Cơm no rượu say, đám người Nhiếp Bất Phàm giải tán, ai nấy lặng lẽ trở về phòng mình.
Màn đêm buông xuống từng nẻo đường xưa cũ, đèn lồng treo cao trên khắp các cổng nhà. Đây cũng là thời điểm phố hoa bắt đầu náo nhiệt.
Một hắc y nhân đầu đội nón lớn bước vào một trong tam đại kỹ viện của thành Khê Sơn – Hạnh Hòa Lâu, thẳng tay ném một thỏi bạc vào tay tú bà, kìm thấp thanh âm dặn dò, “Đêm nay mời một vị cô nương tới phòng chữ Thiên thứ nhất ở Bảo Phúc Lâu hầu hạ chủ nhân của ta. ”
Tú bà nhìn thỏi bạc trên tay, có phần do dự.
Hắc y nhân lại nói, “Chủ nhân nhà ta ra tay hào phóng, xong việc chắc chắn không để các ngươi thiệt thòi. ”
Tú bà ngẫm lại cũng đúng, người có thể ở phòng chữ Thiên thứ nhất chí ít cũng không phải kẻ bần hàn.
Nàng hỏi, “Không biết quý chủ nhân yêu thích dạng cô nương như thế nào?”
“Chủ nhân của ta không thích tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, chỉ thích nữ tử ‘thành thục’ lớn tuổi nhưng hiểu phong tình. ” Hắc y nhân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘thành thục’.
Tú bà hiểu ý, nhỏ giọng cười nói, “Ngài yên tâm, cao thủ lão luyện của Hạnh Hòa Lâu chúng ta đều trải qua rất nhiều lần huấn luyện. ”
“Để phòng ngừa vạn nhất, ta muốn đích thân chọn người, tiện thể cũng xem như kiếm chút phúc lợi. ”
“Không thành vấn đề, mời đi bên này. ” Tú bà dẫn hắc y nhân đi vào hậu viện.
Bất quá chỉ một chốc, tú bà đã tiễn hắc y nhân ra khỏi cửa. Hắc y nhân gật gật đầu, thâm trầm nói, “Ân, trước giờ hợi, không được tới muộn, cũng không được gây huyên náo. ”
Tú bà liến thoắng nhận lộc, vẻ mặt cổ quái mà nhìn hắn xoay người tiêu thất trong bóng đêm.
Tại phòng chữ Thiên thứ nhất trong Bảo Phúc Lâu, Vệ Địch đang nói chuyện cùng với một hắc y vệ.
Hắc y vệ cung kính nói, “Phủ chủ, đã tra ra vị trí cụ thể của Kê Oa thôn, tất cả những người giữ chìa khóa đều đang ở tại đó, ngày mai có thể lên đường. ”
Vệ Địch gật đầu, “Làm tốt lắm, bọn họ đã khai mở bảo tàng chưa?”
“Việc này thuộc hạ không rõ. ” Hắc y vệ khó xử nói, “Kê Oa thôn phòng thủ nghiêm mật, thuộc hạ khó có thể tới gần. ”
“A?” Vệ Địch nhíu mày, “Bọn chúng thế mà canh giữ chặt chẽ tới mức ấy, ngay cả ngươi cũng không thám thính được bên trong?”
Hắc y vệ lưỡng lự một hồi, lúng túng nói, “Cũng không phải bọn họ canh giữ chặt chẽ, mà bởi vì khắp xung quanh Kê Oa thôn đều là gà, vô luận ngày hay đêm đều có gà tuần tra canh gác, chỉ cần thuộc hạ tới gần, chúng nó sẽ lập tức báo động. ”
Vệ Địch khẽ nhíu mi, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi, “Gà có phải thú cát tường của thành Khê Sơn hay không?”
“Ách… hình như chưa từng nghe nói…. ”
Vệ Địch dường như cũng tự thấy câu hỏi của mình có chút quái dị, khoát tay nói, “Được rồi, ngươi lui xuống chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta lên đường đi Kê Oa thôn. ”
Hắc y vệ cúi người, đang định lui ra thì bất thình lình nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa truyền đến.
Vệ Địch và hắc y vệ cũng không đặc biệt cảnh giác. Người đến, từ hơi thở, bước chân cùng với tiếng gõ cửa đều dễ dàng nhận ra không phải người luyện võ.
Hắc y vệ bước tới mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa một nữ tử toàn thân khoác áo choàng kín mít đang đứng, tuy rằng không thấy rõ diện mạo, nhưng hương thơm nức người, móng tay hồng rực của nàng cũng đủ lộ ra một loại mùi vị xinh đẹp lẳng lơ.
