Giờ đây ta giống như du hồn, cả ngày phiêu bạt khắp nơi.
Thiên đế cũng không cứu được Lạc Trần. Vậy còn có ai mạnh hơn Thiên đế nữa đây?
Bất giác đi vào một ngôi miếu đổ nát. Lại nhớ lại Phật hiệu mà hòa thượng Không Ý từng giảng qua, Phật giới có thuật niết bàn có thể làm cho người ta sống lại, kể cả hồn phách bị tiêu tán, chỉ cần đặt hồn phách vào ngọn lửa trong đó một thời gian là được.
Có điều pháp lực phải thật sự cao thâm, nếu không thì dù có biết đến thuật niết bàn cũng coi như vô dụng…
Quan trọng nhất là, ở Phật giới có thuật niết bàn, Thiên đế nhất định biết, nhưng người lại nói là không thể cứu Lạc Trần. Có phải thuật này chỉ có người trong Phật giới mới có thể sử dụng không?!
Haiz, sớm biết thế ta đã cùng Lạc Trần làm một đôi u hồn lưu lạc trên nhân gian, sống nhàn nhã qua ngày rồi.
Không đúng! Vẫn còn cách khác…
Không Ý từng nói, Phật giới có một người cực kì lợi hại, đó là sư huynh của ngài, tên là Không Giới. Không Giới là chuyển thế của Phật cổ, cho nên từ nhỏ Phật hiệu đã cao thâm, sau nhiều năm tu luyện năng lực lại càng tăng lên đến khó lường. Chỉ có điều không hiểu sao sau đó hòa thượng Không Giới lại rời khỏi Phật giới, trở thành một đọa Phật. Hiện giờ ngài đang ở hoang vu chi cảnh, pháp thuật vẫn cực kì cao thâm.
Không Giới cũng từng bị hủy hồn phách, sau đó dùng thuật niết bàn mới sống lại. Vậy chắc chắn ngài ấy biết nên làm thế nào. Hơn nữa lúc này ta cũng không trở về Ly Hận Thiên được, nhưng hoang vu chi cảnh thì có thể.
Nghĩ thế ta liền đững dậy đi luôn, không trì hoãn thêm nữa.
Chỉ là…hoang vu chi cảnh ở ngoài lục đạo, biết đi đâu để tìm bây giờ…
Trong lòng ảo não tới nỗi trời trở tối mà ta cũng không nhận ra. Rừng rậm âm trầm đáng sợ, âm khí cũng rất nặng, chắc hẳn xung quanh có nhiều ma quỷ lắm đây.
Cũng may ta không sợ bọn chúng, mà bọn chúng cũng không tới gần ta được. Ta liền tạo ra một kết giới định qua đêm ở đây.
Lúc ta chuẩn bị ngủ thì chợt nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài, còn có tiếng mưa rơi lộp độp nữa. Hình như có người đang tiến về hướng này. Không muốn khiến người đó sợ, ta liền núp vào một chỗ.
Không lâu sau thì nghe thấy một âm thanh của một nam tử, “Cũng may ở đây có ngôi miếu đổ nát này để trú mưa”.
Tiếp đó là âm thanh của một ông lão, “Đúng vậy, chỉ là trong miếu này…”
“Trong miếu này làm sao?”
“Trong miếu có thứ gì đó không sạch sẽ”.
“Sao có thể, người xem, ở kia còn có tượng Bồ Tát kìa”.
“Thiếu niên như ngươi không hiểu đâu. Miếu đổ nát không hương khói này đến Bồ Tát cũng không thèm ở lại, ngược lại ở đây có rất nhiều ma quỷ, bất đắc dĩ lắm chúng ta mới phải vào đây trú mưa. E là đêm nay cũng phải qua đêm ở đây mất!”
Dứt lời hai người liền vào bên trong. Sau đó nam tử trẻ liền tiến về phía đống rơm củi mà ta để lại, hắn quay sang ông lão nói, “Có người từng ở đây, chắc không có việc gì đâu”.
Ông lão lắc đầu, “Đi vội như thế, ngoài trởi vẫn đang mưa rầm rã, lúc chúng ta vào đã không có người. Người này nếu không còn ở trong miếu nữa, chỉ sợ là…” Nói xong, ông lão nhìn nam tử trẻ.
Ta không khỏi than thầm. Vốn không muốn làm người khác sợ nên mới trốn đi, bây giờ ông lão này lại dựng chuyện vớ vẩn tự dọa mình.
