- Bởi vì ta không quên được ngươi...
Bạch Sương Hoa đột nhiên giơ hai tay ôm lấy mặt Tần Lâm, châu lệ cuồn cuộn mà rơi, lẩm bẩm:
- Bởi vì ta không quên được! Không quên được! Nếu lúc trước chúng ta không gặp nhau thật là hay biết bao, ngươi vẫn làm quan triều đình, ta vẫn làm Bạch Liên giáo chủ, ai làm chuyện nấy…
Chỗ mềm nhất tận đáy lòng Tần Lâm đã bị chạm tới, hắn ngưng thần nhìn người ngọc trong lòng mình. Giáo chủ Ma giáo từng đánh đâu thắng đó hóa thành một nữ tử yếu đuối không nơi nương tựa. Đúng vậy, nếu như không có mình, nàng vẫn sẽ là vị giáo chủ Ma giáo uy phong lẫm lẫm anh khí bừng bừng, dẫn dắt đông đảo cao thủ hoành hành giang hồ.
Bây giờ nàng không chỉ mất đi chức giáo chủ, còn phá cửa ra giáo, chối bỏ tín ngưỡng trước kia, tất cả thuộc hạ và giáo chúng cũ đều phản bội thành thù, ngay cả đám tâm phúc thủ hạ Ngả Khổ Thiền và Tử Hàn Yên cũng vạch đất tuyệt giao. Mặc dù nàng thần công cái thế nhưng lại cô khổ lênh đênh một mình, đêm khuya phòng vắng khóc không biết bao nhiêu nước mắt.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Tần Lâm ôm Bạch Sương Hoa run rẩy vào trong lòng, ôm nàng thật chặt, không có dục niệm, chỉ có ấm áp.
Bạch Sương Hoa tựa sát vào lòng Tần Lâm hồi lâu, gò má nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm hắn, dường như muốn ghi nhớ vĩnh viễn khoảnh khắc ấm áp này. Rốt cục nàng cũng đẩy hắn ra:
- Được rồi, duyên chúng ta đã dứt từ đây, từ biệt nhau thôi…
- Không!
Tần Lâm giữ lại Bạch Sương Hoa đang muốn xoay người, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa đáng sợ nhất:
- Chậm đã! Nàng có muốn Bạch Liên giáo từ dưới đất được thấy mặt trời, nàng có muốn hoàn thành di chí các đời giáo chủ, có muốn thành lập thế giới Đại Quang Minh mà Vô Sinh Lão Mẫu đã nói không?
Toàn thân Bạch Sương Hoa run lên, như tin như không nhìn Tần Lâm, lại thấy trong mắt hắn vẻ hết sức kiên định, hoàn toàn không cho phép nghi ngờ.
Sở dĩ nàng muốn rời Tần Lâm mà đi cũng là vì mình đã phản bội giáo nghĩa, trong lòng cảm thấy thẹn. Dù sao giáo chủ đời trước đối xử với nàng giống như nàng đối xử với A Sa, cho dù là nàng dao động về tín ngưỡng giáo nghĩa, cho dù là đã có tình cảm rất sâu với Tần Lâm, nhưng ân nghĩa của giáo chủ đời trước thì không có cách nào quên được. Cho nên nàng tuyệt không cho phép mình có ái tình ràng buộc với Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, trừ phi hắn bằng lòng liên thủ khởi nghĩa cùng Bạch Liên giáo, mà khả năng này đã bị Tần Lâm bác bỏ.
Vậy mà Tần Lâm đột nhiên nói có thể làm cho Bạch Liên giáo trở lại dưới ánh mặt trời, thậm chí thành lập quang minh trên đất thiên quốc, cũng chính là xây dựng lại chính quyền long phượng Bạch Liên giáo.
- Ngươi, ngươi...
Sắc mặt lạnh như băng của Bạch Sương Hoa chợt vui mừng ra mặt, như Xuân về khắp chốn trăm hoa nở rộ:
- Ngươi đáp ứng liên thủ khởi sự với Thánh giáo sao?
