Bước chân nhàn nhã trên cầu thang cùng với ba mình, Lân chìm vào trầm tư. May mắn nhờ có Bảo, nếu không bây giờ không biết anh sẽ vận bộ trang phục gì đây. Đẩy cửa phòng đi vào bên trong, Loan lập tức miểm cười nhìn ông bố và ông anh đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng. Cop rất muốn nói rằng mình không sao. Nhưng chỉ cần buông ra câu đó thì chắc chắn nhận lại không chỉ một câu thôi đâu. Như là một thích khách trong các bộ phim kiếm hiệp, nếu bị thị vệ hoàng cung phát hiện lập tức bị vô vàn mũi giáo chỉa vào người. Loan không muốn như thế, cô không phải thích khách và cũng không muốn trở thành nó đâu dù ở nơi này chỉ có hai tên lính sĩ... mà thôi (híhi)
- Anh đã giúp em hoàn thành việc đó rồi chứ?!
- Tất nhiên. Nhưng cậu ta vẫn nhất quyết không chịu rời khỏi đó
- Em chịu. Chắc anh ấy có lí do riêng gì đó thôi. Rất thông minh
Lân cười ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trên đùi Loan có phột phát đạn khá sâu nên không thể đến trường ngay được. Cùng lắm cũng một tuần. Và tất nhiên, cô phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận một cơn bão cuồng phong gần phóng tới. Cả một lớp 18 người sẽ ào đến đây trong một ngày cho mà xem. Cô không tính là có Vy trong đó. Đến đây xem!!
- Để mình đi mua giúp cậu ít cháo
Loan cười gật đầu sau đó ngã lưng dựa người xuống chiếc gối đằng sau. Những chỏm đá đó không may đã khiến một bên sươn sườn Loan gần như gãy vụn. Nếu không tàn phế phải điều trị thật lâu dài. Và đặc biệt hơn là không được cử động mạnh
- Người bắt cóc em là ai?!
- Em không biết, tất cả bọn họ đều trùm mũ len đen kín đầu. Nhưng khủng bố IS vậy- Nói ra câu cuối mắt Loan trợn ngược lên như một người đang lâm vào nỗi sợ hãi tột cùng
Lân phì cười. Em gái anh chỉ đơn giản tổn thương về thể xác không có bất cứ ảnh hưởng gì đến tinh thần. Dạo gần đây nhìn con bé cũng có vẻ vui vẻ hơn hoạt bác hơn. Anh có nên cảm ơn Bảo không nhỉ?!
Những vết thương ngoài da mà Loan mắc phải không để lại thẹo. Cô mừng rỡ muốn nhảy cẩn lên nhưng khi vừa cử động thì toàn thân lại đau nhứt
- Ngồi im lặng!!
Ba Loan bây giờ mới nghiêm mặt lên tiếng ra lệnh. Cô cúi đầu hối lỗi. Từ nãy giờ ông im lặng vì tức giận, đâu ngu ngốc đến nỗi không nhận ra rằng con gái mình đang nói dối chứ. Để lần sau xem, ông sẽ không niệm tình cũ mà triệt tiêu tất cả
Tất cả mọi chuyện xảy ra dường như là tự nhiên luôn rồi. Sau khi hay tin Loan gặp tai nạn ở bệnh viện tất cả bọn họ lập tức đến ngay. Thật ra các thành viên trong lớp đã bắt đầu lo lắng khi vào ngày hôm sau Loan không đi học rồi
Điều khiến Loan thấy vui mừng đó chính là vì, trong một nhóm người thăm chung đó có cả Ngọc và Minh. Cô vui quá rồi, hai cậu ấy đã làm hòa với nhau? Đến cuối cùng, cứ tưởng đã hết nào ngờ Vy và Bình lại dám vết xác đến nơi này. Loan chán ghét chìm người vào trong chăn
Lân và ba của anh vẫn còn trong đó, hai người họ cẩn thận quan sát vẻ mặt của từng người. Có vẻ hơi vô lí nhưng những người mà Loan tiếp xúc từ trước đến giờ chỉ có bạn bè mà thôi cho nên đó là những đối tượng tình nghi duy nhất
Trong thấy Loan đang nằm trên giường bệnh chui rúp dưới chăn bệnh viện trắng toát, Vy lo lắng chạy lại hỏi hang. Bình cũng như thế, hỏi thăm đủ điều đã thế còn sờ mó lung tung. Lân bước đến nắm mạnh tay hắn và bật mạnh, một cậu trung niên trên dưới 25 đã nằm lăn xuống sàn
- Anh làm gì vậy?! Anh chính là cảnh sát!! Làm như thế là vi phạm...
