Diệp Tư vừa mới bước vào lớp học liền phát hiện không khí trong lớp không được bình thường. Thấy vẻ mặt nhiều chuyện lại vô cùng đắc ý của Kiều Hoa Hoa thì cô đại khái cũng đoán được là chuyện gì.
“Diệp Tư, nghe nói bạn đính hôn, vậy có phát kẹo cưới không?”
“Đính hôn cũng phát kẹo cưới sao?” Diệp Tư nghi ngờ hỏi.
“Có chứ có chứ” một đám nữ sinh trăm miệng một lời.
“Vậy, chờ sau khi tan học, mình đi mua được không?”
“Được được.” Lại trăm miệng một lời.
Sau khi tan học, Diệp Tư bị một đám bạn vây quanh đi tới siêu thị trong trường.
“Có thể chọn món mình thích không?”
“Giữa chúng mình khách sáo cái gì ~”
“Ah, hu-ra, Diệp Tư giờ nhiều tiền rồi mà! Ha ha ha!”
Một đám người sau khi mua được thứ mình thích, nào là kẹo sôcôla, thậm chí quả hạnh, cùng nhau cười hi hi ha ha bước ra khỏi siêu thị.
Tô Mân Ngôn vừa ra khỏi phòng giáo viên thì nhìn thấy đám học sinh của mình, anh dừng lại, mỉm cười chờ bọn họ đi tới.
Lập tức có người nhìn thấy anh, “Giáo sư Tô!”
Tô Mân Ngôn gật đầu với bọn họ, “Có chuyện gì mà vui thế?”
Có nữ sinh đáp: “Diệp Tư đính hôn, tụi em bắt cô ấy mời kẹo cưới.”
Vẻ tươi cười trên mặt Tô Mân Ngôn cứng lại, “Đính hôn?” anh hỏi dò.
“Dạ.” Diệp Tư ngượng ngùng gật gật đầu, dù sao bây giờ cô vẫn còn là sinh viên.
“À,” Tô Mân Ngôn hơi bối rối, “Hồi nào vậy?”
“Cuối tuần trước.”
“Vậy à, chúc mừng.” Tô Mân Ngôn nói một cách khó khăn, “Có phải tôi cũng có thể đòi một ít kẹo cưới hay không?”
“Dạ được, nhưng thầy phải đợi một chút nhé.” Diệp Tư xoay người chạy vào siêu thị.
“Cô ấy đính hôn với ai vậy?” Tô Mân Ngôn làm như lơ đãng hỏi.
“Chú của cô ấy.” Kiều Hoa Hoa nghiêng đầu nhìn anh dò xét.
“Chú của cô ấy?” Tô Mân Ngôn chấn động, “Em nói là, Diệp Mạnh Giác?”
“Đúng vậy.” Kiều Hoa Hoa nhún nhún vai, “Tuy nhiên họ không phải là chú cháu ruột.”
“Không phải chú cháu ruột?” Tô Mân Ngôn càng giật mình, “Các người cũng biết chuyện này?”
“Biết chứ.” Kiều Hoa Hoa nói, “Có chỗ nào không đúng ạ?”
Tin tức này làm Tô Mân Ngôn bối rối. Lần trước anh đã gặp sơ Diệp Mạnh Giác nên biết anh ấy là người rất tài giỏi. Nếu như không có quan hệ máu mủ, Diệp Tư thích anh ấy cũng là điều tất nhiên thôi. Chẳng qua là anh cảm thấy phản ứng của bản thân quá mức chậm chạp, lần đó rõ ràng thái độ của Diệp Mạnh Giác tỏ vẻ ghen tuông, sao anh lại không nhận ra nhỉ? Nếu phát hiện sớm quan hệ của bọn họ không đơn giản, có lẽ anh sẽ không động tâm đối với cô. Có lẽ!
Diệp Tư cầm một hộp Ferrero(*) từ trong siêu thị đi ra.
(*) Ferrero: socola bao phủ lấy hạt phỉ (quả óc chó) được bọc trong lớp bánh wafer giòn, ngoài cùng là lớp socola sữa và hạt phỉ nghiền nhỏ.
ferrero_zpsbffb6cd6 tumblr_lwfs2bpAos1r0fwnpo1_500
“Giáo sư Tô, ở đây chỉ có thứ này là tốt nhất.” Diệp Tư nói xong đưa sôcôla cho Tô Mân Ngôn.
Một bạn học thấy vậy bèn đùa: “Chậc chậc ~ biết vậy mình cũng lấy Ferrero...”
“Thôi đi, mứt sen là ngon rồi.” một bạn khác lập tức phản đối.
