- A, Lạc Đô Đốc giản tại đế tâm, được bệ hạ vô cùng tin tưởng!
Tần Lâm ngoài cười mà trong không cười nhìn đối phương.
Trong lòng Lạc Tư Cung chỉ muốn thóa mạ một trận, Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, nắm giữ cơ quan đặc vụ hùng mạnh nhất triều Đại Minh, lại không biết chuyện này sao? Hai vị Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền vô cùng lợi hại, chỉ sợ mật chỉ bệ hạ còn chưa nhét vào tay Lạc Tư Cung, bọn họ đã gởi tin tức từ kinh sư tới Tần Đốc Chủ ở Vân Nam.
Thời gian trước chẳng qua là cảm thấy Tần Lâm đốc quân tác chiến ở tiền tuyến, không rảnh trở về Côn Minh, Lạc Tư Cung mới bỏ qua hắn, một mình đi phá án, nhưng cũng không trông cậy có thể gạt được Tần Lâm từ đầu tới đuôi.
Từ khi giặc Oa bị dẹp yên, Yêm Đáp Hãn phong cống, Đại Minh thái bình đã lâu, có không khí tứ hải không đao binh, thiên hạ yên vui. Mà kẻ khai cục cho triều Vạn Lịch trung hung đương nhiên là cố Giang Lăng Thủ Phụ Trương Cư Chính.
Dĩ nhiên vào thời Trương Cư Chính, hai cha con Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý cũng từng gây hấn, bất quá kẻ xui xẻo là các Thổ Ty Mạnh Dưỡng, Mộc Bang, không hề có châu huyện của Đại Minh rơi vào tay địch. Đối với triều đình đó bất quá chỉ là tranh chấp giữa phiên thuộc với nhau, mà theo sĩ thân và dân chúng phổ thông, chuyện này cũng không có gì lớn.
Trương Cư Chính chết đi, Vạn Lịch nắm triều chính, Mãng Ứng Lý đột ngột xâm lăng. Mười vạn đại quân đánh thẳng vào Vân Nam, có khí thế cắt hết một nửa Vân Nam. Hơn nữa dọc đường đốt giết cướp sát, đại khai sát giới ở Thi Điện, dân chúng bị tàn sát lên tới hàng vạn, Tri Huyện tự vận đền nợ nước, đây chính là thảm án trước đó chưa từng có.
Trước đó chỉ biết là Mãng Ứng Lý xua quân tiến nhanh, cũng không rõ ràng lắm tình hình thảm án cụ thể, Đợi đến khi quan phủ Vân Nam tấu báo tình huống lên kinh sư, nhất thời cả trong ngoài triều chấn động, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân giống như bị hai tát tai thật mạnh vào mặt đau rát.
Cho dù là bậc đế vương ngu ngốc vô năng thế nào đi nữa, quốc gia dân chúng mình bị ngoại địch tàn sát bừa bãi cũng sẽ nổi giận xung thiên. Huống chi Vạn Lịch tư chất trung bình, hơn nữa trải qua đệ nhất danh tướng Đại Minh Trương Cư Chính dạy dỗ, vẫn còn hơn xa những đế vương kém cỏi bất tài.
Vì vậy Vạn Lịch phát ra mật chỉ phái Lạc Tư Cung đến Vân Nam, để cho y và Tần Lâm phối hợp, phụ trách điều tra bắt giữ đám phạm quan trong chuyện này. Sau đó Tần Lâm còn phải ở lại Vân Nam xử lý chuyện sau chiến sự, Lạc Tư Cung áp giải phạm nhân vào kinh sư chiếu ngục.
Nhưng Lạc Tư Cung tha thiết lập công, một mình làm việc ở Côn Minh, rốt cục gặp phải Bạch Liên giáo hết hồn hết vía một phen, lúc này mới gặp gỡ Tần Lâm.
- Tần Đốc Chủ, chỉ ý bệ hạ cũng không phải là chỉ riêng cho ta.
Lạc Tư Cung cũng ngoài cười mà trong không cười nhìn Tần Lâm:
- Chỉ ý viết rất rõ ràng, chuyện tra rõ vụ án, tập nã phạm quan do Đốc Chủ ngài làm chủ, hạ quan chẳng qua chỉ phối hợp làm việc. Bởi vì Đốc Chủ ở tiền tuyến bận rộn quân vụ, hạ quan mới đánh tiền trạm trước ở chỗ này thay Đốc Chủ, cụ thể phải làm sao bây giờ, còn phải xin ngài quyết định.
Giỏi cho Lạc Tư Cung cũng không phải là đèn cạn khô dầu, lúc này hai người đang nhìn nhau, tối thiểu không ai làm gì được đối phương.
Cả hai đều là hồ ly tinh.
