- Này anh!
Nó lại chìa chai nước thay lời chào, nhưng anh ta vẫn chưa tiếp nhận. Thì thôi, nó uống vậy.
Hôm nay, vẫn là cái vẻ không quan tâm ấy, và nó vẫn bị cuốn theo như một con thiêu thân chỉ biết lao vào lửa.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- …
- Bao nhiêu tuổi thế?
- …
- Bao nhiêu tuổi vậy chú?
- 22.
- Anh làm đây lâu chưa?
- …
- Anh làm đây lâu chưa? Anh làm đây lâu chưa? Anh làm đây lâu chưa?
- Mới.
- Mới là bao lâu?
- …
- Mới là bao lâu?
- Gần tháng.
Bất chợt, anh ta bật cười, một nụ cười không hề nửa miệng:
- Kì cục!
Chốc lát thôi, nhưng hậu quả nụ cười đó để lại không hề nhẹ nhàng chút nào. Nó bị đau tim. Choáng váng hay xao xuyến mà nhịp tim nó tăng đột ngột vậy? Nó chưa thế này bao giờ, cũng không hề có tiền sử về bệnh tim, phải xử lý tình huống này ra sao? Con bé hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh để trống ngực không vọng tới anh ta. Lần thứ mấy nó bị sốc cảm xúc thế này rồi? Ở anh ta có nhiều điều “nguy hiểm” thật.
- Sao lại làm ở đây thế? Nhìn anh có thích thú gì đâu?
- Hỏi làm gì?
- Quan tâm thì mới hỏi. Em… - con bé chỉ vào mình rồi chỉ anh ta, cười hì hì – … quan tâm anh đấy!
Anh ta có vẻ khá choáng với kiểu gần bản năng hơn lý trí của con bé.
- Bạo miệng thật!
- Sao nào? – Lucky ngồi xuống cạnh anh ta, khẽ đung đưa chân – Yêu thương là điều đáng tự hào để khoe mà!
Mẹ nuôi dưỡng nó bằng câu nói đó, và con bé thừa hưởng khá trọn vẹn điều đó trong tính cách. Anh ta phì cười, cái điệu cười hị hị đặc biệt, nụ cười thật nhất nó từng được nghe. Có thể là nó thích huyễn hoặc bản thân mình, nhưng trong nụ cười đó, nó thấy mình dễ thương. Anh ta cứ nhìn nó rồi lại tủm tỉm, dường như không dừng được, điều giấu đằng sau nụ cười đó có giống nó không? Chút lâng lâng và xao xuyến?
Anh ta nhìn đồng hồ rồi vội vã đứng dậy:
- Về trước đây! Bye!
- Wow! Anh chào em?
Đáp lại vẻ mặt ngạc nhiên của nó là nụ cười nửa miệng, nhưng hiền hơn nhiều. Con bé ngồi đó, chả nghĩ được gì, nhưng cứ ngồi. Gió hôm nay sao mát thế? Cách những chiếc lá bay cứ như reo vui, những khuôn mặt xa lạ cũng đáng yêu hơn, nó tủm tỉm cười với cả một con sâu róm. Là cái gì vậy? Chả có nhẽ là yêu?
- Tối nay bố có khách. Đừng có vào phòng làm việc đấy.
- Ai ạ?
- Lion.
- Vỡ chén nên tới quỵ lụy nhờ bố dọn à?
- Lucky! Con bớt trì triết người khác đi.
- … Bố của con tốt tới mức đồng ý sao?
- Dù gì cũng là chỗ thân quen!
- Vâng, có trên mức thân quen thì ông chủ tịch tập đoàn The King đáng kính mà con biết cũng chẳng rảnh rang cứu giúp nếu không lợi lộc gì.
- Bớt quá khích và tỏ ra mình là người thừa kế sáng giá đi!
