Không hiểu vì sao quyền thế của Lạc Trần ở Càn Khôn giáo lại giống y như giáo chủ, trong khoảng thời gian giáo chủ không có mặt, tất cả mọi người đều nghe lệnh của Lạc Trần. Ngay cả Nam Cung cũng thế, tuy không đến mức tuân theo từng mệnh lệnh nhưng cũng không chống cự gì cả.
Kỳ quái nhất là Lạc Trần dường như có chút nhắm vào Nam Cung, thỉnh thoảng còn sai hắn đi xuống núi làm việc, tốt xấu gì hắn cũng là Đại tế ti...
Hai tháng cứ thế trôi qua, ta không nhịn được nữa, thừa dịp Nam Cung vẫn ở dưới núi chưa về, ta liền tự mình chạy đến tìm Lạc Trần tranh luận với hắn một phen.
Lúc này đã gần nửa đêm, ta phi thân vào Bạch Lộc Cung, vốn đang thi pháp ẩn thân, ai ngờ vừa mới tiến vào tẩm cung của Lạc Trần liền bị hiện thân.
Lạc Trần!
Ta cũng không nghĩ được nhiều, liền lập tức đẩy cửa xông vào. Trong phòng không chỉ có một mình Lạc Trần, mà còn có một người khác, đó là Tô Tuyết. Tô Tuyết đang ngồi bên cạnh Lạc Trần, còn đang...hôn lên mặt Lạc Trần nữa.
Vô liêm sỉ! Còn ra thể thống gì nữa! Ngươi đúng là quá phận quá rồi! Ta nhất thời giận dữ liền tuôn ra một tràng mắng chửi, nói xong rồi cũng không biết nói gì thêm nữa, chỉ có thể sững người nhìn bọn họ như thế.
Lạc Trần nhẹ nhíu mày, đứng dậy thản nhiên nhìn về phía ta, Ngươi tới đây làm cái gì? Bạch Lộc Cung là nơi để cho đệ tử tầm thường như ngươi có thể đi vào sao? Ngươi cũng tự xông vào đây đấy! Thân là đồ đệ của Đại tế ti, quả nhiên to gan lớn mật, xem ra ngày thường ngươi bị hắn chiều hư rồi!
Ta thấy hắn nhắc đến Nam Cung lại càng thêm tức giận, Phải, là hắn chiều hư ta đó! Nhưng bình thường ta cũng không quấy rầy, làm phiền đến người khác, ngươi có tư cách gì mà quản ta!?
Lạc Trần hơi híp mắt, Vậy ngươi tới đây làm gì? Muốn phá môn quy, chọc giận ta, phải không?
Ta cắn chặt răng, cũng không muốn cãi nhau với hắn nữa, làm vậy cũng chỉ khiến hắn càng nhằm vào Nam Cung thôi. Thời gian gần đây Nam Cung không thể thường xuyên ở cạnh ta, ta cũng không có cách nào nghĩ ra được biện pháp giải chú thuật cho hắn.
Vì thế ta im lặng cúi thấp đầu, sau đó quỳ xuống trước mặt Lạc Trần. Tuy cúi đầu nhưng ta vẫn thấy được Lạc Trần đang lui về sau mấy bước.
Lạc Trần...sư huynh, Linh Nhược tại đây gọi ngươi một tiếng sư huynh , dù sao chúng ta cũng là đồng môn. Nếu như ngươi không muốn nhắc lại chuyện tình cảm quá khứ, thì hiện giờ chúng ta vẫn còn tình cảm đồng môn mà. Đại tế ti là sư phụ của ta, Linh Nhược xin ngươi đừng làm khó sư phụ ta nữa. Thân thể của hắn không tốt, thân phận lại đặc biệt. Ngươi cứ giao toàn nhiệm vụ nguy hiểm cho hắn, Linh Nhược thực sự lo lắng....
Ngươi đến để cầu xin cho sư phụ của mình sao? Vậy ngươi có từng nghĩ qua, hắn không làm thì người khác cũng phải làm, chẳng lẽ tính mạng những người đó không bị nguy hiểm sao? Hắn là Đại tế ti, dù sao năng lực cũng cao hơn những người khác, phần thắng nắm trong tay cũng sẽ nhiều hơn. Huống chi ngươi cũng biết thân phận của hắn đặc biệt, cho dù có gặp nguy hiểm, hắn tất sẽ có biện pháp thoát thân, còn những người khác chỉ có cách ngồi chờ chết. Cho nên ngươi đang lo lắng đến vấn đề an nguy tính mạng, hay là đang lo cho hắn?
