Cũng may Cát mụ mụ còn có vài phần tâm cơ, không dám nói thật trong lòng Đỗ Mỹ chỉ có Tần Lâm, chỉ nói nàng còn tấm bé kiến thức nông cạn, sợ rằng chọc giận tới Chu Ứng Trinh, vì vậy cố ý hạ Mê Xuân Tửu.
Theo quy củ trong thanh lâu từ trước tới nay, thanh quan nhân vào động phòng tiếp khách lần đầu tiên, các tỷ muội đều phải tới chúc một chén rượu mừng. Những tỷ muội kia ôm lấy Đỗ Mỹ vào động phòng, liền lấy Mê Xuân Tửu chuốc cho nàng. Đỗ Mỹ không biết là kế, lại cũng không từ chối được tình cảm tỷ muội, sau khi uống hai chén lập tức hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn nằm trên giường.
Sau khi nghe xong lời khai này, mọi người đã hiểu điểm hàm hồ duy nhất trong đó: thanh quan nhân rất muốn tiếp khách lần đầu, Chu Ứng Trinh trẻ tuổi phong lưu nghi biểu đường đường, lại là Thành Quốc Công giàu nứt đố đổ vách, vì sao Đỗ Mỹ còn không chịu, phải để tú bà dùng tới Mê Xuân Tửu như vậy?! Không cần nói, rõ ràng là có dính dáng tới Tần Đốc Chủ.
Tần Lâm ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực. Thi thể Chu Ứng Trinh còn chưa lạnh, hiện tại phá án quan trọng hơn, các ngươi suy nghĩ vẩn vơ gì vậy?!
Lưu Thủ Hữu lại nhìn thấu sơ hở trong lời khai, hỏi thăm Cát mụ mụ dược hiệu Mê Xuân Tửu này kéo dài trong bao lâu, Đỗ Mỹ có bị hôn mê hoàn toàn hay không.
- Làm sao có thể như vậy được?
Cát mụ mụ cười bồi, cúi đầu khom người nói:
- Dược hiệu cũng chỉ mạnh nhất vào lúc đầu, sau đó dần dần tan đi. Bất quá là thân thể mềm nhũn không có sức lực, đầu óc mơ màng buồn ngủ mà thôi, đại khái chừng nửa canh giờ.
Mê Xuân Tửu là dùng để đối phó những nữ tử không chịu mất đi thanh bạch, nhưng khách quý cũng sẽ không thích ái ân với một khúc gỗ, cho nên hiệu lực thuốc mê cũng chỉ kéo dài trong một thời gian có hạn, ước chừng sau khi khách quý đắc thủ không lâu, dược hiệu sẽ từ từ biến mất.
Tra hỏi quy nô và kỹ nữ Quần Phương các, chứng thật hiệu lực Mê Xuân Tửu quả thật như lời Cát mụ mụ vừa nói.
- Nói cách khác, cũng không thể chứng minh Đỗ Mỹ thủy chung mất đi tri giác trong một canh giờ phải không?
Lưu Thủ Hữu cười lạnh, dứt lời liếc liếc về phía Tần Lâm.
Đỗ Mỹ có hơi không hiểu, mở to hai mắt, ai oán khẩn trương nhìn Tần Lâm:
- Nhưng mới vừa rồi ta thật sự bủn rủn vô lực, hôn mê rất sâu, sau khi nghe tiếng Đông Mai sợ hãi kêu lên mới từ từ tỉnh lại.
- Hừ, rõ ràng là không thật!
Lưu Thủ Hữu nhướng mày, chuẩn bị mở miệng quát mắng.
- Chậm đã.
Tần Lâm lên tiếng ngăn cản Lưu Thủ Hữu, cau mày suy nghĩ. Nhớ lại lúc vừa tới Quỹ Họa tiểu trúc, quả thật Đỗ Mỹ nằm ở trên giường, vẻ mặt mơ mơ màng màng giống như mới vừa tỉnh lại. Sau đó mình đỡ nàng lên, cũng cảm giác thân thể mềm nhũn vô lực.
Mắt Tần Lâm sáng lên:
- Đúng rồi, còn có một khả năng khác, đó chính là có người thứ ba đi vào căn phòng, trước khi giết chết Chu Ứng Trinh lại đổ cho Đỗ Mỹ sắp khôi phục một chén Mê Xuân Tửu nữa, để cho nàng thủy chung chìm trong hôn mê. Người đâu, kiểm tra bình rượu kia!
Lục mập nhanh chân chạy vào trong phòng, mang bao tay bằng lụa sống vào, mang bình Mê Xuân Tửu và chén rượu ra.
Trước đó trải qua hỏi thăm, bọn tỷ muội đi chúc mừng đều là tự mình cầm bình, chén đi, rượu trong phòng Đỗ Mỹ chỉ có chính nàng uống. Đây cũng là quy củ thanh lâu, bình rượu trong phòng thanh quan nhân này chỉ có chính nàng và tân cô gia uống, không cho ngoại nhân uống, kêu là tác hợp hoan tửu.