- Trước khi lo tới chuyện đó, bố lo bọc cái kim lại đi! Thanh tra sờ gáy Lion, chắc chẳng ngần ngại bới móc hồ sơ chỗ thân quen như bố đâu nhỉ?
- Vớ vẩn! Ta làm ăn chính đáng.
- Vâng! Vâng! Con gái bố biết bố bao nhiêu năm rồi?
Chính đáng sao? Bố nó là ai chứ? Kẻ mưu mô, xảo quyệt nhất nó từng gặp trong 19 năm cuộc đời mình. 21 năm trước, từ một mảnh đất ven sông, một tòa nhà dột nát, và giờ có tất cả trong tay, trong xã hội này, ai làm được thế nếu trong sạch? Thành công hôm nay bố đánh đổi tất cả để có được, thậm chí là những thứ gắn liền với chữ “đen”. Cái gọi là sự nghiệp đó lớn dần, ép mẹ con nó nghẹt thở trong góc bé tí của trái tim bố, bao nhiêu tiền mới là đủ với bố? Bố có biết nó từng thích thú thế nào khi bố nhấc bổng nó không? Bố có biết nó hạnh phúc khi nhảy cùng bố hơn là đắp lên người danh vọng, tiền bạc? Bố có còn nhớ cách để yêu thương người khác? Nó chợt bật cười khi nhớ tới bài văn lớp 3 nói về mơ ước của mình, nó đã viết rằng mong bố phá sản, rồi cả nhà chuyển về một vùng quê sống, bố sẽ cày cấy, mẹ sẽ dệt vải, nó thì chăn trâu. Bố thậm chí còn chẳng biết đó là bài văn duy nhất nó được điểm 10, nhưng mẹ đã cười: “Đừng để bố đọc được!”, nó biết. Thứ ước mơ bố căm ghét, nó vẫn đang ấp ủ.
- Này!
Nó tiếp tục chìa chai nước ra, chẳng mong chờ anh ta sẽ nhận, nhưng lạ chưa kìa, anh ta cầm lấy chai nước không chút lưỡng lự:
- Cám ơn!
- Hi hi… Chịu để ý tới người khác rồi?
- … Tên gì thế?
- Dạ?
- Tên!
- Wow! Anh tò mò về em à? Lạ nhé!
Anh ta không nói gì, tu chai nước rồi quay đi chỗ khác. Con bé cười khì khì:
- Gớm! Cứ phải tỏ vẻ không quan tâm. Hỏi lần nữa em sẽ trả lời đấy!
Không thấy phản ứng gì, thì thôi, nó không nói, rồi anh ta sẽ phải hỏi lần nữa thôi.
- Anh học đấm bốc bao lâu rồi?
- 15 tuổi.
- Vậy mà giờ lại đứng đây chịu đòn mua vui? Cái giá rẻ mạt quá!
---------------------------------Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://tuoixiteen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. http://tuoixiteen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.---------------------------------
- Tại sao anh lại chọn cách này để kiếm tiền?
- Thế nào là rẻ mạt?
- … Mồ hôi, công sức, những cơn đau lại thành trò tiêu khiển cho người khác, không phải anh đang bán rẻ sao?
- … Hừ! Chắc con ranh con như cô sống sung sướng lắm nhỉ? – Anh ta cười khẩy vào câu hỏi của nó – Không phải đồng tiền nào cũng dễ kiếm. Thứ tôi có được đánh đổi bằng công sức của chính mình, không cướp giật, không phi pháp, với cô chắc là rẻ mạt, nhưng với tôi thì không. Rẻ mạt hay không là tôi đánh giá chính mình, không mượn loại hôi sữa như cô phải nhận xét.
