ pháp kích thích huyết dịch của chúng vận hành, làm cho ngựa phát điên, chỉ biết phóng nhanh về phía trước, cho đến khi kiệt sức mà chết, thủ pháp hết sức hung bạo".
Xa Đình hỏi: "Khoảnh rừng thưa đó cách đây bao xa?".
Hồ Bái đáp: "Ước chừng hơn mười dặm".
Lúc này Phương Hồng Đồ từ trong thùng xe chui ra, lập tức khiến mọi người chú ý, càng khiến chúng nhân hy vọng. Tuy ở đây không ít cao thủ, nhưng không ai sánh được với gã về kinh nghiệm điều tra hung án.
Ánh mắt Yến Phi chậm rãi quét qua mọi người, đại đa số đã hồi phục vẻ bình tĩnh, tuy nhiên xem ra đều không chịu nổi ảnh hưởng của cảnh tượng khủng khiếp, chàng dám khẳng định bọn họ cũng như mình, suốt đời đừng mong quên được cảnh này. chàng cũng phát giác mpị người đã thay đổi cách nhìn đối với Phương Hồng Đồ, vì ông ta là người duy nhất dám chui hẳn vào trong xe, không phụ thanh danh tuần bộ chuyên nghiệp, khả năng chịu đựng này thường nhân không thể bằng được.
Lúc trước nói đến Hoa Yêu toàn thân run rẩy, lúc này Phương Hồng Đồ biến thành một người khác hẳn, ánh mặt cừu hận, cước bộ vững vàng đi tới chỗ mọi người đang chờ, bất ngờ lộ vẻ hết sức bi phẫn và kích động, hét to: "Phương Hồng Đồ tôi lấy tính mệnh đảm bảo, phạm án là kẻ tác ác đa đoan, chết vạn lần không đủ, là Hoa Yêu".
Mọi người nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, cho dù thủ pháp hung đồ không khác gì Hoa Yêu, nhưng vẫn có thể có người khác cố ý mô phỏng, làm sao gã khẳng định được như thế?
Hách Liên Bột Bột bình tĩnh nói: "Phương tổng tuần kết luận như vậy có quá sớm không?"
Phí Chánh Xương nhíu mày: "Ta chưa từng nghe nói đến chuyện Hoa Yêu phạm án ban ngày, cũng chưa từng nghe nói hắn trong vòng một ngày liên tục gây án".
Trác Cuồng Sinh đương nhiên phải ủng hộ người có thể giúp hắn kiếm bộn tiền ở Thuyết Thư quán, nói: "Phương tổng tuần đã nói thế, tất nhiên có đạo lý. Xin Phương tổng tuần giải thích rõ, để chúng ta sớm tìm ra hung thủ về quy án".
Phương Hồng Đồ lộ thần sắc khó hiểu, pha trộn cả bất an, khẩn trương, kinh hãi, tựa như phẫn nộ, mệt mỏi và tiếc thương, trông già hẳn đi, gượng cười lắc đầu, giống như tự đề tỉnh mình chứ không phải nói với mọi người, lẩm bẩm: "Tôi sẽ không trốn tránh nữa".
Kỷ Thiên Thiên nhìn cỗ xe bên đường, nghĩ đến tình huống bên trong đáng sợ đến thế nào mà có thể khiến cho bao nhiêu kiếm khách, hiệp sĩ, bang hội đầu não và thương gia đại hào ai nấy đều sa sút tinh thần, mất hết phong độ? Không cầm được cất giọng nhẹ nhàng: "Phương tổng tuần nói trốn tránh cái gì?".
Phương Hồng Đồ lộ vẻ ngượng ngập, thấp giọng nói: "Lời tôi nói ra bây giờ, càng ít người biết càng tốt".
Trác Cuồng Sinh lập tức thể hiện uy quyền chủ nhân Dạ Oa Tử, nói to: "Trừ những người vừa tham gia hội nghị và Hồ quân sư, những người còn lại tránh xa!".
Mộ Dung Chiến, Hồ Lôi Phương, Chúc lão đại mấy người đều vung tay làm hiệu cho thủ hạ lui ra xa, lại giải tán hết Hoang dân tụ tập coi náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Chúc lão đại thấy Trác Cuồng Sinh để Hồ Bái lưu lại, vui vẻ nói: "Phương tổng tuần có thể yên tâm nói ra rồi".
