Thiện Thủy đương nhiên hiểu, hắn đang một câu hai nghĩa châm chọc nàng.
Thật ra chút tâm trạng này của hắn, nếu nói là vì chuyện xảy ra vào buổi sang canh năm kia, nàng còn có thể hiểu, nam nhân nào đầu tiên mở mắt ra cũng sẽ không có nổi khuôn mặt tươi cười. Chỉ là sau này ở trong Trường Xuân Các, nàng khí thế bức người chống chọi với hoàng hậu, không để một mình Thế tử phi vừa nhậm chức bị người khác cho một cái tát, gián tiếp nói, cũng không phải là bảo vệ cái mặt của Thế tử hắn sao? Huống chi từ đầu tới cuối, đều là một mình nàng tự chắn đỡ lấy, không nghe thấy hắn hé ra một câu nào, giọng điệu nói chuyện bây giờ, đổ cho nàng thích khoe mẽ sao?
Thiện Thủy ấn tượng với ông chồng này đã chán hết thuốc chữa, duy nhất chỉ có thể mượn lấy khí phách còn thừa lại của hắn giải quyết đại khái. Không nói thêm lời nào nữa, chỉ chờ hắn mở miệng. Quả nhiên, thấy hắn mấy bước đã vượt đến trước chân, giọng giảm thấp xuống hỏi: "Cái khăn buổi sang nay rốt cuộc là thế nào?"
Lúc hắn nói chuyện, trong thanh âm ẩn theo chút bực tức. Đoán chừng gốc cây đâm trong lòng hắn đã ghim cả ngày, nhịn đến bây giờ mới phát ra, cũng thật làm khó hắn.
Thiện Thủy nói: "Không có ý gì khác, chỉ là lo trước tránh hoạ mà thôi."
Hoắc Thế Quân cúi người xuống, một tay đã khoác lên một bả vai của nàng, năm ngón tay hơi siết lại, Thiện Thủy thấy hơi đau giương mắt lên nhìn, thấy hắn áp gần vào gương mặt nàng, đuôi lông mày đáy mắt dường như mơ hồ hiện lên cảnh tàn sát khốc liệt, chỉ cần chạm vào chút thôi, những đốm lửa đã muốn bật ra tứ phía rồi.
Lúc này, Thiện Thủy cũng không chuẩn bị thêm dầu vào lửa nữa, chỉ vào tay hắn đang nắm bả vai mình, hơi cau mày nói: "Đau. Chàng buông ra trước đi, có gì thì từ từ nói."
Hoắc Thế Quân hừ một tiếng, bỏ tay ra. Thiện Thủy thấy hơi thả lỏng, thừa dịp rụt vai lại, cuối cùng tránh được bàn tay của hắn. Xoa nhẹ vai, nói: "Chàng bình tĩnh đừng nóng. Ta hiểu biết rõ hiện chàng đang nghĩ gì, nhất định thấy ta không phải là xử nữ, cho nên mới đoán trước có chuẩn bị những thứ kia, cũng may táy máy tay chân lên chiếc khăn. Nhưng chàng nghĩ sai rồi. Ta đúng là đề phòng bất trắc. Vả lại cuối cùng, chàng xem không phải là chút công dụng rồi sao?"
Thần sắc hắn càng có vẻ khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng đã nhìn thẳng nàng.
Thiện Thủy nói tiếp: "Lúc trước nhà ta nhận được thánh chỉ, ta biết rõ chàng chính là người mà ngày đó ta gặp trên Chùa Phổ Tu sau núi, trong lòng liền rất lo buồn. Chàng nhìn thấy ta và Điện hạ ở sau núi rồi. Lúc nhận ra ta trong đêm động phòng, nhất định sẽ hiểu lầm ta và Điện hạ có quan hệ mờ ám. Thế tử chàng danh tiếng bên ngoài, ta đoán chàng là người tâm cao khí ngạo. Người như vậy bình thường toàn quyết giữ ý mình, làm việc thường hơn dự tính của người khác, không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ tính toán. Ta chỉ nghĩ, ngộ nhỡ đêm tân hôn, chàng không tin ta, cứ cho rằng trinh tiết của ta có vấn đề, lại càng không cùng ta động phòng, quăng ta sang một bên. . . . . ." Thấy sắc mặt hắn thay đổi, vội thêm một câu, "Đây hoàn toàn có khả năng. Chàng ở ngoài không phải cũng có hồng nhan tri kỷ sao? Vả lại có đủ loại mỹ nhân, chưa chắc sẽ nguyện ý cùng ta trong mắt chàng là một nữ nhân không còn trinh tiết viên phòng. Ta cũng không chủ động cầu xin chàng tới."
"Cho nên ta chuẩn bị một mảnh vải có chút máu lươn, đặt vào hộp trang điểm của ta. Ta biết sáng sớm sẽ có người tới thu khăn, đêm qua chàng uống rượu ngủ say, ta liền đứng dậy lấy khăn xuống, là vì ứng phó với chuyện buổi sáng."
Vẻ mặt nàng rất thản nhiên. Hắn biết nàng nói là thật. Lúc này, nghĩ nàng chắc không dám nói láo. Là thật hay giả, nếu hắn không tin, chỉ cần nghiệm một lần là biết ngay.
Bây giờ nghi ngờ là tiêu, nhưng Hoắc Thế Quân vẫn thấy một hơi bị ngăn ở ngực không thở ra được.
Thiện Thủy nói dứt lời, vẫn nhìn hắn, nhìn mặt mà nói chuyện, nàng cảm thấy hắn cũng tin lời giải thích này.
Thật ra nàng nói tất cả đều là nói thật. Nàng làm việc từ trước đến giờ toàn chuẩn bị theo cả hướng xấu nhất. Nói tốt, cái này gọi là suy tính chu đáo, nói xấu, chính là chủ ý bi quan. Ăn gian gì đó là nàng chuẩn bị trước khi xuất giá một ngày, lúc ấy nói với Bạch Quân vẽ tranh, muốn dùng đến lòng trắng trứng với máu lươn, sau khi bảo nàng ra sau phòng bếp làm, cầm lấy bông vải thấm đặt trong hai cái chén nhỏ, giấu vào giữa hộp trang điểm.
"Nàng biến mặt ta thành như vậy, nàng cứ chắc chắn như thế, không sợ ta vạch trần sao?"
Sắc mặt Hoắc Thế Quân dần dần dịu lại, nhưng giọng vẫn rất cứng ngắc.
Thiện Thủy khẽ mỉm cười: "Nếu chàng vạch trần ta ngay tại trận, nói đây là đồ giả, Cố ma ma chỉ có hai suy nghĩ. Đầu tiên là chàng đêm qua không hề chạm vào ta , thứ hai chính là ta đã không còn trinh tiết nữa. Nếu là loại thứ nhất, ta và chàng đều có lỗi, tất cả bị đánh năm mươi đại bản. Nếu là loại thứ hai, Thế tử, ta nghĩ không có nam nhân nào sẽ chủ động đoạt lấy nón xanh mang đi chứ? Chàng đương nhiên sẽ càng không. Dù thế nào, buổi sáng vẫn muốn cảm ơn chàng giúp đỡ. Chuyện mặt mũi như vậy, chỉ cần là một loại rèm. Chỉ cần có thể treo, ta vẫn thích treo."
