Mọi người trong phòng đột nhiên thấy Ngô thị té xỉu đều sợ hãi vô cùng, Triệu Nguyệt Cầm tay chân luống cuống phát hoảng đứng lên, muốn chạy đến giúp đỡ, nhưng Phương là đem nàng đè ngồi xuống:"Bụng con đã lớn như vậy rồi, nhanh ngồi yên đừng có nhúc nhích, mẹ còn ở đây, sẽ không có chuyện gì."
Triệu Nguyệt Cầm nghe xong, chỉ sợ hãi mà ôm chặt lấy Triệu Tương Nghi,
Triệu Tương Nghi hiểu ý mà dựa vào trong lòng tiểu cô cô an ủi, lại quan sát tình huống tiếp theo.
Phương thị nói xong lại hơi tức giận nhìn Trương Sâm: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi mời lão ôn đến đây một chuyến à."
Trương Sâm cũng là bị dọa đến tim gan muốn rớt cả ra, bị Phương thị quát một cái, liền định thần lại, ngẩn người rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Đúng lúc này hai người em chồng bước vào, vừa thấy cảnh trước mặt cũng rất hoảng sợ, vội hỏi là chuyện gì xảy ra, nghe khấu khí của các nàng như là muốn nói là do phương thị gây ra vậy, lý thị thấy thế cũng mất hứng, chỉ hời hợt nói: "Chuyện gì xảy ra? Là ca ca tốt của hai cô nói không muốn đi thi nữa, làm cho mẹ của hai cô tức giận đến ngất xỉu đấy."
"Không có khả năng" Muội muội nhỏ nhất của trương sâm lên tiếng phủ nhận, "Ca ca ta là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, làm sao có thể nói ra lời không tốt như vậy."
"Ngoài ý muốn?" Phương thị vừa phụ giúp đỡ đem ngô thị đỡ lên giường
Triệu Nguyệt Cầm, vừa cười mỉa nói, "Như thế nào mà mỗi năm đều có nhiều cái 'ngoài ý muốn' như thế? Đều nói là 'ngoài ý muốn', hai năm trước cũng thế, năm nay cũng thế, con rể hắn có bao nhiêu lần 'ngoài ý muốn'" đây?"
"tại sao bà lại có thể nói như thế hả?" Đối phương rất không thích trừng mắt nhìn Phương thị.
Phương thị sau khi giúp Ngô thị nằm yên trên giường xong, chợt xoay người lại, nghiêm túc nhìn hai cô em chồng: "Hai người các ngươi dám ăn nói thế với trưởng bối à, dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với trưởng bối, chẳng lẽ ngày thường cha mẹ các ngươi đều dạy như thế ư? Còn nói là người nhà đọc sách, ta thấy chẳng khác nông hộ như chúng ta là bao."
"Bà." Hai người bị Phương thị giáo huấn, tức đến nỗi không nói thành lời.
"Mẹ, đừng có tính toán với các nàng làm chi nữa, dù sao chỉ là mấy đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu đâu, cẩn thận vì tức mà hại thân thể đó." Lý thị đứng ở một bên phụ họa theo.
Lúc này, Triệu Tương Nghi cũng chỉ vào hai người em chồng này giễu cợt: "Có gì đặc biệt hơn người? Ca ca các ngươi còn không bằng ca ca của ta, ca ca ta bây giờ học trong học đường rất giỏi, phu tử còn nói huynh ấy có triển vọng rất cao."
Hai người em chồng thấy không nói lại được mấy người Phương thị, liền đem mũi nhọn hướng vào Triệu Tương Nghi, cho rằng nàng là một đứa con nít dễ bị khi dễ: "Ngươi thì biết cái gì, ca ca ta đã vượt qua kỳ thi đồng sinh, còn ca ca ngươi đã thi qua cái gì chưa? Ca ca ngươi và ca ca ta đều đồng dạng đọc sách, nhưng ca ca ngươi đâu còn cơ hội để thi cuộc thi kia đâu."
