Tôi đương nhiên muốn biết, nhưng tôi không thể biểu hiện ra bên ngoài, đành làm ra vẻ trấn tĩnh tựa lưng vào sô pha, thong dong nói: “Không cần tôi phải hỏi, cậu cũng sẽ nói cho tôi biết, không phải sao? Không nói ra, cậu làm sao có thể uy hiếp đến tôi đây?” Hắn để tôi gặp Lí Hồng, để tôi biết toàn bộ âm mưu, không phải là vì hắn cam đoan tôi sẽ ở lại bên người hắn hay sao? Hắn và mẹ của hắn đã sớm dự mưu, chờ cơ hội, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Đường Diệc Diễm vồ lấy Đường Triết Lý.
“Duyệt Duyệt, có đôi khi, chị thật sự bình tĩnh làm cho người ta đau lòng!” Giang Minh tự giễu hừ một tiếng. “Chị không cần làm bộ như vậy, tôi cũng sẽ nói cho chị biết. Giống như chị đã nói, tất cả đều là vì khiến cho chị có thể ở lại bên tôi!” Trong ánh mắt Giang Minh nhìn tôi tất cả đều là bất đắc dĩ còn có... nhu tình?
Tôi khép mắt lại, nhắc nhở chính mình, đây không phải tình yêu, chỉ biết giữ lấy, đoạt lại!
“Nếu muốn Đường Triết Lý sụp đổ, như vậy nhất định phải thu nhỏ quyền lợi của hắn ở Đường thị. Đường Diệc Diễm đã lợi dụng chức vụ hiện tại của hắn, tiến cử các nhà đầu tư bên ngoài, đem cổ phần của Đường thị vốn dĩ đã được khống chế mở rộng ra, khiến cho cổ phần và quyền hành của các cổ đông thu hẹp lại. Nói đơn giản, hắn chính là để cho người khác đến chia xẻ “giang sơn Đường thị”, dẫn sói vào nhà!”
Thân mình tôi run lên, trong đầu hiện lên câu nói trước đây của Đường Diệc Diễm “lưỡng bại câu thương”?
Sao anh lại ngốc như vậy! Xúc động đến thế chỉ vì muốn lật đổ Đường Triết Lý, bảo vệ sự an toàn của tôi?
“Mà tất cả những điều này, Đường Diệc Diễm xúc động, quyết tuyệt như vậy, không phải đều là bởi vì cô sao? Diệp tiểu thư!” Lí Hồng nhíu mày, cầm cây bút lên, di di trên mặt bàn. “Ngay cả con trai của tôi… Tiểu Phi, cô thật sự là thần thông quảng đại!”
Tôi ngồi im, không nói gì. Mi mắt hạ xuống, bởi vì tôi, vẫn là bởi vì tôi. Cho đến cuối cùng, tôi vẫn trở thành sự trói buộc của Đường Diệc Diễm, là gánh nặng của anh. Tôi tự giễu cười cười, đờ đẫn lắc đầu, ngốc, thật là khờ qúa!
“Đại hàn điện tử hiện tại đang nắm giữ 20% cổ phần của Đường thị, có khả năng nắm quyền khống chế. Chỉ cần ông ta liên hợp với một cổ đông nữa của Đường thị, hoặc là mua thêm được cổ phần của Đường thị là có thể dễ dàng đạp Đường Diệc Diễm xuống đài. Hoặc là, Đường thị sẽ đổi chủ, sửa thành họ Giang!”
Tôi trừng lớn mắt. Giang? Chẳng lẽ?
“Không sai, Đại hàn điện tử Phác Tín Dũng quả thật là “minh hữu” của tôi. Lần này ông ta thịnh tình tương trợ chính là kế hoạch chúng tôi đã dự mưu từ lâu, kế hoạch thôn tính Đường thị!” Nhìn thấu sự suy đoán trong mắt tôi, Giang Minh chủ động đưa ra lời giải thích, thong dong cười.
Tôi hừ lạnh. Không tệ, thật là càng ngày càng phấn khích, thấy hết âm mưu này đến âm mưu khác xuất hiện sau lưng, còn cả những tâm địa đang cất giấu bao nhiêu toan tính.
