Hạng Ý tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, y thất thần nhìn vào trần nhà thật lâu, đầu óc mơ màng từ từ tỉnh táo lại.
Đã một năm, thế nhưng vẫn còn mơ thấy người kia.
Giấc mơ chân thật như vậy, giống như thật sự xảy ra.
Ngẩn ngơ một lúc lâu, cười khổ một tiếng, y khẽ cử động cánh tay muốn chống người ngồi dậy.
Nhưng vừa khẽ động đậy, chợt phát hiện không thích hợp..
Bàn tay bị người khác nắm, toàn bộ bàn tay đều được bao bọc trong tay người đó.
Y hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Nhan Lập Khả đang nằm bên cạnh giường, hình như đang ngủ, vẻ mặt rõ ràng rất mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Hạng Ý không nhúc nhích nữa, chỉ giữ nguyên tư thế dựa nửa người trên giường, để mặc cho cậu nắm tay của y, lẳng lặng nhìn cậu. Qua một hồi lâu, bàn tay đang nắm khẽ giật giật, Hạng Ý vẫn không cử động, mắt cũng không chớp, lặng lẽ nhìn Nhan Lập Khả tỉnh giấc, dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn về phía mình.
“A, anh tỉnh rồi sao?”
Hạng Ý gật đầu.
Nhan Lập Khả nhìn thoáng qua thấy mình đang nắm tay của người này, ngây người một chút liền lập tức buông ra, xấu hổ cười cười, “Mơ màng ngủ quên mất.” nói xong, cậu chống mép giường đứng dậy, “Thấy thế nào? Còn đau ở đâu không?”
Đừng nói đến đau, cơ thể lâu rồi không được thoải mái như vậy.
Hạng Ý không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bờ môi có chút trắng bệch của Nhan Lập Khả, nhìn một lúc lâu mới khẽ nói, “Lại đây.”
“Hả?” Ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến gần một chút.
Hạng Ý vỗ nhẹ lên chỗ giường bên cạnh mình, “Lại đây ngồi.”
Nhan Lập Khả hơi không hiểu một chút, nhưng vẫn nghe theo mà ngồi xuống bên cạnh y.
Vừa ngồi ổn định, phía sau lưng bỗng nhiên có cánh tay áp lên, cậu “a” một tiếng, cả người nghiêng một cái liền ập vào trong ngực Hạng Ý. Người kia đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng hôn trụ môi Nhan Lập Khả, căn bản không để cậu có cơ hội thở dốc, hôn đến mạnh bạo.
Nhan Lập Khả hoảng sợ, theo phản xạ muốn vươn tay đẩy y ra, nhưng lại từ bỏ mà thả cánh tay xuống. Ánh mắt của Hạng Ý càng thêm đen lại, đầu lưỡi mãnh liệt tiến vào trong khoang miệng thiếu niên, khí lực hung ác đến độ gần như muốn đụng đến đỉnh yết hầu. Nhan Lập Khả bị hôn đến chóng mặt, nhịp thở hỗn loạn, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Rốt cuộc không thể chịu được nữa, cậu khẽ đẩy lồng ngực Hạng Ý ra, “Đừng… Ý, đừng…”
Nhưng Hạng Ý vẫn mặc kệ cậu, đầu lưỡi vừa rời khỏi khoang miệng, nụ hôn càng thêm nóng bỏng mà chu du ở hai bên má cậu, cổ, một đường kéo xuống phía dưới. Nhan Lập Khả cảm thấy cơ thể run lên, nóng hừng hực, càng lúc càng không thể khống chế được, cơ thể đột nhiên trở nên mẫn cảm dị thường.
“A…” Bỗng nhiên, ngực bị bờ môi nóng hổi của y bao trùm, đầu lưỡi ra sức liếm mút, ma sát qua lại khiến đầu ngực cậu càng lúc càng cứng lên, Nhan Lập Khả rốt cuộc không nhịn được, đưa tay giữ lại đầu của Hạng Ý.
“Đừng, không được…” Kháng cự một chút, Nhan Lập Khả theo bản năng lùi về phía sau trốn tránh.
Nhưng người phía trên càng nhanh áp tới gần, tóm lấy eo của cậu kéo mạnh một cái, đem cậu kéo xuống nằm dài trên giường, sau đó chuyển mình gắt gao chế trụ cậu, bàn tay to lớn kéo lấy cổ áo cậu, giật một phát liền xé rách áo sơ mi. Làn da trắng nõn lập tức phơi bày trong không khí lạnh lẽo, Nhan Lập Khả bối rối giương mắt, khó khăn vặn vẹo cơ thể, “Đừng như vậy, cầu xin anh…”
Hạng Ý đột ngột dừng lại, thân thể cường tráng đè nặng người bên dưới, hai mắt tỉnh táo hơn bao giờ hết, y im lặng cúi đầu nhìn người trong lòng như vì sợ hãi mà cơ thể run lên bần bật, dừng lại động tác, một lát sau mới cử động thân người.
“Đừng?” Khóe miệng chậm rãi cong lên, y ghé sát vào lỗ tai của Nhan Lập Khả, giọng điệu cười nhạo trầm thấp hỏi cậu, “Vì sao? Thứ cậu muốn, không phải là cái này sao? Hả?” Dùng đầu lưỡi trêu đùa vành tai của cậu, Hạng Ý lạnh lùng bật cười, “Không phải cậu rất mong chờ… Chờ tôi làm như vậy sao?”
Vừa dứt lời, bàn tay đặt ngay hông của Nhan Lập Khả liền dùng sức kéo quần của cậu xuống.
“Không…” Nhan Lập Khả kinh hãi muốn đứng dậy, nhưng người phía trên lại dùng hết sức đè cậu xuống, cậu căn bản không thể phản kháng được, lại càng lúc càng bị áp xuống giường, cậu không ngừng lắc đầu, sợ đến nỗi giọng nói cũng run rẩy theo, “Tôi không phải vì… Không phải vì loại chuyện này…”
“A,” Hạng Ý cười lạnh một tiếng, nhướng lông mày, nhưng bàn tay lại không cho cự tuyệt mà thô bạo chen vào giữa hai chân khép chặt của Nhan Lập Khả, “Vậy cậu vì cái gì? Hả?” Giọng điệu bỗng nhiên trầm xuống, băng lãnh đến độ không có chút ấm áp nào, “Không thể không khen, cậu bắt chước rất giống, vô cùng giống, làm cho tôi thật sự không phân biệt được.”
