"Này, đệ nói nhị ca, huynh có mệt không à! Nhìn hai người bọn đệ chẳm chằm như thế làm gì, thả một con ngựa cho bọn đệ, huynh sẽ c.h.ế.t à*!" Tại nhà lớn của Triệu gia, Dương thị bắt đầu có chút ngồi không yên, lòng vốn tràn đầy sợ hãi đổi thành oán niệm đối với Triệu lão nhị, trực tiếp phát tiết trên người Triệu lão nhị.
* Câu này là ' thả một con ngựa cho hai người bọn đệ' hay là 'tha cho hai người bọn đệ một con đường sống' vậy, ai thấy cái vế nào đúng comt dùm.
Triệu lão nhị nhìn cũng không nhìn Dương thị, chỉ như cũ ngồi tại cửa lớn không nói lời nào, ý tứ chính là không chịu buông tha.
Dương thị thấy thế, trong lòng càng tức giận muốn nối trận lôi đình, dứt khoát đẩy đẩy phu quân mình, gọi hắn một tiếng! Không ngờ, lần này Triệu lão tam không những không nói chuyện với Dương thị mà còn lớn tiếng mắng nàng ta ồn ào: "Đều tại bà cả! Nếu như bà không đi làm chuyện mất nhân tính này thì tôi cũng không bị bà làm cho liên lụy, phải ở yên tại chỗ này không được cựa quậy!"
"Đại ca, huynh đã trở về." Trong nhà lớn đôi phu phụ Dương thị mắt lớn trừng mắt nhỏ, oán giận lẫn nhau, tại cửa, Triệu lão nhị liền đứng dậy đón tiếp Triệu Tín Lương đã trở về, lão nhị nhìn xung quanh một chút, không thấy mọi người đâu hết, liền hỏi thêm, "Chuyện xử lý ra sao rồi, tại sao không thấy nhóm người cha mẹ trở về vậy?"
Triệu Tín Lương không có trả lời, cả người lộ ra một loại tử khí hung hăng đầy khí phách, trực tiếp đem hai người Dương thị và triệu lão tam dọa cho sợ, cả hai liên tục cầu xin triệu lão nhị đang ở một bên quan sát giúp đỡ cho, đừng để cho Triệu Tín Lương bước vào trong nhà.
Triệu lão nhị cũng sợ Triệu Tín Lương nhất thời giận dữ sẽ hạ thủ nặng, đến lúc đó sẽ phạm sai lầm rồi bị truy cứu trách nhiệm lại không tốt, liền ngăn cản lại: "Đại ca, việc này chờ cha mẹ trở về đã rồi tính tiếp, hai người bọn họ cũng không chạy được đâu, nhất định sẽ bị trừng phạt, huynh cũng đừng có xúc động quá mà làm hỏng chuyện nha."
Triệu Tín Lương mặt không thay đổi đẩy Triệu lão nhị đang đứng ở bên cạnh ra: "Chuyện này không liên quan tới đệ, đệ mau trở về đông (nhị) phòng đi."
Dứt lời, liền nhấc chân bước vào nhà lớn.
Triệu lão nhị đi theo ở phía sau khuyên nhủ, Triệu Tín Lương sớm đã căng thẳng nên giơ nắm đ.ấ.m lên nhắm vào trên người Triệu lão tam đánh mạnh một cú! Triệu lão tam cũng không ngờ tới Triệu Tín Lương trước đứng bên cạnh hắn hạ thủ, lại không chuẩn bị tốt nên ngả lảo đảo ra đằng sau rồi té xuống đất!
Dương thị thấy thế, hoảng sợ hô lên, lúc thì hô cứu mạng, nói là lão đại muốn g.i.ế.c người! Lúc thì há mồm nói mình bị oan uổng, nàng ta làm chuyện này là do Trương quả phụ ép làm, nàng ta cũng không muốn làm như vậy!
Nhưng Triệu Tín Lương lại làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhắm ngay vào người Triệu lão tam tiếp tục đ.ấ.m thêm một cú: "Ngươi là cái đồ vô dụng, đồ bỏ đi! Ngày thường dùng mánh khóe để lười biếng thì thôi đi, ngươi cư nhiên lại dung túng cho nương tử nhà mình làm cái chuyện thương thiên hại lý này!
