Trương Lỗi, Vương Thắng thấy tình thế không ổn muốn chuồn êm, Ngưu Đại Lực cười lạnh một tiếng, đưa tay to như quạt lá bồ ra nắm lấy hai người vất xuống đất, nhất thời cả hai ngã sóng soài.
Phương Đường Tiến vội vàng nhắc nhở:
- Các ngươi là lập tức chia tay, còn đã xảy ra chuyện gì không? Tề Tào vẫn ở chung với các ngươi từ đầu chí cuối hay sao, say như vậy cũng không đi giải rượu sao?
Trương Lỗi chợt hiểu ra, vội vàng nói:
- Chúng ta cùng Tề Tào ngồi nửa canh giờ ở cửa hàng trà ven đường uống một chút trà, chờ y hơi tỉnh rượu mới chia tay, nhìn thấy y lảo đảo bỏ đi, có lẽ sẩy chân ngã xuống nước chết chìm cũng không chừng.
Dứt lời Trương Lỗi liền khôi phục chút tự tin, không còn sợ như mới ban đầu.
Phương Đường Tiến khiêu khích nhìn Tần Lâm:
- Tần trưởng quan, tra án phải có chứng cớ, Tề Tào tỉnh rượu mới rời đi, sau đó ngã xuống nước chết chìm, trách được ai chứ?
- Tỉnh, tỉnh cái đầu ngươi!
Tần Lâm đạp một cước khiến cho Phương Đường Tiến ngã lăn ra, sau đó đưa tay nắm đầu tóc của y kéo lên, kéo lê y tới bên cạnh thi thể.
Mặt Phương Sư Gia cũng sắp chạm thi thể, bị dọa sợ đến nỗi kêu lên oai oái.
Tần Lâm không buông lỏng chút nào, cười lạnh nói:
- Ăn cơm một canh giờ, giải rượu nửa canh giờ, nhưng qua một canh giờ rưỡi thức ăn của Tề Tào còn chưa tới ruột non, vẫn còn ở trong dạ dày là vì cớ gì? Ngươi mở to mắt cho của mình, xem ruột của y cho cẩn thận!
Dịch tiêu hóa của con người tiết ra sẽ tiêu hóa thứ ăn trong dạ dày, sau đó dạ dày và ruột co bóp vận chuyển thức ăn xuống phía dưới. Mà hai chức năng tiêu hóa này cũng sẽ lập tức dừng lại sau khi tử vong, vì vậy từ mức độ tiêu hóa của nội dung thức ăn bên trong dạ dày và tình huống thức ăn tiến vào ruột, là có thể phán đoán thời gian tử vong của người chết cách bữa ăn cuối cùng của y là bao lâu.
Trung niên cường tráng thân thể khỏe mạnh như Tề Tào, khi còn sống chức năng tiêu hóa là tương đối tốt. Nếu như phát hiện cơm, rau nhai nát, thịt nhai nát trong dạ dày tương đối đầy đủ, có một ít thức ăn tiến vào hành tá tràng, vậy có thể xác định sau khi ăn chừng một canh giờ ngộ hại. Nếu như thức ăn đã tiêu hóa thành trạng thái dịch nhũ, đã tiến vào ruột già, thậm chí dạ dày căn bản trống rỗng, cũng có thể nhận định thời gian tử vong là từ sau bữa ăn từ bốn đến sáu canh giờ.
Mà thi thể Lục Viễn Chí mổ ra, thức ăn trong dạ dày còn hết sức hoàn chỉnh, vẫn chưa hóa thành trạng thái dịch nhũ, có thể nhận định sau khi y ăn xong lập tức ngộ hại. Ngoài chuyện này ra còn có chứng cứ xác thật không thể nghi ngờ: hành tá tràng y trống không không có gì cả, không thấy thức ăn tiến vào.
Sau khi ăn hai canh giờ, thức ăn sẽ theo dạ dày co bóp tiến vào hành tá tràng. Dựa theo lời Trương Lỗi cùng Vương Thắng, bọn họ ăn cơm cùng Tề Tào ở Ngọc Thực hiên mất một canh giờ, sau đi ra giải rượu lại là nửa canh giờ, cộng lại là một canh giờ rưỡi, tức ba giờ hiện tại, hành tá tràng người chết vẫn trống không, chuyện này có thể được sao?
Tần Lâm bắt Phương Đường Tiến đẩy tới bên cạnh thi thể, cơ hồ giúi mặt y vào sát ổ bụng thi thể bị mổ ra. Phương Đường Tiến bị dọa sợ kêu lên oai oái, sau đó mới buông y ra, giải thích đạo lý căn cứ vào mức độ tiêu hóa của thức ăn mà phán đoán thời gian tử vong.