“Vậy thì sao còn chưa ra tay đi?” Không phải đều lên kế hoạch ổn thoả lắm rồi sao? Biến tôi thành một quân cờ, khiến cho Đường Diệc Diễm phải lao xuống vực, anh cũng đã trúng kế, sao hắn còn chưa ra tay?
Trên mặt Giang Minh hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn lắc đầu. “Tiếc là, lại vì một chữ ‘tình’. Đường tổng thần thông quảng đại của chị không biết đã dùng thủ đoạn gì, mà khiến cho Phác Mĩ Thiện mê mệt đến nỗi thần hồn điên đảo. Phác Tín Dũng vốn dĩ sủng ái cô con gái duy nhất có tiếng, thậm chí, có thể vì của hạnh phúc của con gái yêu mà từ bỏ kế hoạch lâu năm, bỏ luôn cả nguồn lợi khổng lồ lẽ ra có thể thu vào. Yêu, thật đúng là rất lợi hại, không phải sao?” Nói xong, hắn có chút đăm chiêu nhìn tôi, chua xót cười.
“Tại sao cậu lại nói hết cho tôi biết, không sợ tôi sẽ nói cho Đường Diệc Diễm sao?” Hắn không phải kẻ ngốc, trái tim của tôi vẫn luôn hướng về Đường Diệc Diễm, tôi nhất định sẽ nói cho anh.
“Diệp Sương Phi, chị cho là Đường Diệc Diễm ngu ngốc sao? Nếu không phải hắn đã cảm thấy được điều gì, hắn rõ ràng yêu chị yêu phải chết, còn mạo hiểm nguy cơ sẽ mất chị mà đi kết hôn với người phụ nữ khác chắc? Trong mắt hắn cho tới bây giờ cũng chỉ nhìn mỗi mình chị, vậy mà lại có ý định đi tiếp cận người phụ nữ khác ư? Làm tất cả những việc này, nếu không phải bởi vì hắn đã phát hiện ra điều gì, thì hắn chính là ngu ngốc!”
Không sai, Đường Diệc Diễm nhất định đã phát hiện ra cái gì đó, âm mưu của bọn họ, nhưng lại không có cách nào quay đầu, kế bất đắc dĩ duy nhất đó là phương pháp cuối cùng.
Chữ “tình” thật sự là hại người, làm cho người ta phải tính kế, đoạt lấy, không từ thủ đoạn, thậm chí là vì tình yêu của bản thân mình mà vô tình đi thương tổn người khác! Tôi nên cảm động vì mối tình thắm thiết Đường Diệc Diễm dành cho tôi sao?
Hắn nói đúng, tất cả những gì anh ấy đang làm bây giờ đều là vì tôi, nhưng hắn hiểu được sao? Tôi đã khiến cho anh đánh mất chính mình, anh ở giữa vòng lốc xoáy của dục vọng và quyền thế càng không ngừng lún sâu. Nếu là ba năm trước, anh có thể không chút để ý mà mang tôi rời khỏi đây. Nhưng hiện tại, anh sẽ không, anh muốn dùng mọi thủ đoạn để bảo trụ “giang sơn” của mình, bảo trụ Đường thị.
Giữa tôi và cái “giang sơn” ấy, anh đã lựa chọn. Anh không bao giờ còn là chàng trai vì tôi mà quỳ xuống, mang tôi bỏ trốn đi thật xa. Trong lòng anh nếu như vẫn còn nỗi băn khoăn gì đó, thì hẳn là quyền thế.
Như Đường Triết Lý mong muốn, hư vinh tâm muốn được bành trướng của anh đã khiến anh trở nên liều lĩnh. Ông ta nói đúng, Đường Diệc Diễm của hiện tại xác thực có thể làm cho ông ta yên tâm “công thành lui thân”.
Xem ra, những người có thể toàn thân trở ra một cách hoàn hảo chính là Đường Triết Lý và Giang lão gia tử. Hai người đó mới là kẻ chiến thắng.
Bọn họ đã muốn lui về phía sau bức màn, thích ý nhìn trận tranh đấu này. Tận mắt chứng kiến người mà bọn họ đích thân bồi dưỡng đấu đá lẫn nhau! Tại cái xã hội nhược nhục cường thực này, kẻ phải đau khổ giãy dụa vẫn là chúng tôi!
Thật sự là buồn cười!