Như vậy dễ dàng cho công việc điều tra của Tần Lâm, bất quá dù không có quy củ này, bọn tỷ muội biết bình rượu trong phòng Đỗ Mỹ là Mê Xuân Tửu cũng sẽ không ngu ngốc tới nỗi lấy uống.
Tần Lâm híp mắt hỏi thăm tú bà:
- Bình rượu này là ai chuẩn bị? Lúc ấy trong bình có nhiều hay ít?
Kẻ chuẩn bị Mê Xuân Tửu chính là một tên quy nô họ Thôi, y dặn dò dùng một chai Thấu Bình Hương mới mở rót vào bình, sau đó mới thêm thuốc mê vào.
Thấu Bình Hương là xuất phẩm của Tào gia tửu phường nổi danh kinh sư, mỗi bình vừa đúng một cân, Tần Lâm ra lệnh lấy một bình mới tới.
Sau đó đánh dấu mức rượu có trong bình, rót Mê Xuân Tửu ra chén, lại châm rượu mới vào bình rồi rót ra hai chén.
Lượng rượu còn lại vẫn chưa giảm xuống đến mức đánh dấu trước đó, sau khi rót thêm một chén nữa mới giảm xuống vừa đúng.
Tần Lâm cười:
- Bọn tỷ muội đi chúc mừng chỉ châm hai chén rượu cho Đỗ Mỹ uống, nhưng sau đó trong bình lại mất đi ba chén rượu. Rất rõ ràng sau đó lại có người rót Mê Xuân Tửu cho Đỗ Mỹ làm nàng thủy chung ngủ mê man, thuận tiện cho y hành hung giết người!
Biểu lộ Lưu Thủ Hữu cũng có vẻ không được tự nhiên, y cũng không ngờ rằng xảy ra chuyện này.
Mấy vị tỷ muội Quần Phương các cầm thật chặt tay của Đỗ Mỹ, các nàng bị tú bà chỉ điểm dùng Mê Xuân Tửu cho nàng uống. Cho dù là bọn nữ tử thanh lâu cảm thấy thanh quan nhân trước sau gì cũng phải đi tới bước này, nhưng cũng không có nghĩa là các nàng bằng lòng nhìn Đỗ Mỹ chịu oan ức, bị cuốn vào trong đại án kinh thiên Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh tử vong.
Đỗ Mỹ cắn chặt đôi môi, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm hàm chứa cảm kích và sùng bái vô tận.
Thấy Tần Lâm phá án thế như chẻ tre, trên mặt của Trương Tôn Nghiêu thoáng qua vẻ bối rối, cường ngôn giảo biện nói:
- Vì sao Tần Đốc Chủ nhận định Thành Quốc Công là bị hại? Có lẽ là y vì muốn ung dung tự vận, mới rót thêm cho tiểu nương tử này một chén Mê Xuân Tửu.
Lưu Thủ Hữu hung hăng trợn mắt nhìn Trương Tôn Nghiêu một cái, dù đối phương là điệt nhi Trương Kình, lần này y cũng không thể bênh vực.
Trương Tôn Nghiêu tự biết lỡ lời, lúng túng nói:
- Sai, sai rồi, Thành Quốc Công tuổi còn trẻ xuân phong đắc ý, lại là đêm động phòng hoa chúc, vì sao lại treo cổ tự vận như vậy?! Nhất định là bị người mưu hại!
Còn không buông tha tính toán gài tang vật hãm hại sao? Tần Lâm cười lạnh không ngừng, bất quá cũng âm thầm cảm thán bố cục đối phương thật là sắc bén.
Nếu cho là tự sát, sợ rằng sẽ khiến cho thế nhân cười chê, đường đường Thành Quốc Công tuổi trẻ tài cao, vì sao phải tự sát!? Nếu Tần Lâm đưa ra kết luận như vậy, lập tức sẽ đưa tới hiểu lầm.
Nếu cho là y bị giết, Tần Lâm cũng là kẻ hiềm nghi thứ nhất. Bởi vì Đốc Chủ Đông Xưởng ở chỗ này, sai dịch Đông Xưởng cũng ở nơi đây, Tần Lâm nổi danh mắt thần như điện, ai dám sát hại Chu Ứng Trinh ngay dưới mắt hắn?! Sợ rằng rất nhiều người sẽ cho là hắn giết Chu Ứng Trinh, sau đó giặc kêu bắt giặc. Ít nhất bọn Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi sẽ bám lấy điểm này để bêu xấu Tần Lâm.
Như vậy Vạn Lịch sẽ hiểu lầm, huân quý sẽ xôn xao, đồng minh sẽ xa cách, thiên la địa võng Tần Lâm bố trí nhằm vào Trương Kình dĩ nhiên trở thành vô dụng.
