Trời tối, nơi giam giữ bốn cung nữ vang lên tiếng kêu thảm thiết dữ dội ngắt quãng.
Sáng hôm sau khó có lúc Phượng Húc lại dậy sớm, cung nữ Oanh Nhi kia sau vài lần tỉnh tỉnh ngất ngất cuối cùng cũng khai, Phượng Húc đi gặp hoàng đế.
Trong Ngự thư phòng, sau khi hoàng đế xem lời khai, sắc mặt khẽ biến hóa, tiếc nuối, thất vọng, còn có chút méo mó.
Lão vẫn tưởng nàng là người sạch sẽ nhất trong cung, không ngờ lại ẩn sâu như vậy.
Năng lực tự hồi phục của lão hoàng đế thật mạnh, chỉ một lát đã khôi phục như thường, lão vuốt chòm râu cười nói: “Trẫm còn tưởng ngươi không thích Yên nhi, không ngờ lại còn giúp nó tra việc này, thật khiến trẫm bất ngờ.”
PHƯợNG HÚC lung lay ngồi trên ghế được ban thưởng, không chút quy củ, giống như không hiểu những lời dò xét của hoàng thượng.
“Chịu thôi ai bảo nàng là nàng dâu của thần đây, cho dù không thích, cũng nhất quyết không để người khác ức hiếp, nếu không chẳng phải ném mặt mũi Duệ vương.”
Nụ cười trên mặt hoàng thượng ngưng lại: “Ngươi có thể nghĩ vậy trẫm cũng an tâm, trẫm thật lo lắng sau khi thành thân Yên nhi bị ngươi hành hạ.
PHƯợNG HÚC bĩu môi: “bị hành hạ so với chịu tội vẫn tốt hơn.”
Tâm tư hoàng thượng động đậy, lại dò xét: “Nếu ngươi không thích Yên nhi, cưới thêm vài thị thiếp cũng tốt, nữ nhi Thái Úy tướng mạo xuất chúng, văn võ song toàn, lại có chung sở thích, thân phận còn cao hơn Yên nhi rất nhiều, làm trắc phi của ngươi được chứ?”
PHƯợNG HÚC bất cần nhún vai: “Rất tốt a, lấy một cũng là lấy, lấy hai cũng vậy thôi, không bằng hoàng thượng tìm thêm vài cô nương, a, giống như lần trước vậy, để thần khảo sát một chút, xem có hợp tư cách không.”
Hừ… đấu một vị còn chưa biết đủ, muốn nhét thêm vào, chẳng lẽ muốn hậu viện Duệ vương phủ hắn giống như hậu cung của hoàng đế mới bỏ qua.
Ai cũng thấy Duệ vương phong quang, thật ra y mới là người khổ ải đây.
Hoàng thượng vừa nghe nét mặt già nua thoáng chốc cứng lại, giống lần trước, bắt nữ nhi nhà người ta lại, nhốt chung một phòng, xem ai có thể trốn?
Lão nghĩ tới cảnh văn võ bá quan ngồi khóc rống trên Thiên Điện, cả người lạnh lẽo.
“Ha ha, trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, nói không chừng người ta đã có hôn ước rồi đấy.”
Sáng hôm sau khó có lúc Phượng Húc lại dậy sớm, cung nữ Oanh Nhi kia sau vài lần tỉnh tỉnh ngất ngất cuối cùng cũng khai, Phượng Húc đi gặp hoàng đế.
Trong Ngự thư phòng, sau khi hoàng đế xem lời khai, sắc mặt khẽ biến hóa, tiếc nuối, thất vọng, còn có chút méo mó.
Lão vẫn tưởng nàng là người sạch sẽ nhất trong cung, không ngờ lại ẩn sâu như vậy.
Năng lực tự hồi phục của lão hoàng đế thật mạnh, chỉ một lát đã khôi phục như thường, lão vuốt chòm râu cười nói: “Trẫm còn tưởng ngươi không thích Yên nhi, không ngờ lại còn giúp nó tra việc này, thật khiến trẫm bất ngờ.”
PHƯợNG HÚC lung lay ngồi trên ghế được ban thưởng, không chút quy củ, giống như không hiểu những lời dò xét của hoàng thượng.
“Chịu thôi ai bảo nàng là nàng dâu của thần đây, cho dù không thích, cũng nhất quyết không để người khác ức hiếp, nếu không chẳng phải ném mặt mũi Duệ vương.”
Nụ cười trên mặt hoàng thượng ngưng lại: “Ngươi có thể nghĩ vậy trẫm cũng an tâm, trẫm thật lo lắng sau khi thành thân Yên nhi bị ngươi hành hạ.
PHƯợNG HÚC bĩu môi: “bị hành hạ so với chịu tội vẫn tốt hơn.”
Tâm tư hoàng thượng động đậy, lại dò xét: “Nếu ngươi không thích Yên nhi, cưới thêm vài thị thiếp cũng tốt, nữ nhi Thái Úy tướng mạo xuất chúng, văn võ song toàn, lại có chung sở thích, thân phận còn cao hơn Yên nhi rất nhiều, làm trắc phi của ngươi được chứ?”
PHƯợNG HÚC bất cần nhún vai: “Rất tốt a, lấy một cũng là lấy, lấy hai cũng vậy thôi, không bằng hoàng thượng tìm thêm vài cô nương, a, giống như lần trước vậy, để thần khảo sát một chút, xem có hợp tư cách không.”
Hừ… đấu một vị còn chưa biết đủ, muốn nhét thêm vào, chẳng lẽ muốn hậu viện Duệ vương phủ hắn giống như hậu cung của hoàng đế mới bỏ qua.
Ai cũng thấy Duệ vương phong quang, thật ra y mới là người khổ ải đây.
Hoàng thượng vừa nghe nét mặt già nua thoáng chốc cứng lại, giống lần trước, bắt nữ nhi nhà người ta lại, nhốt chung một phòng, xem ai có thể trốn?
Lão nghĩ tới cảnh văn võ bá quan ngồi khóc rống trên Thiên Điện, cả người lạnh lẽo.
“Ha ha, trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, nói không chừng người ta đã có hôn ước rồi đấy.”
/310
|