“Cái, cái gì?” Hít thở dồn dập, nhưng bàn tay giữa hai chân không ngừng hướng lên trên mà vỗ về chơi đùa, cậu thở hổn hển, lắc đầu run rẩy nói, “Đừng như vậy, a… Tôi, tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì…”
Bàn tay lạnh giá cách lớp quần lót đột ngột cầm lấy hạ thân của Nhan Lập Khả, mới chỉ là nhẹ nhàng ma sát, người bên dưới liền hoảng sợ đến mức quay người, phát ra tiếng rên rỉ đè nén rất nhỏ, bàn tay Hạng Ý càng dùng thêm chút sức, không hề thương tiếc mà ghìm lại bả vai gầy yếu của thiếu niên.
“A, đau!” Bả vai như bị bẻ gãy, đau đến run rẩy, “Ý, đừng… Anh, anh làm sao vậy…”
“Đau? Ha.” Cười khẩy một tiếng, không quan tâm người bên dưới đang đau đến run lên dữ dội, y dứt khoát xé rách quần lót của đối phương, hung bạo cầm lấy nơi đã đau đến mềm nhũn kia, “Đây không phải là thứ cậu muốn sao? Tôi làm như vậy với cậu, cậu nên cảm ơn tôi mới đúng.” căn bản không thương tiếc, giống như thi hành hình phạt, dùng sức bóp nắn, “Cậu bắt chước người đó? A, cậu dựa vào cái gì mà bắt chước người đó?” giọng điệu mỉa mai dần trở nên vặn vẹo, thậm chí là phẫn nộ, “Tiện nhân, cậu có tư cách gì mà bắt chước người đó?!”
“Aa!” Bỗng nhiên bị cầm thật chặt, đau đến mức toàn thân đều co rút.
Thế nhưng, loại bộ phận này lại liên tục bị người kia cọ xát trong lòng bàn tay, cố tình sử dụng kỹ thuật vuốt ve khéo léo, từ từ cũng bắt đầu trở nên nóng hổi cứng rắn. Đau đớn đan xen khoái cảm, cậu không phân biệt được cảm giác nào mãnh liệt hơn, chỉ có thể run người dùng sức áp chế loại cảm xúc quái dị này, nhưng người phía trên căn bản không cho cậu cơ hội để thở dốc, động tác càng lúc càng kịch liệt.
“Ý… A, đau… Dừng… Xin anh…”
Hạng Ý cười tàn nhẫn, cảm nhận được bộ phận trong tay dần dần có biến hóa, càng lúc càng nóng, càng lúc càng cứng, dường như trong lòng bàn tay cũng bắt đầu có chút ươn ướt, y cảm thấy nực cười, cúi sát xuống bên tai của Nhan Lập Khả cười nhạo, “Nói cậu tiện nhân thật đúng là không oan uổng cho cậu, đã như vậy mà còn thích muốn chết luôn nhỉ?” Nói xong, y cúi đầu, cắn mút lồng ngực của Nhan Lập Khả, răng nanh gần như cắm sâu vào trong da thịt, “Thích tôi làm vậy với cậu sao?” Vốn không để ý đến phản kháng của cậu, càng cắn càng mạnh, gần như muốn xé luôn da thịt cậu, “Như này hả? Hả? Có thích không? Thích muốn chết luôn đúng không?”
Nhan Lập Khả đau đến toàn thân run rẩy, cánh tay bị Hạng Ý khóa giữ chặt chẽ, hai chân cũng bị chế trụ, cậu không thể động đậy, chỉ có thể đau đớn vặn mình, thân thể đau như vậy, nhưng âm giọng hung tợn điên cuồng của Hạng Ý ở bên tai càng khiến trái tim cậu đau hơn. Cậu cúi đầu muốn nhìn rõ biểu tình của Hạng Ý, y giống như hóa thành dã thú mà hung hăng cắn nuốt thân thể cậu, bờ môi lạnh băng, không có một chút độ ấm.
Trong đôi mắt sâu thẳm đen hút của người trước mặt, dường như đang có tâm tình cuồng loạn gì đó quét qua.
Người này không giống bình thường, y bây giờ, không phải là Hạng Ý của bình thường.
Rốt cuộc… Làm sao vậy? Rốt cuộc y… Đang đau buồn chuyện gì?
Đau buồn?
Nhan Lập Khả hít thở hổn hển, cố gắng phát ra mấy chữ từ trong cổ họng, “Anh… A…, anh sao vậy? A!”
Hạng Ý liên tục vuốt ve, buông tha cho bộ phận đã bị y chơi đùa đến đáng thương kia, chậm rãi chuyển xuống phía sau của Nhan Lập Khả. Nghe được âm thanh run rẩy của thiếu niên, y nhếch miệng cười tàn khốc, ngón tay dùng sức đâm sâu vào bên trong thân thể Nhan Lập Khả, liên tục đẩy sâu vào.
Muốn nghe thấy tiếng cậu gào khóc, muốn tra tấn hủy hoại cậu, nhưng âm thanh bên tai tuy rằng đau đớn khổ sở, lại như mang theo một thứ cảm xúc kỳ lạ gì đó, thì thào, “Anh… Nhìn tôi…” giọng nói run rẩy, yếu ớt, nhưng vô cùng rõ ràng, “Ý, nhìn tôi…”
Hạng Ý híp mắt cười lạnh ngẩng đầu lên, định dùng lời lẽ cay độc để lăng nhục người này. Nhưng vừa ngước mặt lên, y bỗng nhiên ngây người, đến cả ngón tay tàn ác đang vũ nhục cậu cũng ngừng lại.
Nhan Lập Khả đau đến nhíu chặt lông mày, ngay cả gương mặt vẫn luôn tái nhợt cũng hơi chút ửng đỏ, cơ thể khó chịu không ngừng vặn vẹo, nhưng cặp mắt kia lại vô cùng thanh khiết, tựa như hai khối ngọc đen lưu ly, đang có chút quẫn bách và lo lắng mà nhìn vào y.
Đôi mắt ấy, thật sự như muốn xuyên thấu y, chạm đến trái tim của y.
Trong thoáng chốc lại mơ màng. Y ngẩn ngơ, bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Lại là ánh mắt này.
Tại sao phải nhìn y như vậy?
Dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt của người kia để nhìn y?
Không do dự nữa mà nhấc chân của Nhan Lập Khả lên, một chút chuẩn bị cũng không có, hung hăng đâm thẳng vào cái nơi khô khốc đang run rẩy kia.
“A a –!!” Một tiếng hét thảm thiết bỗng nhiên vang lên. Hạng Ý đột ngột dừng lại, trong mắt lập tức chiếu ra hình ảnh cơ thể người bên dưới đau đến run rẩy dữ dội. Trong nháy mắt, mơ hồ có một cảnh tượng gì đó thoáng hiện qua trước mặt. Y bỗng nhiên ngây người, đờ đẫn không nhúc nhích.
Giống như đã từng xảy ra.
