Trên thực tế việc tư vấn tâm lý cũng không có tiến triển gì, khi đó Lương Trí Viễn thấy Tống Tình Thư rất phòng thủ nên cũng không hỏi sâu.
Anh chỉ hỏi một vài câu hỏi chung chung.
Lương Trí Viễn muốn hẹn Tống Tình Thư tháng sau đến tư vấn tiếp nhưng cô lại phải nhập đoàn phim nên anh bèn nói: "Không sao, tôi có thể đến chỗ cô quay phim để thăm cô, tiện thể tư vấn luôn".
"Vậy thì phiền anh quá".
"Không phiền, tiền chữa bệnh anh trai cô trả đủ để tôi đi một trăm tám mươi chuyến lận."
…
Tống Tình Thư cúp điện thoại, không khỏi suy nghĩ có nên trả tiền lại cho Tống Kỳ Nghiễn không. Rất có thể anh sẽ không cần, nhưng cô cảm thấy mình đang ngày càng nợ anh nhiều hơn.
Nếu như nói là ân tình, xét đến cùng thì đó thực ra là lòng tốt của cha mẹ cô, những năm đó anh đã chăm sóc cô rất tốt, nên bù đắp qua lại là thoả đáng rồi.
Tống Tình Thư lật người, ánh mắt thao láo không ngủ được.
Chu Kỳ Nghiễn cứ chạy đi chạy lại trong tâm trí cô.
Hôm nay anh ấy có giận không? Cô thực sự không thể hiểu được.
Anh ấy nói rằng anh ấy cảm thấy có lỗi...
Nhưng tại sao anh ấy lại muốn phớt lờ cô?
Liệu cô có nhiệt tình quá không? Nhưng rõ ràng anh là người chủ động mời cô đi ăn tối trước, sau đó đến thăm nơi cô ở, sau đó đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý...
Trước đây cô chưa từng làm phiền anh, khi anh đến Đông Nam Á kiểm tra mấy tháng, cô thậm chí còn không dám gửi tin nhắn, gần đây có lẽ cô đã trở nên nhiệt tình sau khi xác nhận rằng anh không muốn xa lánh cô vì thời gian xa cách.
Khó chịu quá, Tống Tình Thư trùm chăn lên đầu, tự hỏi tại sao mình không phải là đứa trẻ mười ba tuổi tuổi, nếu như vậy lần sau cô sẽ chỉ vui mừng vì có thể trò chuyện video với anh, căn bản không cần phải nghĩ nhiều về điều đó thế này.
Cô lại đến quấy rối Tống Gia Lan. Tống Gia Lan là giáo viên nên không bao giờ tắt điện thoại di động, nhưng anh cũng là người sống cực kỳ healthy. Vì cưới vợ kém mình tận tám tuổi nên Tống Gia Lan rất coi trọng sức khoẻ của mình, cũng rất trân quý nhan sắc và thân hình của bản thân. Nhận được cuộc gọi video từ Tống Tình Thư, biết rằng đứa em gái mình chỉ đơn giản là ngủ không được gọi đến làm phiền nên liền trừng mắt với cô: "Thời gian này đừng có để anh gặp được em, không anh nhất định sẽ đánh em đến mẹ cũng không nhận ra đâu".
Bị mắng một trận, Tống Tình Thư cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Tống Tình Thư không biết mình đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào, trong mơ cô thấy mình đến nhà Chu Kỳ Nghiễn nhưng không tìm thấy anh. Cuối cùng, cô nhìn thấy một nửa hình bóng của anh trong nhà. Ngay góc ban công, phía sau tấm rèm xếp chồng lên nhau, có bóng dáng của một chiếc váy màu đỏ, hai người đang ôm nhau như vừa hôn nhau.
“Đây là chị dâu của em.” Có lẽ trong giấc mơ anh không có thời gian để nói những lời này, nhưng sau khi tỉnh lại, Tống Tình Thư đã tự mình mường tượng ra câu nói này.
Tiểu Đoạn cho rằng mối quan hệ giữa hai người quá mập mờ.