“Ngươi là?” Hắc y vệ hỏi.
“Thiếp là Phi Yến ở Hạnh Hòa Lâu, xin ra mắt đại gia. ” Nữ tử cung kính cúi mình.
“Hạnh Hòa Lâu?” Hắc y nhân dùng khóe mắt trộm liếc nhìn Vệ Địch. Chẳng lẽ phủ chủ…?
Hắn theo bản năng tránh người để nàng bước vào bên trong.
“Ai gọi ngươi tới?” vệ Địch nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Nử tử nhìn về phía hắc y vệ một chút, thanh âm có phần run sợ trả lời, “Không phải là vị đại gia áo đen này giờ Tuất đã tới Hạnh Hòa Lâu sao?Nói là thay chủ nhân tìm một cô nương vừa ý tới hầu hạ?Thiếp là do hắn tự mình lựa chọn. ”
Ánh mắt Vệ Địch bắn thẳng tới người hắc y vệ.
Hắc y vệ trong lòng kinh hãi, vội vàng cúi người thanh minh, “Phủ chủ, thuộc hạ thực chưa từng đi tới Hạnh Hòa Lâu. ”
Vệ Địch cũng hiểu rõ thuộc hạ của hắn tuyệt đối không có dũng khí dám tự ý giúp hắn gọi kỹ.
“Ngươi khẳng định người tới Hạnh Hòa Lâu là hắn?” Vệ Địch hỏi.
Nữ tử do dự nói, “Người nọ đầu đội nón, thiếp cũng không nhìn rõ mặt, chỉ biết toàn thân hắc y, vóc dáng cũng không sai khác mấy so với vị đại gia này. ”
Hắc y vệ trừng lớn con mắt nhìn nàng, cảm giác chính mình bị bôi nhọ nghiêm trọng.
Vệ Địch quét mắt liếc thủ hạ một cái. Hắc y vệ vội vàng nhỏ giọng nói, “Phủ chủ, phải chăng có người muốn nhân việc này bày tỏ hảo ý với ngài?”
“Bảy tỏ hảo ý?” Vệ Địch cười nhạo một tiếng, “Tùy tiện chọn cho ta một nữ tử thanh lâu, đây là bày tỏ hảo ý hay là cố tình muốn trêu chọc?”
Hắc y vệ ngậm miệng không nói.
Vệ Địch đáy mắt lóe lên một tia sát ý rất nhỏ, suy nghĩ một hồi rồi nói với nữ nhân trước mặt, “Cởi áo choàng ra, để ta nhìn xem người nào đó rốt cuộc là tìm cho ta cái dạng cô nương như thế nào!”
Nữ tử nghe vậy, do do dự dự cầm áo choàng kéo xuống, lộ ra gương mặt ‘thành thục’ lớn tuổi nhưng hiểu phong tình của nàng.
Hắc y vệ khóe miệng co rút, không đành lòng nhìn thẳng. Nữ nhân này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, lớp son phấn dày cộp trên mặt cũng không che giấu nổi những nếp nhăn của làn da lão hóa, đôi môi đỏ chót, tục đến khó nhìn. Nói nàng là hoa cô, thà nói nàng là một bà mối còn thích hợp hơn.
Trên thực tế, mấy năm trước nàng thật sự là một bà mối, chỉ vì trời sinh tính tình phóng đãng nên bị người trong thôn trục xuất, cuối cùng sa chân vào chốn phong trần. Nàng không có bản lĩnh nào khác, duy nhất am hiểu chính là công phu trên giường. Có đôi khi cô nương trong lâu không thể hầu hạ chuyện chăn gối, tú bà sẽ làm thay các nàng. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, khách nhân lại say khướt, thường cũng không biết là mình đang ôm ôm ấp ấp cái gì.
“Đại gia, thiếp tuy nhan sắc bình thường, nhưng tay nghề không tệ, đêm khuya tịch mịch, sao ngài không thử một lần?” Nữ nhân phóng ra một ánh nhìn mị hoặc. Nam nhân trước mắt dáng vẻ đường đường, anh tuấn bất phàm, thật sự là một tình lang trăm năm khó gặp.
Vệ Địch nheo mắt, đột nhiên nói, “Nghe nói nữ tử thanh lâu các ngươi thông thường sẽ mang theo bên mình một ít mị dược để gia tăng tình thú?”
