Trong hoàng cung tuy không cần cúng riêng ông táo, nhưng đám thái giám cung nữ trước khi vào cung làm việc, ở nhà cũng đều có thói quen ăn Tiểu Niên, ban ngày họ vội vàng làm xong việc, trời vừa tối, đợi lúc chủ tử đều nghỉ ngơi rồi thì tụ tập lại gói bánh trôi sủi cảo, tập tục Nam Bắc hòa lẫn một chỗ cũng không ai bận tâm. Đợi qua mấy hôm nữa đến đêm 30 Tết, họ đều phải trực ở các cung hầu hạ chủ tử đón giao thừa, những náo nhiệt đó không đến lượt họ tham gia nên họ đều mong ngày này có thêm chút pháo hoa khói lửa, hưng vượng cho năm sau.
Đông Cung cũng không ngoại lệ, Vệ Sóc vốn không quản họ, hôm nay lại càng sớm đã tự nhốt mình trong nội điện rồi không còn động tĩnh gì nữa, ngay cả yến tiệc trong cung hắn cũng không đi.
Ngày thường Vương công công là người chủ sự của Đông Cung, đối đãi với mọi người cũng khoan hậu hiền hòa, Tiểu Huyền nhận ý của mọi người đi gọi ông cùng ăn Tiểu Niên, đi đến ngoài nội điện, lén lút vẫy tay với ông: "Vương công công, điện hạ trước đó không phải đã nói ngày rét lạnh không cần ông trực đêm sao? Ông cùng bọn ta đi ăn chút gì đi?"
Vương công công ngoảnh lại nhìn vào trong cửa, đèn vẫn sáng, nhưng không có tiếng động, ngày như thế này, ông tự nhiên biết thái tử trong lòng có chỗ nào không thoải mái, bèn ôn tồn dặn dò Tiểu Huyền một câu: "Điện hạ thích yên tĩnh, các ngươi ăn uống gì cũng được nhưng đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Hôm nay ta không đi đâu, ta phải ở đây bầu bạn với điện hạ."
Tiểu Huyền gật đầu ừ một tiếng, mời không được người, nàng cũng không nán lại, lập tức quay về báo cáo kết quả.
"Vương công công nói ông ấy không đến, hôm nay sợ là điện hạ quá ưu tư, cần người bầu bạn, bảo chúng ta tự chơi. Ơ, cô nương làm cái gì vậy?" Vừa về, nàng thấy Diêm Vũ đang mở nồi hấp, trong làn hơi mù mịt có một vòng thỏ con trắng mềm nằm trong đó, sinh động như thật.
Quá ưu tư? Diêm Vũ vừa định hỏi kỹ nguyên do lại thấy Tiểu Huyền kinh ngạc tiến lên nhón lấy một con đặt vào lòng bàn tay, "Ôi chao, thỏ dễ thương quá! Cho ta hai con đi!"
"Vốn là cho ngươi mà!" Diêm Vũ lấy con thỏ từ tay nàng bày lên bàn, "Ngươi không phải tuổi Mão sao, năm nay chúng ta vẫn luôn ở trong hành cung cũng không kịp chuẩn bị lễ vật sinh thần cho ngươi, đành gửi mấy chú thỏ con bầu bạn với ngươi, đừng chê nhé?"
Tiểu Huyền làm bộ muốn khóc, từ phía sau ôm chặt lấy eo Diêm Vũ: "Sao lại thế được, ta muốn hai con!"
"Được." Diêm Vũ chấm mắt đỏ cho hai con thỏ rồi đưa vào tay Tiểu Huyền, "Nếm thử đi, bên trong là nhân đậu đỏ, trưa đã hấp lên rồi, hẳn là như ngươi hay nói, mềm dẻo thơm ngọt!"
Con thỏ đưa vào tay Tiểu Huyền chưa được bao lâu, nàng đã biến mất không biết tăm hơi, mấy năm trước Diêm Vũ cũng một mình ngồi trong phòng, không mấy khi ra ngoài tụ tập với người khác, năm nay nàng lại hiếm khi tham gia, mọi người đều vui mừng, vây quanh nàng ríu rít nói mãi không ngừng.
"Tiểu Huyền lại chạy đi đâu rồi?" Nàng bưng bát trong tay, ánh mắt nhìn ra ngoài.
"Không cần đợi nó nữa, năm nào cũng vậy, ăn một nửa rồi lẻn mất." Trương Tú lẩm bẩm một câu, "Kỳ quái, còn cướp mất một bình rượu ngon của ta. Ta thấy nàng quen thói lén lút trốn việc, không muốn rửa bát rửa nồi."