Tô Mận Ngôn nhận lấy sôcôla từ tay Diệp Tư, nét mặt có chút do dự.
“Giáo sư Tô?” Diệp Tư hỏi, “Sao thế? Không thích ạ? Vậy để em đi mua thứ khác, thầy thích gì?”
Tô Mân Ngôn khoát tay, “Đối tượng đính hôn là chú Diệp Mạnh Giác của em?”
“Dạ.”
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tô Mận Ngôn có chút kỳ quái, Diệp Tư lại hỏi: “Có việc gì không ạ?”
“Không có gì.” chỉ muốn xác định một chút.
“Khi nào thì các người biết mình không có quan hệ máu mủ?”
“Em vừa mới biết cách đây không lâu. Nhưng chú em thì đã biết từ rất lâu rồi.”
“Anh ấy đã biết từ rất lâu?”
Giọng Tô Mân Ngôn có vẻ như hơi kích động, “Vậy anh ấy phản ứng thế nào?”
Diệp Tư nghi ngờ nhìn anh, không biết vì sao anh lại kích động đến thế, “Phản ứng lúc ấy, em không biết, bởi vì chú biết chuyện này từ lâu rồi.”
“Chú em làm sao mà biết được?” Tô Mân Ngôn lại hỏi.
Diệp Tư cảm thấy kỳ lạ, nhìn Tô Mân Ngôn không giống như một người thích xoi mói chuyện đời tư, nhưng sao hôm nay lại cứ hỏi hết vấn đề này tới vấn đề khác vậy.
“Em cũng không rõ lắm... Thầy có cần em thử hỏi thử chú một chút không?” Diệp Tư yếu ớt hỏi.
Tô Mân Ngôn bị thái độ này của cô chọc cười, “Không có gì đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút thôi.”
Nhìn ý cười nhảy nhót trong đôi mắt đen trong suốt của anh, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa khéo, nhân trung rất sâu theo khóe miệng nhếch lên mà hơi có vẻ giãn ra, Diệp Tư có một thoáng hoảng hốt, bụng đánh lô tô, nhưng rồi đột nhiên lại có cảm giác mình sao lại say nắng thế, bèn vội vàng lắc lắc đầu.
Trương Tử Nghiêm bắt tay vào chỉnh đốn lại nhân viên dưới trướng. Quản lý của Bộ phận Hành chính là do anh đưa vào lúc trước, còn Quản lý Bộ phận Nhân sự và Tài vụ đều là người của em gái anh Trương Tử Lăng, anh bắt đầu xuống tay từ bọn họ đầu tiên. Bị cách chức, tất nhiên Quản lý Bộ phận Nhân sự không hài lòng, tìm Trương Tử Lăng mà tả oán. Trương Tử Lăng cũng không phải là người dễ để cho người khác giở thủ đoạn với mình, lập tức đến văn phòng của Trương Tử Nghiêm ‘họp’ nội bộ.
Hai người đập bàn tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng Trương Tử Lăng tức giận đạp cửa đi ra ngoài. Tuy nhiên, cái làm cho Trương Tử Nghiêm bất ngờ chính là, tới khuya lúc anh trở về nhà, thái độ của Trương Tử Lăng đột nhiên lại khác hẳn, giống như đã tiếp thu tốt sự chỉ dạy của anh. Trương Tử Nghiêm không khỏi bật cười thầm, nếu cứ chiếu theo tính cách nóng nảy thẳng như ruột ngựa của em gái anh thì nhất định sẽ không dễ thay đổi như vậy, nhất định là sau lưng đã có người giật dây, mà người đứng sau này không ai khác chính là Đường Mộng Vân và Trương Sắc.
“Em không cần phải giả bộ tỏ ra nhiệt tình với anh, Tử Lăng, tính cách của em anh là người hiểu rõ nhất. Chúng ta là anh em ruột một nhà, đừng để cho người ngoài giật dây.” Trương Tử Nghiêm nói thẳng, không hề nể mặt, “Những việc em làm trước giờ, bất kể xuất phát từ góc độ nào, anh cũng nên nói cho em biết là em đã chọc lầm người rồi. Sở dĩ Diệp Mạnh Giác không so đo với tạp chí của chúng ta là bởi vì anh ta nể mặt anh. Nếu anh rút ra khỏi đó, em mà muốn dựa vào thế lực của Đường gia để củng cố công ty thì hoàn toàn không có khả năng đâu. Anh không ngại nói cho em biết một việc, cho dù là người Đường gia, nhưng cô cô và chị họ cũng không nắm quyền được bao lâu nữa, ăn miếng trả miếng, lúc trước hai người đó làm cái gì thì một ngày nào đó sẽ bị trả báo lại ngay trên đầu họ đấy.”
