Chu Kỳ Nghiễn và Tống Tình Thư đứng lên, Tiểu Đoạn đang băn khoăn không biết mình có cần làm bóng đèn hay không, Lương Trí Viễn đột nhiên ngẩng đầu: “Nói rõ là đồng ý đi ăn với tớ, có em gái là quên luôn bạn bè, vậy thì cậu đi đi. Tình Thư tỷ tỷ, cho tôi mượn trợ lý ở lại cùng tôi tí nhé? Yên tâm, lát nữa tôi nhất định sẽ tự mình đưa cô ấy về khách sạn an toàn”.
Tống Tình Thư liếc nhìn Tiểu Đoạn, ý tứ xem bạn mình muốn thế nào.
Đoạn Thư Dao xua tay: "Vậy tớ cùng anh Lương... đi ăn chút gì, anh ấy một mình chắc hẳn sẽ rất chán."
Cô không dám gọi bác sĩ Lương, gặp bác sĩ tâm lý cũng chẳng là gì, nhưng Tống Tình Thư dù sao cũng là nghệ sĩ nữ, dễ dàng bị phát tán.
Tiểu Đoạn cảm nhận mình nên rời đi càng sớm càng tốt, cô thà nói chuyện với Lương Trí Viễn còn hơn là làm bóng đèn bên cạnh Chu Kỳ Nghiễn, cách anh ta vừa đẩy Hoắc Bân ra có chút đáng sợ.
Hoắc Bân lúc này còn đang ngơ ngác, quản lý ở bên cạnh gần như say khướt nên căn bản không dám nói gì.
Lương Trí Viễn cầm thực đơn đặt trên bàn, bảo ông chủ nướng thêm mấy món nữa, thuận tiện hỏi Tiểu Đoạn còn muốn ăn nữa không.
Đoạn Thư Dao vội vàng xua tay: "Không, không ạ, "Lương ca" em no rồi."
Lương Trí Viễn cười lớn, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người gọi mình là "Lương ca", có chút kỳ quái.
Anh nhờ ông chủ mang đến cho cô bình sữa tươi, sau đó quay lại nhìn Hoắc Bân, "Ngại quá Chu Kỳ Nghiễn thuộc tuýp người hơi mắc bệnh sạch sẽ quá mức, có lẽ trước đây cậu ấy đã quen giặt quần áo cho Tống Tình Thư, nên cũng muốn người cô ấy sạch sẽ, không thích người khác dựa quá gần vào Tống Tình Thư, không phải nhắm vào anh đâu. Tính cách cậu ấy là như vậy, anh đừng để bụng nhé".
Tiểu Đoạn nhìn thấy Hoắc Bân sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, không khỏi nhếch khóe môi, biết Lương Trí Viễn có lẽ là cố ý dùng cách nói chuyện của Hoắc Bân để chọc tức hắn.
Nhưng Lương Trí Viễn nói ra chuyện Chu Kỳ Nghiễn giặt quần áo cho Tống Tình Thư như vậy có thực sự ổn không?
Quản lý của Hoắc Bân lúc này chỉ muốn chết đi, trước đây anh ta cho rằng Hoắc Bân là kẻ ngốc, nhưng trước đó Hoắc Bân nổi tiếng nên dù có ngốc đến đâu cũng sẽ có người hùa theo, anh ta đương nhiên cũng vui vẻ cười theo.
Bây giờ vốn không thể kiếm được việc làm, studio riêng của anh đã độc lập từ lâu, ông chủ Thịnh Ảnh cũng không có quan hệ hợp đồng với Hoắc Bân, bọn họ chỉ là quan hệ họ hàng với nhau, quan hệ cũng chỉ ở mức bình thường.
Tuy rằng lúc này anh ta vẫn còn chút nể tình Hoắc Bân, nhưng nếu Hoắc Bân không đứng lên bảo vệ chính mình, người ta có thể cho anh ta mặt mũi bao nhiêu lần?
Bản thân Hoắc Bân lại không biết rõ bản thân lúc này, vẫn cứ đắm chìm trong giấc mơ xưa bản thân đã từng là đỉnh lưu, buổi chiều anh đã nói Hoắc Bân mấy lần đừng có thấy Tống Tình Thư còn trẻ ít trải nghiệm, trông có vẻ dễ nói chuyện mà bắt nạt, có thể quay phim của đạo diễn Ngô dù không có chống lưng thì năng lực cũng không phải dạng tệ, phòng hờ sau này cô có nổi rồi, thêm một người bạn thêm một đường đi, đừng có mà sớm nắng chiều mưa dở tính xấu với người ta.
Huống hồ còn có tin đồn Tống Tình Thư có hậu thuẫn hùng hậu, trước đó chuyện Thịnh Dương và Từ Băng Băng cũng là có người đứng sau ủng hộ cô.
Không ngờ cuối cùng vẫn là giẫm phải bom.
Nếu sự không khách khí vừa rồi của Chu Kỳ Nghiễn đối với Hoắc Bân còn có thể giải thích do tích khí nóng nảy, vậy còn lời nói của Lương Trí Viễn lúc này thì sao, rõ ràng là cố ý dằn mặt đối phương rồi.
——Người mà Chu Kỳ Nghiễn nuông chiều, người mà đến bản thân anh còn phải giặt quần áo, bóc tôm, dỗ dành cho, Hoắc Bân tính là cái gì cơ chứ?
