“Suy đoán à, nói thật hay, ta để các ngươi lục soát, nhưng nếu các ngươi soát không ra cái gì thì sao?”
“Vậy… vậy…” Triệu Phương Đức đứng tại chỗ nói không ra lời, hắn cũng không dễ dàng a, lục soát không ra thì không ra chứ sao.
“Ta cũng không muốn đại nhân khó xử, nhưng ta còn là một cô nương chưa xuất giá, khuê phòng lại bọ một đám nam nhân các ngươi vào soát, nếu truyền đi sẽ không dễ nghe, nhất là truyền vào lỗ tai vị kia, trời ạ sau này ta sao còn mặt mũi nhìn chàng, dù sao hôn kì của chúng ta cũng sắp đến.”
Mặc dù Tiêu Yên chán ghét Phượng Húc, nhưng bây giờ nói tên hắn ra cũng đủ để dọa người, cho nên nàng không ngại lấy hắn làm bia đỡ.
Triệu Phương Đức im lặng rơi lệ, đây chẳng phải là làm khó sao, nói đến nước này, ngay cả vị hôn phu cũng lấy ra, ai mà chẳng biết vị hôn phu của cô là vương gia coi trời bằng vung.
Y hạ quyết tâm, ôm quyền nghiêm nghị nói: “Xin cô nương thứ lỗi, là hạ quan sai lầm, hạ quan chợt nhớ vị cung nữ kia nói hình như lệch một chút so với hướng này, không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, hạ quan đi nơi khác lục soát.”
Tiêu Yên mỉm cười ngọt ngào: “Triệu đại nhân đi thong thả, không tiễn.”
Triệu Phương Đức gấp gáp rời khỏi Trường Xuân cung, Tiêu Yên ghé vào tai Thúy Trúc: “Ngày mai đi thăm dò một chút, xem vị cung nữ nào nói thích khách vào phòng của ta.”
Một tiểu cung nữ đương nhiên không dám dẫn họa đến nơi này, đằng sau nhất định có kẻ sai khiến.
Mục đích thì càng không khó đoán, nhất định là muốn phá hỏng hôn sự của nàng với Duệ vương.
Kẻ không muốn duệ vương với Mai quý phi hợp tác, nhất định là mấy vị phi tử có hoàng tử.
Bởi vì các nàng muốn nhi tử mình lên ngôi, và Duệ vương là một chỗ dựa tốt, ai cũng không muốn bỏ qua.
Triệu Phương Đức gấp gáp rời đi, sau khi ra khỏi Trường Xuân cung, phó tướng bên cạnh hỏi: “Đại nhân, chúng ta cứ bỏ đi như vậy, không cần lục soát, nếu thực sự thích khách ở trong đó thì sao?”
“Lục soát cái rắm, nàng ta có quan hệ với Duệ vương, nếu chúng ta vào lục soát, chính là khiêu chiến với Duệ vương, chờ chết đó.”
Phó tướng nghe vậy thì ngậm miệng.
Buổi tối, Lệnh Hồ Cẩm Y ngủ trong phòng Tiêu Yên, cùng nàng… chung chăn chung gối.
Nhất định đòi Tiêu Yên thử cái tư thế kia, cuối cùng không thực hiện được, trề môi ngủ mất.
“Vậy… vậy…” Triệu Phương Đức đứng tại chỗ nói không ra lời, hắn cũng không dễ dàng a, lục soát không ra thì không ra chứ sao.
“Ta cũng không muốn đại nhân khó xử, nhưng ta còn là một cô nương chưa xuất giá, khuê phòng lại bọ một đám nam nhân các ngươi vào soát, nếu truyền đi sẽ không dễ nghe, nhất là truyền vào lỗ tai vị kia, trời ạ sau này ta sao còn mặt mũi nhìn chàng, dù sao hôn kì của chúng ta cũng sắp đến.”
Mặc dù Tiêu Yên chán ghét Phượng Húc, nhưng bây giờ nói tên hắn ra cũng đủ để dọa người, cho nên nàng không ngại lấy hắn làm bia đỡ.
Triệu Phương Đức im lặng rơi lệ, đây chẳng phải là làm khó sao, nói đến nước này, ngay cả vị hôn phu cũng lấy ra, ai mà chẳng biết vị hôn phu của cô là vương gia coi trời bằng vung.
Y hạ quyết tâm, ôm quyền nghiêm nghị nói: “Xin cô nương thứ lỗi, là hạ quan sai lầm, hạ quan chợt nhớ vị cung nữ kia nói hình như lệch một chút so với hướng này, không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, hạ quan đi nơi khác lục soát.”
Tiêu Yên mỉm cười ngọt ngào: “Triệu đại nhân đi thong thả, không tiễn.”
Triệu Phương Đức gấp gáp rời khỏi Trường Xuân cung, Tiêu Yên ghé vào tai Thúy Trúc: “Ngày mai đi thăm dò một chút, xem vị cung nữ nào nói thích khách vào phòng của ta.”
Một tiểu cung nữ đương nhiên không dám dẫn họa đến nơi này, đằng sau nhất định có kẻ sai khiến.
Mục đích thì càng không khó đoán, nhất định là muốn phá hỏng hôn sự của nàng với Duệ vương.
Kẻ không muốn duệ vương với Mai quý phi hợp tác, nhất định là mấy vị phi tử có hoàng tử.
Bởi vì các nàng muốn nhi tử mình lên ngôi, và Duệ vương là một chỗ dựa tốt, ai cũng không muốn bỏ qua.
Triệu Phương Đức gấp gáp rời đi, sau khi ra khỏi Trường Xuân cung, phó tướng bên cạnh hỏi: “Đại nhân, chúng ta cứ bỏ đi như vậy, không cần lục soát, nếu thực sự thích khách ở trong đó thì sao?”
“Lục soát cái rắm, nàng ta có quan hệ với Duệ vương, nếu chúng ta vào lục soát, chính là khiêu chiến với Duệ vương, chờ chết đó.”
Phó tướng nghe vậy thì ngậm miệng.
Buổi tối, Lệnh Hồ Cẩm Y ngủ trong phòng Tiêu Yên, cùng nàng… chung chăn chung gối.
Nhất định đòi Tiêu Yên thử cái tư thế kia, cuối cùng không thực hiện được, trề môi ngủ mất.
/310
|