Trương Tử Lăng cố gắng nén nỗi tức giận trong lòng, hung hăng nói: “Vậy ý của anh là muốn em không xen vào việc của công ty? Mấy năm nay em làm sống làm chết, không dám nghỉ ngơi một ngày. Còn anh thì sao? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, có khi nào anh làm được chuyện gì đúng đắn chưa? Vậy thì dựa vào cái gì mà anh đột nhiên lại trở về đòi lấy lại quyền hành trong tay em? Anh có nghĩ như vậy là không công bằng với em hay không?
Trương Tử Nghiêm bất đắc dĩ nói: “Những việc em làm gần đây là rất quá đáng, em cũng đã nói, em bỏ công bỏ sức vì công ty nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy thành quả mà em làm lụng vất vả mới có được trở thành công cụ cho người khác? Em không phải là đối thủ của cô cô đâu, em mượn được một phần lực của cô cô thì phải trả giá bằng chín phần quả ngọt đấy.”
Trương Tử Lăng không nói tiếp tục nữa, nét mặt hiện vẻ vô cùng rối rắm. Trước đây đúng là cô muốn mượn lực lượng của Đường gia để củng cố địa vị của bản thân mình trong gia tộc. Cô không phải là cô gái ưu tú nhất nhà, cũng không có sở trường gì hơn người, nên chỉ phải dựa vào sự cần cù nhẫn nại của chính mình. Cô không sợ vất vả, chỉ sợ không có địa vị gì ở trong nhà này.
Cuối cùng, Trương Tử Lăng vẫn thỏa hiệp với anh mình. Cô cũng biết, nếu cô không thể tiếp tục hợp tác với Đường gia thì biện pháp tốt nhất là để cho Trương Tử Nghiêm ra mặt.
Phát hiện Diệp Mạnh Giác cũng không hề xuống tay với Vương Khải như dự tính, có vài người đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Diệp Tâm lại một lần nữa nóng lòng muốn thử giở trò, Diệp Mạnh Giác liền quyết định đánh bài ngửa với đám cô ta luôn.
Diệp Tâm không ngờ những hành động của cô xưa nay vẫn bị người khác theo dõi, giống như cô đang theo dõi người khác vậy. Lúc này, cô nằm cuộn cả người lại trong một tầng hầm ngầm nhỏ hẹp âm u, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy, cẩn thận suy nghĩ lại những gì Tần Vi Khiêm nói lúc ném cô vào đây.
Nằm trong tầng hầm lúc này, ký ức phủ đầy bụi đã lâu của cô như nước được mở van. Cô nhớ, ngay khi cô còn rất nhỏ đã không nhớ được mẹ của mình. Trong trí nhớ của cô chỉ có mỗi mình ba, nhưng rồi đột nhiên có một ngày ngay cả ba cũng không thấy. Người thân duy nhất còn lại của cô chỉ là cô cô. Tuy nhiên, dượng cô lại là một gã háo sắc, khi cô mới tới nhà được vài ngày thì gã đã để mắt tới cô, suốt ngày chỉ tìm cơ hội xuống tay. Cô còn nhớ, khi cô của cô phát hiện dượng có ý với cô đã lôi cô ra đánh cho một trận thừa chết thiếu sống, xong ném cô vào phòng tối nhốt ba ngày ba đêm, tới khi được hàng xóm khuyên can mới thả cô ra.
Tầng hầm trong trí nhớ kia rất giống với bây giờ, không hề khác chút nào. Cô run bần bật, cho dù đã trôi qua hơn mười năm, nhưng mỗi khi cô nghĩ đến đoạn thời gian ở trong tầng hầm lúc nhỏ đều cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
Diệp Mạnh Giác nhận được tin tức từ Tần Vi Khiêm rất nhanh. Sở dĩ Diệp Tâm khai ra Vương Khải là vì lúc xưa Vương Khải đã động tay động chân trên xe của cha cô. Mà cô biết được tin tức này lại là do vợ của Vương Khải nói. Còn về phần vì sao vợ của Vương Khải muốn đối phó với ông ta là vì ông ta rất trăng hoa, nghe nói năm đó bởi vì ông ta lăng nhăng với người khác nên đã khiến bà sẩy mất một đôi song sinh, từ đó về sau trong thâm tâm bà ta đã nảy sinh hận thù sâu sắc. Nhưng mà, bà ta có thể nhẫn nhịn đến tận hôm nay mới ra tay, thật đáng để người ta bội phục.
Nhưng Diệp Mạnh Giác mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Nghe Tần Vi Khiêm nói, không hỏi thêm được gì nơi Diệp Tâm, nên đành phải tạm thời nằm im chờ tình huống sau thế nào rồi tính tiếp.
