*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Thư Du nghe người mang tin tức nói như vậy thì chấn động, vị phụ hoàng này của nàng thân thể luôn luôn khoẻ mạnh, tại sao lại đột nhiên mắc bệnh cấp tính, chẳng lẽ giống như Bình Khánh vương Triệu Huy sẽ nhanh chóng chết bệnh?
“Ngươi tới đây theo lệnh của ai?” Thái độ của Mục Thư Du đối với chuyện này vẫn tương đối cẩn thận.
“Hồi bẩm công chúa, nô tài còn có một phong thư, là Hoàng hậu nương nương tự tay viết, thỉnh công chúa xem qua.”
Tiếp nhận lá thư, Mục Thư Du mở ra nhìn kỹ một chút, xác thực là chữ viết của Hoàng hậu, hơn nữa còn có ấn tỉ, đây không thể giả được, trong thư nói Ngọc Phù quốc quân Mục Ngôn Thân nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được hai tháng nữa, Mục Thư Du mau chóng quay về Ngọc Phù thăm nom, đồng thời việc thái tử lên ngôi cũng rất cấp bách, bà ta cũng muốn Mục Thư Du tạm thời giữ kín việc này không nói ra, để ngừa Nham Chích có dị động, cần thiết thì cũng có thể giấu kín với Mục Thư Yến.
Mục Thư Du sau khi xem hết tin, không khỏi nghĩ trong thời đại này, ngay cả phụ thân bệnh tình nguy kịch cũng đều phải giấu giếm với cả con gái ruột thì thật bất đắc dĩ.
Nhưng mà vì lý do an toàn cũng chỉ có thể như thế, chuyện như thế này mà cho Mục Thư Yến biết thì muội ấy nhất định sẽ thỉnh chỉ xin trở về, chưa nói tới sự lằng nhằng mà chỉ tính thời gian đi đường thì không biết Ngọc Phù quốc quân có thể chờ được haykhông, sợ là đến lúc đó Nham Chích lại thừa dịp hỗn loạn mà gây chuyện cũng nên, huống chi nàng cũng biết Hoàng hậu Tưởng thị vội vã muốn nàng trở về cũng là vì muốn để cho Mục Thụy Húc có thể thuận lợi đăng cơ, dù sao nàng mặc dù không được coi trọng nhưng mẹ đẻ Chu Hoàng hậu vẫn rất được một nhóm cựu thần ủng hộ, nhờ có danh phận này thì trong lúc hỗn loạn cũng có thể giữ chắc ngai vị, chỉ là sau khi kết thúc, Mục Thư Yến sẽ vô cớ mang trên lưng cái danh bất hiếu, đây cũng là chuyệnkhông có cách nào khác.
Mục Thư Du cầm thư mà lo lắng không thôi, quyết định hồi Ngọc Phù một chuyến, ngoại trừ việc này rất quan trọng nàng khó lòng từ chối ra thì còn vì nàng cảm thấy nên cùng Tần Thừa Thích tách ra một thời gian cũng tốt, không chỉ có thể làm cho lòng nàng yên tĩnh lại một chút mà nàng cũng muốn biết sau này khi trở về Tần Thừa Thích sẽ có thái độ gì với nàng nữa.
“Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, hai ngày sau sẽ xuất phát.”
Người mang tin tức dập đầu lui ra, Mục Thư Du cho gọi Phan Vĩnh đến kể lại việc này.
“Thái phi, thuộc hạ triệu tập tất cả mọi người hộ tống ngài về Ngọc Phù.”
Mục Thư Du lắc đầu: “không thể, vì không thể khiến người khác hoài nghi nên takhông thể mang quá nhiều người, hơn nữa ngươi cũng phải ở lại.”
“Thái phi, người có thể dẫn theo ít, nhưng thuộc hạ nhất định phải tự mình hộ tống ngài.” Phan Vĩnh không đồng ý.