Ngươi xem, ta đánh ngươi đầu tiên có đúng không hả!"
Triệu lão tam ngày thường có chút cậy mạnh vô lý, nhưng lúc này lại sợ đến mức co ro lại thành cục, tựa như con chuột, căn bản là không dám trả lời, miền cho bị đánh thêm một lần nữa. Hai đ.ấ.m vừa đánh xuống đã đem mặt Triệu lão tam đánh đến sưng lên.
Dương thị vừa thấy thế, liền đếm n.g.ự.c khóc rống lên: "Ổi này nguy rồi! Lão đại muốn g.i.ế.c người a! Lão đại muốn g.i.ế.c huynh đệ ruột thịt của mình a!" Vừa chỉ vào Triệu lão nhị mắng, "Ngươi là người c.h.ế.t a, cũng không biết chạy ra can ngăn một chút sao!"
Triệu lão nhị nguyên bản còn lo lắng tiếp tục đánh như vậy sẽ gây ra chuyện không tốt, nhưng vừa nghe Dương thị ác độc mắng chửi mình, lửa giận bốc lên, hai người Dương thị từ trước đến nay ở trong nhà làm nhiều việc không đúng rồi, bây giờ bị đánh như vậy cũng không có quá đáng đi! Bất quá, Triệu lão nhị cũng không phải là người hồ đồ, mặc dù là nghĩ như vậy nhưng cũng chạy ra ngoài, nghĩ muốn tìm Triệu lão gia tử và Phương thị trở về can ngăn.
Dương thị vừa thấy Triệu lão nhị bị chính mình mắng chửi nên bỏ đi, cho là hắn mặc kệ chuyện này, tâm càng thêm hoảng loạn nhìn bóng dáng đã chạy xa của hắn hô một câu: "Ngươi trở về nha! Ngươi sao có thể bỏ lại chúng ta mà chạy đi, một hồi nữa mà xảy ra án mạng ngươi phải chịu trách nhiệm à!"
Nhưng Triệu lão nhị cũng càng chạy càng nhanh, không chút nào có ý muốn dừng lại!
Dương thị thấy thế còn muốn nói thêm chút gì đó, nhưng trong nháy Triệu Tín Lương dừng tay lại, tầm nhìn chuyển lên người Dương thị.
"Đại, đại, đại ca! Huynh, huynh chớ làm loạn a!" Dương thị liên tiếp lui về phía sau, Triệu Tín Lương như con mãnh thú dưới nước! Nhưng Triệu Tín Lương vẫn như cũ mặt lạnh, bước từng bước đến gần Dương thị, bên này Triệu lão tam bị Triệu Tín Lương liên tục đánh như vậy cũng ngồi trên sàn đất thở phì phò, bộ dáng thập phần suy yếu, căn bản không để ý đến Dương thị bên kia!
"Ngươi là bị buộc?" Triệu Tín Lương giận quá thành cười.
Dương thị hoảng sợ quá không nói thành câu, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng! Ta thực sự là bị Trương quả phụ bức bách, ta cũng không muốn... A!
Đại ca, huynh sao lại đánh người à!" Dương thị còn chưa có nói xong, Triệu Tín Lương đã nâng chân lên đá vào đầu gối nàng ta một cú!
Dương thị rầm một tiếng té ngã xuống đất, ôm đầu gối bị đau của mình nhe răng trợn mắt, một câu cũng không nói được.
"Dùng tay đánh ngươi sao, ta còn ngại tay mình bị bẩn đấy." Triệu Tín Lương mặt không thay đổi, đứng tại chỗ nhìn Dương thị nằm trên sàn đất, "Từ nay về sau, ta không có một người đệ đệ như vậy! Càng không có một đệ muội bỉ ổi, vô liêm sỉ như ngươi!"
"Cứu, người cứu mạng a... Đại ca điên rồi, hắn điên rồi! Muốn đánh c.h.ế.t người à!" Dương thị che lấy chỗ đau đớn trên đầu gối, bò trên sàn đất kêu gào, nhìn Triệu tín Lương từng bước ép sát mình, trực giác cho nàng ta biết Triệu tín Lương hôm nay khác xa so với ngày thường!
