Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 6 - Chương 2.3

/28


Nàng vừa đói vừa mệt, cả người lại dính muốn chết, cuối cùng nàng còn phải tiếp tục làm tổ ở đây!

Đều do nàng có một đám đồng sự vô tình vô nghĩa, căn bản là có ý tìm kẻ chết thay, mới có thể cố tình chọc giận nàng, mà nàng thật sự đói đến điên rồi, đơn giản như vậy liền phát hỏa.

Cần phải làm thế nào để nàng không phát hỏa? Nàng chỉ ăn hai cái bánh màn thầu không có mùi vi, bọn họ lại tụ tập ở một chỗ ăn hương uống lạt… Tốt xấu gì đoàn người đều là đồng sự, phần nàng một bát canh thì đã sao?! Ác quá, thật là quá ác!

“Ngươi đang làm gì?”

Phía sau bỗng có tiếng quát khiến tim nàng run lên, quay đầu lại - - thật là hắn! “Thành công công…”

Hắn rũ mắt nhìn nàng, thấy trong miệng nàng đang cắn đồ ăn, khuôn mặt ngốc hoảng sợ.

“Ta van cầu ngươi, ta xin nhờ ngươi, ngàn vạn lần đừng nói ra, ngàn vạn lần đừng nói ra!” Nàng không nói hai lời nhét bó cải vào trong miệng, hai tay lau vội lên trên áo, rồi vội vàng bắt lấy vạt áo của hắn. “Đại ca, nơi này của ta có một chút đồ, ngươi muốn hay không, ta chia cho ngươi một nửa, hương vị của đồ này tuyệt đối ngon hơn bên ngoài!”

Nàng chính là nhất thời đói bụng mất đi lý trí, đợi đến khi nàng thanh tỉnh, nàng đã nắm lấy vài cái rau xanh thoạt nhìn có thể ăn được, lại thuận tiện cẩm thêm hai củ khoai lang, đào ra từ bên trong lò than, sau đó trốn đến cửa kho bên cạnh Ngự thiện phòng.

Hu hu… Nàng không muốn bị phạt, nàng đã vừa đói vừa mệt, lại phạt thêm nữa, không bằng ngày mau trực tiếp mang nàng đi chôn luôn đi.

Nhìn nàng phun một miệng đồ ăn ra, sau đó lại nhét vào trong miệng, vẻ mặt hoảng sợ như con thỏ, đỏ mắt tái mặt, nhưng hai tay còn không ngừng run rẩy, không biết tại sao, nhưng lại khiến hắn không nhịn được cười.

Hắn chỉ như thường ngày đến Ngự thiện phòng lấy chút đồ ăn khuya, sau kh nghe thấy kho hàng bên cạnh có tiếng động, đến xem một chút thôi, lại nhìn thấy có người đưa lưng về phía hắn, sau khi lên tiếng hỏi, thật không nghĩ đến sẽ gặp tình cảnh như vậy.

Tân Thiểu Mẫn nhìn hắn hơi nghiêng mặt cười, đoán rằng người nọ có thể thương lượng, vội vàng buông hắn ra, đưa tay đào đào trên đất, khoai lang hẳn là đã chín, có thể ăn.

Mặc kệ khoai lang nóng bỏng tay, nàng vừa lột vỏ vừa cẩm vành tai, lột vỏ phần trên đầu có chút cháy đen, liền thấy màu vàng óng bên trong của khoai lang lộ ra ngoài, vừa nóng vừa thơm ngọt mê người, nàng không nói hai lời liền đưa đến trước mặt hắn.

“Đại ca, ngươi ăn thử xem, không lừa ngươi, tuyệt đối ăn ngon.”

Hắn theo bản năng quay mặt, thu lại ý cười trên mặt, khuôn mặt tuấn mỹ không giấu diễm có chút ghét bỏ.

