Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 57: Sự uy hiếp ngọt ngào

/125


Quả nhiên như Tả Tình Duyệt nghĩ vậy cho đến đêm khuya Cố Thịnh vẫn không trở về, Tả Tình Duyệt ngồi một mình trong đại sảnh thỉnh thoảng nhìn cửa chính tựa hồ đang mong đợi cái gì.

"Sao lại ngu như vậy?" Tả Tình Duyệt tự nói nhỏ với mình, cô vẫn còn đang mong đợi thấy anh xuất hiện trước mặt cô sao?

Tả Tình Duyệt thở dài đứng dậy, lúc này điện thoại vang lên, Tả Tình Duyệt không kịp chờ đợi nhận ngay, trong lòng trồi lên một tia mừng rỡ, là anh ấy sao?

Nhưng khi cô nghe giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến trong nháy mắt tất cả hi vọng tựa hồ cũng sụp đổ.

"Duyệt Duyệt, nhanh như vậy liền nhận điện thoại, em đang chờ điện thoại của anh sao?" Giọng nói đàn ông truyền cảm truyền vào lỗ tai Tả Tình Duyệt, cô gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ta trong giờ phút này. Trong đầu nhất thời hiện ra đôi con ngươi màu lục kia không chút để ý lóe lên, cô không thể không thừa nhận người đàn ông này có mị lực trí mạng.

"Anh rất thích dát vàng trên mặt mình sao?" Vẻ mặt Tả Tình Duyệt nghiêm túc, Kiều Nam sao lại gọi điện thoại cho cô? Còn là trong lúc này!

"Dát vàng?" Ánh mắt Kiều Nam lóe lên theo bản năng sờ sờ gò má tuấn mỹ không tì vết của mình, cô bé này xem ra trừ quật cường còn mang theo gai nhọn! Nhưng anh rất thích tính tình như vậy, "Dát vàng thì chắc là không, chẳng qua là anh rất buồn bực, tại sao hôm đó anh lại dễ dàng tha thứ cho em ở trên mặt anh đánh một bạt tai như thế?"

Thân thể Tả Tình Duyệt ngây ngẩn, thì ra anh ta là gọi tới để hỏi tội sao?

Chuyện cũng đã qua hai ngày rồi, bây giờ mới hỏi tội không phải đã quá muộn sao?

"Em nói đi, đây là vì sao?" Thấy Tả Tình Duyệt không lên tiếng Kiều Nam tiếp tục hỏi, trong thanh âm lộ ra mấy phần hấp dẫn.

Giọng nói của anh giống như một dòng điện làm cho thân thể Tả Tình Duyệt run rẩy, sau một hồi tê dại cố gắng trấn định trở lại, giọng nói trở nên kiên cường, "Tôi làm sao biết được? Nếu Kiều tiên sinh không còn chuyện gì nữa vậy tôi cúp máy trước!"

"Thích cây Piano đó không?" Vào lúc Tả Tình Duyệt sắp cúp điện thoại Kiều Nam đột nhiên chuyển biến ngữ điệu, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhu hòa.

"Cây đàn đó là do anh tặng?" Tả Tình Duyệt có chút giật mình, "Sao anh lại biết tôi biết đánh đàn?"

"Chỉ cần là anh muốn biết thì anh tất sẽ có cách để biết, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, có thích không? Anh đặc biệt vì em mà chọn đó!" Kiều Nam nhìn xấp hình trong tay, đó là bộ dáng đánh đàn suốt chiều nay của cô, người phụ nữ này vừa tĩnh vừa động, sự chú tâm lúc đánh đàn cực kỳ mê người làm cho người ta không thể dời mắt được.

Xem ra ánh mắt của anh không tệ, đồng thời chọn tặng món quà đó cho cô cũng là chọn lựa đúng!

"Anh điều tra tôi?" Tả Tình Duyệt tự động lẩn tránh câu nói sau cùng của anh, người đàn ông này tại sao lại nhiều lần níu lấy cô không buông?

"Đừng nói khó nghe như vậy, không phải là điều tra mà là tìm hiểu! Anh muốn tìm hiểu người phụ nữ anh yêu thích có gì là không đúng?" Kiều Nam cười nhẹ ra tiếng, có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô ở đầu dây bên kia vào giờ phút này ra sao.