Đang lúc triệu Tín Lương còn đang muốn hành hung hai người, thì Phương thị và Triệu lão gia tử cũng trở về kịp, thấy hai đồng phạm đang nằm trên đất, bộ dáng ai oán nhìn nhị lão Triệu gia, Triệu lão gia tử phát giận đang muốn cùng triệu Tín Lương tính sổ hai cái tên bỉ ổi này! Nhưng Phương thị lại thận trọng ngăn cản ông, lại gọi Triệu Tín Lương đang muốn hạ thủ tiếp: "Lão đại mau dừng lại, trước hết nghe mẹ nói một câu!"
Giọng nói Phương thị cũng kéo lại một chút lý trí của Triệu Tín Lương, hai mắt Triệu Tín Lương trợn tròn quét ngang qua người Dương thị và Triệu lão tam, sắc mặt không đổi nhìn Phương thị, đang đợi bà nói tiếp.
Nhìn bộ dáng của mấy người nhi tử do xích mích với nhau, trong lòng phương thị cũng thở dài: "Chuyện này có xử trí, thì mẹ cũng không bạc đãi người trong đại phòng các con. Chẳng qua bây giờ con đánh hai người bọn vài cái cũng đã đánh rồi, đánh xong rồi thì cố nén cơn giận lại...Cũng đừng tiếp tục đánh nữa, nếu không sẽ thực sự có tai nạn c.h.ế.t người đấy, đây không phải là kết quả mà bọn ta muốn nhìn thấy."
Triệu lão tam vừa nghe thế, liền bất chấp đứng dậy, liên tục bò đến dưới chân Phương thị: "Đúng nha, đúng nha! Mẹ, tốt xấu gì ngài cũng phải thay con nói một câu! Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến con à, muốn đánh muốn phạt thì cứ nhằm vào nàng ta đi, tại sao ngay cả con cũng bị liên lụy à!"
"Triệu Tín Dương, ngươi đúng là một kẻ bỏ đi! Ta biết ngươi không đáng tin cậy mà!" Giờ phút này lòng dương thị thật là lạnh à.
"Câm miệng!" Phương thị trầm giọng vừa quát, cuối cùng ổn định lại tâm tư, ngược lại nhìn sang lão đại, căn bản không để ý đến triệu lão tam, "Tín Lương à, một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ biết đối với con đây là đả kích rất lớn. trong chuyện này, mẹ và cha con cũng đã thương lượng một chút với nhau rồi. Trương qủa phụ kia đã có Lý Chính thay chúng ta làm chủ, nên chúng ta không cần quan tâm đến ả đấy. Trước mắt là xử trí hai cái tên bỉ ổi này, mẹ với cha con muốn làm như thế này-—-"
Dừng một chút, Phương thị hung hăng trừng mắt một hai người trong tam phòng này, sau lại nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, cả nhà bọn họ sẽ phân ra ở riêng! Bây giờ đã là tháng giêng rồi, đồ tết cũng mua xong, còn của bọn họ thì tự xử lý, một chút cũng không liên quan đến chúng ta! Đến lúc đó, không có cơm ăn, không có nước uống gì hết, tất cả hãy mặc kệ cho bọn học tự sanh tự diệt đi!"
Triệu Tín Lương không nói gì, chỉ quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người Dương thị, sau đó trầm mặc rời khỏi nhà lớn, đi về bắc phòng.
"Cha mẹ! Giờ phút quan trọng này hai người đừng bỏ rơi tụi con nha! Khẩu phần lương thực và tiền bạc của nhà chúng ta đều do hai người giữ cả, lúc này bảo tụi con ra ngoài ở riêng, một đồng cũng không cho, tụi con sống thế nào cho được!" Triệu lão tam nghĩ đến tình cảnh sau này của mình, so với khi bị Triệu Tín Lương đánh vài đ.ấ.m còn đáng sợ hơn nhiều!
Ngay cả Dương thị cũng quỳ xuống cầu xin: "Đúng vậy nha! Mẹ, ngài không phải nói thời điểm cuối năm mà muốn nháo ra ngoài ở riêng sẽ bị người ngoài chê cười sao! Tại sao lúc này ngài lại..."
"Bị người ta chê cười ư, so với việc bị hai người các ngươi làm cho tức c.h.ế.t còn tốt hơn!" Phương thị một phen đem Dương thị đang nắm vạt áo mình đẩy ra.