Lần đầu tiên trong đời Hoắc Thế Quân có cảm giác vô lực.
Đây là thê tử mới cưới một ngày của hắn, mới qua cửa một ngày, cũng đã khiến hắn không ngừng nếm tư vị trắc trở.
Loại cảm giác này thật kém cỏi.
Hắn vốn không tính ở lại Vương phủ này lâu, những năm trước đây, từ đầu năm đến cuối năm, hơn nửa thời gian hắn đều ở bên ngoài. Bây giờ hắn còn thấy tốt hơn khi không ở đây. Nghĩ lại đêm qua hình như nàng còn nói tới chuyện muốn cùng hắn sinh con dưỡng cái có con nối dõi, không nhịn được muốn cười lạnh. Cuối cùng ngồi xuống cạnh nang, một tay đưa ra nâng cằm nàng lên, xoay gương mặt nàng về phía mình, nói: "Tiết Thiện Thủy, nàng hãy nghe cho kỹ đây. Ba ngày đầu, ta lại mặt cha nàng, sẽ thành toàn toàn mặt mũi cho nàng, ở lại trong phòng nàng. Xong ba ngày lại mặt rồi, về sau đừng trách ta không nể mặt. Nàng thật khiến cho người ta chán ghét. Nữ nhân gả đi, phải dựa vào trượng phu và nhi tử mới có chỗ đứng được, đạo lý này nàng nên biết. Về sau tự giải quyết cho tốt đi."
Thiện Thủy lập tức liền suy diễn được ngay ý của hắn. Ý nói sau này để nàng một mình trông phòng, đừng mơ sinh con cho hắn?
Tay hắn bóp mặt nàng không hề thoải mái, dùng sức đẩy ra, xoa nhẹ cằm dưới, lúc này mới nói: "Chúng ta là phụng chỉ lập gia đình, có vết nứt cũng không thể cạy ra được. Về sau chàng dù có thê thiếp đứng đầy sảnh đường, nhiều nữ nhân sinh con cho chàng. Nhưng con trai do tiểu thiếp sinh ra, dù tốt thế nào, xuất thân đương nhiên kém hơn một bậc rồi. Dáng dấp ta tạm được, thân gia trong sạch, không có người đần, Tiết gia ta lại có Bùi Nhiên Văn Mạch, cái này cùng ta danh chính ngôn thuận Thế tử phi hạ sinh người thừa kế xuất chúng, không có tổn thất gì cho chàng, tại sao chàng vẫn muốn tranh thua với ta? Ta biết đêm qua, ta nói hơi nhiều, phụ đức có kém, chàng nhìn ta không vừa mắt cũng là bình thường. Nhưng chúng ta vừa mới bắt đầu, chỉ mới một ngày thôi. Thế tử chàng yên tâm, về sau ta sẽ cố gắng tận lực giữ gìn phụ đức, chúng ta từ từ sống qua ngày. Hôm nay chàng nói thế cũng mệt rồi, ta hầu chàng đi nghỉ sớm?"
Thiện Thủy cười khanh khách vươn tay tới cổ áo hắn, như muốn cởi quần áo ra. Hoắc Thế Quân bỗng nhiên đứng, lạnh lùng nói: "Không cần." Xoay người bỏ đi luôn.
Thiện Thủy đưa mắt nhìn hắn rời đi, nụ cười trên mặt cũng lau sạch.
Hắn không mệt, nàng lại mệt chết đi được. Đứng dậy theo thói quen gọi Bạch Quân Vũ Tình đi vào hầu hạ tẩy trang đi tắm, thu dọn ổn thỏa xong nằm lên giường, Lâm nhũ mẫu cũng tới báo cáo, nói Thế tử cô gia một mình ở trong thư phòng Lượng Lưỡng Minh Hiên, đáp lại rồi liền bảo họ đi ra ngoài, duỗi lưng một cái thật dài, cái gì cũng không nghĩ, đầu hơi chạm gối chốc lát đã ngủ say rồi.
Thiện Thủy ngủ một giấc này thật sâu, sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, nhìn thấy nam nhân nằm bên cạnh, không biết đêm qua hắn về phòng lúc nào, lại không đánh thức mình. Căn bản cũng không còn kịp nữa trao đổi gì nữa, hai người đứng dậy vội vã rửa mặt ăn vài miếng này nọ, liền ra khỏi cửa phòng đường ai nấy đi.
Nữ nhân tân hôn phải xã giao nhiều, nam nhân cũng không kém. Ba ngày tân hôn đầu tiên, chớp mắt đã qua. Thiện Thủy ban ngày bận rộn nghênh đón đưa đi, đến tối mệt mỏi cũng dính gối ngủ luôn, trượng phu căn bản cũng không có hứng với nàng, hai người cùng giường chung gối, không xâm phạm lẫn nhau.
Đến hai mươi, là ngày Thiện Thủy lại mặt. Với gia đình nhà gái mà nói là chuyện lớn. Thiện Thủy dĩ nhiên cũng rất coi trọng, sáng sớm đã dậy, nhìn thấy tia nắng sớm đầu tiên của ngày mới, Hoắc Thế Quân để trần nửa dựa lên gối đang nhìn mình, chăn mền tùy ý chồng chất giữa eo bụng hắn, nhìn giống như tỉnh được một lúc rồi. Hai người đấu mắt, hắn cũng không có vẻ khác lạ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả?" Nói xong liền vén màn dưới giường lên, triệu người đi vào.
Kể từ cuộc nói chuyện đêm trước, hai ngày sau, ban ngày hai người căn bản là không cùng đến một chỗ, đến buổi tối, hắn cũng theo lời hắn nói lúc trước ngủ ở trong phòng. Nhưng đêm khuya mới về phòng, lên giường liền nhắm mắt lại trời sáng đi. Cũng không nhìn nàng, coi như nàng không tồn tại.
Thiện Thủy cảm thấy, hắn của ngày đầu tiên với nam nhân đang hơi mất bình tĩnh kia như hai người khác nhau. Vì thế nàng cũng phân tích một thời gian ngắn, cảm thấy sau khi hắn trải qua mọi chuyện chưa được chuẩn bị trước của ngày thứ nhất, đã nhanh chóng chỉnh lại thái độ, hơn nữa nhìn, còn tương đối thành công.
Bây giờ bóng dáng nam nhân này như muốn đẩy mọi thứ ra xa ngàn dặm, đáng lẽ hắn phải bày ra cái bộ dáng này chứ?
Xem ra con đường nàng đi, nhất định sẽ không bằng phẳng rồi.
. . . . . .
Hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ sau khi xuất giá, sau này có khi còn không có cơ hội, hai nhà mặc dù không xa, nàng cũng không có nhiều cơ hội về thường xuyên, cho nên lần về nhà này, Thiện Thủy tràn đầy mong đợi, ăn mặc sặc sỡ loá mắt, dùng điểm tâm, theo Hoắc Thế Quân đến Thanh Liên đường chào Vương phi, lờ đi cô em chồng đang vểnh miệng lên, hai người liền lên đường đi.
