Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 269 - 270

/281


Nàng chịu không nổi, nàng không thể tiếp tục chịu sự tra tấn như thế này nữa, nàng phải rời khỏi hắn, nhất định là ngày mai.

“Đến tột cùng em muốn anh phải làm thế nào? Em nói cho anh biết đi. Em muốn anh phải làm gì?” Hắn nắm cánh tay của nàng, hai tròng mắt lướt qua thần sắc thống khổ “Trái tim em luôn xa cách anh, em ở bên anh nhưng tại sao anh luôn cảm thấy em ở xa, xa lắm……”

“Trái tim tôi như thế nào đâu có quan trọng, tôi đã đồng ý anh, như vậy còn chưa đủ sao?” Nàng thở dài, cố gắng thản nhiên.

“Em cho rằng anh chỉ là hứng thú với thân thể em?” Đôi mắt hắn co lại như đau đớn, tiếng nói hỗn loạn “Em không hiểu sao, trên đời này còn rất nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn em gấp trăm lần, anh vì cái gì lại chỉ cần có em? Mấy ngày nay anh đã tỉ mỉ che chở, cẩn thận lấy lòng em, chẳng lẽ em còn không hiểu được anh vì cái gì lại phải làm như vậy sao? Cũng là căn bản em cố ý không hiểu lòng anh……”

“Vậy anh lẽ ra nên đi tìm những người phụ nữ tốt hơn tôi, vì sao còn muốn quấn quít lấy tôi? Doãn Lạc Hàn, anh hận tôi cái gì? Tôi rốt cuộc đã đắc tội anh cái gì ? Anh nói đi, nói đi……”

Nàng khóc òa, lớn tiếng nói, nước mắt làm nhòe đi cả con mắt, nàng hung hăng lấy tay lau đi, nhưng càng lau lại nước mắt lại càng chảy òa…

Nàng không muốn khóc trước mặt hắn, thời gian qua mặc kệ hắn có thế nào, nàng cũng không để hắn nhìn thấy nàng khóc, nhưng là lúc này đây, nàng không khống chế được chính mình. Lòng của nàng đau, đau quá, đau đến sắp chết đi, hình ảnh trên tờ báo kia đối với nàng thật sự là một cú shock quá lớn. Ngày mai chính là ngày tận thế của nàng, Chỉ Dao hôm nay luôn luôn gọi điện thoại cho nàng, hôm nay nàng tránh được, nhưng còn ngày mai? Ngày mai nàng phải làm thế nào đây?

“Không… đối với em, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.” Hắn nổi giận gầm nhẹ, kéo chăn ra khỏi gương mặt nàng, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào gương mặt phủ kín nước mắt của nàng “Có phải em trách anh lúc trước đã đối xử với em như vậy, nên hiện tại không thể chấp nhận anh?”

“Đúng.” Nàng không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn “Nếu đổi lại là anh, anh sẽ có thể yêu một tên ma quỷ đã từng tra tấn anh sao? Hắn chiếm đoạt anh, lại đem anh không chút lưu tình đá xuống giường, đem anh trở thành công cụ làm ấm giường tùy ý làm nhục, hạ thuốc mê vào rượu để đem anh cho người khác đạp hư…… anh có thể sao?”

Hai tay hắn nắm tay nàng khẽ run run, trầm mặc không nói nhìn chằm chằm nàng, con mắt thâm sâu không thấy đáy hiện lên nhiều thần sắc phức tạp: mâu thuẫn, mê mang, đau đớn, chua xót, cuối cùng toàn bộ trở thành một cảm xúc phức tạp.

Nàng một hơi nói xong, ngực kịch liệt phập phồng, mỗi một hình ảnh đều rõ ràng hiện ra ở trong đầu nàng, có lẽ cả đời này cũng không bao giờ có thể quên được những khuất nhục đó. Hai tay bàn tay to của hắn nắm lấy, móng tay nàng thật sâu đâm vào lòng bàn tay hắn, nhưng hắn chỉ im lặng, một chút nhăn mặt cũng không có.

Qua một lúc lâu sau, hắn khàn khàn tiếng nói mở miệng “Từ giờ trở đi, anh sẽ bù đắp cho em… Em muốn gì? Hay là anh đồng ý với em ba nguyện vọng…..”

“Không cần, tôi không……” Những đau khổ mà nàng đã phải chịu hắn nghĩ chỉ một chữ bù đắp là có thể quên hết sao? Nàng không chút suy nghĩ liền nói câu từ chối, trong đầu phút chốc lóe lên ánh sáng, vội vàng sửa lại “Nguyện vọng gì cũng được? Anh sẽ không trở mặt chứ?”