Nữ nhân kinh ngạc nhìn Vệ Địch. Nam nhân thoạt nhìn khí thế hừng hực ở trước mắt này thế mà còn phải dùng dược mới cương được?
Hắc y vệ cũng là vẻ mặt kinh hãi. Hắn ở bên cạnh chủ nhân lâu như vậy nhưng lại không hề phát hiện thân thể chủ nhân có vấn đề, dường như có chút thất trách rồi.
Vệ Địch thấy biểu tình hai người, hiển nhiên biết rõ bọn họ đang nghĩ cái gì.
Hắn đen mặt nói, “Tốt nhất đừng suy đoán lung tung, bằng không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình. Ngươi, trả lời câu hỏi của ta. ”
Nữ nhân bị hắn làm hoảng sợ, vội nói, “Đúng vậy, trên người thiếp có mang theo loại dược này. ”
“Công hiệu ra sao?”
“Nếu dùng lượng lớn, đủ để một lão nhân phong độ như trai trẻ. ”
“Tốt, ta mua. ” Vệ Địch ném cho nàng một thỏi vàng.
Nữ nhân vội vã nhặt lên, mặt mày hớn hở, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ đặt lên bàn, bổ sung, “Bình thường chỉ cần nhỏ một giọt vào trong rượu là sẽ có hiệu quả. ”
Vệ Địch cầm lấy bình sứ, đứng dậy nói với với hắc y vệ, “Ngươi ở lại đây trông chừng nàng, ta đi ra ngoài một lát. ”
Thị vệ cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng trong lòng lại hiếu kỳ không thôi, âm thầm phỏng đoán, đây là phủ chủ định mang dược cho ai đó dùng sao?
Vệ Địch lắc mình nhảy qua cửa sổ, dễ dàng tiến vào phòng của Nhiếp Bất Phàm.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, người kia cuộn chăn nằm thành một đống ở trên giường, giống như một con sâu béo.
Vệ Địch đi tới cạnh bàn, rót một chén nước, mở nắp bình sứ, nhỏ xuống một giọt, dừng một chút, lại nhỏ thêm hai giọt nữa. Sau đó hắn bưng chén nước đi tới bên giường. Đúng lúc này, hai thân ảnh lập tức vọt tới, che chắn ngay trước giường.
Nhìn kỹ lại, rõ ràng chính là sủng vật của Nhiếp Bất Phàm – Hoa Cô Nương và Lang Gia, một con gà khác tên Kim Tử thì hiện không có ở trong phòng.
Vệ Địch dứt khoát, thừa dịp hai con gà còn chưa kịp kêu thành tiếng liền ra tay đánh xỉu chúng. Hắn ra đòn tấn công sắc bén, lực đạo vừa đủ, cũng không gây nguy hiểm tới tính mạng chúng nó. Dù là gà, nhưng rất có linh tính, cho nên hắn hiếm thấy mà thủ hạ lưu tình.
Đá hai con gà sang một bên, hắn ghé người vào bên giường lôi Nhiếp Bất Phàm ra, quan sát người nọ một lúc lâu. Ngủ đến mức không hề phòng bị như vậy, chẳng lẽ là tự tin có gà bảo hộ hay sao?
Vệ Địch nhếch môi, đỡ gáy đối phương, cầm chén nước đổ vào miệng hắn.
Chẳng biết tại sao, ngay khi nhìn thấy nữ tử thanh lâu kia, hắn đã đoán ngay chính là tác phẩm của người này, thậm chí còn đoán vô cùng chắc chắn. Ở thành Khê Sơn con con này, còn có ai dám đùa bỡn với hắn?Tên tiểu tử này cũng thật là tinh quái.
Một khi đã như vậy, hắn liền dùng gậy ông đập lưng ông, để tên này hưởng thụ diễm ngộ lần này đi. Cho dù có đoán sai người thì cũng không sao cả.
Uống vào một nửa chén nước, Nhiếp Bất Phàm vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở to hai mắt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Vệ Địch.
Hai người trầm mặc nhìn nhau, Nhiếp Bất Phàm đảo đảo con mắt, lập tức liếc thấy hai con gà đang té xỉu ở bên cạnh, vội vàng kinh hãi, đẩy Vệ Địch ra lao thẳng xuống giường.
Sau khi kiểm tra một hồi, Nhiếp Bất Phàm mới yên lòng, xoay người quay lại nhìn Vệ Địch, trách mắng, “Vệ minh chủ, đêm khuya hạ cố có chuyện gì sao?”