Nam tử trẻ kia nghe thế cũng thấy có điểm không ổn, vội nhìn bốn phía, lúc sau thấy không có chuyện gì xảy ra mới an tâm.
Sau đó hắn lại nhìn về phía đống củi, “Đống củi này sao lại…”
Hắn còn chưa nói xong thì bỗng có một thứ gì đó đánh úp về phía hắn. Tốc độ thứ này cực nhanh, khiến ta suýt thì không nhìn kịp.
Cũng may ta phản ứng nhanh, vội nhảy xuống chắn trước mặt nam tử trẻ. Thứ kia liền hóa thành một nữ tử ngạo mạn, nàng đứng ở trước mặt ta cười yêu mị.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Bản lĩnh không nhỏ, lại có thể ngăn được ta”.
Ta nhíu mày, “Yêu quái! Ngươi dám đả thương người!”
Nàng ta kiêu căng cười, “Hóa ra là một Phật tử. Tu vi cũng không thấp nhỉ, còn có thể hóa hình người”.
Nàng ta híp mắt, trong mắt không có chút sợ hãi. Ta thấy thế không khỏi hoang mang, xem ra tu vi nàng ta cũng không kém, hơn nữa lại còn nhìn ra thân phận và tu vi của ta, còn ta thì không nhìn ra được cái gì của nàng ta cả.
“Tiểu Phật tử, ngươi ra cũng đúng lúc lắm! Mới vừa rồi đám quỷ kia nói ngươi ở chỗ này nên không tiện ra tay”.
Ta cũng chẳng thèm hiểu ý nàng ta là gì, lập tức đánh một chưởng về phía nàng ta.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nàng ta cười cười, “Ta là Phùng Cơ, ngươi tên gì?”
Ta không đáp, ngưng khí trong tay rồi đánh một chưởng nữa, nhưng nữ tử này thật không đơn giản, chẳng những không né, ngược lại còn bắt được ta.
“Người ta vẫn nói tâm tính của lũ Phật tử các ngươi rất ngây thơ, quả nhiên là vậy!” Phùng Cơ nắm lấy tay ta, khiến ta không thể nhúc nhích. Nàng ta ghé vào tai ta nói, “Tiểu Phật tử, chỗ chúng ta đang cần tìm một tiểu hài tử như ngươi đem về dâng lễ thọ cho Tôn thượng, không phải Phật gia các ngươi luôn mồm nói đến duyên phận sao?! Hôm nay ngươi đã có mặt ở đây thì ngoan ngoan theo ta trở về. Cố gắng khiến Tôn thượng của chúng ta cao hứng, có khi ngươi lại được trọng dụng đấy!”
Lòng ta hoảng sợ, ta còn chưa tìm được Không Giới, bây giờ mà bị bắt đến nơi quỷ quái đó, nếu phải ở đó thật thì làm sao cứu được Lạc Trần nữa đây?
“Tiểu Phật tử?” Phùng Cơ nghiêng đầu nhìn ta, “Sao không nói gì thế? Như vậy đi, coi như nể mặt người, chỉ cần ngươi nguyện ý theo chúng ta, ta sẽ bỏ qua cho hai phàm nhân này”.
Đau đầu…Ta còn phải cứu Lạc Trần, nhưng tính mạng hai người này lại đang phụ thuộc hết vào một câu nói của ta…
“Ngươi lại còn do dự?” Phùng Cơ lạnh giọng, “Rõ ràng là Phật tử mà còn do dự sao?” Nàng ta lại cười ha hả, “Ta biết rồi, hóa ra là ngươi sinh chấp niệm nên không thể quay về Ly Hận Thiên, bây giờ phải lưu lạc ở dưới đây phải không?”
Phùng Cơ thả ta ra, sau đó nắm lấy bả vai của ta, “Vậy cũng tốt, ngươi không còn nơi nào để ở nữa, chỗ chúng ta chuyên thu giữ những người như ngươi. Lại nói, Tôn thượng và ngươi cũng coi như là đồng môn, nhất định người sẽ không bạc đãi ngươi đâu! Theo ta về được không?”
Ta nhíu mày, đồng môn là đồng môn thế nào? Chỗ chuyên thu giữ những người như ta? Không lẽ nàng ta là người của hoang vu chi cảnh?
“Ngươi…Chỗ các ngươi ở đâu?”
Nàng ta nhướng mày, “Đương nhiên là…hoang vu chi cảnh”.