Ta mê muội nhíu mày, hai vấn đề này có gì khác nhau chứ? Nam Cung không phải cũng là một mạng người sao?
Không nói được câu nào sao? Bởi vì ngươi là vì hắn mà tới cầu xin ta, cho nên thẹn trong lòng, có phải không?
Ta... Ta ngẩng đầu, định giải thích rõ ràng với hắn, nhưng thấy Tô Tuyết vẫn đang ở đây nên không muốn nói tiếp nữa.
Lạc Trần cũng thấy được sự trầm mặc của ta, liền quay lại nhìn Tô Tuyết một cái, Ngươi ra ngoài đi, nếu còn tái phạm, ta cũng sẽ không tha cho ngươi .
Tô Tuyết Vâng một tiếng rồi bước ra. Lúc đi qua người ta, nàng ta còn cười khiêu khích một cái.
Sau khi Tô Tuyết đi rồi, ta vẫn không dám đứng lên.
Lạc Trần... Ta nghĩ một chút, vẫn nên thay đổi cách gọi, Sư huynh
Lạc Trần than nhẹ, kéo ta ngồi lên ghế, còn mình thì vẫn đứng một bên, nhìn ta chằm chằm một lúc lâu.
Đầu gối còn đau không? Hắn ôn nhu nói, giọng điệu phảng phất rất giống Lạc Trần trước đây.
Ta vội lắc đầu, trong lòng ấm ức cố kìm nước mắt. Sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu lên nói với hắn, Ngươi đừng phái Nam Cung đi nữa có được không? Ta thật sự lo cho hắn...
Lạc Trần mím môi, mãi không mở miệng. Sau cùng hắn lại than nhẹ một tiếng rồingồi xuống bên cạnh ta.
Linh Nhược, ngươi từng nói với ta, hắn tiếp cận ngươi là vì muốn ngươi phá bỏ chú thuật trên người hắn. Vậy sao vẫn còn muốn ở gần hắn? Ngươi không lo là hắn sẽ lợi dụng ngươi, sẽ làm tổn thương tới ngươi sao?
Ta lắc đầu, Ta là Phật tử, nếu có thể cứu được một mạng người, đó là sự hy sinh có ích...
Lạc Trần gắt gao nhíu mày, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Sau đó hắn lại hỏi ta, Vậy ngươi cũng từng nói, sẽ giúp ta và Tương Tư đến được với nhau, bây giờ vì Nam Cung mà ngươi thay đổi nhiệm vụ sao?
Không biết vì sao khi nghe hắn nhắc đến chuyện về Tương Tư, lòng ta lại cảm thấy nhói đau.
Hai chuyện này cũng không liên quan đến nhau. Hơn nữa chuyện của Nam Cung cũng không đến mức ảnh hưởng đến tính mạng của ta, nên ta muốn tìm cách gỡ bỏ chú thuật cho hắn. Khi hắn khá hơn rồi thì tộc Nam Cung cũng không phải chịu áp bức nữa .
Ngươi muốn giúp hắn?
Ta gật đầu, quay lại nhìn Lạc Trần thì thấy ánh mắt hắn lạnh như băng.
Không được, ngươi đã quên là ngươi đang làm việc cho ai sao? Không có hắn, giáo chủ sẽ gặp rất nhiều bất tiện, cho nên ta không thể để ngươi cởi bỏ chú thuật trên người hắn được!
Lạc Trần! Ta không biết phải làm sao, Ngươi sao lại thành ra như thế này? Trước kia ngươi đâu có thế!
Lạc Trần nhìn ta cười khẽ, Tiểu Linh Nhược, ta đã nói rồi, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Không còn sớm nữa, ngươi mau về đi! Nếu nán lại đây lâu sẽ bị người khác hoài nghi, ngày mai lại có người dị nghị quan hệ giữa chúng ta, e là sư phụ của ngươi biết được sẽ khó chịu đó...
Lạc Trần, ta nhất định sẽ tìm hiểu cách cởi bỏ chú thuật trên người Nam Cung, còn có nguyên nhân khiến ngươi bị biến thành như thế này nữa. Ta sẽ khiến ngươi trở lại như trước!
Dứt lời, ta xoay người bước đi.