Đường cũng không quá xa, Hoắc Thế Quân xem ra không phải là người thích phô trương, cho nên đi theo người của cũng không nhiều, đằng trước đằng sau chỉ có hai chiếc xe ngựa, đằng trước Thiện Thủy ngồi, phía sau là Bạch Quân Vũ Tình cùng theo về nhà mẹ đẻ, Hoắc Thế Quân cưỡi ngựa, bên cạnh cũng có mấy thị vệ của Vương phủ.
Thiện Thủy hôm nay dù dậy sớm, chỉ làm mấy việc vặt linh tinh, đến lúc ra cửa, cũng đã hơn giờ Tỵ. Trong Kinh sầm uất, ngay lúc này, trên đường đã người đến người đi ngựa xe như nước. Một nhóm từ cửa Khai Hóa lên đường, không nhanh không chậm đến cửa Xuân Huy.
Xa nhà mới chỉ là ba ngày, nàng lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi, nhớ tác phong nhanh nhẹn của phụ thân, mẫu thân dịu dàng dễ gần, ca ca nhỏ, còn cả Sước Sước của nàng.
Nàng lập gia đình, Sước Sước không đi theo nàng, cũng là nàng suy nghĩ rất lâu mới dám quyết định.
Sước Sước là Trương Nhược Tùng tặng nàng, nàng chỉ có thể để nó ở nhà trong. Bỏ Sước Sước lâu như vậy, Thiện Thủy thấy mình rất độc ác. Nhưng không có cách, dẫn đi là chuyện nhỏ, nhưng ngộ nhỡ Hoắc Thế Quân biết lai lịch của nó, sợ xảy ra trận cãi vã nữa, rồi cuối cùng lại liên lụy đến Trương Nhược Tùng, đây càng không phải là điều nàng muốn, không thể làm gì khác hơn là để nó ở nhà. Giờ phút này chắc hẳn phụ thân và nương cũng đang ngẩng đầu trông mong. Nghĩ sắp về đến nhà rồi, Thiện Thủy trong lòng sung sướng.
Hoắc Thế Quân dẫn xe ngựa đến khu Chùa Tĩnh An, đi qua mấy con phố, đã đến Tiết gia rồi.
Chùa Tĩnh An ở Lạc Kinh mặc dù không ở ngoài Thành nhưng Chùa đã có từ lâu, hương khói cũng rất nghi ngút. Đoàn người đi được một lát, nghe đằng trước có tiếng chuông chũm chọe vang lên, dần dần liền bị dòng người phía trước chặn lại, không đi được.
Hoắc Thế Quân sai thị vệ đi xem, lát sau thị vệ trở lại nói: "Thế tử gia, trong Chùa phía trước đang làm pháp sự, theo hướng này, chiếm cả một phố, mọi người gần đấy tới thắp hương, nhìn không đi được rồi."
Đây là đường gần nhất, lúc nãy mới chọn đường đi. Không ngờ đường lại bị chặn. Tuy là Vương phủ lên đường, động vào chuyện như này, nếu mạnh mẽ xua người để đi qua, thì sau lưng bị người ta oán giận.
Hoắc Thế Quân quay đầu lại liếc nhìn Thiện Thủy ngồi trên xe ngựa, níu mày nói: "Quay về đi, đi đường vòng cũ."
Thị vệ đáp, phu xe cũng theo phân phó quay đầu. Hoắc Thế Quân nhấc cương ngựa lên đang muốn chuyển hướng, thấy đối diện mấy chục hòa thượng mặc áo cà sa vàng đỏ đi tới, gõ mõ, miệng tụng kinh mà đi, sau đó là Thiện Nam Tín Nữ quỳ bái đi theo. Biết là muốn dạo phố một vòng. Liền dặn tạm tránh một bên, đám người chảy qua đi lại đi.
Thiện Thủy cũng biết đường bị chặn, đành phải ngồi trong xe lặng lẽ đợi.
Hoắc Thế Quân ghìm ngựa ở ven đường, hờ hững nhìn từ ngựa mình trước từ từ đến đội ngũ hành lễ cúng bái. Ánh mắt rơi vào đúng một hòa thượng đang đến gần thì đột nhiên sắc bén.
Một hòa thượng rất bình thường, bộ mặt giữa đám người thì sẽ không nhìn ra, tay trái hắn cầm mõ tay phải cầm chùy, mí mắt rũ xuống, trong miệng nói lẩm bẩm mà đi. Thứ Hoắc Thế Quân chú ý tới, là vành tai của hắn.
Hòa thượng Trung Nguyên, hay là nam nhân Trung Nguyên, trên vành tai tuyệt đối sẽ không có lỗ, chỉ có nam nhân ở vùng sát biên giới mới có thói quen này. Thí dụ như hắn mấy tháng trước vừa đi qua khu phủ Hưng Nguyên, nam nhân nơi đó, mười phần thì đến bảy tám phần ở vành tai sẽ đeo vòng. Thịt trên vành tai của hòa thượng này đã thành hình dài, dễ nhận ra là đã gắn khuyên tai từ lâu, vừa mới được cởi ra.
Tên hòa thượng giả mạo.
Hoắc Thế Quân khẽ nheo mắt lại.
Đúng lúc này, hòa thượng kia đã đến trước ngựa của hắn, đột nhiên mắt mở lớn, bỏ mõ xuống, trên tay đã có rất nhiều lưỡi dao sắc bén ánh lên lam quang, đánh tới Hoắc Thế Quân.
Một màn này xảy ra quá bất ngờ. Mấy thị vệ bên cạnh Hoắc Thế Quân, đều được rèn luyện đã từng sống chết theo hắn, đệ nhất cao thủ, nhưng không hề có chút phòng bị nào.
Hoắc Thế Quân cũng không mang theo đao. Bọn thị vệ hoảng sợ hai mắt trợn tròn, trong tiếng kêu sợ hãi, rút đao dũng cảm quên mình nhào tới. Cũng không kịp rồi, hòa thượng kia đã như đại bàng nhào tới trước ngựa, chỉ thấy một ánh lạnh như tia chớp xẹt qua rất nhanh, mắt thấy sẽ đâm vào ngực bụng người ngồi trên ngựa, Hoắc Thế Quân đã ngửa người về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được lưỡi dao sắc bén kia.
Trong phút chốc điện quang hỏa thạch (chỉ tốc độ rất nhanh).
Thích khách kia lúc đầu vốn nghĩ đấy là một chiêu trí mạng, vạn lần không ngờ là bị tránh được. Vừa rồi đã dùng hết sức, thu thế không kịp, lưỡi dao sát qua tai phải của con ngựa mà Hoắc Thế Quân đang cưỡi, tước mất nửa đường. Hoắc Thế Quân tung người xuống ngựa, con tuấn mã tứ chi rất nhanh bị co quắp lại miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, thì ra chủy thủ này đã tẩm kịch độc. Bọn thị vệ sớm vây lại, không đợi thích khách kia có hành động gì nữa, mấy người đồng loạt xông lên nhanh chóng giữ chặt hắn, rút cương ngựa ra trói chặt lại. Thủ lĩnh Hoắc Vân Thần kinh nghiệm lão đạo, lập tức tiến lên bóp trật khớp cằm hắn, quả nhiên từ trong miệng lăn ra một viên thuốc màu đen để tự sát.
Là một tử sĩ.
