Ngồi nhìn ánh nến cháy bập bùng. Ánh mắt cô nheo lại. Suy nghĩ lại phiêu đãng.
" Xèo xèo." Tiếng nước tràn ra khiến cô hồi thần. Vội vàng bớt củi. Kiếm một miếng vải thô mở nắp ấm ra xem xét.
Đen đen, nổi bọt nhiều.
Thầm thở phào. Lại sắc thêm nửa canh giờ nữa.
Mùi thảo dược nồng đậm khắp gian bếp nhỏ. Cô lúi húi đổ thuốc ra. Để tạm lên kệ bếp.
Lại bắc thêm cái nồi đất lên hầm một ít rau dại làm canh.
Khi trời tối như mực, trăng đã lên cao thì cô mới bưng chén thuốc và canh tới chỗ cậu bé.
Đặt chén xuống, tiến tới cậu thì tay bất chợt truyền đến cảm giác đau đớn.
Cậu bé ánh mắt đỏ ngầu, khát vọng sống điên cuồng cắn chặt tay cô.
Cô nhanh nhẹn vỗ mạnh gáy cậu. Tuy đã hôn mê nhưng hàm răng vẫn kiên cường cắn hoài không nhả.
Cười trừ đưa tay vặn khớp hàm, chưa đến một khắc thì cũng thoát khỏi. Nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.
Ngẫn người trong thoáng giây rồi cũng choàng tỉnh. Bưng chén canh, bế cậu dựa vào trong lòng, cạy khớp hàm rồi đút. Xong canh thì đến thuốc. Đưa tay xoa nhẹ lồng ngực cậu.
Rồi vuốt ve khuôn mặt xanh xao.
Mình thay đổi rồi.
Cô cảm nhận được bản thân đã không còn lạnh nhạt như trước.
Muốn cứu người. Cứu cả thôn xóm này.
Bây giờ cũng không thể làm gì. Cô cứ ngồi ôm đứa bé vào lòng. Cả người thoa dược nên cũng không có chút vất vả lắm.
Đêm nay trăng rất sáng.
--- ------ ------ ------ ------ ------
" Lộc cộc. Lộc cộc." Tiếng xe ngựa truyền vào tai.
Đôi mắt đang nhắm nghiền mở ra. Con ngươi đen láy nhìn xung quanh.
Phát hiện bên trái thôn có một cỗ ngựa rất đẹp tiến vào.
Kì lạ.
Trong thôn bây giờ mọi người đang mắc bệnh. Làm sao lại có người đến.
Cúi đầu nhìn khí sắc đứa bé đã có chút hồng hào thì vui mừng. Để cậu gối trên đống cỏ. Ổn thỏa thì cô mới đứng lên, đi chậm chậm ra.
Khi cô đang đi tới thì trong cổ kiệu màn cửa bị vén lên, một người đàn ông tuấn tú, ôn hòa bước ra. Hắn mặc bộ trường sam bị giặt đến trắng bệt thong thả nhìn xung quanh. Ánh mắt nhìn thấy cô thì lóe lên một tia sáng. Cười cười bước tới nói:
" Cho hỏi trong thôn đã xảy ra chuyện gì?"
Cô cũng bình thản cười đáp:
" Trong thôn đã xảy ra bệnh dịch."
Hắn hơi nhíu mày nhìn khắp nơi rồi nói tiếp:
" Cô nương là?"
" Người qua đường thôi. Khi đi tới đây thì phát hiện dị trạng trong thôn nên mới nán lại." Cô đang suy nghĩ thân phận đối phương, tiếp tục đáp.
Nói xong cũng không thấy hắn nói tiếp mà chỉ nhìn chăm chăm cô, nhưng khi cô quan sát kĩ thì giống như hắn đang hồi tưởng thì đúng hơn. Suy nghĩ không ra thân phận nên cô đánh bạo hỏi:
" Không biết quý danh công tử là gì?"