Ta đờ đẫn trong Ngự Thiên Các hai ngày, tìm đọc rất nhiều cuốn sách liên quan đến tộc Nam Cung, còn tìm hiểu cả các loại thuật pháp ở nhân gian. Từ khi biết chuyện của Nam Cung, ta thường vội vàng tìm tòi nghĩ biện pháp để giúp hắn. Đúng như lời hắn nói, ngày ngày bận rộn, hết luyện công phu rồi đọc sách, ta dần dần không nghĩ đến Lạc Trần nữa. Nhưng thỉnh thoảng lại nhớ tới hắn, lòng ta lại như nổi mưa bão, không cách nào cứu chữa.
Nam Cung rốt cuộc cũng trở về, biết tin ta liền vội chạy đi đón hắn. Thật không ngờ lần này trở về, hắn lại bị thương một cánh tay.
Một đám người đều ở cổng đón Nam Cung, thấy bộ dạng chật vật của Đại tế ti, mọi người đều không tự giác mà nhìn nhau.
Nam Cung vẫn thờ ơ như cũ, thấy ta liền kêu một tiếng.
Ngươi.... Ta nhìn băng gạc đang quấn tay hắn, trong lòng có chút khó chịu, không nhịn được sờ sờ tay hắn, Có đau không?
Nam Cung lắc đầu, Không đáng ngại, không cần lo lắng .
Bỗng từ phía sau truyền đến âm thanh hành lễ của các đệ tử, ta xoay người lại nhìn, quả nhiên là Lạc Trần tới.
Đại tế ti hôm nay đã chiến thắng trở về, chúng ta nhất định phải mở tiệc chúc mừng một phen. Có điều ngươi đang bị thương, trước tiên cứ về nghỉ ngơi trước đi. Đợi đến khi vết thương khỏi hắn, Lạc Trần sẽ mở tiệc đáp tạ .
Lời này của Lạc Trần có chút kiêu căng, ngay cả ta cũng nghe được giọng hắn có vài phần địch ý chứ đừng nói tới Nam Cung. Nhưng Nam Cung cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, hắn đi tới trước mặt Lạc Trần, miễn cưỡng cười.
Đa tạ Lạc Trần công tử, không nhất định phải mở tiệc rượu đâu. Dạo này bổn tọa có thói quen ở những chỗ thanh tĩnh, rượu thì Lạc Trần công tử cứ giữ lại về sau dùng dần đi .
Nói xong, Nam Cung liền quay lại nhìn ta, vươn một tay ra gọi, Tiểu đồ nhi, chúng ta về thôi .
Ta gật gật đầu, hơi nhíu mi nhìn Lạc Trần, sau đó liền chạy lên đỡ Nam Cung rời đi,
Khoan đã! Lạc Trần bỗng gọi chúng ta lại.
Nam Cung dừng bước, híp mắt nhìn hắn, Còn có chuyện gì sao?
Lạc Trần nhìn về phía ta, Tiểu nha đầu này còn phải ở lại có chút chuyện .
Lạc Trần công tử không phải là coi trọng tiểu nha đầu này chứ? Nam Cung cười cười, còn ta chỉ cảm thấy bối rối, sau đó lại nghe Nam Cung nói tiếp, Bổn tọa biết lúc đầu là tiểu nha đầu này theo ngươi tới Càn Khôn giáo, nên quan hệ các ngươi cũng thân thiết. Nhưng bây giờ nàng ấy đã là đệ tử của bổn tọa. Chiếu theo quy củ của Càn Khôn giáo, chúng ta đều phải quản lý đệ tử của chính mình, người khác không được nhúng tay vào. Ta muốn dẫn nàng về Ngự Thiên Viên. Không phải là ngươi sắp xếp sao?
Lạc Trần cũng cười, Vốn dĩ không phải do ta sắp xếp .
Hắn từng bước lại gần, khiến ta không khỏi sợ hãi lui về sau mấy bước.
Nhưng nha đầu này đêm hôm trước tự mình xông vào Bạch Lộc Cung. Vậy Đại tế ti nói xem, ta có hay không có quyền dạy dỗ nàng một phen?
Ta bực mình cãi, Ta không có!
Lạc Trần trừng mắt nhìn ta một cái rồi mới nói tiếp, Chẳng lẽ ta còn đổ oan cho ngươi? Các đệ tử gác cổng đều nhìn thấy đó! Nói xong hắn nhìn về phía một đệ tử, tên đệ tử đó liền tiến lên làm chứng.