- Có camera an ninh ở đây, cô dám làm gì
Đảo mát nhìn xung quanh các góc tường, có tất cả hai cái camera đang hướng về phía này. Vy im lặng ngồi xuống bên cạnh giường để thực hiện nghĩa vụ của một người thăm bệnh. Loan ngờ người trốn khỏi chăn dựa lưng vào chiếc gối đằng sau. Ánh mắt nhìn xa xăm nơi nào đó hoàn toàn không để hai người đến để thăm mình vào mắt. Vy nhanh chóng nhận ra điều đó, cô lại gần Loan hơi mà nói
- Loan à- Vy thân thiết đặt lên mu bàn tay của Loan- Cậu thật sự không sao chứ?! Hôm qua cậu không đến trường khiến tất cả mọi người rất lo lắng và mình cũng như thế nữa. Mình rất sợ rằng cậu sẽ xảy ra chuyện. Cậu không sao thì may quá. Cái ngày mà cậu vắng mặt, cả lớp ồn như một cái...
Bật!!
Loan giật người đánh bàn tay đang nằm trên mu bàn tay mình. Không mạnh và cũng không nhẹ nhưng đủ khiến cho Vy ôm lấy mình đau đớn. Dơ bẩn!!
- Cậu không có tư cách để nói ra những điều đó. Cậu có dám nói rằng mình đã có mặt ở lớp hai ngày qua??
Vy cứng họng đành phái nói sang vấn đề khác. Nhưng chưa mở miệng thì Loan đã bảo mệt và cần nghỉ ngơi. Bằng ám hiệu, Loan nói với Vy rằng, từ này đến sau đừng lết xác đến bệnh viện nữa
Vy có hiểu nhưng lại không có ý làm theo. Cô muốn đến đây hằng ngày để xem thử thật sự Loan đang làm gì. Không chừng trong lúc cô vắng mặt Loan sẽ vạch ra một kế hoạch gì đó để trả thù? Còn liên hệ với bang cảnh sát, nếu mọi chuyện như thế thì khiến tính hình rắc rối thêm thôi. Vy biết lí do mà Loan không báo cho cảnh sát cô chính là đàu slr của băng bắt cóc. Vì nó đang ở đây, là chiếc chìa khóa mà cô hằng ngày luôn nâng niu. Và còn nữa, có lẽ Loan đã biết tung tích của chiếc chìa khóa còn lại
Ba tuần sau, đúng ngày Loan đã ra viện. Cô không đến lớp nữa vì cảm thấy chán nản. Thật có một chút lỗi với mọi người nhưng vì vừa ra viện nên muốn đi chơi đâu đó hơn là đến trường. Cô chọn mua sắm
Lân và ba đã có việc bận ở sở cảnh sát. Vì thế cô lái xe đến siêu thị gần đó một mình. Cô có về nhà một lần, nhìn sơ qua có thiểu thốn vài thứ. Vả lại ở trong viện nằm yên một đống cộng với việc bị vỗ béo như một con lợn. Cũng phải nên mua quần áo mới và cố gắng đến khi thân hình nhỏ lại một chút mới có thể sử dụng lại một số quần áo cũ. Lâu rồi, cô muốn tự tay nấu một bữa cơm cho gia đình
