“Được, thúc yên tâm.”
Hạng Ý lặng lẽ đánh xong dòng chữ này, đưa tay khép laptop lại, đôi mắt đen láy thoảng qua tia mê mang. A Mục thúc đứng bên cạnh lo lắng cúi người nhìn cậu, “Tiểu thiếu gia, cậu…”
Hạng Ý tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chậm rãi đứng lên, giọng trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì, “A Mục thúc thúc, thúc yên tâm, cháu sẽ không mềm lòng, cũng sẽ không buông tha bất cứ ai.”
Nhưng A Mục lại lắc đầu, nhìn Hạng Ý đau lòng nói, “Thật ra Tiểu thiếu gia, Đội trưởng không hiểu cậu, A Mục vẫn hiểu cậu hơn.” A Mục cụp mắt, thở dài một tiếng, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu và… Mạc Bắc, khi ấy hai người chỉ lớn chừng này,” A Mục cười cười, lấy tay minh họa, “Lúc đó hai người mặt đầy bụi bặm, từ biên giới chạy tới đây, cả người thương tích, nhưng mà người đó thật sự che chở cho cậu, cậu cũng…” A Mục chợt dừng một chút, cười khổ, “Tiểu thiếu gia, kỳ thật bây giờ nhìn cậu như vậy, A Mục rất khó chịu.”
Hạng Ý trầm lặng, con ngươi đen nhánh rủ xuống, ngón tay vô thức đưa lên, chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, sau đó tựa như chợt lấy lại tinh thần, lập tức buông tay cười lạnh một tiếng, “Những thứ đó cũng chỉ là giả dối, hành động của người kia luôn luôn rất tốt…” Hạng Ý nhắm hai mắt, lúc mở mắt ra thần sắc trở về như thường, “Tôi không thể thường xuyên tới đây, nếu Sở Mặc thúc có tin gì mới, nhớ nói tôi biết.”
A Mục thấy cậu chuyển chủ đề khác, cũng không dám nói tiếp, nhẹ gật đầu, “Cậu đừng lo, tôi sẽ tránh tín hiệu quấy nhiễu của bọn họ, sẽ không để Hạng Khôn phát giác.”
Hạng Ý ừ một tiếng, vẻ mặt bình thường, nhưng A Mục lại cảm thấy không khí quanh cậu trống vắng rất nhiều, cũng lạnh lẽo rất nhiều. Người này, càng lớn càng khiến hắn có cảm giác trống trải, nhưng A Mục không biết phải an ủi cậu thế nào, người này là lạnh ở trong tim, là nơi mà ánh mặt trời căn bản không chiếu tới được. A Mục nhìn bóng lưng cao lớn nhưng lạnh lùng của Hạng Ý, rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi hai người ra khỏi phòng bí mật, A Mục khóa kỹ cửa sắt, lúc này mới nhìn sang phòng khách, Tháp Tu Á vẫn đang ngồi tư thế đàng hoàng, giống như ban nãy, vẫn bất động mà cầm chén trà. Nghe thấy âm thanh, hắn bỗng nhúc nhích, chậm rãi ngẩng đầu, nhưng trong con mắt màu lục kia không hề có bi thương hay tuyệt vọng, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ, sau đó hơi híp một cái.
“Hạng Ý.” Hắn rốt cuộc cũng bỏ chén xuống, đứng lên. “Canh bạc này của cậu, tôi đồng ý.” Hắn bước tới một bước, bước chân ổn định ưu nhã, tựa như hòa hợp với khí chất cao quý ở bên trọng, động tác vươn tay nhấc chân tỏa ra một vẻ quý tộc mê người, “Cậu giúp tôi giết chết tên sát thủ kia, phần còn lại, tôi sẽ từ từ điều tra. Một ngày nào đó tôi sẽ đích thân đoạt lại những thứ thuộc về mình, sau đó, cùng cậu hưởng số tài lộc kia. Nhưng giao dịch này tôi chỉ có thể hứa bằng lời, hiện tại tôi hai bàn tay trắng, cậu còn sẵn lòng hợp tác không?”
Không hổ là người từng muốn tranh cử vào nội các, trong thời gian ngắn như vậy đã bình tĩnh lại, phân tích lợi và hại, tìm ra con đường an toàn và có lợi nhất. Xem ra hắn vẫn còn bán tính bán nghi đối với lời nói của cậu, cho nên cũng chỉ hứa cho cậu một lâu đài không khí, giao dịch công bằng sao?
Hạng Ý cười nhẹ một tiếng, nhìn ánh mắt của Tháp Tu Á lại có thêm chút hảo cảm, cậu vươn tay, nhìn ánh mắt cảnh giác của Tháp Tu Á, mỉm cười nói, “Đương nhiên sẵn lòng.”
Tháp Tu Á đứng thẳng lưng, vừa định bắt tay, lại nghe tiếng Hạng Ý thở dài, “Cậu thật, không cần cường điệu hóa như vậy.” Hắn bất ngờ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt có chút ôn hòa của Hạng Ý, “Tôi thật lòng muốn giúp cậu. Có một người bạn để dựa vào, không tốt sao?”
“Bạn?”
“Ừ, không phải là đồng minh, là bạn bè.”
Tháp Tu Á nhìn đôi mắt Hạng Ý cong lên vì mỉm cười, tuy vẫn tối đen, nhưng hiếm thấy đã có chút độ ấm, không còn âm trâm như vậy. Một lát sau, hắn mím môi, bả vai bình tĩnh lại, cảm thấy bàn tay được Hạng Ý nhẹ nhàng nắm lấy, độ ấm áp trong lòng bàn tay cậu truyền sang, thật sự cảm thấy trong lòng không còn lạnh đến vậy. Hắn vô thức trở ngược cầm lại bàn tay Hạng Ý, rốt cuộc cũng nghiêng đầu cười, dáng tươi cười không hề nặng nề.
“Được, bạn bè.”
Hạng Ý cười gật đầu, nắm chặt bàn tay gầy gò bên trong, nụ cười càng rõ ràng hơn, chẳng qua đồng tử khó phát hiện khẽ rụt lại, thoáng chốc khôi phục bình thường.
***
Tháp Tu Á liền được gửi gắm cho A Mục, người kia nhìn tuy gầy gò, đầu óc cũng rất thông minh, có một loại sức mạnh ẩn chứa bên trong người đó, Hạng Ý biết lúc này đã thật sự tìm đúng người để hợp tác, phải nói là, đã tìm đúng một người gọi là “Bạn bè”. Hạng Ý nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Tháp Tu Á, cảm thấy buồn cười, nhịn không được đè thấp cổ họng cười lạnh một chút.
