Đại Ngưu nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi cùng Lưu nhị gia nâng lão nhân kia lên
“Nhị vị đại thúc xin đi theo ta” Lâm Tiểu Trúc cảm kích dẫn đường
Đi theo Lâm Tiểu Trúc xuyên qua hai ngõ nhỏ đến dưới tàng cây dong cổ thụ, Đại Ngưu kinh ngạc hỏi " tiểu cô nương, nhà ngươi ở đây sao ? "
“Không phải.” Lâm Tiểu Trúc lại lặp lại những lời đã nói với Lưu nhị gia
Đại Ngưu biểu tình có chút cổ quái, cẩn thận đánh giá Lâm Tiểu Trúc rồi nhìn lão nhân, ánh mắt lóe lên nhưng cũng không nói gì. Khi Lâm Tiểu Trúc đi đến cái sân kia, đang định đẩy cửa đi vào thì hắn không nhịn được lại hỏi " đây là nhà của bà con ngươi ? "
“Đúng vậy!” Lâm Tiểu Trúc nhìn ra Đại Ngưu khác thường, nhớ tới lần trước đến đây, nghe lão phụ kia gọi con mình là Đại Ngưu liền hiểu được. Nàng không lên tiếng, có chút bất an, do dự " có lẽ vậy, gia gia ta nói bên trái cửa có một cây dong cổ thụ, bên phải là một con sông nhỏ, chắc là nơi này rồi "
“Nơi này, đã có tám năm không có người ở.” Đại Ngưu chỉ chỉ vào cây dong cổ thụ giải thích " nhà chúng ta ở bên kia. Ta nghe cha ta nói, nơi này vốn là nhà của người có tiền, sau lại bị quan phủ điều tra, nói là phạm trọng tội, cả nhà già trẻ đều bị bắt giam, đã bị chém đầu vào mùa thu rồi "
“A?” Lâm Tiểu Trúc kêu lên, thấy Đại Ngưu và Lưu nhị gia đều quay đầu nhìn nàng liền đưa tay che miệng, mắt lộ vẻ kinh hoảng " ta…gia gia ta nói, người ở đây là biểu huynh của bà nội ta " quan hệ xa một chút, chắc không đến nỗi bị quy vào cửu tộc.
Đại Ngưu thấy Lâm Tiểu Trúc bất an thì mỉm cười lên tiếng " không sao, chuyện tám năm trước rồi, huyện lệnh ở đây cũng đã đổi vài người rồi. Ngươi cũng chỉ là bà con xa, không có việc gì đâu. Chúng ta không nói thì sẽ không ai biết "
Ba người đi xuyên qua sân đến chỗ sương phòng, Lâm Tiểu Trúc do dự một lát rồi đẩy cửa ra. Hai nam nhân nhìn thấy vàn giường trống trơn bên trong thì sửng sốt nhưng vẫn dìu lão nhân, để hắn nằm xuống. May mắn trước khi đi, Lâm Tiểu Trúc đã lau bàn và giường sạch sẽ, nếu không không ai dám nằm lên.
Đại Ngưu nhìn quanh căn phòng, cảm khái nói “lúc đó quan phủ định bán nơi này, cho nên đồ đạc trong phòng đều mang đi hết, chỉ để lại vài thứ cơ bản, nào ngờ mọi người sợ xui nên chẳng ai mua, viện này cứ thế mà bị bỏ hoang "
“Gia gia ngươi đâu?” Lưu nhị gia trầm giọng hỏi Lâm Tiểu Trúc
“Đã chết.” Lâm Tiểu Trúc rũ mắt xuống, .
“Vậy ngươi tính sau này thế nào?”
“Ta…” Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, “Ta còn có biểu di bà con xa, ta tính đi tìm nàng. Ở đây vài ngày rồi ta sẽ đi " Chỗ này, nàng không thể đến thường xuyên.
“Cũng tốt. Có vị này lão nhân này, ngươi cũng bớt sợ hãi " Lưu nhị gia gật đầu " nhà của ta có chăn đệm dư, chút nữa ta sai người mang đến cho ngươi "
“Cảm ơn Lưu nhị gia.” Lâm Tiểu Trúc cảm kích nói. Trên đời này, vẫn còn nhiều người tốt.
Hai nam nhân không nói nhiều, nhìn sang cái sân thứ hai, thấy khung cảnh tiêu điều hoang vu thì thở dài một hơi rồi đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc nhìn lão nhân trên giường, thấy hắn đã ngủ say, quyến luyến hồi lâu mới đi ra ngoài, đến bên cái giếng, nghĩ lát nữa lão nhân tỉnh lại nhất định sẽ khác nước, mà giếng này bỏ hoang lâu ngày, không thể uống được.