“Giang Minh, Đường Diệc Diễm đã bị cậu nắm trong tay. Nếu tôi đoán không lầm, cậu cũng là thông qua Phác Tín Dũng mới nắm giữ được cổ phần của Đường thị đi, cho dù không có Phác Tín Dũng cậu vẫn hoàn toàn có thể uy hiếp đến Đường thị, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Đây là lợi thế mà cậu chặt chẽ nắm trong tay, lợi thế cậu có thể dùng để uy hiếp tôi. Chỉ có điều... cậu cảm thấy tôi còn có giá trị lợi dụng sao? Dùng tôi để đả kích Đường Diệc Diễm?” Tôi quay đầu nhìn hắn, cười khổ. “Anh ấy cho dù có yêu tôi giống như cậu nói, nhưng đến cuối cùng, anh ấy vẫn lựa chọn sự nghiệp, cậu cho rằng anh ấy còn có thể vì tôi mà từ bỏ Đường thị hay sao? Tôi đối với cậu mà nói, còn có giá trị lợi dụng?”
“Duyệt Duyệt, ngày nào chị vẫn còn tồn tại thì vĩnh viễn vẫn là nhược điểm của Đường Diệc Diễm. Chị không cần phải làm tổn hại địa vị của mình trong lòng hắn. Còn tôi, quả thực đã muốn thành công một nửa, dùng lý do này để lưu lại chị, chính là muốn chị công bằng một chút, ở lại bên cạnh tôi, chị cũng thử nhìn tôi xem. Trước kia, chị cũng xem nhẹ Đường Diệc Diễm giống như tôi bây giờ, hắn cường bức lưu giữ chị lại bên người, mà nay, chị không phải cũng yêu hắn rồi sao!” Giang Minh nắm lấy bả vai tôi, nhìn tôi, ánh mắt vội vàng lưu chuyển.
“Chúng ta từng cùng nhau ở một chỗ suốt ba năm, thậm chí so với thời gian chị ở cùng hắn còn lâu hơn. Những gì Đường Diệc Diễm làm cho chị, tôi cũng có thể làm được, tại sao, chị không chịu thử nhìn nhận tôi?” Cuối cùng, Giang Minh tăng thêm âm lượng, gần như biến thành van xin. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi có thể cảm nhận được trái tim đang đau đớn, thương tâm kia.
Lí Hồng đứng lên, hờ hững đi vào cùng thư phòng kế bên. Bà ấy hẳn là không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của con trai, không đành lòng nhưng lại vô lực ngăn cản.
Tôi vẫn để mặc hắn nắm chặt hai đầu vai, không nói gì, khép mắt lại. Tội gì đâu phải vậy? Giang Minh, tôi sẽ không quên những ngày tháng chúng ta đồng cam cộng khổ. Cho dù khi đó mẹ con cậu đã có âm mưu khác, nhưng ba năm chung sống, rõ ràng là không thể dễ dàng xoá sạch. Chỉ là tình yêu không phải dùng thời gian dài ngắn để cân nhắc, trái tim tôi đã bị chiếm cứ, không thể nào dung nạp người khác. Tôi thà rằng phải đối mặt với âm mưu của cậu, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào nhu tình cậu dành cho tôi. Như vậy, tôi sẽ trở nên ngoan độc, ngoan độc đối phó với cậu, biến thành kẻ địch của cậu!
“Giang Minh, khi cậu yêu cầu tôi làm như vậy, sao cậu không thử nhìn người bên cạnh cậu xem!” Còn có một người rất tốt, rất đáng để cậu quý trọng!
“Đừng lấy Qua Nhan ra làm cái cớ!” Giang Minh kích động, rống giận bên tai tôi. “Diệp Sương Phi, nếu như nhiều năm trước Đường Diệc Diễm giam cầm chị bên người có thể khiến chị khuất phục, vậy thì bây giờ tôi cũng có thể không để ý bất cứ điều gì mà làm như thế!”
Tôi trừng lớn mắt, nhìn Giang Minh đang xúc động, biết là không nên chọc giận hắn, nhưng tôi muốn hắn hiểu được, muốn hắn bỏ cuộc. “Có lẽ ngay từ đầu là khuất phục, nhưng sau đó chính là yêu. Cậu hận hắn như vậy, lại muốn bắt chước hắn hay sao?”