Hoắc Bân đúng là vô dụng, chính là kiểu khôn nhà dại chợ, hiện tại hắn rối ren, muốn bồi đắp nên thường xuyên đến thăm quản lý Đoàn Hồng, nhưng Đoàn Hồng lại vờ như uống quá nhiều đến mức không ngóc đầu dậy nổi.
Muốn ai cũng được, lão đây không quan tâm nữa.
Cơn mưa vừa tạnh, không ngờ khi hai người họ ra ngoài lại càng nặng hạt hơn, những hạt mưa lớn đập mạnh vào mặt dù, rõ ràng là đang đi dưới dù nhưng lại giống như đang dầm mưa.
Tống Tình Thư vốn muốn nói nên tìm một nơi trú mưa, nhưng khi nhìn thấy quai hàm lạnh lùng của anh từ khóe mắt, cô lập tức im lặng.
Cố cứ như vậy im lặng, ôm chặt lấy cánh tay anh.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, vốn dĩ cô sợ anh nghiêng dù về phía cô anh sẽ bị ướt nên mới tiến lại gần anh để anh có thể cầm ô dễ dàng hơn, nhưng cô lại đứng gần anh quá mức, dường như gương mặt đang bị ép vào bờ vai hay ngực anh.
“Anh ơi, anh giận à?” Tim cô đập nhanh, đành phải tìm cái gì đó nói để chuyển hướng sự chú ý của mình.
Chu Kỳ Nghiễn cũng không khá hơn là bao, anh nhìn con đường phía trước, mưa lớn làm mờ tầm nhìn của anh, dường như cả thế giới chỉ có một khoảng trống nhỏ dưới chiếc ô, mà cô lại đứng gần anh như vậy, đến mức lúc cô nói chuyện hơi thở còn phả vào cổ anh.
“Không có.” Anh hơi nghiêng đầu, giơ tay nới lỏng cà vạt, hối hận vì chưa thay quần áo.
Khi rời khỏi thành phố để đến tìm cô, Chu Kỳ Nghiễn dường như đã đưa ra quyết định trong tích tắc, thậm chí không nghĩ tới việc sau khi đến nơi mình sẽ làm gì, cũng không quan tâm mọi thứ ở đây có thuận tiện hay không, đến quần áo cũng chẳng mang theo.
Trên đường đi, anh chỉ nhớ gọi bữa tối và đồ uống nóng cho cô và nhân viên đoàn. Lần trước đi Singapore anh có mang về cho cô một chiếc vòng tay làm quà, mua xong lại thấy bình thường quá nên đem đi nhờ người sửa lại. Gần đây mới lại nắm được tay, nên anh đã đặc biệt đeo lên.
Nhưng anh không nghĩ nhiều về bản thân mình.
Chu Kỳ Nghiễn luôn cảm thấy hôm nay mình khá tỉnh táo, nhưng đến lúc này mới nhận ra mình chóng mặt đến mức nào.
Thấy Chu Kỳ Nghiễn không lên tiếng, Tống Tình Thư im lặng cụp mắt xuống, nỗi buồn thoáng dâng lên trong cô, như thể cô bị bỏ rơi, cảm thấy đặc biệt đau lòng.
Loại tủi thân đó thật sự là không có lý, anh đối với cô tốt như vậy, tốt đến mức tưởng chừng như đã vượt ra ngoài quan hệ anh em.
Nhưng cô vẫn chưa hài lòng.
Tống Tình Thư cảm thấy mình quá tham lam.
Có lẽ Tiểu Đoạn nói đúng, cô thật sự... động lòng rồi sao?
Chỉ cần thầm nghĩ đến hai chữ này trong lòng, nhịp tim của Tống Tình Thư dường như đã vượt quá mức bình thường.
Tim cô đập mạnh đến mức như thể sắp chết đột ngột.
Chu Khải Nham vẫn nhận ra được sự gượng gạo và căng thẳng lúc đó, hơi nhìn cô rồi hỏi: "Em có thường xuyên gặp phải chuyện như vậy không?"
Tống Tình Thư còn chưa kịp tỉnh lại sau cơn buồn phiền, liền lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh, anh thật sự không cần lo lắng, em tự mình giải quyết được. Trong đoàn người nhiều như vậy, không thể tránh khỏi việc sẽ gặp phải một số người kỳ lạ, em cũng không cãi lại với anh ta, em không nghĩ điều đó cần thiết, nhưng nếu anh ta quá đáng, em không mắng thì Tiểu Đoạn nhất định cũng đã mắng anh ta rồi".
Chị Sa Sa từng dặn cô ở bên ngoài nên hoà nhã nhất có thể, nhưng chị ấy cũng nói rồi, nếu thật sự gặp phải chuyện thì muốn đánh hay mắng đều được, không thể để bản thân chịu thiệt, cho dù đắc tội người khác đến mức bị mắng lên hotserch hay bị nói xấu thì cũng vẫn sẽ tìm ra cách giải quyết.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ cau mày, anh vẫn chưa khỏi tức giận, anh cùng Lương Trí Viễn lúc nãy đứng ở góc khuất, gần như nghe hết toàn bộ sự việc, Lương Trí Viễn nghe được một nửa đã muốn đi tới, nhưng anh đã ngăn lại, im lặng lắng nghe đến cuối cùng.
Anh muốn biết về cuộc sống hàng ngày của cô và những người cô tiếp xúc trong cuộc sống riêng.