Diệp Mạnh Giác day day huyệt thái dương. Gần đây vì chuyện này mà anh hao tổn sức lực rất nhiều, khi đối đầu với người khác anh chưa bao giờ luống cuống, nhưng bây giờ đối thủ lại là mẹ anh khiến anh không thể không cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Điện thoại di động trong túi reo lên, nghe tiếng chuông đặc biệt này, sắc mặt đang tối tăm liền từ từ giãn ra, khóe miệng cong lên, mở di động ra để nói chuyện. Âm giọng dịu dàng mềm mại của Diệp Tư giống như nước cất rượu làm say lòng người, tinh khiết thơm tho như bánh trôi.
“Chú ơi,” Diệp Tư uất ức nói, “Đau bụng.”
“Sao vậy? Có phải hôm nay không nghe lời, lén ăn đồ lạnh phải không?” Diệp Mạnh Giác hỏi, anh nhớ mấy hôm nay là đúng lúc ‘Bà Dì’ của Diệp Tư tới thăm, cho nên ngay từ sáng sớm khi ra cửa đi làm anh đã cố ý nhắc cô không được ăn lạnh.
“Hừ hừ hừ ~” Diệp Tư rên hừ hừ, “Chỉ ăn một miếng nhỏ thôi mà.”
Diệp Mạnh Giác không khỏi lắc đầu, mỗi lần trước khi ‘Bà Dì’ tới thăm, bé con nhà anh đều đặc biệt thích ăn đá, mỗi lần anh đều phải dặn đi dặn lại cô mới lưu luyến thu hồi ánh mắt đầy thèm khát đang đặt trên những cục đá kia.
“Đang ở nhà hả?” anh hỏi.
“Dạ, khi nào thì chú về?” Diệp Tư hỏi đầy tội nghiệp. Diệp Mạnh Giác thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của cô, nhất định là đang ôm một túi nước ấm hình HELLO KITTY, nằm cuộn trên giường lớn vừa xem tivi vừa làm nũng với anh.
Nghĩ đến đây, độ cong trên khóe miệng của Diệp Mạnh Giác nhếch lên càng lớn, “Giờ về ngay đây, bé cưng ngoan nào, gọi Dì Thái nấu một chén nước gừng đường đỏ, uống ngay lúc còn nóng. Chú về nhà liền đây.”
Diệp Tư ngoan ngoãn làm theo lời anh, uống một chén nước đường đỏ, bát còn chưa để xuống thì Diệp Mạnh Giác đã về tới.
Diệp Tư giơ cái chén không lên như đang khoe công trạng với Diệp Mạnh Giác, “Chú, người ta uống xong rồi.”
“Ngoan lắm!” Diệp Mạnh Giác lấy cái bát để qua một bên, rồi chà xát hai tay với nhau. Đến khi xác định là tay đã ấm lên rồi mới cách một lớp áo đặt lên bụng cô, “Còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều.” Diệp Tư chu miệng nói, lại đảo mắt gian gian, “Chú, kem xoài mua lần trước còn chưa ăn.”
Diệp Mạnh Giác không khỏi bật cười ra tiếng, “Ngoan, bé cưng vừa mới kêu đau bụng mà, sao lại nhớ đến kem rồi?”
Diệp Tư lại bắt đầu hừ hừ làm nũng, “Chú à, chú làm giống trước kia vậy được không? Chú ăn một miếng sau đó đút người ta ăn, được không?”
Nói xong lại lắc lắc cánh tay của anh, chu môi hừ hừ làm xấu.
Phương pháp này là do trước đây Diệp Mạnh Giác vì thấy cô thèm ăn quá nên nghĩ ra, không ngờ sau này cứ mỗi khi cô có ‘Bà Dì đến thăm’ thì đều quấn lấy anh mà đòi ăn kiểu này.
Diệp Mạnh Giác chịu thua cô, đành phải đi lấy một ly kem đến. Đầu tiên anh múc một muỗng nhỏ, ngậm trong miệng, đợi đến khi nhiệt độ không quá lạnh nữa thì dùng miệng mớm cho bé con đang ngồi nhìn tha thiết chờ mong bên cạnh anh.
Thật ra, làm như vậy, khi đến miệng của Diệp Tư thì kem đã chẳng còn là kem, tuy nhiên miệng Diệp Mạnh Giác lúc này lại đầy hương vị của kem, đầu lưỡi của Diệp Tư lập tức cẩn thận liếm lấy xung quanh trong miệng anh, sau khi ăn xong lại thúc giục anh tiếp tục.