Bộ dáng chật vật, đau đớn này. Rõ ràng là đau đến như vậy, nhưng vẫn nhịn xuống tất cả bản năng phản ứng của mình, ở dưới thân y, không giãy dụa, không phản kháng, dùng hết sức để chịu đựng.
Nhẫn nhịn, chịu đựng để cho y làm hắn đau.
Tại sao…
Rốt cuộc là tại sao…
Bởi vì thất thần, sức lực cũng buông lỏng đi chút ít, trong lúc mơ màng chợt cảm nhận được một cánh tay gầy yếu đưa lên, rất yếu ớt, nhưng vẫn cố để giơ lên, chậm rãi vòng lên cổ của y.
“Ý…”
Hạng Ý lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn đầu lông mày nhíu chặt của Nhan Lập Khả, cùng với ánh mắt dịu dàng kia.
“Anh… Rốt cuộc làm sao vậy?” Nhan Lập Khả thở hổn hển, chống người lên một chút, chầm chậm gần sát lồng ngực của y, “Suy nghĩ cái gì? Đang… Đau buồn chuyện gì… A…”
Vật kia trong cơ thể trướng lên lớn hơn, cậu đau đến run người, cắn chặt răng.
Lồng ngực thon gầy trước mặt đổ đầy mồ hôi, bên tai là âm thanh ngắt ngững, đứt quãng hít thở không khí. Cơ thể thiếu niên run lên không ngừng, biểu tình đau khổ, đến cả gương mặt xinh đẹp kia cũng vì đau đớn mà trở nên hơi vặn vẹo. Thế nhưng, cặp mắt kia, lại giống như hoàn toàn tách rời khỏi phản ứng của thể xác, không một tia vẩn đục, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt của Hạng Ý, dừng lại tận sâu bên trong.
Tựa như làm cho người khác không thể che giấu được, khiến ánh mắt người khác run lên.
Chịu đựng đau đớn, Nhan Lập Khả thở ra, nâng cánh tay lên choàng qua cổ Hạng Ý, đầu dựa vào cổ của y, ở bên tai của y nhỏ giọng nói, “Nói cho tôi biết, anh đang nghĩ cái gì?”
Sâu thẳm bên trong trái tim như có thứ gì đó hung hăng co rút đau đớn.
Phần băng lãnh ở nơi sâu nhất trong thân thể, chậm rãi tan ra.
“Cậu vốn, không có mất trí nhớ.” Vô thức trả lời, y nghiến răng, đôi mắt đen thẳm hung ác trừng vào người bên dưới, “Cậu và Hạng Lê muốn làm gì? Muốn lấy lại Tam Giác Bạc? Muốn theo dõi tôi?” giọng điệu dần dần trở nên lạnh buốt, không tự chủ được muốn làm cho người này đau đớn, y dùng sức đâm mạnh hạ thân, “Muốn làm cái gì với tôi, muốn bắt chước bộ dáng của người kia để quyến rũ tôi? Tôi nói cho cậu biết, Nhan Lập Khả, cậu căn bản không có tư cách đó!”
“A!”
Đau đến theo bản năng ôm chặt lấy cổ của Hạng Ý, cậu thở dốc dồn dập, nói ra ngắt quãng giữa lúc bị va chạm tàn bạo, “Tôi… Không có,” bàn tay chậm rãi siết thật chặt, cậu dùng hết sức chịu đựng, “Tôi thật sự… Thật sự không nhớ được…”
Hạng Ý im lặng một lúc, lại đột ngột thô bạo dùng sức áp vào gần, vừa tiếp tục động tác vừa nhìn gương mặt vặn vẹo đau đớn của Nhan Lập Khả, “Cậu nhớ rõ ràng phương thuốc, những thứ phức tạp như vậy nhưng cậu đều nhớ rõ từng chi tiết, cái này gọi là mất trí nhớ?” Dùng sức đẩy một hơi vào nơi sâu nhất, y đột nhiên nhìn về phía đầu ngực nho nhỏ ở trước ngực của Nhan Lập Khả, cắn xuống đầu ngực đã sưng đỏ lên của cậu.
“Aa!” Ngực đau nhói, cậu theo bản năng ngăn lại cái gáy của Hạng Ý, hít thở, lồng ngực phập phồng, “Không, lừa anh… Thật sự… Không có lừa anh… A, tôi, tôi cũng không biết… A, đau… Nhẹ, nhẹ một chút, đau…”
“Cậu đến Tam Giác Bạc làm gì?” Hạng Ý nhìn chằm chằm vào thân thể run rẩy trong lòng, không biết vì sao mà vô thức đưa tay ôm lấy, nhưng vẫn không dừng lại động tác, “Nhớ tôi? Hừ, cậu cũng đừng tìm lý do như vậy.”
“Tôi…” Ngập ngừng một chút, trên mặt hơi ửng đỏ lên.
Hạng Ý híp mắt lại, đột ngột lùi về phía sau một chút, sau đó trong nháy mắt tiến mạnh vào bên trong.
Nhan Lập Khả kêu đau một tiếng, khóe mắt trào ra vài giọt nước mắt.
“Nói không?”
“Tôi… Tôi chỉ là, nghe nói…” cắn chặt răng, đau đến không thể nói nên lời, “Đau…”
Hạng Ý bỗng nhiên dừng chuyển động, đứng im trong thân thể của cậu.
Nhan Lập Khả thở hổn hển, đợi đau đớn dịu lại một chút, mới hạ mắt xuống, né tránh ánh mắt của Hạng Ý, nhỏ giọng nói, “Tôi nghe nói, anh… Vết thương trên cơ thể anh không tốt lên, tôi… Đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng viết ra phương thuốc này… A…” cảm thấy cánh tay của Hạng Ý đang ôm lấy mình chợt run lên một chút, cậu cảm thấy đau, ngừng một lúc lâu mới nói tiếp, “Nhưng… Cái này rất phức tạp, tôi sợ… Sợ khi gửi sang đây, Âu Dạng xem không hiểu, không biết làm… Tôi, tôi lo lắng cho anh…”
Hạng Ý im lặng, chỉ lặng lặng quan sát cậu.
“Tôi đã nghĩ, tự mình đến đây làm vài lần, sau đó… Chỉ lại cho Âu Dạng, anh làm theo phương pháp này, kiên trì một thời gian… Sẽ, sẽ khá hơn…” không chịu được nữa, liền chuyển đề tài, “Anh là do thần kinh bị tổn thương, quá trình điều trị sẽ… Rất đau, nhưng… Sẽ khá hơn, nhất định có thể…”
Hạng Ý híp mắt, không nói gì. Nhan Lập Khả nâng tay lên, đầu ngón tay có chút run rẩy, nhưng vẫn chậm rãi bao phủ gương mặt của Hạng Ý, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của y, “Tôi chỉ được nghỉ hai tháng… Đến khi khai giảng, tôi liền lên đại học… Sẽ không, không làm phiền anh nữa, tôi ở Trung Quốc… Xa như vậy, sao có thể… Sao có thể làm hại đến anh?”
