Chương 62: Muốn em đến không ngủ được.
2 giờ sáng, Yến Thanh Ti cùng Tiểu Từ vẫn ngồi chờ ở dưới bãi đỗ xe tận 4 tiếng đồng hồ.
Tiểu Từ buồn ngủ nên ngáp lên ngáp xuống, trong mắt đều là tia máu: "Chị Thanh Ti, hay là tin tức không chính xác, nhỡ đâu tối nay Lạc Cẩm Xuyên lại không trở về thì sao?"
Yến Thanh Ti thì lại không lộ ra chút mệt mỏi nào, cô nhìn thời gian: "Đợi thêm một tiếng, nếu như anh ta vẫn không trở lại, chúng ta sẽ trở về."
Chị Mạnh giúp Yến Thanh Ti mua được hành tung gần đây của Lạc Cẩm Xuyên từ một người bạn phóng viên cũ. Cứ cuối tuần, anh ta sẽ ở chỗ của Tiết Tranh đến tận rạng sáng, sau đó sẽ quay về căn hộ của mình, hôm nay vừa đúng cuối tuần.
Hiện tại, Yến Thanh Ti đang ở dưới hầm – đây là bãi đỗ xe của khu nhà nơi Lạc Cẩm Xuyên đang sinh sống, chỉ cần anh ta trở về, tất nhiên sẽ phải đi qua chỗ này.
Lại đợi thêm nửa tiếng, bỗng từ cổng hầm có một chiếc xe đang đi tới, Yến Thanh Ti đánh thức tiểu Từ: "Chuẩn bị xong chưa."
Tiểu Từ giật cả mình, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti nói: "Nhớ cho kĩ, phải chụp sao cho rõ ràng nhưng không thể chụp mặt tôi."
"Hiểu rồi, chị yên tâm đi, hồi đi học em cũng tham gia hội nhiếp ảnh ở trường đấy."
Yến Thanh Ti nhanh chóng đeo kính và đội mũ vào, đẩy cửa xe, bước xuống.
Lạc Cẩm Xuyên tắt máy chuẩn bị xuống xe, hai chân vừa chạm đất, cửa xe còn chưa đóng, thì nghe thấy sau lưng có người nói: "Đi đâu vui vẻ mà về trễ vậy?”
Lạc Cẩm Xuyên quay phắt người lại, thì nhìn thấy Yến Thanh Ti đang dựa cả người vào chiếc xe bên cạnh, mái tóc có vẻ như vừa mới được cắt ngắn, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền chữ A màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu đen, trên vai áo còn gắn vài cái đinh nhọn, lộ ra đôi chân dài đang bắt chéo, vừa trong sáng ngây thơ nhưng cũng vừa gợi cảm, còn có thêm chút cá tính. .
Thấy Yến Thanh Ti, khuôn mặt Lạc Cẩm Xuyên vốn đang không có bất cứ biểu cảm gì bỗng lộ ra một nụ cười gian xảo, phối hợp với cặp kính của người tri thức, trông vừa nho nhã lại vừa kiếm nhã.
Lạc Cẩm Xuyên nới lỏng cà vạt, bước từng bước tới gần Yến Thanh Ti: "Thế nào, cuối cùng chịu tới tìm tôi rồi à?"
Lạc Cẩm Xuyên mấy ngày nay cố ý gây áp lực cho đạo diễn Phùng , lại cho Tiết Tranh tới đoạt vai của Yến Thanh Ti, chính là muốn ép cô phải đến tìm mình, nhưng mãi chẳng thấy tin tức gì…
Thế nên tâm tình Lạc Cẩm Xuyên mấy ngày gần đây không tốt một chút nào, anh ta còn tưởng mình đã đánh giá sai về con người Yến Thanh Ti, nhưng . . . . . . Hình như cũng không phải vậy, không phải giờ đã vác mặt tới rồi sao…
Yến Thanh Ti khoanh tay, quan sát Lạc Cẩm Xuyên từ đầu đến chân: "Tới xem xem con hồ ly nào đã câu mất anh rể tôi thôi."
Lạc Cẩm Xuyên cởi hai nút áo trên cùng của áo sơ mi, nhìn thấy Yến Thanh Ti, chỉ thấy ham muốn trong lòng lại rục rịch bùng cháy.
Anh ta từ từ tiến tới trước mặt Yến Thanh Ti: "Chỉ cần em muốn, không ai có thể thay thế em."
Yến Thanh Ti khinh bỉ: "Vậy sao? Không phải là không thể thay thế sao, vậy thì vai diễn của tôi là sao vậy?”
Yến Thanh Ti chống hông, hất cằm, ưỡn ngực nói: "Thật khó hiểu, anh rể à, mắt anh bị mù sao? Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp hay có vóc dáng bốc lửa như tôi không? Hay là cô ta. . . . . . công phu ở trên giường tốt?"
Lạc Cẩm Xuyên đưa tay ôm lấy eo của Yến Thanh Ti, kéo giật cô vào trong ngực, "Có tốt hay không? Chỉ cần em bằng lòng, cô ta chẳng là gì cả."
Yến Thanh Ti cố nén sự ghê tởm đang trỗi dậy, khống chế bản thân không giơ chân đạp vào gốc rễ của Lạc Cẩm Xuyên mấy phát.
Cô nghiêng nghiên đầu ghé vào tai Lạc Cẩm Xuyên, khoác tay lên bả vai anh: "Anh rể, anh thật sự muốn lên giường với cô em vợ của mình sao?"
Lạc Cẩm Xuyên nhắm mắt hít hà mùi hương trên cơ thể Yến Thanh Ti: "Đúng vậy, muốn đến nỗi không ngủ được."
-----
/1992
|