Làm sao Tần Lâm không muốn tập nã phạm quan chịu trách nhiệm đối với thảm án Thi Điện!? Bên trong bên ngoài thành Thi Điện có tới hàng tử thi vạn, dân chúng vô tội chết đi, cố nhiên Mãng Ứng Lý là đầu sỏ tội ác, nhưng đồng thời những quan viên ăn trên ngồi trốc, không tận tụy với chức trách, không coi tính mạng dân chúng ra gì cũng không thể tha tội.
Nhưng mọi việc phải phân ra nặng nhẹ chậm gấp, lúc Tần Lâm đến Vân Nam, chuyện đánh bại quân Miến Điện, đuổi quân xâm lược ra quốc cảnh là trọng yếu nhất. Cố nhiên phải chỉnh trị quan trường Vân Nam, để cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng không thể làm quá thẳng tay. Nếu không quan trường sợ hãi, các cấp quan viên nhất định nghĩ hết biện pháp lủi trốn, đến lúc đó ai ai cũng thoái thác trách nhiệm, biết lấy ai thu gom lương thảo, ai điều tập dân phu, ai chuyển vận quân nhu?
Còn nữa, Tần Lâm sẽ bị chìm trong đống đổ nát Côn Minh này, lúc nào mới có thể đi tiền tuyến đốc chiến?
Cho nên hắn dựa theo kế sách Trương Tử Huyên bày ra, cũng sử dụng pháp môn giương cung không bắn tên, trước hết lấy Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ và Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm làm ra vẻ, sau đó cũng không làm khó quan trường Vân Nam nữa.
Chỉ bất quá Khâm Sai đại thần khác giương cung không bắn tên là vì muốn ăn hối lộ, hắn lại là buộc các quan viên hết sức chi ứng cho tiền tuyến. Không phải là ngươi chột dạ sao, ta khoan động tới ngươi, để ngươi ở lại chức cũ, kế tiếp làm thế nào ra sức chuộc tội vậy phải trông vào ngươi.
Quả nhiên ngoại trừ Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán một mực không chịu ngoan ngoãn phối hợp, còn lại các cấp quan viên từ Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ trở xuống đều vô cùng phối hợp. Biết rằng trước đó mình có chỗ không ổn, Tần Đốc Chủ sẽ rất dễ dàng nắm được sơ hở, vì vậy ai nấy chuyên cần ra sức, không dám ăn bớt chút nào trong cung ứng hậu cần.
Binh mã chưa động lương thảo đi trước, cung cấp hậu cần là quan trọng nhất, lần này Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long đánh giặc hết sức thoải mái khoái chí. Cả hai đều nói nếu không phải là Tần Đốc Soái trấn giữ, hậu cần tiếp liệu đầy đủ, ngàn vạn lần không thể nào thuận lợi như vậy được.
Cho tới bây giờ chiến huống tiền tuyến là rất tốt, sau khi Mãng Ứng Lý đại bại thua thiệt bị trục xuất khỏi quốc cảnh, Tư Vong Ưu đoạt lại cố địa Mạnh Dưỡng, các Thổ Ty thề hết sức tương trợ, Ngũ Phong hải thương lên bờ ở vịnh Xiêm La, các phiên thuộc quốc cũng đem binh tấn công Mãng Ứng Lý, chiến tranh có thể nói đại cục đã định, Tần Lâm mới có thể tranh thủ từ tiền tuyến trở lại Côn Minh, thu thập từng tên y quan cầm thú gieo họa cho dân chúng kia.
Dĩ nhiên, trước lúc này gặp mặt các vị thủ lĩnh Bạch Liên giáo một lần, nói chút chuyện về tình huống Miến Điện cũng là thuận tiện. Không ngờ Lạc Tư Cung bất ngờ xuất hiện, đưa tới một cuộc xung đột.
- Lão huynh, ngươi tới đây thật là đúng dịp.
Tần Lâm cười khổ nhìn Lạc Tư Cung lắc đầu một cái:
- Bản đốc phụng chỉ đốc sư, có đến đây cũng không sao, nhưng Lạc Đô Đốc ngài là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty lại đột nhiên xuất hiện ở Côn Minh, chỉ sợ sẽ có không ít người mơ tưởng viễn vông.
Lạc Tư Cung mặt liền biến sắc, cũng không kịp quan tâm quá nhiều, nhìn Tần Lâm chắp tay vái vái:
- Xin Tần Đốc Soái đại nhân đại lượng, bao dung, bao dung, đạo mật chỉ này là Hoàng thượng giao cho hai người chúng ta, Lạc mỗ nguyện đồng tâm hiệp lực với Đốc Soái.
Tần Lâm và Lạc Tư Cung đồng tâm hiệp lực, vậy thì hoàn toàn không cần thiết, nhưng trừng trị những quan viên ngu ngốc vô sỉ kia chính là mong muốn của Tần Lâm.