Trận này làm đường phố hỗn loạn. Các hòa thượng cúng bái hành lễ cũng không làm nữa, cùng người đi đường sợ hãi kêu lên chạy trốn khắp nơi, đầy mõ chùy bị ném lên đất, trên đường vừa đầy đầu người nhốn nháo, đảo mắt một cái đã trống trơn hết, đám người chỉ dám tụ tập tại nơi xa ngạc nhiên nghi ngờ đứng xem.
"Phái người đến Chùa Tĩnh An bắt hết hòa thượng lại, tra từng người một."
Hoắc Vân Thần ra lệnh với thị vệ ở phía khác, thị vệ kia rời đi, hắn quay đầu lại, nhìn Hoắc Thế Quân hỏi: "Thế tử, thích khách này. . . . . ."
"Ta tự mình xét hỏi." Hoắc Thế Quân liếc nhìn người bị trói trên đất, "Đến Tiết gia."
Hoắc Vân Thần đáp lại. Hoắc Thế Quân ôm thích khách đến xe ngựa của Thiện Thủy, mở cửa ném hắn vào, mình cũng chui vào theo.
Thiện Thủy vừa rồi bị tiếng vang ngoài xe ngựa kinh động, không để ý kiêng dè gì, đã ra ngoài lâu rồi. Sống hai đời còn chưa bao giờ bị ám sát nguy hiểm như thế, nhất thời tim đập thình thịch. Bây giờ thấy Hoắc Thế Quân lại xách thích khách lên xe của mình, đóng cửa lại. Xe ngựa lại bắt đầu lộc cộc đi về phía trước, không biết hắn muốn làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn. Thấy hắn ngồi xổm cạnh thích khách, mắt không nhìn mình, sắc mặt âm u như Sát Thần, sao còn dám mở miệng hỏi nữa.
Hoắc Thế Quân đưa tay ra ngoài, nắm lấy cằm hòa thượng giả quay lại, lạnh lùng nói: "Ngươi là người của ai?"
Thích khách kia rất cứng rắn, ngã trong xe ngựa, nhắm mắt không đáp.
Hoắc Thế Quân cũng không nói nhiều, tóm một cánh tay của hắn vặn, tiếng RẮC...A...Ặ..!! lanh lảnh, đã bẻ gãy rồi. Thích khách rên lên khổ sở, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng chảy xuống, cắn răng run giọng nói: "Ngươi có gan, thì cho ta thống khoái đi. . . . . ."
Hoắc Thế Quân không nói, vặn cánh tay còn lại của hắn, đảo mắt lại gãy nữa.
Thiện Thủy vô cùng hoảng sợ, nghe này hai tiếng xương nứt như tiếng mía gãy, nhìn hòa thượng giả ngã trước chân mình rên khổ sở, cả người tóc gáy dựng đứng, cả người cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
"Ngươi không nói, ta cũng biết rõ ngươi từ phủ Hưng Nguyên tới. Đã dám hành thích ta, nhất định là không chuẩn bị trở về. Ngươi muốn thống khoái, hay muốn ta lại bẻ gãy chân ngươi. . . . . ."
Thiện Thủy nghe Hoắc Thế Quân nói với người nọ như vậy, trong giọng nói không có chút gợn sóng nào, giống như hắn thật sự chỉ muốn bẻ gãy thôi.
"Ta. . . . . . Ta là người của Lưu Cửu Đức. . . . . . Cầu xin. . . . . . Bây giờ cho ta thống khoái đi. . . . . ."
Hoắc Thế Quân mặt âm trầm, không nói lời nào, đưa tay bóp gáy hắn một cái, tiếng thứ ba RẮC...A...Ặ..!! Xong, người nọ co rút một hồi, rất nhanh đã yên lặng bất động.
Hoắc Thế Quân lúc này mới giống như mới chú ý tới Thiện Thủy ở đây, nhìn về phía nàng mặt trắng bệch không có tí huyết sắc nào.
Thiện Thủy không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm người nằm bên chân mình.
Đã chết, nhưng mắt vẫn trợn to, hiện ra một tròng mắt trắng, giống như đang nhìn thẳng vào mắt nàng.
Tình cảnh này, như thấy ác mộng.
"Vừa rồi nếu ta không tránh, bây giờ nàng đã thành quả phụ rồi." Hoắc Thế Quân đứng dậy, ngồi cạnh nàng, thuận miệng nói.
Thiện Thủy nhắm hai mắt lại, nhịn sự khó chịu bắt đầu cuồn cuộn giữa ngực và bụng xuống.
Chuyện xảy ra ở Chùa Tĩnh An đến Tiết gia, đường cũng không xa, thời gian đi chỉ bằng một chén trà nhỏ, Thiện Thủy lại cảm giác như đã nhịn rất lâu. Rốt cuộc đợi đến xe ngựa dừng lại, nghe giọng nói quen thuộc của quản gia Tiết Ninh hưng phấn vang lên ở bên ngoài: "Lão gia, Thế tử và tiểu thư đến!"
Thiện Thủy không biết mình đã được nam nhân bên cạnh kia đỡ xuống xe ngựa thế nào. Bọn họ vừa ra, một người thị vệ lập tức liền xua xe ngựa đi. Nhìn thấy vẻ tươi cười của phụ thân dần dần đi từ sau cửa ra đón thì Thiện Thủy rốt cuộc không nhịn khó chịu giữa ngực bụng được nữa, oẹ một tiếng liền nôn thốc ra.
Tiết Lạp hoan hỉ đón nữ nhi về nhà thăm cha mẹ, vừa ra tới, thấy nàng nôn ra đất. Không rõ chân tướng, cũng không đoái hoài tới gì khác, cuống quít lên.
Thiện Thủy cảm giác Hoắc Thế Quân bên cạnh tay vừa mới bẻ gãy cổ người đang nhẹ nhàng đỡ sau lưng nàng, lại nghe thấy hắn nói với phụ thân mình: "Đêm qua nàng ngủ đá chăn ra ngoài, nên bị lạnh, lúc còn ngồi xe cho nên vừa xuống đã bị nôn. Trách ta sơ ý không chăm sóc tốt cho nàng, mong nhạc phụ đừng trách."
Tiết Lạp tin là thật, tiến lên đỡ lấy Thiện Thủy, ân cần hỏi: "Còn khó chịu không?"
Thiện Thủy nôn xong rồi, thoải mái hơn rất nhiều, rốt cuộc đứng thẳng lên. Thấy Hoắc Thế Quân nhận khăn từ tay Bạch Quân, trên mặt mỉm cười đúng mực, cẩn thận đưa tay lau mặt cho mình. Nhịn xuống khó chịu trong người, nín hơi, giữ cổ chờ hắn lau xong, rồi mới cười nói với Tiết Lạp: "Không có gì. Tại trong xe buồn chán, buổi sáng lúc đi lại ăn nhiều, lúc này mới nôn. Bây giờ thoải mái hơn rồi. Phụ thân, nương con đâu?"
Tiết Lạp thấy nàng sắc mặt đã tốt hơn một chút, con rể chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận cho nữ nhi nhà mình, cũng không phải như theo lời đồn hai ngày nay tân hôn bất hòa, nỗi thấp thỏm trong lòng mới hơi thả lỏng, cười nói: "Nương con đang ở trong chờ con đấy, mau vào thôi."