Lương Trí Viễn nói: "Nếu tôi có một người anh trai như cậu, tôi sẽ ngang nhiên mà đi ra ngoài, ngày ngày mượn cậu làm cớ ra oai, cô ấy vậy mà lại nhịn được mà không tiết lộ mối quan hệ với cậu ra ngoài".
Đặc biệt là với loại người sùng bái cấp trên khinh thường kẻ dưới như Hoắc Bân, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cho dù Chu Kỳ Nghiễn không có quan hệ lợi ích gì với hắn, nhưng biết Chu Kỳ Nghiễn là ông chủ của Thần Tinh, hắn sẽ quỳ xuống mà xu nịnh anh ngay.
Để đối phó với người như vậy, có Chu Kỳ Nghiễn làm chỗ dựa là điều hoàn hảo.
Nhưng Tống Tình Thư lại không làm vậy, đến gợi ý ngầm cô cũng không làm.
Nhưng với Trang Hàn Sơn thì cô lại có thể nói vài câu.
Lương Trí Viễn dùng tay đụng nhẹ Chu Kỳ Nghiễn: "Sao vậy? Cô ấy không phải thực sự thích Trang Hàn Sơn chứ?"
Vẻ mặt Chu Kỳ Nghiễn rất nghiêm túc, anh không nói gì, bởi vì anh nhận ra Tống Tình Thư là người có thể chung sống hòa hợp với mọi người, sự phụ thuộc của cô vào anh có lẽ đến từ việc tiếp xúc sớm chiều, nhưng nếu đổi lại là người khác, cô có lẽ cũng có thể cũng hoà hợp.
Có lẽ giọng điệu của cô quá chân thành, Chu Kỳ Nghiễn không khỏi nghĩ đến việc có người đã cảnh báo qua anh: "Cậu đây không phải là tốt với cô ấy, mong muốn bảo vệ của cậu đối với cô ấy gần như đã phát triển thành mong muốn kiểm soát và chiếm hữu. Cậu không thể chấp nhận việc có một chút sai sót nào xảy ra với cô ấy. Nhưng cô ấy cũng là con người, không phải chó hay mèo, ra ngoài cũng không thể lúc nào cũng thuận buồm xuông gió, trừ khi cậu bảo đảm một ngày 24 tiếng đều theo sát cô ấy".
Đúng, anh không thể.
Mười năm xa cách, cô vẫn trưởng thành khỏe mạnh, xinh đẹp, vẫn hồn nhiên và đáng yêu.
Chu Kỳ Nghiễn cảm thấy có chút buồn bực, có chút tự giễu cười chính mình nói: "Xin lỗi, anh quản em quá nhiều rồi."
Tống Tình Thư giật mình, sợ lời lúc nãy mình nói quá gay gắt, liền ôm chặt cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: "Anh, em không có ý đó. Em rất vui vì anh quan tâm đ ến em, em chỉ không muốn thêm phiền phức cho anh. Anh bận như vậy, còn phải lo lắng cho mấy chuyện vặt vãnh của em, em sẽ cảm thấy rất áy náy".
Một giọt nước mưa bay chéo, bay thẳng vào mắt cô, cô run rẩy vô thức giơ tay lên, nhưng tay anh đã chạm tới trước, đầu ngón tay lướt nhẹ khóe mắt cô, nhỏ giọng nói: “Đây không phải chuyện nhỏ."
Trong làng giải trí chuyện lớn chuyện nhỏ đều có, khi liên quan đến quan hệ nam nữ thì càng dễ xảy ra trục trặc, Hoắc Bân lúc nãy dựa Tống Tình Thư gần như vậy, rốt cuộc là muốn bày tỏ thiện chí hay là muốn thăm dò giới hạn của cô, chuyện này cô cũng không có đáp án rõ ràng. Nếu Chu Kỳ Nghiễn không tới thì bước tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chuyện này quả thực không ai biết.
Tống Tình Thư tưởng rằng anh sợ, liền ngẩng đầu cười, cố gắng an ủi anh: “Bây giờ anh ta đã biết anh là anh trai em, sau này anh ấy nhất định sẽ không dám làm gì khác.”
Chu Kỳ Nghiễn cúi đầu nhìn Tình Thư, đôi mắt cô trong trẻo thuần khiết, như thể không có suy nghĩ xao lãng nào cả.
Một lúc sau, anh hạ mi xuống và nói "Ừm".
Con đường này khá dài nhưng đột nhiên trở nên ngắn hơn, chỉ cần đi chưa đến hai bước nữa là đến khách sạn nơi Tống Tình Thư ở. Trước cửa khách sạn không có ai, Tống Tình Thư lúc nãy là đi ra bằng cửa sau, cửa sau là cửa của một cái kho nhỏ, kế bên chất không ít đồ đạc, đường bên đó cũng không sạch sẽ lắm. Lúc này Tống Tình Thư ngại không dám để Chu Kỳ Nghiễn đi cửa sau, đến cửa khách sạn, cô quay lại nhìn anh, không nhịn được nói đùa: “Hôm nay nhà sản xuất hình như đã hiểu lầm, có thể anh ấy nghĩ em là… cô tình nhân được anh bao nuôi."
Nhưng câu nói này cô cảm thấy nghe không hay, nên không nói hết mà chỉ mỉm cười, “Nếu bây giờ có người nhìn thấy thì càng không giải thích rõ được".