Lưu Dụ trong lòng cảm khái, có mặt tại đây đều là những con người giết người không chớp mắt, nhưng so với Hoa Yêu, vẫn còn là người có huyết tính lương thiện, Hoa Yêu tự tung tự tác như vậy đã kích khởi công phẫn, khiến cho mọi người đoàn kết lại, tạm thời bỏ qua chuyện đấu đá lẫn nhau, hy vọng liên thủ tận lực khống chế Hoa Yêu trong vòng pháp luật, vì vậy không ai tỏ ra sốt ruột với Phương Hồng Đồ.
Phương Hồng Đồ rầu rĩ nói: "Thật không giám giấu, tôi đến Biên Hoang Tập không phải là để bắt Hoa Yêu, mà là để trốn tránh hắn".
Chúng nhân ngạc nhiên nhìn nhau, không ai hiểu gì cả, nếu Phương Hồng Đồ là một vị mỹ nhân thiên kiều bá mị thì đương nhiên không ai nghi ngờ lời thú nhận này.
Phương Hồng Đồ bước lên hai bước, đứng trước mặt Kỷ Thiên Thiên, than rằng: "Thiên Thiên tiểu thư, tôi không phải quá vô dụng chứ?".
Kỷ Thiên Thiên dịu dàng: "Sợ hãi là thường tình của con người, ai dám nói xưa nay chưa từng biết sợ" Phương tổng tuần có tâm sự gì, xin cứ mạnh dạn nói ra, không ai vì thế coi thường ông cả".
Âm thanh của nàng chẳng những lọt tai, mà từng lời từng chữ chứa đầy độ lượng và thành ý, người nghe hết sức dễ chịu, vơi đi nỗi lòng trầm trọng do thảm án gây ra.
Chỉ từ mấy câu nói, có thể thấy được Kỷ Thiên Thiên rất hiểu lòng người, nàng vốn cũng như mọi người, rất mơ hồ về hàm ý đằng sau lời nói của Phương Hồng Đồ, nhưng có thể đoán được sự tình đại lhái, thuận theo lời gã nói lời ản ủi và cổ vũ.
Phương Hồng Đồ phấn chấn hơn, hạ thấp giọng nói: "Tôi có một thứ bản lĩnh, chính nhờ bản lĩnh này mà trở thành tổng tuần bảy tỉnh. Các vị đều là đại hành gia, chắc đều hiểu công phu của tôi không đáng để mọi người chê cười, nhưng tôi lại có một thứ khứu giác linh mẫm, bất kỳ ai để ta ngửi thấy mùi vị rồi, bất luận sau đấy bao nhiêu lâu, tôi vẫn có thể nhận ra người đó".
Kỷ Thiên Thiên "a" lên một tiếng, không tự chủ được nhìn vào cái mũi đặc biệt lớn trên khuôn mặt rụt rè của gã, những người khác đều lộ vẻ bất ngờ.
Mọi chuyện bất hợp lý lập tức biến thành hợp lý.
Gã dám khẳng định kẻ gây án là Hoa Yêu, chính vì gã đã ngửi ra được Hoa Yêu. Gã trốn đến Biên Hoang Tập, chính là vì sợ Hoa Yêu giết chết người có khả năng nhận ra hắn qua mùi vị.
Hách Liên Bột Bột mắt lóe sáng rực, hỏi: "Đã là như thế, Phương tổng tuần biết Hoa Yêu phạm án đêm qua, lý ra nên chuồn xa, vì sao còn đến Thuyết Thư quán chủ trì?".
Hồng Tử Xuân nhíu mày nói: "Nếu ta là Hoa Yêu, trước tiên sẽ giết Phương tổng tuần để diệt khẩu, rồi mới đi gây án, như thế mới vạn vô nhất thất". Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Đám Mộ Dung Chiến tuy không nói gì, nhưng ai nấy đều lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên cũng đồng ý những điều nghi vấn của Hách Liên Bột Bột và Hồng Tử Xuân.
Phương Hồng Đồ gượng cười nói: "Để trốn tránh Hoa Yêu, tôi đã tiêu không còn lấy một xu, ngày ba bữa cũng là cả một vấn đề, cố hy vọng thừa lúc hung tính của Hoa Yêu chưa bộc lộ, mau chóng kiếm một món tiền rồi lập tức viễn tẩu cao phi, đó là vì chẳng còn biện pháp nào".
Trác Cuồng Sinh bất chợt nói: "Chẳng trách ta mời Phương tổng tuần tham gia Chung lâu nghị hội, phải trổ hết tài miệng lưỡi mới khiến Phương tổng tuần miễn cưỡng đáp ứng".