Tống Tình Thư không khỏi tự kiểm điểm, liệu suy nghĩ của cô về việc ở bên anh có còn là giống lúc còn nhỏ hay không, quá là không có chừng mực rồi.
Anh nói hiện tại anh chưa có bạn gái, vậy trước đây anh có bạn gái chứ? Có phải anh đã đang theo đuổi rồi nhưng vẫn chưa tán được...
Nếu anh có bạn gái rồi, anh đối với mình như vậy, bạn gái anh chắc hẳn cũng sẽ giận.
Cho dù mối quan hệ anh em trước đây của hai người có chân thành đến đâu thì trên thực tế họ cũng không có quan hệ huyết thống.
Tựa như Tống Gia Lan trừng mắt mắng cô, cô cũng sẽ không buồn. Nhưng hôm nay Chu Kỳ Nghiễn không muốn nói chuyện với cô, cô liền cảm thấy rất khó chịu.
Tống Tình Thư sửng sốt, Tiểu Đoạn mở cửa: "Chuyến bay lúc tám giờ! Cậu còn thử dám ngơ ra đó tớ xem thử coi."
Tống Tình Thư đáp lại một tiếng "Ừ", uể oải đứng dậy, vừa tắm rửa vừa nói với Tiểu Đoạn: "Đoạn Đoạn, cậu nói xem ví dụ tớ nói với cậu tớ tạm thời chưa có bạn trai, cậu cảm thấy câu này sẽ có ý gì?".
“Khó nói lắm.” Tiểu Đoạn dựa vào cửa phòng tắm nhìn cô, “Nhưng nếu có người nói với cậu chuyện này khiến cậu cứ nghĩ mãi thì tớ cũng hiểu ra được cậu sắp xong đời rồi".
Nói xong Tiểu Đoạn nheo mắt nói: "Là ai hả? Không phải cậu thật sự hẹn hò đó chứ?"
Gần đây Tống Tình Thư không liên lạc với ai, cuối cùng Tiểu Đoạn không khỏi thắc mắc: “Trang Hàn Sơn đã bắt đầu liên lạc với cậu rồi à?”
Chương trình tạp kỹ được lên lịch quay sau bộ phim của Tống Tình Thư, sẽ mất ít nhất một tháng nữa.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Tống Tình Thư phủ nhận.
Sẽ không có ai hiểu được.
Tống Tình Thư chán nản nghĩ.
Mối quan hệ giữa cô và Chu Kỳ Nghiễn có lẽ khó ai có thể lý giải được.
Trước khi nhập đoàn phim, Tống Tình Thư chỉ gửi một tin nhắn cho Chu Kỳ Nghiễn: "Anh, em vào đoàn rồi".
Sau đó thì phớt lờ anh.
Bộ phim này bắt đầu quay đã lâu, nhưng những cảnh quay của Tống Tình Thư đều tập trung vào hai mươi ngày này, địa điểm quay phim là ở ngoại ô thành phố A, cảnh quay là do đoàn tự mình dựng lên, giai đoạn sau còn có cảnh ngoài trời nhưng có rất ít.
Một tuần đã trôi qua, Chu Kỳ Nghiễn gần đây bận rộn ở công ty, lúc này lại vô tình bị phân tâm khỏi công việc bận rộn của mình, anh hỏi Từ Trạch: "Tống Tình Thư bên đó có bận lắm không?"
Từ Trạch vẫn luôn theo dõi bên phía Tống Tình Thư và cập nhật tin tức đầy đủ, nhưng vì Chu tổng chưa bao giờ hỏi nên anh cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lúc này, Từ Trạch mới vội vàng đáp: “May mắn là cô ấy không có quá nhiều cảnh, lịch quay cũng không quá kín, diễn viên đóng cùng đều là tiền bối nên cô ấy sẽ có chút căng thẳng.”