Phương Đường Tiến cực kỳ gian trá giảo hoạt, cho dù đến tình cảnh như vậy vẫn cưỡng từ đoạt lý:
- Quân tử động khẩu không động thủ, Tần trưởng quan ngươi đẩy học sinh như vậy làm gì? Tẩy Oan Tập Lục cũng không nói đến chuyện thức ăn bên trong dạ dày ruột của người chết, ai biết có phải ngươi nói bậy hay không? Chỉ bằng vào cửa miệng muốn làm ô danh người thanh bạch ư, không có dễ dàng như vậy!
- Ngươi!
Lục Viễn Chí trợn to hai mắt, không biết nói cái gì cho phải, chân mày ba huynh muội Giang gia cũng nhíu lại, mà Hàn Phi Liêm cùng Ngưu Đại Lực cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Tần Lâm nói rất có lý, mọi người đều tin tưởng lời của hắn từ đáy lòng, nhưng sau khi chết bao lâu thức ăn tiêu hóa thành hình dáng gì, ở trong dạ dày hay là ruột, những vấn đề này Tẩy Oan Tập Lục chưa nói qua, mà hình luật Đại Minh cũng không nói. Chỉ bằng vào lời của Tần Lâm, ba người Phương Đường Tiến, Trương Lỗi, Vương Thắng há chịu nhận tội chịu phục?
Hồ Tri Châu cũng cười lên, chắp tay một cái về phía Bắc:
- Bản quan chính là mệnh quan triều đình tòng ngũ phẩm, họ Tần ngươi thẳng vào công đường khi dễ quan phủ địa phương, bản quan nhất định phải tố ngươi tội tự tiện chuyên quyền, ỷ thế hiếp người!
Không ngờ rằng Tần Lâm không giận mà cười, chợt hỏi Hồ Tri Châu:
- Hồ Đại lão gia, lão ăn điểm tâm vào giờ nào?
Hồ Tri Châu vung tay áo, quay mặt đi.
- Như vậy, còn Phương Sư Gia ngươi?
Mặc dù Tần Lâm tỏ ra ôn hòa hỏi, Phương Đường Tiến cũng cảm thấy run rẩy trong lòng, vội vàng lui về phía sau hai bước, chỉ sợ thanh niên lỗ mãng không tuân theo quy củ quan trường này nổi giận làm khó dễ.
- Được, không chịu nói phải không…
Tần Lâm cười hăng hắc, chợt sắc mặt nghiêm nghị, rút Thất Tinh Kiếm ra, vẽ ra một đạo hàn quang kinh tâm động phách kề vào cổ Trương Lỗi.
Trương Lỗi bị Ngưu Đại Lực nắm chặt giãy giụa không được, chỉ cảm thấy cổ họng lạnh ngắt, còn tưởng rằng bảo kiếm đã xuyên qua yết hầu mà qua, nhất thời bị dọa sợ đến đáy quần nóng lên.
Tần Lâm quát to một tiếng:
- Nói, ngươi ăn điểm tâm lúc nào?
Lúc này Trương Lỗi mới phát giác bảo kiếm chẳng qua là chỉ vào cổ họng, tạm thời còn giữ được mạng, không thể làm gì khác hơn là trả lời ăn điểm tâm vào khắc đầu giờ Thìn.
Tần Lâm khẽ nhếch môi, cười quái dị:
- Đến bây giờ cũng đã có một canh giờ rưỡi, mổ bụng ra xem thức ăn có xuống đến ruột non chưa.
Ngưu Đại Lực hơi ngẩn ra, tiếp theo cũng cười, không nói lời gì liền lột y phục Trương Lỗi ra, để lộ cái bụng trần trụi.
Trương Lỗi bị dọa sợ đến cả người nhũn ra, vẻ mặt áo não nói:
- Mổ bụng ra không phải là tiểu nhân sẽ chết hay sao?
- Vậy có biện pháp gì khác? Ta nói sau khi ăn xong một canh giờ rưỡi thức ăn sẽ xuống tới ruột non, các ngươi vẫn không tin!
Tần Lâm dừng một chút, nhìn chằm chằm Trương Lỗi cười bại hoại:
- Cho nên bản quan không thể làm gì khác hơn là đánh cuộc cùng các ngươi một phen. Ngươi ăn điểm tâm cũng có một canh giờ rưỡi, hiện tại mổ bụng ngươi ra xem thử. Nếu như trong ruột non không có thức ăn giống như Tề Tào, bản quan không thể làm gì khác hơn là đền mạng cho ngươi. Nhưng nếu trong ruột non ngươi có thức ăn, hắc hắc, vậy thì khó nói…
Mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trên trán Trương Lỗi rơi xuống giọt giọt, nhìn Phương Sư Gia cầu cứu. Phương Đường Tiến cùng Hồ Tri Châu ngơ ngác nhìn nhau, kẻ hành sự ra ngoài lẽ thường giống như Tần Lâm, quả thật bọn họ chưa từng thấy qua. Đường đường cẩm y Bá Hộ lại muốn mổ bụng người sống ra để đánh cuộc.