Đôi tay đang lướt qua lại vì hứng thú bỗng nhiên dừng lại ngập ngừng như một suy nghĩ hiện giờ của Loan. Chiếc chìa khóa, làm sao để lấy lại? Và còn chiếc kia... đang ở chỗ của con trai chị ấy chăng. Bây giờ nhóc đó đã được ba tuổi. Ba năm rồi mà. Loan vô chủ bước sang dan đồ cho trẻ em. Bên này toàn những bà mẹ già mà không hẳn là già lắm, chỉ là da có phần mất tươi tắn khi đã sinh con thôi. Nếu có cách điều phối hợp lí thời gian làm đẹp cho bản thân, những vết sạm biến mất, những nết nhăn tiêu tan dám chắc rằng những người đã từng có một tuổi xuân tươi đẹp và nó vẫn chưa chết. Loan bước chân vào bên trong liền nhận tất cả ánh mắt của mọi người. Nhưng họ đã rời đi ngay. Một cô gái hai mươi tuổi như thế này đã có con là chuyện hết sức bình thường. Vừa dứt Loan liền nghe tiếng thì thào bên cạnh
- Cô gái này và cô gái kia chị nghĩ xem ai đẹp hơn
Bà mẹ này chống cằm suy nghĩ
- Cô gái này trẻ hơn vài tuổi. Chắc chắn sẽ đẹp hơn. Ôi bỗng nhiên muốn nhìn em bé của cô gái này quá- Bà mẹ cười híp mắt hết sức thích thú
Loan cười đùa lại gần hai người họ
- Hai gì hiểu lầm con. Con chưa kết hôn thì làm sao có con được...
- Tuổi trẻ nông nổi lắm cô gái. Hay cô cứ đi dạo một vòng để rồi lấy kinh nghiệm cho mai sau cũng được
Loan cười ngẩm lắc đầu ngoai ngoái rời đi. Nếu ở lại thêm một chút nữa thôi không biết đầu cô sẽ bị nhét thêm những gì
Qua gian hành đồ đạc cho em bé, đứng ở quầy quần áo cho trẻ em ba tuổi Loan có chút phận lòng. Nếu có thể cô ước gì vị trí hiện tại của mình giành cho chị Tuyết Nhi
Khi ngẩn đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là dáng người quen thuộc mảnh khảnh uyển chuyển qua lại chọn đồng phục quần áo cho bé trai. Cô ấy đứng chúng gian hàng với Loan, gian hàng giành cho em bé đã được ba tuổi. Loan chầm chậm nhìn kĩ và quan sát. Quen, rất quen. Có phải do sau bao nhiêu thời gian không thấy mặt mà phút chốc trở nên lạ lẫm hay không. Nhưng không thể nào nhầm được, chị ấy là người có sắc đẹp tuyệt mĩ mà ở góc nghiêng lại càng mĩ lệ hơn. Đây chính là cái sở thích hơi quái dị của Loam thường ngày khi sống chung với Tuyết Nhi. Áo sơ mi sọc và quần bó, đây chính là phong cách ăn mặc của chị ấy. Tóc ngang lưng bị cắt đi một nửa, chiếc kính râm cỡ lớn móc ở ngay giữa hai hàng áo sơ mi khép lại cùng với chiếc nón lưỡi trai đội lên đầu để che giấu nhan sắc? Nhưng chị ấy có vẻ rất ung dung mà chọn đồ y như rằng cả thế giơia này chỉ có riêng mình vậy. Loan đưa tay bước khập khiễn từ từ đến phía người con gái ấy đang đứng, hai hàng nước mắt khồng kiềm được mà tuôn ra
- Chị... chị Tuyết Nhi...
Bàn tay đang lựa đồ bỗng dừng lại cả thân cứng đờ vừa bị giọng nói quen thuộc nào đó gọi tên. Cô gái thẳng người hít sâu quay đầu nhìn Loan đang tiến về phía mình
Không!! Như vậy là quá sớm!!
