Ngày hôm sau, hoàng cung tổ chức yến tiệc, chiêu đãi cho đoàn người từ nước Tần, sau khúc dạo đầu nhàm chán, với những lời chào hỏi qua lại của hoàng đế cùng các quan viên, với người Tần quốc, thì đến yến hội, ca vũ của các thanh niên trẻ tuổi, gồm con cái của các quan viên, cùng với các hoàng tử, không thể thiếu là hoàng tử Tần quốc.
Hôm nay phá lệ, các tiểu thư được tự do khoe tài nghệ của mình, bất kể là cầm, kỳ, thi, hoạ, hoặc là khiêu vũ, đều được thể hiện trước mặt mọi người, không phân biệt nam nữ, không như thường lệ chỉ có các vũ cơ mới được hiến khúc.
Vì thế cho nên hôm nay rất nhiều tiểu thư, đều ăn mặc đẹp, lộng lẫy, trang điểm trao truốc bản thân, thầm mong được lọt vào mắt xanh của các hoàng tử.
Mộc Nhi cũng tham dự khiêu vũ, không phải vì cô muốn được một tấm phu quân, mà đơn giản chỉ là cô muốn được phô bày điệu nhảy của mình trước mọi người thôi, điều mà trước đến nay cô luôn ao ước.
Trong phòng hoá trang, các tiểu thư tụm năm tụm ba lại, xì xào rồi đôi lúc lại cười trộm, trên gương mặt đầy đặn của thiếu nữ ửng hồng thật xinh đẹp, cũng không ít người nhìn về phía Mộc Nhi chỉ trỏ bàn tán, vì cô chưa đến tuổi cập kê nhưng lại tham gia, ai nói gì Mộc Nhi cũng mặc kệ, quy định không cấm mà nên cô thích thì tham gia thôi.
Buổi yến tiệc bắt đầu, với tiết mục đầu tiên là của Lý Lệ Y là tỷ tỷ nổi tiếng chanh chua của Lý Lệ Dung, nàng ta bước ra với khuôn mặt được hoá trang kỹ càng, dung mạo tính ra cũng là một mỹ nhân, thân hình thướt tha, kỹ thuật múa cũng rất điêu luyện, lấy được sự ái mộ của vô số công tử, nhưng đôi mắt nàng ta vẫn một mực nhìn về Mặc Túc, cố hết sức đưa đẩy tình ý, nhưng đáng tiếc hắn vốn không muốn nhìn đến nàng ta một lần nào.
Tiết mục đầu tiên kết thúc, với một tràng pháo tay, cùng tiếng reo hò thích thú của các công tử, sau đó là đến tiết mục đọc thơ, tiếp là tiết mục cầm, kế đến là một bài hát của một tiểu thư khác, tất cả đều động lòng người, hôm nay có năm tiết mục, tiết mục của Mộc Nhi là tiết mục cuối cùng.
Khi mọi người ngỡ rằng, đêm hôm này sẽ không còn tiết mục nào hơn những cái trước đó nữa thì, tiếng nhạc vang lên, cùng với đó một thiếu nữ mặc một bộ y phục màu đỏ rực, cánh tay trắng nõn nà giơ lên không trung một cách nhẹ nhàng, cánh tay hạ dần dần xuống, nàng e lệ cúi chào mọi người, khi đó bao trái tim trai trẻ như muốn rơi rụng dưới chân nàng.
Mộc Nhi đi đến giữa sân, bước chân nhẹ như bay, xoay tròn người mấy vòng giữa sân, theo bước chân của nàng, làn váy nhẹ nhàng tung bay, không giồng với y phục bình thường của các nữ nhi khác, bộ y phục này do Mộc Nhi tự mình thiết kế và may nó, nên khi nàng nhẹ nhàng nâng chân lên thì chân váy theo đường xẽ đến tận đùi, nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra đôi chân trắng ngọc ngà, làm bao nhiêu cặp mắt phải mở to, tim Mặc Túc như có ai đang cào nhẹ, ngứa ngáy vô cùng, Tần Doanh Doanh cũng nhìn nàng với cặp mắt sáng ngời, yết hầu không ngừng trượt lên xuống.