Trên mặt hắn hiện ra thần sắc cảnh giác, hắn nhíu mày nói “Trừ khi em nói muốn rời xa anh, những cái khác anh đều có thể đồng ý.”

“Đương nhiên, tôi sẽ không nói chuyện đó.” Nàng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nói “Nguyện vọng trước tiên của tôi là ngày mai anh trăm ngàn lần cũng không được nói chuyện giải trừ hôn ước với Chỉ Dao.”

“Em có biết em đang nói cái gì không?” Hắn nhíu mày, hắn rất yêu người con gái này. Trước đây, hắn thừa nhận mình đã tham lam, cũng quá ích kỉ, một mặt muốn cùng Chỉ Dao bảo trì tốt một hôn nhân chính trị, một bên lại muốn thực hiện tâm nguyện của chính mình có được người con gái trước mặt.

Nhưng là, khi tờ báo xuất hiện, nàng trốn trong chăn khóc, hắn nghe tiếng khóc nức nở thút thít, ngực lại đau đớn từng đợt, rất đau… Lui trở lại phòng khách, hắn rút một cây xì gà, cuối cùng quyết định, chuyện này là hắn khơi mào, đương nhiên phải do hắn giải quyết, hắn sẽ cùng với Chỉ Dao giải trừ hôn ước, tuy rằng làm như vậy có lẽ sẽ làm tổn thương đến Chỉ Dao, nhưng hắn không thể không quyết tâm… dù thế nào hắn cũng không thể để nàng đau lòng.

Hắn âm trầm “Em nói em sẽ không rời xa anh, nhưng em lại muốn anh đồng ý không cùng Chỉ Dao ngả bài, em thật sự cam tâm cả đời làm tình nhân thôi sao?”

Đương nhiên là không, nàng ở trong lòng lạnh lùng nói, nhưng là nhất tưởng đến kế hoạch ngày mai, máu trong toàn thân lập tức sôi trào lên, nàng trấn định một chút cảm xúc, liếc mắt nhìn hắn “Anh chỉ cần trả lời tôi nguyện vọng này anh đồng ý hay không.”

Hắn mím môi, thẳng tắp nhìn nàng ánh mắt sáng ngời. Người con gái này chính là độc dược, là điểm yếu của hắn, hắn càng lúc càng hiểu được điều này.

Nàng là người con gái quật cường nhất mà cũng dịu ngoan nhất hắn từng gặp qua, nàng bướng bỉnh cá tính thường thường làm hắn căm tức vạn phần, hận không thể từ bỏ nàng, nhưng là hắn cũng biết, hắn không thể ly khai nàng, hắn yêu người con gái này, hắn thậm chí bắt đầu mê luyến sự quật cường của nàng, không tự chủ được muốn che chở nàng, yêu thương nàng.

“Anh đồng ý nguyện vọng thứ nhất của em.” Hắn sảng khoái đồng ý, kỳ thật hắn chính là âm thầm mưu tính chờ sóng gió lần này qua đi, hắn sẽ tìm thời điểm thích hợp cùng Chỉ Dao nói chuyện.

“Còn hai nguyện vọng, tôi nhất thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh biết.” Nàng cụp mắt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay nóng ấm của hắn.

Tờ báo ngày hôm nay đối với Chỉ Dao chắc chắn đã là một cú shock lớn, nếu Doãn Lạc Hàn lại nói đến chuyện từ hôn, Chỉ Dao nhất định sẽ chịu không nổi đả kích này, hiện tại Doãn Lạc Hàn đã đồng ý không đề cập tới chuyện từ hôn, nhưng lòng của nàng vẫn như là treo ở giữa không trung, vô cùng bất ổn… ngày mai nàng phải đối mặt với Chỉ Dao thế nào đây?

Lại một đêm đầy ác mộng, khi nàng mở mắt rời giường, đứng dậy đầu lại choáng váng vô cùng, miễn cưỡng lại phải ngồi xuống, sau lưng đột nhiên ấm áp, hắn ôm nhẹ nàng từ phía sau, đem nàng tiến vào trong lòng.

Cằm đặt trên vai nàng, hắn vùi đầu vào cổ nàng, khuôn mặt tuấn tú cọ cọ, đôi môi nóng bỏng mê luyến trên da thịt trắng nõn “Lần này em hãy nghe anh, hôm nay xin phép nghỉ ở nhà, đừng đi làm.”