Anh ta lộ rõ tức giận trong giọng nói. Con bé hoảng hốt và thấy tội lỗi. Nó, trước giờ vẫn đánh giá một chiều như thế, tỏ ra thông cảm và thương hại anh ta, nhưng anh ta vừa chỉ ra rằng nó đã sai, sai một cách ngu ngốc. Đồng tiền anh ta kiếm chẳng đáng gì so với gia tài nhà nó, nhưng chúng trong sạch. Vậy con bé lấy tư cách gì phê phán chúng là rẻ mạt? Hổ thẹn thật, vậy mà nó còn từng chua xót cho giá trị một con người.
- Xin lỗi. Em mới là một con người rẻ mạt.
- Tôi không có ý đó.
- Không phải vì anh đâu… Em tự đánh giá bản thân đấy chứ.
Nhìn xa xăm lên bầu trời, nó có gì nhỉ? Nó có mọi thứ trong tay, muốn cái gì là được cái đó, nhưng đó là bố mang lại hay chính nó giành được? Chẳng có gì, nó chẳng có gì hết. An cũng từng nói hai đứa chẳng có gì để mà vứt bỏ, không phải trước giờ nó không nghĩ tới, nhưng những thứ anh ta - một người xa lạ nói vô tình xoáy sâu vào, khiến con bé giật mình sợ hãi khi phải đối diện. Nó là một bù nhìn, mà vẫn cứ nghĩ mình là công chúa bị nhốt trong tháp cao. Đôi mắt chợt ướt, hụt hẫng nhuốm vào lòng nó rồi. Anh ta không nói gì, im lặng nhìn nó. Anh ta có hiểu những gì nó đang run rẩy? Điều đó chỉ anh ta mới biết, nhưng sự ân cần của con người xa lạ ấy khiến nó yên lòng rất nhiều.
- Cô đắt giá đấy chứ!
Anh ta xoa đầu nó rồi đứng dậy ra về, con bé nhìn theo dáng hình đó tới lúc khuất, rồi tự hỏi “Anh ta tìm thấy giá trị ở mình?”.
- Nhớ về sớm nhé!
- Vâng vâng! Cũng chỉ là bữa tiệc để bố khoe mẽ thôi mà!
Phải! Sinh nhật nó vốn chẳng mang ý nghĩa chúc mừng nhiều, đơn giản là một bữa tiệc lớn để bố nó hét lên: “Ta rất giàu có”. Cái tiếng lách cách của những ly rượu chúc tụng là bài hát mừng sinh nhật khó vào tai nó nhất đời, nhưng nó vẫn phải ở đó, vì đó là cuộc đời nó, vì nó là con gái bố.
- Này!
Anh ta cầm chai nước nó đưa, và đưa cho nó chai nước trong ba lô của anh ta. Con bé tròn xoe mắt nhìn, nó cứ tưởng anh ta phải giận nó chuyện hôm qua lắm cơ.
- Có độc không đấy?
- Có!
- Anh đưa thì gì em cũng uống. Hì hì!
Anh ta cười nửa miệng rồi lấy một hộp quà nhỏ trong ba lô ra:
- Sinh nhật vui vẻ!
- Hả? – con bé cầm lấy mà muốn nhảy cẫng lên.
Hôm trước nó chỉ buột miệng thôi mà anh ta nhớ? Cảm xúc đang bật tưng tưng trên một chiếc đệm lò xo, vui sướng xen lẫn cảm động. Mắt nó khẽ ướt:
- Cám ơn anh! Hi hi!
- Thích thế sao?
- Tất nhiên! Lâu lắm rồi em mới nhận được một món quà thật sự.
- Có vẻ thiếu thốn nhỉ! – Anh ta cười.
- Ừ, em nghèo nàn lắm!
Một món quà mang ý nghĩa sinh nhật thực sự, từ sau khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên nó nhận. Vốn có An thực sự chào đón sinh nhật nó, nhưng hai đứa luôn đi chơi chứ chẳng bao giờ tặng quà nhau. Con bé mở ra, là một chiếc vòng tay, chẳng phải vàng trắng, cũng chẳng gắn viên kim cương nào trên đó, nhưng với nó, là chiếc vòng giá trị nhất trước giờ nó được đeo. Con bé đeo vào tay, ngắm nghía mãi rồi cười một mình. Anh ta ...
nhìn nó và cười, nụ cười hị hị đặc biệt mà nó thích nghe:
- Dễ hài lòng nhỉ! Chỉ là một chiếc vòng rẻ tiền!