‘Hừ hừ hừ, mặc cho ngươi gian hoạt hung độc tới mức nào, lão tử cũng sẽ nắm được cái đuôi hồ ly!’
Tần Lâm âm thầm thề trong lòng.
Hắn nhận lấy cọ quét vân tay và bột bạc từ Lục Viễn Chí, bắt đầu tỉ mỉ quét lên bình rượu cùng chén rượu. Những món này là đồ sứ, có bề mặt vô cùng bóng loáng, thậm chí chỉ cần nghiêng về phía ánh sáng là có thể thấy được vân tay mờ mờ trên đó, muốn lấy được vân tay cũng không khó.
Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu trao đổi ánh mắt với nhau, đáy mắt hai người cùng có vẻ đắc ý khó tả.
Theo tay Tần Lâm quét, từng dấu vân tay dần dần hiện ra.
Lục Viễn Chí cười tới nỗi mặt mập nhăn nhúm, dùng cùi chỏ thúc thúc Ngưu Đại Lực:
- Sao hả, Tần ca xuất thủ không phí nhiều sức, hung thủ kia dùng Mê Xuân Tửu chuốc mê tiểu nương tử, cũng để lại càng nhiều đầu mối hơn cho Tần ca.
Ngưu Đại Lực gật đầu một cái, chỉ cần lấy được vân tay, so sánh với tất cả những người khả nghi đang ở phụ cận hiện trường, tự nhiên hung thủ không còn chỗ nào lẩn trốn.
Không ngờ rằng thần sắc Tần Lâm vẫn không lộ vẻ hưng phấn như mọi lần sắp phá được đại án, ngược lại chân mày cau chặt, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm không chớp mắt những vân tay kia.
- Tần ca, để đệ giúp huynh!
Lục Viễn Chí nhiệt tình dâng cao, muốn thay Tần Lâm so sánh vân tay.
- Ặc… được…
Tần Lâm đáp ứng đi qua một bên, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Ha ha, hãy xem mập gia đại hiển thần uy! Lục Viễn Chí cố ý phô trương, nhất nhất so sánh vân tay trên chén rượu cùng bình rượu với những người có thể tiếp xúc, rất nhanh tìm được người đã từng sờ qua: quy nô họ Thôi phụ trách điều chế Mê Xuân Tửu, một tên kỹ nữ cầm bình rót rượu. còn có hai kỹ nữ khác bưng chén rượu chuốc cho Đỗ Mỹ.
Vân tay lưu lại trên chén và bình rượu chỉ có của bốn người này, không có của hung thủ như dự đoán.
Lục Viễn Chí có vẻ sững sờ.
- Đúng rồi!
Tên mập chợt vỗ đùi, lớn tiếng nói:
- Hung thủ chính là một trong bốn người này!
Quy nô họ Thôi cùng ba tên kỹ nữ bị dọa sợ đến toàn thân run run, vội vàng dập đầu lia lịa cầu xin tha thứ.
Lưu Thủ Hữu lạnh lùng bàng quan tựa như đang xem hát từ nãy tới giờ, rốt cục cười lạnh:
- Lúc án phát các ngươi đang làm gì, có ai nhìn thấy hay không?
Một câu nói nhắc nhở bốn người đã bị dọa sợ hãi đến hồ đồ ngu ngốc, bọn họ tranh nhau nói sau khi Đỗ Mỹ cùng Chu Ứng Trinh vào phòng một canh giờ, mình có chuyện phải làm, có người nhìn thấy.
Trong đó hai tên kỹ nữ đang đánh mã điếu với các tỷ muội khác, còn có một kỹ nữ đang nằm trong lòng khách chơi. Về phần quy nô họ Thôi kia thủy chung ở bên ngoài bưng trà rót nước, rất nhiều người đều nhìn thấy y.
Làm sao có thể như vậy được? Lục Viễn Chí gãi gãi đầu vô kế khả thi.
- Đệ hãy xem thử mấy dấu vân tay trên nắp bình, phải chăng là có vẻ hơi mờ, dường như đã bị lau qua?
Tần Lâm đã ngẩng đầu lên không biết từ lúc nào.
Quả nhiên như vậy, Lục Viễn Chí phát hiện mấy dấu vân tay ở đó quả thật có vẻ mờ mờ, y ngạc nhiên nói:
- Nhớ lúc mang ra đệ cũng không chạm vào chỗ đó. Sau đó rót rượu so sánh cũng đã cẩn thận cầm ngoài rìa nắp, không hề chạm phải… A, hung thủ có mang bao tay!
Lục Viễn Chí làm động tác rót rượu, người bình thường đều quen tay phải cầm bình, tay trái giữ nắp bình để tránh lúc bình nghiêng về phía trước làm rơi nắp bình.
Mà vân tay bốn người cuối cùng chạm qua nó có dấu vết bị lau qua thật nhẹ. Chuyện này có nghĩa là sau bọn họ còn có một người khác đeo bao tay chạm vào bình rượu này, hơn nữa đã làm động tác rót rượu.