“Ta chẳng qua đến cảm tạ ngươi một câu thôi. ” Vệ Địch đặt chén nước chỉ còn một nửa lên trên bàn, nhàn nhạt đáp, “Đa tạ ngươi đưa mỹ nhân tới cho ta. ”
“Cái gì?” Nhiếp Bất Phàm ánh mắt treo veo, vẻ mặt chính trực, “Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói cái gì?Nếu có mỹ nhân, ta trước hết phải giữ lại cho mình hưởng thụ, sao có thể tặng cho ngươi?”
Vệ Địch thấy vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Hắn tùy tiện nói, “Vậy cũng kỳ quái. Ở trên người mỹ nhân kia ta còn tìm được một cọng lông gà. ” Nói rồi, hắn thực sự rút một cọng lông giơ ra.
Nhiếp Bất Phàm âm thầm kinh hãi, tim đập thình thịch, ôm ngực nói, “Lông gà thì có thể đại diện cho ta sao?Vệ minh chủ quá võ đoán rồi!Ta đâu phải loại người thừa tiền rảnh rỗi giúp người khác tìm nữ nhân?”
Hừ, muốn lừa hắn?Nữ nhân ra ngoài hầu hạ khách không cần tắm rửa trước hay sao?Cho dù trước đó dính đầy một thân lông gà thì cũng không có khả năng lâm trận bị người tóm được.
“A?” Vệ Địch vuốt vuốt cái lông gà trên tay, ậm ừ nói, “Ta hiểu lầm rồi sao?”
“Đúng vậy!” Nhiếp Bất Phàm nhìn chằm chằm chén trà trên mặt bàn, đoan chính nói, “Ai làm thì ngươi đi tìm người đó, dù sao chuyện cũng không liên quan tới ta!Còn nữa, vừa rồi ngươi mới cho ta uống cái gì?”
Vệ Địch nhìn hắn, không nói gì.
Nhiếp Bất Phàm tới gần hắn, một tay chống lên mặt bàn, hì hì cười, “Không phải là độc dược chứ?”
“Nếu là độc dược thì sao?” Hắn ngược lại muốn xem thử lá gan của người này rốt cuộc lớn tới cỡ nào.
“Nếu là độc dược…” Nhiếp Bất Phàm nâng cái chén, chậm rãi đưa lên miệng, ánh mắt nhẹ nhàng quét tới đối phương, “Ta không ngại nếm thêm chút nữa. ”
Vệ Địch có chút sững sờ, không nghĩ tới người kia lại phản ứng như thế này. Khi hắn nói những lời ấy, ánh mắt như nước hồ thu. Vệ Địch nhịn không được mà bị hấp dẫn bởi vẻ phong tình thoáng ẩn thoáng hiện trong mắt đối phương, trong lòng đột nhiên dấy liên một cảm giác xao động không hiểu vì đâu.
Ngay khi hắn triệt để ngây người, Nhiếp Bất Phàm bất thình lình ôm lấy cổ hắn, dán sát vào bờ môi hắn, đem nước ngậm trong miệng truyền sang.
Vệ Địch hô hấp nhất thời cứng lại, thế nhưng cũng không đẩy người kia ra, ngược lại để mặc hắn tùy tiện dùng đầu lưỡi len lỏi vào giữa đôi môi mình.
Mị dược trong cơ thể Nhiếp Bất Phàm tựa hồ bắt đầu phát huy công hiệu. Hắn vẻ mặt mơ màng, hô hấp nóng bỏng, hôn môi miệt mài như cá gặp nước sâu, liên tục không ngừng.
Vệ Địch bất chợt hoàn hồn, quay đầu đi, muốn đẩy người kia ra. Nhưng là Nhiếp Bất Phàm dùng chân trái cuốn lấy đùi phải của hắn, hay tay gắt gao ôm chặt cổ Vệ Địch, trọng lượng cả cơ thể hầu như đặt lên người đối phương.
Mị hoặc như hồ ly, mềm mại như rắn nhỏ, Nhiếp Bất Phàm lần đầu tiên lộ ra bộ mặt phong tình vạn chủng của hắn. Cho dù là lúc uống say, hắn cũng sẽ giữ được một phần thanh tỉnh, nhưng dưới tác dụng của lượng lớn mị dược lần này, thực sự là khiến cho hắn thi triển hết công phu mê hoặc.
Vệ Địch dù là định lực phi thường, nhưng dưới kích thích đồng loạt của người và dược, cũng nhịn không được mà dục hỏa đốt người. Hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Bất Phàm.