Nếu là người phụ nữ khác sau khi nhận được quà của anh sẽ cực kỳ vui mừng, hoặc là sẽ nói những câu nói lấy lòng anh, mà người phụ nữ này chỉ chú ý đến chuyện anh điều tra cô. Nghĩ tới đây nụ cười trên khóe miệng Kiều Nam càng ngày càng đậm, đôi con ngươi màu lục lóe lên thần thái cũng là thứ ánh sáng mà trước nay chưa từng có.

"Tôi sẽ cho người đem đồ trả lại cho anh." Tả Tình Duyệt không muốn tiếp nhận bất cứ món quà nào từ anh ta, đặc biệt là lúc từ trong miệng anh nghe được mấy chữ "người phụ nữ của anh". Trong lòng cô có một loại cảm giác giống như bị thợ săn nhìn trúng, cô không muốn làm con mồi cho bất luận kẻ nào, huống chi Kiều Nam quá mức nguy hiểm, cô tốt nhất là nên giữ khoảng cách với anh ta.

Nhưng Kiều Nam cũng không phải nhân vật dễ đối phó, ánh mắt chuyển một cái, "Em nói xem, anh còn có thể mời em cùng chồng em tới đây làm khách hay không? Sợ rằng Cố Thịnh sẽ lại được một phen người ngã ngựa đổ đó!" Ngay sau đó phát ra một hồi tiếng cười thật thấp, dừng trong tai Tả Tình Duyệt lại hết sức chói tai, Kiều Nam rõ ràng đang uy hiếp cô.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Ngày đó phá hư cuộc hẹn của cô và Cố Thịnh còn chưa đủ sao?

"Anh không muốn sao cả, chỉ là muốn biết em có thích món quà anh tặng hay không mà thôi!" Hai chân lười biếng của Kiều Nam gác chung vào một chỗ, anh phát hiện trêu chọc cô bé này cũng là một chuyện rất vui vẻ.

Tả Tình Duyệt hít sâu một hơi tự nói với mình phải chú ý đến đại cục, cô hoàn toàn tin tưởng Kiều Nam là người nói được làm được, cô không thể để cho Cố Tâm Ngữ lại bị bắt cóc!

"Cám ơn món quà của anh, tôi rất thích!" Tả Tình Duyệt thản nhiên nói trong lòng lại hận không thể đập điện thoại vào đầu anh ta, bây giờ cô thật sự hối hận ngày đó cho anh ta một bạt tai ở trung tâm thương mại.

"Thích ư? Sao anh lại không nghe ra mảy may tâm tình thích thú nào cả? Phụ nữ qua loa với ai cũng không sao, chỉ là không thể qua loa với anh được đâu!" Kiều Nam nhíu mày, gần như có thể tưởng tượng vẻ mặt ẩn nhẫn của Tả Tình Duyệt, cô bây giờ nhất định là muốn cho anh một bạt tai!

Cũng chỉ có cô anh mới dung túng như vậy, ngay cả anh cũng giật mình với sự cưng chiều mình dành cho cô!

"Cám ơn, tôi thật sự rất thích." Tả Tình Duyệt miễn cưỡng tươi cười cố gắng để cho giọng nói của mình "thật vui vẻ", "Xin hỏi, anh còn chuyện gì nữa không?"

Tâm tình Kiều Nam rất tốt, thật ra thì anh đương nhiên biết cô rất thích chiếc Piano đó, chỉ cần xem vẻ mặt chăm chú của cô trong ảnh chụp là có thể biết, nhưng cái anh muốn không chỉ là một câu cám ơn mà thôi. Ánh mắt sắc bén chợt lóe mang theo một tia giảo hoạt của hồ ly, Kiều Nam tiếp tục mở miệng, "Nếu thích vậy em làm sao để báo đáp anh? Đừng tiếp tục nói cám ơn, em biết thứ anh muốn không phải là cám ơn!"