Hai huynh đệ Giang gia thấy vậy có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Tần Lâm có thể cười đến cuối cùng.
Đương nhiên mổ bụng người sống có hơi tàn nhẫn, nhưng dùng thủ đoạn này để đối phó bọn nha dịch xảo quyệt, rõ ràng là gậy ông đập lưng ông.
“Hừ, cẩm y Bá Hộ như vậy sao, thật là vô lại!” Giang Tử tỏ vẻ khinh thường thủ đoạn của Tần Lâm, nhưng sương lạnh trên gương mặt kiều mỵ tuyệt luân của nàng đã tan đi, không nhịn được lộ ra chút vui vẻ.
Ngưu Đại Lực cùng Hàn Phi Liêm giữ chặt Trương Lỗi, hai người đều toét miệng cười, Lục Viễn Chí cười đến nỗi thịt béo run lên.
Nhưng Trương Lỗi bị Ngưu Đại Lực bắt được không thể động đậy, không có thoải mái như vậy, lớn tiếng kêu la cứu mạng.
Tần Lâm dùng mũi kiếm sắc bén rê qua rê lại trên da bụng y, cau mày nói:
- Kêu la gì chứ, nếu như ngươi thật sự oan uổng, có cẩm y Bá Hộ đền mạng cho ngươi cũng đã đủ vốn. Nếu ngươi không oan uổng, vốn là đáng chết, chết mổ bụng hay chết chém đầu cũng không khác nhau nhiều lắm.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, giọng điệu hờ hững không quan tâm của hắn làm cho Trương Lỗi không chút nghi ngờ, chỉ sau khoảnh khắc người này sẽ mổ bụng mình ra.
Trương Lỗi mắt thấy hai cứu tinh Phương Sư Gia cùng Hồ Tri Châu đều bó tay hết cách, mũi kiếm lạnh như băng đang di chuyển trên bụng mình, cảm giác hơi đau truyền tới, dường như chỉ sau khoảnh khắc sẽ bị mổ bụng moi ruột. Rốt cục cũng không nhịn được nữa, tinh thần sụp đổ hoàn toàn, kêu lên thảm thiết:
- Tha mạng, trưởng quan tha mạng, ta nói, ta nói tất cả... hết thảy đều là Phương Sư Gia chỉ điểm, tiểu nhân chẳng qua chỉ là tòng phạm!
Thế nhưng bất kể Phương Sư Gia nháy mắt, ra dấu tay thế nào, Trương Lỗi cũng không thèm nhìn y một cái, dốc hết tất cả sự tình ra nói rõ từ đầu chí cuối.
Thì ra Trương Cư Chính thử thi hành Nhất Điều Tiên Pháp ở Phúc Kiến cùng quê nhà Hồ Quảng của mình, đo đạc quy mô lớn hết thảy diện tích đất chủ đại hương thân giấu giếm, tóm thâu ruộng đất, để gia tăng thu nhập thuế quốc gia, ức chế chuyện thôn tính đất đai.
Trên có chính sách dưới có đối sách, đừng nói triều Minh chỉ dựa vào nhân lực cùng thớt ngựa truyền lại công văn, cho dù là đời sau truyền tin phát triển, chính lệnh trung ương đến địa phương chẳng lẽ không có biến dạng hoặc nhiều hoặc ít!?
Nơi khác có lẽ trình độ sẽ nhẹ hơn một ít, thi hành sẽ đắc lực hơn một ít, nhưng ở Hưng Quốc châu lại hoàn toàn khác.
Hồ Tri Châu cả ngày đùa gió trêu trăng, bỏ rơi chính sự chủ yếu cho Tiền Lương Sư Gia Phương Đường Tiến làm. Phương Đường Tiến cấu kết cùng địa chủ hương thân bản địa, hoành hành ngang ngược, lấn áp hương dân, lợi dụng các loại quan hệ ở Hưng Quốc châu dệt thành một mạng lưới liên lạc kết dính với nhau, tạo thành một cây dù bảo vệ khó lòng đột phá.
Lần này đo đạc ruộng đất, Phương Sư Gia lại tìm được con đường kiếm tiền. Y thông đồng với các quan lại lớn nhỏ như Lại Mục và hộ phòng Thư Bạn thu tiền hối lộ của các địa chủ hương thân, đo đạc ruộng đất của bọn chúng ít đi.
Hưng Quốc châu là phú châu nổi danh Hồ Quảng, ruộng đất phì nhiêu tưới tắm thuận lợi, sản lượng nông nghiệp cực kỳ phong phú. Một khi kê khai ruộng đất mới xong, rất nhiều năm sau này đều dựa theo số lượng ruộng đất ghi danh mới mà chinh thu thuế phú, đối với đám hương thân chính là chuyện tốt đầu tư một lần mà hưởng lợi cả đời. Tự nhiên bọn chúng vui vẻ đầu tư, thi nhau đưa ra những khoản hối lộ khổng lồ, vì vậy bọn Phương Đường Tiến thu được khoản hối lộ lên tới một vạn tám ngàn lượng bạc trắng.