Chu Kỳ Nghiễn đút một tay vào túi, gấp chiếc ô đen lại rồi chống xuống đất, dòng nước uốn khúc chảy dọc theo gạch lát sàn.
Anh cúi đầu nói: "Xin lỗi, là anh suy chưa thấu đáo, ngày mai anh sẽ tìm cách làm rõ."
Tống Tình Thư vội vàng lắc đầu, cô thực sự không muốn làm phiền anh nữa.
"Không cần đâu ạ, cũng không phải chuyện gì to tát." Tống Tình Thư ngẩng đầu nhìn anh, nheo mắt cười nói: "Hơn nữa, hiểu lầm cũng tốt, có lẽ sau này sẽ không có người dám dây dưa với em nữa, em đây là cáo mượn oai hùm".
Chu Kỳ Nghiễn nhìn cô, hồi lâu không nói gì.
Tống Tình Thư cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, cô không dám nhìn anh, nói chuyện có chút loạng choạng: “Nhưng cũng không tốt lắm, nếu em có một người chị dâu, chị ấy... chị ấy có thể sẽ khó chấp nhận. Ngại quá, lúc nãy em không nghĩ nhiều, em chỉ là... tuỳ tiện nói thôi".
“Không có.” Anh trả lời đột ngột.
Tống Tình Thư chưa kịp phục hồi tinh thần, khó hiểu nhìn anh: "Hả?"
"Không có chị dâu nào cả." Chu Kỳ Nghiễn cảm thấy bồn chồn và khó chịu không thể giải thích được, không khỏi cau mày, "Tiểu Thư, hôm nay anh bị mất ngủ, không ngủ được nên ra ngoài, không ngờ lại gặp được em. Lương Trí Viễn là bác sĩ tâm lý của anh, cậu ấy đã giúp đỡ anh suốt những năm qua. Hôm đó em nói anh nên đi khám bác sĩ tâm lý, anh không nói gì. Đó là vì anh đã gặp bác sĩ tâm lý, anh cũng biết anh có chút quá quan tâm em, nhưng anh không có ác ý gì cả, cũng không muốn khống chế em. Ý anh là, nếu em cảm thấy không thoải mái, nhớ nói anh biết, được không hả?".
Chu Kỳ Nghiễn đặc biệt gọi cô ra ngoài chỉ để nói điều này.
Tống Tình Thư đột nhiên có chút bối rối, lúc này, cô không biết là mình lo lắng hơn cho tình trạng tinh thần của anh, hay là đang tự trách mình vì sao lúc đó cô nói năng không suy nghĩ kỹ như vậy.
Kỳ thật từ khi còn nhỏ, cô đã cảm thấy trong lòng anh có chút sầu muộn và u ám.
Vì vậy Tống Tình Thư luôn quan tâm đ ến anh trong tiềm thức, có lẽ vì cô muốn anh cảm nhận được tình yêu nhiều hơn.
Cô chợt cảm thấy mình chưa làm được gì cả.
Cô chuyện gì làm cũng không tốt.
Tống Tình Thư có chút khó chịu, hai mắt lập tức đỏ lên, trong mắt long lanh nước mắt, trông đặc biệt đáng thương.
Chu Kỳ Nghiễn giơ tay lên, đầu ngón tay đặt trên một bên mặt cô.
“Đừng khóc.” Giọng nói của anh bị đè nén và kiềm chế.
Tống Tình Thư vô thức nắm lấy cánh tay anh, dùng tay áo lau nước mắt của mình, nói với anh rằng cô không coi anh như người ngoài.
Tống Tình Thư gật gật đầu: “Em không thấy khó chịu gì hết, em rất vui. Lúc đó khi anh đi, em cảm giác như bầu trời của mình sụp đổ. Vào dịp cuối năm, em còn rất ngây thơ đi theo bà lên chùa để cầu xin. Em nói với Bồ Tát rằng nếu anh có thể quay lại, bắt em làm gì cũng được. Sau đó gần mười năm không có tin tức gì về anh, em còn tưởng là em sẽ không bao giờ được gặp lại anh. Sau khi gặp lại anh, em lại sợ anh không thèm để ý đến em, sợ chúng ta không nói chuyện, sau này cũng trở nên xa cách. Cho nên trước đây em thêm Wechat anh, em cũng không dám nói chuyện, nhưng mỗi ngày đều mở vòng bạn bè của anh xem, tiếc là anh không thích đăng gì, một bài đăng cũng không có.
“Anh xin lỗi.” Cuối cùng anh cũng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt lại rơi xuống của cô.
Tống Tình Thư khịt mũi, cô muốn khiến anh vui vẻ, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy anh, cô lại khóc.
Cô đứng đó, cố chấp không chịu rời đi, hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí vừa ngượng ngùng vừa kỳ quái.
“Quay về đi ngủ nào”, anh nói.
"Em không ngủ được."
"Vậy em hãy tắm nước nóng thử."
"Em không muốn tắm."
Cô đột nhiên cứng đầu.
Chu Kỳ Nghiễn nhướng mày, nhìn chằm chằm cô một lúc, khi còn nhỏ cô đã luôn như vậy, suýt chút nữa đã viết trên mặt dòng chữ "Anh đừng đi".
Anh im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh mệt rồi, Tiểu Thư.”