Không cần nói, người này chính là hung thủ rót chén Mê Xuân Tửu thứ ba chuốc cho Đỗ Mỹ, hơn nữa sát hại Chu Ứng Trinh!
- Không cần đeo bao tay, dùng một chiếc khăn tay bọc bàn tay lại là được.
Tần Lâm dứt lời, lại nhìn sang Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu, nói đầy ẩn ý:
- Không ngờ rằng hung thủ lại biết cách không để lại dấu vân tay, ha ha, dường như y đã dự liệu được bản quan sẽ đích thân điều tra án này.
Vào thời này tốc độ truyền tin vừa chậm lại vừa sai lệch không nhỏ, bản lãnh điều tra phá án của Tần Lâm lại bị dân chúng ngoài đường bàn luận, dặm mắm thêm muối biến thành ngày đoán dương, đêm xét âm, mở thần thông thiên nhãn, tha tâm thông vân vân… người biết hắn giám định vân tay ngược lại thật là ít ỏi.
Hung thủ cố ý không để lại vân tay, ở thời hiện đại không đáng kể gì, nhưng vào thời Vạn Lịch triều Minh quả thật không hổ là thủ đoạn chống điều tra vô cùng hiệu quả.
Hung thủ là từ đâu biết được?
Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu giả như không biết, thật ra thì đã sớm hiểu được ý chế nhạo trong lời Tần Lâm.
Cả vụ án đã được Tần Lâm lần ra từ đầu đến cuối, đã hình thành đường nét.
Chu Ứng Trinh bỏ mình, tự nhiên các quan văn do y mời tới sẽ không đi, bọn Giang Đông Chi, Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung xì xào bàn tán, thỉnh thoảng xen lẫn những lời không dễ nghe như quyền yêm, ưng khuyển, ánh mắt nhìn Lưu Thủ Hữu cũng toát ra địch ý nồng đậm.
Vốn bọn họ đều không coi trọng phe Trương Kình lẫn phe Tần Lâm, nhưng bây giờ đột nhiên lộ ra vẻ cùng chung cừu địch với Tần Lâm.
Dĩ nhiên chẳng qua là lúc đối mặt Lưu Thủ Hữu mới tỏ vẻ một chút.
- Có lẽ, có lẽ là tự vận….?
Trương Tôn Nghiêu đưa ra giả thuyết tự vận lần nữa, cho dù xác định Chu Ứng Trinh là tự vận, cũng hết sức bất lợi đối với Tần Lâm.
Lần này Lưu Thủ Hữu không ngăn cản nữa, chỉ có thể lui lại tính bước kế tiếp.
Tần Lâm lắc đầu một cái, cho người dẫn Đông Mai là người đầu tiên phát hiện Chu Ứng Trinh tử vong đi tới cửa phòng.
- Nàng hãy nói ta nghe tình hình lúc đó, Thành Quốc Công treo trên xà nhà thế nào, vị trí ghế nằm ở chỗ nào?
Tần Lâm cố gắng nói với giọng hòa hoãn.
Đông Mai trước đó đã bị dọa sợ mất hồn, lúc này run rẩy đáp:
- Quốc Công gia treo lơ lửng giữa không trung, cổ buộc vào dây, ghế ngã dưới đất… Chiếc ghế còn lại lúc ấy còn đặt ở bên cạnh cái bàn tròn nhỏ.
Gia tướng Quốc Công phủ rất sảng khoái thừa nhận, là bọn họ vội vàng giải cứu chủ nhân nên kéo chiếc ghế thứ hai tới.
Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu không hiểu cho lắm. Những điều Tần Lâm vừa hỏi chỉ là chi tiết hết sức tầm thường sau khi xảy ra treo cổ tự vận, cũng không có gì kỳ lạ.
Tần Lâm dựng một cái ghế dậy, giọng trào phúng:
- Ta dám khẳng định trên mặt ghế này còn có dấu chân Tiểu Chu đạp lên lưu lại. Được, Tào Thiếu Khâm, ngươi hãy đóng vai người chết thử.
Tào Thiếu Khâm được gọi tới, vừa khéo chiều cao tương đương với Chu Ứng Trinh. Y theo lệnh Tần Lâm đứng lên trên ghế, sau đó nối vòng dây treo cổ đã bị cắt đứt lại thành đúng chiều dài như trước, cuối cùng mới móc vào cổ mình.
Sợi dây có hơi lỏng.
- Bây giờ chúng ta xem thử, nếu như Tiểu Chu đá ghế văng ra sẽ như thế nào?
Tần Lâm tung một cước, đạp cái ghế Tào Thiếu Khâm đang đứng ngã lăn.