"Ca ca ta năm nay mới chín tuổi, ca ca ngươi bao nhiêu." Triệu Tương Nghi thấy thế, cũng là ỷ vào mình là tiểu hài tử, vì vậy liền dùng hai tay chống eo, mắt hạnh trợn tròn mà đua nhau tranh cãi với hai em chồng kia, dù sao nàng cũng không có điêu ngoa thất lễ như họ, bất quá cũng chỉ là đồng môn vô kỵ. (lời trẻ con không thế chấp nhất) mà thôi, không ai có thế tính toán được gì.
"Ca ca ta thi cũng đã thi qua, còn ca ca ngươi ngay cả khi còn chưa có." Vị tiểu muội muội nhỏ nhất kia cũng chỉ mới có mười tuổi, lúc này lửa giận vừa bốc lên, cùng tranh cãi với Triệu Tương Nghi.
Phương thị thấy thế nhìn người em chồng đó quát một tiếng: "Cả tiểu hài tử mà ngươi cũng muốn so đo cùng sao? Lúc này không phải ngươi nên lo lắng cho mẹ mình ư, ngược lại còn bày ra công phu khua môi múa mép nữa hả?"
Hai người, ngươi nhìn mặt ta ta nhìn mặt ngươi, lúc này mới không nói thêm câu nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Ngô thị đang nằm trên giường mà nhíu chặt cả lông mày.
Lúc này, Trương Sâm vội vàng mời lão Ôn vào trong.
Lão Ôn đầu tiên là chào hỏi với Phương thị trước, sau đó mới cầm hòm thuốc nhanh bước đến bên giường bắt mạch cho Ngô thị, rồi rút từ trong vải bông trắng ra một cái ngân châm màu bạc, châm vào huyệt nhân trung của ngô thị, sau đó châm thêm ở giữa lông mày, chỉ trong chốc lát ngô thị đã tỉnh lại.
Mọi người thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngô thị rốt cuộc cũng đã tỉnh, thấy tất cả mọi người đều vây quanh mình, cũng hồi phục lại tinh thần, chờ đến lúc bà nhìn sang con trai mình liền nhớ đến nguyên nhân mà mình té xỉu là bởi vì lời nói của tên tiểu tử này, chợt thấy khí huyết dâng trào, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tứ chi vô lực, chỉ có thể nằm bất động trên giường, không thể nào cử động được.
"Ôn thúc Ôn thúc, thúc mau nhìn xem mẹ cháu, hình như bà lại muốn ngất nữa rồi." Trương Sâm hoảng sợ vội nắm tay áo lão ôn.
Lão Ôn thấy thế, liền lật mí mắt của Ngô thị lên nhìn xem, sau đó bảo mọi người hãy yên tâm: "Không có việc gì, Trương gia tẩu tử chỉ là không thể điều chỉnh lại hơi thở đột ngột được, tỉnh lại là tốt rồi, lát nữa mọi người rót cho tấu ấy một chén nước ấm để uống, cũng không còn đáng ngại nữa." Nói xong, hựu suy nghĩ nói, "Tấu ấy hôm nay không phải bị cái gì đó kích thích chứ, một lát nữa mọi người nên theo tẩu ấy nói chuyện một chút, nghìn vạn lần đừng có làm tẩu ấy kích động lại nữa."
Trương Sâm nghe vậy, vô cùng hổ thẹn cúi đầu xuống, sau đó lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Người Trương gia lấy tiền ra trả lão Ôn nhưng lão không nhận, vì lão đi xem bệnh chưa bao giờ lấy tiền khám, chỉ lấy tiền thuốc mà thôi, cho nên danh tiếng của lão Ôn trong thôn rất là tốt.
Triệu Tương Nghi chân ngắn chạy đến, tiễn lão Ôn ra khỏi cửa viện Trương gia, cuối cùng ngọt ngào cười tươi nói: "On gia gia, chờ nhà mới xây xong, gia gia nhớ thường ghé chơi nhà con nha, Tương Nghi muốn đi theo Ôn gia gia học dược lý đó."
"Ơ, con bé này sao hôm nay lại nói chuyện trôi chảy thế nhờ, được chờ nhà con dọn vào nhà mới, Ôn gia gia nhất định sẽ thường xuyên ghé đến nhà con ăn cơm." Lão Ôn cười híp cả mắt, sau đó bẹo hai má của Triệu Tương Nghi, có chút cảm khái, lại nhớ đến mùa đông năm ngoái cả nhà con bé này cực kỳ lo lắng bế nó đang còn hôn mê đến nhà mình, khi đó ông còn cho rằng Triệu Tương Nghi nhất định sẽ không qua khỏi, không nghĩ đến con bé này không những thoát khỏi nguy hiểm mà còn thông minh hơn trước rất nhiều, thật khiến cho người ta phải yêu thích.