Phát triển như thế này, quả thực có chút vượt ngoài dự liệu của hắn…
—
[Yên]: đập bàn!=)))
Màn đêm buông xuống từng nẻo đường xưa cũ, đèn lồng treo cao trên khắp các cổng nhà. Đây cũng là thời điểm phố hoa bắt đầu náo nhiệt.
Một hắc y nhân đầu đội nón lớn bước vào một trong tam đại kỹ viện của thành Khê Sơn – Hạnh Hòa Lâu, thẳng tay ném một thỏi bạc vào tay tú bà, kìm thấp thanh âm dặn dò, “Đêm nay mời một vị cô nương tới phòng chữ Thiên thứ nhất ở Bảo Phúc Lâu hầu hạ chủ nhân của ta. ”
Tú bà nhìn thỏi bạc trên tay, có phần do dự.
Hắc y nhân lại nói, “Chủ nhân nhà ta ra tay hào phóng, xong việc chắc chắn không để các ngươi thiệt thòi. ”
Tú bà ngẫm lại cũng đúng, người có thể ở phòng chữ Thiên thứ nhất chí ít cũng không phải kẻ bần hàn.
Nàng hỏi, “Không biết quý chủ nhân yêu thích dạng cô nương như thế nào?”
“Chủ nhân của ta không thích tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, chỉ thích nữ tử ‘thành thục’ lớn tuổi nhưng hiểu phong tình. ” Hắc y nhân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘thành thục’.
Tú bà hiểu ý, nhỏ giọng cười nói, “Ngài yên tâm, cao thủ lão luyện của Hạnh Hòa Lâu chúng ta đều trải qua rất nhiều lần huấn luyện. ”
“Để phòng ngừa vạn nhất, ta muốn đích thân chọn người, tiện thể cũng xem như kiếm chút phúc lợi. ”
“Không thành vấn đề, mời đi bên này. ” Tú bà dẫn hắc y nhân đi vào hậu viện.
Bất quá chỉ một chốc, tú bà đã tiễn hắc y nhân ra khỏi cửa. Hắc y nhân gật gật đầu, thâm trầm nói, “Ân, trước giờ hợi, không được tới muộn, cũng không được gây huyên náo. ”
Tú bà liến thoắng nhận lộc, vẻ mặt cổ quái mà nhìn hắn xoay người tiêu thất trong bóng đêm.
Tại phòng chữ Thiên thứ nhất trong Bảo Phúc Lâu, Vệ Địch đang nói chuyện cùng với một hắc y vệ.
Hắc y vệ cung kính nói, “Phủ chủ, đã tra ra vị trí cụ thể của Kê Oa thôn, tất cả những người giữ chìa khóa đều đang ở tại đó, ngày mai có thể lên đường. ”
Vệ Địch gật đầu, “Làm tốt lắm, bọn họ đã khai mở bảo tàng chưa?”
“Việc này thuộc hạ không rõ. ” Hắc y vệ khó xử nói, “Kê Oa thôn phòng thủ nghiêm mật, thuộc hạ khó có thể tới gần. ”
“A?” Vệ Địch nhíu mày, “Bọn chúng thế mà canh giữ chặt chẽ tới mức ấy, ngay cả ngươi cũng không thám thính được bên trong?”
Hắc y vệ lưỡng lự một hồi, lúng túng nói, “Cũng không phải bọn họ canh giữ chặt chẽ, mà bởi vì khắp xung quanh Kê Oa thôn đều là gà, vô luận ngày hay đêm đều có gà tuần tra canh gác, chỉ cần thuộc hạ tới gần, chúng nó sẽ lập tức báo động. ”
Vệ Địch khẽ nhíu mi, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi, “Gà có phải thú cát tường của thành Khê Sơn hay không?”
“Ách… hình như chưa từng nghe nói…. ”
Vệ Địch dường như cũng tự thấy câu hỏi của mình có chút quái dị, khoát tay nói, “Được rồi, ngươi lui xuống chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta lên đường đi Kê Oa thôn. ”
Hắc y vệ cúi người, đang định lui ra thì bất thình lình nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa truyền đến.
Vệ Địch và hắc y vệ cũng không đặc biệt cảnh giác. Người đến, từ hơi thở, bước chân cùng với tiếng gõ cửa đều dễ dàng nhận ra không phải người luyện võ.
Hắc y vệ bước tới mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa một nữ tử toàn thân khoác áo choàng kín mít đang đứng, tuy rằng không thấy rõ diện mạo, nhưng hương thơm nức người, móng tay hồng rực của nàng cũng đủ lộ ra một loại mùi vị xinh đẹp lẳng lơ.