Tống Tình Thư cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Vậy... Anh nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."
Chu Kỳ Nghiễn giơ tay chạm vào đầu cô giống như khi còn nhỏ.
"Sáng mai anh sẽ đến ăn sáng với em."
Tống Tình Thư cuối cùng cũng vui vẻ gật đầu: "Ừm."
Tống Tình Thư liếc nhìn Tiểu Đoạn, ý tứ xem bạn mình muốn thế nào.
Đoạn Thư Dao xua tay: "Vậy tớ cùng anh Lương... đi ăn chút gì, anh ấy một mình chắc hẳn sẽ rất chán."
Cô không dám gọi bác sĩ Lương, gặp bác sĩ tâm lý cũng chẳng là gì, nhưng Tống Tình Thư dù sao cũng là nghệ sĩ nữ, dễ dàng bị phát tán.
Tiểu Đoạn cảm nhận mình nên rời đi càng sớm càng tốt, cô thà nói chuyện với Lương Trí Viễn còn hơn là làm bóng đèn bên cạnh Chu Kỳ Nghiễn, cách anh ta vừa đẩy Hoắc Bân ra có chút đáng sợ.
Hoắc Bân lúc này còn đang ngơ ngác, quản lý ở bên cạnh gần như say khướt nên căn bản không dám nói gì.
Lương Trí Viễn cầm thực đơn đặt trên bàn, bảo ông chủ nướng thêm mấy món nữa, thuận tiện hỏi Tiểu Đoạn còn muốn ăn nữa không.
Đoạn Thư Dao vội vàng xua tay: "Không, không ạ, "Lương ca" em no rồi."
Lương Trí Viễn cười lớn, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người gọi mình là "Lương ca", có chút kỳ quái.
Anh nhờ ông chủ mang đến cho cô bình sữa tươi, sau đó quay lại nhìn Hoắc Bân, "Ngại quá Chu Kỳ Nghiễn thuộc tuýp người hơi mắc bệnh sạch sẽ quá mức, có lẽ trước đây cậu ấy đã quen giặt quần áo cho Tống Tình Thư, nên cũng muốn người cô ấy sạch sẽ, không thích người khác dựa quá gần vào Tống Tình Thư, không phải nhắm vào anh đâu. Tính cách cậu ấy là như vậy, anh đừng để bụng nhé".
Tiểu Đoạn nhìn thấy Hoắc Bân sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, không khỏi nhếch khóe môi, biết Lương Trí Viễn có lẽ là cố ý dùng cách nói chuyện của Hoắc Bân để chọc tức hắn.
Nhưng Lương Trí Viễn nói ra chuyện Chu Kỳ Nghiễn giặt quần áo cho Tống Tình Thư như vậy có thực sự ổn không?
Quản lý của Hoắc Bân lúc này chỉ muốn chết đi, trước đây anh ta cho rằng Hoắc Bân là kẻ ngốc, nhưng trước đó Hoắc Bân nổi tiếng nên dù có ngốc đến đâu cũng sẽ có người hùa theo, anh ta đương nhiên cũng vui vẻ cười theo.
Bây giờ vốn không thể kiếm được việc làm, studio riêng của anh đã độc lập từ lâu, ông chủ Thịnh Ảnh cũng không có quan hệ hợp đồng với Hoắc Bân, bọn họ chỉ là quan hệ họ hàng với nhau, quan hệ cũng chỉ ở mức bình thường.
Tuy rằng lúc này anh ta vẫn còn chút nể tình Hoắc Bân, nhưng nếu Hoắc Bân không đứng lên bảo vệ chính mình, người ta có thể cho anh ta mặt mũi bao nhiêu lần?
Bản thân Hoắc Bân lại không biết rõ bản thân lúc này, vẫn cứ đắm chìm trong giấc mơ xưa bản thân đã từng là đỉnh lưu, buổi chiều anh đã nói Hoắc Bân mấy lần đừng có thấy Tống Tình Thư còn trẻ ít trải nghiệm, trông có vẻ dễ nói chuyện mà bắt nạt, có thể quay phim của đạo diễn Ngô dù không có chống lưng thì năng lực cũng không phải dạng tệ, phòng hờ sau này cô có nổi rồi, thêm một người bạn thêm một đường đi, đừng có mà sớm nắng chiều mưa dở tính xấu với người ta.
Huống hồ còn có tin đồn Tống Tình Thư có hậu thuẫn hùng hậu, trước đó chuyện Thịnh Dương và Từ Băng Băng cũng là có người đứng sau ủng hộ cô.
Không ngờ cuối cùng vẫn là giẫm phải bom.
Nếu sự không khách khí vừa rồi của Chu Kỳ Nghiễn đối với Hoắc Bân còn có thể giải thích do tích khí nóng nảy, vậy còn lời nói của Lương Trí Viễn lúc này thì sao, rõ ràng là cố ý dằn mặt đối phương rồi.
——Người mà Chu Kỳ Nghiễn nuông chiều, người mà đến bản thân anh còn phải giặt quần áo, bóc tôm, dỗ dành cho, Hoắc Bân tính là cái gì cơ chứ?
Hoắc Bân đúng là vô dụng, chính là kiểu khôn nhà dại chợ, hiện tại hắn rối ren, muốn bồi đắp nên thường xuyên đến thăm quản lý Đoàn Hồng, nhưng Đoàn Hồng lại vờ như uống quá nhiều đến mức không ngóc đầu dậy nổi.