Dương thị làm bộ khóc rống lên, miệng há thật to, nước mắt một chút lại một chút rơi xuống: "Cha! Mẹ! Lòng dạ hai người thật độc ác! Đây không phải là muốn đem cả nhà bọn bức tử sao! Ngài không nể mặt hai người tụi con thì tốt xấu gì cũng quan tâm đến hai đứa nhỏ chứ! Bọn nhỏ vẫn còn nhỏ, không có cơm để ăn, lỡ bị c.h.ế.t đói làm sao, ngài cũng thật là nhẫn tâm!"
"Phi!" Triệu lão gia tử phun một ngụm nước bọt lên người Dương thị, "Hai người Tương Liên và Hoằng Nhân là con cháu của Triệu gia ta, ta và mẹ ngươi cũng sẽ không bạc đãi tụi nó! Người ngoài như ngươi dám nguyền rủa hai người tụi nó!"
Triệu lão tam thấy thế, không khỏi có chút hi vọng, vội vàng cầu xin: "Cha, cha! Con cũng là người Triệu gia, con chính là cốt nhục của ngài và mẹ nha!
Ngài cũng không thể bỏ mặc con được?"
"Ta hiện tại không có một đứa con trai như vậy! Ta có lão đại, lão nhị và Nguyệt Cầm là đủ rồi!" Phương thị ngoan tâm, đem những lời đoạn tuyệt đều nói ra hết! Kỳ thực lúc bà vừa nói, trong lòng cũng vừa đau, đều là mười tháng mang thai, là cục thịt mà mình trải qua bao nhiêu đau đớn từ trên người rớt xuống, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được! Có trách thì cũng trách Triệu lão tam không có tiền đồ, là một kẻ khiếp nhược có bản chất hèn hạ!
"Mẹ! Sao mẹ có thể nói như vậy, lòng dạ mẹ thật là độc ác!" Triệu lão tam đột nhiên đứng lên, chỉ vào Phương thị tức giận nói, tựa như đối với bà đã hết hi vọng, trong lòng ghi hận.
Lúc này, Triệu lão nhị và Lý thị bước đến khuyên nhủ nhị lão Triệu gia, Dương thị nhân cơ hội này muốn kéo Lý thị bị liên lụy theo mình: "Đều là do con tiện nhân ngươi xúi giục, nếu không phải ngươi ngày ngày ở bên tai mẹ nói này nói nọ thì mẹ sẽ chán ghét ta sao! Bây giờ nhìn thấy biến thành cái dạng này, ngươi hài lòng! Ngươi cao hứng chứ gì! Phi!"
"Mi câm miệng lại cho ta!" Phương thị đẩy Dương thị ngã xuống sàn đất, "Đã đến lúc này rồi mà mi còn ở đây khóc la om sòm nữa sao? Mi nói không có tiền để sống đúng không? Chẳng lẽ tiền tết mấy năm gần đây mi đã trộm của cả nhà đều xài hết rồi à? Lúc trước ta nể tình đều là người trong nhà, các ngươi làm như vậy, tiền trong nhà cũng không đến mức thâm hụt nên ta cũng không vạch trần ra! Chính là mở một mắt nhắm một mắt mở cho qua, các ngươi cho là ta không phát hiện, cho rằng ta là kẻ ngu si đúng không!'
Hai người Dương thị và Triệu lão tam nguyên bản còn muốn trút giận lên người nhị phòng, nhưng vừa nghe Phương thị nói như vậy, hai người nhất thời sững sờ một chút.
Một lúc sau, dương thị làm như không nghe thấy, tiếp tục khóc la kế lễ, nói là hai người Phương thị và Triệu lão gia tứ ngoan tâm, mặc kệ bọn họ thì thôi cư nhiên còn bỏ mặc luôn cả hai đứa nhỏ Tương Liên và Hoằng Nhân! Những
lời nói yêu thương ngày thường đều là giả tạo!
"Mi lại muốn náo loạn nữa à! Mi cho rằng lần này ta sẽ mềm lòng, nể mặt hai đứa nhỏ Tương Liên và Hoằng Nhân mà tha thứ cho các ngươi, thay đổi ý định sao? Nằm mơ à!" Phương thị cũng lười cùng hai người bọn họ dây dưa, "Từ hôm nay trở đi, các ngươi hãy sống ở tây phòng cũng đừng qua lại với người bên này, hai đứa nhỏ đã có bọn ta chăm sóc chu toàn rồi, không cần người nào đó lòng dạ hiểm độc tới đây chịu khó làm lụng một phần!"
