Chương 1818HẠNH PHÚC LÀ MỘT KẺ LỪA GẠT
Điều này khiến bà cảm thấy, những việc bà làm những năm qua chẳng khác nào một trò nực cười.
Bà giống như một kẻ hề, bôn ba bao năm, hiếu kính cha mẹ, chăm chồng dạy con, chăm lo nhà cửa, những việc nên làm bà đều đã làm hết, cứ tưởng rằng bà và chồng sẽ yêu thương kính trọng nhau, nhưng không ngờ tất cả đều là giả dối.
Nhưng nếu có thể lừa gạt bà đến khi bà chết thì thật tốt biết bao.
Thế nhưng qua nhiều năm như thế, bà cũng phải biết được sự thật này.
Nghĩ về những ngày tháng đã qua, mỗi ngày đều như một con dao cắm sâu vào người.
Quý Miên Miên cẩn thận quan sát nét mặt của Mộ Dung phu nhân, bờ môi mím vào như đang nghiến rắng, đôi mắt đỏ ngầu, dường như bà đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Quý Miên Miên liếc mặt nhìn tay Mộ Dung phu nhân, thấy tay bà đang run nhẹ.
Cô do dự một lát, thử đưa tay ra nắm tay cánh tay bà: “Mẹ, chúng ta….qua bên đó ngồi một lát đi.”
Mộ Dung phu nhân không nói gì, thế là Quý Miên Miên thử kéo bà đi, bà như một con búp bê gỗ, đi theo Quý Miên Miên qua đó và ngồi xuống chiếc ghế dài.
Sau khi ngồi xuống, Quý Miên Miên cũng không biết nói gì, cô cảm thấy bản thân dạo này luôn nói sai, chỉ sợ sẽ không biết lại nói gì sai, chọc giận Mộ Dung phu nhân, lỡ đâu bà ấy lại nhào quá bóp chết Mộ Dung Chí Hoành thì biết tính sao?
Sức khỏe của Mộ Dung Chí Hoành vốn đã không thể chịu nổi thêm một sự hành hạ nào nữa.
Một lúc sau, Mộ Dung phu nhân đỏ mắt nói: “Có phải con rất tò mò mẹ và ông ta trước đây đã xảy ra chuyện gì phải không?
Quý Miên Miên suy nghĩ rồi nói: “Con… con… có chút tò mò, nhưng mẹ không muốn thì đừng nói, con biết, mẹ chắc cũng không muốn người khác biết chuyện.”
Cô vẫn chưa nói xong, Mộ Dung phu nhân đã ngắt lời: “Ông ấy lớn hơn mẹ rất nhiều, lúc mẹ được gả cho ông ấy, mẹ mới 24 tuổi…lúc đó ông ấy đã gần 40 rồi. Ông ấy rất tốt với mẹ, tốt đến mức mẹ không dám tin trên đời này sao lại có người đàn ông tốt đến thế. Khi ông ấy cầu hôn mẹ, mẹ vui đến phát điên, mẹ không hề nghĩ tới, đời mẹ lại có thể gặp được một người đàn ông hoàn mỹ đến vậy, còn có thể có được cuộc hôn nhân mỹ mãn đến thế.”
Quý Miên Miên muốn nói, nhưng cô phát hiện, đôi mắt Mộ Dung phu nhân vô hồn, hoặc bà ấy đang muốn phát tiết ra chứ không phải là đang kể cho cô nghe.
Nếu đã như thế, cô không nên mở miệng, cứ để bà trút hết nổi uất ức trong lòng ra là được.
“Saukhi kết hôn, mẹ cố gắng làm những việc mà một người vợ nên làm, hiếu thuận với cha mẹ chồng, giúp ông ấy chăm lo hết tất cả mọi việc trong gia đình, không khiến ông ấy phải lo lắng, cho dù có là… Mộ Dung Thúy Đình. Còn đám thân thích nhân lúc ông ấy không ở luôn đến làm phiền, mẹ cũng nhẫn nhịn, không bao giờ nói cho ông ấy biết, vì mẹ không muốn ông ấy phiền lòng, mẹ không muốn ông ấy nghĩ ngay cả việc đó mẹ cũng làm không xong...”
Quý Miên Miên cười nói: “Mẹ rất... rất lợi hại, mẹ là người thứ 2 khiến con cảm thấy là người cực kỳ lợi hại.”
Ngoài trừ Yến Thanh Ti ra, Quý Miên Miên thật lòng cảm thấy Mộ Dung phu nhân là người phụ nữ bá đạo nhất cô từng gặp qua, nhất là lúc nãy khi đối mặt với Mộ Dung Chí Hoành.
“Lợi hại?” Mộ Dung phu nhân cười lớn, khóe mắt ngấn lệ: “Nếu như mẹ lợi hại thật thì sẽ không có chuyện không dám đi hỏi ông ấy sau khi biết được ông ấy không yêu mẹ, càng không dám chạy đến trước mặt ả đê tiện đó, xé nát miệng ả ta. Mẹ vốn biết mình chỉ là một kẻ thế thân mà vẫn... chịu đựng lâu đến thế, mẹ chẳng qua chi biết giả vờ mà thôi.”
/1992
|