Triệu Tương Nghi cười nhìn lão Ôn đã đi xa, sau đó mới quay về phòng của
Triệu Nguyệt Cầm, nhưng lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng huyên náo, đầu tiên chính là tiếng nói của ngô thị:"Ta vì để cho ngươi được đọc sách, không tiếc làm trâu làm ngựa, ngươi hãy nhìn mấy nhà khác trong thôn chúng ta xem, mẹ của người ta mặc cái gì, ngươi hãy xem mẹ ngươi mặc cái gì đây? mẹ người ta ăn cái gì, còn mẹ của ngươi mỗi ngày phải ăn cái gì? Ta tiết kiệm từng đồng, ăn cũng không dám ăn qua, chính là vì người nào hả?"
"Mẹ... Mọi người đều ở đây, mẹ bớt giận đừng nói thêm nữa, tốt xấu gì cũng để cho con trai còn chút mặt mũi chứ." Trương Sâm đè thấp giọng nói xuống, hầu như có thể nghe thấy lo lắng trong lời nói.
Ngô thị còn đang đắm chìm trong chuyện Trương Sâm bỏ thi giữa chừng, cũng không có thèm để ý mà tiếp tục mắng Trương Sâm: "Thật không có tiền đồ, ngươi hãy nhìn muội muội ngươi xem, đại muội muội của ngươi cũng sắp đến lúc phải lập gia đình, ta cũng còn chưa chuẩn bị đồ cưới cho nó, không phải là vì lo cho ngươi đi thi cuộc thi viện lần này ư, ngươi không thi đậu cả nhà có ai trách ngươi chưa, ngươi có thấy bọn ta nói cái gì sao? Bọn ta chính là sợ ngươi sẽ buồn cho nên mới làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, không phải là để ngươi tận tâm tận lực cho kì thi lần sau nữa ư? Nhưng hôm nay ngươi lại nói với mẹ ngươi là ngươi không muốn đi thi nữa, đây không phải là lấy d.a.o đ.â.m một nhát vào tim ta."
"Đúng, đại ca, ca làm vậy là sao, nhà chúng ta nói như thế nào đi nữa cũng là lo cho ca, ca không thi đậu cũng chả sao, vẫn còn nhiều lần thi khác nữa mà, có người năm sáu chục tuổi mới đỗ tú tài, đây có là gì, tại sao ca lại có thể nói là không muốn đi thi nữa chứ?" Đại muội muội đứng ở một bên thay Ngô thị quở trách Trương Sâm.
Triệu Nguyệt Cầm cũng sợ chồng buông tha việc thi cử, cũng sợ mẹ chồng tức giận, vì vậy thấp giọng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng có tức giận, coi chừng hại thân thể."
Nếu là lúc bình thường, Ngô thị nhất định sẽ quay đầu lại cáu gắt nói một câu: "Cái nhà này lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện."
Chỉ là hôm nay có nhóm người Phương thị ở đây, hơn nữa lại tặng rất nhiều quà để trợ sản, cho nên Ngô thị mới cố nén lửa giận, nhìn Triệu Nguyệt Cầm nhàn nhạt nói: "Con sao mà biết cái khổ của ta chứ...Đợi con sau này sinh con rồi đem nó nuôi lớn thì sẽ biết."
"Mẹ, con biết mình làm vậy là bất hiếu, thế nhưng xin mẹ hãy thông cảm cho con trai, con nghĩ cả đời này con cũng sẽ không thi đậu nổi, thay vì lãng phí thời gian, chi bằng gạt nó sang một bên tìm một con đường mưu sinh khác."
Mặc dù Trương Sâm không muốn làm cho Ngô thị tức giận, nhưng vẫn kiên quyết nói ra ý nghĩ của mình.