“Ngươi là?” Hắc y vệ hỏi.
“Thiếp là Phi Yến ở Hạnh Hòa Lâu, xin ra mắt đại gia. ” Nữ tử cung kính cúi mình.
“Hạnh Hòa Lâu?” Hắc y nhân dùng khóe mắt trộm liếc nhìn Vệ Địch. Chẳng lẽ phủ chủ…?
Hắn theo bản năng tránh người để nàng bước vào bên trong.
“Ai gọi ngươi tới?” vệ Địch nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Nử tử nhìn về phía hắc y vệ một chút, thanh âm có phần run sợ trả lời, “Không phải là vị đại gia áo đen này giờ Tuất đã tới Hạnh Hòa Lâu sao?Nói là thay chủ nhân tìm một cô nương vừa ý tới hầu hạ?Thiếp là do hắn tự mình lựa chọn. ”
Ánh mắt Vệ Địch bắn thẳng tới người hắc y vệ.
Hắc y vệ trong lòng kinh hãi, vội vàng cúi người thanh minh, “Phủ chủ, thuộc hạ thực chưa từng đi tới Hạnh Hòa Lâu. ”
Vệ Địch cũng hiểu rõ thuộc hạ của hắn tuyệt đối không có dũng khí dám tự ý giúp hắn gọi kỹ.
“Ngươi khẳng định người tới Hạnh Hòa Lâu là hắn?” Vệ Địch hỏi.
Nữ tử do dự nói, “Người nọ đầu đội nón, thiếp cũng không nhìn rõ mặt, chỉ biết toàn thân hắc y, vóc dáng cũng không sai khác mấy so với vị đại gia này. ”
Hắc y vệ trừng lớn con mắt nhìn nàng, cảm giác chính mình bị bôi nhọ nghiêm trọng.
Vệ Địch quét mắt liếc thủ hạ một cái. Hắc y vệ vội vàng nhỏ giọng nói, “Phủ chủ, phải chăng có người muốn nhân việc này bày tỏ hảo ý với ngài?”
“Bảy tỏ hảo ý?” Vệ Địch cười nhạo một tiếng, “Tùy tiện chọn cho ta một nữ tử thanh lâu, đây là bày tỏ hảo ý hay là cố tình muốn trêu chọc?”
Hắc y vệ ngậm miệng không nói.
Vệ Địch đáy mắt lóe lên một tia sát ý rất nhỏ, suy nghĩ một hồi rồi nói với nữ nhân trước mặt, “Cởi áo choàng ra, để ta nhìn xem người nào đó rốt cuộc là tìm cho ta cái dạng cô nương như thế nào!”
Nữ tử nghe vậy, do do dự dự cầm áo choàng kéo xuống, lộ ra gương mặt ‘thành thục’ lớn tuổi nhưng hiểu phong tình của nàng.
Hắc y vệ khóe miệng co rút, không đành lòng nhìn thẳng. Nữ nhân này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, lớp son phấn dày cộp trên mặt cũng không che giấu nổi những nếp nhăn của làn da lão hóa, đôi môi đỏ chót, tục đến khó nhìn. Nói nàng là hoa cô, thà nói nàng là một bà mối còn thích hợp hơn.
Trên thực tế, mấy năm trước nàng thật sự là một bà mối, chỉ vì trời sinh tính tình phóng đãng nên bị người trong thôn trục xuất, cuối cùng sa chân vào chốn phong trần. Nàng không có bản lĩnh nào khác, duy nhất am hiểu chính là công phu trên giường. Có đôi khi cô nương trong lâu không thể hầu hạ chuyện chăn gối, tú bà sẽ làm thay các nàng. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, khách nhân lại say khướt, thường cũng không biết là mình đang ôm ôm ấp ấp cái gì.
“Đại gia, thiếp tuy nhan sắc bình thường, nhưng tay nghề không tệ, đêm khuya tịch mịch, sao ngài không thử một lần?” Nữ nhân phóng ra một ánh nhìn mị hoặc. Nam nhân trước mắt dáng vẻ đường đường, anh tuấn bất phàm, thật sự là một tình lang trăm năm khó gặp.
Vệ Địch nheo mắt, đột nhiên nói, “Nghe nói nữ tử thanh lâu các ngươi thông thường sẽ mang theo bên mình một ít mị dược để gia tăng tình thú?”
Nữ nhân kinh ngạc nhìn Vệ Địch. Nam nhân thoạt nhìn khí thế hừng hực ở trước mắt này thế mà còn phải dùng dược mới cương được?