Ta ngẩn người, lại nhìn về phía Nam Cung.
Nam Cung nhàn nhạt cười, Đứa nhỏ này tâm tính đơn thuần, mong công tử đừng phạt nặng. Ngươi có thể phạt, nhưng không được làm tổn hại dù chỉ là một sợi lông trên người nàng .
Lạc Trần gật nhẹ đầu, Đại tế ti cứ yên tâm .
Sau đó, Nam Cung nhéo nhéo tay ta, còn không quên trừng mắt mấy cái rồi mới giao ta cho Lạc Trần. Sau đó hắn xoay người tự đi về.
Ta hừ hừ, thầm nghĩ Nam Cung đúng là không có nghĩa khí gì cả, thật sự đem ta giao cho Lạc Trần giữ. Rõ ràng hắn biết bây giờ ta không muốn gặp tên nhãi Lạc Trần này nhất mà.
Lạc Trần cũng không nán lại nữa, lạnh lùng buông một câu, Theo ta về Bạch Lộc Cung .
Ta đương nhiên không dám chống lại lời hắn, liền ủ rũ đi cùng hắn vào tẩm cung.
Đợi các đệ tử xung quanh đều ra ngoài, ta liền không nhịn được tức giận nói, Ta rõ ràng không có xông vào đây! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?
Lạc Trần thản nhiên ngồi một bên uống trà, Vậy ba ngày trước ngươi có xông vào đây không?
Ta ngớ người, ba ngày trước....
Nếu là ba ngày trước thì vì sao đến tận bây giờ ngươi mới phạt ta?
Lạc Trần không nói gì, bỗng dùng tay đập nát ly trà rồi bật người dậy.
Đúng là làm càn! Chẳng những không nghe ta dạy bảo, cãi lại lời ta, còn dám dùng ly trà đả thương ta! Lạc Trần lạnh lùng nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến mất hồn mất vía, bỗng thấy hắn gọi mấy đệ tử tiến vào.
Đem Linh Nhược nhốt vào phòng tối! Không có lệnh của ta ai cũng không được vào thăm nàng!
Mấy đệ tử tuân lệnh, lập tức đem ta kéo xuống. Ta kinh ngạc quá chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, thậm chí còn quên luôn việc giãy dụa...
Kỳ quái nhất là Lạc Trần dường như có chút nhắm vào Nam Cung, thỉnh thoảng còn sai hắn đi xuống núi làm việc, tốt xấu gì hắn cũng là Đại tế ti...
Hai tháng cứ thế trôi qua, ta không nhịn được nữa, thừa dịp Nam Cung vẫn ở dưới núi chưa về, ta liền tự mình chạy đến tìm Lạc Trần tranh luận với hắn một phen.
Lúc này đã gần nửa đêm, ta phi thân vào Bạch Lộc Cung, vốn đang thi pháp ẩn thân, ai ngờ vừa mới tiến vào tẩm cung của Lạc Trần liền bị hiện thân.
Lạc Trần!
Ta cũng không nghĩ được nhiều, liền lập tức đẩy cửa xông vào. Trong phòng không chỉ có một mình Lạc Trần, mà còn có một người khác, đó là Tô Tuyết. Tô Tuyết đang ngồi bên cạnh Lạc Trần, còn đang...hôn lên mặt Lạc Trần nữa.
Vô liêm sỉ! Còn ra thể thống gì nữa! Ngươi đúng là quá phận quá rồi! Ta nhất thời giận dữ liền tuôn ra một tràng mắng chửi, nói xong rồi cũng không biết nói gì thêm nữa, chỉ có thể sững người nhìn bọn họ như thế.
Lạc Trần nhẹ nhíu mày, đứng dậy thản nhiên nhìn về phía ta, Ngươi tới đây làm cái gì? Bạch Lộc Cung là nơi để cho đệ tử tầm thường như ngươi có thể đi vào sao? Ngươi cũng tự xông vào đây đấy! Thân là đồ đệ của Đại tế ti, quả nhiên to gan lớn mật, xem ra ngày thường ngươi bị hắn chiều hư rồi!
Ta thấy hắn nhắc đến Nam Cung lại càng thêm tức giận, Phải, là hắn chiều hư ta đó! Nhưng bình thường ta cũng không quấy rầy, làm phiền đến người khác, ngươi có tư cách gì mà quản ta!?