"Ngươi đúng là đứa bất hiếu mà, có bà thông gia và tất cả mọi người đều ở đây ngươi còn dám nói như vậy sao, để người khác nhìn thấy ngươi như vậy chắc chắn sẽ thầm nói trong lòng ngươi là một đứa không có tiền đồ." Giọng nói của Ngô thị càng lúc càng lớn, cũng không giữ nổi được bình tĩnh nữa.
Phương thị bây giờ đối với Trương Sâm chính là thất vọng, chẳng qua thấy
Ngô thị nói vậy, lại một tiếng "Người khác" kia càng làm cho trong lòng cảm thấy khó chịu, chỉ cười lạnh nói: "Bọn ta nghĩ như vầy, Nguyệt Cầm hai tháng nữa sẽ sinh, mọi người nên chăm sóc nó thật tốt. Con rể định bỏ thi đây chính là chuyện lớn trong nhà, nhưng mọi người đừng có vì vậy mà bỏ quên mất Nguyệt Cầm nhà ta, con bé dầu gì cũng là phụ nữ có thai, thời gian này không thể sơ suất được."
Ngô thị mặc dù tức giận, nhưng cũng biết chuyện Trương Sâm bỏ thi đã làm cho nhà mình mất mặt, lúc này cũng không dám nối giận với Phương thị, chỉ ẩn nhẫn nói: "Bà thông gia nói đúng, Nguyệt Cầm bên này đã có ta chăm sóc, thật ngại quá, ngày hôm nay bà tới đây chơi lại huyên náo như vậy, đều là do đứa con trai này của ta không có tiền đồ, để cho bà thông gia chê cười rồi."
Phương thị vẫy tay, sau đó sau đó đứng dậy, ôn nhu nhìn Triệu Nguyệt Cầm một hồi, dặn dò vài câu rồi nắm tay Triệu Tương Nghi cùng Lý thị chào người trương gia.
Ra khỏi cửa, lại nghe thấy tiếng Ngô thị mắng Trương Sâm:"Vậy ngươi nói đi, bây giờ ngươi không đi thi, sau này phải làm gì đây, ngươi ngoại trừ biết đọc sách ra thì còn biết làm gì đây hả."
Lại nghe Trương Sâm lập tức phản bác: "Con có thể đến học đường trong thôn dạy học, viện thủ (hiệu trưởng] đã đáp ứng rồi."
Phương thị nghe xong liền lắc đầu, vạn phần thất vọng.
Chờ đến khi về đến nhà, Phương thị khổ sở kéo tay Lý thị nói:"Vợ lão nhị, phải làm sao mới tốt đây, mẹ vốn nghĩ đứa con rể này là người nhã nhặn, chắc chắn là người tốt cho nên mới để Nguyệt Cầm gả qua đó, bây giờ thì hay rồi, đứa con rể này không chăm sóc vợ, ta cũng không thể nói được gì hơn, cũng chỉ mong con rể có thể thi đậu công danh, chí ít cuộc sống sau này của Nguyệt Cầm sẽ tốt. Ai ngờ, con rể không những không đậu mà còn muốn bỏ thi nữa chứ."
Lý thị cũng vì chuyện này mà đau đầu rất nhiều biết Phương thị đau lòng thay cho Triệu Nguyệt Cầm, liền an ủi: "Mẹ, tục ngữ có câu 'con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ cũng đừng có bận tâm chi, chúng ta vẫn còn có thể đến thăm mà, hôm nay bụng của Nguyệt Cầm cũng đã lớn như vậy, chúng ta sao thể ngay lúc này mà trách cứ nhà bọn họ được, đúng không?"
"Mẹ thật sự hối hận mà, làm sao có thể gả Nguyệt Cầm vào cái gia đình đó chứ, nếu không phải Nguyệt Cầm còn đang mang thai hài tử, thì mẹ đã bảo
Nguyệt Cầm bỏ tên tiếu tử không có tiền đồ kia rồi, con có nhìn thấy cái bộ dạng uất ức của hắn ta không, chỉ có một chút xíu đã kích thôi cũng không chịu nỗi."
"Đúng, ca ca sao với hắn giỏi hơn nhiều." Triệu Tương Nghi phụ họa theo.