“Trung Quốc?” Hạng Ý bất ngờ một chút.
“Ừ… Tôi thi vào một trường ở Trung Quốc, Đại Học Y Dược, ở… Thành phố B…”
Đáy lòng Hạng Ý lập tức dâng lên một trận đau đớn.
Ở nơi xa như vậy, sao có thể làm hại đến y đây…
Chẳng lẽ… Thật sự không phải đóng kịch?
Bộ dáng người dưới thân vẫn còn rất đau, run nhè nhẹ, mồ hôi lạnh phủ đầy toàn thân, không hiểu sao, khi y nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Lập Khả, trong lòng lại đau nhói lên.
Nhưng tại sao, cậu lại giống người kia đến như vậy?
Rõ ràng trước đây không phải là cái dạng này…
Trong đầu hỗn loạn, chợt cảm thấy sau đầu có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc của mình. Hạng Ý lấy lại tinh thần, trông thấy trên gương mặt yếu ớt của Nhan Lập Khả đang mỉm lên một nụ cười rất nhẹ, “Tôi sẽ không hại anh, ngay cả khi… Toàn bộ thế giới này đều làm hại anh, căm ghét anh, tôi vẫn sẽ đứng ở bên cạnh anh, cùng với anh, bảo vệ anh…”
Nói xong, cậu cố chịu đau, chậm rãi nâng người lên, bao phủ gương mặt thất thần của Hạng Ý, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi run run của y.
“Ý, tin tưởng tôi.”
Trong thoáng chốc, trái tim đau nhói lên, Hạng Ý cắn răng, từ từ nhắm mắt lại.
Im lặng thật lâu.
Cuối cùng, khẽ di chuyển cơ thể, lùi về sau rời khỏi cơ thể của cậu. Nhưng sau lưng lại bị cậu nhẹ nhàng ôm lấy, giọng nói nho nhỏ của Nhan Lập Khả vang lên bên tai, “Tiếp tục đi.”
“Cái gì?” Hạng Ý sửng sốt, ánh mắt u ám hoàn toàn biến mất, không hiểu mà chớp chớp mắt.
Đôi mắt này khi không còn âm trầm, nhìn xem vô cùng thuần khiết, biểu tình lúc này trông cũng rất đáng yêu. Nhan Lập Khả cười cười, vuốt ve đầu tóc của y, “Nhẹ một chút, đừng dùng sức như vậy được không, tôi rất đau.”
“Em…” Ánh mắt phức tạp nhìn khóe miệng mỉm cười của người bên dưới, y chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, vô thức muốn tránh đi ánh mắt của thiếu niên.
Nhan Lập Khả thở hổn hển một chút, chôn mặt vào trong hõm vai của y, chóp mũi cọ cọ lồng ngực của y, “Tiếp tục đi, tôi… Tôi thích cảm giác anh ở bên trong tôi.” Nhan Lập Khả nhỏ giọng nói, chợt chớp mắt mấy cái, đôi mắt cong lên mang theo màu đen sáng ngời, “Nhưng mà… Nhẹ một chút, được không?”
Người phía trên đột nhiên im lặng, Nhan Lập Khả nói xong cũng cảm thấy xấu hổ, bầu không khí bỗng dưng trở nên lúng túng vài giây. Đột ngột, vật nóng rực bên trong cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, Nhan Lập Khả theo bản năng cắn lên xương vai của Hạng Ý, nhắm chặt hai mắt.
“A…”
Lưng ma sát với giường, theo nhịp độ chuyển động ở bên trong cơ thể. Cậu nhịn không được một tay ôm sát cổ của Hạng Ý, tay kia bám chặt vào cánh tay của y, cơ thể lắc lư không ngừng theo nhịp độ va chạm của y.
“Đau không?” Giọng khàn khàn, hoàn toàn bất đồng với ham muốn vừa nãy, “Như thế này, còn đau không?”
Cố hết sức lắc đầu, Nhan Lập Khả nâng người lên, càng gần sát với y.
Người bên trên chậm rãi chuyển động, dường như đang cẩn thận chờ cho cậu thích ứng. Hơi thở nóng bỏng cùng mồ hôi hòa quyện cùng một chỗ, hai người quấn lấy nhau phảng phất càng tăng thêm nhiệt nóng, xuyên qua hô hấp chậm chạp tiến vào trong trái tim.
Đau đớn dần dần biến mất, cả người cũng ửng lên một mảng đỏ hồng.
Cằm đột nhiên bị y nắm lấy, Nhan Lập Khả khẽ mở đôi mắt ươn ướt ra, nhìn thấy Hạng Ý cúi đầu, hai phiến môi nóng ấm nhẹ nhàng bảo phủ lên môi của cậu.
Lúc này đây, mới thật sự là ấm áp.
Cuối cùng cũng không còn lạnh giá như vậy nữa.
Nhan Lập Khả ngẩng đầu đáp lại, hai đôi môi quấn lấy nhau, triền miên dây dưa, giống như muốn nuốt trọn hô hấp của đối phương, hơi thơ nóng rực của người kia lướt nhẹ bên má của cậu làm cho cậu kìm không được mà say mê.
“A!”
Cơ thể đột nhiên run lên, đôi mắt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng ướt nước, đến cả dưới eo cũng chợt run lên rất nhỏ.
Bên tai là tiếng cười khàn khàn của Hạng Ý, “Nơi này sao?”
Nhan Lập Khả bối rối mở to mắt, đôi mắt tràn đầy mê man, đồng tử tựa như muốn tan chảy, ánh mắt trong veo nương theo tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh của Hạng Ý mà trở nên mê man.
“Ư… Aa, Ý, ưm, nơi đó không…”
Nhưng người kia xấu xa cực kỳ cố tình chỉ nhắm vào chỗ đó mà công kích, Nhan Lập Khả mỗi lần bị chạm tới điểm kia đều theo bản năng mà ưỡn cong lưng, cơ thể bất giác nghênh đón từng lần rút ra đẩy vào của đối phương.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, khoái cảm không kìm được mà tuông ra ào ạt như thủy triều, cậu hít thở hổn hển, trong nháy mắt chỉ cảm thấy thân thể giống như bị điện giật, trước mặt trống rỗng.
Giữa lúc mơ màng, mờ ảo như được nhìn thấy bóng dáng của một người. Gương mặt anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, cậu ngơ ngác nhướng người, đầu ngón tay vô lực khẽ đưa lên, vuốt ve cặp mắt vô cùng quen thuộc đó, thủ thỉ khẽ gọi.