Đồng thời Khảo Thành pháp hạn định thuế ngạch châu huyện không thể thu thấp xuống, nếu không châu quan sẽ phải xuống chức, Phương Sư Gia cũng phải có câu trả lời cho Hồ Tri Châu. Y cũng chỉ có thể chuyển lượng ruộng đất đo đạc giảm đi của đám hương thân sang cho các nông dân nghèo khổ. Tình cảnh suýt chút nữa xảy ra dân biến mà bọn Tần Lâm thấy ở Phú Trì trấn, cốt lõi là ở chỗ này.
Tề Tào thân là Lý Trưởng, đi cùng hộ phòng Thư Bạn tham dự đo đạc ruộng đất, nhìn thấu đầu mối chuyện này. Y bèn động lòng, tích cực giúp đỡ Thư Bạn hoàn thành công việc đo đạc, được Thư Bạn tín nhiệm tiến dẫn y đo đạc những địa phương khác trong khắp Hưng Quốc châu.
Thế nhưng Tề Tào có tính toán khác, y ghi chép các đại hộ được đo ít đi bao nhiêu ruộng đất, Thư Bạn làm thế nào đưa khoản chênh lệch này sang cho nông dân nghèo để thu thuế, những đất hoang, phần mộ nào được coi là ruộng đất để thu thuế… vào trong một quyển sách, sau đó dùng sách này đi tống tiền Phương Sư Gia.
Phương Đường Tiến cũng là một người lòng dạ độc ác, biết thứ người như Tề Tào lòng tham không đáy, nếu thỏa mãn y một lần khó tránh khỏi sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba. Vì vậy phải làm đến nơi đến chốn, dứt khoát mua chuộc hai bộ khoái Trương Lỗi, Vương Thắng, phái bọn họ gọi Tề Tào tới Ngọc Thực hiên tới, giả vờ nói muốn đàm phán cùng y.
Bởi vì chuyện này không thể để lộ ra ngoài, Tề Tào từ Phú Trì trấn đến châu thành, từ bến tàu lên bờ bèn tách ra khỏi hai tên bộ khoái, còn đội mũ che tai mắt người khác. Tới Ngọc Thực hiên cũng là đi vào từ cửa sau, cho nên không có ai phát hiện hành tung y.
Phương Sư Gia cũng không tới Ngọc Thực hiên, chính là Trương Lỗi, Vương Thắng lừa gạt Tề Tào ăn cơm uống rượu, lặng lẽ cho mê dược vào bên trong rượu. Chờ dược lực phát tác liền đỡ Tề Tào giả vờ như đã say rượu rời đi Ngọc Thực hiên, ngồi lên thuyền nhỏ đã chuẩn bị từ trước ra giữa sông, cột một khối đá lớn vào người Tề Tào, đẩy y xuống sông.
Chuyện này làm thần không biết quỷ không hay, mặc dù Uông thị từng đến nha môn gây chuyện, nhưng nàng cũng không có bằng cớ cụ thể. Hơn nửa tháng trôi qua, Phương Đường Tiến, Trương Lỗi, Vương Thắng đều cảm thấy chuyện này làm hết sức kín đáo, sẽ không bị phát giác.
Không ngờ rằng thi thể của Tề Tào trương sình, dây thừng bị nước sông làm mềm khiến cho thoát ra nổi lên mặt sông, lại bị Tần Lâm phát hiện. Hắn lại truy cứu đến cùng, thậm chí dám đánh cuộc mổ bụng với Trương Lỗi, cuối cùng khám phá gian mưu, công bố tội danh bọn Phương Đường Tiến rõ ràng khắp thiên hạ.
Trương Lỗi bị buộc nói thật hết thảy, Phương Đường Tiến lập tức run rẩy đôi chân, lảo đảo muốn chạy ra ngoài, còn chưa chạy được mấy bước không biết lúc nào Hàn Phi Liêm đã đứng ở trước mặt y, nở nụ cười khả ái:
- Phương Sư Gia, ngươi chạy đi đâu vậy?
Hồ Tri Châu co quắp ngồi dưới đất, chỉ Phương Đường Tiến mắng to:
- Họ Phương kia, ngươi lừa gạt ta thật là khổ! Ngươi hại bản quan thật thảm!
- Còn đứng ngây người ra đó làm gì?
Tần Lâm ra dấu cho chúng Cẩm Y Hiệu Úy, Phùng Tiểu Kỳ lập tức dẫn dắt các Hiệu Úy ùa lên một lượt, lột mũ quan của Hồ Tri Châu, phương cân của Phương Đường Tiến xuống, dùng dây thừng trói lại thật chặt.