Tần Lâm híp mắt, nghĩ ngợi nói:
- Có lẽ không còn kịp rồi, nếu như đối phương đủ thông minh... Ta thả Cao Minh Khiêm ra muốn dẫn dụ người ở sau lưng lão, bất quá vừa tới Côn Minh, còn chưa kịp trông chừng tên ngu xuẩn kia...
-----------
Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm, không, phải nói tiền nhiệm Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm, giờ phút này đang ở trong phủ Nhiêu Nhân Khản. Tuần Phủ Nhiêu Đại lão gia và Tuần Án Tô Tán đều ở đây, sắc mặt ba người hết sức khó coi.
Cao Minh Khiêm một thân áo vải, vẻ mặt vô cùng tiều tụy. Vốn tính lão hay tự cho mình là thanh cao, tóc râu đều sửa sang thật chỉnh tề, nhưng lúc này đầu tóc rối bù nhét dưới khăn, râu ria cũng mọc ra lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tia máu.
- Nhiêu Đại lão gia, Tô lão gia, cứu hạ quan với!
Cao Minh Khiêm khổ sở cầu khẩn:
- Ngày hôm qua tùy tùng ta đã phát giác có cái gì không đúng... Mới vừa rồi, mới vừa rồi kẻ đánh nhau bên Kim Mã Bích Kê phường kia chính là Lạc Tư Cung từ kinh sư tới!
Thông thường mà nói, quan văn xuất thân chính đồ cũng không quá sợ hãi Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ, nhưng lỡ phạm tội thì lại khác. Cho dù là Cao Minh Khiêm ngu ngốc tới mức nào cũng có thể dùng đầu gối suy đoán ra, vị Lạc Tư Cung Lạc Đô Đốc kia tới đây là vì ai.
Nhiêu Nhân Khản vốn béo tròn như quả cầu da, lúc này cũng gầy gò không ít, trở nên như một người mập thông thường. Bởi vì ‘Bị buộc giảm cân’, thịt trên gương mặt lỏng xuống, trừ có vẻ già đi ra còn đặc biệt âm trầm.
- Ôi, Cao tiên sinh cần gì như vậy…
Nhiêu Nhân Khản lắc đầu một cái, cười khổ nói:
- Hiện tại chúng ta là Bồ Tát đất qua sông bản thân khó bảo toàn, lại nói lão huynh ngươi phạm phải kỵ húy, vị ở kinh sư nhất định không chịu tha cho, hai ta làm thế nào có thể cứu được lão?
Tô Tán vốn đã gầy, đôi tay xương xẩu nhẹ nhàng vuốt ve nắp chén trà, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Cao tiền bối, lão yên lòng đi một chuyến, Nhiêu tiên sinh và bản quan sẽ chiếu cố nhà lão, bảo đảm cho tẩu tẩu và điệt nhi nửa đời sau không lo, tiền bối cũng không còn gì ràng buộc nữa.
Cao Minh Khiêm ngẩn ra, sắc mặt trở nên xám như tro tàn. Yên lòng đi một chuyến cũng không phải là chỉ đi chiếu ngục kinh sư, mà là đi xuống đất, nếu không Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng không cam kết chiếu cố người nhà lão.
Nếu như là những người khác, đến bước này hơn phân nửa cũng đáp ứng, dù sao mình không thể sống được nữa. Nhưng Cao Minh Khiêm lại khác, lão là kẻ nhát gan, nói cách khác lòng cầu sinh của lão mạnh hơn người khác, muốn chết đã sớm chết rồi, giãy giụa đến bây giờ cũng là trong lòng vẫn còn một chút cầu may.
Bởi vì sợ hãi, mặt của Cao Minh Khiêm trở nên co rút vặn vẹo.
Chợt lão cắn răng, từ trên ghế đứng lên, đe dọa nhìn Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán, rít giọng nói:
- Nhiêu Đại lão gia, Tô lão gia, Cao mỗ làm việc theo đúng phương lược của các ngươi, hôm nay triều đình truy cứu, hai vị tiên sinh còn có thể đặt thân ngoài chuyện này sao?
Nhiêu Nhân Khản vỗ mạnh một cái thật mạnh, gằn giọng nói:
- Cao Minh Khiêm, lão nói nhăng gì đó? Nếu không phải là lão từ Vĩnh Xương báo lên rằng quân Miến Điện chỉ quấy rầy ở biên cảnh, châu huyện trong nước bảo đảm vạn vô nhất thất, bản quan há đâu làm việc như vậy?
Tô Tán đưa mắt ra hiệu cho Nhiêu Nhân Khản, sau đó khoát khoát tay với Cao Minh Khiêm đang muốn gân cổ lên tranh cãi:
- Thôi, nói những chuyện này có ích gì? Lão làm Tri Phủ cũng thật hồ đồ, giao hết tất cả văn thư cho Thông Phán Lý Kiến Trung xử trí, bây giờ nhất định đã rơi vào trong tay Tần Lâm, chúng ta còn có gì để nói?