Thông minh, vậy thì sao, lạnh đã quen, có một chút ấm áp liền dốc sức liều mạng nắm lấy, có một số việc thậm chí là nhìn thấu, nhưng vẫn rơi vào, theo bản năng muốn tin tưởng vào một ảo giác.
Hạng Ý đi dưới ánh đèn đường, bàn chân bước đi trên con đường quen thuộc, mỗi ngày, cùng một đôi chân đi trên cùng con đường, bước đi bảy năm, người rốt cuộc cũng không phải là người kia. Cậu dừng chân một lát, trầm lặng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó cười cười giống như tự giễu, lần nữa nhấc chân bước đi.
Rút ra điếu thuốc trong túi áo đốt lên, trong làn khói mờ ảo cậu mơ màng như được nhìn thấy dáng hình của Mạc Bắc. Người kia vẫn luôn tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác, cho nên mới rời đi một cách dứt khoát như vậy, có lẽ hắn vốn cũng không quan tâm đến cậu, có lẽ giống như hắn nói, hắn căn bản không thích cậu, chẳng qua xem cậu như là em trai, theo thói quen nuông chiều cậu mà thôi.
Hạng Ý nhìn sao sáng trên bầu trời đêm, trái tim bỗng dưng cảm thấy có chút đau, đóm lửa lặng lẽ cháy lên giữa hai ngón, giống như cậu, nền trời đêm chỉ có vài ngôi sao như vậy, không biết khi nào đã bị lạnh giá che mắt. Hai điểm sáng, nhìn thấy cách nhau không xa, nhưng lại là trời và đất, cả đời cũng không đến được cùng nhau.
Cậu cười dập tắt đốm lửa trong tay, tiện thể giẫm cho dẹp.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, Hạng Ý nhìn đồng hồ đeo tay một cái, gần mười hai giờ rồi, nếu là ngày thường, chỉ có thể là Mạc Bắc gọi đến, cậu cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, đã đến lúc này rồi, còn nhớ đến những thứ không có để làm gì. Vừa đi vừa nghe điện thoại, vừa mới mở lên, bên kia liền có giọng nói xôn xáo, “Đại ca đại ca đại ca!”
“…” Hạng Ý cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị giảm thọ, cậu nhíu lông mày, hừ lạnh một tiếng, “Cái gì.”
“Kia kia kia,” Bên kia vò đầu bức tai, “Không thấy Tháp Tu Á đâu, em vừa đến bệnh viện, nhìn thấy ống tiêm bị rút ra hết, không thấy cậu ấy đâu!”
Nửa đêm nửa hôm, cậu chạy đến phòng bệnh người ta làm gì… Hạng Ý không nói nên lời, không thể lý giải suy nghĩ kỳ lạ của Ô Lỗ Cáp, chỉ có thể tức giận nói, “Thương tích của cậu ta gần như tốt rồi, muốn đi đâu, cậu quản nhiều làm gì.”
“A hả?” Ô Lỗ Cáp trì trệ, sau khi kịp phản ứng thì giọng nói nhỏ hơn, ngơ ngác, “Nói, nói là nói như vậy…”
“Ừ, cứu được người là tốt rồi, cậu còn muốn người ta báo ân?”
“Không có không có, em không nghĩ tới báo ân gì, chỉ là…”
Hạng Ý không muốn nói nhiều, nói tiếp chỉ sợ có sơ hở, liền không kiên nhẫn hừ một tiếng, “Vừa lúc, cậu nói với bệnh viện, làm thủ tục xuất viện, cậu ta bị thương ở nơi đó, cậu đừng quá lộ liễu, dùng tên giả, đừng làm sai.”
“Ừ…” Ô Lỗ Cáp như có hơi ỉu xìu, buồn bã lên tiếng.
Hiếm khi tên này an tĩnh như vậy, Hạng Ý cảm thấy thật vi diệu, lại nghe bên kia khẽ nói, “Cậu ấy rất thông minh, em tùy tiện hỏi vài bài toán, cậu ấy đều biết, muốn đi… Chắc chắn có thể đi.”
Hạng Ý nghe tới toán học, ngẩn người, bỗng nhiên suy nghĩ tới gì đó, dừng chân lại, màu mắt hơi trầm xuống, “Ô Lỗ Cáp.”
“Hả?”
“Lần trước cậu nói, muốn học cùng đại học với tôi đúng không.”
Bên kia ngơ ngác, như là sống lại, giọng lập tức cao lên, “Đúng vậy đúng vậy, đại ca, nghĩ ra rồi sao?”
“Ừ,” Hạng Ý vô thức nắm chặt điện thoại, trong đôi mắt là hình sáng Sao Bắc Cực, cậu im lặng một hồi, cuối cùng khẽ nói ra, “Nam Mĩ, Đại học Sao Paulo.”
***
Ngay lúc này ở Sao Paulo đầy nắng chói chang, bầu trời không mây. Thời tiết giữa trưa là lúc tốt nhất, ấm áp, trong không khí ẩm ướt lơ lửng tầng hơi nước, đi bộ dưới ánh nắng cảm giác thật hưởng thụ. Vài người đàn ông Brazil dừng xe trước cửa của một nhà hàng nổi tiếng, người đi đầu vận áo màu trắng, rất trẻ tuổi, khí chất cũng rất xuất trần, trông vô cùng nho nhã, nhưng lại mờ ảo toát ra một cường thế mạnh mẽ, tựa như một vỏ kiếm tinh xảo vô hại, nhưng bên trong lại cất giấu lưỡi dao sắc bén. Nhiều người đi theo phía sau người đó, biểu hiện đều vô cùng sung sướng, nhân viên phục vụ của nhà hàng nhanh chóng tiếp đón, dẫn họ đến phòng dành cho khách VIP. Món ăn đã chuẩn bị tốt nhất, mọi người đi đến bên cạnh bàn ăn, đến khi người đàn ông áo trắng kia ngồi xuống, mấy người còn lại mới lần lượt ngồi xuống theo.
“Mạc tiên sinh, nơi này đồ ăn rất không tồi, đều là món đặc sản của Brazil, tuyệt đối là…”
“Nhà hàng nổi tiếng.” Mạc Bắc cười cười, nâng ly rượu vang trong tay lên, lắc lắc đối với Âu Dạng, “Tôi định xem xem, anh còn có thể tìm tiếp đến khi nào.”
Mấy người cười lên, khiến cho Âu Dạng đỏ mặt, có chút xấu hổ. Mạc Bắc nâng ly rượu, nhìn mọi người đang ngồi cười nói, “Hôm này thật sự hả hê lòng người, chiến thắng lần này toàn bộ nhờ vào công của mọi người. Mạc Bắc thay mặt Hạng gia xin chân thành cảm ơn đến từng người.” Nói xong, hắn đứng lên, tất cả mọi người cũng vội vàng nâng rượu đứng dậy, “Nào, chúc mừng chiến thắng, cheers!”