“Tiểu Ý…”
Đã một năm, thế nhưng vẫn còn mơ thấy người kia.
Giấc mơ chân thật như vậy, giống như thật sự xảy ra.
Ngẩn ngơ một lúc lâu, cười khổ một tiếng, y khẽ cử động cánh tay muốn chống người ngồi dậy.
Nhưng vừa khẽ động đậy, chợt phát hiện không thích hợp..
Bàn tay bị người khác nắm, toàn bộ bàn tay đều được bao bọc trong tay người đó.
Y hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Nhan Lập Khả đang nằm bên cạnh giường, hình như đang ngủ, vẻ mặt rõ ràng rất mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Hạng Ý không nhúc nhích nữa, chỉ giữ nguyên tư thế dựa nửa người trên giường, để mặc cho cậu nắm tay của y, lẳng lặng nhìn cậu. Qua một hồi lâu, bàn tay đang nắm khẽ giật giật, Hạng Ý vẫn không cử động, mắt cũng không chớp, lặng lẽ nhìn Nhan Lập Khả tỉnh giấc, dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn về phía mình.
“A, anh tỉnh rồi sao?”
Hạng Ý gật đầu.
Nhan Lập Khả nhìn thoáng qua thấy mình đang nắm tay của người này, ngây người một chút liền lập tức buông ra, xấu hổ cười cười, “Mơ màng ngủ quên mất.” nói xong, cậu chống mép giường đứng dậy, “Thấy thế nào? Còn đau ở đâu không?”
Đừng nói đến đau, cơ thể lâu rồi không được thoải mái như vậy.
Hạng Ý không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bờ môi có chút trắng bệch của Nhan Lập Khả, nhìn một lúc lâu mới khẽ nói, “Lại đây.”
“Hả?” Ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến gần một chút.
Hạng Ý vỗ nhẹ lên chỗ giường bên cạnh mình, “Lại đây ngồi.”
Nhan Lập Khả hơi không hiểu một chút, nhưng vẫn nghe theo mà ngồi xuống bên cạnh y.
Vừa ngồi ổn định, phía sau lưng bỗng nhiên có cánh tay áp lên, cậu “a” một tiếng, cả người nghiêng một cái liền ập vào trong ngực Hạng Ý. Người kia đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng hôn trụ môi Nhan Lập Khả, căn bản không để cậu có cơ hội thở dốc, hôn đến mạnh bạo.
Nhan Lập Khả hoảng sợ, theo phản xạ muốn vươn tay đẩy y ra, nhưng lại từ bỏ mà thả cánh tay xuống. Ánh mắt của Hạng Ý càng thêm đen lại, đầu lưỡi mãnh liệt tiến vào trong khoang miệng thiếu niên, khí lực hung ác đến độ gần như muốn đụng đến đỉnh yết hầu. Nhan Lập Khả bị hôn đến chóng mặt, nhịp thở hỗn loạn, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Rốt cuộc không thể chịu được nữa, cậu khẽ đẩy lồng ngực Hạng Ý ra, “Đừng… Ý, đừng…”
Nhưng Hạng Ý vẫn mặc kệ cậu, đầu lưỡi vừa rời khỏi khoang miệng, nụ hôn càng thêm nóng bỏng mà chu du ở hai bên má cậu, cổ, một đường kéo xuống phía dưới. Nhan Lập Khả cảm thấy cơ thể run lên, nóng hừng hực, càng lúc càng không thể khống chế được, cơ thể đột nhiên trở nên mẫn cảm dị thường.
“A…” Bỗng nhiên, ngực bị bờ môi nóng hổi của y bao trùm, đầu lưỡi ra sức liếm mút, ma sát qua lại khiến đầu ngực cậu càng lúc càng cứng lên, Nhan Lập Khả rốt cuộc không nhịn được, đưa tay giữ lại đầu của Hạng Ý.
“Đừng, không được…” Kháng cự một chút, Nhan Lập Khả theo bản năng lùi về phía sau trốn tránh.
Nhưng người phía trên càng nhanh áp tới gần, tóm lấy eo của cậu kéo mạnh một cái, đem cậu kéo xuống nằm dài trên giường, sau đó chuyển mình gắt gao chế trụ cậu, bàn tay to lớn kéo lấy cổ áo cậu, giật một phát liền xé rách áo sơ mi. Làn da trắng nõn lập tức phơi bày trong không khí lạnh lẽo, Nhan Lập Khả bối rối giương mắt, khó khăn vặn vẹo cơ thể, “Đừng như vậy, cầu xin anh…”
Hạng Ý đột ngột dừng lại, thân thể cường tráng đè nặng người bên dưới, hai mắt tỉnh táo hơn bao giờ hết, y im lặng cúi đầu nhìn người trong lòng như vì sợ hãi mà cơ thể run lên bần bật, dừng lại động tác, một lát sau mới cử động thân người.
“Đừng?” Khóe miệng chậm rãi cong lên, y ghé sát vào lỗ tai của Nhan Lập Khả, giọng điệu cười nhạo trầm thấp hỏi cậu, “Vì sao? Thứ cậu muốn, không phải là cái này sao? Hả?” Dùng đầu lưỡi trêu đùa vành tai của cậu, Hạng Ý lạnh lùng bật cười, “Không phải cậu rất mong chờ… Chờ tôi làm như vậy sao?”
Vừa dứt lời, bàn tay đặt ngay hông của Nhan Lập Khả liền dùng sức kéo quần của cậu xuống.
“Không…” Nhan Lập Khả kinh hãi muốn đứng dậy, nhưng người phía trên lại dùng hết sức đè cậu xuống, cậu căn bản không thể phản kháng được, lại càng lúc càng bị áp xuống giường, cậu không ngừng lắc đầu, sợ đến nỗi giọng nói cũng run rẩy theo, “Tôi không phải vì… Không phải vì loại chuyện này…”
“A,” Hạng Ý cười lạnh một tiếng, nhướng lông mày, nhưng bàn tay lại không cho cự tuyệt mà thô bạo chen vào giữa hai chân khép chặt của Nhan Lập Khả, “Vậy cậu vì cái gì? Hả?” Giọng điệu bỗng nhiên trầm xuống, băng lãnh đến độ không có chút ấm áp nào, “Không thể không khen, cậu bắt chước rất giống, vô cùng giống, làm cho tôi thật sự không phân biệt được.”