Lạc Trần hơi híp mắt, Vậy ngươi tới đây làm gì? Muốn phá môn quy, chọc giận ta, phải không?
Ta cắn chặt răng, cũng không muốn cãi nhau với hắn nữa, làm vậy cũng chỉ khiến hắn càng nhằm vào Nam Cung thôi. Thời gian gần đây Nam Cung không thể thường xuyên ở cạnh ta, ta cũng không có cách nào nghĩ ra được biện pháp giải chú thuật cho hắn.
Vì thế ta im lặng cúi thấp đầu, sau đó quỳ xuống trước mặt Lạc Trần. Tuy cúi đầu nhưng ta vẫn thấy được Lạc Trần đang lui về sau mấy bước.
Lạc Trần...sư huynh, Linh Nhược tại đây gọi ngươi một tiếng sư huynh , dù sao chúng ta cũng là đồng môn. Nếu như ngươi không muốn nhắc lại chuyện tình cảm quá khứ, thì hiện giờ chúng ta vẫn còn tình cảm đồng môn mà. Đại tế ti là sư phụ của ta, Linh Nhược xin ngươi đừng làm khó sư phụ ta nữa. Thân thể của hắn không tốt, thân phận lại đặc biệt. Ngươi cứ giao toàn nhiệm vụ nguy hiểm cho hắn, Linh Nhược thực sự lo lắng....
Ngươi đến để cầu xin cho sư phụ của mình sao? Vậy ngươi có từng nghĩ qua, hắn không làm thì người khác cũng phải làm, chẳng lẽ tính mạng những người đó không bị nguy hiểm sao? Hắn là Đại tế ti, dù sao năng lực cũng cao hơn những người khác, phần thắng nắm trong tay cũng sẽ nhiều hơn. Huống chi ngươi cũng biết thân phận của hắn đặc biệt, cho dù có gặp nguy hiểm, hắn tất sẽ có biện pháp thoát thân, còn những người khác chỉ có cách ngồi chờ chết. Cho nên ngươi đang lo lắng đến vấn đề an nguy tính mạng, hay là đang lo cho hắn?
Ta mê muội nhíu mày, hai vấn đề này có gì khác nhau chứ? Nam Cung không phải cũng là một mạng người sao?
Không nói được câu nào sao? Bởi vì ngươi là vì hắn mà tới cầu xin ta, cho nên thẹn trong lòng, có phải không?
Ta... Ta ngẩng đầu, định giải thích rõ ràng với hắn, nhưng thấy Tô Tuyết vẫn đang ở đây nên không muốn nói tiếp nữa.
Lạc Trần cũng thấy được sự trầm mặc của ta, liền quay lại nhìn Tô Tuyết một cái, Ngươi ra ngoài đi, nếu còn tái phạm, ta cũng sẽ không tha cho ngươi .
Tô Tuyết Vâng một tiếng rồi bước ra. Lúc đi qua người ta, nàng ta còn cười khiêu khích một cái.
Sau khi Tô Tuyết đi rồi, ta vẫn không dám đứng lên.
Lạc Trần... Ta nghĩ một chút, vẫn nên thay đổi cách gọi, Sư huynh
Lạc Trần than nhẹ, kéo ta ngồi lên ghế, còn mình thì vẫn đứng một bên, nhìn ta chằm chằm một lúc lâu.
Đầu gối còn đau không? Hắn ôn nhu nói, giọng điệu phảng phất rất giống Lạc Trần trước đây.
Ta vội lắc đầu, trong lòng ấm ức cố kìm nước mắt. Sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu lên nói với hắn, Ngươi đừng phái Nam Cung đi nữa có được không? Ta thật sự lo cho hắn...
Lạc Trần mím môi, mãi không mở miệng. Sau cùng hắn lại than nhẹ một tiếng rồingồi xuống bên cạnh ta.
Linh Nhược, ngươi từng nói với ta, hắn tiếp cận ngươi là vì muốn ngươi phá bỏ chú thuật trên người hắn. Vậy sao vẫn còn muốn ở gần hắn? Ngươi không lo là hắn sẽ lợi dụng ngươi, sẽ làm tổn thương tới ngươi sao?
Ta lắc đầu, Ta là Phật tử, nếu có thể cứu được một mạng người, đó là sự hy sinh có ích...