Thật ra chút tâm trạng này của hắn, nếu nói là vì chuyện xảy ra vào buổi sang canh năm kia, nàng còn có thể hiểu, nam nhân nào đầu tiên mở mắt ra cũng sẽ không có nổi khuôn mặt tươi cười. Chỉ là sau này ở trong Trường Xuân Các, nàng khí thế bức người chống chọi với hoàng hậu, không để một mình Thế tử phi vừa nhậm chức bị người khác cho một cái tát, gián tiếp nói, cũng không phải là bảo vệ cái mặt của Thế tử hắn sao? Huống chi từ đầu tới cuối, đều là một mình nàng tự chắn đỡ lấy, không nghe thấy hắn hé ra một câu nào, giọng điệu nói chuyện bây giờ, đổ cho nàng thích khoe mẽ sao?
Thiện Thủy ấn tượng với ông chồng này đã chán hết thuốc chữa, duy nhất chỉ có thể mượn lấy khí phách còn thừa lại của hắn giải quyết đại khái. Không nói thêm lời nào nữa, chỉ chờ hắn mở miệng. Quả nhiên, thấy hắn mấy bước đã vượt đến trước chân, giọng giảm thấp xuống hỏi: "Cái khăn buổi sang nay rốt cuộc là thế nào?"
Lúc hắn nói chuyện, trong thanh âm ẩn theo chút bực tức. Đoán chừng gốc cây đâm trong lòng hắn đã ghim cả ngày, nhịn đến bây giờ mới phát ra, cũng thật làm khó hắn.
Thiện Thủy nói: "Không có ý gì khác, chỉ là lo trước tránh hoạ mà thôi."
Hoắc Thế Quân cúi người xuống, một tay đã khoác lên một bả vai của nàng, năm ngón tay hơi siết lại, Thiện Thủy thấy hơi đau giương mắt lên nhìn, thấy hắn áp gần vào gương mặt nàng, đuôi lông mày đáy mắt dường như mơ hồ hiện lên cảnh tàn sát khốc liệt, chỉ cần chạm vào chút thôi, những đốm lửa đã muốn bật ra tứ phía rồi.
Lúc này, Thiện Thủy cũng không chuẩn bị thêm dầu vào lửa nữa, chỉ vào tay hắn đang nắm bả vai mình, hơi cau mày nói: "Đau. Chàng buông ra trước đi, có gì thì từ từ nói."
Hoắc Thế Quân hừ một tiếng, bỏ tay ra. Thiện Thủy thấy hơi thả lỏng, thừa dịp rụt vai lại, cuối cùng tránh được bàn tay của hắn. Xoa nhẹ vai, nói: "Chàng bình tĩnh đừng nóng. Ta hiểu biết rõ hiện chàng đang nghĩ gì, nhất định thấy ta không phải là xử nữ, cho nên mới đoán trước có chuẩn bị những thứ kia, cũng may táy máy tay chân lên chiếc khăn. Nhưng chàng nghĩ sai rồi. Ta đúng là đề phòng bất trắc. Vả lại cuối cùng, chàng xem không phải là chút công dụng rồi sao?"
Thần sắc hắn càng có vẻ khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng đã nhìn thẳng nàng.
Thiện Thủy nói tiếp: "Lúc trước nhà ta nhận được thánh chỉ, ta biết rõ chàng chính là người mà ngày đó ta gặp trên Chùa Phổ Tu sau núi, trong lòng liền rất lo buồn. Chàng nhìn thấy ta và Điện hạ ở sau núi rồi. Lúc nhận ra ta trong đêm động phòng, nhất định sẽ hiểu lầm ta và Điện hạ có quan hệ mờ ám. Thế tử chàng danh tiếng bên ngoài, ta đoán chàng là người tâm cao khí ngạo. Người như vậy bình thường toàn quyết giữ ý mình, làm việc thường hơn dự tính của người khác, không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ tính toán. Ta chỉ nghĩ, ngộ nhỡ đêm tân hôn, chàng không tin ta, cứ cho rằng trinh tiết của ta có vấn đề, lại càng không cùng ta động phòng, quăng ta sang một bên. . . . . ." Thấy sắc mặt hắn thay đổi, vội thêm một câu, "Đây hoàn toàn có khả năng. Chàng ở ngoài không phải cũng có hồng nhan tri kỷ sao? Vả lại có đủ loại mỹ nhân, chưa chắc sẽ nguyện ý cùng ta trong mắt chàng là một nữ nhân không còn trinh tiết viên phòng. Ta cũng không chủ động cầu xin chàng tới."
"Cho nên ta chuẩn bị một mảnh vải có chút máu lươn, đặt vào hộp trang điểm của ta. Ta biết sáng sớm sẽ có người tới thu khăn, đêm qua chàng uống rượu ngủ say, ta liền đứng dậy lấy khăn xuống, là vì ứng phó với chuyện buổi sáng."
Vẻ mặt nàng rất thản nhiên. Hắn biết nàng nói là thật. Lúc này, nghĩ nàng chắc không dám nói láo. Là thật hay giả, nếu hắn không tin, chỉ cần nghiệm một lần là biết ngay.
Bây giờ nghi ngờ là tiêu, nhưng Hoắc Thế Quân vẫn thấy một hơi bị ngăn ở ngực không thở ra được.
Thiện Thủy nói dứt lời, vẫn nhìn hắn, nhìn mặt mà nói chuyện, nàng cảm thấy hắn cũng tin lời giải thích này.
Thật ra nàng nói tất cả đều là nói thật. Nàng làm việc từ trước đến giờ toàn chuẩn bị theo cả hướng xấu nhất. Nói tốt, cái này gọi là suy tính chu đáo, nói xấu, chính là chủ ý bi quan. Ăn gian gì đó là nàng chuẩn bị trước khi xuất giá một ngày, lúc ấy nói với Bạch Quân vẽ tranh, muốn dùng đến lòng trắng trứng với máu lươn, sau khi bảo nàng ra sau phòng bếp làm, cầm lấy bông vải thấm đặt trong hai cái chén nhỏ, giấu vào giữa hộp trang điểm.
"Nàng biến mặt ta thành như vậy, nàng cứ chắc chắn như thế, không sợ ta vạch trần sao?"
Sắc mặt Hoắc Thế Quân dần dần dịu lại, nhưng giọng vẫn rất cứng ngắc.
Thiện Thủy khẽ mỉm cười: "Nếu chàng vạch trần ta ngay tại trận, nói đây là đồ giả, Cố ma ma chỉ có hai suy nghĩ. Đầu tiên là chàng đêm qua không hề chạm vào ta , thứ hai chính là ta đã không còn trinh tiết nữa. Nếu là loại thứ nhất, ta và chàng đều có lỗi, tất cả bị đánh năm mươi đại bản. Nếu là loại thứ hai, Thế tử, ta nghĩ không có nam nhân nào sẽ chủ động đoạt lấy nón xanh mang đi chứ? Chàng đương nhiên sẽ càng không. Dù thế nào, buổi sáng vẫn muốn cảm ơn chàng giúp đỡ. Chuyện mặt mũi như vậy, chỉ cần là một loại rèm. Chỉ cần có thể treo, ta vẫn thích treo."