Nàng đi vào phòng bếp, thấy bên trong ngoài trừ một bếp lò, một cái bàn thì không còn gì nữa. Nàng thở dài, xoa đồng tiền trong lòng, suy nghĩ có nên mua hai cái bát, sang hàng xóm xin ít nước rồi mua chút gì đó cho lão nhân ăn.
Thời gian cấp bách cũng không thể nghĩ nhiều. Nàng đang muốn xuất môn thì thấy Lưu nhị gia mang theo hai người, trong tay cầm ít đồ đi về phía bên này, nàng liền nhanh chóng đến hỗ trợ bọn họ.
Vào phòng, Lưu nhị gia phái hai người sắp xếp lại giường, cho lão nhân nằm lên, còn mình cũng đặt gì đó lên bàn " chắc chỗ ngươi không có chén đũa gì, ta đem cho các ngươi chút đồ ăn " là hai chén cơm, một chén đồ ăn, hai đôi đũa, còn có một bình nước.
“Lưu nhị gia, ta thật không biết cảm tạ ngươi như thế nào mới tốt” Lâm Tiểu Trúc nhìn mấy thứ này, vô cùng cảm động. Chỉ là bình thủy tương phùng nhưng Lưu nhị gia lại đối xử với nàng như vậy, đúng là người tốt.
Lưu nhị gia khoát tay: “Gặp gỡ , có khả năng thì giúp thôi " nói xong chắp tay " chúng ta đi đây "
Tiễn Lưu nhị gia ra ngoài, Lâm Tiểu Trúc đem đồ ăn và nước đặt cạnh giường, không dám trì hoãn nữa, vội đến phòng khác thay quần áo rồi theo giếng cạn rời đi. Khi trở lại sơn trang thì đã đến giờ ăn cơm, Tô Tiểu Thư nhìn thấy nàng, mắng cho một trận, Lâm Tiểu Trúc tìm lý do qua loa giải thích
Lần thứ hai đi ra ngoài nhưng trong sơn trang dường như không ai biết, Lâm Tiểu Trúc thấy an tâm hơn nhiều nhưng vẫn lo lắng cho lão nhân nên ngày hôm sau lại đến chỗ cái sân kia.
Vừa vào sân đã nghe thanh âm bên ngoài " nơi này, nơi này còn có nơi này nữa, đều phải dọn rửa, múc nước đi, động tác nhanh lên một chút " Chính là thanh âm của lão nhân, mà ngoài viện tựa hồ có không ít người đang làm việc.
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, nhìn nhìn bức tường sập rồi đi ra ngoài, dọc theo chân tường chậm rãi vòng tới cửa chính. Đại môn mở rộng, có hai nam tử đang rửa sân, thấy Lâm Tiểu Trúc đi vào, hai người chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục làm việc, không hỏi tiếng nào.
Lâm Tiểu Trúc đánh giá hai người một chút rồi đi vào phòng, thấy lão nhân đang đứng trong phòng, vung tay chỉ huy, miệng không ngừng thét to " nơi này, nơi này " đảo mắt thấy Lâm Tiểu Trúc, cao thấp đánh giá rồi mỉm cười " ngươi chính là tiểu cô nương mang ta trở về ? "
Tình huống này là thế nào ? Lâm Tiểu Trúc chớp mắt, gật đầu. Vị lão nhân này tính tình bừa bãi, hào sảng, mà tính nàng lại tao nhã giống gia gia gia kiếp trước.
Thấy Lâm Tiểu Trúc gật đầu, lão nhân rất vui, nắm tay áo nàng nói " đến, đến, ngươi xem đi, ngươi xem đi, thấy chúng ta thu dọn nhà thế nào ? "
Lâm Tiểu Trúc theo hắn đi vào sân thứ hai, khóe miệng không khỏi co rút. Cửa sổ và sân đều sạch đến không có một hạt bụi, cỏ dại trong viện cũng đã được nhổ hết, hai nam tử đang múc nước ở cái giếng bên sân…
Vừa rồi nàng không để ý hai nam nhân kia lắm, còn những người này thì từ cách ăn mặc, hành vi cử chỉ…không giống hạ nhân chút nào, mà như là người làm thuê trên trấn. Lâm Tiểu Trúc quay đầu, cao thấp đánh giá lão nhân một chút, thấy kiện áo choàng màu xám hắn mặc hôm qua không thấy đâu, trên người chỉ có một bộ áo ngắn màu xanh, liền hỏi " quần áo trên người ngươi đâu ? "
Lão nhân không chút để ý, vung tay lên " bán "
Lâm Tiểu Trúc nghẹn họng, không để ý lễ tiết, chống nạnh, chỉ tay vào sân, hét lên " có tiền liền mướn người dọn sân sao ? "
“Đúng vậy!” Lão nhân thực bất mãn nói, “mấy tiểu tử kia gạt ta, nói kiện áo choàng đó đáng giá năm ngàn lượng bạc, nào ngờ lão tử mang đến tiệm cầm đồ, chỉ cầm được một trăm lượng. Bà nội cha nó, khi trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo thu thập bọn họ "
“…” Lâm Tiểu Trúc không biết nói gì, xem ra lão nhân nhi này không biết dân gian khó khăn thế nào, hơn nữa quần áo gì mà tới năm ngàn lượng chứ ? hôm qua nàng thấy kiện áo choàng kia ngay cả thêu hoa cũng không có, chẳng qua là bằng tơ lụa thôi, có gì đáng giá đâu.