- Thế là thừa để mua hạnh phúc của em rồi!
Con bé cười tít mắt, hai má ửng hồng. Trái tim nó đang run rẩy tới mức không chơi cho trọn được một bản hòa âm. Nụ cười đó, món quà đó… sinh nhật hình như cũng là một ngày ngọt ngào đấy chứ?
Anh ta quay đi chỗ khác, nghĩ gì nó chả biết, phản ứng gì nó chả quan tâm, nó còn đang mải mân mê hạnh phúc trên cổ tay.
Chuông điện thoại reo, là bố. Bố thật biết cách phá đám.
- Một là con về ngay tức khắc, hai là thằng ranh đó không gặp được con lần nữa.
- Con biết rồi.
Cúp máy cái rụp. Nó chẳng muốn về chút nào, nhưng bố ít khi nói suông lắm.
- Xin lỗi, em phải về đây.
- Chả liên quan!
- Ế! Thế mà có người hôm nay không nhìn đồng hồ lấy một lần! Anh luôn vội vã về ngay khi xong mà.
Con bé trêu chọc, còn anh ta vẫn tỏ vẻ không quan tâm như bình thường. Ừ thì cứ giả vờ đi, để ý nó thấy rõ lại còn!
- Mày có nhận thấy miệng mày không ngậm được vào không? – An nhìn nó thắc mắc.
- Thế hả? Hề hề!
- Cái vòng này bị bỏ bùa hay sao mà mày cứ nhìn nó rồi tủm tỉm cười? Ế… chả có nhẽ! Ai tặng mày?
- Hí hí. Nhìn tao hạnh phúc thế sao?
- Cũng gần mức điên rồi! Đừng nói với tao là tên kiêu căng kia tặng nhé?
- Ừ!
- Á à! Thảo nào có đứa siêng năng tới quảng trường thế!
An nhìn nó, rồi cười khì khì:
- Cuối cùng có đứa cũng biết yêu, nhỉ?
- Chả biết! Chả quan tâm! – Con bé tủm tỉm.
- Hưm… Bệnh quá! Nhưng mà nhớ ngậm miệng trước mặt bố mày cho tao nhờ đấy!
Con bé giật mình. Ừ nhỉ, hạnh phúc trong nó cứ phát ra vô thức mà quên cả che giấu bố.
- Mày bỏ cả hẹn với tao, hóa ra là chạy tới quảng trường. Thứ vênh váo đó có gì hay chứ?
- … Không biết nữa, nhưng khác biệt lắm …
- Hờ – An thở dài – Ghen tỵ thật! Tới tình yêu mày cũng may mắn hơn tao.
- … Cũng chưa hẳn là yêu mà!
Con bé cười buồn, hình như số phận ưu ái nó hơn An nhiều. Giá như nó có thể làm điều gì đó cho An.
- Mong rằng nếu có là yêu, mày sẽ hạnh phúc. – An cười – ít nhất là cho cả phần tao.
Ừ! Nó cũng mong An sớm tìm được hạnh phúc của mình, mong điều đó hơn bất cứ ai, cũng như An mong điều đó cho nó, vì đó là điều duy nhất chúng có thể làm cho nhau. Con bé ôm chặt An:
- Mày là một trong những báu vật của tao đấy, biết không?
- Kinh quá! – An gỡ tay nó ra – Thôi, vào trong và chiến đấu nào!
Sinh nhật 19 tuổi, nó nếm trái cấm rồi. Chắc là yêu nhỉ? Cũng không rõ, nó chỉ mong ngày mai mau tới để gặp lại anh ta.