Phương thị nghe xong liền cười, bẹo hai cái má phúng phính của Triệu Tương Nghi: "Đúng, đúng, đúng, Hoằng lâm nhà chúng ta mới đúng là người có tiền đồ, vừa hiểu chuyện, vừa nhu thuận, hài tử nhà chúng ta ai thấy cũng đều thích hết."
Triệu Nguyệt Cầm nghe xong, chỉ sợ hãi mà ôm chặt lấy Triệu Tương Nghi,
Triệu Tương Nghi hiểu ý mà dựa vào trong lòng tiểu cô cô an ủi, lại quan sát tình huống tiếp theo.
Phương thị nói xong lại hơi tức giận nhìn Trương Sâm: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi mời lão ôn đến đây một chuyến à."
Trương Sâm cũng là bị dọa đến tim gan muốn rớt cả ra, bị Phương thị quát một cái, liền định thần lại, ngẩn người rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Đúng lúc này hai người em chồng bước vào, vừa thấy cảnh trước mặt cũng rất hoảng sợ, vội hỏi là chuyện gì xảy ra, nghe khấu khí của các nàng như là muốn nói là do phương thị gây ra vậy, lý thị thấy thế cũng mất hứng, chỉ hời hợt nói: "Chuyện gì xảy ra? Là ca ca tốt của hai cô nói không muốn đi thi nữa, làm cho mẹ của hai cô tức giận đến ngất xỉu đấy."
"Không có khả năng" Muội muội nhỏ nhất của trương sâm lên tiếng phủ nhận, "Ca ca ta là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, làm sao có thể nói ra lời không tốt như vậy."
"Ngoài ý muốn?" Phương thị vừa phụ giúp đỡ đem ngô thị đỡ lên giường
Triệu Nguyệt Cầm, vừa cười mỉa nói, "Như thế nào mà mỗi năm đều có nhiều cái 'ngoài ý muốn' như thế? Đều nói là 'ngoài ý muốn', hai năm trước cũng thế, năm nay cũng thế, con rể hắn có bao nhiêu lần 'ngoài ý muốn'" đây?"
"tại sao bà lại có thể nói như thế hả?" Đối phương rất không thích trừng mắt nhìn Phương thị.
Phương thị sau khi giúp Ngô thị nằm yên trên giường xong, chợt xoay người lại, nghiêm túc nhìn hai cô em chồng: "Hai người các ngươi dám ăn nói thế với trưởng bối à, dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với trưởng bối, chẳng lẽ ngày thường cha mẹ các ngươi đều dạy như thế ư? Còn nói là người nhà đọc sách, ta thấy chẳng khác nông hộ như chúng ta là bao."
"Bà." Hai người bị Phương thị giáo huấn, tức đến nỗi không nói thành lời.
"Mẹ, đừng có tính toán với các nàng làm chi nữa, dù sao chỉ là mấy đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu đâu, cẩn thận vì tức mà hại thân thể đó." Lý thị đứng ở một bên phụ họa theo.
Lúc này, Triệu Tương Nghi cũng chỉ vào hai người em chồng này giễu cợt: "Có gì đặc biệt hơn người? Ca ca các ngươi còn không bằng ca ca của ta, ca ca ta bây giờ học trong học đường rất giỏi, phu tử còn nói huynh ấy có triển vọng rất cao."
Hai người em chồng thấy không nói lại được mấy người Phương thị, liền đem mũi nhọn hướng vào Triệu Tương Nghi, cho rằng nàng là một đứa con nít dễ bị khi dễ: "Ngươi thì biết cái gì, ca ca ta đã vượt qua kỳ thi đồng sinh, còn ca ca ngươi đã thi qua cái gì chưa? Ca ca ngươi và ca ca ta đều đồng dạng đọc sách, nhưng ca ca ngươi đâu còn cơ hội để thi cuộc thi kia đâu."
"Ca ca ta năm nay mới chín tuổi, ca ca ngươi bao nhiêu." Triệu Tương Nghi thấy thế, cũng là ỷ vào mình là tiểu hài tử, vì vậy liền dùng hai tay chống eo, mắt hạnh trợn tròn mà đua nhau tranh cãi với hai em chồng kia, dù sao nàng cũng không có điêu ngoa thất lễ như họ, bất quá cũng chỉ là đồng môn vô kỵ. (lời trẻ con không thế chấp nhất) mà thôi, không ai có thế tính toán được gì.