Cằm đặt trên vai nàng, hắn vùi đầu vào cổ nàng, khuôn mặt tuấn tú cọ cọ, đôi môi nóng bỏng mê luyến trên da thịt trắng nõn “Lần này em hãy nghe anh, hôm nay xin phép nghỉ ở nhà, đừng đi làm.”

“Không, tôi muốn đi.” Nàng lắc lắc đầu, trầm hít vào một hơi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hôm nay nàng chạy thoát, nhưng ngày mai sẽ ra sao, cũng muốn như vậy vẫn trốn tránh sao? Nếu vậy khi nào thì mới có thể kết thúc?

Hắn trầm ngâm một hồi, buông tay nàng, đem nàng quay lại hướng hắn “Nếu có chuyện gì không ổn, hoặc là Giản Quân Dịch tìm em nói chuyện, em phải gọi điện thoại nói cho anh biết, anh sẽ ra mặt nói chuyện với anh ta.”

“Không……”

Nàng còn muốn nói cái gì, hắn lập tức ngăn chặn, ngữ khí quyết đoán “Chuyện này đừng tranh luận, anh hiểu con người Giản Quân Dịch, anh ta không dễ đối phó như em nghĩ đâu, em không phải đối thủ của anh ta, anh ta chỉ cần nói mấy câu có thể dễ dàng nhìn nét mặt em rồi biết bí mật.”

Nàng tự hỏi một chút, thuận miệng đồng ý “Được rồi. Tôi phải dậy thôi, đi làm bị muộn rồi.” Nàng rời khỏi vòng tay đang ôm ấp của hắn, hắn theo sau cũng rời khỏi giường.

Nàng từ toilet đi ra, hắn đang mặc âu phục. Nàng thở ra một hơi, nghĩ đến kế hoạch của chính mình sắp thực thi, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp mà lo lắng…

Nàng mở tủ, lấy cravat cho hắn, tiến đến gần hắn, hắn hạ mắt nhìn xuống, trong đôi mắt hiện lên ý cười.

Hắn cúi đầu, nhìn nàng thuần thục đeo cravat, lại theo thói quen sửa sang lại quần áo cho hắn. Nàng vừa dừng tay, đôi tay rắn chắc của hắn lập tức ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng, lửa nóng từ hắn bao phủ lấy nàng.

Nàng im lặng trong lòng hắn, mặc hắn hôn sâu, nàng thậm chí chủ động mở miệng ra, nghênh đón hắn triền miên hôn nồng nhiệt. Hắn vốn nghĩ sẽ chỉ hôn nhẹ nàng để thỏa cả một ngày không được nhìn thấy nàng, nhưng nay là nàng chủ động tựa hồ kích thích hắn, hắn không tự giác siết vòng tay ôm chặt eo nhỏ của nàng, làm cho thân thể mềm mại của nàng càng ép chặt vào hắn, ấm áp đầu lưỡi lướt qua hàm răng của nàng, chặt chẽ cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, thăm dò khoang miệng ngọt ngào của nàng.

Nhưng mà nàng thật quá thơm ngon, hắn giữ lấy cái ót của nàng, bừa bãi hôn cuồng nhiệt, nàng mỗi một tấc tựa hồ đều bị hắn dã man chiếm lĩnh, nàng nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, không khỏi bắt đầu đáp lại hắn hôn, thân mật dây dưa. Hồi lâu sau, nàng sắp hít thở không thông, hắn mới rời đi, cùng nhau thở hổn hển.

Nàng hít thở không thông đầu chóang váng, mềm mại ghé vào ngực hắn thở, hắn ôm lấy nàng, hơi thở cũng gấp gáp, phát ra một tiếng cười khẽ thỏa mãn “Huyên, em hôm nay rất tích cực.” *Sax, Hàn ca thật là……….. =))*

Nàng dần hít thở, không biết chính mình sao lại làm vậy, như thế nào trở nên chủ động, có lẽ trong tiềm thức đó chính là lời ly biệt của nàng.

“Bây giờ mới là buổi sáng, nhưng là anh đã bắt đầu chờ mong ban đêm tiến đến.” Hắn ái muội nói nhỏ, nâng lên khuôn mặt hồng hào của nàng, cánh hoa sưng đỏ không tha duyện hôn, đôi tay lướt vào trong áo, làm càn tham lam trong quần áo của nàng.

“Đừng náo loạn, tôi đi làm bị muộn rồi.” Nàng vuốt ve hắn không an phận, chạy ra phòng ngủ, đáy lòng đột nhiên lướt qua một cảm giác mất mát, thật sự cứ như vậy ly khai sao?