Nó lại chìa chai nước thay lời chào, nhưng anh ta vẫn chưa tiếp nhận. Thì thôi, nó uống vậy.
Hôm nay, vẫn là cái vẻ không quan tâm ấy, và nó vẫn bị cuốn theo như một con thiêu thân chỉ biết lao vào lửa.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- …
- Bao nhiêu tuổi thế?
- …
- Bao nhiêu tuổi vậy chú?
- 22.
- Anh làm đây lâu chưa?
- …
- Anh làm đây lâu chưa? Anh làm đây lâu chưa? Anh làm đây lâu chưa?
- Mới.
- Mới là bao lâu?
- …
- Mới là bao lâu?
- Gần tháng.
Bất chợt, anh ta bật cười, một nụ cười không hề nửa miệng:
- Kì cục!
Chốc lát thôi, nhưng hậu quả nụ cười đó để lại không hề nhẹ nhàng chút nào. Nó bị đau tim. Choáng váng hay xao xuyến mà nhịp tim nó tăng đột ngột vậy? Nó chưa thế này bao giờ, cũng không hề có tiền sử về bệnh tim, phải xử lý tình huống này ra sao? Con bé hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh để trống ngực không vọng tới anh ta. Lần thứ mấy nó bị sốc cảm xúc thế này rồi? Ở anh ta có nhiều điều “nguy hiểm” thật.
- Sao lại làm ở đây thế? Nhìn anh có thích thú gì đâu?
- Hỏi làm gì?
- Quan tâm thì mới hỏi. Em… - con bé chỉ vào mình rồi chỉ anh ta, cười hì hì – … quan tâm anh đấy!
Anh ta có vẻ khá choáng với kiểu gần bản năng hơn lý trí của con bé.
- Bạo miệng thật!
- Sao nào? – Lucky ngồi xuống cạnh anh ta, khẽ đung đưa chân – Yêu thương là điều đáng tự hào để khoe mà!
Mẹ nuôi dưỡng nó bằng câu nói đó, và con bé thừa hưởng khá trọn vẹn điều đó trong tính cách. Anh ta phì cười, cái điệu cười hị hị đặc biệt, nụ cười thật nhất nó từng được nghe. Có thể là nó thích huyễn hoặc bản thân mình, nhưng trong nụ cười đó, nó thấy mình dễ thương. Anh ta cứ nhìn nó rồi lại tủm tỉm, dường như không dừng được, điều giấu đằng sau nụ cười đó có giống nó không? Chút lâng lâng và xao xuyến?
Anh ta nhìn đồng hồ rồi vội vã đứng dậy:
- Về trước đây! Bye!
- Wow! Anh chào em?
Đáp lại vẻ mặt ngạc nhiên của nó là nụ cười nửa miệng, nhưng hiền hơn nhiều. Con bé ngồi đó, chả nghĩ được gì, nhưng cứ ngồi. Gió hôm nay sao mát thế? Cách những chiếc lá bay cứ như reo vui, những khuôn mặt xa lạ cũng đáng yêu hơn, nó tủm tỉm cười với cả một con sâu róm. Là cái gì vậy? Chả có nhẽ là yêu?
- Tối nay bố có khách. Đừng có vào phòng làm việc đấy.
- Ai ạ?
- Lion.
- Vỡ chén nên tới quỵ lụy nhờ bố dọn à?
- Lucky! Con bớt trì triết người khác đi.
- … Bố của con tốt tới mức đồng ý sao?
- Dù gì cũng là chỗ thân quen!
- Vâng, có trên mức thân quen thì ông chủ tịch tập đoàn The King đáng kính mà con biết cũng chẳng rảnh rang cứu giúp nếu không lợi lộc gì.
- Bớt quá khích và tỏ ra mình là người thừa kế sáng giá đi!