Câu nói sau cùng của Kiều Nam làm cho câu nói Tả Tình Duyệt muốn nói ra phải thu trở về. Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, ám hiệu trong lời nói của anh ta rất rõ ràng, cô nhất thời cảm thấy mình bị làm nhục, anh ta xem cô là cái gì? Con mồi cho anh ta săn bắt sao? Hạng phụ nữ vì quà tặng mà có thể lên giường với anh ta sao?

Tả Tình Duyệt cười lạnh, quả nhiên Cố Thịnh dùng một chiếc nhẫn kim cương hấp dẫn Tôn Tuệ San lên giường của anh, người phụ nữ mới vừa rồi gọi điện thoại thị uy với cô lại được lợi ích gì mà lại tình nguyện dâng hiến thân thể của mình?

Tả Tình Duyệt cười lạnh trong điện thoại truyền vào lỗ tai Kiều Nam, khiến cho anh vốn là nhàn hạ nhất thời ngẩn ra.

"Không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ muốn cùng em ăn bữa cơm, hoặc là uống ly cà phê mà thôi!" Kiều Nam cũng không nghĩ đến mình lại vội vàng muốn giải thích, mới vừa rồi anh lại có chút sợ cô hiểu lầm.

"Tôi có thể từ chối không?" Thanh âm Tả Tình Duyệt bình tĩnh không một gợn sóng, chỉ là ăn cơm và uống cà phê thôi sao?

"Em không thể!" Kiều Nam như đinh chém sắt, trên thực tế anh muốn gặp cô có rất nhiều cách nhưng anh chính là hi vọng có thể gặp mặt cô giống như những người yêu nhau hẹn hò vậy.

Bá đạo! Ánh mắt Tả Tình Duyệt lóe lóe, cô có thể không đến mà, đúng không?

"Em không đến, anh sẽ mời Cố Tâm Ngữ đến! Anh nghĩ cô ấy nhất định sẽ rất vui lòng!" Dường như cảm ứng được ý tưởng của cô vậy, giọng nói của Kiều Nam lại một lần nữa vang lên hoàn toàn phá vỡ kế hoạch Tả Tình Duyệt đang muốn tiến hành.

Tả Tình Duyệt rất muốn nói rõ ràng với Kiều Nam, anh rất hèn hạ, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy đầu điện thoại kia truyền đến một hồi âm thanh khiến người khác phiền lòng. Hướng về phía điện thoại, Tả Tình Duyệt nhíu chặt mi tâm, điện thoại trong tay tựa hồ nặng ngàn cân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cô không đi, anh ta sẽ dùng Cố Tâm Ngữ trút giận sao?

Vô lực nhắm mắt lại, cô tựa hồ không còn lựa chọn nào khác.

Tả Tình Duyệt trở về phòng, vẫn mất ngủ, lúc trời rạng sáng mới ngủ được. Sáng sớm hôm sau, Tả Tình Duyệt nghĩ đến cuộc điện thoại của Kiều Nam tối hôm qua, anh ta chỉ nói là mời cô ăn cơm hoặc là uống cà phê, nhưng không có nói thời gian cụ thể. Bây giờ cô thật hi vọng, Kiều Nam là quý nhân hay quên, quên mất chuyện này đi!

Người đàn ông này khiến cô cảm thấy nguy hiểm, từ trong bản năng, cô muốn tránh ra.

Chỉ là, có vài người, dù tránh thế nào, cũng không cách nào chạy ra khỏi bàn tay của họ được, tựa như người trước mắt cô giờ phút này.

Tả Tình Duyệt không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa phòng lại gặp ngay phải Cố Thịnh vừa lúc cũng từ căn phòng bên cạnh ra ngoài. Trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc, tối hôm qua anh không phải ở chung với người phụ nữ khác sao? Sao lại xuất hiện ở nơi này? Anh trở về lúc nào?

Cô không có phát hiện, trong lòng mình đột nhiên sinh ra một tia cao hứng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Thịnh cũng nhíu nhíu mày, nhưng một giây kế tiếp, lại khôi phục thành bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt trở nên lạnh như băng.

Nghĩ đến chuyện tối qua, anh cố ý ở chung với một người phụ nữ, cố ý để người phụ nữ kia gọi điện thoại cho Tả Tình Duyệt, muốn xem phản ứng kịch liệt của cô hoặc là vẻ mặt bi thương, nhưng...