Trong tất cả mọi người, nàng thân nhất với Tiểu Huyền, lúc này nàng không có ở đây, Diêm Vũ cũng không có hứng thú lắm, ăn xong cơm, những người khác nói muốn chơi trò chơi bài lá cây, nàng từ chối nói không biết chơi rồi liền rời đi trước.
Trong nồi hấp vẫn còn một cái bánh bao hình thỏ nàng để lại, Diêm Vũ gói nó bằng khăn rồi giấu vào trong tay áo.
Vừa rồi khi Vệ Sóc trở về sắc mặt không được tốt lắm, chắc hắn cũng không ăn tối, nàng lại nghĩ đến lời Tiểu Huyền nói, sợ điện hạ quá đỗi ưu tư, lại không biết, trong ngày tốt đẹp như vậy vì cái gì mà hắn ưu tư.
Nào ngờ vừa quay người ra khỏi phòng trực, nàng đã thấy Tạ Quân ở ngoài cửa.
Tối nay hắn không mặc quan phục đỏ, chỉ một thân trường sam trắng ngà, trang phục tùy ý, đầu cài quan ngọc, lúc này trăng tuyết tương hỗ chiếu rọi, làm nổi bật vẻ thanh tao không nhiễm bụi trần của hắn, như vừa từ tiên giới hạ phàm.
Nghĩ đến chuyện sáng nay, mặt Diêm Vũ có hơi nóng, nàng luôn cảm thấy có một sự ngượng ngùng khó nói, cũng không biết Tạ Quân có nghe thấy không... Trong lúc hoảng loạn, nàng chắp tay hành lễ với hắn, bất cẩn làm con thỏ nhỏ gói trong khăn từ tay áo lăn ra, rơi xuống đất.
"Không thấy thái tử điện hạ ở yến tiệc, bệ hạ bảo ta đến xem thử." Tạ Quân cúi người nhặt lên, nhìn Diêm Vũ với vẻ áy náy, "Xin lỗi, làm bẩn con thỏ của nàng rồi, hẳn là không ăn được nữa, hôm khác ta mua ít đồ ăn khác đền cho nàng."
Môi Diêm Vũ động đậy, trong mắt cũng có vẻ tiếc nuối, nhưng nghĩ lại dù mình đưa qua, Vệ Sóc cũng chưa chắc sẽ ăn, bèn lắc đầu: "Là nô tỳ tự gói chơi thôi, không đáng tiền. Bẩn rồi cũng không ăn được nữa, vứt đi thôi."
"Vứt đi thì có hơi phí.." Tạ Quân bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, "Bánh bao hình thỏ thế này, hồi nhỏ ta cũng từng thấy, Diêm Vũ cô nương là người ở đâu, thật khéo tay."
Lòng nàng hơi hoảng, bèn đổi giọng hỏi: "Thái phó không phải muốn đi tìm điện hạ sao? Người lúc này đang ở nội điện."
"Thái tử điện hạ đã nghỉ ngơi rồi, vậy Tạ mỗ không đến quấy rầy nữa." Hắn vừa nói, lại thực sự ăn. Hắn cắn phần đuôi con thỏ, bên trong chảy ra nhân đậu đỏ, lập tức vị ngọt thanh tràn đầy miệng, "Diêm Vũ cô nương, Tạ mỗ hôm nay lại quên mang đèn, có thể phiền nàng tiễn ta một đoạn được không?"
Nghe nói, trên triều Tạ Quân đã đứng ra minh oan cho Cố Chính Hi, điều tra lại vụ hịch văn năm xưa.
Là đệ tử cuối cùng của Cố Chính Hi, lời Tạ Quân rất có trọng lượng, từng câu từng chữ lập luận của hắn đều vững vàng, khẳng định sư phụ năm đó có người mê hoặc, bị người khác lừa gạt mới viết ra những lời đại nghịch bất đạo kia, trong phút chốc gây nên sóng to gió lớn, cục diện triều đình cũng theo đó trở nên quỷ dị.
Diêm Vũ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, phụ thân là người có chính kiến kiên định như vậy, sao lại dễ dàng bị người khác tính kế? Nhưng trong lòng nàng mâu thuẫn vô cùng, vừa mong phụ thân có thể rửa sạch oan tình, lại không khỏi nghi ngờ động cơ đằng sau việc này.