“Diệp Sương Phi!” Giang Minh quả nhiên đã hết kiên nhẫn với sự đùa cợt của tôi, thân mình khẽ động, nghiến răng nghiến lợi. “Chị đang ép tôi làm khó chị hay sao?”
“Nếu cậu làm như vậy, tôi cam đoan ngày mai cậu sẽ đối mặt với một khối thi thể lạnh lẽo!” Hắn uy hiếp làm cho trái tim tôi run lên, không cam lòng yếu thế, quay ra phản kích.
“Lấy cái chết để bức tôi phải không? Yên tâm, tôi còn khinh thường dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy. Có điều, sớm hay muộn chị cũng phải cam tâm tình nguyện ở lại bên tôi!” Giang Minh khinh thường hừ lạnh, buông tôi ra, đứng lên. Bóng hắn cao lớn gắn trên đầu tôi. “Hơn nữa, ngày nào đó sẽ không lâu nữa đâu!”
Giang Minh! Tôi ngẩng đầu, lo lắng theo dõi vẻ mặt của hắn.
“Nếu chị còn để ý đến Đường Diệc Diễm, tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại chỗ này, như vậy, có lẽ thời gian hắn thất bại sẽ chậm lại. Không biết chừng kẻ bất tài như hắn còn có cơ hội phản kích?”
“Giang Minh, vì tôi, để cho Đường Diệc Diễm có cơ hội thở dốc, đáng giá sao?” Giữ tôi lại bên người, không thể nghi ngờ là một qủa bom hẹn giờ, tôi có thể mật báo cho anh bất cứ lúc nào, tùy thời có thể đẩy hắn lâm vào vạn kiếp bất phục, tất cả những điều này đáng giá sao?
“Duyệt Duyệt, tôi tính toán tất cả, lại không nghĩ rằng bản thân mình sẽ không thể kìm lòng mà yêu chị. Tôi muốn, tuyệt sẽ không buông tay!”
Tôi trừng lớn mắt, nỗi chua xót trong lòng không ngừng lan tràn. Có một người đã từng nói với tôi như vậy, nhưng anh đã phải trả giá bằng cả mạng sống! Còn cậu, lại muốn dùng cái gì để đặt cược đây? Tôi có tài đức gì mà có thể khiến cho nhiều đàn ông phải đau khổ dây dưa, vây quanh tôi, thề sống chết tranh đấu như vậy.
Cả đời này tôi muốn bình tĩnh, có lẽ, chỉ có lúc chết mới có thể thực hiện được!
“Duyệt Duyệt, có đôi khi, chị thật sự bình tĩnh làm cho người ta đau lòng!” Giang Minh tự giễu hừ một tiếng. “Chị không cần làm bộ như vậy, tôi cũng sẽ nói cho chị biết. Giống như chị đã nói, tất cả đều là vì khiến cho chị có thể ở lại bên tôi!” Trong ánh mắt Giang Minh nhìn tôi tất cả đều là bất đắc dĩ còn có... nhu tình?
Tôi khép mắt lại, nhắc nhở chính mình, đây không phải tình yêu, chỉ biết giữ lấy, đoạt lại!
“Nếu muốn Đường Triết Lý sụp đổ, như vậy nhất định phải thu nhỏ quyền lợi của hắn ở Đường thị. Đường Diệc Diễm đã lợi dụng chức vụ hiện tại của hắn, tiến cử các nhà đầu tư bên ngoài, đem cổ phần của Đường thị vốn dĩ đã được khống chế mở rộng ra, khiến cho cổ phần và quyền hành của các cổ đông thu hẹp lại. Nói đơn giản, hắn chính là để cho người khác đến chia xẻ “giang sơn Đường thị”, dẫn sói vào nhà!”
Thân mình tôi run lên, trong đầu hiện lên câu nói trước đây của Đường Diệc Diễm “lưỡng bại câu thương”?
Sao anh lại ngốc như vậy! Xúc động đến thế chỉ vì muốn lật đổ Đường Triết Lý, bảo vệ sự an toàn của tôi?
“Mà tất cả những điều này, Đường Diệc Diễm xúc động, quyết tuyệt như vậy, không phải đều là bởi vì cô sao? Diệp tiểu thư!” Lí Hồng nhíu mày, cầm cây bút lên, di di trên mặt bàn. “Ngay cả con trai của tôi… Tiểu Phi, cô thật sự là thần thông quảng đại!”