- Trước khi lo tới chuyện đó, bố lo bọc cái kim lại đi! Thanh tra sờ gáy Lion, chắc chẳng ngần ngại bới móc hồ sơ chỗ thân quen như bố đâu nhỉ?
- Vớ vẩn! Ta làm ăn chính đáng.
- Vâng! Vâng! Con gái bố biết bố bao nhiêu năm rồi?
Chính đáng sao? Bố nó là ai chứ? Kẻ mưu mô, xảo quyệt nhất nó từng gặp trong 19 năm cuộc đời mình. 21 năm trước, từ một mảnh đất ven sông, một tòa nhà dột nát, và giờ có tất cả trong tay, trong xã hội này, ai làm được thế nếu trong sạch? Thành công hôm nay bố đánh đổi tất cả để có được, thậm chí là những thứ gắn liền với chữ “đen”. Cái gọi là sự nghiệp đó lớn dần, ép mẹ con nó nghẹt thở trong góc bé tí của trái tim bố, bao nhiêu tiền mới là đủ với bố? Bố có biết nó từng thích thú thế nào khi bố nhấc bổng nó không? Bố có biết nó hạnh phúc khi nhảy cùng bố hơn là đắp lên người danh vọng, tiền bạc? Bố có còn nhớ cách để yêu thương người khác? Nó chợt bật cười khi nhớ tới bài văn lớp 3 nói về mơ ước của mình, nó đã viết rằng mong bố phá sản, rồi cả nhà chuyển về một vùng quê sống, bố sẽ cày cấy, mẹ sẽ dệt vải, nó thì chăn trâu. Bố thậm chí còn chẳng biết đó là bài văn duy nhất nó được điểm 10, nhưng mẹ đã cười: “Đừng để bố đọc được!”, nó biết. Thứ ước mơ bố căm ghét, nó vẫn đang ấp ủ.
- Này!
Nó tiếp tục chìa chai nước ra, chẳng mong chờ anh ta sẽ nhận, nhưng lạ chưa kìa, anh ta cầm lấy chai nước không chút lưỡng lự:
- Cám ơn!
- Hi hi… Chịu để ý tới người khác rồi?
- … Tên gì thế?
- Dạ?
- Tên!
- Wow! Anh tò mò về em à? Lạ nhé!
Anh ta không nói gì, tu chai nước rồi quay đi chỗ khác. Con bé cười khì khì:
- Gớm! Cứ phải tỏ vẻ không quan tâm. Hỏi lần nữa em sẽ trả lời đấy!
Không thấy phản ứng gì, thì thôi, nó không nói, rồi anh ta sẽ phải hỏi lần nữa thôi.
- Anh học đấm bốc bao lâu rồi?
- 15 tuổi.
- Vậy mà giờ lại đứng đây chịu đòn mua vui? Cái giá rẻ mạt quá!
---------------------------------Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://tuoixiteen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. http://tuoixiteen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.---------------------------------
- Tại sao anh lại chọn cách này để kiếm tiền?
- Thế nào là rẻ mạt?
- … Mồ hôi, công sức, những cơn đau lại thành trò tiêu khiển cho người khác, không phải anh đang bán rẻ sao?
- … Hừ! Chắc con ranh con như cô sống sung sướng lắm nhỉ? – Anh ta cười khẩy vào câu hỏi của nó – Không phải đồng tiền nào cũng dễ kiếm. Thứ tôi có được đánh đổi bằng công sức của chính mình, không cướp giật, không phi pháp, với cô chắc là rẻ mạt, nhưng với tôi thì không. Rẻ mạt hay không là tôi đánh giá chính mình, không mượn loại hôi sữa như cô phải nhận xét.
Anh ta lộ rõ tức giận trong giọng nói. Con bé hoảng hốt và thấy tội lỗi. Nó, trước giờ vẫn đánh giá một chiều như thế, tỏ ra thông cảm và thương hại anh ta, nhưng anh ta vừa chỉ ra rằng nó đã sai, sai một cách ngu ngốc. Đồng tiền anh ta kiếm chẳng đáng gì so với gia tài nhà nó, nhưng chúng trong sạch. Vậy con bé lấy tư cách gì phê phán chúng là rẻ mạt? Hổ thẹn thật, vậy mà nó còn từng chua xót cho giá trị một con người.