Ăn hết một ly kem lớn, Diệp Mạnh Giác đã lạnh đến cả người phát run, nhưng Diệp Tư vẫn còn chóp chép miệng chưa đã thèm.
“Diệp Tư, nghe nói bạn đính hôn, vậy có phát kẹo cưới không?”
“Đính hôn cũng phát kẹo cưới sao?” Diệp Tư nghi ngờ hỏi.
“Có chứ có chứ” một đám nữ sinh trăm miệng một lời.
“Vậy, chờ sau khi tan học, mình đi mua được không?”
“Được được.” Lại trăm miệng một lời.
Sau khi tan học, Diệp Tư bị một đám bạn vây quanh đi tới siêu thị trong trường.
“Có thể chọn món mình thích không?”
“Giữa chúng mình khách sáo cái gì ~”
“Ah, hu-ra, Diệp Tư giờ nhiều tiền rồi mà! Ha ha ha!”
Một đám người sau khi mua được thứ mình thích, nào là kẹo sôcôla, thậm chí quả hạnh, cùng nhau cười hi hi ha ha bước ra khỏi siêu thị.
Tô Mân Ngôn vừa ra khỏi phòng giáo viên thì nhìn thấy đám học sinh của mình, anh dừng lại, mỉm cười chờ bọn họ đi tới.
Lập tức có người nhìn thấy anh, “Giáo sư Tô!”
Tô Mân Ngôn gật đầu với bọn họ, “Có chuyện gì mà vui thế?”
Có nữ sinh đáp: “Diệp Tư đính hôn, tụi em bắt cô ấy mời kẹo cưới.”
Vẻ tươi cười trên mặt Tô Mân Ngôn cứng lại, “Đính hôn?” anh hỏi dò.
“Dạ.” Diệp Tư ngượng ngùng gật gật đầu, dù sao bây giờ cô vẫn còn là sinh viên.
“À,” Tô Mân Ngôn hơi bối rối, “Hồi nào vậy?”
“Cuối tuần trước.”
“Vậy à, chúc mừng.” Tô Mân Ngôn nói một cách khó khăn, “Có phải tôi cũng có thể đòi một ít kẹo cưới hay không?”
“Dạ được, nhưng thầy phải đợi một chút nhé.” Diệp Tư xoay người chạy vào siêu thị.
“Cô ấy đính hôn với ai vậy?” Tô Mân Ngôn làm như lơ đãng hỏi.
“Chú của cô ấy.” Kiều Hoa Hoa nghiêng đầu nhìn anh dò xét.
“Chú của cô ấy?” Tô Mân Ngôn chấn động, “Em nói là, Diệp Mạnh Giác?”
“Đúng vậy.” Kiều Hoa Hoa nhún nhún vai, “Tuy nhiên họ không phải là chú cháu ruột.”
“Không phải chú cháu ruột?” Tô Mân Ngôn càng giật mình, “Các người cũng biết chuyện này?”
“Biết chứ.” Kiều Hoa Hoa nói, “Có chỗ nào không đúng ạ?”
Tin tức này làm Tô Mân Ngôn bối rối. Lần trước anh đã gặp sơ Diệp Mạnh Giác nên biết anh ấy là người rất tài giỏi. Nếu như không có quan hệ máu mủ, Diệp Tư thích anh ấy cũng là điều tất nhiên thôi. Chẳng qua là anh cảm thấy phản ứng của bản thân quá mức chậm chạp, lần đó rõ ràng thái độ của Diệp Mạnh Giác tỏ vẻ ghen tuông, sao anh lại không nhận ra nhỉ? Nếu phát hiện sớm quan hệ của bọn họ không đơn giản, có lẽ anh sẽ không động tâm đối với cô. Có lẽ!
Diệp Tư cầm một hộp Ferrero(*) từ trong siêu thị đi ra.
(*) Ferrero: socola bao phủ lấy hạt phỉ (quả óc chó) được bọc trong lớp bánh wafer giòn, ngoài cùng là lớp socola sữa và hạt phỉ nghiền nhỏ.
ferrero_zpsbffb6cd6 tumblr_lwfs2bpAos1r0fwnpo1_500
“Giáo sư Tô, ở đây chỉ có thứ này là tốt nhất.” Diệp Tư nói xong đưa sôcôla cho Tô Mân Ngôn.
Một bạn học thấy vậy bèn đùa: “Chậc chậc ~ biết vậy mình cũng lấy Ferrero...”
“Thôi đi, mứt sen là ngon rồi.” một bạn khác lập tức phản đối.
Tô Mận Ngôn nhận lấy sôcôla từ tay Diệp Tư, nét mặt có chút do dự.