- Cũng, cũng không có rơi vào trong tay Lý Kiến Trung, đã bị ta trộm trở lại.
Cao Minh Khiêm đỏ mặt nhỏ giọng nói, rốt cục thảy ra lá bài tẩy của mình, lại quỳ xuống dập đầu với hai vị lão gia. Vì sống tiếp, lão không cần mặt mũi gì nữa:
- Nhiêu Đại nhân, Tô Đại nhân cứu mạng!
Cái gì, bị lão trộm trở lại rồi sao? Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán nhìn nhau, trong mắt của hai người nửa là vui mừng nửa là sợ hãi...
-----------
Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung giằng co cùng chúng thủ lĩnh Ma giáo ở Kim Mã Bích Kê phường, Tần Lâm kịp thời chạy tới thi triển thần công đánh lui giáo chủ Ma giáo, cao thủ Ma giáo bỏ chạy ngay sau đó.
Lại qua thời gian một nén nhang, quan binh tuần phòng doanh Côn Minh mới vác đại đao trường mâu, cung tên điểu thương ung dung tới. Ai nấy đội khôi mặc giáp nai nịt tề chỉnh, còn dùng ngựa kéo hai khẩu pháo Bồ Đào Nha cỡ nhỏ. Nghe nói các cao thủ Ma giáo kéo tới tập kích, bọn họ không dám không chuẩn bị mười phần cẩn thận.
Lạc Tư Cung không thể làm gì khác hơn là cười khổ, cố nhiên là quan binh cẩn thận không sai, nhưng chờ bọn họ tới, người Ma giáo đã chạy mất không biết đi đâu, chẳng lẽ người ta ở lại uống trà chờ các ngươi mang pháo tới bắn?!
Tần Lâm ngược lại không có vấn đề, hắn hẹn với Bạch Liên giáo gặp mặt xong, dĩ nhiên không hy vọng quân tới quá nhanh, hơn nữa từ trước tới nay cũng không trông cậy vào bọn họ có thể có được tác dụng gì. Nếu như quân đội có thể đối phó Ma giáo, vậy cũng không cần Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ làm gì nữa.
Tọa doanh quan đầu đầy mồ hôi dập đầu xin tội, Tần Lâm không làm khó y, theo quân Miến Điện bị trục xuất ra cảnh ngoại, Côn Minh là thủ phủ Vân Nam sâu trong nội địa, đề phòng có hơi lỏng lẻo là khó tránh khỏi.
Lạc Tư Cung bất âm bất dương phát tác đôi câu, tọa doanh quan kia nghe nói là Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Đô Đốc, sợ tới mức suýt chút nữa ngất đi.
Bất quá Lạc Tư Cung cũng không có tâm trạng gây phiền phức cho tọa doanh quan, phiền phức của chính y đã rất lớn. Y nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, hai người đi sang bên cạnh.
Lúc này thái độ Lạc Tư Cung xuống nước thấy rõ:
- Là Lạc mỗ làm việc không cẩn thận, liên lụy Tần Đốc Chủ cũng phải lộ mặt. Tin Đốc Chủ và hạ quan tới Côn Minh đã bị kẻ có lòng biết được, kế hay trước mắt không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường, lùng bắt đám phạm quan kia.
- Lạc Đô Đốc ở Côn Minh dò xét mấy ngày qua, hẳn đã có manh mối rồi chứ?
Tần Lâm khẽ nhướng mày hỏi.
Lạc Tư Cung cũng không giấu giếm, nói một hơi ra ba cái tên: Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán, Cao Minh Khiêm.
Tần Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Không sai, Cao Minh Khiêm chịu trách nhiệm trực tiếp trong chuyện Thi Điện thất thủ, bản đốc để lão ở bên ngoài vốn định dẫn dụ hai tên Nhiêu, Tô. Nhưng hai ta đã lộ mặt ở Côn Minh, cần phải đề phòng đối phương chó cùng cắn càn, cũng chỉ có thể bắt Cao Minh Khiêm trước.
Nhiêu Nhân Khản thân là Tuần Phủ Vân Nam, Phó Đô Ngự Sử, Tô Tán là Tuần Án Ngự Sử, hai người quyền cao chức trọng, cho dù Tần Lâm là Khâm Sai đại thần cũng không thể dễ dàng động tới hai người bọn họ dưới tình huống không có chứng cớ, cho nên chỉ có thể hạ thủ Cao Minh Khiêm trước.
- Đốc Chủ cao minh!
Lạc Tư Cung cười khanh khách giơ ngón tay cái lên, bất kể đấu đá với Tần Lâm thế nào, trong vụ án này hai người cũng phải phối hợp với nhau.
Tranh chấp trong triều, đấu đá trong quan trường, từ trước tới nay không phải là địch chính là bạn.