* Câu này là ' thả một con ngựa cho hai người bọn đệ' hay là 'tha cho hai người bọn đệ một con đường sống' vậy, ai thấy cái vế nào đúng comt dùm.
Triệu lão nhị nhìn cũng không nhìn Dương thị, chỉ như cũ ngồi tại cửa lớn không nói lời nào, ý tứ chính là không chịu buông tha.
Dương thị thấy thế, trong lòng càng tức giận muốn nối trận lôi đình, dứt khoát đẩy đẩy phu quân mình, gọi hắn một tiếng! Không ngờ, lần này Triệu lão tam không những không nói chuyện với Dương thị mà còn lớn tiếng mắng nàng ta ồn ào: "Đều tại bà cả! Nếu như bà không đi làm chuyện mất nhân tính này thì tôi cũng không bị bà làm cho liên lụy, phải ở yên tại chỗ này không được cựa quậy!"
"Đại ca, huynh đã trở về." Trong nhà lớn đôi phu phụ Dương thị mắt lớn trừng mắt nhỏ, oán giận lẫn nhau, tại cửa, Triệu lão nhị liền đứng dậy đón tiếp Triệu Tín Lương đã trở về, lão nhị nhìn xung quanh một chút, không thấy mọi người đâu hết, liền hỏi thêm, "Chuyện xử lý ra sao rồi, tại sao không thấy nhóm người cha mẹ trở về vậy?"
Triệu Tín Lương không có trả lời, cả người lộ ra một loại tử khí hung hăng đầy khí phách, trực tiếp đem hai người Dương thị và triệu lão tam dọa cho sợ, cả hai liên tục cầu xin triệu lão nhị đang ở một bên quan sát giúp đỡ cho, đừng để cho Triệu Tín Lương bước vào trong nhà.
Triệu lão nhị cũng sợ Triệu Tín Lương nhất thời giận dữ sẽ hạ thủ nặng, đến lúc đó sẽ phạm sai lầm rồi bị truy cứu trách nhiệm lại không tốt, liền ngăn cản lại: "Đại ca, việc này chờ cha mẹ trở về đã rồi tính tiếp, hai người bọn họ cũng không chạy được đâu, nhất định sẽ bị trừng phạt, huynh cũng đừng có xúc động quá mà làm hỏng chuyện nha."
Triệu Tín Lương mặt không thay đổi đẩy Triệu lão nhị đang đứng ở bên cạnh ra: "Chuyện này không liên quan tới đệ, đệ mau trở về đông (nhị) phòng đi."
Dứt lời, liền nhấc chân bước vào nhà lớn.
Triệu lão nhị đi theo ở phía sau khuyên nhủ, Triệu Tín Lương sớm đã căng thẳng nên giơ nắm đ.ấ.m lên nhắm vào trên người Triệu lão tam đánh mạnh một cú! Triệu lão tam cũng không ngờ tới Triệu Tín Lương trước đứng bên cạnh hắn hạ thủ, lại không chuẩn bị tốt nên ngả lảo đảo ra đằng sau rồi té xuống đất!
Dương thị thấy thế, hoảng sợ hô lên, lúc thì hô cứu mạng, nói là lão đại muốn g.i.ế.c người! Lúc thì há mồm nói mình bị oan uổng, nàng ta làm chuyện này là do Trương quả phụ ép làm, nàng ta cũng không muốn làm như vậy!
Nhưng Triệu Tín Lương lại làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhắm ngay vào người Triệu lão tam tiếp tục đ.ấ.m thêm một cú: "Ngươi là cái đồ vô dụng, đồ bỏ đi! Ngày thường dùng mánh khóe để lười biếng thì thôi đi, ngươi cư nhiên lại dung túng cho nương tử nhà mình làm cái chuyện thương thiên hại lý này!
Ngươi xem, ta đánh ngươi đầu tiên có đúng không hả!"
Triệu lão tam ngày thường có chút cậy mạnh vô lý, nhưng lúc này lại sợ đến mức co ro lại thành cục, tựa như con chuột, căn bản là không dám trả lời, miền cho bị đánh thêm một lần nữa. Hai đ.ấ.m vừa đánh xuống đã đem mặt Triệu lão tam đánh đến sưng lên.