Mọi người thét một tiếng kinh hãi, chiều dài sợi dây cũng không phải là vừa đúng treo Tào Thiếu Khâm lên lơ lửng, mà dài hơn một thước. Sau khi thân thể y mất đi cái ghế chống đỡ lập tức rơi xuống, thòng lọng trên cổ siết lại.
Theo quy củ trong thanh lâu từ trước tới nay, thanh quan nhân vào động phòng tiếp khách lần đầu tiên, các tỷ muội đều phải tới chúc một chén rượu mừng. Những tỷ muội kia ôm lấy Đỗ Mỹ vào động phòng, liền lấy Mê Xuân Tửu chuốc cho nàng. Đỗ Mỹ không biết là kế, lại cũng không từ chối được tình cảm tỷ muội, sau khi uống hai chén lập tức hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn nằm trên giường.
Sau khi nghe xong lời khai này, mọi người đã hiểu điểm hàm hồ duy nhất trong đó: thanh quan nhân rất muốn tiếp khách lần đầu, Chu Ứng Trinh trẻ tuổi phong lưu nghi biểu đường đường, lại là Thành Quốc Công giàu nứt đố đổ vách, vì sao Đỗ Mỹ còn không chịu, phải để tú bà dùng tới Mê Xuân Tửu như vậy?! Không cần nói, rõ ràng là có dính dáng tới Tần Đốc Chủ.
Tần Lâm ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực. Thi thể Chu Ứng Trinh còn chưa lạnh, hiện tại phá án quan trọng hơn, các ngươi suy nghĩ vẩn vơ gì vậy?!
Lưu Thủ Hữu lại nhìn thấu sơ hở trong lời khai, hỏi thăm Cát mụ mụ dược hiệu Mê Xuân Tửu này kéo dài trong bao lâu, Đỗ Mỹ có bị hôn mê hoàn toàn hay không.
- Làm sao có thể như vậy được?
Cát mụ mụ cười bồi, cúi đầu khom người nói:
- Dược hiệu cũng chỉ mạnh nhất vào lúc đầu, sau đó dần dần tan đi. Bất quá là thân thể mềm nhũn không có sức lực, đầu óc mơ màng buồn ngủ mà thôi, đại khái chừng nửa canh giờ.
Mê Xuân Tửu là dùng để đối phó những nữ tử không chịu mất đi thanh bạch, nhưng khách quý cũng sẽ không thích ái ân với một khúc gỗ, cho nên hiệu lực thuốc mê cũng chỉ kéo dài trong một thời gian có hạn, ước chừng sau khi khách quý đắc thủ không lâu, dược hiệu sẽ từ từ biến mất.
Tra hỏi quy nô và kỹ nữ Quần Phương các, chứng thật hiệu lực Mê Xuân Tửu quả thật như lời Cát mụ mụ vừa nói.
- Nói cách khác, cũng không thể chứng minh Đỗ Mỹ thủy chung mất đi tri giác trong một canh giờ phải không?
Lưu Thủ Hữu cười lạnh, dứt lời liếc liếc về phía Tần Lâm.
Đỗ Mỹ có hơi không hiểu, mở to hai mắt, ai oán khẩn trương nhìn Tần Lâm:
- Nhưng mới vừa rồi ta thật sự bủn rủn vô lực, hôn mê rất sâu, sau khi nghe tiếng Đông Mai sợ hãi kêu lên mới từ từ tỉnh lại.
- Hừ, rõ ràng là không thật!
Lưu Thủ Hữu nhướng mày, chuẩn bị mở miệng quát mắng.
- Chậm đã.
Tần Lâm lên tiếng ngăn cản Lưu Thủ Hữu, cau mày suy nghĩ. Nhớ lại lúc vừa tới Quỹ Họa tiểu trúc, quả thật Đỗ Mỹ nằm ở trên giường, vẻ mặt mơ mơ màng màng giống như mới vừa tỉnh lại. Sau đó mình đỡ nàng lên, cũng cảm giác thân thể mềm nhũn vô lực.
Mắt Tần Lâm sáng lên:
- Đúng rồi, còn có một khả năng khác, đó chính là có người thứ ba đi vào căn phòng, trước khi giết chết Chu Ứng Trinh lại đổ cho Đỗ Mỹ sắp khôi phục một chén Mê Xuân Tửu nữa, để cho nàng thủy chung chìm trong hôn mê. Người đâu, kiểm tra bình rượu kia!
Lục mập nhanh chân chạy vào trong phòng, mang bao tay bằng lụa sống vào, mang bình Mê Xuân Tửu và chén rượu ra.
Trước đó trải qua hỏi thăm, bọn tỷ muội đi chúc mừng đều là tự mình cầm bình, chén đi, rượu trong phòng Đỗ Mỹ chỉ có chính nàng uống. Đây cũng là quy củ thanh lâu, bình rượu trong phòng thanh quan nhân này chỉ có chính nàng và tân cô gia uống, không cho ngoại nhân uống, kêu là tác hợp hoan tửu.