Tần Lâm ngoài cười mà trong không cười nhìn đối phương.
Trong lòng Lạc Tư Cung chỉ muốn thóa mạ một trận, Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, nắm giữ cơ quan đặc vụ hùng mạnh nhất triều Đại Minh, lại không biết chuyện này sao? Hai vị Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền vô cùng lợi hại, chỉ sợ mật chỉ bệ hạ còn chưa nhét vào tay Lạc Tư Cung, bọn họ đã gởi tin tức từ kinh sư tới Tần Đốc Chủ ở Vân Nam.
Thời gian trước chẳng qua là cảm thấy Tần Lâm đốc quân tác chiến ở tiền tuyến, không rảnh trở về Côn Minh, Lạc Tư Cung mới bỏ qua hắn, một mình đi phá án, nhưng cũng không trông cậy có thể gạt được Tần Lâm từ đầu tới đuôi.
Từ khi giặc Oa bị dẹp yên, Yêm Đáp Hãn phong cống, Đại Minh thái bình đã lâu, có không khí tứ hải không đao binh, thiên hạ yên vui. Mà kẻ khai cục cho triều Vạn Lịch trung hung đương nhiên là cố Giang Lăng Thủ Phụ Trương Cư Chính.
Dĩ nhiên vào thời Trương Cư Chính, hai cha con Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý cũng từng gây hấn, bất quá kẻ xui xẻo là các Thổ Ty Mạnh Dưỡng, Mộc Bang, không hề có châu huyện của Đại Minh rơi vào tay địch. Đối với triều đình đó bất quá chỉ là tranh chấp giữa phiên thuộc với nhau, mà theo sĩ thân và dân chúng phổ thông, chuyện này cũng không có gì lớn.
Trương Cư Chính chết đi, Vạn Lịch nắm triều chính, Mãng Ứng Lý đột ngột xâm lăng. Mười vạn đại quân đánh thẳng vào Vân Nam, có khí thế cắt hết một nửa Vân Nam. Hơn nữa dọc đường đốt giết cướp sát, đại khai sát giới ở Thi Điện, dân chúng bị tàn sát lên tới hàng vạn, Tri Huyện tự vận đền nợ nước, đây chính là thảm án trước đó chưa từng có.
Trước đó chỉ biết là Mãng Ứng Lý xua quân tiến nhanh, cũng không rõ ràng lắm tình hình thảm án cụ thể, Đợi đến khi quan phủ Vân Nam tấu báo tình huống lên kinh sư, nhất thời cả trong ngoài triều chấn động, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân giống như bị hai tát tai thật mạnh vào mặt đau rát.
Cho dù là bậc đế vương ngu ngốc vô năng thế nào đi nữa, quốc gia dân chúng mình bị ngoại địch tàn sát bừa bãi cũng sẽ nổi giận xung thiên. Huống chi Vạn Lịch tư chất trung bình, hơn nữa trải qua đệ nhất danh tướng Đại Minh Trương Cư Chính dạy dỗ, vẫn còn hơn xa những đế vương kém cỏi bất tài.
Vì vậy Vạn Lịch phát ra mật chỉ phái Lạc Tư Cung đến Vân Nam, để cho y và Tần Lâm phối hợp, phụ trách điều tra bắt giữ đám phạm quan trong chuyện này. Sau đó Tần Lâm còn phải ở lại Vân Nam xử lý chuyện sau chiến sự, Lạc Tư Cung áp giải phạm nhân vào kinh sư chiếu ngục.
Nhưng Lạc Tư Cung tha thiết lập công, một mình làm việc ở Côn Minh, rốt cục gặp phải Bạch Liên giáo hết hồn hết vía một phen, lúc này mới gặp gỡ Tần Lâm.
- Tần Đốc Chủ, chỉ ý bệ hạ cũng không phải là chỉ riêng cho ta.
Lạc Tư Cung cũng ngoài cười mà trong không cười nhìn Tần Lâm:
- Chỉ ý viết rất rõ ràng, chuyện tra rõ vụ án, tập nã phạm quan do Đốc Chủ ngài làm chủ, hạ quan chẳng qua chỉ phối hợp làm việc. Bởi vì Đốc Chủ ở tiền tuyến bận rộn quân vụ, hạ quan mới đánh tiền trạm trước ở chỗ này thay Đốc Chủ, cụ thể phải làm sao bây giờ, còn phải xin ngài quyết định.
Giỏi cho Lạc Tư Cung cũng không phải là đèn cạn khô dầu, lúc này hai người đang nhìn nhau, tối thiểu không ai làm gì được đối phương.
Cả hai đều là hồ ly tinh.