" Ngươi trả tiền cho tửu quán chưa ? " Lâm Tiểu Trúc lại hỏi
" Ân, đương nhiên, đại gia ta không thể để người ta chê cười là gạt ăn gạt uống, không những trả mà sáng nay đại gia ta còn ăn sáng ở đó " lão nhân phóng khoáng đáp
“Vậy ngươi bây giờ còn thừa bao nhiêu bạc?” Lâm Tiểu Trúc hoài nghi hỏi.
Lão nhân đào đào trong lòng, lấy ra một chút bạc vụ, híp mắt đếm " hình như còn chừng hai mươi lượng "
Lâm Tiểu Trúc ngẩng mặt nhìn trời. Nàng bán mạng cũng chỉ được hai trăm năm mươi văn tiền đồng, mà vị đại gia này, chỉ mới nửa ngày, chỉ ăn hai bữa cơm và tìm người quét dọn phòng ở đã tiêu tốn hơn tám mươi lượng bạc.
Thế gian này còn có công đạo không ?
Quên đi, mặc kệ . Nàng cũng không năng lực đi quản. Vị lão gia này chắc chắn là kẻ có tiền, so với Viên Thiên Dã có khi còn hơn.
Di, không đúng nha! Nàng quay đầu, nhìn lão nhân: “Ngươi quét tước phòng ở làm gì? Ngươi muốn ở chỗ này luôn sao?”
“Nhị vị đại thúc xin đi theo ta” Lâm Tiểu Trúc cảm kích dẫn đường
Đi theo Lâm Tiểu Trúc xuyên qua hai ngõ nhỏ đến dưới tàng cây dong cổ thụ, Đại Ngưu kinh ngạc hỏi " tiểu cô nương, nhà ngươi ở đây sao ? "
“Không phải.” Lâm Tiểu Trúc lại lặp lại những lời đã nói với Lưu nhị gia
Đại Ngưu biểu tình có chút cổ quái, cẩn thận đánh giá Lâm Tiểu Trúc rồi nhìn lão nhân, ánh mắt lóe lên nhưng cũng không nói gì. Khi Lâm Tiểu Trúc đi đến cái sân kia, đang định đẩy cửa đi vào thì hắn không nhịn được lại hỏi " đây là nhà của bà con ngươi ? "
“Đúng vậy!” Lâm Tiểu Trúc nhìn ra Đại Ngưu khác thường, nhớ tới lần trước đến đây, nghe lão phụ kia gọi con mình là Đại Ngưu liền hiểu được. Nàng không lên tiếng, có chút bất an, do dự " có lẽ vậy, gia gia ta nói bên trái cửa có một cây dong cổ thụ, bên phải là một con sông nhỏ, chắc là nơi này rồi "
“Nơi này, đã có tám năm không có người ở.” Đại Ngưu chỉ chỉ vào cây dong cổ thụ giải thích " nhà chúng ta ở bên kia. Ta nghe cha ta nói, nơi này vốn là nhà của người có tiền, sau lại bị quan phủ điều tra, nói là phạm trọng tội, cả nhà già trẻ đều bị bắt giam, đã bị chém đầu vào mùa thu rồi "
“A?” Lâm Tiểu Trúc kêu lên, thấy Đại Ngưu và Lưu nhị gia đều quay đầu nhìn nàng liền đưa tay che miệng, mắt lộ vẻ kinh hoảng " ta…gia gia ta nói, người ở đây là biểu huynh của bà nội ta " quan hệ xa một chút, chắc không đến nỗi bị quy vào cửu tộc.