Cô gái toan bỏ chạy không quên những bộ quần áo mà mình mang trong tay lao ra khỏi cửa tiền không quên không tính tiền
Với cái chân vẫn còn bị ảnh hưởng từ viên đạn Loan không dám chạy nhanh. Ấy vậy còn bất đắc dĩ thanh toán số hàng cùng chị ấy. Loan đưa một số tiền lớn theo mình ước lượng rồi rời đi. Vì không biết chị lấy đi những gì nên phải kiểm tra mà làm như thế thật sự rất mất thời gian. Loan lao nhanh lên Taxi vội càng nới với tài xế đuổi theo chiếc xe mà mình đã chỉ định
Cuối cùng, điểm dừng chân mà họ phải dừng lại là bên một sườn núi ngay dọc đường. Thấy cô gái ấy xuống xe Loan cũng vội vã đi theo ấy vậy còn phải thanh toán số tiền cho cả hai tài xế. Tiếp đó cô lao nhanh lên theo con đường mòn mới được tạo ra cách đây không lâu. Nhìn sơ qua đủ biết được con đường này không mấy người sử dụng. Trên đường đuổi theo, Loan cứ gọi tên của cô gái đó. Nhưng cô ấy vẫn khiếm tốn im lặng và chạy. Cô biết Loan đang bị thương, muốn đuổi theo không phải một khắc là được. Đành âm thầm nói câu xin lỗi
- Chị đừng hòng trốn nữa
Loan xoăn tay áo bỏ cả túi đồ lớn xuống sau đó vắc lên cây rồi một mình chạy nhanh trên con đường mà cô gái đi qua nhưng vẫn không bắt kịp tốc độ. Điểm cuối con đường khi cô mất dấu cô gái là nơi của một vực sâu. Đây chính là nơi xảy ra chuyện kinh hoàn đó trước khi cách đó vài ngày là lúc chị Tuyết Nhi tự tử. Nhưng Loan không biết, cô không biết chuyện gì xảy ra cả. Cô đến bên vực sâu nhìn xuống. Quá sâu, quá nguy hiểm. Nếu rơi xuống đó chắc sẽ không toàn mạng. Nhưng cô gái ấy đâu mất rồi?! Chị Tuyết Nhi đâu mất rồi!!
- Anh đã giúp em hoàn thành việc đó rồi chứ?!
- Tất nhiên. Nhưng cậu ta vẫn nhất quyết không chịu rời khỏi đó
- Em chịu. Chắc anh ấy có lí do riêng gì đó thôi. Rất thông minh
Lân cười ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trên đùi Loan có phột phát đạn khá sâu nên không thể đến trường ngay được. Cùng lắm cũng một tuần. Và tất nhiên, cô phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận một cơn bão cuồng phong gần phóng tới. Cả một lớp 18 người sẽ ào đến đây trong một ngày cho mà xem. Cô không tính là có Vy trong đó. Đến đây xem!!
- Để mình đi mua giúp cậu ít cháo
Loan cười gật đầu sau đó ngã lưng dựa người xuống chiếc gối đằng sau. Những chỏm đá đó không may đã khiến một bên sươn sườn Loan gần như gãy vụn. Nếu không tàn phế phải điều trị thật lâu dài. Và đặc biệt hơn là không được cử động mạnh
- Người bắt cóc em là ai?!
- Em không biết, tất cả bọn họ đều trùm mũ len đen kín đầu. Nhưng khủng bố IS vậy- Nói ra câu cuối mắt Loan trợn ngược lên như một người đang lâm vào nỗi sợ hãi tột cùng
Lân phì cười. Em gái anh chỉ đơn giản tổn thương về thể xác không có bất cứ ảnh hưởng gì đến tinh thần. Dạo gần đây nhìn con bé cũng có vẻ vui vẻ hơn hoạt bác hơn. Anh có nên cảm ơn Bảo không nhỉ?!