Lần đầu tiên trong đời Hoắc Thế Quân có cảm giác vô lực.
Đây là thê tử mới cưới một ngày của hắn, mới qua cửa một ngày, cũng đã khiến hắn không ngừng nếm tư vị trắc trở.
Loại cảm giác này thật kém cỏi.
Hắn vốn không tính ở lại Vương phủ này lâu, những năm trước đây, từ đầu năm đến cuối năm, hơn nửa thời gian hắn đều ở bên ngoài. Bây giờ hắn còn thấy tốt hơn khi không ở đây. Nghĩ lại đêm qua hình như nàng còn nói tới chuyện muốn cùng hắn sinh con dưỡng cái có con nối dõi, không nhịn được muốn cười lạnh. Cuối cùng ngồi xuống cạnh nang, một tay đưa ra nâng cằm nàng lên, xoay gương mặt nàng về phía mình, nói: "Tiết Thiện Thủy, nàng hãy nghe cho kỹ đây. Ba ngày đầu, ta lại mặt cha nàng, sẽ thành toàn toàn mặt mũi cho nàng, ở lại trong phòng nàng. Xong ba ngày lại mặt rồi, về sau đừng trách ta không nể mặt. Nàng thật khiến cho người ta chán ghét. Nữ nhân gả đi, phải dựa vào trượng phu và nhi tử mới có chỗ đứng được, đạo lý này nàng nên biết. Về sau tự giải quyết cho tốt đi."
Thiện Thủy lập tức liền suy diễn được ngay ý của hắn. Ý nói sau này để nàng một mình trông phòng, đừng mơ sinh con cho hắn?
Tay hắn bóp mặt nàng không hề thoải mái, dùng sức đẩy ra, xoa nhẹ cằm dưới, lúc này mới nói: "Chúng ta là phụng chỉ lập gia đình, có vết nứt cũng không thể cạy ra được. Về sau chàng dù có thê thiếp đứng đầy sảnh đường, nhiều nữ nhân sinh con cho chàng. Nhưng con trai do tiểu thiếp sinh ra, dù tốt thế nào, xuất thân đương nhiên kém hơn một bậc rồi. Dáng dấp ta tạm được, thân gia trong sạch, không có người đần, Tiết gia ta lại có Bùi Nhiên Văn Mạch, cái này cùng ta danh chính ngôn thuận Thế tử phi hạ sinh người thừa kế xuất chúng, không có tổn thất gì cho chàng, tại sao chàng vẫn muốn tranh thua với ta? Ta biết đêm qua, ta nói hơi nhiều, phụ đức có kém, chàng nhìn ta không vừa mắt cũng là bình thường. Nhưng chúng ta vừa mới bắt đầu, chỉ mới một ngày thôi. Thế tử chàng yên tâm, về sau ta sẽ cố gắng tận lực giữ gìn phụ đức, chúng ta từ từ sống qua ngày. Hôm nay chàng nói thế cũng mệt rồi, ta hầu chàng đi nghỉ sớm?"
Thiện Thủy cười khanh khách vươn tay tới cổ áo hắn, như muốn cởi quần áo ra. Hoắc Thế Quân bỗng nhiên đứng, lạnh lùng nói: "Không cần." Xoay người bỏ đi luôn.
Thiện Thủy đưa mắt nhìn hắn rời đi, nụ cười trên mặt cũng lau sạch.
Hắn không mệt, nàng lại mệt chết đi được. Đứng dậy theo thói quen gọi Bạch Quân Vũ Tình đi vào hầu hạ tẩy trang đi tắm, thu dọn ổn thỏa xong nằm lên giường, Lâm nhũ mẫu cũng tới báo cáo, nói Thế tử cô gia một mình ở trong thư phòng Lượng Lưỡng Minh Hiên, đáp lại rồi liền bảo họ đi ra ngoài, duỗi lưng một cái thật dài, cái gì cũng không nghĩ, đầu hơi chạm gối chốc lát đã ngủ say rồi.
Thiện Thủy ngủ một giấc này thật sâu, sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, nhìn thấy nam nhân nằm bên cạnh, không biết đêm qua hắn về phòng lúc nào, lại không đánh thức mình. Căn bản cũng không còn kịp nữa trao đổi gì nữa, hai người đứng dậy vội vã rửa mặt ăn vài miếng này nọ, liền ra khỏi cửa phòng đường ai nấy đi.
Nữ nhân tân hôn phải xã giao nhiều, nam nhân cũng không kém. Ba ngày tân hôn đầu tiên, chớp mắt đã qua. Thiện Thủy ban ngày bận rộn nghênh đón đưa đi, đến tối mệt mỏi cũng dính gối ngủ luôn, trượng phu căn bản cũng không có hứng với nàng, hai người cùng giường chung gối, không xâm phạm lẫn nhau.
Đến hai mươi, là ngày Thiện Thủy lại mặt. Với gia đình nhà gái mà nói là chuyện lớn. Thiện Thủy dĩ nhiên cũng rất coi trọng, sáng sớm đã dậy, nhìn thấy tia nắng sớm đầu tiên của ngày mới, Hoắc Thế Quân để trần nửa dựa lên gối đang nhìn mình, chăn mền tùy ý chồng chất giữa eo bụng hắn, nhìn giống như tỉnh được một lúc rồi. Hai người đấu mắt, hắn cũng không có vẻ khác lạ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả?" Nói xong liền vén màn dưới giường lên, triệu người đi vào.
Kể từ cuộc nói chuyện đêm trước, hai ngày sau, ban ngày hai người căn bản là không cùng đến một chỗ, đến buổi tối, hắn cũng theo lời hắn nói lúc trước ngủ ở trong phòng. Nhưng đêm khuya mới về phòng, lên giường liền nhắm mắt lại trời sáng đi. Cũng không nhìn nàng, coi như nàng không tồn tại.
Thiện Thủy cảm thấy, hắn của ngày đầu tiên với nam nhân đang hơi mất bình tĩnh kia như hai người khác nhau. Vì thế nàng cũng phân tích một thời gian ngắn, cảm thấy sau khi hắn trải qua mọi chuyện chưa được chuẩn bị trước của ngày thứ nhất, đã nhanh chóng chỉnh lại thái độ, hơn nữa nhìn, còn tương đối thành công.
Bây giờ bóng dáng nam nhân này như muốn đẩy mọi thứ ra xa ngàn dặm, đáng lẽ hắn phải bày ra cái bộ dáng này chứ?
Xem ra con đường nàng đi, nhất định sẽ không bằng phẳng rồi.
. . . . . .
Hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ sau khi xuất giá, sau này có khi còn không có cơ hội, hai nhà mặc dù không xa, nàng cũng không có nhiều cơ hội về thường xuyên, cho nên lần về nhà này, Thiện Thủy tràn đầy mong đợi, ăn mặc sặc sỡ loá mắt, dùng điểm tâm, theo Hoắc Thế Quân đến Thanh Liên đường chào Vương phi, lờ đi cô em chồng đang vểnh miệng lên, hai người liền lên đường đi.