Đại Ngưu thấy Lâm Tiểu Trúc bất an thì mỉm cười lên tiếng " không sao, chuyện tám năm trước rồi, huyện lệnh ở đây cũng đã đổi vài người rồi. Ngươi cũng chỉ là bà con xa, không có việc gì đâu. Chúng ta không nói thì sẽ không ai biết "
Ba người đi xuyên qua sân đến chỗ sương phòng, Lâm Tiểu Trúc do dự một lát rồi đẩy cửa ra. Hai nam nhân nhìn thấy vàn giường trống trơn bên trong thì sửng sốt nhưng vẫn dìu lão nhân, để hắn nằm xuống. May mắn trước khi đi, Lâm Tiểu Trúc đã lau bàn và giường sạch sẽ, nếu không không ai dám nằm lên.
Đại Ngưu nhìn quanh căn phòng, cảm khái nói “lúc đó quan phủ định bán nơi này, cho nên đồ đạc trong phòng đều mang đi hết, chỉ để lại vài thứ cơ bản, nào ngờ mọi người sợ xui nên chẳng ai mua, viện này cứ thế mà bị bỏ hoang "
“Gia gia ngươi đâu?” Lưu nhị gia trầm giọng hỏi Lâm Tiểu Trúc
“Đã chết.” Lâm Tiểu Trúc rũ mắt xuống, .
“Vậy ngươi tính sau này thế nào?”
“Ta…” Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, “Ta còn có biểu di bà con xa, ta tính đi tìm nàng. Ở đây vài ngày rồi ta sẽ đi " Chỗ này, nàng không thể đến thường xuyên.
“Cũng tốt. Có vị này lão nhân này, ngươi cũng bớt sợ hãi " Lưu nhị gia gật đầu " nhà của ta có chăn đệm dư, chút nữa ta sai người mang đến cho ngươi "
“Cảm ơn Lưu nhị gia.” Lâm Tiểu Trúc cảm kích nói. Trên đời này, vẫn còn nhiều người tốt.
Hai nam nhân không nói nhiều, nhìn sang cái sân thứ hai, thấy khung cảnh tiêu điều hoang vu thì thở dài một hơi rồi đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc nhìn lão nhân trên giường, thấy hắn đã ngủ say, quyến luyến hồi lâu mới đi ra ngoài, đến bên cái giếng, nghĩ lát nữa lão nhân tỉnh lại nhất định sẽ khác nước, mà giếng này bỏ hoang lâu ngày, không thể uống được.
Nàng đi vào phòng bếp, thấy bên trong ngoài trừ một bếp lò, một cái bàn thì không còn gì nữa. Nàng thở dài, xoa đồng tiền trong lòng, suy nghĩ có nên mua hai cái bát, sang hàng xóm xin ít nước rồi mua chút gì đó cho lão nhân ăn.
Thời gian cấp bách cũng không thể nghĩ nhiều. Nàng đang muốn xuất môn thì thấy Lưu nhị gia mang theo hai người, trong tay cầm ít đồ đi về phía bên này, nàng liền nhanh chóng đến hỗ trợ bọn họ.
Vào phòng, Lưu nhị gia phái hai người sắp xếp lại giường, cho lão nhân nằm lên, còn mình cũng đặt gì đó lên bàn " chắc chỗ ngươi không có chén đũa gì, ta đem cho các ngươi chút đồ ăn " là hai chén cơm, một chén đồ ăn, hai đôi đũa, còn có một bình nước.
“Lưu nhị gia, ta thật không biết cảm tạ ngươi như thế nào mới tốt” Lâm Tiểu Trúc nhìn mấy thứ này, vô cùng cảm động. Chỉ là bình thủy tương phùng nhưng Lưu nhị gia lại đối xử với nàng như vậy, đúng là người tốt.
Lưu nhị gia khoát tay: “Gặp gỡ , có khả năng thì giúp thôi " nói xong chắp tay " chúng ta đi đây "
Tiễn Lưu nhị gia ra ngoài, Lâm Tiểu Trúc đem đồ ăn và nước đặt cạnh giường, không dám trì hoãn nữa, vội đến phòng khác thay quần áo rồi theo giếng cạn rời đi. Khi trở lại sơn trang thì đã đến giờ ăn cơm, Tô Tiểu Thư nhìn thấy nàng, mắng cho một trận, Lâm Tiểu Trúc tìm lý do qua loa giải thích
Lần thứ hai đi ra ngoài nhưng trong sơn trang dường như không ai biết, Lâm Tiểu Trúc thấy an tâm hơn nhiều nhưng vẫn lo lắng cho lão nhân nên ngày hôm sau lại đến chỗ cái sân kia.