Những vết thương ngoài da mà Loan mắc phải không để lại thẹo. Cô mừng rỡ muốn nhảy cẩn lên nhưng khi vừa cử động thì toàn thân lại đau nhứt
- Ngồi im lặng!!
Ba Loan bây giờ mới nghiêm mặt lên tiếng ra lệnh. Cô cúi đầu hối lỗi. Từ nãy giờ ông im lặng vì tức giận, đâu ngu ngốc đến nỗi không nhận ra rằng con gái mình đang nói dối chứ. Để lần sau xem, ông sẽ không niệm tình cũ mà triệt tiêu tất cả
Tất cả mọi chuyện xảy ra dường như là tự nhiên luôn rồi. Sau khi hay tin Loan gặp tai nạn ở bệnh viện tất cả bọn họ lập tức đến ngay. Thật ra các thành viên trong lớp đã bắt đầu lo lắng khi vào ngày hôm sau Loan không đi học rồi
Điều khiến Loan thấy vui mừng đó chính là vì, trong một nhóm người thăm chung đó có cả Ngọc và Minh. Cô vui quá rồi, hai cậu ấy đã làm hòa với nhau? Đến cuối cùng, cứ tưởng đã hết nào ngờ Vy và Bình lại dám vết xác đến nơi này. Loan chán ghét chìm người vào trong chăn
Lân và ba của anh vẫn còn trong đó, hai người họ cẩn thận quan sát vẻ mặt của từng người. Có vẻ hơi vô lí nhưng những người mà Loan tiếp xúc từ trước đến giờ chỉ có bạn bè mà thôi cho nên đó là những đối tượng tình nghi duy nhất
Trong thấy Loan đang nằm trên giường bệnh chui rúp dưới chăn bệnh viện trắng toát, Vy lo lắng chạy lại hỏi hang. Bình cũng như thế, hỏi thăm đủ điều đã thế còn sờ mó lung tung. Lân bước đến nắm mạnh tay hắn và bật mạnh, một cậu trung niên trên dưới 25 đã nằm lăn xuống sàn
- Anh làm gì vậy?! Anh chính là cảnh sát!! Làm như thế là vi phạm...
- Có camera an ninh ở đây, cô dám làm gì
Đảo mát nhìn xung quanh các góc tường, có tất cả hai cái camera đang hướng về phía này. Vy im lặng ngồi xuống bên cạnh giường để thực hiện nghĩa vụ của một người thăm bệnh. Loan ngờ người trốn khỏi chăn dựa lưng vào chiếc gối đằng sau. Ánh mắt nhìn xa xăm nơi nào đó hoàn toàn không để hai người đến để thăm mình vào mắt. Vy nhanh chóng nhận ra điều đó, cô lại gần Loan hơi mà nói
- Loan à- Vy thân thiết đặt lên mu bàn tay của Loan- Cậu thật sự không sao chứ?! Hôm qua cậu không đến trường khiến tất cả mọi người rất lo lắng và mình cũng như thế nữa. Mình rất sợ rằng cậu sẽ xảy ra chuyện. Cậu không sao thì may quá. Cái ngày mà cậu vắng mặt, cả lớp ồn như một cái...
Bật!!
Loan giật người đánh bàn tay đang nằm trên mu bàn tay mình. Không mạnh và cũng không nhẹ nhưng đủ khiến cho Vy ôm lấy mình đau đớn. Dơ bẩn!!
- Cậu không có tư cách để nói ra những điều đó. Cậu có dám nói rằng mình đã có mặt ở lớp hai ngày qua??