"Ca ca ta thi cũng đã thi qua, còn ca ca ngươi ngay cả khi còn chưa có." Vị tiểu muội muội nhỏ nhất kia cũng chỉ mới có mười tuổi, lúc này lửa giận vừa bốc lên, cùng tranh cãi với Triệu Tương Nghi.
Phương thị thấy thế nhìn người em chồng đó quát một tiếng: "Cả tiểu hài tử mà ngươi cũng muốn so đo cùng sao? Lúc này không phải ngươi nên lo lắng cho mẹ mình ư, ngược lại còn bày ra công phu khua môi múa mép nữa hả?"
Hai người, ngươi nhìn mặt ta ta nhìn mặt ngươi, lúc này mới không nói thêm câu nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Ngô thị đang nằm trên giường mà nhíu chặt cả lông mày.
Lúc này, Trương Sâm vội vàng mời lão Ôn vào trong.
Lão Ôn đầu tiên là chào hỏi với Phương thị trước, sau đó mới cầm hòm thuốc nhanh bước đến bên giường bắt mạch cho Ngô thị, rồi rút từ trong vải bông trắng ra một cái ngân châm màu bạc, châm vào huyệt nhân trung của ngô thị, sau đó châm thêm ở giữa lông mày, chỉ trong chốc lát ngô thị đã tỉnh lại.
Mọi người thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngô thị rốt cuộc cũng đã tỉnh, thấy tất cả mọi người đều vây quanh mình, cũng hồi phục lại tinh thần, chờ đến lúc bà nhìn sang con trai mình liền nhớ đến nguyên nhân mà mình té xỉu là bởi vì lời nói của tên tiểu tử này, chợt thấy khí huyết dâng trào, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tứ chi vô lực, chỉ có thể nằm bất động trên giường, không thể nào cử động được.
"Ôn thúc Ôn thúc, thúc mau nhìn xem mẹ cháu, hình như bà lại muốn ngất nữa rồi." Trương Sâm hoảng sợ vội nắm tay áo lão ôn.
Lão Ôn thấy thế, liền lật mí mắt của Ngô thị lên nhìn xem, sau đó bảo mọi người hãy yên tâm: "Không có việc gì, Trương gia tẩu tử chỉ là không thể điều chỉnh lại hơi thở đột ngột được, tỉnh lại là tốt rồi, lát nữa mọi người rót cho tấu ấy một chén nước ấm để uống, cũng không còn đáng ngại nữa." Nói xong, hựu suy nghĩ nói, "Tấu ấy hôm nay không phải bị cái gì đó kích thích chứ, một lát nữa mọi người nên theo tẩu ấy nói chuyện một chút, nghìn vạn lần đừng có làm tẩu ấy kích động lại nữa."
Trương Sâm nghe vậy, vô cùng hổ thẹn cúi đầu xuống, sau đó lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Người Trương gia lấy tiền ra trả lão Ôn nhưng lão không nhận, vì lão đi xem bệnh chưa bao giờ lấy tiền khám, chỉ lấy tiền thuốc mà thôi, cho nên danh tiếng của lão Ôn trong thôn rất là tốt.
Triệu Tương Nghi chân ngắn chạy đến, tiễn lão Ôn ra khỏi cửa viện Trương gia, cuối cùng ngọt ngào cười tươi nói: "On gia gia, chờ nhà mới xây xong, gia gia nhớ thường ghé chơi nhà con nha, Tương Nghi muốn đi theo Ôn gia gia học dược lý đó."
"Ơ, con bé này sao hôm nay lại nói chuyện trôi chảy thế nhờ, được chờ nhà con dọn vào nhà mới, Ôn gia gia nhất định sẽ thường xuyên ghé đến nhà con ăn cơm." Lão Ôn cười híp cả mắt, sau đó bẹo hai má của Triệu Tương Nghi, có chút cảm khái, lại nhớ đến mùa đông năm ngoái cả nhà con bé này cực kỳ lo lắng bế nó đang còn hôn mê đến nhà mình, khi đó ông còn cho rằng Triệu Tương Nghi nhất định sẽ không qua khỏi, không nghĩ đến con bé này không những thoát khỏi nguy hiểm mà còn thông minh hơn trước rất nhiều, thật khiến cho người ta phải yêu thích.