Dương thị vừa thấy thế, liền đếm n.g.ự.c khóc rống lên: "Ổi này nguy rồi! Lão đại muốn g.i.ế.c người a! Lão đại muốn g.i.ế.c huynh đệ ruột thịt của mình a!" Vừa chỉ vào Triệu lão nhị mắng, "Ngươi là người c.h.ế.t a, cũng không biết chạy ra can ngăn một chút sao!"
Triệu lão nhị nguyên bản còn lo lắng tiếp tục đánh như vậy sẽ gây ra chuyện không tốt, nhưng vừa nghe Dương thị ác độc mắng chửi mình, lửa giận bốc lên, hai người Dương thị từ trước đến nay ở trong nhà làm nhiều việc không đúng rồi, bây giờ bị đánh như vậy cũng không có quá đáng đi! Bất quá, Triệu lão nhị cũng không phải là người hồ đồ, mặc dù là nghĩ như vậy nhưng cũng chạy ra ngoài, nghĩ muốn tìm Triệu lão gia tử và Phương thị trở về can ngăn.
Dương thị vừa thấy Triệu lão nhị bị chính mình mắng chửi nên bỏ đi, cho là hắn mặc kệ chuyện này, tâm càng thêm hoảng loạn nhìn bóng dáng đã chạy xa của hắn hô một câu: "Ngươi trở về nha! Ngươi sao có thể bỏ lại chúng ta mà chạy đi, một hồi nữa mà xảy ra án mạng ngươi phải chịu trách nhiệm à!"
Nhưng Triệu lão nhị cũng càng chạy càng nhanh, không chút nào có ý muốn dừng lại!
Dương thị thấy thế còn muốn nói thêm chút gì đó, nhưng trong nháy Triệu Tín Lương dừng tay lại, tầm nhìn chuyển lên người Dương thị.
"Đại, đại, đại ca! Huynh, huynh chớ làm loạn a!" Dương thị liên tiếp lui về phía sau, Triệu Tín Lương như con mãnh thú dưới nước! Nhưng Triệu Tín Lương vẫn như cũ mặt lạnh, bước từng bước đến gần Dương thị, bên này Triệu lão tam bị Triệu Tín Lương liên tục đánh như vậy cũng ngồi trên sàn đất thở phì phò, bộ dáng thập phần suy yếu, căn bản không để ý đến Dương thị bên kia!
"Ngươi là bị buộc?" Triệu Tín Lương giận quá thành cười.
Dương thị hoảng sợ quá không nói thành câu, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng! Ta thực sự là bị Trương quả phụ bức bách, ta cũng không muốn... A!
Đại ca, huynh sao lại đánh người à!" Dương thị còn chưa có nói xong, Triệu Tín Lương đã nâng chân lên đá vào đầu gối nàng ta một cú!
Dương thị rầm một tiếng té ngã xuống đất, ôm đầu gối bị đau của mình nhe răng trợn mắt, một câu cũng không nói được.
"Dùng tay đánh ngươi sao, ta còn ngại tay mình bị bẩn đấy." Triệu Tín Lương mặt không thay đổi, đứng tại chỗ nhìn Dương thị nằm trên sàn đất, "Từ nay về sau, ta không có một người đệ đệ như vậy! Càng không có một đệ muội bỉ ổi, vô liêm sỉ như ngươi!"
"Cứu, người cứu mạng a... Đại ca điên rồi, hắn điên rồi! Muốn đánh c.h.ế.t người à!" Dương thị che lấy chỗ đau đớn trên đầu gối, bò trên sàn đất kêu gào, nhìn Triệu tín Lương từng bước ép sát mình, trực giác cho nàng ta biết Triệu tín Lương hôm nay khác xa so với ngày thường!
Đang lúc triệu Tín Lương còn đang muốn hành hung hai người, thì Phương thị và Triệu lão gia tử cũng trở về kịp, thấy hai đồng phạm đang nằm trên đất, bộ dáng ai oán nhìn nhị lão Triệu gia, Triệu lão gia tử phát giận đang muốn cùng triệu Tín Lương tính sổ hai cái tên bỉ ổi này! Nhưng Phương thị lại thận trọng ngăn cản ông, lại gọi Triệu Tín Lương đang muốn hạ thủ tiếp: "Lão đại mau dừng lại, trước hết nghe mẹ nói một câu!"