Vy cứng họng đành phái nói sang vấn đề khác. Nhưng chưa mở miệng thì Loan đã bảo mệt và cần nghỉ ngơi. Bằng ám hiệu, Loan nói với Vy rằng, từ này đến sau đừng lết xác đến bệnh viện nữa
Vy có hiểu nhưng lại không có ý làm theo. Cô muốn đến đây hằng ngày để xem thử thật sự Loan đang làm gì. Không chừng trong lúc cô vắng mặt Loan sẽ vạch ra một kế hoạch gì đó để trả thù? Còn liên hệ với bang cảnh sát, nếu mọi chuyện như thế thì khiến tính hình rắc rối thêm thôi. Vy biết lí do mà Loan không báo cho cảnh sát cô chính là đàu slr của băng bắt cóc. Vì nó đang ở đây, là chiếc chìa khóa mà cô hằng ngày luôn nâng niu. Và còn nữa, có lẽ Loan đã biết tung tích của chiếc chìa khóa còn lại
Ba tuần sau, đúng ngày Loan đã ra viện. Cô không đến lớp nữa vì cảm thấy chán nản. Thật có một chút lỗi với mọi người nhưng vì vừa ra viện nên muốn đi chơi đâu đó hơn là đến trường. Cô chọn mua sắm
Lân và ba đã có việc bận ở sở cảnh sát. Vì thế cô lái xe đến siêu thị gần đó một mình. Cô có về nhà một lần, nhìn sơ qua có thiểu thốn vài thứ. Vả lại ở trong viện nằm yên một đống cộng với việc bị vỗ béo như một con lợn. Cũng phải nên mua quần áo mới và cố gắng đến khi thân hình nhỏ lại một chút mới có thể sử dụng lại một số quần áo cũ. Lâu rồi, cô muốn tự tay nấu một bữa cơm cho gia đình
Đôi tay đang lướt qua lại vì hứng thú bỗng nhiên dừng lại ngập ngừng như một suy nghĩ hiện giờ của Loan. Chiếc chìa khóa, làm sao để lấy lại? Và còn chiếc kia... đang ở chỗ của con trai chị ấy chăng. Bây giờ nhóc đó đã được ba tuổi. Ba năm rồi mà. Loan vô chủ bước sang dan đồ cho trẻ em. Bên này toàn những bà mẹ già mà không hẳn là già lắm, chỉ là da có phần mất tươi tắn khi đã sinh con thôi. Nếu có cách điều phối hợp lí thời gian làm đẹp cho bản thân, những vết sạm biến mất, những nết nhăn tiêu tan dám chắc rằng những người đã từng có một tuổi xuân tươi đẹp và nó vẫn chưa chết. Loan bước chân vào bên trong liền nhận tất cả ánh mắt của mọi người. Nhưng họ đã rời đi ngay. Một cô gái hai mươi tuổi như thế này đã có con là chuyện hết sức bình thường. Vừa dứt Loan liền nghe tiếng thì thào bên cạnh
- Cô gái này và cô gái kia chị nghĩ xem ai đẹp hơn
Bà mẹ này chống cằm suy nghĩ
- Cô gái này trẻ hơn vài tuổi. Chắc chắn sẽ đẹp hơn. Ôi bỗng nhiên muốn nhìn em bé của cô gái này quá- Bà mẹ cười híp mắt hết sức thích thú
Loan cười đùa lại gần hai người họ
- Hai gì hiểu lầm con. Con chưa kết hôn thì làm sao có con được...