Lạc Trần gắt gao nhíu mày, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Sau đó hắn lại hỏi ta, Vậy ngươi cũng từng nói, sẽ giúp ta và Tương Tư đến được với nhau, bây giờ vì Nam Cung mà ngươi thay đổi nhiệm vụ sao?
Không biết vì sao khi nghe hắn nhắc đến chuyện về Tương Tư, lòng ta lại cảm thấy nhói đau.
Hai chuyện này cũng không liên quan đến nhau. Hơn nữa chuyện của Nam Cung cũng không đến mức ảnh hưởng đến tính mạng của ta, nên ta muốn tìm cách gỡ bỏ chú thuật cho hắn. Khi hắn khá hơn rồi thì tộc Nam Cung cũng không phải chịu áp bức nữa .
Ngươi muốn giúp hắn?
Ta gật đầu, quay lại nhìn Lạc Trần thì thấy ánh mắt hắn lạnh như băng.
Không được, ngươi đã quên là ngươi đang làm việc cho ai sao? Không có hắn, giáo chủ sẽ gặp rất nhiều bất tiện, cho nên ta không thể để ngươi cởi bỏ chú thuật trên người hắn được!
Lạc Trần! Ta không biết phải làm sao, Ngươi sao lại thành ra như thế này? Trước kia ngươi đâu có thế!
Lạc Trần nhìn ta cười khẽ, Tiểu Linh Nhược, ta đã nói rồi, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Không còn sớm nữa, ngươi mau về đi! Nếu nán lại đây lâu sẽ bị người khác hoài nghi, ngày mai lại có người dị nghị quan hệ giữa chúng ta, e là sư phụ của ngươi biết được sẽ khó chịu đó...
Lạc Trần, ta nhất định sẽ tìm hiểu cách cởi bỏ chú thuật trên người Nam Cung, còn có nguyên nhân khiến ngươi bị biến thành như thế này nữa. Ta sẽ khiến ngươi trở lại như trước!
Dứt lời, ta xoay người bước đi.
Ta đờ đẫn trong Ngự Thiên Các hai ngày, tìm đọc rất nhiều cuốn sách liên quan đến tộc Nam Cung, còn tìm hiểu cả các loại thuật pháp ở nhân gian. Từ khi biết chuyện của Nam Cung, ta thường vội vàng tìm tòi nghĩ biện pháp để giúp hắn. Đúng như lời hắn nói, ngày ngày bận rộn, hết luyện công phu rồi đọc sách, ta dần dần không nghĩ đến Lạc Trần nữa. Nhưng thỉnh thoảng lại nhớ tới hắn, lòng ta lại như nổi mưa bão, không cách nào cứu chữa.
Nam Cung rốt cuộc cũng trở về, biết tin ta liền vội chạy đi đón hắn. Thật không ngờ lần này trở về, hắn lại bị thương một cánh tay.
Một đám người đều ở cổng đón Nam Cung, thấy bộ dạng chật vật của Đại tế ti, mọi người đều không tự giác mà nhìn nhau.
Nam Cung vẫn thờ ơ như cũ, thấy ta liền kêu một tiếng.
Ngươi.... Ta nhìn băng gạc đang quấn tay hắn, trong lòng có chút khó chịu, không nhịn được sờ sờ tay hắn, Có đau không?
Nam Cung lắc đầu, Không đáng ngại, không cần lo lắng .
Bỗng từ phía sau truyền đến âm thanh hành lễ của các đệ tử, ta xoay người lại nhìn, quả nhiên là Lạc Trần tới.
Đại tế ti hôm nay đã chiến thắng trở về, chúng ta nhất định phải mở tiệc chúc mừng một phen. Có điều ngươi đang bị thương, trước tiên cứ về nghỉ ngơi trước đi. Đợi đến khi vết thương khỏi hắn, Lạc Trần sẽ mở tiệc đáp tạ .
Lời này của Lạc Trần có chút kiêu căng, ngay cả ta cũng nghe được giọng hắn có vài phần địch ý chứ đừng nói tới Nam Cung. Nhưng Nam Cung cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, hắn đi tới trước mặt Lạc Trần, miễn cưỡng cười.
Đa tạ Lạc Trần công tử, không nhất định phải mở tiệc rượu đâu. Dạo này bổn tọa có thói quen ở những chỗ thanh tĩnh, rượu thì Lạc Trần công tử cứ giữ lại về sau dùng dần đi .