“Giáo sư Tô?” Diệp Tư hỏi, “Sao thế? Không thích ạ? Vậy để em đi mua thứ khác, thầy thích gì?”
Tô Mân Ngôn khoát tay, “Đối tượng đính hôn là chú Diệp Mạnh Giác của em?”
“Dạ.”
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tô Mận Ngôn có chút kỳ quái, Diệp Tư lại hỏi: “Có việc gì không ạ?”
“Không có gì.” chỉ muốn xác định một chút.
“Khi nào thì các người biết mình không có quan hệ máu mủ?”
“Em vừa mới biết cách đây không lâu. Nhưng chú em thì đã biết từ rất lâu rồi.”
“Anh ấy đã biết từ rất lâu?”
Giọng Tô Mân Ngôn có vẻ như hơi kích động, “Vậy anh ấy phản ứng thế nào?”
Diệp Tư nghi ngờ nhìn anh, không biết vì sao anh lại kích động đến thế, “Phản ứng lúc ấy, em không biết, bởi vì chú biết chuyện này từ lâu rồi.”
“Chú em làm sao mà biết được?” Tô Mân Ngôn lại hỏi.
Diệp Tư cảm thấy kỳ lạ, nhìn Tô Mân Ngôn không giống như một người thích xoi mói chuyện đời tư, nhưng sao hôm nay lại cứ hỏi hết vấn đề này tới vấn đề khác vậy.
“Em cũng không rõ lắm... Thầy có cần em thử hỏi thử chú một chút không?” Diệp Tư yếu ớt hỏi.
Tô Mân Ngôn bị thái độ này của cô chọc cười, “Không có gì đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút thôi.”
Nhìn ý cười nhảy nhót trong đôi mắt đen trong suốt của anh, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa khéo, nhân trung rất sâu theo khóe miệng nhếch lên mà hơi có vẻ giãn ra, Diệp Tư có một thoáng hoảng hốt, bụng đánh lô tô, nhưng rồi đột nhiên lại có cảm giác mình sao lại say nắng thế, bèn vội vàng lắc lắc đầu.
Trương Tử Nghiêm bắt tay vào chỉnh đốn lại nhân viên dưới trướng. Quản lý của Bộ phận Hành chính là do anh đưa vào lúc trước, còn Quản lý Bộ phận Nhân sự và Tài vụ đều là người của em gái anh Trương Tử Lăng, anh bắt đầu xuống tay từ bọn họ đầu tiên. Bị cách chức, tất nhiên Quản lý Bộ phận Nhân sự không hài lòng, tìm Trương Tử Lăng mà tả oán. Trương Tử Lăng cũng không phải là người dễ để cho người khác giở thủ đoạn với mình, lập tức đến văn phòng của Trương Tử Nghiêm ‘họp’ nội bộ.
Hai người đập bàn tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng Trương Tử Lăng tức giận đạp cửa đi ra ngoài. Tuy nhiên, cái làm cho Trương Tử Nghiêm bất ngờ chính là, tới khuya lúc anh trở về nhà, thái độ của Trương Tử Lăng đột nhiên lại khác hẳn, giống như đã tiếp thu tốt sự chỉ dạy của anh. Trương Tử Nghiêm không khỏi bật cười thầm, nếu cứ chiếu theo tính cách nóng nảy thẳng như ruột ngựa của em gái anh thì nhất định sẽ không dễ thay đổi như vậy, nhất định là sau lưng đã có người giật dây, mà người đứng sau này không ai khác chính là Đường Mộng Vân và Trương Sắc.
“Em không cần phải giả bộ tỏ ra nhiệt tình với anh, Tử Lăng, tính cách của em anh là người hiểu rõ nhất. Chúng ta là anh em ruột một nhà, đừng để cho người ngoài giật dây.” Trương Tử Nghiêm nói thẳng, không hề nể mặt, “Những việc em làm trước giờ, bất kể xuất phát từ góc độ nào, anh cũng nên nói cho em biết là em đã chọc lầm người rồi. Sở dĩ Diệp Mạnh Giác không so đo với tạp chí của chúng ta là bởi vì anh ta nể mặt anh. Nếu anh rút ra khỏi đó, em mà muốn dựa vào thế lực của Đường gia để củng cố công ty thì hoàn toàn không có khả năng đâu. Anh không ngại nói cho em biết một việc, cho dù là người Đường gia, nhưng cô cô và chị họ cũng không nắm quyền được bao lâu nữa, ăn miếng trả miếng, lúc trước hai người đó làm cái gì thì một ngày nào đó sẽ bị trả báo lại ngay trên đầu họ đấy.”