Tôi ngồi im, không nói gì. Mi mắt hạ xuống, bởi vì tôi, vẫn là bởi vì tôi. Cho đến cuối cùng, tôi vẫn trở thành sự trói buộc của Đường Diệc Diễm, là gánh nặng của anh. Tôi tự giễu cười cười, đờ đẫn lắc đầu, ngốc, thật là khờ qúa!
“Đại hàn điện tử hiện tại đang nắm giữ 20% cổ phần của Đường thị, có khả năng nắm quyền khống chế. Chỉ cần ông ta liên hợp với một cổ đông nữa của Đường thị, hoặc là mua thêm được cổ phần của Đường thị là có thể dễ dàng đạp Đường Diệc Diễm xuống đài. Hoặc là, Đường thị sẽ đổi chủ, sửa thành họ Giang!”
Tôi trừng lớn mắt. Giang? Chẳng lẽ?
“Không sai, Đại hàn điện tử Phác Tín Dũng quả thật là “minh hữu” của tôi. Lần này ông ta thịnh tình tương trợ chính là kế hoạch chúng tôi đã dự mưu từ lâu, kế hoạch thôn tính Đường thị!” Nhìn thấu sự suy đoán trong mắt tôi, Giang Minh chủ động đưa ra lời giải thích, thong dong cười.
Tôi hừ lạnh. Không tệ, thật là càng ngày càng phấn khích, thấy hết âm mưu này đến âm mưu khác xuất hiện sau lưng, còn cả những tâm địa đang cất giấu bao nhiêu toan tính.
“Vậy thì sao còn chưa ra tay đi?” Không phải đều lên kế hoạch ổn thoả lắm rồi sao? Biến tôi thành một quân cờ, khiến cho Đường Diệc Diễm phải lao xuống vực, anh cũng đã trúng kế, sao hắn còn chưa ra tay?
Trên mặt Giang Minh hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn lắc đầu. “Tiếc là, lại vì một chữ ‘tình’. Đường tổng thần thông quảng đại của chị không biết đã dùng thủ đoạn gì, mà khiến cho Phác Mĩ Thiện mê mệt đến nỗi thần hồn điên đảo. Phác Tín Dũng vốn dĩ sủng ái cô con gái duy nhất có tiếng, thậm chí, có thể vì của hạnh phúc của con gái yêu mà từ bỏ kế hoạch lâu năm, bỏ luôn cả nguồn lợi khổng lồ lẽ ra có thể thu vào. Yêu, thật đúng là rất lợi hại, không phải sao?” Nói xong, hắn có chút đăm chiêu nhìn tôi, chua xót cười.
“Tại sao cậu lại nói hết cho tôi biết, không sợ tôi sẽ nói cho Đường Diệc Diễm sao?” Hắn không phải kẻ ngốc, trái tim của tôi vẫn luôn hướng về Đường Diệc Diễm, tôi nhất định sẽ nói cho anh.
“Diệp Sương Phi, chị cho là Đường Diệc Diễm ngu ngốc sao? Nếu không phải hắn đã cảm thấy được điều gì, hắn rõ ràng yêu chị yêu phải chết, còn mạo hiểm nguy cơ sẽ mất chị mà đi kết hôn với người phụ nữ khác chắc? Trong mắt hắn cho tới bây giờ cũng chỉ nhìn mỗi mình chị, vậy mà lại có ý định đi tiếp cận người phụ nữ khác ư? Làm tất cả những việc này, nếu không phải bởi vì hắn đã phát hiện ra điều gì, thì hắn chính là ngu ngốc!”
Không sai, Đường Diệc Diễm nhất định đã phát hiện ra cái gì đó, âm mưu của bọn họ, nhưng lại không có cách nào quay đầu, kế bất đắc dĩ duy nhất đó là phương pháp cuối cùng.
Chữ “tình” thật sự là hại người, làm cho người ta phải tính kế, đoạt lấy, không từ thủ đoạn, thậm chí là vì tình yêu của bản thân mình mà vô tình đi thương tổn người khác! Tôi nên cảm động vì mối tình thắm thiết Đường Diệc Diễm dành cho tôi sao?