Nói xong, Nam Cung liền quay lại nhìn ta, vươn một tay ra gọi, Tiểu đồ nhi, chúng ta về thôi .
Ta gật gật đầu, hơi nhíu mi nhìn Lạc Trần, sau đó liền chạy lên đỡ Nam Cung rời đi,
Khoan đã! Lạc Trần bỗng gọi chúng ta lại.
Nam Cung dừng bước, híp mắt nhìn hắn, Còn có chuyện gì sao?
Lạc Trần nhìn về phía ta, Tiểu nha đầu này còn phải ở lại có chút chuyện .
Lạc Trần công tử không phải là coi trọng tiểu nha đầu này chứ? Nam Cung cười cười, còn ta chỉ cảm thấy bối rối, sau đó lại nghe Nam Cung nói tiếp, Bổn tọa biết lúc đầu là tiểu nha đầu này theo ngươi tới Càn Khôn giáo, nên quan hệ các ngươi cũng thân thiết. Nhưng bây giờ nàng ấy đã là đệ tử của bổn tọa. Chiếu theo quy củ của Càn Khôn giáo, chúng ta đều phải quản lý đệ tử của chính mình, người khác không được nhúng tay vào. Ta muốn dẫn nàng về Ngự Thiên Viên. Không phải là ngươi sắp xếp sao?
Lạc Trần cũng cười, Vốn dĩ không phải do ta sắp xếp .
Hắn từng bước lại gần, khiến ta không khỏi sợ hãi lui về sau mấy bước.
Nhưng nha đầu này đêm hôm trước tự mình xông vào Bạch Lộc Cung. Vậy Đại tế ti nói xem, ta có hay không có quyền dạy dỗ nàng một phen?
Ta bực mình cãi, Ta không có!
Lạc Trần trừng mắt nhìn ta một cái rồi mới nói tiếp, Chẳng lẽ ta còn đổ oan cho ngươi? Các đệ tử gác cổng đều nhìn thấy đó! Nói xong hắn nhìn về phía một đệ tử, tên đệ tử đó liền tiến lên làm chứng.
Ta ngẩn người, lại nhìn về phía Nam Cung.
Nam Cung nhàn nhạt cười, Đứa nhỏ này tâm tính đơn thuần, mong công tử đừng phạt nặng. Ngươi có thể phạt, nhưng không được làm tổn hại dù chỉ là một sợi lông trên người nàng .
Lạc Trần gật nhẹ đầu, Đại tế ti cứ yên tâm .
Sau đó, Nam Cung nhéo nhéo tay ta, còn không quên trừng mắt mấy cái rồi mới giao ta cho Lạc Trần. Sau đó hắn xoay người tự đi về.
Ta hừ hừ, thầm nghĩ Nam Cung đúng là không có nghĩa khí gì cả, thật sự đem ta giao cho Lạc Trần giữ. Rõ ràng hắn biết bây giờ ta không muốn gặp tên nhãi Lạc Trần này nhất mà.
Lạc Trần cũng không nán lại nữa, lạnh lùng buông một câu, Theo ta về Bạch Lộc Cung .
Ta đương nhiên không dám chống lại lời hắn, liền ủ rũ đi cùng hắn vào tẩm cung.
Đợi các đệ tử xung quanh đều ra ngoài, ta liền không nhịn được tức giận nói, Ta rõ ràng không có xông vào đây! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?
Lạc Trần thản nhiên ngồi một bên uống trà, Vậy ba ngày trước ngươi có xông vào đây không?
Ta ngớ người, ba ngày trước....
Nếu là ba ngày trước thì vì sao đến tận bây giờ ngươi mới phạt ta?
Lạc Trần không nói gì, bỗng dùng tay đập nát ly trà rồi bật người dậy.
Đúng là làm càn! Chẳng những không nghe ta dạy bảo, cãi lại lời ta, còn dám dùng ly trà đả thương ta! Lạc Trần lạnh lùng nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến mất hồn mất vía, bỗng thấy hắn gọi mấy đệ tử tiến vào.
Đem Linh Nhược nhốt vào phòng tối! Không có lệnh của ta ai cũng không được vào thăm nàng!
Mấy đệ tử tuân lệnh, lập tức đem ta kéo xuống. Ta kinh ngạc quá chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, thậm chí còn quên luôn việc giãy dụa...
/126
|