Từ Trạch liên tục quan sát vẻ mặt của Chu Kỳ Nghiễn, nhận thấy lông mày của đối phương luôn cau lại, dường như câu trả lời của anh không như những gì Chu tổng mong đợi, nên đổi hướng, “Đạo diễn Ngô không thích những diễn viên quá làm màu nên cô Tống chỉ mang theo một trợ lý đi cùng, điều kiện bên đó rất khó khăn, cô ấy gầy đến mức gần như mất đi vẻ ngoài, đạo diễn lại thúc giục cô ấy tăng cân, nhưng gần đây cô ấy không muốn ăn cũng không ăn được."
Chu Kỳ Nghiễn trên mặt lộ ra có chút bực bội, nghe vậy liền cởi cà vạt ra, cảm thấy ngột ngạt.
Tống Tình Thư trong lòng có chút cố chấp, muốn làm gì thì cuối cùng cũng sẽ làm vậy, đây chính là lý do tại sao anh tìm cách ký hợp đồng với cô, ít nhất anh cũng sẽ theo dõi, như vậy sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng anh khó có thể phớt lờ cô khi cô ở bên anh, cô nói đúng, mức độ quan tâm của anh đối với cô quả thực có chút bi3n thái.
Từ Trạch im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng cô Tống gần đây rất vui vẻ, cô ấy có thêm bạn mới trong đoàn phim. Hơn nữa, Trang Hàn Sơn gần đây có đến thăm đạo diễn, đóng vai khách mời. Lâm quản lý bảo cô ấy thử tiếp xúc với Trang Hàn Sơn để làm bối cảnh trước, hai người họ qua lại khá hợp nhau”.
Sắc mặt Chu Kỳ Yên hơi tối lại: “Khi nào?”
“Có lẽ là ngày hôm kia.” Từ Trạch nhẹ nhàng trả lời.
Bên ngoài bầu trời u ám, Chu Kỳ Nghiễn đứng dậy, trầm mặc một lúc trước cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhà, mùa này giông bão nhiều, anh hỏi: "Gần đây thời tiết thế nào?"
Từ Trạch vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, trả lời: “Ba ngày liền có giông bão.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó phân biệt của Chu tổng, anh ngập ngừng hỏi: "Anh có muốn liên hệ với bác sĩ Lương và đi thăm cô Tống ở đoàn phim không?"
Nửa đêm, Lương Trí Viễn bị đưa ra khỏi giường liền mắng: “Chu Kỳ Nghiễn, cậu bị bệnh à?”
"Ừ, cậu không biết à?" Chu Kỳ Nghiễn lạnh lùng liếc nhìn đối phương.
Lương Trí Viễn im lặng, cảm thấy như mình bị bắt cóc, một số vệ sĩ vây quanh và mời anh vào chiếc Mercedes của Chu Kỳ Nghiễn.
Chu Kỳ Nghiễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng rưỡi lái xe, cậu có thể ngủ một lát."
"Ông nội cậu." Lương Trí Viễn xoa xoa thái dương, "Ai có thể ngủ cạnh cậu hả? Nói thật cho tớ biết, đó có thật là em gái của cậu không vậy?".
Chu Kỳ Nghiễn không thừa nhận cũng không phủ định.
“Sớm muộn gì tớ cũng bị cậu làm tức chết”, Lương Trí Viễn cũng lười để ý đến Chu Kỳ Nghiễn, quay người nhìn ra bên ngoài.
Đêm khuya, ánh đèn neon của thành phố nhấp nháy, lúc này thành phố vẫn phồn vinh nhưng cũng thấy rõ sự vắng vẻ.
Nhìn vẻ mặt này của Chu Kỳ Nghiễn đi, Tống Tình Thư hình như cũng không giống như đang gặp chuyện gấp. Nếu thật sự có đi nữa thì cũng nên gọi 120 chứ không phải tìm đến một bác sĩ tư vấn tâm lý.
Vậy đâu là lý do khiến Chu Kỳ Nghiễn, người đang có rất nhiều việc phải làm lại phải về khuya và lái xe suốt tiếng rưỡi ra ngoại ô?
Ở nơi đó thậm chí còn không có một khách sạn tử tế nào nên đoàn làm phim chỉ tìm được một khách sạn bốn sao cách trường quay hơn 10km.