Ta mừng rỡ, đúng là “đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công”. Thật không nghĩ lại trùng hợp đến thế!
“Được! Ta đi cùng ngươi, nhưng ngươi đã đồng ý tha cho hai người này rồi đấy!”
Phùng Cơ gật đầu, “Yên tâm, Phùng Cơ ta cũng không phải là kẻ thích nuốt lời!”
Dứt lời, Phùng Cơ liền thi phép làm hai người kia bất tỉnh, sau đó kéo ta ra phía sau, miệng niệm một tràng khẩu quyết, thoắt một trước mặt chúng ta liền xuất hiện một lỗ hổng.
“Đi thôi!”
Phùng Cơ kéo ta đi vào lỗ hổng. Ta ngẩng đầu nhìn quanh, xem ra hoang vu chi cảnh cũng không trống vắng như lời đồn. Nơi này tuy không có mây phủ trôi dạt như ở trên Tiên giới, nhưng xung quanh cũng có rất nhiều hoa cỏ nở rộ, nông dân trồng trọt, chả khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.
“Đây là…hoang vu chi cảnh?” Ta khó tin nhìn xung quanh.
Phùng Cơ sảng khoái cười, “Khó tin lắm phải không? Lúc mới tới ta cũng thấy thế. Nhưng đây đúng là hoang vu chi cảnh đó! Tôn thượng cố tình biến nơi này giống với nhân gian, sau đó để chúng ta sống cuộc sống bình thường. Chỉ khác mỗi cái là ở đây không ồn ào náo nhiệt như ở nhân gian, bọn ta chỉ bình lặng sống qua ngày thôi!”
Nói xong, nàng ta kéo ta đi về một phía.
“Nhưng cũng không phải toàn đều như thế này. Hoang vu chi cảnh chia làm ba tầng, tầng một là nơi của du hồn và yêu quái, tầng hai là nơi dành cho những người đã phạm phải tội, nhưng bọn họ có tu vi cực cao”.
Ta vẫn mải nhìn ngắm cảnh sắc, nơi này giống như hoàng cung trên nhân gian, có khi còn to và tráng lệ hơn nữa.
“Đây là tầng hai”. Phùng Cơ chỉ vào cung điện trước mặt chúng ta.
“Chúng ta không được qua đó sao?”
Phùng Cơ lắc đầu, “Không được, người trong cung này ngươi tốt nhất cũng đừng tiếp xúc. Bọn họ đều rất phiền toái”. Nói xong nàng ta kéo ta đi về hướng bên cạnh, “Chúng ta qua bên này là được. Ta đưa ngươi đến tầng ba, nơi đó là chỗ ở của Tôn thượng, người bình thường không thể vào đâu!”
Tới nơi, Phùng Cơ bỗng nhiên dừng lại, quay đầu bảo ta, “Đúng rồi, khi gặp Tôn thượng ngươi nhớ rõ phải cung kính, ngàn vạn lần đừng có thất lễ. Tuy Tôn thượng không phải là người hay nổi giận, nhưng tính cách của người cũng rất kì quái. Nếu không cẩn thận chọc người, ngươi nhất định sẽ rất thảm. Đến lúc đó ngay cả ta cũng không cứu được ngươi đâu!”
Ta gật gật đầu, Phùng Cơ hài lòng mỉm cười rồi đưa ta vào kết giới tầng thứ ba.
Tầng ba khác hẳn so với hai tầng vừa rồi, khung cảnh thật giống…giống Ngự Thiên Viên cỡ lớn.
Trên đường đi, tỳ nữ xung quanh đều thi lễ với Phùng Cơ, có thể thấy được địa vị của nàng ta ở chỗ này không hề thấp.
Đi một lúc chúng ta đã vào trong đại điện Tư Phàm Điện.
Trong đại điện không có người, chỉ có một nam tử đang nằm nghiêng trên ghế. Nam tử chậm rãi nhắm mắt, ánh mắt trầm tĩnh, khuôn mặt của hắn khiến ta cảm thấy rất gần gũi thân thuộc, có vài phần giống với Nam Cung…
“Tôn thượng!” Phùng Cơ gọi một tiếng, sau đó nháy mắt ra hiệu với ta.
Ta vội gật đầu, cũng làm theo, gọi hắn một tiếng “Tôn thượng!”
Lúc này nam tử mới từ từ mở mắt, ngồi dậy nhìn ta, trên môi hắn bỗng hiện ra ý cười quỷ dị.