Nói xong, hắn đi đầu uống cạn ly rượu, thần sắc chưa bao giờ lộ ra quá mức. Mọi người ở đây đều có hơi bất ngờ, Mạc Bắc trước giờ vẫn luôn điềm đạm mỉm cười, lúc này hăng hái, thấy vậy mọi người cũng trở nên hứng khởi nhiệt tình. Âu Dạng bên tay trái uống cạn rượu, cười đắc ý nói, “Mạc tiên sinh, chiêu này hôm nay của anh thật sự quá tuyệt, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của đám người kia, hặc hắc, thật là phấn khích, tuyệt vời!”
“Đúng thế, cái lũ khốn kia nấp trong bóng tối giày vò chúng ta mấy năm nay, chưa bao giờ dám giao đấu trực diện, chỉ biết đâm sau lưng chúng ta, ông đây chịu đủ rồi!”
Mọi người bảy mồm tám lưỡi sôi nổi làm vẻ hưng phấn lẫn phẫn nộ, Mạc Bắc cười lắng nghe bọn họ nói, uống thêm vài ly nữa mới cuối cùng an ổn ngồi xuống dùng bữa. Thật lâu rồi hắn không vui vẻ như vậy, loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này, đã lâu lắm rồi. Âu Dạng ở bên cạnh liên tiếp ngăn không cho Mạc Bắc uống rượu, nhưng dường như người này rất vui vẻ, ai mời cũng không từ chối, uống đều sảng khoái hơn ai khác, Âu Dạng thấy vậy liền hãi hùng, âm thầm rơi lệ.
Nhóm người vui mừng cả đêm, đến khuya cuối cùng mới tan tiệc. Mạc Bắc uống đến độ hai má đỏ hồng, nhưng đỏ thì đỏ, cả người vẫn còn rất tỉnh táo, Âu Dạng không ngờ tửu lượng của người này thế mà cao đến vậy. Nhưng mặc dù người không say, chân lại mềm nhũn, Âu Dạng dìu hắn lên lâu, Mạc Bắc có chút xấu hổ, cười ha ha, khuôn mặt ửng hồng, thân thể còn hơi nóng ấm lên, đôi mắt lại đen láy óng ánh, giống như hai khối thạch anh, cả người đều trở nên gợi cảm hơn so với bình thường, Âu Dạng cảm giác chân của mình cũng muốn nhũn ra rồi, không uống bao nhiêu, thế mà mặt cũng bắt đầu đỏ lên theo.
“Tiểu Ý…”
Âu Dạng đang bước đi, đột nhiên sững sờ, được rồi, hóa ra là ngoài mặt thanh tỉnh, bây giờ vẫn có một chút say, Âu Dạng không biết hắn đang gọi tên ai, đành phải dìu lấy tay của hắn, chậm rãi bước đi.
“Tiểu Ý, y đang làm gì nhỉ?” Mạc Bắc nghiêng đầu, nhìn Âu Dạng ngẩn người, “Anh nói xem y đang làm gì đây?”
Âu Dạng bị nhìn đến tim đập thình thịch, vô thức nuốt nước miếng, “A, ngủ? Ha ha, ngủ rồi.”
“À…” Mạc Bắc ngửa đầu ra sau, thiếu chút nữa té ngã, Âu Dạng vội vàng đỡ lấy, rồi lại chợt thấy khóe mắt của hắn dường như chảy xuống một giọt nước, gã ngây ngẩn cả người, bỗng nghe người nọ lẩm bẩm nói, “Y đang ngủ sao? Tôi đều… Ha…, tôi đều ngủ không được.” Hắn mơ màng chớp mắt mấy cái, “Anh rốt cuộc ngủ không được…”
Âu Dạng ngơ ngác nhìn giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của hắn, chậm rãi chảy dọc theo gương mặt thấm vào giữa cổ áo, lắng nghe giọng nói mang theo hơi rượu dường như có chút nghẹn nào của hắn, “Tiểu Ý, anh ngủ không được rồi…”
Bước chân Âu Dạng nặng nề, cánh tay cứng ngắc, gã ngây người hồi lâu, mới rốt cuộc dìu Mạc Bắc đi tiếp lên lầu.
Dọc đường đi, gã chỉ nghe được tiếng hắn từng lần thì thầm một cái tên, hai chữ, âm thanh rất dịu dàng, nhưng không biết vì sao, nghe vào trong tai khiến gã cảm giác rất khó chịu.
Vất vả đem Mạc Bắc vào trong nhà, chỗ ở của Mạc Bắc là do tự tay gã thu xếp, chìa khóa đương nhiên cũng có một cái chuẩn bị trước. Gã mở cửa đỡ hắn vào trong nhà, cẩn thận đặt hắn lên giường, lúc này Mạc Bắc đã an tỉnh lại, không nói gì thêm nữa, chỉ nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Âu Dạng, vẻ mặt có chút mê mang.
“A, Mạc tiên sinh.” Âu Dạng gãi đầu, “Vậy anh nghỉ ngơi nhé, tôi đi đây ha ha, ngày mai anh cứ ngủ ngon, không cần dậy sớm, tôi có thể thu xếp được…” Còn chưa nói xong, bỗng nhiên người trên giường cười ha ha, chỉ là tiếng cười khẽ, không có cảm giác vui vẻ, Âu Dạng đau lòng, vô thức đến gần một bước, lại một bước, cẩn thận cúi người bên cạnh giường, “Mạc tiên sinh, anh sao vậy?”
Mạc Bắc ngưng cười, ngẩng đầu nhìn gã, “Tới nơi này, thật tốt.”
“Hả?”
“Thật tốt, ha ha, thật tốt…” Mạc Bắc thì thầm nói, Âu Dạng không rõ cho lắm, chỉ cảm thấy người trước mặt này làm tâm gã thấy đau, hoàng toàn hoảng.
Đương lúc không biết phải làm sao, cả người Mạc Bắc bỗng nhiên co rụt một cái, Âu Dạng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy người nọ cuộn mình lại, một tay gắt gao đè lồng ngực, hình như theo bản năng mà cắn môi, hô hấp đột ngột trở nên dồn dập. Âu Dạng lại càng hoảng sợ, mặc kệ phép lịch sự gì, vội vàng ngồi lên giường, sốt ruột lay lắc hắn, “Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh, anh sao vậy?”