Muốn ai cũng được, lão đây không quan tâm nữa.
Cơn mưa vừa tạnh, không ngờ khi hai người họ ra ngoài lại càng nặng hạt hơn, những hạt mưa lớn đập mạnh vào mặt dù, rõ ràng là đang đi dưới dù nhưng lại giống như đang dầm mưa.
Tống Tình Thư vốn muốn nói nên tìm một nơi trú mưa, nhưng khi nhìn thấy quai hàm lạnh lùng của anh từ khóe mắt, cô lập tức im lặng.
Cố cứ như vậy im lặng, ôm chặt lấy cánh tay anh.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, vốn dĩ cô sợ anh nghiêng dù về phía cô anh sẽ bị ướt nên mới tiến lại gần anh để anh có thể cầm ô dễ dàng hơn, nhưng cô lại đứng gần anh quá mức, dường như gương mặt đang bị ép vào bờ vai hay ngực anh.
“Anh ơi, anh giận à?” Tim cô đập nhanh, đành phải tìm cái gì đó nói để chuyển hướng sự chú ý của mình.
Chu Kỳ Nghiễn cũng không khá hơn là bao, anh nhìn con đường phía trước, mưa lớn làm mờ tầm nhìn của anh, dường như cả thế giới chỉ có một khoảng trống nhỏ dưới chiếc ô, mà cô lại đứng gần anh như vậy, đến mức lúc cô nói chuyện hơi thở còn phả vào cổ anh.
“Không có.” Anh hơi nghiêng đầu, giơ tay nới lỏng cà vạt, hối hận vì chưa thay quần áo.
Khi rời khỏi thành phố để đến tìm cô, Chu Kỳ Nghiễn dường như đã đưa ra quyết định trong tích tắc, thậm chí không nghĩ tới việc sau khi đến nơi mình sẽ làm gì, cũng không quan tâm mọi thứ ở đây có thuận tiện hay không, đến quần áo cũng chẳng mang theo.
Trên đường đi, anh chỉ nhớ gọi bữa tối và đồ uống nóng cho cô và nhân viên đoàn. Lần trước đi Singapore anh có mang về cho cô một chiếc vòng tay làm quà, mua xong lại thấy bình thường quá nên đem đi nhờ người sửa lại. Gần đây mới lại nắm được tay, nên anh đã đặc biệt đeo lên.
Nhưng anh không nghĩ nhiều về bản thân mình.
Chu Kỳ Nghiễn luôn cảm thấy hôm nay mình khá tỉnh táo, nhưng đến lúc này mới nhận ra mình chóng mặt đến mức nào.
Thấy Chu Kỳ Nghiễn không lên tiếng, Tống Tình Thư im lặng cụp mắt xuống, nỗi buồn thoáng dâng lên trong cô, như thể cô bị bỏ rơi, cảm thấy đặc biệt đau lòng.
Loại tủi thân đó thật sự là không có lý, anh đối với cô tốt như vậy, tốt đến mức tưởng chừng như đã vượt ra ngoài quan hệ anh em.
Nhưng cô vẫn chưa hài lòng.
Tống Tình Thư cảm thấy mình quá tham lam.
Có lẽ Tiểu Đoạn nói đúng, cô thật sự... động lòng rồi sao?
Chỉ cần thầm nghĩ đến hai chữ này trong lòng, nhịp tim của Tống Tình Thư dường như đã vượt quá mức bình thường.
Tim cô đập mạnh đến mức như thể sắp chết đột ngột.
Chu Khải Nham vẫn nhận ra được sự gượng gạo và căng thẳng lúc đó, hơi nhìn cô rồi hỏi: "Em có thường xuyên gặp phải chuyện như vậy không?"
Tống Tình Thư còn chưa kịp tỉnh lại sau cơn buồn phiền, liền lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh, anh thật sự không cần lo lắng, em tự mình giải quyết được. Trong đoàn người nhiều như vậy, không thể tránh khỏi việc sẽ gặp phải một số người kỳ lạ, em cũng không cãi lại với anh ta, em không nghĩ điều đó cần thiết, nhưng nếu anh ta quá đáng, em không mắng thì Tiểu Đoạn nhất định cũng đã mắng anh ta rồi".
Chị Sa Sa từng dặn cô ở bên ngoài nên hoà nhã nhất có thể, nhưng chị ấy cũng nói rồi, nếu thật sự gặp phải chuyện thì muốn đánh hay mắng đều được, không thể để bản thân chịu thiệt, cho dù đắc tội người khác đến mức bị mắng lên hotserch hay bị nói xấu thì cũng vẫn sẽ tìm ra cách giải quyết.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ cau mày, anh vẫn chưa khỏi tức giận, anh cùng Lương Trí Viễn lúc nãy đứng ở góc khuất, gần như nghe hết toàn bộ sự việc, Lương Trí Viễn nghe được một nửa đã muốn đi tới, nhưng anh đã ngăn lại, im lặng lắng nghe đến cuối cùng.
Anh muốn biết về cuộc sống hàng ngày của cô và những người cô tiếp xúc trong cuộc sống riêng.
Lương Trí Viễn nói: "Nếu tôi có một người anh trai như cậu, tôi sẽ ngang nhiên mà đi ra ngoài, ngày ngày mượn cậu làm cớ ra oai, cô ấy vậy mà lại nhịn được mà không tiết lộ mối quan hệ với cậu ra ngoài".