Thiên đế cũng không cứu được Lạc Trần. Vậy còn có ai mạnh hơn Thiên đế nữa đây?
Bất giác đi vào một ngôi miếu đổ nát. Lại nhớ lại Phật hiệu mà hòa thượng Không Ý từng giảng qua, Phật giới có thuật niết bàn có thể làm cho người ta sống lại, kể cả hồn phách bị tiêu tán, chỉ cần đặt hồn phách vào ngọn lửa trong đó một thời gian là được.
Có điều pháp lực phải thật sự cao thâm, nếu không thì dù có biết đến thuật niết bàn cũng coi như vô dụng…
Quan trọng nhất là, ở Phật giới có thuật niết bàn, Thiên đế nhất định biết, nhưng người lại nói là không thể cứu Lạc Trần. Có phải thuật này chỉ có người trong Phật giới mới có thể sử dụng không?!
Haiz, sớm biết thế ta đã cùng Lạc Trần làm một đôi u hồn lưu lạc trên nhân gian, sống nhàn nhã qua ngày rồi.
Không đúng! Vẫn còn cách khác…
Không Ý từng nói, Phật giới có một người cực kì lợi hại, đó là sư huynh của ngài, tên là Không Giới. Không Giới là chuyển thế của Phật cổ, cho nên từ nhỏ Phật hiệu đã cao thâm, sau nhiều năm tu luyện năng lực lại càng tăng lên đến khó lường. Chỉ có điều không hiểu sao sau đó hòa thượng Không Giới lại rời khỏi Phật giới, trở thành một đọa Phật. Hiện giờ ngài đang ở hoang vu chi cảnh, pháp thuật vẫn cực kì cao thâm.
Không Giới cũng từng bị hủy hồn phách, sau đó dùng thuật niết bàn mới sống lại. Vậy chắc chắn ngài ấy biết nên làm thế nào. Hơn nữa lúc này ta cũng không trở về Ly Hận Thiên được, nhưng hoang vu chi cảnh thì có thể.
Nghĩ thế ta liền đững dậy đi luôn, không trì hoãn thêm nữa.
Chỉ là…hoang vu chi cảnh ở ngoài lục đạo, biết đi đâu để tìm bây giờ…
Trong lòng ảo não tới nỗi trời trở tối mà ta cũng không nhận ra. Rừng rậm âm trầm đáng sợ, âm khí cũng rất nặng, chắc hẳn xung quanh có nhiều ma quỷ lắm đây.
Cũng may ta không sợ bọn chúng, mà bọn chúng cũng không tới gần ta được. Ta liền tạo ra một kết giới định qua đêm ở đây.
Lúc ta chuẩn bị ngủ thì chợt nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài, còn có tiếng mưa rơi lộp độp nữa. Hình như có người đang tiến về hướng này. Không muốn khiến người đó sợ, ta liền núp vào một chỗ.
Không lâu sau thì nghe thấy một âm thanh của một nam tử, “Cũng may ở đây có ngôi miếu đổ nát này để trú mưa”.
Tiếp đó là âm thanh của một ông lão, “Đúng vậy, chỉ là trong miếu này…”
“Trong miếu này làm sao?”
“Trong miếu có thứ gì đó không sạch sẽ”.
“Sao có thể, người xem, ở kia còn có tượng Bồ Tát kìa”.
“Thiếu niên như ngươi không hiểu đâu. Miếu đổ nát không hương khói này đến Bồ Tát cũng không thèm ở lại, ngược lại ở đây có rất nhiều ma quỷ, bất đắc dĩ lắm chúng ta mới phải vào đây trú mưa. E là đêm nay cũng phải qua đêm ở đây mất!”
Dứt lời hai người liền vào bên trong. Sau đó nam tử trẻ liền tiến về phía đống rơm củi mà ta để lại, hắn quay sang ông lão nói, “Có người từng ở đây, chắc không có việc gì đâu”.
Ông lão lắc đầu, “Đi vội như thế, ngoài trởi vẫn đang mưa rầm rã, lúc chúng ta vào đã không có người. Người này nếu không còn ở trong miếu nữa, chỉ sợ là…” Nói xong, ông lão nhìn nam tử trẻ.
Ta không khỏi than thầm. Vốn không muốn làm người khác sợ nên mới trốn đi, bây giờ ông lão này lại dựng chuyện vớ vẩn tự dọa mình.