Triệu Tương Nghi cười nhìn lão Ôn đã đi xa, sau đó mới quay về phòng của
Triệu Nguyệt Cầm, nhưng lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng huyên náo, đầu tiên chính là tiếng nói của ngô thị:"Ta vì để cho ngươi được đọc sách, không tiếc làm trâu làm ngựa, ngươi hãy nhìn mấy nhà khác trong thôn chúng ta xem, mẹ của người ta mặc cái gì, ngươi hãy xem mẹ ngươi mặc cái gì đây? mẹ người ta ăn cái gì, còn mẹ của ngươi mỗi ngày phải ăn cái gì? Ta tiết kiệm từng đồng, ăn cũng không dám ăn qua, chính là vì người nào hả?"
"Mẹ... Mọi người đều ở đây, mẹ bớt giận đừng nói thêm nữa, tốt xấu gì cũng để cho con trai còn chút mặt mũi chứ." Trương Sâm đè thấp giọng nói xuống, hầu như có thể nghe thấy lo lắng trong lời nói.
Ngô thị còn đang đắm chìm trong chuyện Trương Sâm bỏ thi giữa chừng, cũng không có thèm để ý mà tiếp tục mắng Trương Sâm: "Thật không có tiền đồ, ngươi hãy nhìn muội muội ngươi xem, đại muội muội của ngươi cũng sắp đến lúc phải lập gia đình, ta cũng còn chưa chuẩn bị đồ cưới cho nó, không phải là vì lo cho ngươi đi thi cuộc thi viện lần này ư, ngươi không thi đậu cả nhà có ai trách ngươi chưa, ngươi có thấy bọn ta nói cái gì sao? Bọn ta chính là sợ ngươi sẽ buồn cho nên mới làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, không phải là để ngươi tận tâm tận lực cho kì thi lần sau nữa ư? Nhưng hôm nay ngươi lại nói với mẹ ngươi là ngươi không muốn đi thi nữa, đây không phải là lấy d.a.o đ.â.m một nhát vào tim ta."
"Đúng, đại ca, ca làm vậy là sao, nhà chúng ta nói như thế nào đi nữa cũng là lo cho ca, ca không thi đậu cũng chả sao, vẫn còn nhiều lần thi khác nữa mà, có người năm sáu chục tuổi mới đỗ tú tài, đây có là gì, tại sao ca lại có thể nói là không muốn đi thi nữa chứ?" Đại muội muội đứng ở một bên thay Ngô thị quở trách Trương Sâm.
Triệu Nguyệt Cầm cũng sợ chồng buông tha việc thi cử, cũng sợ mẹ chồng tức giận, vì vậy thấp giọng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng có tức giận, coi chừng hại thân thể."
Nếu là lúc bình thường, Ngô thị nhất định sẽ quay đầu lại cáu gắt nói một câu: "Cái nhà này lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện."
Chỉ là hôm nay có nhóm người Phương thị ở đây, hơn nữa lại tặng rất nhiều quà để trợ sản, cho nên Ngô thị mới cố nén lửa giận, nhìn Triệu Nguyệt Cầm nhàn nhạt nói: "Con sao mà biết cái khổ của ta chứ...Đợi con sau này sinh con rồi đem nó nuôi lớn thì sẽ biết."
"Mẹ, con biết mình làm vậy là bất hiếu, thế nhưng xin mẹ hãy thông cảm cho con trai, con nghĩ cả đời này con cũng sẽ không thi đậu nổi, thay vì lãng phí thời gian, chi bằng gạt nó sang một bên tìm một con đường mưu sinh khác."
Mặc dù Trương Sâm không muốn làm cho Ngô thị tức giận, nhưng vẫn kiên quyết nói ra ý nghĩ của mình.
"Ngươi đúng là đứa bất hiếu mà, có bà thông gia và tất cả mọi người đều ở đây ngươi còn dám nói như vậy sao, để người khác nhìn thấy ngươi như vậy chắc chắn sẽ thầm nói trong lòng ngươi là một đứa không có tiền đồ." Giọng nói của Ngô thị càng lúc càng lớn, cũng không giữ nổi được bình tĩnh nữa.