Như vậy dễ dàng cho công việc điều tra của Tần Lâm, bất quá dù không có quy củ này, bọn tỷ muội biết bình rượu trong phòng Đỗ Mỹ là Mê Xuân Tửu cũng sẽ không ngu ngốc tới nỗi lấy uống.
Tần Lâm híp mắt hỏi thăm tú bà:
- Bình rượu này là ai chuẩn bị? Lúc ấy trong bình có nhiều hay ít?
Kẻ chuẩn bị Mê Xuân Tửu chính là một tên quy nô họ Thôi, y dặn dò dùng một chai Thấu Bình Hương mới mở rót vào bình, sau đó mới thêm thuốc mê vào.
Thấu Bình Hương là xuất phẩm của Tào gia tửu phường nổi danh kinh sư, mỗi bình vừa đúng một cân, Tần Lâm ra lệnh lấy một bình mới tới.
Sau đó đánh dấu mức rượu có trong bình, rót Mê Xuân Tửu ra chén, lại châm rượu mới vào bình rồi rót ra hai chén.
Lượng rượu còn lại vẫn chưa giảm xuống đến mức đánh dấu trước đó, sau khi rót thêm một chén nữa mới giảm xuống vừa đúng.
Tần Lâm cười:
- Bọn tỷ muội đi chúc mừng chỉ châm hai chén rượu cho Đỗ Mỹ uống, nhưng sau đó trong bình lại mất đi ba chén rượu. Rất rõ ràng sau đó lại có người rót Mê Xuân Tửu cho Đỗ Mỹ làm nàng thủy chung ngủ mê man, thuận tiện cho y hành hung giết người!
Biểu lộ Lưu Thủ Hữu cũng có vẻ không được tự nhiên, y cũng không ngờ rằng xảy ra chuyện này.
Mấy vị tỷ muội Quần Phương các cầm thật chặt tay của Đỗ Mỹ, các nàng bị tú bà chỉ điểm dùng Mê Xuân Tửu cho nàng uống. Cho dù là bọn nữ tử thanh lâu cảm thấy thanh quan nhân trước sau gì cũng phải đi tới bước này, nhưng cũng không có nghĩa là các nàng bằng lòng nhìn Đỗ Mỹ chịu oan ức, bị cuốn vào trong đại án kinh thiên Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh tử vong.
Đỗ Mỹ cắn chặt đôi môi, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm hàm chứa cảm kích và sùng bái vô tận.
Thấy Tần Lâm phá án thế như chẻ tre, trên mặt của Trương Tôn Nghiêu thoáng qua vẻ bối rối, cường ngôn giảo biện nói:
- Vì sao Tần Đốc Chủ nhận định Thành Quốc Công là bị hại? Có lẽ là y vì muốn ung dung tự vận, mới rót thêm cho tiểu nương tử này một chén Mê Xuân Tửu.
Lưu Thủ Hữu hung hăng trợn mắt nhìn Trương Tôn Nghiêu một cái, dù đối phương là điệt nhi Trương Kình, lần này y cũng không thể bênh vực.
Trương Tôn Nghiêu tự biết lỡ lời, lúng túng nói:
- Sai, sai rồi, Thành Quốc Công tuổi còn trẻ xuân phong đắc ý, lại là đêm động phòng hoa chúc, vì sao lại treo cổ tự vận như vậy?! Nhất định là bị người mưu hại!
Còn không buông tha tính toán gài tang vật hãm hại sao? Tần Lâm cười lạnh không ngừng, bất quá cũng âm thầm cảm thán bố cục đối phương thật là sắc bén.
Nếu cho là tự sát, sợ rằng sẽ khiến cho thế nhân cười chê, đường đường Thành Quốc Công tuổi trẻ tài cao, vì sao phải tự sát!? Nếu Tần Lâm đưa ra kết luận như vậy, lập tức sẽ đưa tới hiểu lầm.
Nếu cho là y bị giết, Tần Lâm cũng là kẻ hiềm nghi thứ nhất. Bởi vì Đốc Chủ Đông Xưởng ở chỗ này, sai dịch Đông Xưởng cũng ở nơi đây, Tần Lâm nổi danh mắt thần như điện, ai dám sát hại Chu Ứng Trinh ngay dưới mắt hắn?! Sợ rằng rất nhiều người sẽ cho là hắn giết Chu Ứng Trinh, sau đó giặc kêu bắt giặc. Ít nhất bọn Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi sẽ bám lấy điểm này để bêu xấu Tần Lâm.
Như vậy Vạn Lịch sẽ hiểu lầm, huân quý sẽ xôn xao, đồng minh sẽ xa cách, thiên la địa võng Tần Lâm bố trí nhằm vào Trương Kình dĩ nhiên trở thành vô dụng.
‘Hừ hừ hừ, mặc cho ngươi gian hoạt hung độc tới mức nào, lão tử cũng sẽ nắm được cái đuôi hồ ly!’