Đặc biệt là với loại người sùng bái cấp trên khinh thường kẻ dưới như Hoắc Bân, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cho dù Chu Kỳ Nghiễn không có quan hệ lợi ích gì với hắn, nhưng biết Chu Kỳ Nghiễn là ông chủ của Thần Tinh, hắn sẽ quỳ xuống mà xu nịnh anh ngay.
Để đối phó với người như vậy, có Chu Kỳ Nghiễn làm chỗ dựa là điều hoàn hảo.
Nhưng Tống Tình Thư lại không làm vậy, đến gợi ý ngầm cô cũng không làm.
Nhưng với Trang Hàn Sơn thì cô lại có thể nói vài câu.
Lương Trí Viễn dùng tay đụng nhẹ Chu Kỳ Nghiễn: "Sao vậy? Cô ấy không phải thực sự thích Trang Hàn Sơn chứ?"
Vẻ mặt Chu Kỳ Nghiễn rất nghiêm túc, anh không nói gì, bởi vì anh nhận ra Tống Tình Thư là người có thể chung sống hòa hợp với mọi người, sự phụ thuộc của cô vào anh có lẽ đến từ việc tiếp xúc sớm chiều, nhưng nếu đổi lại là người khác, cô có lẽ cũng có thể cũng hoà hợp.
Có lẽ giọng điệu của cô quá chân thành, Chu Kỳ Nghiễn không khỏi nghĩ đến việc có người đã cảnh báo qua anh: "Cậu đây không phải là tốt với cô ấy, mong muốn bảo vệ của cậu đối với cô ấy gần như đã phát triển thành mong muốn kiểm soát và chiếm hữu. Cậu không thể chấp nhận việc có một chút sai sót nào xảy ra với cô ấy. Nhưng cô ấy cũng là con người, không phải chó hay mèo, ra ngoài cũng không thể lúc nào cũng thuận buồm xuông gió, trừ khi cậu bảo đảm một ngày 24 tiếng đều theo sát cô ấy".
Đúng, anh không thể.
Mười năm xa cách, cô vẫn trưởng thành khỏe mạnh, xinh đẹp, vẫn hồn nhiên và đáng yêu.
Chu Kỳ Nghiễn cảm thấy có chút buồn bực, có chút tự giễu cười chính mình nói: "Xin lỗi, anh quản em quá nhiều rồi."
Tống Tình Thư giật mình, sợ lời lúc nãy mình nói quá gay gắt, liền ôm chặt cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: "Anh, em không có ý đó. Em rất vui vì anh quan tâm đ ến em, em chỉ không muốn thêm phiền phức cho anh. Anh bận như vậy, còn phải lo lắng cho mấy chuyện vặt vãnh của em, em sẽ cảm thấy rất áy náy".
Một giọt nước mưa bay chéo, bay thẳng vào mắt cô, cô run rẩy vô thức giơ tay lên, nhưng tay anh đã chạm tới trước, đầu ngón tay lướt nhẹ khóe mắt cô, nhỏ giọng nói: “Đây không phải chuyện nhỏ."
Trong làng giải trí chuyện lớn chuyện nhỏ đều có, khi liên quan đến quan hệ nam nữ thì càng dễ xảy ra trục trặc, Hoắc Bân lúc nãy dựa Tống Tình Thư gần như vậy, rốt cuộc là muốn bày tỏ thiện chí hay là muốn thăm dò giới hạn của cô, chuyện này cô cũng không có đáp án rõ ràng. Nếu Chu Kỳ Nghiễn không tới thì bước tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chuyện này quả thực không ai biết.
Tống Tình Thư tưởng rằng anh sợ, liền ngẩng đầu cười, cố gắng an ủi anh: “Bây giờ anh ta đã biết anh là anh trai em, sau này anh ấy nhất định sẽ không dám làm gì khác.”
Chu Kỳ Nghiễn cúi đầu nhìn Tình Thư, đôi mắt cô trong trẻo thuần khiết, như thể không có suy nghĩ xao lãng nào cả.
Một lúc sau, anh hạ mi xuống và nói "Ừm".
Con đường này khá dài nhưng đột nhiên trở nên ngắn hơn, chỉ cần đi chưa đến hai bước nữa là đến khách sạn nơi Tống Tình Thư ở. Trước cửa khách sạn không có ai, Tống Tình Thư lúc nãy là đi ra bằng cửa sau, cửa sau là cửa của một cái kho nhỏ, kế bên chất không ít đồ đạc, đường bên đó cũng không sạch sẽ lắm. Lúc này Tống Tình Thư ngại không dám để Chu Kỳ Nghiễn đi cửa sau, đến cửa khách sạn, cô quay lại nhìn anh, không nhịn được nói đùa: “Hôm nay nhà sản xuất hình như đã hiểu lầm, có thể anh ấy nghĩ em là… cô tình nhân được anh bao nuôi."
Nhưng câu nói này cô cảm thấy nghe không hay, nên không nói hết mà chỉ mỉm cười, “Nếu bây giờ có người nhìn thấy thì càng không giải thích rõ được".
Chu Kỳ Nghiễn đút một tay vào túi, gấp chiếc ô đen lại rồi chống xuống đất, dòng nước uốn khúc chảy dọc theo gạch lát sàn.