Hắn nói đúng, tất cả những gì anh ấy đang làm bây giờ đều là vì tôi, nhưng hắn hiểu được sao? Tôi đã khiến cho anh đánh mất chính mình, anh ở giữa vòng lốc xoáy của dục vọng và quyền thế càng không ngừng lún sâu. Nếu là ba năm trước, anh có thể không chút để ý mà mang tôi rời khỏi đây. Nhưng hiện tại, anh sẽ không, anh muốn dùng mọi thủ đoạn để bảo trụ “giang sơn” của mình, bảo trụ Đường thị.
Giữa tôi và cái “giang sơn” ấy, anh đã lựa chọn. Anh không bao giờ còn là chàng trai vì tôi mà quỳ xuống, mang tôi bỏ trốn đi thật xa. Trong lòng anh nếu như vẫn còn nỗi băn khoăn gì đó, thì hẳn là quyền thế.
Như Đường Triết Lý mong muốn, hư vinh tâm muốn được bành trướng của anh đã khiến anh trở nên liều lĩnh. Ông ta nói đúng, Đường Diệc Diễm của hiện tại xác thực có thể làm cho ông ta yên tâm “công thành lui thân”.
Xem ra, những người có thể toàn thân trở ra một cách hoàn hảo chính là Đường Triết Lý và Giang lão gia tử. Hai người đó mới là kẻ chiến thắng.
Bọn họ đã muốn lui về phía sau bức màn, thích ý nhìn trận tranh đấu này. Tận mắt chứng kiến người mà bọn họ đích thân bồi dưỡng đấu đá lẫn nhau! Tại cái xã hội nhược nhục cường thực này, kẻ phải đau khổ giãy dụa vẫn là chúng tôi!
Thật sự là buồn cười!
“Giang Minh, Đường Diệc Diễm đã bị cậu nắm trong tay. Nếu tôi đoán không lầm, cậu cũng là thông qua Phác Tín Dũng mới nắm giữ được cổ phần của Đường thị đi, cho dù không có Phác Tín Dũng cậu vẫn hoàn toàn có thể uy hiếp đến Đường thị, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Đây là lợi thế mà cậu chặt chẽ nắm trong tay, lợi thế cậu có thể dùng để uy hiếp tôi. Chỉ có điều... cậu cảm thấy tôi còn có giá trị lợi dụng sao? Dùng tôi để đả kích Đường Diệc Diễm?” Tôi quay đầu nhìn hắn, cười khổ. “Anh ấy cho dù có yêu tôi giống như cậu nói, nhưng đến cuối cùng, anh ấy vẫn lựa chọn sự nghiệp, cậu cho rằng anh ấy còn có thể vì tôi mà từ bỏ Đường thị hay sao? Tôi đối với cậu mà nói, còn có giá trị lợi dụng?”
“Duyệt Duyệt, ngày nào chị vẫn còn tồn tại thì vĩnh viễn vẫn là nhược điểm của Đường Diệc Diễm. Chị không cần phải làm tổn hại địa vị của mình trong lòng hắn. Còn tôi, quả thực đã muốn thành công một nửa, dùng lý do này để lưu lại chị, chính là muốn chị công bằng một chút, ở lại bên cạnh tôi, chị cũng thử nhìn tôi xem. Trước kia, chị cũng xem nhẹ Đường Diệc Diễm giống như tôi bây giờ, hắn cường bức lưu giữ chị lại bên người, mà nay, chị không phải cũng yêu hắn rồi sao!” Giang Minh nắm lấy bả vai tôi, nhìn tôi, ánh mắt vội vàng lưu chuyển.
“Chúng ta từng cùng nhau ở một chỗ suốt ba năm, thậm chí so với thời gian chị ở cùng hắn còn lâu hơn. Những gì Đường Diệc Diễm làm cho chị, tôi cũng có thể làm được, tại sao, chị không chịu thử nhìn nhận tôi?” Cuối cùng, Giang Minh tăng thêm âm lượng, gần như biến thành van xin. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi có thể cảm nhận được trái tim đang đau đớn, thương tâm kia.
Lí Hồng đứng lên, hờ hững đi vào cùng thư phòng kế bên. Bà ấy hẳn là không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của con trai, không đành lòng nhưng lại vô lực ngăn cản.