“Cái, cái gì?” Hít thở dồn dập, nhưng bàn tay giữa hai chân không ngừng hướng lên trên mà vỗ về chơi đùa, cậu thở hổn hển, lắc đầu run rẩy nói, “Đừng như vậy, a… Tôi, tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì…”
Bàn tay lạnh giá cách lớp quần lót đột ngột cầm lấy hạ thân của Nhan Lập Khả, mới chỉ là nhẹ nhàng ma sát, người bên dưới liền hoảng sợ đến mức quay người, phát ra tiếng rên rỉ đè nén rất nhỏ, bàn tay Hạng Ý càng dùng thêm chút sức, không hề thương tiếc mà ghìm lại bả vai gầy yếu của thiếu niên.
“A, đau!” Bả vai như bị bẻ gãy, đau đến run rẩy, “Ý, đừng… Anh, anh làm sao vậy…”
“Đau? Ha.” Cười khẩy một tiếng, không quan tâm người bên dưới đang đau đến run lên dữ dội, y dứt khoát xé rách quần lót của đối phương, hung bạo cầm lấy nơi đã đau đến mềm nhũn kia, “Đây không phải là thứ cậu muốn sao? Tôi làm như vậy với cậu, cậu nên cảm ơn tôi mới đúng.” căn bản không thương tiếc, giống như thi hành hình phạt, dùng sức bóp nắn, “Cậu bắt chước người đó? A, cậu dựa vào cái gì mà bắt chước người đó?” giọng điệu mỉa mai dần trở nên vặn vẹo, thậm chí là phẫn nộ, “Tiện nhân, cậu có tư cách gì mà bắt chước người đó?!”
“Aa!” Bỗng nhiên bị cầm thật chặt, đau đến mức toàn thân đều co rút.
Thế nhưng, loại bộ phận này lại liên tục bị người kia cọ xát trong lòng bàn tay, cố tình sử dụng kỹ thuật vuốt ve khéo léo, từ từ cũng bắt đầu trở nên nóng hổi cứng rắn. Đau đớn đan xen khoái cảm, cậu không phân biệt được cảm giác nào mãnh liệt hơn, chỉ có thể run người dùng sức áp chế loại cảm xúc quái dị này, nhưng người phía trên căn bản không cho cậu cơ hội để thở dốc, động tác càng lúc càng kịch liệt.
“Ý… A, đau… Dừng… Xin anh…”
Hạng Ý cười tàn nhẫn, cảm nhận được bộ phận trong tay dần dần có biến hóa, càng lúc càng nóng, càng lúc càng cứng, dường như trong lòng bàn tay cũng bắt đầu có chút ươn ướt, y cảm thấy nực cười, cúi sát xuống bên tai của Nhan Lập Khả cười nhạo, “Nói cậu tiện nhân thật đúng là không oan uổng cho cậu, đã như vậy mà còn thích muốn chết luôn nhỉ?” Nói xong, y cúi đầu, cắn mút lồng ngực của Nhan Lập Khả, răng nanh gần như cắm sâu vào trong da thịt, “Thích tôi làm vậy với cậu sao?” Vốn không để ý đến phản kháng của cậu, càng cắn càng mạnh, gần như muốn xé luôn da thịt cậu, “Như này hả? Hả? Có thích không? Thích muốn chết luôn đúng không?”
Nhan Lập Khả đau đến toàn thân run rẩy, cánh tay bị Hạng Ý khóa giữ chặt chẽ, hai chân cũng bị chế trụ, cậu không thể động đậy, chỉ có thể đau đớn vặn mình, thân thể đau như vậy, nhưng âm giọng hung tợn điên cuồng của Hạng Ý ở bên tai càng khiến trái tim cậu đau hơn. Cậu cúi đầu muốn nhìn rõ biểu tình của Hạng Ý, y giống như hóa thành dã thú mà hung hăng cắn nuốt thân thể cậu, bờ môi lạnh băng, không có một chút độ ấm.
Trong đôi mắt sâu thẳm đen hút của người trước mặt, dường như đang có tâm tình cuồng loạn gì đó quét qua.
Người này không giống bình thường, y bây giờ, không phải là Hạng Ý của bình thường.
Rốt cuộc… Làm sao vậy? Rốt cuộc y… Đang đau buồn chuyện gì?
Đau buồn?
Nhan Lập Khả hít thở hổn hển, cố gắng phát ra mấy chữ từ trong cổ họng, “Anh… A…, anh sao vậy? A!”
Hạng Ý liên tục vuốt ve, buông tha cho bộ phận đã bị y chơi đùa đến đáng thương kia, chậm rãi chuyển xuống phía sau của Nhan Lập Khả. Nghe được âm thanh run rẩy của thiếu niên, y nhếch miệng cười tàn khốc, ngón tay dùng sức đâm sâu vào bên trong thân thể Nhan Lập Khả, liên tục đẩy sâu vào.
Muốn nghe thấy tiếng cậu gào khóc, muốn tra tấn hủy hoại cậu, nhưng âm thanh bên tai tuy rằng đau đớn khổ sở, lại như mang theo một thứ cảm xúc kỳ lạ gì đó, thì thào, “Anh… Nhìn tôi…” giọng nói run rẩy, yếu ớt, nhưng vô cùng rõ ràng, “Ý, nhìn tôi…”
Hạng Ý híp mắt cười lạnh ngẩng đầu lên, định dùng lời lẽ cay độc để lăng nhục người này. Nhưng vừa ngước mặt lên, y bỗng nhiên ngây người, đến cả ngón tay tàn ác đang vũ nhục cậu cũng ngừng lại.
Nhan Lập Khả đau đến nhíu chặt lông mày, ngay cả gương mặt vẫn luôn tái nhợt cũng hơi chút ửng đỏ, cơ thể khó chịu không ngừng vặn vẹo, nhưng cặp mắt kia lại vô cùng thanh khiết, tựa như hai khối ngọc đen lưu ly, đang có chút quẫn bách và lo lắng mà nhìn vào y.
Đôi mắt ấy, thật sự như muốn xuyên thấu y, chạm đến trái tim của y.
Trong thoáng chốc lại mơ màng. Y ngẩn ngơ, bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Lại là ánh mắt này.
Tại sao phải nhìn y như vậy?
Dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt của người kia để nhìn y?
Không do dự nữa mà nhấc chân của Nhan Lập Khả lên, một chút chuẩn bị cũng không có, hung hăng đâm thẳng vào cái nơi khô khốc đang run rẩy kia.
“A a –!!” Một tiếng hét thảm thiết bỗng nhiên vang lên. Hạng Ý đột ngột dừng lại, trong mắt lập tức chiếu ra hình ảnh cơ thể người bên dưới đau đến run rẩy dữ dội. Trong nháy mắt, mơ hồ có một cảnh tượng gì đó thoáng hiện qua trước mặt. Y bỗng nhiên ngây người, đờ đẫn không nhúc nhích.
Giống như đã từng xảy ra.