Trương Tử Lăng cố gắng nén nỗi tức giận trong lòng, hung hăng nói: “Vậy ý của anh là muốn em không xen vào việc của công ty? Mấy năm nay em làm sống làm chết, không dám nghỉ ngơi một ngày. Còn anh thì sao? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, có khi nào anh làm được chuyện gì đúng đắn chưa? Vậy thì dựa vào cái gì mà anh đột nhiên lại trở về đòi lấy lại quyền hành trong tay em? Anh có nghĩ như vậy là không công bằng với em hay không?
Trương Tử Nghiêm bất đắc dĩ nói: “Những việc em làm gần đây là rất quá đáng, em cũng đã nói, em bỏ công bỏ sức vì công ty nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy thành quả mà em làm lụng vất vả mới có được trở thành công cụ cho người khác? Em không phải là đối thủ của cô cô đâu, em mượn được một phần lực của cô cô thì phải trả giá bằng chín phần quả ngọt đấy.”
Trương Tử Lăng không nói tiếp tục nữa, nét mặt hiện vẻ vô cùng rối rắm. Trước đây đúng là cô muốn mượn lực lượng của Đường gia để củng cố địa vị của bản thân mình trong gia tộc. Cô không phải là cô gái ưu tú nhất nhà, cũng không có sở trường gì hơn người, nên chỉ phải dựa vào sự cần cù nhẫn nại của chính mình. Cô không sợ vất vả, chỉ sợ không có địa vị gì ở trong nhà này.
Cuối cùng, Trương Tử Lăng vẫn thỏa hiệp với anh mình. Cô cũng biết, nếu cô không thể tiếp tục hợp tác với Đường gia thì biện pháp tốt nhất là để cho Trương Tử Nghiêm ra mặt.
Phát hiện Diệp Mạnh Giác cũng không hề xuống tay với Vương Khải như dự tính, có vài người đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Diệp Tâm lại một lần nữa nóng lòng muốn thử giở trò, Diệp Mạnh Giác liền quyết định đánh bài ngửa với đám cô ta luôn.
Diệp Tâm không ngờ những hành động của cô xưa nay vẫn bị người khác theo dõi, giống như cô đang theo dõi người khác vậy. Lúc này, cô nằm cuộn cả người lại trong một tầng hầm ngầm nhỏ hẹp âm u, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy, cẩn thận suy nghĩ lại những gì Tần Vi Khiêm nói lúc ném cô vào đây.
Nằm trong tầng hầm lúc này, ký ức phủ đầy bụi đã lâu của cô như nước được mở van. Cô nhớ, ngay khi cô còn rất nhỏ đã không nhớ được mẹ của mình. Trong trí nhớ của cô chỉ có mỗi mình ba, nhưng rồi đột nhiên có một ngày ngay cả ba cũng không thấy. Người thân duy nhất còn lại của cô chỉ là cô cô. Tuy nhiên, dượng cô lại là một gã háo sắc, khi cô mới tới nhà được vài ngày thì gã đã để mắt tới cô, suốt ngày chỉ tìm cơ hội xuống tay. Cô còn nhớ, khi cô của cô phát hiện dượng có ý với cô đã lôi cô ra đánh cho một trận thừa chết thiếu sống, xong ném cô vào phòng tối nhốt ba ngày ba đêm, tới khi được hàng xóm khuyên can mới thả cô ra.
Tầng hầm trong trí nhớ kia rất giống với bây giờ, không hề khác chút nào. Cô run bần bật, cho dù đã trôi qua hơn mười năm, nhưng mỗi khi cô nghĩ đến đoạn thời gian ở trong tầng hầm lúc nhỏ đều cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
Diệp Mạnh Giác nhận được tin tức từ Tần Vi Khiêm rất nhanh. Sở dĩ Diệp Tâm khai ra Vương Khải là vì lúc xưa Vương Khải đã động tay động chân trên xe của cha cô. Mà cô biết được tin tức này lại là do vợ của Vương Khải nói. Còn về phần vì sao vợ của Vương Khải muốn đối phó với ông ta là vì ông ta rất trăng hoa, nghe nói năm đó bởi vì ông ta lăng nhăng với người khác nên đã khiến bà sẩy mất một đôi song sinh, từ đó về sau trong thâm tâm bà ta đã nảy sinh hận thù sâu sắc. Nhưng mà, bà ta có thể nhẫn nhịn đến tận hôm nay mới ra tay, thật đáng để người ta bội phục.
Nhưng Diệp Mạnh Giác mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Nghe Tần Vi Khiêm nói, không hỏi thêm được gì nơi Diệp Tâm, nên đành phải tạm thời nằm im chờ tình huống sau thế nào rồi tính tiếp.