Đường cũng không quá xa, Hoắc Thế Quân xem ra không phải là người thích phô trương, cho nên đi theo người của cũng không nhiều, đằng trước đằng sau chỉ có hai chiếc xe ngựa, đằng trước Thiện Thủy ngồi, phía sau là Bạch Quân Vũ Tình cùng theo về nhà mẹ đẻ, Hoắc Thế Quân cưỡi ngựa, bên cạnh cũng có mấy thị vệ của Vương phủ.
Thiện Thủy hôm nay dù dậy sớm, chỉ làm mấy việc vặt linh tinh, đến lúc ra cửa, cũng đã hơn giờ Tỵ. Trong Kinh sầm uất, ngay lúc này, trên đường đã người đến người đi ngựa xe như nước. Một nhóm từ cửa Khai Hóa lên đường, không nhanh không chậm đến cửa Xuân Huy.
Xa nhà mới chỉ là ba ngày, nàng lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi, nhớ tác phong nhanh nhẹn của phụ thân, mẫu thân dịu dàng dễ gần, ca ca nhỏ, còn cả Sước Sước của nàng.
Nàng lập gia đình, Sước Sước không đi theo nàng, cũng là nàng suy nghĩ rất lâu mới dám quyết định.
Sước Sước là Trương Nhược Tùng tặng nàng, nàng chỉ có thể để nó ở nhà trong. Bỏ Sước Sước lâu như vậy, Thiện Thủy thấy mình rất độc ác. Nhưng không có cách, dẫn đi là chuyện nhỏ, nhưng ngộ nhỡ Hoắc Thế Quân biết lai lịch của nó, sợ xảy ra trận cãi vã nữa, rồi cuối cùng lại liên lụy đến Trương Nhược Tùng, đây càng không phải là điều nàng muốn, không thể làm gì khác hơn là để nó ở nhà. Giờ phút này chắc hẳn phụ thân và nương cũng đang ngẩng đầu trông mong. Nghĩ sắp về đến nhà rồi, Thiện Thủy trong lòng sung sướng.
Hoắc Thế Quân dẫn xe ngựa đến khu Chùa Tĩnh An, đi qua mấy con phố, đã đến Tiết gia rồi.
Chùa Tĩnh An ở Lạc Kinh mặc dù không ở ngoài Thành nhưng Chùa đã có từ lâu, hương khói cũng rất nghi ngút. Đoàn người đi được một lát, nghe đằng trước có tiếng chuông chũm chọe vang lên, dần dần liền bị dòng người phía trước chặn lại, không đi được.
Hoắc Thế Quân sai thị vệ đi xem, lát sau thị vệ trở lại nói: "Thế tử gia, trong Chùa phía trước đang làm pháp sự, theo hướng này, chiếm cả một phố, mọi người gần đấy tới thắp hương, nhìn không đi được rồi."
Đây là đường gần nhất, lúc nãy mới chọn đường đi. Không ngờ đường lại bị chặn. Tuy là Vương phủ lên đường, động vào chuyện như này, nếu mạnh mẽ xua người để đi qua, thì sau lưng bị người ta oán giận.
Hoắc Thế Quân quay đầu lại liếc nhìn Thiện Thủy ngồi trên xe ngựa, níu mày nói: "Quay về đi, đi đường vòng cũ."
Thị vệ đáp, phu xe cũng theo phân phó quay đầu. Hoắc Thế Quân nhấc cương ngựa lên đang muốn chuyển hướng, thấy đối diện mấy chục hòa thượng mặc áo cà sa vàng đỏ đi tới, gõ mõ, miệng tụng kinh mà đi, sau đó là Thiện Nam Tín Nữ quỳ bái đi theo. Biết là muốn dạo phố một vòng. Liền dặn tạm tránh một bên, đám người chảy qua đi lại đi.
Thiện Thủy cũng biết đường bị chặn, đành phải ngồi trong xe lặng lẽ đợi.
Hoắc Thế Quân ghìm ngựa ở ven đường, hờ hững nhìn từ ngựa mình trước từ từ đến đội ngũ hành lễ cúng bái. Ánh mắt rơi vào đúng một hòa thượng đang đến gần thì đột nhiên sắc bén.
Một hòa thượng rất bình thường, bộ mặt giữa đám người thì sẽ không nhìn ra, tay trái hắn cầm mõ tay phải cầm chùy, mí mắt rũ xuống, trong miệng nói lẩm bẩm mà đi. Thứ Hoắc Thế Quân chú ý tới, là vành tai của hắn.
Hòa thượng Trung Nguyên, hay là nam nhân Trung Nguyên, trên vành tai tuyệt đối sẽ không có lỗ, chỉ có nam nhân ở vùng sát biên giới mới có thói quen này. Thí dụ như hắn mấy tháng trước vừa đi qua khu phủ Hưng Nguyên, nam nhân nơi đó, mười phần thì đến bảy tám phần ở vành tai sẽ đeo vòng. Thịt trên vành tai của hòa thượng này đã thành hình dài, dễ nhận ra là đã gắn khuyên tai từ lâu, vừa mới được cởi ra.
Tên hòa thượng giả mạo.
Hoắc Thế Quân khẽ nheo mắt lại.
Đúng lúc này, hòa thượng kia đã đến trước ngựa của hắn, đột nhiên mắt mở lớn, bỏ mõ xuống, trên tay đã có rất nhiều lưỡi dao sắc bén ánh lên lam quang, đánh tới Hoắc Thế Quân.
Một màn này xảy ra quá bất ngờ. Mấy thị vệ bên cạnh Hoắc Thế Quân, đều được rèn luyện đã từng sống chết theo hắn, đệ nhất cao thủ, nhưng không hề có chút phòng bị nào.
Hoắc Thế Quân cũng không mang theo đao. Bọn thị vệ hoảng sợ hai mắt trợn tròn, trong tiếng kêu sợ hãi, rút đao dũng cảm quên mình nhào tới. Cũng không kịp rồi, hòa thượng kia đã như đại bàng nhào tới trước ngựa, chỉ thấy một ánh lạnh như tia chớp xẹt qua rất nhanh, mắt thấy sẽ đâm vào ngực bụng người ngồi trên ngựa, Hoắc Thế Quân đã ngửa người về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được lưỡi dao sắc bén kia.
Trong phút chốc điện quang hỏa thạch (chỉ tốc độ rất nhanh).
Thích khách kia lúc đầu vốn nghĩ đấy là một chiêu trí mạng, vạn lần không ngờ là bị tránh được. Vừa rồi đã dùng hết sức, thu thế không kịp, lưỡi dao sát qua tai phải của con ngựa mà Hoắc Thế Quân đang cưỡi, tước mất nửa đường. Hoắc Thế Quân tung người xuống ngựa, con tuấn mã tứ chi rất nhanh bị co quắp lại miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, thì ra chủy thủ này đã tẩm kịch độc. Bọn thị vệ sớm vây lại, không đợi thích khách kia có hành động gì nữa, mấy người đồng loạt xông lên nhanh chóng giữ chặt hắn, rút cương ngựa ra trói chặt lại. Thủ lĩnh Hoắc Vân Thần kinh nghiệm lão đạo, lập tức tiến lên bóp trật khớp cằm hắn, quả nhiên từ trong miệng lăn ra một viên thuốc màu đen để tự sát.
Là một tử sĩ.