Giọng nói Phương thị cũng kéo lại một chút lý trí của Triệu Tín Lương, hai mắt Triệu Tín Lương trợn tròn quét ngang qua người Dương thị và Triệu lão tam, sắc mặt không đổi nhìn Phương thị, đang đợi bà nói tiếp.
Nhìn bộ dáng của mấy người nhi tử do xích mích với nhau, trong lòng phương thị cũng thở dài: "Chuyện này có xử trí, thì mẹ cũng không bạc đãi người trong đại phòng các con. Chẳng qua bây giờ con đánh hai người bọn vài cái cũng đã đánh rồi, đánh xong rồi thì cố nén cơn giận lại...Cũng đừng tiếp tục đánh nữa, nếu không sẽ thực sự có tai nạn c.h.ế.t người đấy, đây không phải là kết quả mà bọn ta muốn nhìn thấy."
Triệu lão tam vừa nghe thế, liền bất chấp đứng dậy, liên tục bò đến dưới chân Phương thị: "Đúng nha, đúng nha! Mẹ, tốt xấu gì ngài cũng phải thay con nói một câu! Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến con à, muốn đánh muốn phạt thì cứ nhằm vào nàng ta đi, tại sao ngay cả con cũng bị liên lụy à!"
"Triệu Tín Dương, ngươi đúng là một kẻ bỏ đi! Ta biết ngươi không đáng tin cậy mà!" Giờ phút này lòng dương thị thật là lạnh à.
"Câm miệng!" Phương thị trầm giọng vừa quát, cuối cùng ổn định lại tâm tư, ngược lại nhìn sang lão đại, căn bản không để ý đến triệu lão tam, "Tín Lương à, một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ biết đối với con đây là đả kích rất lớn. trong chuyện này, mẹ và cha con cũng đã thương lượng một chút với nhau rồi. Trương qủa phụ kia đã có Lý Chính thay chúng ta làm chủ, nên chúng ta không cần quan tâm đến ả đấy. Trước mắt là xử trí hai cái tên bỉ ổi này, mẹ với cha con muốn làm như thế này-—-"
Dừng một chút, Phương thị hung hăng trừng mắt một hai người trong tam phòng này, sau lại nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, cả nhà bọn họ sẽ phân ra ở riêng! Bây giờ đã là tháng giêng rồi, đồ tết cũng mua xong, còn của bọn họ thì tự xử lý, một chút cũng không liên quan đến chúng ta! Đến lúc đó, không có cơm ăn, không có nước uống gì hết, tất cả hãy mặc kệ cho bọn học tự sanh tự diệt đi!"
Triệu Tín Lương không nói gì, chỉ quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người Dương thị, sau đó trầm mặc rời khỏi nhà lớn, đi về bắc phòng.
"Cha mẹ! Giờ phút quan trọng này hai người đừng bỏ rơi tụi con nha! Khẩu phần lương thực và tiền bạc của nhà chúng ta đều do hai người giữ cả, lúc này bảo tụi con ra ngoài ở riêng, một đồng cũng không cho, tụi con sống thế nào cho được!" Triệu lão tam nghĩ đến tình cảnh sau này của mình, so với khi bị Triệu Tín Lương đánh vài đ.ấ.m còn đáng sợ hơn nhiều!
Ngay cả Dương thị cũng quỳ xuống cầu xin: "Đúng vậy nha! Mẹ, ngài không phải nói thời điểm cuối năm mà muốn nháo ra ngoài ở riêng sẽ bị người ngoài chê cười sao! Tại sao lúc này ngài lại..."
"Bị người ta chê cười ư, so với việc bị hai người các ngươi làm cho tức c.h.ế.t còn tốt hơn!" Phương thị một phen đem Dương thị đang nắm vạt áo mình đẩy ra.