Tôi vẫn để mặc hắn nắm chặt hai đầu vai, không nói gì, khép mắt lại. Tội gì đâu phải vậy? Giang Minh, tôi sẽ không quên những ngày tháng chúng ta đồng cam cộng khổ. Cho dù khi đó mẹ con cậu đã có âm mưu khác, nhưng ba năm chung sống, rõ ràng là không thể dễ dàng xoá sạch. Chỉ là tình yêu không phải dùng thời gian dài ngắn để cân nhắc, trái tim tôi đã bị chiếm cứ, không thể nào dung nạp người khác. Tôi thà rằng phải đối mặt với âm mưu của cậu, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào nhu tình cậu dành cho tôi. Như vậy, tôi sẽ trở nên ngoan độc, ngoan độc đối phó với cậu, biến thành kẻ địch của cậu!
“Giang Minh, khi cậu yêu cầu tôi làm như vậy, sao cậu không thử nhìn người bên cạnh cậu xem!” Còn có một người rất tốt, rất đáng để cậu quý trọng!
“Đừng lấy Qua Nhan ra làm cái cớ!” Giang Minh kích động, rống giận bên tai tôi. “Diệp Sương Phi, nếu như nhiều năm trước Đường Diệc Diễm giam cầm chị bên người có thể khiến chị khuất phục, vậy thì bây giờ tôi cũng có thể không để ý bất cứ điều gì mà làm như thế!”
Tôi trừng lớn mắt, nhìn Giang Minh đang xúc động, biết là không nên chọc giận hắn, nhưng tôi muốn hắn hiểu được, muốn hắn bỏ cuộc. “Có lẽ ngay từ đầu là khuất phục, nhưng sau đó chính là yêu. Cậu hận hắn như vậy, lại muốn bắt chước hắn hay sao?”
“Diệp Sương Phi!” Giang Minh quả nhiên đã hết kiên nhẫn với sự đùa cợt của tôi, thân mình khẽ động, nghiến răng nghiến lợi. “Chị đang ép tôi làm khó chị hay sao?”
“Nếu cậu làm như vậy, tôi cam đoan ngày mai cậu sẽ đối mặt với một khối thi thể lạnh lẽo!” Hắn uy hiếp làm cho trái tim tôi run lên, không cam lòng yếu thế, quay ra phản kích.
“Lấy cái chết để bức tôi phải không? Yên tâm, tôi còn khinh thường dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy. Có điều, sớm hay muộn chị cũng phải cam tâm tình nguyện ở lại bên tôi!” Giang Minh khinh thường hừ lạnh, buông tôi ra, đứng lên. Bóng hắn cao lớn gắn trên đầu tôi. “Hơn nữa, ngày nào đó sẽ không lâu nữa đâu!”
Giang Minh! Tôi ngẩng đầu, lo lắng theo dõi vẻ mặt của hắn.
“Nếu chị còn để ý đến Đường Diệc Diễm, tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại chỗ này, như vậy, có lẽ thời gian hắn thất bại sẽ chậm lại. Không biết chừng kẻ bất tài như hắn còn có cơ hội phản kích?”
“Giang Minh, vì tôi, để cho Đường Diệc Diễm có cơ hội thở dốc, đáng giá sao?” Giữ tôi lại bên người, không thể nghi ngờ là một qủa bom hẹn giờ, tôi có thể mật báo cho anh bất cứ lúc nào, tùy thời có thể đẩy hắn lâm vào vạn kiếp bất phục, tất cả những điều này đáng giá sao?
“Duyệt Duyệt, tôi tính toán tất cả, lại không nghĩ rằng bản thân mình sẽ không thể kìm lòng mà yêu chị. Tôi muốn, tuyệt sẽ không buông tay!”
Tôi trừng lớn mắt, nỗi chua xót trong lòng không ngừng lan tràn. Có một người đã từng nói với tôi như vậy, nhưng anh đã phải trả giá bằng cả mạng sống! Còn cậu, lại muốn dùng cái gì để đặt cược đây? Tôi có tài đức gì mà có thể khiến cho nhiều đàn ông phải đau khổ dây dưa, vây quanh tôi, thề sống chết tranh đấu như vậy.
Cả đời này tôi muốn bình tĩnh, có lẽ, chỉ có lúc chết mới có thể thực hiện được!
/110
|