Nàng đi hướng sofa cầm lấy túi xách, vô thức lấy tay đặt lên trái tim, trong lòng rối loạn, nàng đáng lẽ phải bắt đầu hưng phấn cùng chờ mong mới đúng, như thế nào trong lòng lại như là thiếu mất một khối, cảm giác mất mát đột nhiên không thể ức chế nhanh chóng chiếm lấy lồng ngực.

“Huyên, em làm sao vậy?” Hắn nhíu mi, đi nhanh tới, một chút đỡ lấy nàng, thương tiếc ánh mắt nhìn về phía tay nàng đang đặt ở trước ngực “Có phải hay không thấy không thoải mái? Chắc là đói bụng rồi, tối hôm qua em chưa ăn bữa tối, vẫn là ăn xong rồi bữa sáng rồi hãy đi.”

“Không được, tôi không sao, tôi sắp đến muộn rồi.” Nàng khẽ đẩy hắn ra, hắn chặt chẽ bắt lấy cánh tay của nàng.

“Không được, em ăn xong bữa sáng hãy đi, anh đi làm phần sandwich cho em.” Hắn ngữ khí không cho nàng do dự, lôi kéo tay nàng vào phòng bếp.

Hiện tại chỉ cần nhanh chóng bước ra khỏi cửa nhà trọ, từ nay về sau nàng có thể thoát khỏi hắn, trong lòng có thanh âm lớn tiếng nhắc nhở nàng như vậy.

Nhưng là lúc này tâm tình nàng bỗng trở nên phức tạp vô cùng, nàng vô thức ôn nhu nhìn hắn. Doãn Lạc Hàn chưa từng nhận được ánh mắt như vậy của nàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, như có một dòng nước ấm theo tâm khảm nhộn nhạo đến toàn thân, thoáng chốc lại hòa thành một dòng điện kỳ dị tràn đầy trong thân thể kích thích từng tế bào. Nàng không thể khống chế được chân mình, không tự chủ theo hắn đi vào.

Hắn kéo nàng ngồi ở trên bàn cơm, xoay người đem cho nàng một ly nước “Uống nước trước khi ăn rất tốt, em đợi một chút, bữa sáng sẽ có ngay.”

Nhìn hắn một người đàn ông mạnh mẽ đứng ở bồn rửa rau xà lách, nhớ tới hắn lần trước vì nàng mà làm bít tết, hi sinh mấy cái bát, nàng rốt cuộc ngồi không yên, xắn tay áo đi qua.

“Vẫn là để tôi.”

“Em đang không khỏe, cứ ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi, năm phút nữa là được.” Hắn thấy tay nàng muốn đoạt lấy rau xà lách, nhìn nàng một cái, đôi môi hoàn mĩ mỉm cười “Có thể làm bữa sáng cho người mình yêu, anh vui còn không hết.”

Nàng thấy chấn động một chút, ngực nhất thời như là bị một loại lực mãnh liệt va chạm, rất đau… nàng cắn môi, không ngừng lui về phía sau .

Đừng… đừng nói như vậy, cũng đừng săn sóc nàng như thế……. nàng sẽ rời bỏ hắn, như vậy sẽ làm nàng có cảm giác tội lỗi thương cảm vô cùng.

Quả nhiên không đến năm phút đồng hồ, một phần sandwich nhẹ nhàng đặt ở trước mặt nàng trên bàn cơm, nàng nhìn chiếc sandwich to trước mặt, lại nhìn hắn đứng ở bên cạnh nàng mặc âu phục màu đen vây quanh là tạp dề, không khỏi xì cười ra tiếng.

Hắn dường như ngại ngùng nói “Anh… anh chỉ nói sẽ làm bít tết ngon, sandwich anh không thạo lắm. Em cứ ăn tạm một chút cho đỡ đói đi. Bữa tối anh sẽ làm bít tết thật ngon cho em, coi như bồi thường.”

Nghe được hai chữ “Bữa tối”, nàng đang cười phút chốc ngừng lại, nàng và hắn cơ bản sẽ không còn cái gọi là bữa tối, đây chính là bữa sáng cuối cùng bọn họ còn ở bên nhau…

Nàng buồn cúi đầu, cầm lấy miếng sandwich to bự lên, mở lớn miệng dùng sức cắn xuống.

*Đọc chương này thương chị 1 phần, thương anh 2 phần… Tội Hàn ca quá TT_______TT*


/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status