Bộ dáng chật vật, đau đớn này. Rõ ràng là đau đến như vậy, nhưng vẫn nhịn xuống tất cả bản năng phản ứng của mình, ở dưới thân y, không giãy dụa, không phản kháng, dùng hết sức để chịu đựng.
Nhẫn nhịn, chịu đựng để cho y làm hắn đau.
Tại sao…
Rốt cuộc là tại sao…
Bởi vì thất thần, sức lực cũng buông lỏng đi chút ít, trong lúc mơ màng chợt cảm nhận được một cánh tay gầy yếu đưa lên, rất yếu ớt, nhưng vẫn cố để giơ lên, chậm rãi vòng lên cổ của y.
“Ý…”
Hạng Ý lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn đầu lông mày nhíu chặt của Nhan Lập Khả, cùng với ánh mắt dịu dàng kia.
“Anh… Rốt cuộc làm sao vậy?” Nhan Lập Khả thở hổn hển, chống người lên một chút, chầm chậm gần sát lồng ngực của y, “Suy nghĩ cái gì? Đang… Đau buồn chuyện gì… A…”
Vật kia trong cơ thể trướng lên lớn hơn, cậu đau đến run người, cắn chặt răng.
Lồng ngực thon gầy trước mặt đổ đầy mồ hôi, bên tai là âm thanh ngắt ngững, đứt quãng hít thở không khí. Cơ thể thiếu niên run lên không ngừng, biểu tình đau khổ, đến cả gương mặt xinh đẹp kia cũng vì đau đớn mà trở nên hơi vặn vẹo. Thế nhưng, cặp mắt kia, lại giống như hoàn toàn tách rời khỏi phản ứng của thể xác, không một tia vẩn đục, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt của Hạng Ý, dừng lại tận sâu bên trong.
Tựa như làm cho người khác không thể che giấu được, khiến ánh mắt người khác run lên.
Chịu đựng đau đớn, Nhan Lập Khả thở ra, nâng cánh tay lên choàng qua cổ Hạng Ý, đầu dựa vào cổ của y, ở bên tai của y nhỏ giọng nói, “Nói cho tôi biết, anh đang nghĩ cái gì?”
Sâu thẳm bên trong trái tim như có thứ gì đó hung hăng co rút đau đớn.
Phần băng lãnh ở nơi sâu nhất trong thân thể, chậm rãi tan ra.
“Cậu vốn, không có mất trí nhớ.” Vô thức trả lời, y nghiến răng, đôi mắt đen thẳm hung ác trừng vào người bên dưới, “Cậu và Hạng Lê muốn làm gì? Muốn lấy lại Tam Giác Bạc? Muốn theo dõi tôi?” giọng điệu dần dần trở nên lạnh buốt, không tự chủ được muốn làm cho người này đau đớn, y dùng sức đâm mạnh hạ thân, “Muốn làm cái gì với tôi, muốn bắt chước bộ dáng của người kia để quyến rũ tôi? Tôi nói cho cậu biết, Nhan Lập Khả, cậu căn bản không có tư cách đó!”
“A!”
Đau đến theo bản năng ôm chặt lấy cổ của Hạng Ý, cậu thở dốc dồn dập, nói ra ngắt quãng giữa lúc bị va chạm tàn bạo, “Tôi… Không có,” bàn tay chậm rãi siết thật chặt, cậu dùng hết sức chịu đựng, “Tôi thật sự… Thật sự không nhớ được…”
Hạng Ý im lặng một lúc, lại đột ngột thô bạo dùng sức áp vào gần, vừa tiếp tục động tác vừa nhìn gương mặt vặn vẹo đau đớn của Nhan Lập Khả, “Cậu nhớ rõ ràng phương thuốc, những thứ phức tạp như vậy nhưng cậu đều nhớ rõ từng chi tiết, cái này gọi là mất trí nhớ?” Dùng sức đẩy một hơi vào nơi sâu nhất, y đột nhiên nhìn về phía đầu ngực nho nhỏ ở trước ngực của Nhan Lập Khả, cắn xuống đầu ngực đã sưng đỏ lên của cậu.
“Aa!” Ngực đau nhói, cậu theo bản năng ngăn lại cái gáy của Hạng Ý, hít thở, lồng ngực phập phồng, “Không, lừa anh… Thật sự… Không có lừa anh… A, tôi, tôi cũng không biết… A, đau… Nhẹ, nhẹ một chút, đau…”
“Cậu đến Tam Giác Bạc làm gì?” Hạng Ý nhìn chằm chằm vào thân thể run rẩy trong lòng, không biết vì sao mà vô thức đưa tay ôm lấy, nhưng vẫn không dừng lại động tác, “Nhớ tôi? Hừ, cậu cũng đừng tìm lý do như vậy.”
“Tôi…” Ngập ngừng một chút, trên mặt hơi ửng đỏ lên.
Hạng Ý híp mắt lại, đột ngột lùi về phía sau một chút, sau đó trong nháy mắt tiến mạnh vào bên trong.
Nhan Lập Khả kêu đau một tiếng, khóe mắt trào ra vài giọt nước mắt.
“Nói không?”
“Tôi… Tôi chỉ là, nghe nói…” cắn chặt răng, đau đến không thể nói nên lời, “Đau…”
Hạng Ý bỗng nhiên dừng chuyển động, đứng im trong thân thể của cậu.
Nhan Lập Khả thở hổn hển, đợi đau đớn dịu lại một chút, mới hạ mắt xuống, né tránh ánh mắt của Hạng Ý, nhỏ giọng nói, “Tôi nghe nói, anh… Vết thương trên cơ thể anh không tốt lên, tôi… Đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng viết ra phương thuốc này… A…” cảm thấy cánh tay của Hạng Ý đang ôm lấy mình chợt run lên một chút, cậu cảm thấy đau, ngừng một lúc lâu mới nói tiếp, “Nhưng… Cái này rất phức tạp, tôi sợ… Sợ khi gửi sang đây, Âu Dạng xem không hiểu, không biết làm… Tôi, tôi lo lắng cho anh…”
Hạng Ý im lặng, chỉ lặng lặng quan sát cậu.
“Tôi đã nghĩ, tự mình đến đây làm vài lần, sau đó… Chỉ lại cho Âu Dạng, anh làm theo phương pháp này, kiên trì một thời gian… Sẽ, sẽ khá hơn…” không chịu được nữa, liền chuyển đề tài, “Anh là do thần kinh bị tổn thương, quá trình điều trị sẽ… Rất đau, nhưng… Sẽ khá hơn, nhất định có thể…”
Hạng Ý híp mắt, không nói gì. Nhan Lập Khả nâng tay lên, đầu ngón tay có chút run rẩy, nhưng vẫn chậm rãi bao phủ gương mặt của Hạng Ý, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của y, “Tôi chỉ được nghỉ hai tháng… Đến khi khai giảng, tôi liền lên đại học… Sẽ không, không làm phiền anh nữa, tôi ở Trung Quốc… Xa như vậy, sao có thể… Sao có thể làm hại đến anh?”