“Cậu chắc không phải vì nhìn thấy thời tiết xấu, lo lắng cô ấy tâm tình không tốt, lo đến trằn trọc không ngủ được, lại xấu hổ không dám đi tìm cô ấy một mình cho nên mới cố ý đón tớ đi cùng đó chứ?" Lương Trí Viễn suy nghĩ một chút, vẻ mặt khó tả hỏi.
Chu Kỳ Nghiễn liếc mắt nhìn qua, vẫn như cũ không thừa nhận cũng không phủ định, lạnh lùng nói: "Cậu ồn ào quá."
Lương Trí Viễn nheo lông mày, "Đệt, tớ nghĩ là tớ đoán đúng rồi."
“Cậu bệnh rồi.” Lương Trí Viễn tức giận đến mức không tìm được lời nào để mắng, chỉ có thể lặp lại câu: “Cậu bệnh thật rồi.”
Vẻ mặt Chu Kỳ Nghiễn luôn lãnh đạm, ánh mắt tập trung, không biết mình đang nghĩ gì.
"Cậu thật sự coi cô ấy như em gái mình sao? Cậu thật sự không có ý nghĩ nào khác sao?" Lương Trí Viễn cau mày, đây không phải là nói nhảm, anh chỉ muốn xác nhận trạng thái tinh thần của Chu Kỳ Nghiễn.
Chu Kỳ Nghiễn đột nhiên nhắm mắt lại, giấc mơ hiện lên trong đầu anh, anh cúi xuống hôn lên môi cô, chậm rãi nhưng sâu sắc. Cô ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhưng vẫn cố gắng chiều theo anh. Anh tham lam hôn cho đến khi cô th ở dốc như sắp chết mới chịu buông cô ra.
Giấc mơ đó chân thực đến mức dường như sống động trong tâm trí anh khi nhớ lại.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ mở mắt, đôi mắt tối sầm, trầm giọng nói: "Đúng, nhưng cô ấy chỉ có thể là em gái tớ."
“Bắt đầu từ lúc nào vậy?” Lương Trí Viễn thực ra đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn sau khi thấy Tống Tình Thư và Chu Kỳ Nghiễn cùng đến biệt thự của mình, nhưng khi nghe bạn mình trực tiếp thừa nhận, anh vẫn choáng váng.
Chu Kỳ Nghiễn không hút thuốc, nhưng không nhịn được mở cửa kính xe, lấy ra một điếu xì gà trong hộp, châm lửa, lông mày anh ẩn sau làn khói mơ hồ: "Tớ không biết, có thể là hôm nay, có thể là mười năm trước. Mấy hôm trước tớ nằm mơ, nằm mơ thấy mình hôn cô ấy, khi tỉnh dậy sau giấc mơ, tớ chỉ có chút cáu kỉnh, nhưng lại không có cảm giác gì làm gì xấu. "
Nhưng giấc mơ đó lại giống như chất độc, càng ngày càng ăn sâu vào tâm trí anh.
Lương Trí Viễn cũng là bác sĩ tâm lý của anh nên anh không giấu suy nghĩ thầm kín của mình.
Lương Trí Viễn hơi nhướng mày: “Vậy nếu chỉ có thể là em gái của câu, cậu không nên đến gặp cô ấy vào lúc này.”
Chu Kỳ Nghiễn im lặng.
"Cậu đã vượt quá giới hạn rồi", giọng nói của Lương Trí Viễn rất to và rõ ràng", "Chu Kỳ Nghiễn, cậu bây giờ lấy thân phận gì để đến thăm cô ấy, cậu rốt cuộc đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Nếu chỉ đến với tư cách là một người anh trai, anh bây giờ nên lập tức quay về.
Xe chạy trên đường cao tốc, ngoài cửa sổ gió gào thét, Lương Trí Viễn nói xong, hồi lâu không ai nói gì, trong xe cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Kỳ Nghiễn mới nói: "Dù tớ có nghĩ kỹ rồi hay chưa thì cũng không liên quan gì đến cô ấy."