Trận này làm đường phố hỗn loạn. Các hòa thượng cúng bái hành lễ cũng không làm nữa, cùng người đi đường sợ hãi kêu lên chạy trốn khắp nơi, đầy mõ chùy bị ném lên đất, trên đường vừa đầy đầu người nhốn nháo, đảo mắt một cái đã trống trơn hết, đám người chỉ dám tụ tập tại nơi xa ngạc nhiên nghi ngờ đứng xem.
"Phái người đến Chùa Tĩnh An bắt hết hòa thượng lại, tra từng người một."
Hoắc Vân Thần ra lệnh với thị vệ ở phía khác, thị vệ kia rời đi, hắn quay đầu lại, nhìn Hoắc Thế Quân hỏi: "Thế tử, thích khách này. . . . . ."
"Ta tự mình xét hỏi." Hoắc Thế Quân liếc nhìn người bị trói trên đất, "Đến Tiết gia."
Hoắc Vân Thần đáp lại. Hoắc Thế Quân ôm thích khách đến xe ngựa của Thiện Thủy, mở cửa ném hắn vào, mình cũng chui vào theo.
Thiện Thủy vừa rồi bị tiếng vang ngoài xe ngựa kinh động, không để ý kiêng dè gì, đã ra ngoài lâu rồi. Sống hai đời còn chưa bao giờ bị ám sát nguy hiểm như thế, nhất thời tim đập thình thịch. Bây giờ thấy Hoắc Thế Quân lại xách thích khách lên xe của mình, đóng cửa lại. Xe ngựa lại bắt đầu lộc cộc đi về phía trước, không biết hắn muốn làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn. Thấy hắn ngồi xổm cạnh thích khách, mắt không nhìn mình, sắc mặt âm u như Sát Thần, sao còn dám mở miệng hỏi nữa.
Hoắc Thế Quân đưa tay ra ngoài, nắm lấy cằm hòa thượng giả quay lại, lạnh lùng nói: "Ngươi là người của ai?"
Thích khách kia rất cứng rắn, ngã trong xe ngựa, nhắm mắt không đáp.
Hoắc Thế Quân cũng không nói nhiều, tóm một cánh tay của hắn vặn, tiếng RẮC...A...Ặ..!! lanh lảnh, đã bẻ gãy rồi. Thích khách rên lên khổ sở, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng chảy xuống, cắn răng run giọng nói: "Ngươi có gan, thì cho ta thống khoái đi. . . . . ."
Hoắc Thế Quân không nói, vặn cánh tay còn lại của hắn, đảo mắt lại gãy nữa.
Thiện Thủy vô cùng hoảng sợ, nghe này hai tiếng xương nứt như tiếng mía gãy, nhìn hòa thượng giả ngã trước chân mình rên khổ sở, cả người tóc gáy dựng đứng, cả người cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
"Ngươi không nói, ta cũng biết rõ ngươi từ phủ Hưng Nguyên tới. Đã dám hành thích ta, nhất định là không chuẩn bị trở về. Ngươi muốn thống khoái, hay muốn ta lại bẻ gãy chân ngươi. . . . . ."
Thiện Thủy nghe Hoắc Thế Quân nói với người nọ như vậy, trong giọng nói không có chút gợn sóng nào, giống như hắn thật sự chỉ muốn bẻ gãy thôi.
"Ta. . . . . . Ta là người của Lưu Cửu Đức. . . . . . Cầu xin. . . . . . Bây giờ cho ta thống khoái đi. . . . . ."
Hoắc Thế Quân mặt âm trầm, không nói lời nào, đưa tay bóp gáy hắn một cái, tiếng thứ ba RẮC...A...Ặ..!! Xong, người nọ co rút một hồi, rất nhanh đã yên lặng bất động.
Hoắc Thế Quân lúc này mới giống như mới chú ý tới Thiện Thủy ở đây, nhìn về phía nàng mặt trắng bệch không có tí huyết sắc nào.
Thiện Thủy không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm người nằm bên chân mình.
Đã chết, nhưng mắt vẫn trợn to, hiện ra một tròng mắt trắng, giống như đang nhìn thẳng vào mắt nàng.
Tình cảnh này, như thấy ác mộng.
"Vừa rồi nếu ta không tránh, bây giờ nàng đã thành quả phụ rồi." Hoắc Thế Quân đứng dậy, ngồi cạnh nàng, thuận miệng nói.
Thiện Thủy nhắm hai mắt lại, nhịn sự khó chịu bắt đầu cuồn cuộn giữa ngực và bụng xuống.
Chuyện xảy ra ở Chùa Tĩnh An đến Tiết gia, đường cũng không xa, thời gian đi chỉ bằng một chén trà nhỏ, Thiện Thủy lại cảm giác như đã nhịn rất lâu. Rốt cuộc đợi đến xe ngựa dừng lại, nghe giọng nói quen thuộc của quản gia Tiết Ninh hưng phấn vang lên ở bên ngoài: "Lão gia, Thế tử và tiểu thư đến!"
Thiện Thủy không biết mình đã được nam nhân bên cạnh kia đỡ xuống xe ngựa thế nào. Bọn họ vừa ra, một người thị vệ lập tức liền xua xe ngựa đi. Nhìn thấy vẻ tươi cười của phụ thân dần dần đi từ sau cửa ra đón thì Thiện Thủy rốt cuộc không nhịn khó chịu giữa ngực bụng được nữa, oẹ một tiếng liền nôn thốc ra.
Tiết Lạp hoan hỉ đón nữ nhi về nhà thăm cha mẹ, vừa ra tới, thấy nàng nôn ra đất. Không rõ chân tướng, cũng không đoái hoài tới gì khác, cuống quít lên.
Thiện Thủy cảm giác Hoắc Thế Quân bên cạnh tay vừa mới bẻ gãy cổ người đang nhẹ nhàng đỡ sau lưng nàng, lại nghe thấy hắn nói với phụ thân mình: "Đêm qua nàng ngủ đá chăn ra ngoài, nên bị lạnh, lúc còn ngồi xe cho nên vừa xuống đã bị nôn. Trách ta sơ ý không chăm sóc tốt cho nàng, mong nhạc phụ đừng trách."
Tiết Lạp tin là thật, tiến lên đỡ lấy Thiện Thủy, ân cần hỏi: "Còn khó chịu không?"
Thiện Thủy nôn xong rồi, thoải mái hơn rất nhiều, rốt cuộc đứng thẳng lên. Thấy Hoắc Thế Quân nhận khăn từ tay Bạch Quân, trên mặt mỉm cười đúng mực, cẩn thận đưa tay lau mặt cho mình. Nhịn xuống khó chịu trong người, nín hơi, giữ cổ chờ hắn lau xong, rồi mới cười nói với Tiết Lạp: "Không có gì. Tại trong xe buồn chán, buổi sáng lúc đi lại ăn nhiều, lúc này mới nôn. Bây giờ thoải mái hơn rồi. Phụ thân, nương con đâu?"
Tiết Lạp thấy nàng sắc mặt đã tốt hơn một chút, con rể chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận cho nữ nhi nhà mình, cũng không phải như theo lời đồn hai ngày nay tân hôn bất hòa, nỗi thấp thỏm trong lòng mới hơi thả lỏng, cười nói: "Nương con đang ở trong chờ con đấy, mau vào thôi."
/89
|