Nam tử trẻ kia nghe thế cũng thấy có điểm không ổn, vội nhìn bốn phía, lúc sau thấy không có chuyện gì xảy ra mới an tâm.
Sau đó hắn lại nhìn về phía đống củi, “Đống củi này sao lại…”
Hắn còn chưa nói xong thì bỗng có một thứ gì đó đánh úp về phía hắn. Tốc độ thứ này cực nhanh, khiến ta suýt thì không nhìn kịp.
Cũng may ta phản ứng nhanh, vội nhảy xuống chắn trước mặt nam tử trẻ. Thứ kia liền hóa thành một nữ tử ngạo mạn, nàng đứng ở trước mặt ta cười yêu mị.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Bản lĩnh không nhỏ, lại có thể ngăn được ta”.
Ta nhíu mày, “Yêu quái! Ngươi dám đả thương người!”
Nàng ta kiêu căng cười, “Hóa ra là một Phật tử. Tu vi cũng không thấp nhỉ, còn có thể hóa hình người”.
Nàng ta híp mắt, trong mắt không có chút sợ hãi. Ta thấy thế không khỏi hoang mang, xem ra tu vi nàng ta cũng không kém, hơn nữa lại còn nhìn ra thân phận và tu vi của ta, còn ta thì không nhìn ra được cái gì của nàng ta cả.
“Tiểu Phật tử, ngươi ra cũng đúng lúc lắm! Mới vừa rồi đám quỷ kia nói ngươi ở chỗ này nên không tiện ra tay”.
Ta cũng chẳng thèm hiểu ý nàng ta là gì, lập tức đánh một chưởng về phía nàng ta.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nàng ta cười cười, “Ta là Phùng Cơ, ngươi tên gì?”
Ta không đáp, ngưng khí trong tay rồi đánh một chưởng nữa, nhưng nữ tử này thật không đơn giản, chẳng những không né, ngược lại còn bắt được ta.
“Người ta vẫn nói tâm tính của lũ Phật tử các ngươi rất ngây thơ, quả nhiên là vậy!” Phùng Cơ nắm lấy tay ta, khiến ta không thể nhúc nhích. Nàng ta ghé vào tai ta nói, “Tiểu Phật tử, chỗ chúng ta đang cần tìm một tiểu hài tử như ngươi đem về dâng lễ thọ cho Tôn thượng, không phải Phật gia các ngươi luôn mồm nói đến duyên phận sao?! Hôm nay ngươi đã có mặt ở đây thì ngoan ngoan theo ta trở về. Cố gắng khiến Tôn thượng của chúng ta cao hứng, có khi ngươi lại được trọng dụng đấy!”
Lòng ta hoảng sợ, ta còn chưa tìm được Không Giới, bây giờ mà bị bắt đến nơi quỷ quái đó, nếu phải ở đó thật thì làm sao cứu được Lạc Trần nữa đây?
“Tiểu Phật tử?” Phùng Cơ nghiêng đầu nhìn ta, “Sao không nói gì thế? Như vậy đi, coi như nể mặt người, chỉ cần ngươi nguyện ý theo chúng ta, ta sẽ bỏ qua cho hai phàm nhân này”.
Đau đầu…Ta còn phải cứu Lạc Trần, nhưng tính mạng hai người này lại đang phụ thuộc hết vào một câu nói của ta…
“Ngươi lại còn do dự?” Phùng Cơ lạnh giọng, “Rõ ràng là Phật tử mà còn do dự sao?” Nàng ta lại cười ha hả, “Ta biết rồi, hóa ra là ngươi sinh chấp niệm nên không thể quay về Ly Hận Thiên, bây giờ phải lưu lạc ở dưới đây phải không?”
Phùng Cơ thả ta ra, sau đó nắm lấy bả vai của ta, “Vậy cũng tốt, ngươi không còn nơi nào để ở nữa, chỗ chúng ta chuyên thu giữ những người như ngươi. Lại nói, Tôn thượng và ngươi cũng coi như là đồng môn, nhất định người sẽ không bạc đãi ngươi đâu! Theo ta về được không?”
Ta nhíu mày, đồng môn là đồng môn thế nào? Chỗ chuyên thu giữ những người như ta? Không lẽ nàng ta là người của hoang vu chi cảnh?
“Ngươi…Chỗ các ngươi ở đâu?”
Nàng ta nhướng mày, “Đương nhiên là…hoang vu chi cảnh”.