- Xin lỗi. Em mới là một con người rẻ mạt.
- Tôi không có ý đó.
- Không phải vì anh đâu… Em tự đánh giá bản thân đấy chứ.
Nhìn xa xăm lên bầu trời, nó có gì nhỉ? Nó có mọi thứ trong tay, muốn cái gì là được cái đó, nhưng đó là bố mang lại hay chính nó giành được? Chẳng có gì, nó chẳng có gì hết. An cũng từng nói hai đứa chẳng có gì để mà vứt bỏ, không phải trước giờ nó không nghĩ tới, nhưng những thứ anh ta - một người xa lạ nói vô tình xoáy sâu vào, khiến con bé giật mình sợ hãi khi phải đối diện. Nó là một bù nhìn, mà vẫn cứ nghĩ mình là công chúa bị nhốt trong tháp cao. Đôi mắt chợt ướt, hụt hẫng nhuốm vào lòng nó rồi. Anh ta không nói gì, im lặng nhìn nó. Anh ta có hiểu những gì nó đang run rẩy? Điều đó chỉ anh ta mới biết, nhưng sự ân cần của con người xa lạ ấy khiến nó yên lòng rất nhiều.
- Cô đắt giá đấy chứ!
Anh ta xoa đầu nó rồi đứng dậy ra về, con bé nhìn theo dáng hình đó tới lúc khuất, rồi tự hỏi “Anh ta tìm thấy giá trị ở mình?”.
- Nhớ về sớm nhé!
- Vâng vâng! Cũng chỉ là bữa tiệc để bố khoe mẽ thôi mà!
Phải! Sinh nhật nó vốn chẳng mang ý nghĩa chúc mừng nhiều, đơn giản là một bữa tiệc lớn để bố nó hét lên: “Ta rất giàu có”. Cái tiếng lách cách của những ly rượu chúc tụng là bài hát mừng sinh nhật khó vào tai nó nhất đời, nhưng nó vẫn phải ở đó, vì đó là cuộc đời nó, vì nó là con gái bố.
- Này!
Anh ta cầm chai nước nó đưa, và đưa cho nó chai nước trong ba lô của anh ta. Con bé tròn xoe mắt nhìn, nó cứ tưởng anh ta phải giận nó chuyện hôm qua lắm cơ.
- Có độc không đấy?
- Có!
- Anh đưa thì gì em cũng uống. Hì hì!
Anh ta cười nửa miệng rồi lấy một hộp quà nhỏ trong ba lô ra:
- Sinh nhật vui vẻ!
- Hả? – con bé cầm lấy mà muốn nhảy cẫng lên.
Hôm trước nó chỉ buột miệng thôi mà anh ta nhớ? Cảm xúc đang bật tưng tưng trên một chiếc đệm lò xo, vui sướng xen lẫn cảm động. Mắt nó khẽ ướt:
- Cám ơn anh! Hi hi!
- Thích thế sao?
- Tất nhiên! Lâu lắm rồi em mới nhận được một món quà thật sự.
- Có vẻ thiếu thốn nhỉ! – Anh ta cười.
- Ừ, em nghèo nàn lắm!
Một món quà mang ý nghĩa sinh nhật thực sự, từ sau khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên nó nhận. Vốn có An thực sự chào đón sinh nhật nó, nhưng hai đứa luôn đi chơi chứ chẳng bao giờ tặng quà nhau. Con bé mở ra, là một chiếc vòng tay, chẳng phải vàng trắng, cũng chẳng gắn viên kim cương nào trên đó, nhưng với nó, là chiếc vòng giá trị nhất trước giờ nó được đeo. Con bé đeo vào tay, ngắm nghía mãi rồi cười một mình. Anh ta ...
nhìn nó và cười, nụ cười hị hị đặc biệt mà nó thích nghe:
- Dễ hài lòng nhỉ! Chỉ là một chiếc vòng rẻ tiền!