Lương Trí Viễn gật đầu: “Tốt nhất là cậu nên như vậy.”
Anh chỉ hỏi một vài câu hỏi chung chung.
Lương Trí Viễn muốn hẹn Tống Tình Thư tháng sau đến tư vấn tiếp nhưng cô lại phải nhập đoàn phim nên anh bèn nói: "Không sao, tôi có thể đến chỗ cô quay phim để thăm cô, tiện thể tư vấn luôn".
"Vậy thì phiền anh quá".
"Không phiền, tiền chữa bệnh anh trai cô trả đủ để tôi đi một trăm tám mươi chuyến lận."
…
Tống Tình Thư cúp điện thoại, không khỏi suy nghĩ có nên trả tiền lại cho Tống Kỳ Nghiễn không. Rất có thể anh sẽ không cần, nhưng cô cảm thấy mình đang ngày càng nợ anh nhiều hơn.
Nếu như nói là ân tình, xét đến cùng thì đó thực ra là lòng tốt của cha mẹ cô, những năm đó anh đã chăm sóc cô rất tốt, nên bù đắp qua lại là thoả đáng rồi.
Tống Tình Thư lật người, ánh mắt thao láo không ngủ được.
Chu Kỳ Nghiễn cứ chạy đi chạy lại trong tâm trí cô.
Hôm nay anh ấy có giận không? Cô thực sự không thể hiểu được.
Anh ấy nói rằng anh ấy cảm thấy có lỗi...
Nhưng tại sao anh ấy lại muốn phớt lờ cô?
Liệu cô có nhiệt tình quá không? Nhưng rõ ràng anh là người chủ động mời cô đi ăn tối trước, sau đó đến thăm nơi cô ở, sau đó đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý...
Trước đây cô chưa từng làm phiền anh, khi anh đến Đông Nam Á kiểm tra mấy tháng, cô thậm chí còn không dám gửi tin nhắn, gần đây có lẽ cô đã trở nên nhiệt tình sau khi xác nhận rằng anh không muốn xa lánh cô vì thời gian xa cách.
Khó chịu quá, Tống Tình Thư trùm chăn lên đầu, tự hỏi tại sao mình không phải là đứa trẻ mười ba tuổi tuổi, nếu như vậy lần sau cô sẽ chỉ vui mừng vì có thể trò chuyện video với anh, căn bản không cần phải nghĩ nhiều về điều đó thế này.
Cô lại đến quấy rối Tống Gia Lan. Tống Gia Lan là giáo viên nên không bao giờ tắt điện thoại di động, nhưng anh cũng là người sống cực kỳ healthy. Vì cưới vợ kém mình tận tám tuổi nên Tống Gia Lan rất coi trọng sức khoẻ của mình, cũng rất trân quý nhan sắc và thân hình của bản thân. Nhận được cuộc gọi video từ Tống Tình Thư, biết rằng đứa em gái mình chỉ đơn giản là ngủ không được gọi đến làm phiền nên liền trừng mắt với cô: "Thời gian này đừng có để anh gặp được em, không anh nhất định sẽ đánh em đến mẹ cũng không nhận ra đâu".
Bị mắng một trận, Tống Tình Thư cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Tống Tình Thư không biết mình đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào, trong mơ cô thấy mình đến nhà Chu Kỳ Nghiễn nhưng không tìm thấy anh. Cuối cùng, cô nhìn thấy một nửa hình bóng của anh trong nhà. Ngay góc ban công, phía sau tấm rèm xếp chồng lên nhau, có bóng dáng của một chiếc váy màu đỏ, hai người đang ôm nhau như vừa hôn nhau.
“Đây là chị dâu của em.” Có lẽ trong giấc mơ anh không có thời gian để nói những lời này, nhưng sau khi tỉnh lại, Tống Tình Thư đã tự mình mường tượng ra câu nói này.
Tiểu Đoạn cho rằng mối quan hệ giữa hai người quá mập mờ.
Tống Tình Thư không khỏi tự kiểm điểm, liệu suy nghĩ của cô về việc ở bên anh có còn là giống lúc còn nhỏ hay không, quá là không có chừng mực rồi.