- Không...
Tần Lâm lắc đầu một cái, nhưng rất nhanh lại cười lên, ghé vào bên tai Bạch Sương Hoa nói thật nhỏ:
- Nàng ngốc thật, chỉ biết khởi nghĩa…
Giáo chủ tỷ tỷ mở to hai mắt, dáng vẻ nghi hoặc không hiểu.
Tần Lâm cười lạnh hai tiếng:
- Nàng cảm thấy ta thật sự là trung thần của Chu Dực Quân sao?
Đôi mắt băng hỏa giao dung của Bạch Sương Hoa thình lình trợn to hết mức, trong nháy mắt mới hiểu tại sao đánh chết Tần Lâm cũng không chịu khởi sự. Nàng kinh ngạc nhìn Tần Lâm, hồi lâu mới nói:
- Tại sao ngươi nói cho ta biết?
Phù... Tần Lâm thở dài ra một hơi, cười hỏi ngược lại:
- Tại sao ta không thể nói cho nàng biết? Huống chi muốn xây dựng lại chính quyền long phượng, có rất nhiều cơ hội, bắt chước Cầu Nhiêm Khách hải ngoại lập triều, bây giờ không phải là có cơ hội sao? Miến Điện, hắc hắc!
Đã làm cho Bạch Sương Hoa thiệt thòi rất nhiều, cần gì lừa gạt nàng nữa. Đây là lần đầu tiên Tần Lâm nói ra miệng chuyện giấu kín trong lòng, nhưng hắn không hề hối hận.
Đối với hắn, chỉ là bất trung với một nhà một họ hoàng triều, còn nữa, Chu Dực Quân có tài đức gì có thể làm Tần Đốc Chủ của chúng ta thần phục y?
Rốt cục Bạch Sương Hoa đã hiểu rõ tâm ý của Tần Lâm, ngược lại khẩn trương tới mức tim đập thình thịch, nhìn hắn trân trối:
- Không cho ngươi gạt ta, hay là lấy Vô Sinh Lão Mẫu ra thề, tương lai trái lời sẽ lấy mạng ngươi!
- Quyết không phụ lòng!
Tần Lâm chém đinh chặt sắt nói ra bốn chữ.
Rốt cục Bạch Sương Hoa thở ra một hơi thật dài, cho dù là nàng thần công cái thế, hiện tại cũng cảm thấy thân thể thoát lực, mềm nhũn tựa vào trong ngực Tần Lâm.
Nụ cười đột Tần Lâm nhiên trở nên cổ quái, nguyên nhân không vì gì khác, thân thể kiều diễm của giáo chủ tỷ tỷ tựa vào người hắn như vậy quả thật vô cùng thoải mái.
Hắn chậm rãi ôm nàng lên giường, lấy gối kê đầu cho nàng, để nàng nằm xuống thật thoải mái, sau đó chống tai nhìn nàng.
Bạch Sương Hoa ám sát quân Miến Điện mấy ngày liên tiếp, đã sớm mệt mỏi, mới vừa rồi đấu tranh tư tưởng một phen càng thêm mệt mỏi tinh thần. Hiện tại có được kết quả hết sức vui mừng, lập tức tinh thần buông lỏng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
- Ngủ đi, ngủ đi!
Tần Lâm vốn đang có ý xấu, hiện tại không thể làm gì khác hơn là đắp chăn cho người ngọc, sau đó hắn cũng chui vào chăn, dỗ nàng từ từ ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Sương Hoa trong mộng tỉnh lại có hơi giật mình, mở mắt nhìn quanh thấy Tần Lâm đang ôm choàng lấy mình, lúc này mới nhớ ra đêm qua mình ngủ trên giường Tần Lâm.
Tên Tần Lâm này quả thật hành sự thành thật không khách sáo. Bạch Sương Hoa nằm trên giường, sắc mặt trắng trẻo giờ đây đỏ bừng, cắn một góc chăn cười si ngốc, không còn dáng vẻ uy phong của giáo chủ Ma giáo, chỉ còn lại nét e thẹn của nữ tử sau khi rơi vào lưới tình.