“Phan hiệu vệ, ngươi là người bên cạnh ta, ta cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi, lưu ngươi lại chỗ này là để che dấu tai mắt người khác và cũng là giữ lại một con đường lui, phụ hoàng bệnh nặng đến lúc đó nếu cần thiết dính dấp tới chuyện tân đế đăng cơ, sau khi ta trở về ngươi phái người đi theo sau đó ở bên ngoài cung thăm dò động tĩnh, một khi Ngọc Phù có biến cố gì an nguy của ta và Hoàng hậu cũng chỉ có thể dựa vào ngươi báo tin cho Ngọc thục nghi, đến lúc đó Hòa Hi sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn, trọng trách của ngươi so với bất luận kẻ nào đều quan trọng hơn hiểu chưa?”
Phan Vĩnh giờ mới hiểu được suy nghĩ của Mục Thư Du, vì vậy đáp: “Thuộc hạ nhất định không phụ sứ mạng!”
Sau đó Mục Thư Du lại kiếm cớ báo với người Triệu gia nói tâm tình nàng phiền muộn muốn đi ra ngoài du ngoạn mấy ngày rồi sẽ trở về, lúc này Triệu gia bởi vì bạc khôngcánh mà bay nên đang thật sự lọt vào khốn cảnh, mỗi một người đều sứt đầu mẻ trán nghĩ biện pháp tìm tung tích số bạc đó, mà nỗi lo lắng này cũng không trông cậy vào Mục Thư Du vị Thái phi này được, muốn đi ra ngoài cũng tốt, còn có thể tiết kiệmkhông ít chi phí về người và tiền tiêu hàng tháng, vì vậy cũng không quá để ý.
ngày nay khuyển tử ra ngoài, thần sau khi trở về sẽ lập tức phái người đi tìm.”
“Thế thì không cần, chờ thêm vài ngày trẫm lại triệu kiến, hiện tại cũng chưa có tâm tư.”
Bạch Hồng Tín thưa một tiếng rồi lui ra ngoài.
Mục Thư Du nghe người mang tin tức nói như vậy thì chấn động, vị phụ hoàng này của nàng thân thể luôn luôn khoẻ mạnh, tại sao lại đột nhiên mắc bệnh cấp tính, chẳng lẽ giống như Bình Khánh vương Triệu Huy sẽ nhanh chóng chết bệnh?
“Ngươi tới đây theo lệnh của ai?” Thái độ của Mục Thư Du đối với chuyện này vẫn tương đối cẩn thận.
“Hồi bẩm công chúa, nô tài còn có một phong thư, là Hoàng hậu nương nương tự tay viết, thỉnh công chúa xem qua.”
Tiếp nhận lá thư, Mục Thư Du mở ra nhìn kỹ một chút, xác thực là chữ viết của Hoàng hậu, hơn nữa còn có ấn tỉ, đây không thể giả được, trong thư nói Ngọc Phù quốc quân Mục Ngôn Thân nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được hai tháng nữa, Mục Thư Du mau chóng quay về Ngọc Phù thăm nom, đồng thời việc thái tử lên ngôi cũng rất cấp bách, bà ta cũng muốn Mục Thư Du tạm thời giữ kín việc này không nói ra, để ngừa Nham Chích có dị động, cần thiết thì cũng có thể giấu kín với Mục Thư Yến.
Mục Thư Du sau khi xem hết tin, không khỏi nghĩ trong thời đại này, ngay cả phụ thân bệnh tình nguy kịch cũng đều phải giấu giếm với cả con gái ruột thì thật bất đắc dĩ.