Bọn nha dịch ở công môn mấy chục năm chưa từng thấy qua cảnh tượng này, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm cái gì, rốt cục có một ít tên lão thành khởi đầu kêu lên:
- Uy… Vũ…
Lúc này lọt vào tai Hồ Tri Châu, Phương Đường Tiến, tiếng đường uy quen thuộc với chúng đã trở nên hết sức mỉa mai.
Phương Đường Tiến vội vàng nhắc nhở:
- Các ngươi là lập tức chia tay, còn đã xảy ra chuyện gì không? Tề Tào vẫn ở chung với các ngươi từ đầu chí cuối hay sao, say như vậy cũng không đi giải rượu sao?
Trương Lỗi chợt hiểu ra, vội vàng nói:
- Chúng ta cùng Tề Tào ngồi nửa canh giờ ở cửa hàng trà ven đường uống một chút trà, chờ y hơi tỉnh rượu mới chia tay, nhìn thấy y lảo đảo bỏ đi, có lẽ sẩy chân ngã xuống nước chết chìm cũng không chừng.
Dứt lời Trương Lỗi liền khôi phục chút tự tin, không còn sợ như mới ban đầu.
Phương Đường Tiến khiêu khích nhìn Tần Lâm:
- Tần trưởng quan, tra án phải có chứng cớ, Tề Tào tỉnh rượu mới rời đi, sau đó ngã xuống nước chết chìm, trách được ai chứ?
- Tỉnh, tỉnh cái đầu ngươi!
Tần Lâm đạp một cước khiến cho Phương Đường Tiến ngã lăn ra, sau đó đưa tay nắm đầu tóc của y kéo lên, kéo lê y tới bên cạnh thi thể.
Mặt Phương Sư Gia cũng sắp chạm thi thể, bị dọa sợ đến nỗi kêu lên oai oái.
Tần Lâm không buông lỏng chút nào, cười lạnh nói:
- Ăn cơm một canh giờ, giải rượu nửa canh giờ, nhưng qua một canh giờ rưỡi thức ăn của Tề Tào còn chưa tới ruột non, vẫn còn ở trong dạ dày là vì cớ gì? Ngươi mở to mắt cho của mình, xem ruột của y cho cẩn thận!
Dịch tiêu hóa của con người tiết ra sẽ tiêu hóa thứ ăn trong dạ dày, sau đó dạ dày và ruột co bóp vận chuyển thức ăn xuống phía dưới. Mà hai chức năng tiêu hóa này cũng sẽ lập tức dừng lại sau khi tử vong, vì vậy từ mức độ tiêu hóa của nội dung thức ăn bên trong dạ dày và tình huống thức ăn tiến vào ruột, là có thể phán đoán thời gian tử vong của người chết cách bữa ăn cuối cùng của y là bao lâu.
Trung niên cường tráng thân thể khỏe mạnh như Tề Tào, khi còn sống chức năng tiêu hóa là tương đối tốt. Nếu như phát hiện cơm, rau nhai nát, thịt nhai nát trong dạ dày tương đối đầy đủ, có một ít thức ăn tiến vào hành tá tràng, vậy có thể xác định sau khi ăn chừng một canh giờ ngộ hại. Nếu như thức ăn đã tiêu hóa thành trạng thái dịch nhũ, đã tiến vào ruột già, thậm chí dạ dày căn bản trống rỗng, cũng có thể nhận định thời gian tử vong là từ sau bữa ăn từ bốn đến sáu canh giờ.
Mà thi thể Lục Viễn Chí mổ ra, thức ăn trong dạ dày còn hết sức hoàn chỉnh, vẫn chưa hóa thành trạng thái dịch nhũ, có thể nhận định sau khi y ăn xong lập tức ngộ hại. Ngoài chuyện này ra còn có chứng cứ xác thật không thể nghi ngờ: hành tá tràng y trống không không có gì cả, không thấy thức ăn tiến vào.
Sau khi ăn hai canh giờ, thức ăn sẽ theo dạ dày co bóp tiến vào hành tá tràng. Dựa theo lời Trương Lỗi cùng Vương Thắng, bọn họ ăn cơm cùng Tề Tào ở Ngọc Thực hiên mất một canh giờ, sau đi ra giải rượu lại là nửa canh giờ, cộng lại là một canh giờ rưỡi, tức ba giờ hiện tại, hành tá tràng người chết vẫn trống không, chuyện này có thể được sao?
Tần Lâm bắt Phương Đường Tiến đẩy tới bên cạnh thi thể, cơ hồ giúi mặt y vào sát ổ bụng thi thể bị mổ ra. Phương Đường Tiến bị dọa sợ kêu lên oai oái, sau đó mới buông y ra, giải thích đạo lý căn cứ vào mức độ tiêu hóa của thức ăn mà phán đoán thời gian tử vong.