Lúc này, Mộc Nhi như không còn để ý đến những người trong sân nữa, cả thể xác và linh hồn cô đều đặt trọn trong bài múa này, cô di chuyển từ nơi này đến nới khác trong sân, đi đến đâu không khí xung quanh cô như có hương thơm đến đó, làn gió cũng như mê luyến mà quấn quýt lấy cô, làm cho làn tóc Mộc Nhi nhẹ nhàng tung bay, phiêu dật, giờ phút này nàng được hình dung như một nàng tiên hạ phàm, nhưng lại mang một nét quyết rũ ma mị khiến người ta khó kiềm lòng được.
Cuối cùng cô cũng kết thúc tiết mục của mình, nhẹ nhàng cười cuối chào, rồi lui xuống, mọi người trong sân lúc này vẫn còn ngơ ngát, khi họ kịp hoàn hồn vỗ tay, thì trong sân nào còn nữ nhi phiêu dật kia nữa, mọi chuyện thoáng qua như một giấc mơ, làm người ta không biết đâu là thực tại, trong lòng mọi người lại tiết nuối không thôi, không biết là nữ nhi nhà ai, khi bắt đầu nàng cũng không xưng tên họ, chỉ sợ sau đêm nay, sau lưng nên sẽ nhiều thêm rất nhiều hoa si.
Mặc Túc hoàn hồn sớm hơn bọn họ, hắn nhìn theo bóng lưng nàng biến mất, cũng lặng lẽ đuổi theo sau, không hiểu sao lúc này trong đầu hắn, vang lên một giọng nói không ngừng bắt hắn phải đuổi theo, bắn nàng lại, chỉ giữ nàng lại cho riêng mình, nữ nhân của hắn, dù là nhìn ngắm thì cũng chỉ một mình hắn có quyền đó mà thôi.
Hôm nay, hắn hoàn toàn không biết nàng sẽ tham gia nếu không hắn đã, cố hết sức ngăn cản nàng rồi, phải biết có một Tần Doanh Doanh như hổ rình mồi, hắn đã phải bận tâm rồi, giờ lại thêm nhiều kẻ si mê nàng như vậy, muốn hắn làm sao, có thể ngày ăn no, tối ngủ ngon được đây chứ.
Bên này, Mộc Nhi sau khi múa xong thì cùng tỳ nữ thu dọn đồ đạc trở về viện của mình, nào hay mình đã làm ra chuyện chấn động thế nào, nhưng nàng hiện tại rất vui, đây là lần đầu nàng được biểu diễn trước nhiều người như vậy.
Hôm nay phá lệ, các tiểu thư được tự do khoe tài nghệ của mình, bất kể là cầm, kỳ, thi, hoạ, hoặc là khiêu vũ, đều được thể hiện trước mặt mọi người, không phân biệt nam nữ, không như thường lệ chỉ có các vũ cơ mới được hiến khúc.
Vì thế cho nên hôm nay rất nhiều tiểu thư, đều ăn mặc đẹp, lộng lẫy, trang điểm trao truốc bản thân, thầm mong được lọt vào mắt xanh của các hoàng tử.
Mộc Nhi cũng tham dự khiêu vũ, không phải vì cô muốn được một tấm phu quân, mà đơn giản chỉ là cô muốn được phô bày điệu nhảy của mình trước mọi người thôi, điều mà trước đến nay cô luôn ao ước.
Trong phòng hoá trang, các tiểu thư tụm năm tụm ba lại, xì xào rồi đôi lúc lại cười trộm, trên gương mặt đầy đặn của thiếu nữ ửng hồng thật xinh đẹp, cũng không ít người nhìn về phía Mộc Nhi chỉ trỏ bàn tán, vì cô chưa đến tuổi cập kê nhưng lại tham gia, ai nói gì Mộc Nhi cũng mặc kệ, quy định không cấm mà nên cô thích thì tham gia thôi.
Buổi yến tiệc bắt đầu, với tiết mục đầu tiên là của Lý Lệ Y là tỷ tỷ nổi tiếng chanh chua của Lý Lệ Dung, nàng ta bước ra với khuôn mặt được hoá trang kỹ càng, dung mạo tính ra cũng là một mỹ nhân, thân hình thướt tha, kỹ thuật múa cũng rất điêu luyện, lấy được sự ái mộ của vô số công tử, nhưng đôi mắt nàng ta vẫn một mực nhìn về Mặc Túc, cố hết sức đưa đẩy tình ý, nhưng đáng tiếc hắn vốn không muốn nhìn đến nàng ta một lần nào.