Hắc y vệ cũng là vẻ mặt kinh hãi. Hắn ở bên cạnh chủ nhân lâu như vậy nhưng lại không hề phát hiện thân thể chủ nhân có vấn đề, dường như có chút thất trách rồi.
Vệ Địch thấy biểu tình hai người, hiển nhiên biết rõ bọn họ đang nghĩ cái gì.
Hắn đen mặt nói, “Tốt nhất đừng suy đoán lung tung, bằng không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình. Ngươi, trả lời câu hỏi của ta. ”
Nữ nhân bị hắn làm hoảng sợ, vội nói, “Đúng vậy, trên người thiếp có mang theo loại dược này. ”
“Công hiệu ra sao?”
“Nếu dùng lượng lớn, đủ để một lão nhân phong độ như trai trẻ. ”
“Tốt, ta mua. ” Vệ Địch ném cho nàng một thỏi vàng.
Nữ nhân vội vã nhặt lên, mặt mày hớn hở, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ đặt lên bàn, bổ sung, “Bình thường chỉ cần nhỏ một giọt vào trong rượu là sẽ có hiệu quả. ”
Vệ Địch cầm lấy bình sứ, đứng dậy nói với với hắc y vệ, “Ngươi ở lại đây trông chừng nàng, ta đi ra ngoài một lát. ”
Thị vệ cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng trong lòng lại hiếu kỳ không thôi, âm thầm phỏng đoán, đây là phủ chủ định mang dược cho ai đó dùng sao?
Vệ Địch lắc mình nhảy qua cửa sổ, dễ dàng tiến vào phòng của Nhiếp Bất Phàm.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, người kia cuộn chăn nằm thành một đống ở trên giường, giống như một con sâu béo.
Vệ Địch đi tới cạnh bàn, rót một chén nước, mở nắp bình sứ, nhỏ xuống một giọt, dừng một chút, lại nhỏ thêm hai giọt nữa. Sau đó hắn bưng chén nước đi tới bên giường. Đúng lúc này, hai thân ảnh lập tức vọt tới, che chắn ngay trước giường.
Nhìn kỹ lại, rõ ràng chính là sủng vật của Nhiếp Bất Phàm – Hoa Cô Nương và Lang Gia, một con gà khác tên Kim Tử thì hiện không có ở trong phòng.
Vệ Địch dứt khoát, thừa dịp hai con gà còn chưa kịp kêu thành tiếng liền ra tay đánh xỉu chúng. Hắn ra đòn tấn công sắc bén, lực đạo vừa đủ, cũng không gây nguy hiểm tới tính mạng chúng nó. Dù là gà, nhưng rất có linh tính, cho nên hắn hiếm thấy mà thủ hạ lưu tình.
Đá hai con gà sang một bên, hắn ghé người vào bên giường lôi Nhiếp Bất Phàm ra, quan sát người nọ một lúc lâu. Ngủ đến mức không hề phòng bị như vậy, chẳng lẽ là tự tin có gà bảo hộ hay sao?
Vệ Địch nhếch môi, đỡ gáy đối phương, cầm chén nước đổ vào miệng hắn.
Chẳng biết tại sao, ngay khi nhìn thấy nữ tử thanh lâu kia, hắn đã đoán ngay chính là tác phẩm của người này, thậm chí còn đoán vô cùng chắc chắn. Ở thành Khê Sơn con con này, còn có ai dám đùa bỡn với hắn?Tên tiểu tử này cũng thật là tinh quái.
Một khi đã như vậy, hắn liền dùng gậy ông đập lưng ông, để tên này hưởng thụ diễm ngộ lần này đi. Cho dù có đoán sai người thì cũng không sao cả.
Uống vào một nửa chén nước, Nhiếp Bất Phàm vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở to hai mắt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Vệ Địch.
Hai người trầm mặc nhìn nhau, Nhiếp Bất Phàm đảo đảo con mắt, lập tức liếc thấy hai con gà đang té xỉu ở bên cạnh, vội vàng kinh hãi, đẩy Vệ Địch ra lao thẳng xuống giường.
Sau khi kiểm tra một hồi, Nhiếp Bất Phàm mới yên lòng, xoay người quay lại nhìn Vệ Địch, trách mắng, “Vệ minh chủ, đêm khuya hạ cố có chuyện gì sao?”