Tần Lâm âm thầm thề trong lòng.
Hắn nhận lấy cọ quét vân tay và bột bạc từ Lục Viễn Chí, bắt đầu tỉ mỉ quét lên bình rượu cùng chén rượu. Những món này là đồ sứ, có bề mặt vô cùng bóng loáng, thậm chí chỉ cần nghiêng về phía ánh sáng là có thể thấy được vân tay mờ mờ trên đó, muốn lấy được vân tay cũng không khó.
Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu trao đổi ánh mắt với nhau, đáy mắt hai người cùng có vẻ đắc ý khó tả.
Theo tay Tần Lâm quét, từng dấu vân tay dần dần hiện ra.
Lục Viễn Chí cười tới nỗi mặt mập nhăn nhúm, dùng cùi chỏ thúc thúc Ngưu Đại Lực:
- Sao hả, Tần ca xuất thủ không phí nhiều sức, hung thủ kia dùng Mê Xuân Tửu chuốc mê tiểu nương tử, cũng để lại càng nhiều đầu mối hơn cho Tần ca.
Ngưu Đại Lực gật đầu một cái, chỉ cần lấy được vân tay, so sánh với tất cả những người khả nghi đang ở phụ cận hiện trường, tự nhiên hung thủ không còn chỗ nào lẩn trốn.
Không ngờ rằng thần sắc Tần Lâm vẫn không lộ vẻ hưng phấn như mọi lần sắp phá được đại án, ngược lại chân mày cau chặt, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm không chớp mắt những vân tay kia.
- Tần ca, để đệ giúp huynh!
Lục Viễn Chí nhiệt tình dâng cao, muốn thay Tần Lâm so sánh vân tay.
- Ặc… được…
Tần Lâm đáp ứng đi qua một bên, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Ha ha, hãy xem mập gia đại hiển thần uy! Lục Viễn Chí cố ý phô trương, nhất nhất so sánh vân tay trên chén rượu cùng bình rượu với những người có thể tiếp xúc, rất nhanh tìm được người đã từng sờ qua: quy nô họ Thôi phụ trách điều chế Mê Xuân Tửu, một tên kỹ nữ cầm bình rót rượu. còn có hai kỹ nữ khác bưng chén rượu chuốc cho Đỗ Mỹ.
Vân tay lưu lại trên chén và bình rượu chỉ có của bốn người này, không có của hung thủ như dự đoán.
Lục Viễn Chí có vẻ sững sờ.
- Đúng rồi!
Tên mập chợt vỗ đùi, lớn tiếng nói:
- Hung thủ chính là một trong bốn người này!
Quy nô họ Thôi cùng ba tên kỹ nữ bị dọa sợ đến toàn thân run run, vội vàng dập đầu lia lịa cầu xin tha thứ.
Lưu Thủ Hữu lạnh lùng bàng quan tựa như đang xem hát từ nãy tới giờ, rốt cục cười lạnh:
- Lúc án phát các ngươi đang làm gì, có ai nhìn thấy hay không?
Một câu nói nhắc nhở bốn người đã bị dọa sợ hãi đến hồ đồ ngu ngốc, bọn họ tranh nhau nói sau khi Đỗ Mỹ cùng Chu Ứng Trinh vào phòng một canh giờ, mình có chuyện phải làm, có người nhìn thấy.
Trong đó hai tên kỹ nữ đang đánh mã điếu với các tỷ muội khác, còn có một kỹ nữ đang nằm trong lòng khách chơi. Về phần quy nô họ Thôi kia thủy chung ở bên ngoài bưng trà rót nước, rất nhiều người đều nhìn thấy y.
Làm sao có thể như vậy được? Lục Viễn Chí gãi gãi đầu vô kế khả thi.
- Đệ hãy xem thử mấy dấu vân tay trên nắp bình, phải chăng là có vẻ hơi mờ, dường như đã bị lau qua?
Tần Lâm đã ngẩng đầu lên không biết từ lúc nào.
Quả nhiên như vậy, Lục Viễn Chí phát hiện mấy dấu vân tay ở đó quả thật có vẻ mờ mờ, y ngạc nhiên nói:
- Nhớ lúc mang ra đệ cũng không chạm vào chỗ đó. Sau đó rót rượu so sánh cũng đã cẩn thận cầm ngoài rìa nắp, không hề chạm phải… A, hung thủ có mang bao tay!
Lục Viễn Chí làm động tác rót rượu, người bình thường đều quen tay phải cầm bình, tay trái giữ nắp bình để tránh lúc bình nghiêng về phía trước làm rơi nắp bình.
Mà vân tay bốn người cuối cùng chạm qua nó có dấu vết bị lau qua thật nhẹ. Chuyện này có nghĩa là sau bọn họ còn có một người khác đeo bao tay chạm vào bình rượu này, hơn nữa đã làm động tác rót rượu.