Mạc Bắc cắn chặt môi, mồ hôi lạnh tuôn xuống từ thái dương, cau chặt mày, chỉ không ngừng lắc đầu, “Không, không sao…”
Toàn bộ mặt hắn trở nên trắng bệch, đến cả bàn tay ôm ngực cũng nổi đầy gần xanh, rõ ràng là đau đến điên cuồng, Âu Dạng sợ tới mức giọng phát run, “Mạc tiên sinh, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Gã vội vàng khom lưng, do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy Mạc Bắc, giúp hắn đè lồng ngực, “Đau tim sao? Hay là dạ dày? Có phải do uống nhiều quá không?”
Mạc Bắc chỉ liên tục lắc đầu, dường như đau đến cùng cực rồi, thân thể bất giác co quắp một cái. Cánh tay Âu Dạng run lên, hoang mang đứng dậy, định ôm hắn đến bệnh viện, nhưng vừa cúi người, bỗng nhiên có luồng ánh sáng lóe lên, chợt xuất hiện khiến Âu Dạng nhắm mắt lại theo phản xạ.
Đến khi mở mắt ra, Âu Dạng ngẩn cả người.
Một luồng ánh sáng vây quanh vòng tay màu bạc ở cổ tay Mạc Bắc, sau đó dần dần khuếch tán, lượn lờ tản ra, chậm rãi bao quanh toàn thân hắn. Mạc Bắc chợt không còn run nữa, nhịp thở dồn dập dịu lại một chút, lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra. Toàn thân hắn được luồng sáng bao vây, Âu Dạng ngơ ngác đứng nhìn hiện tượng này, chỉ cảm giác mình chưa tỉnh ngủ, gặp quỷ rồi. Đến khi vầng sáng kia từ từ biến mất, gã mới chợt tỉnh táo.
Vừa rồi… Đó là thứ gì?
Gã lấy lại tinh thần, vội vàng ôm lấy Mạc Bắc muốn hỏi xem hắn thế nào, liền thấy người này đã ngất đi, sắc mặt dù không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không còn trắng chạch như vừa nãy. Gã vô thức cúi đầu lắng nghe nhịp tim của đối phương, từng nhịp từng nhịp, chậm đến không tưởng. Âu Dạng kinh hãi ngẩng đầu, nhìn mồ hôi chảy xuống trên thái dương của Mạc Bắc, liền không suy nghĩ nhiều, lập tức bế hắn lên, xông ra ngoài cửa.
***
“Thiếu gia,” Da Mỗ lo lắng nhìn thiếu niên bên trong Thần Đàn, nuốt cổ họng, “Cậu không sao chứ?”
Vòng sáng trên cổ tay dần dịu xuống, từ từ trở lại bình thường, người đó đứng bên trong Thần Đàn thật lâu, đến khi thân thể khôi phục, mới quay người lại, nhìn Da Mỗ ở sau cười nói, “Không sao, tốt rồi.”
Da Mỗ thở phào, trong lòng lại rất buồn bực, “Tôi đã nói rồi, không thể tùy tiện lập khế ước được, người kia căn bản không thể trợ giúp cậu, chỉ biết hao phí thêm linh lực của cậu…”
Karo lắc đầu, cười cười, không giải thích gì.
Da Mỗ biết cậu chủ nhà mình tốt tính, nhưng rất cứng đầu, chỉ có thể phàn nàn hai câu, cũng không thể nói trước cái gì, đành phải chuyển đề tài khác, “Vậy Thiếu gia, còn… Cái này làm sao?”
Karo nhìn theo hướng ngón tay của hắn, trên đài cao giữa Thần Đàn, một thi thể nam giới đang lặng lẽ nằm đó, bên cạnh có đặt một chiếc chai nhỏ màu đen, làn khí bên trong chai di chuyển lên xuống, khi nghe tiếng Da Mỗ nói, lập tức có âm thanh, “Bỏ đi.” Âm thanh kia rất trống rỗng, mang theo âm vọng, không phải âm thanh của con người, “Để vài ngày nữa đi, ngươi vừa mới…”
Karo đi đến bên cạnh cái chai, ngồi xổm xuống, chống cằm lên mặt bàn, nhìn thẳng vào nó cười cười, “Không sao, thi thể này vất vả lắm mới tìm được, chỉ có thể dùng ngay lúc này, muộn nữa sẽ thất bại.” Làn khí kia bỗng nhúc nhích, dường như đang lo lắng, Karo đưa tay sờ cái chai, không nói gì nữa, chậm rãi đứng lên, đi đến trước đài cao.
Không thể bỏ, nhưng, hắn cũng không muốn bỏ.
Không biết tại sao, hắn muốn nhìn thấy người kia, muốn nhìn thấy người đó sống sờ sờ đứng trước mặt mình, có thể nhìn, có thể gặp, có thể nghe được âm giọng thật sự của người đó, có thể nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của người đó.
Hắn muốn làm cho người kia đứng trước mặt mình, muốn hơn bất cứ kẻ nào.
Karo hít sâu một hơi, dừng ở luồng ánh sáng trên đài cao, vươn cổ tay ra, lộ ra vòng tay màu bạc, sau đó hắn chậm rãi nắm cây pháp trượng ở một bên, yên lặng niệm một chuỗi thần chú, âm giọng trầm tĩnh chảy qua bên tai mọi người.
Tỉnh lại đi.
Một lần nữa tỉnh lại, ngay lúc này, không phải vì người khác. Không phải vì người khác, vì… Ta…
Tỉnh lại đi.
Một đường ánh sáng bỗng nhiên nổ ra, bay thẳng tới đài cao. Ánh sáng kích thích vào mắt mọi người, theo bản năng cúi đầu xuống, đưa tay che mắt, chỉ có Karo lẳng lặng đứng đấy, nhìn chằm chằm vào thân xác trên đài, không chớp mắt đến một cái. Ánh sáng dần dần thu nhỏ lại, thu hẹp dần, đến cả tiếng vang rốt cuộc cũng từ từ yếu đi.
Da Mỗ nhịn không được ngẩng đầu, chịu đựng ánh sáng kịch liệt chói vào mắt, chăm chú nhìn lên đài cao, chờ tia sáng kia chậm rãi biến mất.
Dần dần, gần như quên mất thời gian.
Luồng sáng rốt cuộc chậm chạp tiêu tán, đài cao trở về yên tĩnh, mọi thứ như bình thường. Karo siết chặt nắm đấm, vô thức tiến ra một bước, nhịp tim chưa từng đập nhanh đến như vậy, tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một âm thanh, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi trong mơ cũng nghe được.
Ngón tay vẫn luôn lạnh như băng chợt giật giật, sau đó âm thanh kia thì thầm, nho nhỏ lướt qua bên tai hắn.