Tân Thiểu Mẫn thấy thế, cho rằng hắn ghét bỏ khoai lang không hợp vệ sinh, lập tức lột một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, nóng đến mức nàng nhe răng trợn mắt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn, khẽ tán tưởng: “Đồ ăn ngon…” Đây mới là đồ ăn, miệng nóng lại mang theo mùi vị đặc thù của khoai lang, vừa vào miệng liền tan ở trên đầu lưỡi của nàng! Nàng nhịn không được lại lột một miếng nhỏ nữa, chẳng sợ nóng liền bỏ vào miệng.

Hắn trừng mắt nhìn nàng thỏa mãn đắc ý giống như có được thiên hạ, tưởng nàng động thủ muốn bóc vỏ cho hắn ăn, ai ngờ nàng lại đưa vào miệng chính mình, lúc này đây ngay cả hai mắt đều cười đến nheo lại, khóe môi gợi lên độ cong mê người, giống như nàng ăn sơn hào hải vị gì đó, món ăn quý, được làm kỳ công, nhưng trên thực tế, đây chẳng qua chỉ là khoai lang mà thôi.

Khoai lang, hắn đã ăn qua, nhưng đã không nhớ được ăn từ bao lâu trước, hắn sớm đã quên mùi vị.

Thấy nàng muốn cắn lấy toàn bộ, hắn không khỏi tức giận: “Không phải đưa cho ta ăn sao?”

Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, động tác liền dừng lại, trừng mắt nhìn khoai lang trong tay, giật mình, bản thân lại đói bụng đến mất đi lý trí, từ đầu đã quên mất hắn!

“Đại ca nếm thử, ăn rất ngon!” Nàng nói xong, động thủ bóc đi vỏ bên ngoài, cái lưỡi thơm tho còn không ngừng liếm môi, như có ý muốn nuốt hết tất cả những gì còn dính ở trên môi xuống, một chút cũng không để lãng phí.

Thất nàng đưa đến, hắn mới giật mình thấy trong lúc nhất thời lại bị nàng ảnh hưởng. Từ đầu hắn không nghĩ sẽ ăn khoai lang này, nhưng thấy tiểu thái giám ăn rất ngon, hắn cho rằng không đói bụng, nhưng lại muốn ăn.

Đưa tay tiếp nhận, khoai lang cực nóng, mùi thơm ngọt xông vào mũi, hắn cắn một miếng nhỏ, còn ngậm trong miệng, liến thấy nàng đã đứng ở gần bên cạnh.

“Ăn ngon, đúng không! Đại ca, ta nói với ngươi, cái này dùng lửa nướng khác hẳn với dùng nồi nấu, ta làm đất ướt sau đó bao lại ở bên ngoài củ khoai, đào một cái động quăng chút than vào, kể từ đó hương vị càng đậm, ngọt mà không ngấy, quan trọng nhất là mềm ngon, giống như vừa vào miệng liền tan, ăn ngon lắm đúng không!”

Hắn hơi nhăn mày, cảm thấy tiếng huyên náo của nàng có chút ầm ĩ, nhưng… Tiểu thái giám này nói đúng, nói ra mùi vị đưa vào miệng không sai chút nào, y hệt như một người tham ăn, nhìn tuổi tác của hắn ước chừng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà sao lại luyện được miệng lưỡi tốt như vậy?

“Đại ca còn muốn nữa không, đây còn một củ cho ngươi!” Nàng một bộ hào phóng dâng củ khoai nàng đang thèm nhỏ dãi lên, nhưng thật ra là muốn lấy khoai lang để tạo quan hệ, thậm chí còn muốn kéo hắn phạm tội cùng.

“… Vậy còn ngươi?” Nhìn hắn không nuốt nước miếng, nói muốn dâng khoai lang lên, nhưng tay lại run như vậy.

“Ta không đói bụng.” Giọng nói của nàng có chút hư nhuyễn. Nàng không đói bụng, là sắp chết đói… Nhưng không có quan hệ, dù sao nhân sinh đến cũng đều không đi cùng một


/28

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status