Phương Đường Tiến cực kỳ gian trá giảo hoạt, cho dù đến tình cảnh như vậy vẫn cưỡng từ đoạt lý:
- Quân tử động khẩu không động thủ, Tần trưởng quan ngươi đẩy học sinh như vậy làm gì? Tẩy Oan Tập Lục cũng không nói đến chuyện thức ăn bên trong dạ dày ruột của người chết, ai biết có phải ngươi nói bậy hay không? Chỉ bằng vào cửa miệng muốn làm ô danh người thanh bạch ư, không có dễ dàng như vậy!
- Ngươi!
Lục Viễn Chí trợn to hai mắt, không biết nói cái gì cho phải, chân mày ba huynh muội Giang gia cũng nhíu lại, mà Hàn Phi Liêm cùng Ngưu Đại Lực cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Tần Lâm nói rất có lý, mọi người đều tin tưởng lời của hắn từ đáy lòng, nhưng sau khi chết bao lâu thức ăn tiêu hóa thành hình dáng gì, ở trong dạ dày hay là ruột, những vấn đề này Tẩy Oan Tập Lục chưa nói qua, mà hình luật Đại Minh cũng không nói. Chỉ bằng vào lời của Tần Lâm, ba người Phương Đường Tiến, Trương Lỗi, Vương Thắng há chịu nhận tội chịu phục?
Hồ Tri Châu cũng cười lên, chắp tay một cái về phía Bắc:
- Bản quan chính là mệnh quan triều đình tòng ngũ phẩm, họ Tần ngươi thẳng vào công đường khi dễ quan phủ địa phương, bản quan nhất định phải tố ngươi tội tự tiện chuyên quyền, ỷ thế hiếp người!
Không ngờ rằng Tần Lâm không giận mà cười, chợt hỏi Hồ Tri Châu:
- Hồ Đại lão gia, lão ăn điểm tâm vào giờ nào?
Hồ Tri Châu vung tay áo, quay mặt đi.
- Như vậy, còn Phương Sư Gia ngươi?
Mặc dù Tần Lâm tỏ ra ôn hòa hỏi, Phương Đường Tiến cũng cảm thấy run rẩy trong lòng, vội vàng lui về phía sau hai bước, chỉ sợ thanh niên lỗ mãng không tuân theo quy củ quan trường này nổi giận làm khó dễ.
- Được, không chịu nói phải không…
Tần Lâm cười hăng hắc, chợt sắc mặt nghiêm nghị, rút Thất Tinh Kiếm ra, vẽ ra một đạo hàn quang kinh tâm động phách kề vào cổ Trương Lỗi.
Trương Lỗi bị Ngưu Đại Lực nắm chặt giãy giụa không được, chỉ cảm thấy cổ họng lạnh ngắt, còn tưởng rằng bảo kiếm đã xuyên qua yết hầu mà qua, nhất thời bị dọa sợ đến đáy quần nóng lên.
Tần Lâm quát to một tiếng:
- Nói, ngươi ăn điểm tâm lúc nào?
Lúc này Trương Lỗi mới phát giác bảo kiếm chẳng qua là chỉ vào cổ họng, tạm thời còn giữ được mạng, không thể làm gì khác hơn là trả lời ăn điểm tâm vào khắc đầu giờ Thìn.
Tần Lâm khẽ nhếch môi, cười quái dị:
- Đến bây giờ cũng đã có một canh giờ rưỡi, mổ bụng ra xem thức ăn có xuống đến ruột non chưa.
Ngưu Đại Lực hơi ngẩn ra, tiếp theo cũng cười, không nói lời gì liền lột y phục Trương Lỗi ra, để lộ cái bụng trần trụi.
Trương Lỗi bị dọa sợ đến cả người nhũn ra, vẻ mặt áo não nói:
- Mổ bụng ra không phải là tiểu nhân sẽ chết hay sao?
- Vậy có biện pháp gì khác? Ta nói sau khi ăn xong một canh giờ rưỡi thức ăn sẽ xuống tới ruột non, các ngươi vẫn không tin!
Tần Lâm dừng một chút, nhìn chằm chằm Trương Lỗi cười bại hoại:
- Cho nên bản quan không thể làm gì khác hơn là đánh cuộc cùng các ngươi một phen. Ngươi ăn điểm tâm cũng có một canh giờ rưỡi, hiện tại mổ bụng ngươi ra xem thử. Nếu như trong ruột non không có thức ăn giống như Tề Tào, bản quan không thể làm gì khác hơn là đền mạng cho ngươi. Nhưng nếu trong ruột non ngươi có thức ăn, hắc hắc, vậy thì khó nói…
Mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trên trán Trương Lỗi rơi xuống giọt giọt, nhìn Phương Sư Gia cầu cứu. Phương Đường Tiến cùng Hồ Tri Châu ngơ ngác nhìn nhau, kẻ hành sự ra ngoài lẽ thường giống như Tần Lâm, quả thật bọn họ chưa từng thấy qua. Đường đường cẩm y Bá Hộ lại muốn mổ bụng người sống ra để đánh cuộc.