“Karo…”
Hạng Ý lặng lẽ đánh xong dòng chữ này, đưa tay khép laptop lại, đôi mắt đen láy thoảng qua tia mê mang. A Mục thúc đứng bên cạnh lo lắng cúi người nhìn cậu, “Tiểu thiếu gia, cậu…”
Hạng Ý tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chậm rãi đứng lên, giọng trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì, “A Mục thúc thúc, thúc yên tâm, cháu sẽ không mềm lòng, cũng sẽ không buông tha bất cứ ai.”
Nhưng A Mục lại lắc đầu, nhìn Hạng Ý đau lòng nói, “Thật ra Tiểu thiếu gia, Đội trưởng không hiểu cậu, A Mục vẫn hiểu cậu hơn.” A Mục cụp mắt, thở dài một tiếng, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu và… Mạc Bắc, khi ấy hai người chỉ lớn chừng này,” A Mục cười cười, lấy tay minh họa, “Lúc đó hai người mặt đầy bụi bặm, từ biên giới chạy tới đây, cả người thương tích, nhưng mà người đó thật sự che chở cho cậu, cậu cũng…” A Mục chợt dừng một chút, cười khổ, “Tiểu thiếu gia, kỳ thật bây giờ nhìn cậu như vậy, A Mục rất khó chịu.”
Hạng Ý trầm lặng, con ngươi đen nhánh rủ xuống, ngón tay vô thức đưa lên, chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, sau đó tựa như chợt lấy lại tinh thần, lập tức buông tay cười lạnh một tiếng, “Những thứ đó cũng chỉ là giả dối, hành động của người kia luôn luôn rất tốt…” Hạng Ý nhắm hai mắt, lúc mở mắt ra thần sắc trở về như thường, “Tôi không thể thường xuyên tới đây, nếu Sở Mặc thúc có tin gì mới, nhớ nói tôi biết.”
A Mục thấy cậu chuyển chủ đề khác, cũng không dám nói tiếp, nhẹ gật đầu, “Cậu đừng lo, tôi sẽ tránh tín hiệu quấy nhiễu của bọn họ, sẽ không để Hạng Khôn phát giác.”
Hạng Ý ừ một tiếng, vẻ mặt bình thường, nhưng A Mục lại cảm thấy không khí quanh cậu trống vắng rất nhiều, cũng lạnh lẽo rất nhiều. Người này, càng lớn càng khiến hắn có cảm giác trống trải, nhưng A Mục không biết phải an ủi cậu thế nào, người này là lạnh ở trong tim, là nơi mà ánh mặt trời căn bản không chiếu tới được. A Mục nhìn bóng lưng cao lớn nhưng lạnh lùng của Hạng Ý, rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi hai người ra khỏi phòng bí mật, A Mục khóa kỹ cửa sắt, lúc này mới nhìn sang phòng khách, Tháp Tu Á vẫn đang ngồi tư thế đàng hoàng, giống như ban nãy, vẫn bất động mà cầm chén trà. Nghe thấy âm thanh, hắn bỗng nhúc nhích, chậm rãi ngẩng đầu, nhưng trong con mắt màu lục kia không hề có bi thương hay tuyệt vọng, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ, sau đó hơi híp một cái.
“Hạng Ý.” Hắn rốt cuộc cũng bỏ chén xuống, đứng lên. “Canh bạc này của cậu, tôi đồng ý.” Hắn bước tới một bước, bước chân ổn định ưu nhã, tựa như hòa hợp với khí chất cao quý ở bên trọng, động tác vươn tay nhấc chân tỏa ra một vẻ quý tộc mê người, “Cậu giúp tôi giết chết tên sát thủ kia, phần còn lại, tôi sẽ từ từ điều tra. Một ngày nào đó tôi sẽ đích thân đoạt lại những thứ thuộc về mình, sau đó, cùng cậu hưởng số tài lộc kia. Nhưng giao dịch này tôi chỉ có thể hứa bằng lời, hiện tại tôi hai bàn tay trắng, cậu còn sẵn lòng hợp tác không?”
Không hổ là người từng muốn tranh cử vào nội các, trong thời gian ngắn như vậy đã bình tĩnh lại, phân tích lợi và hại, tìm ra con đường an toàn và có lợi nhất. Xem ra hắn vẫn còn bán tính bán nghi đối với lời nói của cậu, cho nên cũng chỉ hứa cho cậu một lâu đài không khí, giao dịch công bằng sao?
Hạng Ý cười nhẹ một tiếng, nhìn ánh mắt của Tháp Tu Á lại có thêm chút hảo cảm, cậu vươn tay, nhìn ánh mắt cảnh giác của Tháp Tu Á, mỉm cười nói, “Đương nhiên sẵn lòng.”
Tháp Tu Á đứng thẳng lưng, vừa định bắt tay, lại nghe tiếng Hạng Ý thở dài, “Cậu thật, không cần cường điệu hóa như vậy.” Hắn bất ngờ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt có chút ôn hòa của Hạng Ý, “Tôi thật lòng muốn giúp cậu. Có một người bạn để dựa vào, không tốt sao?”
“Bạn?”
“Ừ, không phải là đồng minh, là bạn bè.”
Tháp Tu Á nhìn đôi mắt Hạng Ý cong lên vì mỉm cười, tuy vẫn tối đen, nhưng hiếm thấy đã có chút độ ấm, không còn âm trâm như vậy. Một lát sau, hắn mím môi, bả vai bình tĩnh lại, cảm thấy bàn tay được Hạng Ý nhẹ nhàng nắm lấy, độ ấm áp trong lòng bàn tay cậu truyền sang, thật sự cảm thấy trong lòng không còn lạnh đến vậy. Hắn vô thức trở ngược cầm lại bàn tay Hạng Ý, rốt cuộc cũng nghiêng đầu cười, dáng tươi cười không hề nặng nề.
“Được, bạn bè.”
Hạng Ý cười gật đầu, nắm chặt bàn tay gầy gò bên trong, nụ cười càng rõ ràng hơn, chẳng qua đồng tử khó phát hiện khẽ rụt lại, thoáng chốc khôi phục bình thường.
***
Tháp Tu Á liền được gửi gắm cho A Mục, người kia nhìn tuy gầy gò, đầu óc cũng rất thông minh, có một loại sức mạnh ẩn chứa bên trong người đó, Hạng Ý biết lúc này đã thật sự tìm đúng người để hợp tác, phải nói là, đã tìm đúng một người gọi là “Bạn bè”. Hạng Ý nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Tháp Tu Á, cảm thấy buồn cười, nhịn không được đè thấp cổ họng cười lạnh một chút.