Diệp Mạnh Giác day day huyệt thái dương. Gần đây vì chuyện này mà anh hao tổn sức lực rất nhiều, khi đối đầu với người khác anh chưa bao giờ luống cuống, nhưng bây giờ đối thủ lại là mẹ anh khiến anh không thể không cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Điện thoại di động trong túi reo lên, nghe tiếng chuông đặc biệt này, sắc mặt đang tối tăm liền từ từ giãn ra, khóe miệng cong lên, mở di động ra để nói chuyện. Âm giọng dịu dàng mềm mại của Diệp Tư giống như nước cất rượu làm say lòng người, tinh khiết thơm tho như bánh trôi.
“Chú ơi,” Diệp Tư uất ức nói, “Đau bụng.”
“Sao vậy? Có phải hôm nay không nghe lời, lén ăn đồ lạnh phải không?” Diệp Mạnh Giác hỏi, anh nhớ mấy hôm nay là đúng lúc ‘Bà Dì’ của Diệp Tư tới thăm, cho nên ngay từ sáng sớm khi ra cửa đi làm anh đã cố ý nhắc cô không được ăn lạnh.
“Hừ hừ hừ ~” Diệp Tư rên hừ hừ, “Chỉ ăn một miếng nhỏ thôi mà.”
Diệp Mạnh Giác không khỏi lắc đầu, mỗi lần trước khi ‘Bà Dì’ tới thăm, bé con nhà anh đều đặc biệt thích ăn đá, mỗi lần anh đều phải dặn đi dặn lại cô mới lưu luyến thu hồi ánh mắt đầy thèm khát đang đặt trên những cục đá kia.
“Đang ở nhà hả?” anh hỏi.
“Dạ, khi nào thì chú về?” Diệp Tư hỏi đầy tội nghiệp. Diệp Mạnh Giác thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của cô, nhất định là đang ôm một túi nước ấm hình HELLO KITTY, nằm cuộn trên giường lớn vừa xem tivi vừa làm nũng với anh.
Nghĩ đến đây, độ cong trên khóe miệng của Diệp Mạnh Giác nhếch lên càng lớn, “Giờ về ngay đây, bé cưng ngoan nào, gọi Dì Thái nấu một chén nước gừng đường đỏ, uống ngay lúc còn nóng. Chú về nhà liền đây.”
Diệp Tư ngoan ngoãn làm theo lời anh, uống một chén nước đường đỏ, bát còn chưa để xuống thì Diệp Mạnh Giác đã về tới.
Diệp Tư giơ cái chén không lên như đang khoe công trạng với Diệp Mạnh Giác, “Chú, người ta uống xong rồi.”
“Ngoan lắm!” Diệp Mạnh Giác lấy cái bát để qua một bên, rồi chà xát hai tay với nhau. Đến khi xác định là tay đã ấm lên rồi mới cách một lớp áo đặt lên bụng cô, “Còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều.” Diệp Tư chu miệng nói, lại đảo mắt gian gian, “Chú, kem xoài mua lần trước còn chưa ăn.”
Diệp Mạnh Giác không khỏi bật cười ra tiếng, “Ngoan, bé cưng vừa mới kêu đau bụng mà, sao lại nhớ đến kem rồi?”
Diệp Tư lại bắt đầu hừ hừ làm nũng, “Chú à, chú làm giống trước kia vậy được không? Chú ăn một miếng sau đó đút người ta ăn, được không?”
Nói xong lại lắc lắc cánh tay của anh, chu môi hừ hừ làm xấu.
Phương pháp này là do trước đây Diệp Mạnh Giác vì thấy cô thèm ăn quá nên nghĩ ra, không ngờ sau này cứ mỗi khi cô có ‘Bà Dì đến thăm’ thì đều quấn lấy anh mà đòi ăn kiểu này.
Diệp Mạnh Giác chịu thua cô, đành phải đi lấy một ly kem đến. Đầu tiên anh múc một muỗng nhỏ, ngậm trong miệng, đợi đến khi nhiệt độ không quá lạnh nữa thì dùng miệng mớm cho bé con đang ngồi nhìn tha thiết chờ mong bên cạnh anh.
Thật ra, làm như vậy, khi đến miệng của Diệp Tư thì kem đã chẳng còn là kem, tuy nhiên miệng Diệp Mạnh Giác lúc này lại đầy hương vị của kem, đầu lưỡi của Diệp Tư lập tức cẩn thận liếm lấy xung quanh trong miệng anh, sau khi ăn xong lại thúc giục anh tiếp tục.
Ăn hết một ly kem lớn, Diệp Mạnh Giác đã lạnh đến cả người phát run, nhưng Diệp Tư vẫn còn chóp chép miệng chưa đã thèm.
/73
|