“Ta chẳng qua đến cảm tạ ngươi một câu thôi. ” Vệ Địch đặt chén nước chỉ còn một nửa lên trên bàn, nhàn nhạt đáp, “Đa tạ ngươi đưa mỹ nhân tới cho ta. ”
“Cái gì?” Nhiếp Bất Phàm ánh mắt treo veo, vẻ mặt chính trực, “Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói cái gì?Nếu có mỹ nhân, ta trước hết phải giữ lại cho mình hưởng thụ, sao có thể tặng cho ngươi?”
Vệ Địch thấy vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Hắn tùy tiện nói, “Vậy cũng kỳ quái. Ở trên người mỹ nhân kia ta còn tìm được một cọng lông gà. ” Nói rồi, hắn thực sự rút một cọng lông giơ ra.
Nhiếp Bất Phàm âm thầm kinh hãi, tim đập thình thịch, ôm ngực nói, “Lông gà thì có thể đại diện cho ta sao?Vệ minh chủ quá võ đoán rồi!Ta đâu phải loại người thừa tiền rảnh rỗi giúp người khác tìm nữ nhân?”
Hừ, muốn lừa hắn?Nữ nhân ra ngoài hầu hạ khách không cần tắm rửa trước hay sao?Cho dù trước đó dính đầy một thân lông gà thì cũng không có khả năng lâm trận bị người tóm được.
“A?” Vệ Địch vuốt vuốt cái lông gà trên tay, ậm ừ nói, “Ta hiểu lầm rồi sao?”
“Đúng vậy!” Nhiếp Bất Phàm nhìn chằm chằm chén trà trên mặt bàn, đoan chính nói, “Ai làm thì ngươi đi tìm người đó, dù sao chuyện cũng không liên quan tới ta!Còn nữa, vừa rồi ngươi mới cho ta uống cái gì?”
Vệ Địch nhìn hắn, không nói gì.
Nhiếp Bất Phàm tới gần hắn, một tay chống lên mặt bàn, hì hì cười, “Không phải là độc dược chứ?”
“Nếu là độc dược thì sao?” Hắn ngược lại muốn xem thử lá gan của người này rốt cuộc lớn tới cỡ nào.
“Nếu là độc dược…” Nhiếp Bất Phàm nâng cái chén, chậm rãi đưa lên miệng, ánh mắt nhẹ nhàng quét tới đối phương, “Ta không ngại nếm thêm chút nữa. ”
Vệ Địch có chút sững sờ, không nghĩ tới người kia lại phản ứng như thế này. Khi hắn nói những lời ấy, ánh mắt như nước hồ thu. Vệ Địch nhịn không được mà bị hấp dẫn bởi vẻ phong tình thoáng ẩn thoáng hiện trong mắt đối phương, trong lòng đột nhiên dấy liên một cảm giác xao động không hiểu vì đâu.
Ngay khi hắn triệt để ngây người, Nhiếp Bất Phàm bất thình lình ôm lấy cổ hắn, dán sát vào bờ môi hắn, đem nước ngậm trong miệng truyền sang.
Vệ Địch hô hấp nhất thời cứng lại, thế nhưng cũng không đẩy người kia ra, ngược lại để mặc hắn tùy tiện dùng đầu lưỡi len lỏi vào giữa đôi môi mình.
Mị dược trong cơ thể Nhiếp Bất Phàm tựa hồ bắt đầu phát huy công hiệu. Hắn vẻ mặt mơ màng, hô hấp nóng bỏng, hôn môi miệt mài như cá gặp nước sâu, liên tục không ngừng.
Vệ Địch bất chợt hoàn hồn, quay đầu đi, muốn đẩy người kia ra. Nhưng là Nhiếp Bất Phàm dùng chân trái cuốn lấy đùi phải của hắn, hay tay gắt gao ôm chặt cổ Vệ Địch, trọng lượng cả cơ thể hầu như đặt lên người đối phương.
Mị hoặc như hồ ly, mềm mại như rắn nhỏ, Nhiếp Bất Phàm lần đầu tiên lộ ra bộ mặt phong tình vạn chủng của hắn. Cho dù là lúc uống say, hắn cũng sẽ giữ được một phần thanh tỉnh, nhưng dưới tác dụng của lượng lớn mị dược lần này, thực sự là khiến cho hắn thi triển hết công phu mê hoặc.
Vệ Địch dù là định lực phi thường, nhưng dưới kích thích đồng loạt của người và dược, cũng nhịn không được mà dục hỏa đốt người. Hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Bất Phàm.
Phát triển như thế này, quả thực có chút vượt ngoài dự liệu của hắn…
—
[Yên]: đập bàn!=)))
/112
|