Kỷ Thiên Thiên nói: "Ở đây Phương tổng tuần không cần lo lắng Hoa Yêu, tất cả mọi người đều giúp đỡ ngươi, bảo vệ ngươi".
Lưu Dụ hỏi: "Vì sao tự nhiên Phương tổng tuần thoát khỏi ràng buộc, chịu can thiệp vào chuyện Hoa Yêu?".
Phương Hồng Đồ nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Kỷ Thiên Thiên, giọng kiên quyết: "Vì rằng tôi biết trốn tránh như thế này không phải là biện pháp, nơi đây là Biên Hoang Tập, nếu vẫn không thể bắt hắn quy án, ở những địa phương khác lại càng không thể làm gì hơn. Vừa rồi vào trong xe ngửi thấy mùi vị Hoa Yêu, trong lòng hốt nhiên nghĩ tới Thiên Thiên tiểu thư, càng nghĩ đây là ý chỉ của ông trời. Ân oán giữa tôi và Hoa Yêu cần phải giái quyết ngay ở Biên Hoang Tập, tôi quyết không chạy trốn nữa".
Gã tuy không trực tiếp nói ra, nhưng ai nấy đều minh bạch, biết là gã vì nghĩ đến vẻ mỹ lệ hơn người của Kỷ Thiên Thiên mà liên tưởng tới thủ đoạn bẻ hoa độc ác thật đáng căm hận của Hoa Yêu.
Quan hệ giữa Phương Hồng Đồ và Hoa Yêu thật hết sức vi diệu, không ai hiểu ai đang tầm nã ai.
Thân phận của Hoa Yêu tuyệt không để lộ ra ngoài ánh sáng, bất luận hắn vũ công cao cường đến mấy, một khi hành tung bại lộ lập tức bị cả thiên hạ bao vây công kích, tất nhiên khó tránh khỏi tử kiếp. Mà sơ hở duy nhất của hắn đang nằm trong tay Phương Hồng Đồ.
Yến Phi điềm đạm hói: "Dám hỏi Phương lão tổng khứu giác linh mẫn đến mức nào? Có thể làm chút gì để mọi người thị phạm chăng?"
Ai nấy đều tỏ vẻ lưu tâm, vì rằng năng lực khứu giác của gã là yếu tố quan trọng trong việc phá án.
Phương Hồng Đồ tựa hồ đã hồi phục thành vị tổng tuần thất tỉnh trước kia, nhãn thần lấp loáng linh hoạt, đầy tự tin: "Vì Hoa Yêu luôn để lại mùi vị thân thể hết sức cường liệt khó tiêu tán trên xác nạn nhân, vì vậy tôi mười phần quen thuộc mùi vị của hắn, chỉ cần để tôi tới những phòng ốc hay lữ quán hắn từng qua lại, dù là sau đó ba ngày rồi tôi vẫn phát hiện được".
Mọi người đều động dung.
Kỷ Thiên Thiên mừng rỡ nói: "Há chẳng phải chỉ cần pt tra Biên Hoang Tập một vòng là đủ tìm ra tung tích hung đồ sao?".
Mộ Dung Chiến cũng hoan hỉ nói: "Nếu chúng ta bắt đầu từ nơi xảy ra hung án thì sao?".
Lưu Dụ hỏi Trác Cuồng Sinh: "Việc Phương tổng tuần đến quý quán kế chuyện phải chăng đã được quảng bá khắp nơi?".
Trác Cuồng Sinh gượng cười: "Trước khi đến Chung lâu ta đã cho công bố chuyện này, chỉ cần Hoa Yêu không đíếc là chắc nghe được tin này".
Lưu Dụ lại hỏi Phương Hồng Đồ: "Hoa Yêu có biết Phương tổng tuần có khứu giác siêu cấp không?".
Phương Hồng Đồ chán nản gật đầu, như trách gã đã biết rồi còn hỏi.
Kỷ Thiên Thiên nghiêm trọng nói: "Nếu nói vậy, Hoa Yêu sẽ lợi dụng lại chuyện này làm cho chúng ta chạy đi chạy lại khắp nơi đến kiệt sức mới thôi".
Yến Phi nói: "Tạm thời chuyện thị phạm hẵng để đó đã, hiện giờ ta muốn mời lão tổng tới kiểm nghiệm hiện trường ái nữ Trường Cáp lão đại ngộ hại, coi đó đúng là hành vi của Hoa Yêu hay không?"
Mọi người đều động dung, như vậy chuyện Hoa Yêu thật Hoa Yêu giả lập tức sẽ có đáp án.
/586
|