Ánh mắt hắn xẹt qua một tia suy nghĩ rồi khuôn mặt xoát cái ửng đỏ, ngại ngùng, nhìn rất tơ.
Sau đó ấp úng nói:
" Cô chưa trả lời ta?"
Cô chớp chớp mắt, cái gì vậy???.
Lúc nảy rõ ràng còn rất phong độ, sao bây giờ như trai mới lớn vậy, không phải cô đã bôi tro trét trấu lên mặt thì cô cũng nghĩ do khuôn mặt bại hoại mới này làm con người ta rung động đấy.
Không biết hắn có chủ ý gì nên cô đành trả lời:
" Ta tên L...Bình Phàm."
Đáy mắt hắn lướt qua một tia thất vọng, rất nhanh liễm đi nhưng cô chăm chú để ý nên bắt được.
Hắn thu hồi lại vẻ mặt nai tơ. Nhàn nhạt nói:
" Tô Hiểu."
Cô buột miệng gọi:
" Tô đại ca."
Hắn lập tức như bị sét đánh, nắm chặt tay cô nói:
" Loan Loan...Là muội đúng không?"
Cô nhìn Tô Hiểu lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận nói:
" Tô công tử. Chắc người nhận lầm người rồi. Xin lỗi đã mạo phạm."
Tô Hiểu không tin, vội móc trong ngực một chiếc khăn tay, lau mặt cho cô.
Khi dung nhan hé lộ. Trong mắt hắn chỉ thoáng qua một chút kinh diễm rồi lại bao trùm bởi thất vọng, nhớ thương, đau khổ.
Ruốc cuộc nàng ở đâu?
Cô trầm mặc nghĩ.
Hắn quen là cô lúc trước hay là người đó.
Từ vẻ mặt Tô Hiểu cô có thể đoán hắn đã yêu cô hoặc là " cô" sau này.
Phải từ từ tìm hiểu mới được.
Người tên Tô Hiểu này không đơn giản. Ánh mắt khi lướt đến xa phu đang hiền lành ngồi đó. Nhìn động mạch, hơi thở, đoán chắc là một cao thủ.
" Xèo xèo." Tiếng nước tràn ra khiến cô hồi thần. Vội vàng bớt củi. Kiếm một miếng vải thô mở nắp ấm ra xem xét.
Đen đen, nổi bọt nhiều.
Thầm thở phào. Lại sắc thêm nửa canh giờ nữa.
Mùi thảo dược nồng đậm khắp gian bếp nhỏ. Cô lúi húi đổ thuốc ra. Để tạm lên kệ bếp.
Lại bắc thêm cái nồi đất lên hầm một ít rau dại làm canh.
Khi trời tối như mực, trăng đã lên cao thì cô mới bưng chén thuốc và canh tới chỗ cậu bé.
Đặt chén xuống, tiến tới cậu thì tay bất chợt truyền đến cảm giác đau đớn.
Cậu bé ánh mắt đỏ ngầu, khát vọng sống điên cuồng cắn chặt tay cô.
Cô nhanh nhẹn vỗ mạnh gáy cậu. Tuy đã hôn mê nhưng hàm răng vẫn kiên cường cắn hoài không nhả.
Cười trừ đưa tay vặn khớp hàm, chưa đến một khắc thì cũng thoát khỏi. Nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.
Ngẫn người trong thoáng giây rồi cũng choàng tỉnh. Bưng chén canh, bế cậu dựa vào trong lòng, cạy khớp hàm rồi đút. Xong canh thì đến thuốc. Đưa tay xoa nhẹ lồng ngực cậu.
Rồi vuốt ve khuôn mặt xanh xao.
Mình thay đổi rồi.
Cô cảm nhận được bản thân đã không còn lạnh nhạt như trước.
Muốn cứu người. Cứu cả thôn xóm này.
Bây giờ cũng không thể làm gì. Cô cứ ngồi ôm đứa bé vào lòng. Cả người thoa dược nên cũng không có chút vất vả lắm.
Đêm nay trăng rất sáng.