Thức rồi sao?
Tần Lâm giụi giụi mắt, đập vào mắt hắn là sắc mặt đỏ hồng của Bạch Sương Hoa, Bạch Liên giáo chủ cao ngạo tuyệt thế biến thành người bên gối, thỏa mãn trong lòng hắn là không cần nói.
Nam nhân mà, ai cũng vậy.
- Này, ngủ cả đêm rồi, có thể buông ta ra được chưa?
Bạch Sương Hoa oán hận mím môi, muốn làm ra vẻ tức giận, nhưng thế nào cũng lộ vẻ nũng nịu không che giấu được. Thật ra phía dưới có thứ gì đó cứng cứng rất không thành thật đâm vào đùi nàng, khiến cho nàng không được tự nhiên.
Chẳng những Tần Lâm không buông tay mà còn bóp ngực giáo chủ tỷ tỷ một cái, nở một nụ cười xấu xa:
- Không được, nếu muốn bản Đốc Chủ giúp Bạch Liên giáo các ngươi, vậy phải có ích lợi gì đó, ha ha…
Trời ơi, tên Tần Đốc Chủ này nghĩ toàn chuyện xấu...
Nằm mơ! Bạch Sương Hoa giận dỗi đẩy hắn một cái:
- Ta là vì ngươi đáp ứng tương trợ mới ở lại, hừ! Lại nói ở trên đường Xuyên Điền, ta còn cứu ngươi một lần!
Sở dĩ Bạch Sương Hoa muốn rời đi là vì cảm thấy xấu hổ đối với giáo chủ đời trước, thật ra trong lòng nàng vẫn rất thích Tần Lâm. Chỉ cần giải khai được tâm kết, nàng không còn xấu hổ như trước nữa.
Giang hồ nhi nữ, tự tại tùy tâm.
- Ha ha, đã biết rốt cục trong lòng của lão bà tỷ tỷ cũng có ta!
Bạch Sương Hoa đột nhiên giơ hai tay ôm lấy mặt Tần Lâm, châu lệ cuồn cuộn mà rơi, lẩm bẩm:
- Bởi vì ta không quên được! Không quên được! Nếu lúc trước chúng ta không gặp nhau thật là hay biết bao, ngươi vẫn làm quan triều đình, ta vẫn làm Bạch Liên giáo chủ, ai làm chuyện nấy…
Chỗ mềm nhất tận đáy lòng Tần Lâm đã bị chạm tới, hắn ngưng thần nhìn người ngọc trong lòng mình. Giáo chủ Ma giáo từng đánh đâu thắng đó hóa thành một nữ tử yếu đuối không nơi nương tựa. Đúng vậy, nếu như không có mình, nàng vẫn sẽ là vị giáo chủ Ma giáo uy phong lẫm lẫm anh khí bừng bừng, dẫn dắt đông đảo cao thủ hoành hành giang hồ.
Bây giờ nàng không chỉ mất đi chức giáo chủ, còn phá cửa ra giáo, chối bỏ tín ngưỡng trước kia, tất cả thuộc hạ và giáo chúng cũ đều phản bội thành thù, ngay cả đám tâm phúc thủ hạ Ngả Khổ Thiền và Tử Hàn Yên cũng vạch đất tuyệt giao. Mặc dù nàng thần công cái thế nhưng lại cô khổ lênh đênh một mình, đêm khuya phòng vắng khóc không biết bao nhiêu nước mắt.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Tần Lâm ôm Bạch Sương Hoa run rẩy vào trong lòng, ôm nàng thật chặt, không có dục niệm, chỉ có ấm áp.
Bạch Sương Hoa tựa sát vào lòng Tần Lâm hồi lâu, gò má nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm hắn, dường như muốn ghi nhớ vĩnh viễn khoảnh khắc ấm áp này. Rốt cục nàng cũng đẩy hắn ra:
- Được rồi, duyên chúng ta đã dứt từ đây, từ biệt nhau thôi…
- Không!