Vừa vào sân đã nghe thanh âm bên ngoài " nơi này, nơi này còn có nơi này nữa, đều phải dọn rửa, múc nước đi, động tác nhanh lên một chút " Chính là thanh âm của lão nhân, mà ngoài viện tựa hồ có không ít người đang làm việc.
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, nhìn nhìn bức tường sập rồi đi ra ngoài, dọc theo chân tường chậm rãi vòng tới cửa chính. Đại môn mở rộng, có hai nam tử đang rửa sân, thấy Lâm Tiểu Trúc đi vào, hai người chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục làm việc, không hỏi tiếng nào.
Lâm Tiểu Trúc đánh giá hai người một chút rồi đi vào phòng, thấy lão nhân đang đứng trong phòng, vung tay chỉ huy, miệng không ngừng thét to " nơi này, nơi này " đảo mắt thấy Lâm Tiểu Trúc, cao thấp đánh giá rồi mỉm cười " ngươi chính là tiểu cô nương mang ta trở về ? "
Tình huống này là thế nào ? Lâm Tiểu Trúc chớp mắt, gật đầu. Vị lão nhân này tính tình bừa bãi, hào sảng, mà tính nàng lại tao nhã giống gia gia gia kiếp trước.
Thấy Lâm Tiểu Trúc gật đầu, lão nhân rất vui, nắm tay áo nàng nói " đến, đến, ngươi xem đi, ngươi xem đi, thấy chúng ta thu dọn nhà thế nào ? "
Lâm Tiểu Trúc theo hắn đi vào sân thứ hai, khóe miệng không khỏi co rút. Cửa sổ và sân đều sạch đến không có một hạt bụi, cỏ dại trong viện cũng đã được nhổ hết, hai nam tử đang múc nước ở cái giếng bên sân…
Vừa rồi nàng không để ý hai nam nhân kia lắm, còn những người này thì từ cách ăn mặc, hành vi cử chỉ…không giống hạ nhân chút nào, mà như là người làm thuê trên trấn. Lâm Tiểu Trúc quay đầu, cao thấp đánh giá lão nhân một chút, thấy kiện áo choàng màu xám hắn mặc hôm qua không thấy đâu, trên người chỉ có một bộ áo ngắn màu xanh, liền hỏi " quần áo trên người ngươi đâu ? "
Lão nhân không chút để ý, vung tay lên " bán "
Lâm Tiểu Trúc nghẹn họng, không để ý lễ tiết, chống nạnh, chỉ tay vào sân, hét lên " có tiền liền mướn người dọn sân sao ? "
“Đúng vậy!” Lão nhân thực bất mãn nói, “mấy tiểu tử kia gạt ta, nói kiện áo choàng đó đáng giá năm ngàn lượng bạc, nào ngờ lão tử mang đến tiệm cầm đồ, chỉ cầm được một trăm lượng. Bà nội cha nó, khi trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo thu thập bọn họ "
“…” Lâm Tiểu Trúc không biết nói gì, xem ra lão nhân nhi này không biết dân gian khó khăn thế nào, hơn nữa quần áo gì mà tới năm ngàn lượng chứ ? hôm qua nàng thấy kiện áo choàng kia ngay cả thêu hoa cũng không có, chẳng qua là bằng tơ lụa thôi, có gì đáng giá đâu.
" Ngươi trả tiền cho tửu quán chưa ? " Lâm Tiểu Trúc lại hỏi
" Ân, đương nhiên, đại gia ta không thể để người ta chê cười là gạt ăn gạt uống, không những trả mà sáng nay đại gia ta còn ăn sáng ở đó " lão nhân phóng khoáng đáp
“Vậy ngươi bây giờ còn thừa bao nhiêu bạc?” Lâm Tiểu Trúc hoài nghi hỏi.
Lão nhân đào đào trong lòng, lấy ra một chút bạc vụ, híp mắt đếm " hình như còn chừng hai mươi lượng "
Lâm Tiểu Trúc ngẩng mặt nhìn trời. Nàng bán mạng cũng chỉ được hai trăm năm mươi văn tiền đồng, mà vị đại gia này, chỉ mới nửa ngày, chỉ ăn hai bữa cơm và tìm người quét dọn phòng ở đã tiêu tốn hơn tám mươi lượng bạc.
Thế gian này còn có công đạo không ?
Quên đi, mặc kệ . Nàng cũng không năng lực đi quản. Vị lão gia này chắc chắn là kẻ có tiền, so với Viên Thiên Dã có khi còn hơn.
Di, không đúng nha! Nàng quay đầu, nhìn lão nhân: “Ngươi quét tước phòng ở làm gì? Ngươi muốn ở chỗ này luôn sao?”
/300
|