Tiết mục đầu tiên kết thúc, với một tràng pháo tay, cùng tiếng reo hò thích thú của các công tử, sau đó là đến tiết mục đọc thơ, tiếp là tiết mục cầm, kế đến là một bài hát của một tiểu thư khác, tất cả đều động lòng người, hôm nay có năm tiết mục, tiết mục của Mộc Nhi là tiết mục cuối cùng.
Khi mọi người ngỡ rằng, đêm hôm này sẽ không còn tiết mục nào hơn những cái trước đó nữa thì, tiếng nhạc vang lên, cùng với đó một thiếu nữ mặc một bộ y phục màu đỏ rực, cánh tay trắng nõn nà giơ lên không trung một cách nhẹ nhàng, cánh tay hạ dần dần xuống, nàng e lệ cúi chào mọi người, khi đó bao trái tim trai trẻ như muốn rơi rụng dưới chân nàng.
Mộc Nhi đi đến giữa sân, bước chân nhẹ như bay, xoay tròn người mấy vòng giữa sân, theo bước chân của nàng, làn váy nhẹ nhàng tung bay, không giồng với y phục bình thường của các nữ nhi khác, bộ y phục này do Mộc Nhi tự mình thiết kế và may nó, nên khi nàng nhẹ nhàng nâng chân lên thì chân váy theo đường xẽ đến tận đùi, nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra đôi chân trắng ngọc ngà, làm bao nhiêu cặp mắt phải mở to, tim Mặc Túc như có ai đang cào nhẹ, ngứa ngáy vô cùng, Tần Doanh Doanh cũng nhìn nàng với cặp mắt sáng ngời, yết hầu không ngừng trượt lên xuống.
Lúc này, Mộc Nhi như không còn để ý đến những người trong sân nữa, cả thể xác và linh hồn cô đều đặt trọn trong bài múa này, cô di chuyển từ nơi này đến nới khác trong sân, đi đến đâu không khí xung quanh cô như có hương thơm đến đó, làn gió cũng như mê luyến mà quấn quýt lấy cô, làm cho làn tóc Mộc Nhi nhẹ nhàng tung bay, phiêu dật, giờ phút này nàng được hình dung như một nàng tiên hạ phàm, nhưng lại mang một nét quyết rũ ma mị khiến người ta khó kiềm lòng được.
Cuối cùng cô cũng kết thúc tiết mục của mình, nhẹ nhàng cười cuối chào, rồi lui xuống, mọi người trong sân lúc này vẫn còn ngơ ngát, khi họ kịp hoàn hồn vỗ tay, thì trong sân nào còn nữ nhi phiêu dật kia nữa, mọi chuyện thoáng qua như một giấc mơ, làm người ta không biết đâu là thực tại, trong lòng mọi người lại tiết nuối không thôi, không biết là nữ nhi nhà ai, khi bắt đầu nàng cũng không xưng tên họ, chỉ sợ sau đêm nay, sau lưng nên sẽ nhiều thêm rất nhiều hoa si.
Mặc Túc hoàn hồn sớm hơn bọn họ, hắn nhìn theo bóng lưng nàng biến mất, cũng lặng lẽ đuổi theo sau, không hiểu sao lúc này trong đầu hắn, vang lên một giọng nói không ngừng bắt hắn phải đuổi theo, bắn nàng lại, chỉ giữ nàng lại cho riêng mình, nữ nhân của hắn, dù là nhìn ngắm thì cũng chỉ một mình hắn có quyền đó mà thôi.
Hôm nay, hắn hoàn toàn không biết nàng sẽ tham gia nếu không hắn đã, cố hết sức ngăn cản nàng rồi, phải biết có một Tần Doanh Doanh như hổ rình mồi, hắn đã phải bận tâm rồi, giờ lại thêm nhiều kẻ si mê nàng như vậy, muốn hắn làm sao, có thể ngày ăn no, tối ngủ ngon được đây chứ.
Bên này, Mộc Nhi sau khi múa xong thì cùng tỳ nữ thu dọn đồ đạc trở về viện của mình, nào hay mình đã làm ra chuyện chấn động thế nào, nhưng nàng hiện tại rất vui, đây là lần đầu nàng được biểu diễn trước nhiều người như vậy.
/18
|