Những lời này không dễ nói với người khác, Vệ Sóc lại là người nóng nảy thất thường, nàng cũng không thể mở miệng được. Lúc này ngàn vạn bí ẩn đều gắn liền với Tạ Quân, nếu có thể biết được chút nội tình từ hắn cũng tốt.
Vì vậy nàng liền thẳng thắn đồng ý: "Thái phó chờ ở đây chốc lát, nô tỳ đi lấy đèn rồi đến ngay."
Đông Cung cũng không ngoại lệ, Vệ Sóc vốn không quản họ, hôm nay lại càng sớm đã tự nhốt mình trong nội điện rồi không còn động tĩnh gì nữa, ngay cả yến tiệc trong cung hắn cũng không đi.
Ngày thường Vương công công là người chủ sự của Đông Cung, đối đãi với mọi người cũng khoan hậu hiền hòa, Tiểu Huyền nhận ý của mọi người đi gọi ông cùng ăn Tiểu Niên, đi đến ngoài nội điện, lén lút vẫy tay với ông: "Vương công công, điện hạ trước đó không phải đã nói ngày rét lạnh không cần ông trực đêm sao? Ông cùng bọn ta đi ăn chút gì đi?"
Vương công công ngoảnh lại nhìn vào trong cửa, đèn vẫn sáng, nhưng không có tiếng động, ngày như thế này, ông tự nhiên biết thái tử trong lòng có chỗ nào không thoải mái, bèn ôn tồn dặn dò Tiểu Huyền một câu: "Điện hạ thích yên tĩnh, các ngươi ăn uống gì cũng được nhưng đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Hôm nay ta không đi đâu, ta phải ở đây bầu bạn với điện hạ."
Tiểu Huyền gật đầu ừ một tiếng, mời không được người, nàng cũng không nán lại, lập tức quay về báo cáo kết quả.
"Vương công công nói ông ấy không đến, hôm nay sợ là điện hạ quá ưu tư, cần người bầu bạn, bảo chúng ta tự chơi. Ơ, cô nương làm cái gì vậy?" Vừa về, nàng thấy Diêm Vũ đang mở nồi hấp, trong làn hơi mù mịt có một vòng thỏ con trắng mềm nằm trong đó, sinh động như thật.
Quá ưu tư? Diêm Vũ vừa định hỏi kỹ nguyên do lại thấy Tiểu Huyền kinh ngạc tiến lên nhón lấy một con đặt vào lòng bàn tay, "Ôi chao, thỏ dễ thương quá! Cho ta hai con đi!"
"Vốn là cho ngươi mà!" Diêm Vũ lấy con thỏ từ tay nàng bày lên bàn, "Ngươi không phải tuổi Mão sao, năm nay chúng ta vẫn luôn ở trong hành cung cũng không kịp chuẩn bị lễ vật sinh thần cho ngươi, đành gửi mấy chú thỏ con bầu bạn với ngươi, đừng chê nhé?"
Tiểu Huyền làm bộ muốn khóc, từ phía sau ôm chặt lấy eo Diêm Vũ: "Sao lại thế được, ta muốn hai con!"
"Được." Diêm Vũ chấm mắt đỏ cho hai con thỏ rồi đưa vào tay Tiểu Huyền, "Nếm thử đi, bên trong là nhân đậu đỏ, trưa đã hấp lên rồi, hẳn là như ngươi hay nói, mềm dẻo thơm ngọt!"
Con thỏ đưa vào tay Tiểu Huyền chưa được bao lâu, nàng đã biến mất không biết tăm hơi, mấy năm trước Diêm Vũ cũng một mình ngồi trong phòng, không mấy khi ra ngoài tụ tập với người khác, năm nay nàng lại hiếm khi tham gia, mọi người đều vui mừng, vây quanh nàng ríu rít nói mãi không ngừng.
"Tiểu Huyền lại chạy đi đâu rồi?" Nàng bưng bát trong tay, ánh mắt nhìn ra ngoài.
"Không cần đợi nó nữa, năm nào cũng vậy, ăn một nửa rồi lẻn mất." Trương Tú lẩm bẩm một câu, "Kỳ quái, còn cướp mất một bình rượu ngon của ta. Ta thấy nàng quen thói lén lút trốn việc, không muốn rửa bát rửa nồi."
Trong tất cả mọi người, nàng thân nhất với Tiểu Huyền, lúc này nàng không có ở đây, Diêm Vũ cũng không có hứng thú lắm, ăn xong cơm, những người khác nói muốn chơi trò chơi bài lá cây, nàng từ chối nói không biết chơi rồi liền rời đi trước.