Tần Lâm giữ lại Bạch Sương Hoa đang muốn xoay người, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa đáng sợ nhất:
- Chậm đã! Nàng có muốn Bạch Liên giáo từ dưới đất được thấy mặt trời, nàng có muốn hoàn thành di chí các đời giáo chủ, có muốn thành lập thế giới Đại Quang Minh mà Vô Sinh Lão Mẫu đã nói không?
Toàn thân Bạch Sương Hoa run lên, như tin như không nhìn Tần Lâm, lại thấy trong mắt hắn vẻ hết sức kiên định, hoàn toàn không cho phép nghi ngờ.
Sở dĩ nàng muốn rời Tần Lâm mà đi cũng là vì mình đã phản bội giáo nghĩa, trong lòng cảm thấy thẹn. Dù sao giáo chủ đời trước đối xử với nàng giống như nàng đối xử với A Sa, cho dù là nàng dao động về tín ngưỡng giáo nghĩa, cho dù là đã có tình cảm rất sâu với Tần Lâm, nhưng ân nghĩa của giáo chủ đời trước thì không có cách nào quên được. Cho nên nàng tuyệt không cho phép mình có ái tình ràng buộc với Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, trừ phi hắn bằng lòng liên thủ khởi nghĩa cùng Bạch Liên giáo, mà khả năng này đã bị Tần Lâm bác bỏ.
Vậy mà Tần Lâm đột nhiên nói có thể làm cho Bạch Liên giáo trở lại dưới ánh mặt trời, thậm chí thành lập quang minh trên đất thiên quốc, cũng chính là xây dựng lại chính quyền long phượng Bạch Liên giáo.
- Ngươi, ngươi...
Sắc mặt lạnh như băng của Bạch Sương Hoa chợt vui mừng ra mặt, như Xuân về khắp chốn trăm hoa nở rộ:
- Ngươi đáp ứng liên thủ khởi sự với Thánh giáo sao?
- Không...
Tần Lâm lắc đầu một cái, nhưng rất nhanh lại cười lên, ghé vào bên tai Bạch Sương Hoa nói thật nhỏ:
- Nàng ngốc thật, chỉ biết khởi nghĩa…
Giáo chủ tỷ tỷ mở to hai mắt, dáng vẻ nghi hoặc không hiểu.
Tần Lâm cười lạnh hai tiếng:
- Nàng cảm thấy ta thật sự là trung thần của Chu Dực Quân sao?
Đôi mắt băng hỏa giao dung của Bạch Sương Hoa thình lình trợn to hết mức, trong nháy mắt mới hiểu tại sao đánh chết Tần Lâm cũng không chịu khởi sự. Nàng kinh ngạc nhìn Tần Lâm, hồi lâu mới nói:
- Tại sao ngươi nói cho ta biết?
Phù... Tần Lâm thở dài ra một hơi, cười hỏi ngược lại:
- Tại sao ta không thể nói cho nàng biết? Huống chi muốn xây dựng lại chính quyền long phượng, có rất nhiều cơ hội, bắt chước Cầu Nhiêm Khách hải ngoại lập triều, bây giờ không phải là có cơ hội sao? Miến Điện, hắc hắc!
Đã làm cho Bạch Sương Hoa thiệt thòi rất nhiều, cần gì lừa gạt nàng nữa. Đây là lần đầu tiên Tần Lâm nói ra miệng chuyện giấu kín trong lòng, nhưng hắn không hề hối hận.
Đối với hắn, chỉ là bất trung với một nhà một họ hoàng triều, còn nữa, Chu Dực Quân có tài đức gì có thể làm Tần Đốc Chủ của chúng ta thần phục y?
Rốt cục Bạch Sương Hoa đã hiểu rõ tâm ý của Tần Lâm, ngược lại khẩn trương tới mức tim đập thình thịch, nhìn hắn trân trối:
- Không cho ngươi gạt ta, hay là lấy Vô Sinh Lão Mẫu ra thề, tương lai trái lời sẽ lấy mạng ngươi!