Hai huynh đệ Giang gia thấy vậy có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Tần Lâm có thể cười đến cuối cùng.
Đương nhiên mổ bụng người sống có hơi tàn nhẫn, nhưng dùng thủ đoạn này để đối phó bọn nha dịch xảo quyệt, rõ ràng là gậy ông đập lưng ông.
“Hừ, cẩm y Bá Hộ như vậy sao, thật là vô lại!” Giang Tử tỏ vẻ khinh thường thủ đoạn của Tần Lâm, nhưng sương lạnh trên gương mặt kiều mỵ tuyệt luân của nàng đã tan đi, không nhịn được lộ ra chút vui vẻ.
Ngưu Đại Lực cùng Hàn Phi Liêm giữ chặt Trương Lỗi, hai người đều toét miệng cười, Lục Viễn Chí cười đến nỗi thịt béo run lên.
Nhưng Trương Lỗi bị Ngưu Đại Lực bắt được không thể động đậy, không có thoải mái như vậy, lớn tiếng kêu la cứu mạng.
Tần Lâm dùng mũi kiếm sắc bén rê qua rê lại trên da bụng y, cau mày nói:
- Kêu la gì chứ, nếu như ngươi thật sự oan uổng, có cẩm y Bá Hộ đền mạng cho ngươi cũng đã đủ vốn. Nếu ngươi không oan uổng, vốn là đáng chết, chết mổ bụng hay chết chém đầu cũng không khác nhau nhiều lắm.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, giọng điệu hờ hững không quan tâm của hắn làm cho Trương Lỗi không chút nghi ngờ, chỉ sau khoảnh khắc người này sẽ mổ bụng mình ra.
Trương Lỗi mắt thấy hai cứu tinh Phương Sư Gia cùng Hồ Tri Châu đều bó tay hết cách, mũi kiếm lạnh như băng đang di chuyển trên bụng mình, cảm giác hơi đau truyền tới, dường như chỉ sau khoảnh khắc sẽ bị mổ bụng moi ruột. Rốt cục cũng không nhịn được nữa, tinh thần sụp đổ hoàn toàn, kêu lên thảm thiết:
- Tha mạng, trưởng quan tha mạng, ta nói, ta nói tất cả... hết thảy đều là Phương Sư Gia chỉ điểm, tiểu nhân chẳng qua chỉ là tòng phạm!
Thế nhưng bất kể Phương Sư Gia nháy mắt, ra dấu tay thế nào, Trương Lỗi cũng không thèm nhìn y một cái, dốc hết tất cả sự tình ra nói rõ từ đầu chí cuối.
Thì ra Trương Cư Chính thử thi hành Nhất Điều Tiên Pháp ở Phúc Kiến cùng quê nhà Hồ Quảng của mình, đo đạc quy mô lớn hết thảy diện tích đất chủ đại hương thân giấu giếm, tóm thâu ruộng đất, để gia tăng thu nhập thuế quốc gia, ức chế chuyện thôn tính đất đai.
Trên có chính sách dưới có đối sách, đừng nói triều Minh chỉ dựa vào nhân lực cùng thớt ngựa truyền lại công văn, cho dù là đời sau truyền tin phát triển, chính lệnh trung ương đến địa phương chẳng lẽ không có biến dạng hoặc nhiều hoặc ít!?
Nơi khác có lẽ trình độ sẽ nhẹ hơn một ít, thi hành sẽ đắc lực hơn một ít, nhưng ở Hưng Quốc châu lại hoàn toàn khác.
Hồ Tri Châu cả ngày đùa gió trêu trăng, bỏ rơi chính sự chủ yếu cho Tiền Lương Sư Gia Phương Đường Tiến làm. Phương Đường Tiến cấu kết cùng địa chủ hương thân bản địa, hoành hành ngang ngược, lấn áp hương dân, lợi dụng các loại quan hệ ở Hưng Quốc châu dệt thành một mạng lưới liên lạc kết dính với nhau, tạo thành một cây dù bảo vệ khó lòng đột phá.
Lần này đo đạc ruộng đất, Phương Sư Gia lại tìm được con đường kiếm tiền. Y thông đồng với các quan lại lớn nhỏ như Lại Mục và hộ phòng Thư Bạn thu tiền hối lộ của các địa chủ hương thân, đo đạc ruộng đất của bọn chúng ít đi.
Hưng Quốc châu là phú châu nổi danh Hồ Quảng, ruộng đất phì nhiêu tưới tắm thuận lợi, sản lượng nông nghiệp cực kỳ phong phú. Một khi kê khai ruộng đất mới xong, rất nhiều năm sau này đều dựa theo số lượng ruộng đất ghi danh mới mà chinh thu thuế phú, đối với đám hương thân chính là chuyện tốt đầu tư một lần mà hưởng lợi cả đời. Tự nhiên bọn chúng vui vẻ đầu tư, thi nhau đưa ra những khoản hối lộ khổng lồ, vì vậy bọn Phương Đường Tiến thu được khoản hối lộ lên tới một vạn tám ngàn lượng bạc trắng.