Ta mừng rỡ, đúng là “đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công”. Thật không nghĩ lại trùng hợp đến thế!
“Được! Ta đi cùng ngươi, nhưng ngươi đã đồng ý tha cho hai người này rồi đấy!”
Phùng Cơ gật đầu, “Yên tâm, Phùng Cơ ta cũng không phải là kẻ thích nuốt lời!”
Dứt lời, Phùng Cơ liền thi phép làm hai người kia bất tỉnh, sau đó kéo ta ra phía sau, miệng niệm một tràng khẩu quyết, thoắt một trước mặt chúng ta liền xuất hiện một lỗ hổng.
“Đi thôi!”
Phùng Cơ kéo ta đi vào lỗ hổng. Ta ngẩng đầu nhìn quanh, xem ra hoang vu chi cảnh cũng không trống vắng như lời đồn. Nơi này tuy không có mây phủ trôi dạt như ở trên Tiên giới, nhưng xung quanh cũng có rất nhiều hoa cỏ nở rộ, nông dân trồng trọt, chả khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.
“Đây là…hoang vu chi cảnh?” Ta khó tin nhìn xung quanh.
Phùng Cơ sảng khoái cười, “Khó tin lắm phải không? Lúc mới tới ta cũng thấy thế. Nhưng đây đúng là hoang vu chi cảnh đó! Tôn thượng cố tình biến nơi này giống với nhân gian, sau đó để chúng ta sống cuộc sống bình thường. Chỉ khác mỗi cái là ở đây không ồn ào náo nhiệt như ở nhân gian, bọn ta chỉ bình lặng sống qua ngày thôi!”
Nói xong, nàng ta kéo ta đi về một phía.
“Nhưng cũng không phải toàn đều như thế này. Hoang vu chi cảnh chia làm ba tầng, tầng một là nơi của du hồn và yêu quái, tầng hai là nơi dành cho những người đã phạm phải tội, nhưng bọn họ có tu vi cực cao”.
Ta vẫn mải nhìn ngắm cảnh sắc, nơi này giống như hoàng cung trên nhân gian, có khi còn to và tráng lệ hơn nữa.
“Đây là tầng hai”. Phùng Cơ chỉ vào cung điện trước mặt chúng ta.
“Chúng ta không được qua đó sao?”
Phùng Cơ lắc đầu, “Không được, người trong cung này ngươi tốt nhất cũng đừng tiếp xúc. Bọn họ đều rất phiền toái”. Nói xong nàng ta kéo ta đi về hướng bên cạnh, “Chúng ta qua bên này là được. Ta đưa ngươi đến tầng ba, nơi đó là chỗ ở của Tôn thượng, người bình thường không thể vào đâu!”
Tới nơi, Phùng Cơ bỗng nhiên dừng lại, quay đầu bảo ta, “Đúng rồi, khi gặp Tôn thượng ngươi nhớ rõ phải cung kính, ngàn vạn lần đừng có thất lễ. Tuy Tôn thượng không phải là người hay nổi giận, nhưng tính cách của người cũng rất kì quái. Nếu không cẩn thận chọc người, ngươi nhất định sẽ rất thảm. Đến lúc đó ngay cả ta cũng không cứu được ngươi đâu!”
Ta gật gật đầu, Phùng Cơ hài lòng mỉm cười rồi đưa ta vào kết giới tầng thứ ba.
Tầng ba khác hẳn so với hai tầng vừa rồi, khung cảnh thật giống…giống Ngự Thiên Viên cỡ lớn.
Trên đường đi, tỳ nữ xung quanh đều thi lễ với Phùng Cơ, có thể thấy được địa vị của nàng ta ở chỗ này không hề thấp.
Đi một lúc chúng ta đã vào trong đại điện Tư Phàm Điện.
Trong đại điện không có người, chỉ có một nam tử đang nằm nghiêng trên ghế. Nam tử chậm rãi nhắm mắt, ánh mắt trầm tĩnh, khuôn mặt của hắn khiến ta cảm thấy rất gần gũi thân thuộc, có vài phần giống với Nam Cung…
“Tôn thượng!” Phùng Cơ gọi một tiếng, sau đó nháy mắt ra hiệu với ta.
Ta vội gật đầu, cũng làm theo, gọi hắn một tiếng “Tôn thượng!”
Lúc này nam tử mới từ từ mở mắt, ngồi dậy nhìn ta, trên môi hắn bỗng hiện ra ý cười quỷ dị.
/126
|