- Thế là thừa để mua hạnh phúc của em rồi!
Con bé cười tít mắt, hai má ửng hồng. Trái tim nó đang run rẩy tới mức không chơi cho trọn được một bản hòa âm. Nụ cười đó, món quà đó… sinh nhật hình như cũng là một ngày ngọt ngào đấy chứ?
Anh ta quay đi chỗ khác, nghĩ gì nó chả biết, phản ứng gì nó chả quan tâm, nó còn đang mải mân mê hạnh phúc trên cổ tay.
Chuông điện thoại reo, là bố. Bố thật biết cách phá đám.
- Một là con về ngay tức khắc, hai là thằng ranh đó không gặp được con lần nữa.
- Con biết rồi.
Cúp máy cái rụp. Nó chẳng muốn về chút nào, nhưng bố ít khi nói suông lắm.
- Xin lỗi, em phải về đây.
- Chả liên quan!
- Ế! Thế mà có người hôm nay không nhìn đồng hồ lấy một lần! Anh luôn vội vã về ngay khi xong mà.
Con bé trêu chọc, còn anh ta vẫn tỏ vẻ không quan tâm như bình thường. Ừ thì cứ giả vờ đi, để ý nó thấy rõ lại còn!
- Mày có nhận thấy miệng mày không ngậm được vào không? – An nhìn nó thắc mắc.
- Thế hả? Hề hề!
- Cái vòng này bị bỏ bùa hay sao mà mày cứ nhìn nó rồi tủm tỉm cười? Ế… chả có nhẽ! Ai tặng mày?
- Hí hí. Nhìn tao hạnh phúc thế sao?
- Cũng gần mức điên rồi! Đừng nói với tao là tên kiêu căng kia tặng nhé?
- Ừ!
- Á à! Thảo nào có đứa siêng năng tới quảng trường thế!
An nhìn nó, rồi cười khì khì:
- Cuối cùng có đứa cũng biết yêu, nhỉ?
- Chả biết! Chả quan tâm! – Con bé tủm tỉm.
- Hưm… Bệnh quá! Nhưng mà nhớ ngậm miệng trước mặt bố mày cho tao nhờ đấy!
Con bé giật mình. Ừ nhỉ, hạnh phúc trong nó cứ phát ra vô thức mà quên cả che giấu bố.
- Mày bỏ cả hẹn với tao, hóa ra là chạy tới quảng trường. Thứ vênh váo đó có gì hay chứ?
- … Không biết nữa, nhưng khác biệt lắm …
- Hờ – An thở dài – Ghen tỵ thật! Tới tình yêu mày cũng may mắn hơn tao.
- … Cũng chưa hẳn là yêu mà!
Con bé cười buồn, hình như số phận ưu ái nó hơn An nhiều. Giá như nó có thể làm điều gì đó cho An.
- Mong rằng nếu có là yêu, mày sẽ hạnh phúc. – An cười – ít nhất là cho cả phần tao.
Ừ! Nó cũng mong An sớm tìm được hạnh phúc của mình, mong điều đó hơn bất cứ ai, cũng như An mong điều đó cho nó, vì đó là điều duy nhất chúng có thể làm cho nhau. Con bé ôm chặt An:
- Mày là một trong những báu vật của tao đấy, biết không?
- Kinh quá! – An gỡ tay nó ra – Thôi, vào trong và chiến đấu nào!
Sinh nhật 19 tuổi, nó nếm trái cấm rồi. Chắc là yêu nhỉ? Cũng không rõ, nó chỉ mong ngày mai mau tới để gặp lại anh ta.
/28
|