Thông minh, vậy thì sao, lạnh đã quen, có một chút ấm áp liền dốc sức liều mạng nắm lấy, có một số việc thậm chí là nhìn thấu, nhưng vẫn rơi vào, theo bản năng muốn tin tưởng vào một ảo giác.
Hạng Ý đi dưới ánh đèn đường, bàn chân bước đi trên con đường quen thuộc, mỗi ngày, cùng một đôi chân đi trên cùng con đường, bước đi bảy năm, người rốt cuộc cũng không phải là người kia. Cậu dừng chân một lát, trầm lặng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó cười cười giống như tự giễu, lần nữa nhấc chân bước đi.
Rút ra điếu thuốc trong túi áo đốt lên, trong làn khói mờ ảo cậu mơ màng như được nhìn thấy dáng hình của Mạc Bắc. Người kia vẫn luôn tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác, cho nên mới rời đi một cách dứt khoát như vậy, có lẽ hắn vốn cũng không quan tâm đến cậu, có lẽ giống như hắn nói, hắn căn bản không thích cậu, chẳng qua xem cậu như là em trai, theo thói quen nuông chiều cậu mà thôi.
Hạng Ý nhìn sao sáng trên bầu trời đêm, trái tim bỗng dưng cảm thấy có chút đau, đóm lửa lặng lẽ cháy lên giữa hai ngón, giống như cậu, nền trời đêm chỉ có vài ngôi sao như vậy, không biết khi nào đã bị lạnh giá che mắt. Hai điểm sáng, nhìn thấy cách nhau không xa, nhưng lại là trời và đất, cả đời cũng không đến được cùng nhau.
Cậu cười dập tắt đốm lửa trong tay, tiện thể giẫm cho dẹp.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, Hạng Ý nhìn đồng hồ đeo tay một cái, gần mười hai giờ rồi, nếu là ngày thường, chỉ có thể là Mạc Bắc gọi đến, cậu cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, đã đến lúc này rồi, còn nhớ đến những thứ không có để làm gì. Vừa đi vừa nghe điện thoại, vừa mới mở lên, bên kia liền có giọng nói xôn xáo, “Đại ca đại ca đại ca!”
“…” Hạng Ý cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị giảm thọ, cậu nhíu lông mày, hừ lạnh một tiếng, “Cái gì.”
“Kia kia kia,” Bên kia vò đầu bức tai, “Không thấy Tháp Tu Á đâu, em vừa đến bệnh viện, nhìn thấy ống tiêm bị rút ra hết, không thấy cậu ấy đâu!”
Nửa đêm nửa hôm, cậu chạy đến phòng bệnh người ta làm gì… Hạng Ý không nói nên lời, không thể lý giải suy nghĩ kỳ lạ của Ô Lỗ Cáp, chỉ có thể tức giận nói, “Thương tích của cậu ta gần như tốt rồi, muốn đi đâu, cậu quản nhiều làm gì.”
“A hả?” Ô Lỗ Cáp trì trệ, sau khi kịp phản ứng thì giọng nói nhỏ hơn, ngơ ngác, “Nói, nói là nói như vậy…”
“Ừ, cứu được người là tốt rồi, cậu còn muốn người ta báo ân?”
“Không có không có, em không nghĩ tới báo ân gì, chỉ là…”
Hạng Ý không muốn nói nhiều, nói tiếp chỉ sợ có sơ hở, liền không kiên nhẫn hừ một tiếng, “Vừa lúc, cậu nói với bệnh viện, làm thủ tục xuất viện, cậu ta bị thương ở nơi đó, cậu đừng quá lộ liễu, dùng tên giả, đừng làm sai.”
“Ừ…” Ô Lỗ Cáp như có hơi ỉu xìu, buồn bã lên tiếng.
Hiếm khi tên này an tĩnh như vậy, Hạng Ý cảm thấy thật vi diệu, lại nghe bên kia khẽ nói, “Cậu ấy rất thông minh, em tùy tiện hỏi vài bài toán, cậu ấy đều biết, muốn đi… Chắc chắn có thể đi.”
Hạng Ý nghe tới toán học, ngẩn người, bỗng nhiên suy nghĩ tới gì đó, dừng chân lại, màu mắt hơi trầm xuống, “Ô Lỗ Cáp.”
“Hả?”
“Lần trước cậu nói, muốn học cùng đại học với tôi đúng không.”
Bên kia ngơ ngác, như là sống lại, giọng lập tức cao lên, “Đúng vậy đúng vậy, đại ca, nghĩ ra rồi sao?”
“Ừ,” Hạng Ý vô thức nắm chặt điện thoại, trong đôi mắt là hình sáng Sao Bắc Cực, cậu im lặng một hồi, cuối cùng khẽ nói ra, “Nam Mĩ, Đại học Sao Paulo.”
***
Ngay lúc này ở Sao Paulo đầy nắng chói chang, bầu trời không mây. Thời tiết giữa trưa là lúc tốt nhất, ấm áp, trong không khí ẩm ướt lơ lửng tầng hơi nước, đi bộ dưới ánh nắng cảm giác thật hưởng thụ. Vài người đàn ông Brazil dừng xe trước cửa của một nhà hàng nổi tiếng, người đi đầu vận áo màu trắng, rất trẻ tuổi, khí chất cũng rất xuất trần, trông vô cùng nho nhã, nhưng lại mờ ảo toát ra một cường thế mạnh mẽ, tựa như một vỏ kiếm tinh xảo vô hại, nhưng bên trong lại cất giấu lưỡi dao sắc bén. Nhiều người đi theo phía sau người đó, biểu hiện đều vô cùng sung sướng, nhân viên phục vụ của nhà hàng nhanh chóng tiếp đón, dẫn họ đến phòng dành cho khách VIP. Món ăn đã chuẩn bị tốt nhất, mọi người đi đến bên cạnh bàn ăn, đến khi người đàn ông áo trắng kia ngồi xuống, mấy người còn lại mới lần lượt ngồi xuống theo.
“Mạc tiên sinh, nơi này đồ ăn rất không tồi, đều là món đặc sản của Brazil, tuyệt đối là…”
“Nhà hàng nổi tiếng.” Mạc Bắc cười cười, nâng ly rượu vang trong tay lên, lắc lắc đối với Âu Dạng, “Tôi định xem xem, anh còn có thể tìm tiếp đến khi nào.”
Mấy người cười lên, khiến cho Âu Dạng đỏ mặt, có chút xấu hổ. Mạc Bắc nâng ly rượu, nhìn mọi người đang ngồi cười nói, “Hôm này thật sự hả hê lòng người, chiến thắng lần này toàn bộ nhờ vào công của mọi người. Mạc Bắc thay mặt Hạng gia xin chân thành cảm ơn đến từng người.” Nói xong, hắn đứng lên, tất cả mọi người cũng vội vàng nâng rượu đứng dậy, “Nào, chúc mừng chiến thắng, cheers!”
