Tần Lãng vừa muốn nói chuyện, liền thấy Bùi Doãn Ca đi thẳng lên lầu.
Anh cảm thấy sau khi Ca nhi xuất viện, liền đối với hắn lạnh nhạt...
Tần Lãng mím môi, đang định đi lên lầu thì lại bị kéo lại.
"Anh ba, anh làm sao vậy?"
Tần Hữu Kiều khó giải thích được, luôn cảm thấy anh ba với anh cả gần đây không bình thường, đối với cô ngày càng lạnh nhạt.
Nhưng trước đây, cô là người duy nhất phớt lờ họ, và họ đến để dỗ dành cô.
“Giúp Ca nhi thu dọn đồ đạc.”
Tần Lãng nhíu mày, kéo tay Tần Hữu Kiều ra khỏi cánh tay của mình.
Khi Tần Hữu Kiều nhìn thấy sự thờ ơ và từ chối của anh ta, tâm trí cô trở nên bối rối và cô cảm thấy không vui.
Anh ba bắt đầu quan tâm Bùi Doãn Ca từ khi nào??!
Rõ ràng anh ba nói cô là em gái quan trọng nhất trong lòng hắn!
"Anh ba, Bùi Doãn Ca quan trọng, hay là em quan trọng?!"
Tần Hữu Kiều thường ngày giở trò nhảm nhí, nếu là trước đây, Tần Lãng sẽ lập tức dỗ nàng.
Nhưng Tần Lãng lại cười lạnh một tiếng, tựa hồ nghe được chuyện hoang đường gì đó.
“Em ấy, Bùi Doãn Ca—là em gái ruột của anh.”
Những lời này giống như tin sét đánh, trực tiếp đánh vào tâm trạng tỉnh táo của cô, thật không thể tin được.
Anh ba, đây là ý gì?!!
Hắn không thể đột nhiên như vậy! Anh ba có biết lần đó cô cố ý trượt sao?
Không, nó phải có liên quan đến Bùi Doãn Ca!
Tần Hữu Kiều trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng trên mặt lại ngăn lại Tần Lãng.
"Anh ba, để em đi giúp chị ấy cho, phòng của con gái thì con trai không nên tuỳ tiện vào đâu."
Đại khái là nghĩ tới bây giờ Bùi Doãn Ca đã nhán chân ngáng đường nàng ta.
Thấy vậy, Tần Hữu Kiều cắn môi để che giấu sự không muốn của mình, và nhanh chóng đi lên lầu.
Chắc chắn là Tần Hữu Kiều đã thực hiện chuyến đi!
Tầng hai.
Tần Hữu Kiều đẩy ra khỏi căn phòng tối tăm, cực kỳ bụi bặm, thậm chí còn ngửi thấy mùi nước tỏi.
Cô liếc nhìn những tấm bùa hộ mệnh xung quanh mình, và đôi mắt cô đầy sự mỉa mai.
Bởi vì Tần Hữu Kiều tùy tiện nói với những người hầu rằng Bùi Doãn Ca nhất định là xấu xa, và họ đã dán những thứ này khắp phòng của cô ấy để lấy lòng Tần Hữu Kiều, rắc nước tỏi mỗi ngày, mặc kệ nguyên chủ có nhìn thấy những thứ này hay không, họ sẽ đâm sầm vào .
Bùi Doãn Ca nhắm mắt lại, bật đèn và tìm đồng phục học sinh của mình.
“Chẳng trách nguyên chủ lại dễ sụp đổ như vậy, mỗi ngày bị đối xử như mà quỷ vậy, ai mà chịu nổi chứ.”
Tần Hữu Kiều không thèm giả vờ nữa, khoanh tay, nhướng mày cười lạnh.
"Bùi Doãn Ca, cô đúng là lặp đi lặp lại lỗi lầm mà, tôi chưa từng thấy qua người nào mạt dày vô liên sỉ như cô đấy. Cô tưởng cô ở nhà họ Tần này, thì có thể thay đổi thái độ của các anh trai đối với cô sao? Thự sự còn mơ mộng hão huyền đấy"
Ai biết được.
Lần này Bùi Doãn Ca không mím môi như trước và im lặng.
Lông mày và đôi mắt của cô ấy rất quyến rũ, cô ấy nhàn nhã hỏi : "Vậy bây giờ cô đang sợ gì chứ?”
Đi tới chỗ Bùi Doãn Ca, cô ta nói: "Tôi có thể nhờ các anh trai của tôi đưa cô đến bệnh viễn tâm thần một lần, sau đó sẽ có lần thứ hai!Trong lòng các anh tôi, cô thậm chí không thể so sánh với một sợi tóc của tôi. Ngay cả khi tôi cố ý làm tổn thương cô ..."
"Xém tí quên mất, món nợ này chưa tính với cô đấy! Món nợ khiến tôi vào bệnh viện tâm thần..."
Trước khi Tần Hữu Kiều có thể nói xong, Bùi Doãn Ca đột nhiên cắt ngang cô ta.
"Cái gì, cái gì? ?"
Tần Hữu Kiều nhìn Bùi Doãn Ca và ngước mắt lên, đôi mắt cô sáng ngời, nhưng lại lạnh lùng lạ thường.
Nàng liếʍ liếʍ môi cười nói: "Cô quên ta vì sao bị đưa vào sao?"
Tần Hữu Kiều không hiểu bối rối, theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng Tần Hữu Kiều nắm tay cô ấy thậm chí còn nhanh hơn.
“Cô dám đυ.ng vào tôi, anh ba và mẹ tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Tần!!”
Tần Hữu Kiều đột nhiên bị cưỡng bức và đập thẳng vào cửa tường, khiến khuôn mặt cô nhăn lại vì đau!
/1610
|