- Quyết không phụ lòng!
Tần Lâm chém đinh chặt sắt nói ra bốn chữ.
Rốt cục Bạch Sương Hoa thở ra một hơi thật dài, cho dù là nàng thần công cái thế, hiện tại cũng cảm thấy thân thể thoát lực, mềm nhũn tựa vào trong ngực Tần Lâm.
Nụ cười đột Tần Lâm nhiên trở nên cổ quái, nguyên nhân không vì gì khác, thân thể kiều diễm của giáo chủ tỷ tỷ tựa vào người hắn như vậy quả thật vô cùng thoải mái.
Hắn chậm rãi ôm nàng lên giường, lấy gối kê đầu cho nàng, để nàng nằm xuống thật thoải mái, sau đó chống tai nhìn nàng.
Bạch Sương Hoa ám sát quân Miến Điện mấy ngày liên tiếp, đã sớm mệt mỏi, mới vừa rồi đấu tranh tư tưởng một phen càng thêm mệt mỏi tinh thần. Hiện tại có được kết quả hết sức vui mừng, lập tức tinh thần buông lỏng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
- Ngủ đi, ngủ đi!
Tần Lâm vốn đang có ý xấu, hiện tại không thể làm gì khác hơn là đắp chăn cho người ngọc, sau đó hắn cũng chui vào chăn, dỗ nàng từ từ ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Sương Hoa trong mộng tỉnh lại có hơi giật mình, mở mắt nhìn quanh thấy Tần Lâm đang ôm choàng lấy mình, lúc này mới nhớ ra đêm qua mình ngủ trên giường Tần Lâm.
Tên Tần Lâm này quả thật hành sự thành thật không khách sáo. Bạch Sương Hoa nằm trên giường, sắc mặt trắng trẻo giờ đây đỏ bừng, cắn một góc chăn cười si ngốc, không còn dáng vẻ uy phong của giáo chủ Ma giáo, chỉ còn lại nét e thẹn của nữ tử sau khi rơi vào lưới tình.
Thức rồi sao?
Tần Lâm giụi giụi mắt, đập vào mắt hắn là sắc mặt đỏ hồng của Bạch Sương Hoa, Bạch Liên giáo chủ cao ngạo tuyệt thế biến thành người bên gối, thỏa mãn trong lòng hắn là không cần nói.
Nam nhân mà, ai cũng vậy.
- Này, ngủ cả đêm rồi, có thể buông ta ra được chưa?
Bạch Sương Hoa oán hận mím môi, muốn làm ra vẻ tức giận, nhưng thế nào cũng lộ vẻ nũng nịu không che giấu được. Thật ra phía dưới có thứ gì đó cứng cứng rất không thành thật đâm vào đùi nàng, khiến cho nàng không được tự nhiên.
Chẳng những Tần Lâm không buông tay mà còn bóp ngực giáo chủ tỷ tỷ một cái, nở một nụ cười xấu xa:
- Không được, nếu muốn bản Đốc Chủ giúp Bạch Liên giáo các ngươi, vậy phải có ích lợi gì đó, ha ha…
Trời ơi, tên Tần Đốc Chủ này nghĩ toàn chuyện xấu...
Nằm mơ! Bạch Sương Hoa giận dỗi đẩy hắn một cái:
- Ta là vì ngươi đáp ứng tương trợ mới ở lại, hừ! Lại nói ở trên đường Xuyên Điền, ta còn cứu ngươi một lần!
Sở dĩ Bạch Sương Hoa muốn rời đi là vì cảm thấy xấu hổ đối với giáo chủ đời trước, thật ra trong lòng nàng vẫn rất thích Tần Lâm. Chỉ cần giải khai được tâm kết, nàng không còn xấu hổ như trước nữa.
Giang hồ nhi nữ, tự tại tùy tâm.
- Ha ha, đã biết rốt cục trong lòng của lão bà tỷ tỷ cũng có ta!
/1145
|