Dương thị làm bộ khóc rống lên, miệng há thật to, nước mắt một chút lại một chút rơi xuống: "Cha! Mẹ! Lòng dạ hai người thật độc ác! Đây không phải là muốn đem cả nhà bọn bức tử sao! Ngài không nể mặt hai người tụi con thì tốt xấu gì cũng quan tâm đến hai đứa nhỏ chứ! Bọn nhỏ vẫn còn nhỏ, không có cơm để ăn, lỡ bị c.h.ế.t đói làm sao, ngài cũng thật là nhẫn tâm!"
"Phi!" Triệu lão gia tử phun một ngụm nước bọt lên người Dương thị, "Hai người Tương Liên và Hoằng Nhân là con cháu của Triệu gia ta, ta và mẹ ngươi cũng sẽ không bạc đãi tụi nó! Người ngoài như ngươi dám nguyền rủa hai người tụi nó!"
Triệu lão tam thấy thế, không khỏi có chút hi vọng, vội vàng cầu xin: "Cha, cha! Con cũng là người Triệu gia, con chính là cốt nhục của ngài và mẹ nha!
Ngài cũng không thể bỏ mặc con được?"
"Ta hiện tại không có một đứa con trai như vậy! Ta có lão đại, lão nhị và Nguyệt Cầm là đủ rồi!" Phương thị ngoan tâm, đem những lời đoạn tuyệt đều nói ra hết! Kỳ thực lúc bà vừa nói, trong lòng cũng vừa đau, đều là mười tháng mang thai, là cục thịt mà mình trải qua bao nhiêu đau đớn từ trên người rớt xuống, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được! Có trách thì cũng trách Triệu lão tam không có tiền đồ, là một kẻ khiếp nhược có bản chất hèn hạ!
"Mẹ! Sao mẹ có thể nói như vậy, lòng dạ mẹ thật là độc ác!" Triệu lão tam đột nhiên đứng lên, chỉ vào Phương thị tức giận nói, tựa như đối với bà đã hết hi vọng, trong lòng ghi hận.
Lúc này, Triệu lão nhị và Lý thị bước đến khuyên nhủ nhị lão Triệu gia, Dương thị nhân cơ hội này muốn kéo Lý thị bị liên lụy theo mình: "Đều là do con tiện nhân ngươi xúi giục, nếu không phải ngươi ngày ngày ở bên tai mẹ nói này nói nọ thì mẹ sẽ chán ghét ta sao! Bây giờ nhìn thấy biến thành cái dạng này, ngươi hài lòng! Ngươi cao hứng chứ gì! Phi!"
"Mi câm miệng lại cho ta!" Phương thị đẩy Dương thị ngã xuống sàn đất, "Đã đến lúc này rồi mà mi còn ở đây khóc la om sòm nữa sao? Mi nói không có tiền để sống đúng không? Chẳng lẽ tiền tết mấy năm gần đây mi đã trộm của cả nhà đều xài hết rồi à? Lúc trước ta nể tình đều là người trong nhà, các ngươi làm như vậy, tiền trong nhà cũng không đến mức thâm hụt nên ta cũng không vạch trần ra! Chính là mở một mắt nhắm một mắt mở cho qua, các ngươi cho là ta không phát hiện, cho rằng ta là kẻ ngu si đúng không!'
Hai người Dương thị và Triệu lão tam nguyên bản còn muốn trút giận lên người nhị phòng, nhưng vừa nghe Phương thị nói như vậy, hai người nhất thời sững sờ một chút.
Một lúc sau, dương thị làm như không nghe thấy, tiếp tục khóc la kế lễ, nói là hai người Phương thị và Triệu lão gia tứ ngoan tâm, mặc kệ bọn họ thì thôi cư nhiên còn bỏ mặc luôn cả hai đứa nhỏ Tương Liên và Hoằng Nhân! Những
lời nói yêu thương ngày thường đều là giả tạo!
"Mi lại muốn náo loạn nữa à! Mi cho rằng lần này ta sẽ mềm lòng, nể mặt hai đứa nhỏ Tương Liên và Hoằng Nhân mà tha thứ cho các ngươi, thay đổi ý định sao? Nằm mơ à!" Phương thị cũng lười cùng hai người bọn họ dây dưa, "Từ hôm nay trở đi, các ngươi hãy sống ở tây phòng cũng đừng qua lại với người bên này, hai đứa nhỏ đã có bọn ta chăm sóc chu toàn rồi, không cần người nào đó lòng dạ hiểm độc tới đây chịu khó làm lụng một phần!"
/125
|