Không cần nói, người này chính là hung thủ rót chén Mê Xuân Tửu thứ ba chuốc cho Đỗ Mỹ, hơn nữa sát hại Chu Ứng Trinh!
- Không cần đeo bao tay, dùng một chiếc khăn tay bọc bàn tay lại là được.
Tần Lâm dứt lời, lại nhìn sang Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu, nói đầy ẩn ý:
- Không ngờ rằng hung thủ lại biết cách không để lại dấu vân tay, ha ha, dường như y đã dự liệu được bản quan sẽ đích thân điều tra án này.
Vào thời này tốc độ truyền tin vừa chậm lại vừa sai lệch không nhỏ, bản lãnh điều tra phá án của Tần Lâm lại bị dân chúng ngoài đường bàn luận, dặm mắm thêm muối biến thành ngày đoán dương, đêm xét âm, mở thần thông thiên nhãn, tha tâm thông vân vân… người biết hắn giám định vân tay ngược lại thật là ít ỏi.
Hung thủ cố ý không để lại vân tay, ở thời hiện đại không đáng kể gì, nhưng vào thời Vạn Lịch triều Minh quả thật không hổ là thủ đoạn chống điều tra vô cùng hiệu quả.
Hung thủ là từ đâu biết được?
Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu giả như không biết, thật ra thì đã sớm hiểu được ý chế nhạo trong lời Tần Lâm.
Cả vụ án đã được Tần Lâm lần ra từ đầu đến cuối, đã hình thành đường nét.
Chu Ứng Trinh bỏ mình, tự nhiên các quan văn do y mời tới sẽ không đi, bọn Giang Đông Chi, Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung xì xào bàn tán, thỉnh thoảng xen lẫn những lời không dễ nghe như quyền yêm, ưng khuyển, ánh mắt nhìn Lưu Thủ Hữu cũng toát ra địch ý nồng đậm.
Vốn bọn họ đều không coi trọng phe Trương Kình lẫn phe Tần Lâm, nhưng bây giờ đột nhiên lộ ra vẻ cùng chung cừu địch với Tần Lâm.
Dĩ nhiên chẳng qua là lúc đối mặt Lưu Thủ Hữu mới tỏ vẻ một chút.
- Có lẽ, có lẽ là tự vận….?
Trương Tôn Nghiêu đưa ra giả thuyết tự vận lần nữa, cho dù xác định Chu Ứng Trinh là tự vận, cũng hết sức bất lợi đối với Tần Lâm.
Lần này Lưu Thủ Hữu không ngăn cản nữa, chỉ có thể lui lại tính bước kế tiếp.
Tần Lâm lắc đầu một cái, cho người dẫn Đông Mai là người đầu tiên phát hiện Chu Ứng Trinh tử vong đi tới cửa phòng.
- Nàng hãy nói ta nghe tình hình lúc đó, Thành Quốc Công treo trên xà nhà thế nào, vị trí ghế nằm ở chỗ nào?
Tần Lâm cố gắng nói với giọng hòa hoãn.
Đông Mai trước đó đã bị dọa sợ mất hồn, lúc này run rẩy đáp:
- Quốc Công gia treo lơ lửng giữa không trung, cổ buộc vào dây, ghế ngã dưới đất… Chiếc ghế còn lại lúc ấy còn đặt ở bên cạnh cái bàn tròn nhỏ.
Gia tướng Quốc Công phủ rất sảng khoái thừa nhận, là bọn họ vội vàng giải cứu chủ nhân nên kéo chiếc ghế thứ hai tới.
Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu không hiểu cho lắm. Những điều Tần Lâm vừa hỏi chỉ là chi tiết hết sức tầm thường sau khi xảy ra treo cổ tự vận, cũng không có gì kỳ lạ.
Tần Lâm dựng một cái ghế dậy, giọng trào phúng:
- Ta dám khẳng định trên mặt ghế này còn có dấu chân Tiểu Chu đạp lên lưu lại. Được, Tào Thiếu Khâm, ngươi hãy đóng vai người chết thử.
Tào Thiếu Khâm được gọi tới, vừa khéo chiều cao tương đương với Chu Ứng Trinh. Y theo lệnh Tần Lâm đứng lên trên ghế, sau đó nối vòng dây treo cổ đã bị cắt đứt lại thành đúng chiều dài như trước, cuối cùng mới móc vào cổ mình.
Sợi dây có hơi lỏng.
- Bây giờ chúng ta xem thử, nếu như Tiểu Chu đá ghế văng ra sẽ như thế nào?
Tần Lâm tung một cước, đạp cái ghế Tào Thiếu Khâm đang đứng ngã lăn.
Mọi người thét một tiếng kinh hãi, chiều dài sợi dây cũng không phải là vừa đúng treo Tào Thiếu Khâm lên lơ lửng, mà dài hơn một thước. Sau khi thân thể y mất đi cái ghế chống đỡ lập tức rơi xuống, thòng lọng trên cổ siết lại.
/1145
|