Làm sao Tần Lâm không muốn tập nã phạm quan chịu trách nhiệm đối với thảm án Thi Điện!? Bên trong bên ngoài thành Thi Điện có tới hàng tử thi vạn, dân chúng vô tội chết đi, cố nhiên Mãng Ứng Lý là đầu sỏ tội ác, nhưng đồng thời những quan viên ăn trên ngồi trốc, không tận tụy với chức trách, không coi tính mạng dân chúng ra gì cũng không thể tha tội.
Nhưng mọi việc phải phân ra nặng nhẹ chậm gấp, lúc Tần Lâm đến Vân Nam, chuyện đánh bại quân Miến Điện, đuổi quân xâm lược ra quốc cảnh là trọng yếu nhất. Cố nhiên phải chỉnh trị quan trường Vân Nam, để cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng không thể làm quá thẳng tay. Nếu không quan trường sợ hãi, các cấp quan viên nhất định nghĩ hết biện pháp lủi trốn, đến lúc đó ai ai cũng thoái thác trách nhiệm, biết lấy ai thu gom lương thảo, ai điều tập dân phu, ai chuyển vận quân nhu?
Còn nữa, Tần Lâm sẽ bị chìm trong đống đổ nát Côn Minh này, lúc nào mới có thể đi tiền tuyến đốc chiến?
Cho nên hắn dựa theo kế sách Trương Tử Huyên bày ra, cũng sử dụng pháp môn giương cung không bắn tên, trước hết lấy Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ và Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm làm ra vẻ, sau đó cũng không làm khó quan trường Vân Nam nữa.
Chỉ bất quá Khâm Sai đại thần khác giương cung không bắn tên là vì muốn ăn hối lộ, hắn lại là buộc các quan viên hết sức chi ứng cho tiền tuyến. Không phải là ngươi chột dạ sao, ta khoan động tới ngươi, để ngươi ở lại chức cũ, kế tiếp làm thế nào ra sức chuộc tội vậy phải trông vào ngươi.
Quả nhiên ngoại trừ Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán một mực không chịu ngoan ngoãn phối hợp, còn lại các cấp quan viên từ Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ trở xuống đều vô cùng phối hợp. Biết rằng trước đó mình có chỗ không ổn, Tần Đốc Chủ sẽ rất dễ dàng nắm được sơ hở, vì vậy ai nấy chuyên cần ra sức, không dám ăn bớt chút nào trong cung ứng hậu cần.
Binh mã chưa động lương thảo đi trước, cung cấp hậu cần là quan trọng nhất, lần này Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long đánh giặc hết sức thoải mái khoái chí. Cả hai đều nói nếu không phải là Tần Đốc Soái trấn giữ, hậu cần tiếp liệu đầy đủ, ngàn vạn lần không thể nào thuận lợi như vậy được.
Cho tới bây giờ chiến huống tiền tuyến là rất tốt, sau khi Mãng Ứng Lý đại bại thua thiệt bị trục xuất khỏi quốc cảnh, Tư Vong Ưu đoạt lại cố địa Mạnh Dưỡng, các Thổ Ty thề hết sức tương trợ, Ngũ Phong hải thương lên bờ ở vịnh Xiêm La, các phiên thuộc quốc cũng đem binh tấn công Mãng Ứng Lý, chiến tranh có thể nói đại cục đã định, Tần Lâm mới có thể tranh thủ từ tiền tuyến trở lại Côn Minh, thu thập từng tên y quan cầm thú gieo họa cho dân chúng kia.
Dĩ nhiên, trước lúc này gặp mặt các vị thủ lĩnh Bạch Liên giáo một lần, nói chút chuyện về tình huống Miến Điện cũng là thuận tiện. Không ngờ Lạc Tư Cung bất ngờ xuất hiện, đưa tới một cuộc xung đột.
- Lão huynh, ngươi tới đây thật là đúng dịp.
Tần Lâm cười khổ nhìn Lạc Tư Cung lắc đầu một cái:
- Bản đốc phụng chỉ đốc sư, có đến đây cũng không sao, nhưng Lạc Đô Đốc ngài là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty lại đột nhiên xuất hiện ở Côn Minh, chỉ sợ sẽ có không ít người mơ tưởng viễn vông.
Lạc Tư Cung mặt liền biến sắc, cũng không kịp quan tâm quá nhiều, nhìn Tần Lâm chắp tay vái vái:
- Xin Tần Đốc Soái đại nhân đại lượng, bao dung, bao dung, đạo mật chỉ này là Hoàng thượng giao cho hai người chúng ta, Lạc mỗ nguyện đồng tâm hiệp lực với Đốc Soái.
Tần Lâm và Lạc Tư Cung đồng tâm hiệp lực, vậy thì hoàn toàn không cần thiết, nhưng trừng trị những quan viên ngu ngốc vô sỉ kia chính là mong muốn của Tần Lâm.