Nói xong, hắn đi đầu uống cạn ly rượu, thần sắc chưa bao giờ lộ ra quá mức. Mọi người ở đây đều có hơi bất ngờ, Mạc Bắc trước giờ vẫn luôn điềm đạm mỉm cười, lúc này hăng hái, thấy vậy mọi người cũng trở nên hứng khởi nhiệt tình. Âu Dạng bên tay trái uống cạn rượu, cười đắc ý nói, “Mạc tiên sinh, chiêu này hôm nay của anh thật sự quá tuyệt, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của đám người kia, hặc hắc, thật là phấn khích, tuyệt vời!”
“Đúng thế, cái lũ khốn kia nấp trong bóng tối giày vò chúng ta mấy năm nay, chưa bao giờ dám giao đấu trực diện, chỉ biết đâm sau lưng chúng ta, ông đây chịu đủ rồi!”
Mọi người bảy mồm tám lưỡi sôi nổi làm vẻ hưng phấn lẫn phẫn nộ, Mạc Bắc cười lắng nghe bọn họ nói, uống thêm vài ly nữa mới cuối cùng an ổn ngồi xuống dùng bữa. Thật lâu rồi hắn không vui vẻ như vậy, loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này, đã lâu lắm rồi. Âu Dạng ở bên cạnh liên tiếp ngăn không cho Mạc Bắc uống rượu, nhưng dường như người này rất vui vẻ, ai mời cũng không từ chối, uống đều sảng khoái hơn ai khác, Âu Dạng thấy vậy liền hãi hùng, âm thầm rơi lệ.
Nhóm người vui mừng cả đêm, đến khuya cuối cùng mới tan tiệc. Mạc Bắc uống đến độ hai má đỏ hồng, nhưng đỏ thì đỏ, cả người vẫn còn rất tỉnh táo, Âu Dạng không ngờ tửu lượng của người này thế mà cao đến vậy. Nhưng mặc dù người không say, chân lại mềm nhũn, Âu Dạng dìu hắn lên lâu, Mạc Bắc có chút xấu hổ, cười ha ha, khuôn mặt ửng hồng, thân thể còn hơi nóng ấm lên, đôi mắt lại đen láy óng ánh, giống như hai khối thạch anh, cả người đều trở nên gợi cảm hơn so với bình thường, Âu Dạng cảm giác chân của mình cũng muốn nhũn ra rồi, không uống bao nhiêu, thế mà mặt cũng bắt đầu đỏ lên theo.
“Tiểu Ý…”
Âu Dạng đang bước đi, đột nhiên sững sờ, được rồi, hóa ra là ngoài mặt thanh tỉnh, bây giờ vẫn có một chút say, Âu Dạng không biết hắn đang gọi tên ai, đành phải dìu lấy tay của hắn, chậm rãi bước đi.
“Tiểu Ý, y đang làm gì nhỉ?” Mạc Bắc nghiêng đầu, nhìn Âu Dạng ngẩn người, “Anh nói xem y đang làm gì đây?”
Âu Dạng bị nhìn đến tim đập thình thịch, vô thức nuốt nước miếng, “A, ngủ? Ha ha, ngủ rồi.”
“À…” Mạc Bắc ngửa đầu ra sau, thiếu chút nữa té ngã, Âu Dạng vội vàng đỡ lấy, rồi lại chợt thấy khóe mắt của hắn dường như chảy xuống một giọt nước, gã ngây ngẩn cả người, bỗng nghe người nọ lẩm bẩm nói, “Y đang ngủ sao? Tôi đều… Ha…, tôi đều ngủ không được.” Hắn mơ màng chớp mắt mấy cái, “Anh rốt cuộc ngủ không được…”
Âu Dạng ngơ ngác nhìn giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của hắn, chậm rãi chảy dọc theo gương mặt thấm vào giữa cổ áo, lắng nghe giọng nói mang theo hơi rượu dường như có chút nghẹn nào của hắn, “Tiểu Ý, anh ngủ không được rồi…”
Bước chân Âu Dạng nặng nề, cánh tay cứng ngắc, gã ngây người hồi lâu, mới rốt cuộc dìu Mạc Bắc đi tiếp lên lầu.
Dọc đường đi, gã chỉ nghe được tiếng hắn từng lần thì thầm một cái tên, hai chữ, âm thanh rất dịu dàng, nhưng không biết vì sao, nghe vào trong tai khiến gã cảm giác rất khó chịu.
Vất vả đem Mạc Bắc vào trong nhà, chỗ ở của Mạc Bắc là do tự tay gã thu xếp, chìa khóa đương nhiên cũng có một cái chuẩn bị trước. Gã mở cửa đỡ hắn vào trong nhà, cẩn thận đặt hắn lên giường, lúc này Mạc Bắc đã an tỉnh lại, không nói gì thêm nữa, chỉ nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Âu Dạng, vẻ mặt có chút mê mang.
“A, Mạc tiên sinh.” Âu Dạng gãi đầu, “Vậy anh nghỉ ngơi nhé, tôi đi đây ha ha, ngày mai anh cứ ngủ ngon, không cần dậy sớm, tôi có thể thu xếp được…” Còn chưa nói xong, bỗng nhiên người trên giường cười ha ha, chỉ là tiếng cười khẽ, không có cảm giác vui vẻ, Âu Dạng đau lòng, vô thức đến gần một bước, lại một bước, cẩn thận cúi người bên cạnh giường, “Mạc tiên sinh, anh sao vậy?”
Mạc Bắc ngưng cười, ngẩng đầu nhìn gã, “Tới nơi này, thật tốt.”
“Hả?”
“Thật tốt, ha ha, thật tốt…” Mạc Bắc thì thầm nói, Âu Dạng không rõ cho lắm, chỉ cảm thấy người trước mặt này làm tâm gã thấy đau, hoàng toàn hoảng.
Đương lúc không biết phải làm sao, cả người Mạc Bắc bỗng nhiên co rụt một cái, Âu Dạng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy người nọ cuộn mình lại, một tay gắt gao đè lồng ngực, hình như theo bản năng mà cắn môi, hô hấp đột ngột trở nên dồn dập. Âu Dạng lại càng hoảng sợ, mặc kệ phép lịch sự gì, vội vàng ngồi lên giường, sốt ruột lay lắc hắn, “Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh, anh sao vậy?”