Cô gái đáng chết này lại nói cái gì?

Phiền toái người phụ nữ kia thay cô chăm sóc anh?

Anh còn không biết Tả Tình Duyệt rộng rãi thế!

Không đạt được mục đích của mình, Cố Thịnh tức giận trở về nhà, phát hiện cửa phòng của cô khóa chặt, nhất thời tim của anh bị một loại cảm giác kỳ quái bao phủ, muốn phát tiết ra ngoài, mấy lần dừng lại bước chân trước cửa phòng Tả Tình Duyệt.

Anh biết, chỉ cần anh tiến vào, cô nhất định sẽ bị thương, bất kể là trên tâm lý hay là thân thể. Anh không cách nào khống chế mình thô bạo với cô, nhưng, khi đó anh lại do dự, trong lòng giống như có một thanh âm đang nói cho anh biết, tạm thời đừng ép cô quá gấp, cô sẽ không chịu nổi!

Anh cư nhiên quan tâm tới cô!

"Chào, em đi làm bữa sáng!" Tả Tình Duyệt bị tầm mắt kinh người của anh khóa chặt, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy mình tựa hồ ở một trong hầm băng, lý trí nói cho cô biết, tránh né anh mới là lựa chọn tốt nhất.

Cố Thịnh không có lên tiếng, Tả Tình Duyệt cũng chỉ cho là anh ngầm cho phép, vòng qua Cố Thịnh xuống lầu, trực tiếp chạy vào phòng bếp, làm xong bữa ăn sáng, lại cẩn thận đưa lên.

"Ngồi xuống cùng ăn đi!" mệnh lệnh lạnh lùng từ trong miệng Cố Thịnh thốt ra. Tả Tình Duyệt không có cự tuyệt, cô biết, ở căn nhà này, cô không có quyền cự tuyệt.

Hai người lẳng lặng ăn, cũng không nói gì, cho dù thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, Tả Tình Duyệt cũng sẽ nhanh chóng tránh ra như chim sợ ná, tay hơi run rẩy tiết lộ tâm tình giờ khắc này của cô.

Sắc mặt Cố Thịnh rét lạnh, không vui hiển lộ càng thêm rõ ràng, ngay cả Tả Tình Duyệt vùi đầu ăn điểm tâm cũng cảm thấy hơi thở là lạ này, đè nén đến khiến cô run rẩy.

Thời gian trôi đi trong lúc Tả Tình Duyệt khẩn trương, liếc mắt thấy thân hình cao lớn rời đi bàn ăn của Cố Thịnh, xoay người đi vào đại sảnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến khi Cố Thịnh rời khỏi biệt thự, Tả Tình Duyệt mới hoàn toàn thanh tỉnh lại, cô cho là anh sẽ gây khó khăn, thật không ngờ anh không có, nhưng trầm mặc như vậy luôn cho cô một loại dự cảm xấu.

Trong lòng của cô trồi lên một tia khổ sở.

Vì giết thời gian, Tả Tình Duyệt tiếp tục đi vào phòng đàn làm bạn với piano, cũng chỉ khi tay của cô tiếp xúc với những nốt trắng đen, tâm tình của cô mới vui vẻ. Cô không khỏi bắt đầu nghĩ, mình vì gả cho Cố Thịnh mà bỏ qua giấc mộng của mình, cuối cùng là sai lầm rồi sao?

Tổng bộ tập đoàn Cố thị, ở bên trong phòng làm việc hào hoa cuối lầu đang bị một hồi không khí cao áp bao phủ. Quản lý các cấp không có một người nào không cẩn thận, lên tinh thần hết cỡ để làm việc, bởi vì bọn họ sợ sơ ý một chút sẽ gây ra lỗi, cái giá cao sẽ khó có thể lường được.

Tựa như mới vừa rồi, quản lý bộ tài vụ chỉ tính sai một chút về kế hoạch dự định, đã bị gọi vào phòng Tổng giám đốc, sau khi đi ra liền thấy anh ta trở lại phòng làm việc bắt đầu thu thập vật phẩm riêng tư của mình, không cần phải nói, hẳn là bị sa thải rồi.