Phương thị bây giờ đối với Trương Sâm chính là thất vọng, chẳng qua thấy
Ngô thị nói vậy, lại một tiếng "Người khác" kia càng làm cho trong lòng cảm thấy khó chịu, chỉ cười lạnh nói: "Bọn ta nghĩ như vầy, Nguyệt Cầm hai tháng nữa sẽ sinh, mọi người nên chăm sóc nó thật tốt. Con rể định bỏ thi đây chính là chuyện lớn trong nhà, nhưng mọi người đừng có vì vậy mà bỏ quên mất Nguyệt Cầm nhà ta, con bé dầu gì cũng là phụ nữ có thai, thời gian này không thể sơ suất được."
Ngô thị mặc dù tức giận, nhưng cũng biết chuyện Trương Sâm bỏ thi đã làm cho nhà mình mất mặt, lúc này cũng không dám nối giận với Phương thị, chỉ ẩn nhẫn nói: "Bà thông gia nói đúng, Nguyệt Cầm bên này đã có ta chăm sóc, thật ngại quá, ngày hôm nay bà tới đây chơi lại huyên náo như vậy, đều là do đứa con trai này của ta không có tiền đồ, để cho bà thông gia chê cười rồi."
Phương thị vẫy tay, sau đó sau đó đứng dậy, ôn nhu nhìn Triệu Nguyệt Cầm một hồi, dặn dò vài câu rồi nắm tay Triệu Tương Nghi cùng Lý thị chào người trương gia.
Ra khỏi cửa, lại nghe thấy tiếng Ngô thị mắng Trương Sâm:"Vậy ngươi nói đi, bây giờ ngươi không đi thi, sau này phải làm gì đây, ngươi ngoại trừ biết đọc sách ra thì còn biết làm gì đây hả."
Lại nghe Trương Sâm lập tức phản bác: "Con có thể đến học đường trong thôn dạy học, viện thủ (hiệu trưởng] đã đáp ứng rồi."
Phương thị nghe xong liền lắc đầu, vạn phần thất vọng.
Chờ đến khi về đến nhà, Phương thị khổ sở kéo tay Lý thị nói:"Vợ lão nhị, phải làm sao mới tốt đây, mẹ vốn nghĩ đứa con rể này là người nhã nhặn, chắc chắn là người tốt cho nên mới để Nguyệt Cầm gả qua đó, bây giờ thì hay rồi, đứa con rể này không chăm sóc vợ, ta cũng không thể nói được gì hơn, cũng chỉ mong con rể có thể thi đậu công danh, chí ít cuộc sống sau này của Nguyệt Cầm sẽ tốt. Ai ngờ, con rể không những không đậu mà còn muốn bỏ thi nữa chứ."
Lý thị cũng vì chuyện này mà đau đầu rất nhiều biết Phương thị đau lòng thay cho Triệu Nguyệt Cầm, liền an ủi: "Mẹ, tục ngữ có câu 'con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ cũng đừng có bận tâm chi, chúng ta vẫn còn có thể đến thăm mà, hôm nay bụng của Nguyệt Cầm cũng đã lớn như vậy, chúng ta sao thể ngay lúc này mà trách cứ nhà bọn họ được, đúng không?"
"Mẹ thật sự hối hận mà, làm sao có thể gả Nguyệt Cầm vào cái gia đình đó chứ, nếu không phải Nguyệt Cầm còn đang mang thai hài tử, thì mẹ đã bảo
Nguyệt Cầm bỏ tên tiếu tử không có tiền đồ kia rồi, con có nhìn thấy cái bộ dạng uất ức của hắn ta không, chỉ có một chút xíu đã kích thôi cũng không chịu nỗi."
"Đúng, ca ca sao với hắn giỏi hơn nhiều." Triệu Tương Nghi phụ họa theo.
Phương thị nghe xong liền cười, bẹo hai cái má phúng phính của Triệu Tương Nghi: "Đúng, đúng, đúng, Hoằng lâm nhà chúng ta mới đúng là người có tiền đồ, vừa hiểu chuyện, vừa nhu thuận, hài tử nhà chúng ta ai thấy cũng đều thích hết."
/125
|