Mạc Bắc cắn chặt môi, mồ hôi lạnh tuôn xuống từ thái dương, cau chặt mày, chỉ không ngừng lắc đầu, “Không, không sao…”
Toàn bộ mặt hắn trở nên trắng bệch, đến cả bàn tay ôm ngực cũng nổi đầy gần xanh, rõ ràng là đau đến điên cuồng, Âu Dạng sợ tới mức giọng phát run, “Mạc tiên sinh, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Gã vội vàng khom lưng, do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy Mạc Bắc, giúp hắn đè lồng ngực, “Đau tim sao? Hay là dạ dày? Có phải do uống nhiều quá không?”
Mạc Bắc chỉ liên tục lắc đầu, dường như đau đến cùng cực rồi, thân thể bất giác co quắp một cái. Cánh tay Âu Dạng run lên, hoang mang đứng dậy, định ôm hắn đến bệnh viện, nhưng vừa cúi người, bỗng nhiên có luồng ánh sáng lóe lên, chợt xuất hiện khiến Âu Dạng nhắm mắt lại theo phản xạ.
Đến khi mở mắt ra, Âu Dạng ngẩn cả người.
Một luồng ánh sáng vây quanh vòng tay màu bạc ở cổ tay Mạc Bắc, sau đó dần dần khuếch tán, lượn lờ tản ra, chậm rãi bao quanh toàn thân hắn. Mạc Bắc chợt không còn run nữa, nhịp thở dồn dập dịu lại một chút, lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra. Toàn thân hắn được luồng sáng bao vây, Âu Dạng ngơ ngác đứng nhìn hiện tượng này, chỉ cảm giác mình chưa tỉnh ngủ, gặp quỷ rồi. Đến khi vầng sáng kia từ từ biến mất, gã mới chợt tỉnh táo.
Vừa rồi… Đó là thứ gì?
Gã lấy lại tinh thần, vội vàng ôm lấy Mạc Bắc muốn hỏi xem hắn thế nào, liền thấy người này đã ngất đi, sắc mặt dù không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không còn trắng chạch như vừa nãy. Gã vô thức cúi đầu lắng nghe nhịp tim của đối phương, từng nhịp từng nhịp, chậm đến không tưởng. Âu Dạng kinh hãi ngẩng đầu, nhìn mồ hôi chảy xuống trên thái dương của Mạc Bắc, liền không suy nghĩ nhiều, lập tức bế hắn lên, xông ra ngoài cửa.
***
“Thiếu gia,” Da Mỗ lo lắng nhìn thiếu niên bên trong Thần Đàn, nuốt cổ họng, “Cậu không sao chứ?”
Vòng sáng trên cổ tay dần dịu xuống, từ từ trở lại bình thường, người đó đứng bên trong Thần Đàn thật lâu, đến khi thân thể khôi phục, mới quay người lại, nhìn Da Mỗ ở sau cười nói, “Không sao, tốt rồi.”
Da Mỗ thở phào, trong lòng lại rất buồn bực, “Tôi đã nói rồi, không thể tùy tiện lập khế ước được, người kia căn bản không thể trợ giúp cậu, chỉ biết hao phí thêm linh lực của cậu…”
Karo lắc đầu, cười cười, không giải thích gì.
Da Mỗ biết cậu chủ nhà mình tốt tính, nhưng rất cứng đầu, chỉ có thể phàn nàn hai câu, cũng không thể nói trước cái gì, đành phải chuyển đề tài khác, “Vậy Thiếu gia, còn… Cái này làm sao?”
Karo nhìn theo hướng ngón tay của hắn, trên đài cao giữa Thần Đàn, một thi thể nam giới đang lặng lẽ nằm đó, bên cạnh có đặt một chiếc chai nhỏ màu đen, làn khí bên trong chai di chuyển lên xuống, khi nghe tiếng Da Mỗ nói, lập tức có âm thanh, “Bỏ đi.” Âm thanh kia rất trống rỗng, mang theo âm vọng, không phải âm thanh của con người, “Để vài ngày nữa đi, ngươi vừa mới…”
Karo đi đến bên cạnh cái chai, ngồi xổm xuống, chống cằm lên mặt bàn, nhìn thẳng vào nó cười cười, “Không sao, thi thể này vất vả lắm mới tìm được, chỉ có thể dùng ngay lúc này, muộn nữa sẽ thất bại.” Làn khí kia bỗng nhúc nhích, dường như đang lo lắng, Karo đưa tay sờ cái chai, không nói gì nữa, chậm rãi đứng lên, đi đến trước đài cao.
Không thể bỏ, nhưng, hắn cũng không muốn bỏ.
Không biết tại sao, hắn muốn nhìn thấy người kia, muốn nhìn thấy người đó sống sờ sờ đứng trước mặt mình, có thể nhìn, có thể gặp, có thể nghe được âm giọng thật sự của người đó, có thể nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của người đó.
Hắn muốn làm cho người kia đứng trước mặt mình, muốn hơn bất cứ kẻ nào.
Karo hít sâu một hơi, dừng ở luồng ánh sáng trên đài cao, vươn cổ tay ra, lộ ra vòng tay màu bạc, sau đó hắn chậm rãi nắm cây pháp trượng ở một bên, yên lặng niệm một chuỗi thần chú, âm giọng trầm tĩnh chảy qua bên tai mọi người.
Tỉnh lại đi.
Một lần nữa tỉnh lại, ngay lúc này, không phải vì người khác. Không phải vì người khác, vì… Ta…
Tỉnh lại đi.
Một đường ánh sáng bỗng nhiên nổ ra, bay thẳng tới đài cao. Ánh sáng kích thích vào mắt mọi người, theo bản năng cúi đầu xuống, đưa tay che mắt, chỉ có Karo lẳng lặng đứng đấy, nhìn chằm chằm vào thân xác trên đài, không chớp mắt đến một cái. Ánh sáng dần dần thu nhỏ lại, thu hẹp dần, đến cả tiếng vang rốt cuộc cũng từ từ yếu đi.
Da Mỗ nhịn không được ngẩng đầu, chịu đựng ánh sáng kịch liệt chói vào mắt, chăm chú nhìn lên đài cao, chờ tia sáng kia chậm rãi biến mất.
Dần dần, gần như quên mất thời gian.
Luồng sáng rốt cuộc chậm chạp tiêu tán, đài cao trở về yên tĩnh, mọi thứ như bình thường. Karo siết chặt nắm đấm, vô thức tiến ra một bước, nhịp tim chưa từng đập nhanh đến như vậy, tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một âm thanh, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi trong mơ cũng nghe được.
Ngón tay vẫn luôn lạnh như băng chợt giật giật, sau đó âm thanh kia thì thầm, nho nhỏ lướt qua bên tai hắn.
“Karo…”
/100
|