Tần Lâm híp mắt, nghĩ ngợi nói:
- Có lẽ không còn kịp rồi, nếu như đối phương đủ thông minh... Ta thả Cao Minh Khiêm ra muốn dẫn dụ người ở sau lưng lão, bất quá vừa tới Côn Minh, còn chưa kịp trông chừng tên ngu xuẩn kia...
-----------
Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm, không, phải nói tiền nhiệm Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm, giờ phút này đang ở trong phủ Nhiêu Nhân Khản. Tuần Phủ Nhiêu Đại lão gia và Tuần Án Tô Tán đều ở đây, sắc mặt ba người hết sức khó coi.
Cao Minh Khiêm một thân áo vải, vẻ mặt vô cùng tiều tụy. Vốn tính lão hay tự cho mình là thanh cao, tóc râu đều sửa sang thật chỉnh tề, nhưng lúc này đầu tóc rối bù nhét dưới khăn, râu ria cũng mọc ra lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tia máu.
- Nhiêu Đại lão gia, Tô lão gia, cứu hạ quan với!
Cao Minh Khiêm khổ sở cầu khẩn:
- Ngày hôm qua tùy tùng ta đã phát giác có cái gì không đúng... Mới vừa rồi, mới vừa rồi kẻ đánh nhau bên Kim Mã Bích Kê phường kia chính là Lạc Tư Cung từ kinh sư tới!
Thông thường mà nói, quan văn xuất thân chính đồ cũng không quá sợ hãi Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ, nhưng lỡ phạm tội thì lại khác. Cho dù là Cao Minh Khiêm ngu ngốc tới mức nào cũng có thể dùng đầu gối suy đoán ra, vị Lạc Tư Cung Lạc Đô Đốc kia tới đây là vì ai.
Nhiêu Nhân Khản vốn béo tròn như quả cầu da, lúc này cũng gầy gò không ít, trở nên như một người mập thông thường. Bởi vì ‘Bị buộc giảm cân’, thịt trên gương mặt lỏng xuống, trừ có vẻ già đi ra còn đặc biệt âm trầm.
- Ôi, Cao tiên sinh cần gì như vậy…
Nhiêu Nhân Khản lắc đầu một cái, cười khổ nói:
- Hiện tại chúng ta là Bồ Tát đất qua sông bản thân khó bảo toàn, lại nói lão huynh ngươi phạm phải kỵ húy, vị ở kinh sư nhất định không chịu tha cho, hai ta làm thế nào có thể cứu được lão?
Tô Tán vốn đã gầy, đôi tay xương xẩu nhẹ nhàng vuốt ve nắp chén trà, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Cao tiền bối, lão yên lòng đi một chuyến, Nhiêu tiên sinh và bản quan sẽ chiếu cố nhà lão, bảo đảm cho tẩu tẩu và điệt nhi nửa đời sau không lo, tiền bối cũng không còn gì ràng buộc nữa.
Cao Minh Khiêm ngẩn ra, sắc mặt trở nên xám như tro tàn. Yên lòng đi một chuyến cũng không phải là chỉ đi chiếu ngục kinh sư, mà là đi xuống đất, nếu không Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng không cam kết chiếu cố người nhà lão.
Nếu như là những người khác, đến bước này hơn phân nửa cũng đáp ứng, dù sao mình không thể sống được nữa. Nhưng Cao Minh Khiêm lại khác, lão là kẻ nhát gan, nói cách khác lòng cầu sinh của lão mạnh hơn người khác, muốn chết đã sớm chết rồi, giãy giụa đến bây giờ cũng là trong lòng vẫn còn một chút cầu may.
Bởi vì sợ hãi, mặt của Cao Minh Khiêm trở nên co rút vặn vẹo.
Chợt lão cắn răng, từ trên ghế đứng lên, đe dọa nhìn Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán, rít giọng nói:
- Nhiêu Đại lão gia, Tô lão gia, Cao mỗ làm việc theo đúng phương lược của các ngươi, hôm nay triều đình truy cứu, hai vị tiên sinh còn có thể đặt thân ngoài chuyện này sao?
Nhiêu Nhân Khản vỗ mạnh một cái thật mạnh, gằn giọng nói:
- Cao Minh Khiêm, lão nói nhăng gì đó? Nếu không phải là lão từ Vĩnh Xương báo lên rằng quân Miến Điện chỉ quấy rầy ở biên cảnh, châu huyện trong nước bảo đảm vạn vô nhất thất, bản quan há đâu làm việc như vậy?
Tô Tán đưa mắt ra hiệu cho Nhiêu Nhân Khản, sau đó khoát khoát tay với Cao Minh Khiêm đang muốn gân cổ lên tranh cãi:
- Thôi, nói những chuyện này có ích gì? Lão làm Tri Phủ cũng thật hồ đồ, giao hết tất cả văn thư cho Thông Phán Lý Kiến Trung xử trí, bây giờ nhất định đã rơi vào trong tay Tần Lâm, chúng ta còn có gì để nói?