Anh cúi đầu nói: "Xin lỗi, là anh suy chưa thấu đáo, ngày mai anh sẽ tìm cách làm rõ."
Tống Tình Thư vội vàng lắc đầu, cô thực sự không muốn làm phiền anh nữa.
"Không cần đâu ạ, cũng không phải chuyện gì to tát." Tống Tình Thư ngẩng đầu nhìn anh, nheo mắt cười nói: "Hơn nữa, hiểu lầm cũng tốt, có lẽ sau này sẽ không có người dám dây dưa với em nữa, em đây là cáo mượn oai hùm".
Chu Kỳ Nghiễn nhìn cô, hồi lâu không nói gì.
Tống Tình Thư cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, cô không dám nhìn anh, nói chuyện có chút loạng choạng: “Nhưng cũng không tốt lắm, nếu em có một người chị dâu, chị ấy... chị ấy có thể sẽ khó chấp nhận. Ngại quá, lúc nãy em không nghĩ nhiều, em chỉ là... tuỳ tiện nói thôi".
“Không có.” Anh trả lời đột ngột.
Tống Tình Thư chưa kịp phục hồi tinh thần, khó hiểu nhìn anh: "Hả?"
"Không có chị dâu nào cả." Chu Kỳ Nghiễn cảm thấy bồn chồn và khó chịu không thể giải thích được, không khỏi cau mày, "Tiểu Thư, hôm nay anh bị mất ngủ, không ngủ được nên ra ngoài, không ngờ lại gặp được em. Lương Trí Viễn là bác sĩ tâm lý của anh, cậu ấy đã giúp đỡ anh suốt những năm qua. Hôm đó em nói anh nên đi khám bác sĩ tâm lý, anh không nói gì. Đó là vì anh đã gặp bác sĩ tâm lý, anh cũng biết anh có chút quá quan tâm em, nhưng anh không có ác ý gì cả, cũng không muốn khống chế em. Ý anh là, nếu em cảm thấy không thoải mái, nhớ nói anh biết, được không hả?".
Chu Kỳ Nghiễn đặc biệt gọi cô ra ngoài chỉ để nói điều này.
Tống Tình Thư đột nhiên có chút bối rối, lúc này, cô không biết là mình lo lắng hơn cho tình trạng tinh thần của anh, hay là đang tự trách mình vì sao lúc đó cô nói năng không suy nghĩ kỹ như vậy.
Kỳ thật từ khi còn nhỏ, cô đã cảm thấy trong lòng anh có chút sầu muộn và u ám.
Vì vậy Tống Tình Thư luôn quan tâm đ ến anh trong tiềm thức, có lẽ vì cô muốn anh cảm nhận được tình yêu nhiều hơn.
Cô chợt cảm thấy mình chưa làm được gì cả.
Cô chuyện gì làm cũng không tốt.
Tống Tình Thư có chút khó chịu, hai mắt lập tức đỏ lên, trong mắt long lanh nước mắt, trông đặc biệt đáng thương.
Chu Kỳ Nghiễn giơ tay lên, đầu ngón tay đặt trên một bên mặt cô.
“Đừng khóc.” Giọng nói của anh bị đè nén và kiềm chế.
Tống Tình Thư vô thức nắm lấy cánh tay anh, dùng tay áo lau nước mắt của mình, nói với anh rằng cô không coi anh như người ngoài.
Tống Tình Thư gật gật đầu: “Em không thấy khó chịu gì hết, em rất vui. Lúc đó khi anh đi, em cảm giác như bầu trời của mình sụp đổ. Vào dịp cuối năm, em còn rất ngây thơ đi theo bà lên chùa để cầu xin. Em nói với Bồ Tát rằng nếu anh có thể quay lại, bắt em làm gì cũng được. Sau đó gần mười năm không có tin tức gì về anh, em còn tưởng là em sẽ không bao giờ được gặp lại anh. Sau khi gặp lại anh, em lại sợ anh không thèm để ý đến em, sợ chúng ta không nói chuyện, sau này cũng trở nên xa cách. Cho nên trước đây em thêm Wechat anh, em cũng không dám nói chuyện, nhưng mỗi ngày đều mở vòng bạn bè của anh xem, tiếc là anh không thích đăng gì, một bài đăng cũng không có.
“Anh xin lỗi.” Cuối cùng anh cũng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt lại rơi xuống của cô.
Tống Tình Thư khịt mũi, cô muốn khiến anh vui vẻ, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy anh, cô lại khóc.
Cô đứng đó, cố chấp không chịu rời đi, hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí vừa ngượng ngùng vừa kỳ quái.
“Quay về đi ngủ nào”, anh nói.
"Em không ngủ được."
"Vậy em hãy tắm nước nóng thử."
"Em không muốn tắm."
Cô đột nhiên cứng đầu.
Chu Kỳ Nghiễn nhướng mày, nhìn chằm chằm cô một lúc, khi còn nhỏ cô đã luôn như vậy, suýt chút nữa đã viết trên mặt dòng chữ "Anh đừng đi".
Anh im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh mệt rồi, Tiểu Thư.”
Tống Tình Thư cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Vậy... Anh nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."
Chu Kỳ Nghiễn giơ tay chạm vào đầu cô giống như khi còn nhỏ.
"Sáng mai anh sẽ đến ăn sáng với em."
Tống Tình Thư cuối cùng cũng vui vẻ gật đầu: "Ừm."
/57
|