Cố Thịnh là người có biệt danh mặt sắt, không chút lưu tình với đối thủ trên thương trường, mà đối đãi thuộc hạ cũng rất nghiêm nghị. Nhưng có gặp qua Tổng giám đốc Cố hôm nay, bọn họ mới biết, trước kia anh "nhân từ" cỡ nào. Chỉ trong một buổi sáng, đã có nhiều trưởng bộ phận bị gọi vào, lúc đi ra, không một người nào không phải mặt xám mày tro, bọn họ biết, hôm nay tâm tình tổng giám đốc thật rất không tốt!

Cả buổi sáng Cố Thịnh làm việc đều không thuận mắt, kể từ lúc ra cửa, trong đầu anh luôn hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt. Điều này làm cho anh rất căm tức, sinh ra một loại sợ hãi mãnh liệt đối với sự tưởng tượng này.

Tựu như hiện tại, là lúc nên dùng bữa, trong đầu của anh lại hiện ra bộ dạng Tả Tình Duyệt bận rộn ở phòng bếp, nhớ lại mùi vị bữa ăn sáng hôm nay.

"Đáng chết!" Anh làm sao vậy?

Ánh mắt rơi trên điện thoại, thần sắc Cố Thịnh ngẩn ra, bị một ý niệm đột nhiên nhảy ra hù doạ, anh muốn gọi điện thoại cho cô, muốn biết cô đang làm gì?

Mà tay của anh tựa hồ đã không chịu khống chế cầm điện thoại lên, gọi về số nhà.

"Cậu chủ, xin chào, xin hỏi có gì phân phó?" Nghe điện thoại chính là quản gia.

Cố Thịnh nhíu chặt mi tâm, muốn bảo quản gia gọi Tả Tình Duyệt tới nghe điện thoại, làm thế nào cũng nói không ra miệng, trên mặt trồi lên vẻ lúng túng, "Cô chủ đâu?"

Cố Thịnh sờ sờ lỗ mũi, tựa hồ đang che giấu cái gì.

"Cô chủ đang dùng bữa ạ." Quản gia nhìn về phía phòng đàn, chính xác là, cô chủ đang dùng cơm ở phòng đàn.

Dùng cơm? lông mày nghiêm nghị của Cố Thịnh hơi giãn ra một chút, động tác cô dùng cơm rất tao nhã, không hơn không kém đại gia khuê tú, xem ra vợ chồng Tả thị dạy dỗ cô vô cùng tốt!

"Buổi sáng cô ấy đã làm gì?" Cố Thịnh đột nhiên mở miệng.

"Cô chủ đều ở phòng đàn luyện đàn, không có ra cửa!" Quản gia cố ý cường điệu câu sau.

Luyện đàn? Anh nhớ lại Tả Tình Duyệt trước khi kết hôn, tựa hồ rất hứng thú với piano, trong đoạn thời gian đeo đuổi cô, anh vì hợp ý, còn cố ý an bài bọn họ đi xem mấy buổi đại nhạc hội, khi đó, anh có thể cảm giác được yêu thích của Tả Tình Duyệt đối với Piano.

Chỉ là, trong nhà cũng không có Piano, cô làm sao đánh đàn?

Trong lòng ôm cái nghi vấn này, nhưng Cố Thịnh không tiếp tục hỏi, nhìn bữa ăn nhanh đắt tiền trước mặt, Cố Thịnh nhíu chặt mi tâm, lạnh lùng phân phó một câu, "Nói với cô chủ, bảo cô ấy đem bữa trưa đến công ty cho tôi!"

Anh không thể không thừa nhận, dù thức ăn này đắt giá, nhưng mùi vị vẫn không ngon bằng Tả Tình Duyệt làm!

Anh đột nhiên muốn ăn món cô làm, không chờ quản gia đáp lại, Cố Thịnh liền cúp điện thoại, nghĩ đến một lát Tả Tình Duyệt sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, khóe miệng anh nâng lên một nụ cười, làm cho người ta suy nghĩ không ra...


/125

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status