--- ------ ------ ------ ------ ------
" Lộc cộc. Lộc cộc." Tiếng xe ngựa truyền vào tai.
Đôi mắt đang nhắm nghiền mở ra. Con ngươi đen láy nhìn xung quanh.
Phát hiện bên trái thôn có một cỗ ngựa rất đẹp tiến vào.
Kì lạ.
Trong thôn bây giờ mọi người đang mắc bệnh. Làm sao lại có người đến.
Cúi đầu nhìn khí sắc đứa bé đã có chút hồng hào thì vui mừng. Để cậu gối trên đống cỏ. Ổn thỏa thì cô mới đứng lên, đi chậm chậm ra.
Khi cô đang đi tới thì trong cổ kiệu màn cửa bị vén lên, một người đàn ông tuấn tú, ôn hòa bước ra. Hắn mặc bộ trường sam bị giặt đến trắng bệt thong thả nhìn xung quanh. Ánh mắt nhìn thấy cô thì lóe lên một tia sáng. Cười cười bước tới nói:
" Cho hỏi trong thôn đã xảy ra chuyện gì?"
Cô cũng bình thản cười đáp:
" Trong thôn đã xảy ra bệnh dịch."
Hắn hơi nhíu mày nhìn khắp nơi rồi nói tiếp:
" Cô nương là?"
" Người qua đường thôi. Khi đi tới đây thì phát hiện dị trạng trong thôn nên mới nán lại." Cô đang suy nghĩ thân phận đối phương, tiếp tục đáp.
Nói xong cũng không thấy hắn nói tiếp mà chỉ nhìn chăm chăm cô, nhưng khi cô quan sát kĩ thì giống như hắn đang hồi tưởng thì đúng hơn. Suy nghĩ không ra thân phận nên cô đánh bạo hỏi:
" Không biết quý danh công tử là gì?"
Ánh mắt hắn xẹt qua một tia suy nghĩ rồi khuôn mặt xoát cái ửng đỏ, ngại ngùng, nhìn rất tơ.
Sau đó ấp úng nói:
" Cô chưa trả lời ta?"
Cô chớp chớp mắt, cái gì vậy???.
Lúc nảy rõ ràng còn rất phong độ, sao bây giờ như trai mới lớn vậy, không phải cô đã bôi tro trét trấu lên mặt thì cô cũng nghĩ do khuôn mặt bại hoại mới này làm con người ta rung động đấy.
Không biết hắn có chủ ý gì nên cô đành trả lời:
" Ta tên L...Bình Phàm."
Đáy mắt hắn lướt qua một tia thất vọng, rất nhanh liễm đi nhưng cô chăm chú để ý nên bắt được.
Hắn thu hồi lại vẻ mặt nai tơ. Nhàn nhạt nói:
" Tô Hiểu."
Cô buột miệng gọi:
" Tô đại ca."
Hắn lập tức như bị sét đánh, nắm chặt tay cô nói:
" Loan Loan...Là muội đúng không?"
Cô nhìn Tô Hiểu lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận nói:
" Tô công tử. Chắc người nhận lầm người rồi. Xin lỗi đã mạo phạm."
Tô Hiểu không tin, vội móc trong ngực một chiếc khăn tay, lau mặt cho cô.
Khi dung nhan hé lộ. Trong mắt hắn chỉ thoáng qua một chút kinh diễm rồi lại bao trùm bởi thất vọng, nhớ thương, đau khổ.
Ruốc cuộc nàng ở đâu?
Cô trầm mặc nghĩ.
Hắn quen là cô lúc trước hay là người đó.
Từ vẻ mặt Tô Hiểu cô có thể đoán hắn đã yêu cô hoặc là " cô" sau này.
Phải từ từ tìm hiểu mới được.
Người tên Tô Hiểu này không đơn giản. Ánh mắt khi lướt đến xa phu đang hiền lành ngồi đó. Nhìn động mạch, hơi thở, đoán chắc là một cao thủ.
/27
|