Anh nói hiện tại anh chưa có bạn gái, vậy trước đây anh có bạn gái chứ? Có phải anh đã đang theo đuổi rồi nhưng vẫn chưa tán được...
Nếu anh có bạn gái rồi, anh đối với mình như vậy, bạn gái anh chắc hẳn cũng sẽ giận.
Cho dù mối quan hệ anh em trước đây của hai người có chân thành đến đâu thì trên thực tế họ cũng không có quan hệ huyết thống.
Tựa như Tống Gia Lan trừng mắt mắng cô, cô cũng sẽ không buồn. Nhưng hôm nay Chu Kỳ Nghiễn không muốn nói chuyện với cô, cô liền cảm thấy rất khó chịu.
Tống Tình Thư sửng sốt, Tiểu Đoạn mở cửa: "Chuyến bay lúc tám giờ! Cậu còn thử dám ngơ ra đó tớ xem thử coi."
Tống Tình Thư đáp lại một tiếng "Ừ", uể oải đứng dậy, vừa tắm rửa vừa nói với Tiểu Đoạn: "Đoạn Đoạn, cậu nói xem ví dụ tớ nói với cậu tớ tạm thời chưa có bạn trai, cậu cảm thấy câu này sẽ có ý gì?".
“Khó nói lắm.” Tiểu Đoạn dựa vào cửa phòng tắm nhìn cô, “Nhưng nếu có người nói với cậu chuyện này khiến cậu cứ nghĩ mãi thì tớ cũng hiểu ra được cậu sắp xong đời rồi".
Nói xong Tiểu Đoạn nheo mắt nói: "Là ai hả? Không phải cậu thật sự hẹn hò đó chứ?"
Gần đây Tống Tình Thư không liên lạc với ai, cuối cùng Tiểu Đoạn không khỏi thắc mắc: “Trang Hàn Sơn đã bắt đầu liên lạc với cậu rồi à?”
Chương trình tạp kỹ được lên lịch quay sau bộ phim của Tống Tình Thư, sẽ mất ít nhất một tháng nữa.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Tống Tình Thư phủ nhận.
Sẽ không có ai hiểu được.
Tống Tình Thư chán nản nghĩ.
Mối quan hệ giữa cô và Chu Kỳ Nghiễn có lẽ khó ai có thể lý giải được.
Trước khi nhập đoàn phim, Tống Tình Thư chỉ gửi một tin nhắn cho Chu Kỳ Nghiễn: "Anh, em vào đoàn rồi".
Sau đó thì phớt lờ anh.
Bộ phim này bắt đầu quay đã lâu, nhưng những cảnh quay của Tống Tình Thư đều tập trung vào hai mươi ngày này, địa điểm quay phim là ở ngoại ô thành phố A, cảnh quay là do đoàn tự mình dựng lên, giai đoạn sau còn có cảnh ngoài trời nhưng có rất ít.
Một tuần đã trôi qua, Chu Kỳ Nghiễn gần đây bận rộn ở công ty, lúc này lại vô tình bị phân tâm khỏi công việc bận rộn của mình, anh hỏi Từ Trạch: "Tống Tình Thư bên đó có bận lắm không?"
Từ Trạch vẫn luôn theo dõi bên phía Tống Tình Thư và cập nhật tin tức đầy đủ, nhưng vì Chu tổng chưa bao giờ hỏi nên anh cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lúc này, Từ Trạch mới vội vàng đáp: “May mắn là cô ấy không có quá nhiều cảnh, lịch quay cũng không quá kín, diễn viên đóng cùng đều là tiền bối nên cô ấy sẽ có chút căng thẳng.”
Từ Trạch liên tục quan sát vẻ mặt của Chu Kỳ Nghiễn, nhận thấy lông mày của đối phương luôn cau lại, dường như câu trả lời của anh không như những gì Chu tổng mong đợi, nên đổi hướng, “Đạo diễn Ngô không thích những diễn viên quá làm màu nên cô Tống chỉ mang theo một trợ lý đi cùng, điều kiện bên đó rất khó khăn, cô ấy gầy đến mức gần như mất đi vẻ ngoài, đạo diễn lại thúc giục cô ấy tăng cân, nhưng gần đây cô ấy không muốn ăn cũng không ăn được."