Trong nồi hấp vẫn còn một cái bánh bao hình thỏ nàng để lại, Diêm Vũ gói nó bằng khăn rồi giấu vào trong tay áo.
Vừa rồi khi Vệ Sóc trở về sắc mặt không được tốt lắm, chắc hắn cũng không ăn tối, nàng lại nghĩ đến lời Tiểu Huyền nói, sợ điện hạ quá đỗi ưu tư, lại không biết, trong ngày tốt đẹp như vậy vì cái gì mà hắn ưu tư.
Nào ngờ vừa quay người ra khỏi phòng trực, nàng đã thấy Tạ Quân ở ngoài cửa.
Tối nay hắn không mặc quan phục đỏ, chỉ một thân trường sam trắng ngà, trang phục tùy ý, đầu cài quan ngọc, lúc này trăng tuyết tương hỗ chiếu rọi, làm nổi bật vẻ thanh tao không nhiễm bụi trần của hắn, như vừa từ tiên giới hạ phàm.
Nghĩ đến chuyện sáng nay, mặt Diêm Vũ có hơi nóng, nàng luôn cảm thấy có một sự ngượng ngùng khó nói, cũng không biết Tạ Quân có nghe thấy không... Trong lúc hoảng loạn, nàng chắp tay hành lễ với hắn, bất cẩn làm con thỏ nhỏ gói trong khăn từ tay áo lăn ra, rơi xuống đất.
"Không thấy thái tử điện hạ ở yến tiệc, bệ hạ bảo ta đến xem thử." Tạ Quân cúi người nhặt lên, nhìn Diêm Vũ với vẻ áy náy, "Xin lỗi, làm bẩn con thỏ của nàng rồi, hẳn là không ăn được nữa, hôm khác ta mua ít đồ ăn khác đền cho nàng."
Môi Diêm Vũ động đậy, trong mắt cũng có vẻ tiếc nuối, nhưng nghĩ lại dù mình đưa qua, Vệ Sóc cũng chưa chắc sẽ ăn, bèn lắc đầu: "Là nô tỳ tự gói chơi thôi, không đáng tiền. Bẩn rồi cũng không ăn được nữa, vứt đi thôi."
"Vứt đi thì có hơi phí.." Tạ Quân bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, "Bánh bao hình thỏ thế này, hồi nhỏ ta cũng từng thấy, Diêm Vũ cô nương là người ở đâu, thật khéo tay."
Lòng nàng hơi hoảng, bèn đổi giọng hỏi: "Thái phó không phải muốn đi tìm điện hạ sao? Người lúc này đang ở nội điện."
"Thái tử điện hạ đã nghỉ ngơi rồi, vậy Tạ mỗ không đến quấy rầy nữa." Hắn vừa nói, lại thực sự ăn. Hắn cắn phần đuôi con thỏ, bên trong chảy ra nhân đậu đỏ, lập tức vị ngọt thanh tràn đầy miệng, "Diêm Vũ cô nương, Tạ mỗ hôm nay lại quên mang đèn, có thể phiền nàng tiễn ta một đoạn được không?"
Nghe nói, trên triều Tạ Quân đã đứng ra minh oan cho Cố Chính Hi, điều tra lại vụ hịch văn năm xưa.
Là đệ tử cuối cùng của Cố Chính Hi, lời Tạ Quân rất có trọng lượng, từng câu từng chữ lập luận của hắn đều vững vàng, khẳng định sư phụ năm đó có người mê hoặc, bị người khác lừa gạt mới viết ra những lời đại nghịch bất đạo kia, trong phút chốc gây nên sóng to gió lớn, cục diện triều đình cũng theo đó trở nên quỷ dị.
Diêm Vũ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, phụ thân là người có chính kiến kiên định như vậy, sao lại dễ dàng bị người khác tính kế? Nhưng trong lòng nàng mâu thuẫn vô cùng, vừa mong phụ thân có thể rửa sạch oan tình, lại không khỏi nghi ngờ động cơ đằng sau việc này.
Những lời này không dễ nói với người khác, Vệ Sóc lại là người nóng nảy thất thường, nàng cũng không thể mở miệng được. Lúc này ngàn vạn bí ẩn đều gắn liền với Tạ Quân, nếu có thể biết được chút nội tình từ hắn cũng tốt.
Vì vậy nàng liền thẳng thắn đồng ý: "Thái phó chờ ở đây chốc lát, nô tỳ đi lấy đèn rồi đến ngay."
/87
|