Nhưng mà vì lý do an toàn cũng chỉ có thể như thế, chuyện như thế này mà cho Mục Thư Yến biết thì muội ấy nhất định sẽ thỉnh chỉ xin trở về, chưa nói tới sự lằng nhằng mà chỉ tính thời gian đi đường thì không biết Ngọc Phù quốc quân có thể chờ được haykhông, sợ là đến lúc đó Nham Chích lại thừa dịp hỗn loạn mà gây chuyện cũng nên, huống chi nàng cũng biết Hoàng hậu Tưởng thị vội vã muốn nàng trở về cũng là vì muốn để cho Mục Thụy Húc có thể thuận lợi đăng cơ, dù sao nàng mặc dù không được coi trọng nhưng mẹ đẻ Chu Hoàng hậu vẫn rất được một nhóm cựu thần ủng hộ, nhờ có danh phận này thì trong lúc hỗn loạn cũng có thể giữ chắc ngai vị, chỉ là sau khi kết thúc, Mục Thư Yến sẽ vô cớ mang trên lưng cái danh bất hiếu, đây cũng là chuyệnkhông có cách nào khác.
Mục Thư Du cầm thư mà lo lắng không thôi, quyết định hồi Ngọc Phù một chuyến, ngoại trừ việc này rất quan trọng nàng khó lòng từ chối ra thì còn vì nàng cảm thấy nên cùng Tần Thừa Thích tách ra một thời gian cũng tốt, không chỉ có thể làm cho lòng nàng yên tĩnh lại một chút mà nàng cũng muốn biết sau này khi trở về Tần Thừa Thích sẽ có thái độ gì với nàng nữa.
“Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, hai ngày sau sẽ xuất phát.”
Người mang tin tức dập đầu lui ra, Mục Thư Du cho gọi Phan Vĩnh đến kể lại việc này.
“Thái phi, thuộc hạ triệu tập tất cả mọi người hộ tống ngài về Ngọc Phù.”
Mục Thư Du lắc đầu: “không thể, vì không thể khiến người khác hoài nghi nên takhông thể mang quá nhiều người, hơn nữa ngươi cũng phải ở lại.”
“Thái phi, người có thể dẫn theo ít, nhưng thuộc hạ nhất định phải tự mình hộ tống ngài.” Phan Vĩnh không đồng ý.
“Phan hiệu vệ, ngươi là người bên cạnh ta, ta cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi, lưu ngươi lại chỗ này là để che dấu tai mắt người khác và cũng là giữ lại một con đường lui, phụ hoàng bệnh nặng đến lúc đó nếu cần thiết dính dấp tới chuyện tân đế đăng cơ, sau khi ta trở về ngươi phái người đi theo sau đó ở bên ngoài cung thăm dò động tĩnh, một khi Ngọc Phù có biến cố gì an nguy của ta và Hoàng hậu cũng chỉ có thể dựa vào ngươi báo tin cho Ngọc thục nghi, đến lúc đó Hòa Hi sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn, trọng trách của ngươi so với bất luận kẻ nào đều quan trọng hơn hiểu chưa?”
Phan Vĩnh giờ mới hiểu được suy nghĩ của Mục Thư Du, vì vậy đáp: “Thuộc hạ nhất định không phụ sứ mạng!”
Sau đó Mục Thư Du lại kiếm cớ báo với người Triệu gia nói tâm tình nàng phiền muộn muốn đi ra ngoài du ngoạn mấy ngày rồi sẽ trở về, lúc này Triệu gia bởi vì bạc khôngcánh mà bay nên đang thật sự lọt vào khốn cảnh, mỗi một người đều sứt đầu mẻ trán nghĩ biện pháp tìm tung tích số bạc đó, mà nỗi lo lắng này cũng không trông cậy vào Mục Thư Du vị Thái phi này được, muốn đi ra ngoài cũng tốt, còn có thể tiết kiệmkhông ít chi phí về người và tiền tiêu hàng tháng, vì vậy cũng không quá để ý.
ngày nay khuyển tử ra ngoài, thần sau khi trở về sẽ lập tức phái người đi tìm.”
“Thế thì không cần, chờ thêm vài ngày trẫm lại triệu kiến, hiện tại cũng chưa có tâm tư.”
Bạch Hồng Tín thưa một tiếng rồi lui ra ngoài.
/88
|