“Trung Quốc?” Hạng Ý bất ngờ một chút.
“Ừ… Tôi thi vào một trường ở Trung Quốc, Đại Học Y Dược, ở… Thành phố B…”
Đáy lòng Hạng Ý lập tức dâng lên một trận đau đớn.
Ở nơi xa như vậy, sao có thể làm hại đến y đây…
Chẳng lẽ… Thật sự không phải đóng kịch?
Bộ dáng người dưới thân vẫn còn rất đau, run nhè nhẹ, mồ hôi lạnh phủ đầy toàn thân, không hiểu sao, khi y nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Lập Khả, trong lòng lại đau nhói lên.
Nhưng tại sao, cậu lại giống người kia đến như vậy?
Rõ ràng trước đây không phải là cái dạng này…
Trong đầu hỗn loạn, chợt cảm thấy sau đầu có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc của mình. Hạng Ý lấy lại tinh thần, trông thấy trên gương mặt yếu ớt của Nhan Lập Khả đang mỉm lên một nụ cười rất nhẹ, “Tôi sẽ không hại anh, ngay cả khi… Toàn bộ thế giới này đều làm hại anh, căm ghét anh, tôi vẫn sẽ đứng ở bên cạnh anh, cùng với anh, bảo vệ anh…”
Nói xong, cậu cố chịu đau, chậm rãi nâng người lên, bao phủ gương mặt thất thần của Hạng Ý, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi run run của y.
“Ý, tin tưởng tôi.”
Trong thoáng chốc, trái tim đau nhói lên, Hạng Ý cắn răng, từ từ nhắm mắt lại.
Im lặng thật lâu.
Cuối cùng, khẽ di chuyển cơ thể, lùi về sau rời khỏi cơ thể của cậu. Nhưng sau lưng lại bị cậu nhẹ nhàng ôm lấy, giọng nói nho nhỏ của Nhan Lập Khả vang lên bên tai, “Tiếp tục đi.”
“Cái gì?” Hạng Ý sửng sốt, ánh mắt u ám hoàn toàn biến mất, không hiểu mà chớp chớp mắt.
Đôi mắt này khi không còn âm trầm, nhìn xem vô cùng thuần khiết, biểu tình lúc này trông cũng rất đáng yêu. Nhan Lập Khả cười cười, vuốt ve đầu tóc của y, “Nhẹ một chút, đừng dùng sức như vậy được không, tôi rất đau.”
“Em…” Ánh mắt phức tạp nhìn khóe miệng mỉm cười của người bên dưới, y chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, vô thức muốn tránh đi ánh mắt của thiếu niên.
Nhan Lập Khả thở hổn hển một chút, chôn mặt vào trong hõm vai của y, chóp mũi cọ cọ lồng ngực của y, “Tiếp tục đi, tôi… Tôi thích cảm giác anh ở bên trong tôi.” Nhan Lập Khả nhỏ giọng nói, chợt chớp mắt mấy cái, đôi mắt cong lên mang theo màu đen sáng ngời, “Nhưng mà… Nhẹ một chút, được không?”
Người phía trên đột nhiên im lặng, Nhan Lập Khả nói xong cũng cảm thấy xấu hổ, bầu không khí bỗng dưng trở nên lúng túng vài giây. Đột ngột, vật nóng rực bên trong cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, Nhan Lập Khả theo bản năng cắn lên xương vai của Hạng Ý, nhắm chặt hai mắt.
“A…”
Lưng ma sát với giường, theo nhịp độ chuyển động ở bên trong cơ thể. Cậu nhịn không được một tay ôm sát cổ của Hạng Ý, tay kia bám chặt vào cánh tay của y, cơ thể lắc lư không ngừng theo nhịp độ va chạm của y.
“Đau không?” Giọng khàn khàn, hoàn toàn bất đồng với ham muốn vừa nãy, “Như thế này, còn đau không?”
Cố hết sức lắc đầu, Nhan Lập Khả nâng người lên, càng gần sát với y.
Người bên trên chậm rãi chuyển động, dường như đang cẩn thận chờ cho cậu thích ứng. Hơi thở nóng bỏng cùng mồ hôi hòa quyện cùng một chỗ, hai người quấn lấy nhau phảng phất càng tăng thêm nhiệt nóng, xuyên qua hô hấp chậm chạp tiến vào trong trái tim.
Đau đớn dần dần biến mất, cả người cũng ửng lên một mảng đỏ hồng.
Cằm đột nhiên bị y nắm lấy, Nhan Lập Khả khẽ mở đôi mắt ươn ướt ra, nhìn thấy Hạng Ý cúi đầu, hai phiến môi nóng ấm nhẹ nhàng bảo phủ lên môi của cậu.
Lúc này đây, mới thật sự là ấm áp.
Cuối cùng cũng không còn lạnh giá như vậy nữa.
Nhan Lập Khả ngẩng đầu đáp lại, hai đôi môi quấn lấy nhau, triền miên dây dưa, giống như muốn nuốt trọn hô hấp của đối phương, hơi thơ nóng rực của người kia lướt nhẹ bên má của cậu làm cho cậu kìm không được mà say mê.
“A!”
Cơ thể đột nhiên run lên, đôi mắt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng ướt nước, đến cả dưới eo cũng chợt run lên rất nhỏ.
Bên tai là tiếng cười khàn khàn của Hạng Ý, “Nơi này sao?”
Nhan Lập Khả bối rối mở to mắt, đôi mắt tràn đầy mê man, đồng tử tựa như muốn tan chảy, ánh mắt trong veo nương theo tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh của Hạng Ý mà trở nên mê man.
“Ư… Aa, Ý, ưm, nơi đó không…”
Nhưng người kia xấu xa cực kỳ cố tình chỉ nhắm vào chỗ đó mà công kích, Nhan Lập Khả mỗi lần bị chạm tới điểm kia đều theo bản năng mà ưỡn cong lưng, cơ thể bất giác nghênh đón từng lần rút ra đẩy vào của đối phương.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, khoái cảm không kìm được mà tuông ra ào ạt như thủy triều, cậu hít thở hổn hển, trong nháy mắt chỉ cảm thấy thân thể giống như bị điện giật, trước mặt trống rỗng.
Giữa lúc mơ màng, mờ ảo như được nhìn thấy bóng dáng của một người. Gương mặt anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, cậu ngơ ngác nhướng người, đầu ngón tay vô lực khẽ đưa lên, vuốt ve cặp mắt vô cùng quen thuộc đó, thủ thỉ khẽ gọi.
“Tiểu Ý…”
/100
|