- Cũng, cũng không có rơi vào trong tay Lý Kiến Trung, đã bị ta trộm trở lại.
Cao Minh Khiêm đỏ mặt nhỏ giọng nói, rốt cục thảy ra lá bài tẩy của mình, lại quỳ xuống dập đầu với hai vị lão gia. Vì sống tiếp, lão không cần mặt mũi gì nữa:
- Nhiêu Đại nhân, Tô Đại nhân cứu mạng!
Cái gì, bị lão trộm trở lại rồi sao? Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán nhìn nhau, trong mắt của hai người nửa là vui mừng nửa là sợ hãi...
-----------
Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung giằng co cùng chúng thủ lĩnh Ma giáo ở Kim Mã Bích Kê phường, Tần Lâm kịp thời chạy tới thi triển thần công đánh lui giáo chủ Ma giáo, cao thủ Ma giáo bỏ chạy ngay sau đó.
Lại qua thời gian một nén nhang, quan binh tuần phòng doanh Côn Minh mới vác đại đao trường mâu, cung tên điểu thương ung dung tới. Ai nấy đội khôi mặc giáp nai nịt tề chỉnh, còn dùng ngựa kéo hai khẩu pháo Bồ Đào Nha cỡ nhỏ. Nghe nói các cao thủ Ma giáo kéo tới tập kích, bọn họ không dám không chuẩn bị mười phần cẩn thận.
Lạc Tư Cung không thể làm gì khác hơn là cười khổ, cố nhiên là quan binh cẩn thận không sai, nhưng chờ bọn họ tới, người Ma giáo đã chạy mất không biết đi đâu, chẳng lẽ người ta ở lại uống trà chờ các ngươi mang pháo tới bắn?!
Tần Lâm ngược lại không có vấn đề, hắn hẹn với Bạch Liên giáo gặp mặt xong, dĩ nhiên không hy vọng quân tới quá nhanh, hơn nữa từ trước tới nay cũng không trông cậy vào bọn họ có thể có được tác dụng gì. Nếu như quân đội có thể đối phó Ma giáo, vậy cũng không cần Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ làm gì nữa.
Tọa doanh quan đầu đầy mồ hôi dập đầu xin tội, Tần Lâm không làm khó y, theo quân Miến Điện bị trục xuất ra cảnh ngoại, Côn Minh là thủ phủ Vân Nam sâu trong nội địa, đề phòng có hơi lỏng lẻo là khó tránh khỏi.
Lạc Tư Cung bất âm bất dương phát tác đôi câu, tọa doanh quan kia nghe nói là Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Đô Đốc, sợ tới mức suýt chút nữa ngất đi.
Bất quá Lạc Tư Cung cũng không có tâm trạng gây phiền phức cho tọa doanh quan, phiền phức của chính y đã rất lớn. Y nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, hai người đi sang bên cạnh.
Lúc này thái độ Lạc Tư Cung xuống nước thấy rõ:
- Là Lạc mỗ làm việc không cẩn thận, liên lụy Tần Đốc Chủ cũng phải lộ mặt. Tin Đốc Chủ và hạ quan tới Côn Minh đã bị kẻ có lòng biết được, kế hay trước mắt không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường, lùng bắt đám phạm quan kia.
- Lạc Đô Đốc ở Côn Minh dò xét mấy ngày qua, hẳn đã có manh mối rồi chứ?
Tần Lâm khẽ nhướng mày hỏi.
Lạc Tư Cung cũng không giấu giếm, nói một hơi ra ba cái tên: Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán, Cao Minh Khiêm.
Tần Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Không sai, Cao Minh Khiêm chịu trách nhiệm trực tiếp trong chuyện Thi Điện thất thủ, bản đốc để lão ở bên ngoài vốn định dẫn dụ hai tên Nhiêu, Tô. Nhưng hai ta đã lộ mặt ở Côn Minh, cần phải đề phòng đối phương chó cùng cắn càn, cũng chỉ có thể bắt Cao Minh Khiêm trước.
Nhiêu Nhân Khản thân là Tuần Phủ Vân Nam, Phó Đô Ngự Sử, Tô Tán là Tuần Án Ngự Sử, hai người quyền cao chức trọng, cho dù Tần Lâm là Khâm Sai đại thần cũng không thể dễ dàng động tới hai người bọn họ dưới tình huống không có chứng cớ, cho nên chỉ có thể hạ thủ Cao Minh Khiêm trước.
- Đốc Chủ cao minh!
Lạc Tư Cung cười khanh khách giơ ngón tay cái lên, bất kể đấu đá với Tần Lâm thế nào, trong vụ án này hai người cũng phải phối hợp với nhau.
Tranh chấp trong triều, đấu đá trong quan trường, từ trước tới nay không phải là địch chính là bạn.
/1145
|