Chu Kỳ Nghiễn trên mặt lộ ra có chút bực bội, nghe vậy liền cởi cà vạt ra, cảm thấy ngột ngạt.
Tống Tình Thư trong lòng có chút cố chấp, muốn làm gì thì cuối cùng cũng sẽ làm vậy, đây chính là lý do tại sao anh tìm cách ký hợp đồng với cô, ít nhất anh cũng sẽ theo dõi, như vậy sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng anh khó có thể phớt lờ cô khi cô ở bên anh, cô nói đúng, mức độ quan tâm của anh đối với cô quả thực có chút bi3n thái.
Từ Trạch im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng cô Tống gần đây rất vui vẻ, cô ấy có thêm bạn mới trong đoàn phim. Hơn nữa, Trang Hàn Sơn gần đây có đến thăm đạo diễn, đóng vai khách mời. Lâm quản lý bảo cô ấy thử tiếp xúc với Trang Hàn Sơn để làm bối cảnh trước, hai người họ qua lại khá hợp nhau”.
Sắc mặt Chu Kỳ Yên hơi tối lại: “Khi nào?”
“Có lẽ là ngày hôm kia.” Từ Trạch nhẹ nhàng trả lời.
Bên ngoài bầu trời u ám, Chu Kỳ Nghiễn đứng dậy, trầm mặc một lúc trước cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhà, mùa này giông bão nhiều, anh hỏi: "Gần đây thời tiết thế nào?"
Từ Trạch vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, trả lời: “Ba ngày liền có giông bão.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó phân biệt của Chu tổng, anh ngập ngừng hỏi: "Anh có muốn liên hệ với bác sĩ Lương và đi thăm cô Tống ở đoàn phim không?"
Nửa đêm, Lương Trí Viễn bị đưa ra khỏi giường liền mắng: “Chu Kỳ Nghiễn, cậu bị bệnh à?”
"Ừ, cậu không biết à?" Chu Kỳ Nghiễn lạnh lùng liếc nhìn đối phương.
Lương Trí Viễn im lặng, cảm thấy như mình bị bắt cóc, một số vệ sĩ vây quanh và mời anh vào chiếc Mercedes của Chu Kỳ Nghiễn.
Chu Kỳ Nghiễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng rưỡi lái xe, cậu có thể ngủ một lát."
"Ông nội cậu." Lương Trí Viễn xoa xoa thái dương, "Ai có thể ngủ cạnh cậu hả? Nói thật cho tớ biết, đó có thật là em gái của cậu không vậy?".
Chu Kỳ Nghiễn không thừa nhận cũng không phủ định.
“Sớm muộn gì tớ cũng bị cậu làm tức chết”, Lương Trí Viễn cũng lười để ý đến Chu Kỳ Nghiễn, quay người nhìn ra bên ngoài.
Đêm khuya, ánh đèn neon của thành phố nhấp nháy, lúc này thành phố vẫn phồn vinh nhưng cũng thấy rõ sự vắng vẻ.
Nhìn vẻ mặt này của Chu Kỳ Nghiễn đi, Tống Tình Thư hình như cũng không giống như đang gặp chuyện gấp. Nếu thật sự có đi nữa thì cũng nên gọi 120 chứ không phải tìm đến một bác sĩ tư vấn tâm lý.
Vậy đâu là lý do khiến Chu Kỳ Nghiễn, người đang có rất nhiều việc phải làm lại phải về khuya và lái xe suốt tiếng rưỡi ra ngoại ô?
Ở nơi đó thậm chí còn không có một khách sạn tử tế nào nên đoàn làm phim chỉ tìm được một khách sạn bốn sao cách trường quay hơn 10km.