- Tuổi trẻ nông nổi lắm cô gái. Hay cô cứ đi dạo một vòng để rồi lấy kinh nghiệm cho mai sau cũng được
Loan cười ngẩm lắc đầu ngoai ngoái rời đi. Nếu ở lại thêm một chút nữa thôi không biết đầu cô sẽ bị nhét thêm những gì
Qua gian hành đồ đạc cho em bé, đứng ở quầy quần áo cho trẻ em ba tuổi Loan có chút phận lòng. Nếu có thể cô ước gì vị trí hiện tại của mình giành cho chị Tuyết Nhi
Khi ngẩn đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là dáng người quen thuộc mảnh khảnh uyển chuyển qua lại chọn đồng phục quần áo cho bé trai. Cô ấy đứng chúng gian hàng với Loan, gian hàng giành cho em bé đã được ba tuổi. Loan chầm chậm nhìn kĩ và quan sát. Quen, rất quen. Có phải do sau bao nhiêu thời gian không thấy mặt mà phút chốc trở nên lạ lẫm hay không. Nhưng không thể nào nhầm được, chị ấy là người có sắc đẹp tuyệt mĩ mà ở góc nghiêng lại càng mĩ lệ hơn. Đây chính là cái sở thích hơi quái dị của Loam thường ngày khi sống chung với Tuyết Nhi. Áo sơ mi sọc và quần bó, đây chính là phong cách ăn mặc của chị ấy. Tóc ngang lưng bị cắt đi một nửa, chiếc kính râm cỡ lớn móc ở ngay giữa hai hàng áo sơ mi khép lại cùng với chiếc nón lưỡi trai đội lên đầu để che giấu nhan sắc? Nhưng chị ấy có vẻ rất ung dung mà chọn đồ y như rằng cả thế giơia này chỉ có riêng mình vậy. Loan đưa tay bước khập khiễn từ từ đến phía người con gái ấy đang đứng, hai hàng nước mắt khồng kiềm được mà tuôn ra
- Chị... chị Tuyết Nhi...
Bàn tay đang lựa đồ bỗng dừng lại cả thân cứng đờ vừa bị giọng nói quen thuộc nào đó gọi tên. Cô gái thẳng người hít sâu quay đầu nhìn Loan đang tiến về phía mình
Không!! Như vậy là quá sớm!!
Cô gái toan bỏ chạy không quên những bộ quần áo mà mình mang trong tay lao ra khỏi cửa tiền không quên không tính tiền
Với cái chân vẫn còn bị ảnh hưởng từ viên đạn Loan không dám chạy nhanh. Ấy vậy còn bất đắc dĩ thanh toán số hàng cùng chị ấy. Loan đưa một số tiền lớn theo mình ước lượng rồi rời đi. Vì không biết chị lấy đi những gì nên phải kiểm tra mà làm như thế thật sự rất mất thời gian. Loan lao nhanh lên Taxi vội càng nới với tài xế đuổi theo chiếc xe mà mình đã chỉ định
Cuối cùng, điểm dừng chân mà họ phải dừng lại là bên một sườn núi ngay dọc đường. Thấy cô gái ấy xuống xe Loan cũng vội vã đi theo ấy vậy còn phải thanh toán số tiền cho cả hai tài xế. Tiếp đó cô lao nhanh lên theo con đường mòn mới được tạo ra cách đây không lâu. Nhìn sơ qua đủ biết được con đường này không mấy người sử dụng. Trên đường đuổi theo, Loan cứ gọi tên của cô gái đó. Nhưng cô ấy vẫn khiếm tốn im lặng và chạy. Cô biết Loan đang bị thương, muốn đuổi theo không phải một khắc là được. Đành âm thầm nói câu xin lỗi
- Chị đừng hòng trốn nữa
Loan xoăn tay áo bỏ cả túi đồ lớn xuống sau đó vắc lên cây rồi một mình chạy nhanh trên con đường mà cô gái đi qua nhưng vẫn không bắt kịp tốc độ. Điểm cuối con đường khi cô mất dấu cô gái là nơi của một vực sâu. Đây chính là nơi xảy ra chuyện kinh hoàn đó trước khi cách đó vài ngày là lúc chị Tuyết Nhi tự tử. Nhưng Loan không biết, cô không biết chuyện gì xảy ra cả. Cô đến bên vực sâu nhìn xuống. Quá sâu, quá nguy hiểm. Nếu rơi xuống đó chắc sẽ không toàn mạng. Nhưng cô gái ấy đâu mất rồi?! Chị Tuyết Nhi đâu mất rồi!!
/34
|