“Cậu chắc không phải vì nhìn thấy thời tiết xấu, lo lắng cô ấy tâm tình không tốt, lo đến trằn trọc không ngủ được, lại xấu hổ không dám đi tìm cô ấy một mình cho nên mới cố ý đón tớ đi cùng đó chứ?" Lương Trí Viễn suy nghĩ một chút, vẻ mặt khó tả hỏi.
Chu Kỳ Nghiễn liếc mắt nhìn qua, vẫn như cũ không thừa nhận cũng không phủ định, lạnh lùng nói: "Cậu ồn ào quá."
Lương Trí Viễn nheo lông mày, "Đệt, tớ nghĩ là tớ đoán đúng rồi."
“Cậu bệnh rồi.” Lương Trí Viễn tức giận đến mức không tìm được lời nào để mắng, chỉ có thể lặp lại câu: “Cậu bệnh thật rồi.”
Vẻ mặt Chu Kỳ Nghiễn luôn lãnh đạm, ánh mắt tập trung, không biết mình đang nghĩ gì.
"Cậu thật sự coi cô ấy như em gái mình sao? Cậu thật sự không có ý nghĩ nào khác sao?" Lương Trí Viễn cau mày, đây không phải là nói nhảm, anh chỉ muốn xác nhận trạng thái tinh thần của Chu Kỳ Nghiễn.
Chu Kỳ Nghiễn đột nhiên nhắm mắt lại, giấc mơ hiện lên trong đầu anh, anh cúi xuống hôn lên môi cô, chậm rãi nhưng sâu sắc. Cô ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhưng vẫn cố gắng chiều theo anh. Anh tham lam hôn cho đến khi cô th ở dốc như sắp chết mới chịu buông cô ra.
Giấc mơ đó chân thực đến mức dường như sống động trong tâm trí anh khi nhớ lại.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ mở mắt, đôi mắt tối sầm, trầm giọng nói: "Đúng, nhưng cô ấy chỉ có thể là em gái tớ."
“Bắt đầu từ lúc nào vậy?” Lương Trí Viễn thực ra đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn sau khi thấy Tống Tình Thư và Chu Kỳ Nghiễn cùng đến biệt thự của mình, nhưng khi nghe bạn mình trực tiếp thừa nhận, anh vẫn choáng váng.
Chu Kỳ Nghiễn không hút thuốc, nhưng không nhịn được mở cửa kính xe, lấy ra một điếu xì gà trong hộp, châm lửa, lông mày anh ẩn sau làn khói mơ hồ: "Tớ không biết, có thể là hôm nay, có thể là mười năm trước. Mấy hôm trước tớ nằm mơ, nằm mơ thấy mình hôn cô ấy, khi tỉnh dậy sau giấc mơ, tớ chỉ có chút cáu kỉnh, nhưng lại không có cảm giác gì làm gì xấu. "
Nhưng giấc mơ đó lại giống như chất độc, càng ngày càng ăn sâu vào tâm trí anh.
Lương Trí Viễn cũng là bác sĩ tâm lý của anh nên anh không giấu suy nghĩ thầm kín của mình.
Lương Trí Viễn hơi nhướng mày: “Vậy nếu chỉ có thể là em gái của câu, cậu không nên đến gặp cô ấy vào lúc này.”
Chu Kỳ Nghiễn im lặng.
"Cậu đã vượt quá giới hạn rồi", giọng nói của Lương Trí Viễn rất to và rõ ràng", "Chu Kỳ Nghiễn, cậu bây giờ lấy thân phận gì để đến thăm cô ấy, cậu rốt cuộc đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Nếu chỉ đến với tư cách là một người anh trai, anh bây giờ nên lập tức quay về.
Xe chạy trên đường cao tốc, ngoài cửa sổ gió gào thét, Lương Trí Viễn nói xong, hồi lâu không ai nói gì, trong xe cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Kỳ Nghiễn mới nói: "Dù tớ có nghĩ kỹ rồi hay chưa thì cũng không liên quan gì đến cô ấy."
Lương Trí Viễn gật đầu: “Tốt nhất là cậu nên như vậy.”
/57
|