Đồng thời Khảo Thành pháp hạn định thuế ngạch châu huyện không thể thu thấp xuống, nếu không châu quan sẽ phải xuống chức, Phương Sư Gia cũng phải có câu trả lời cho Hồ Tri Châu. Y cũng chỉ có thể chuyển lượng ruộng đất đo đạc giảm đi của đám hương thân sang cho các nông dân nghèo khổ. Tình cảnh suýt chút nữa xảy ra dân biến mà bọn Tần Lâm thấy ở Phú Trì trấn, cốt lõi là ở chỗ này.
Tề Tào thân là Lý Trưởng, đi cùng hộ phòng Thư Bạn tham dự đo đạc ruộng đất, nhìn thấu đầu mối chuyện này. Y bèn động lòng, tích cực giúp đỡ Thư Bạn hoàn thành công việc đo đạc, được Thư Bạn tín nhiệm tiến dẫn y đo đạc những địa phương khác trong khắp Hưng Quốc châu.
Thế nhưng Tề Tào có tính toán khác, y ghi chép các đại hộ được đo ít đi bao nhiêu ruộng đất, Thư Bạn làm thế nào đưa khoản chênh lệch này sang cho nông dân nghèo để thu thuế, những đất hoang, phần mộ nào được coi là ruộng đất để thu thuế… vào trong một quyển sách, sau đó dùng sách này đi tống tiền Phương Sư Gia.
Phương Đường Tiến cũng là một người lòng dạ độc ác, biết thứ người như Tề Tào lòng tham không đáy, nếu thỏa mãn y một lần khó tránh khỏi sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba. Vì vậy phải làm đến nơi đến chốn, dứt khoát mua chuộc hai bộ khoái Trương Lỗi, Vương Thắng, phái bọn họ gọi Tề Tào tới Ngọc Thực hiên tới, giả vờ nói muốn đàm phán cùng y.
Bởi vì chuyện này không thể để lộ ra ngoài, Tề Tào từ Phú Trì trấn đến châu thành, từ bến tàu lên bờ bèn tách ra khỏi hai tên bộ khoái, còn đội mũ che tai mắt người khác. Tới Ngọc Thực hiên cũng là đi vào từ cửa sau, cho nên không có ai phát hiện hành tung y.
Phương Sư Gia cũng không tới Ngọc Thực hiên, chính là Trương Lỗi, Vương Thắng lừa gạt Tề Tào ăn cơm uống rượu, lặng lẽ cho mê dược vào bên trong rượu. Chờ dược lực phát tác liền đỡ Tề Tào giả vờ như đã say rượu rời đi Ngọc Thực hiên, ngồi lên thuyền nhỏ đã chuẩn bị từ trước ra giữa sông, cột một khối đá lớn vào người Tề Tào, đẩy y xuống sông.
Chuyện này làm thần không biết quỷ không hay, mặc dù Uông thị từng đến nha môn gây chuyện, nhưng nàng cũng không có bằng cớ cụ thể. Hơn nửa tháng trôi qua, Phương Đường Tiến, Trương Lỗi, Vương Thắng đều cảm thấy chuyện này làm hết sức kín đáo, sẽ không bị phát giác.
Không ngờ rằng thi thể của Tề Tào trương sình, dây thừng bị nước sông làm mềm khiến cho thoát ra nổi lên mặt sông, lại bị Tần Lâm phát hiện. Hắn lại truy cứu đến cùng, thậm chí dám đánh cuộc mổ bụng với Trương Lỗi, cuối cùng khám phá gian mưu, công bố tội danh bọn Phương Đường Tiến rõ ràng khắp thiên hạ.
Trương Lỗi bị buộc nói thật hết thảy, Phương Đường Tiến lập tức run rẩy đôi chân, lảo đảo muốn chạy ra ngoài, còn chưa chạy được mấy bước không biết lúc nào Hàn Phi Liêm đã đứng ở trước mặt y, nở nụ cười khả ái:
- Phương Sư Gia, ngươi chạy đi đâu vậy?
Hồ Tri Châu co quắp ngồi dưới đất, chỉ Phương Đường Tiến mắng to:
- Họ Phương kia, ngươi lừa gạt ta thật là khổ! Ngươi hại bản quan thật thảm!
- Còn đứng ngây người ra đó làm gì?
Tần Lâm ra dấu cho chúng Cẩm Y Hiệu Úy, Phùng Tiểu Kỳ lập tức dẫn dắt các Hiệu Úy ùa lên một lượt, lột mũ quan của Hồ Tri Châu, phương cân của Phương Đường Tiến xuống, dùng dây thừng trói lại thật chặt.
Bọn nha dịch ở công môn mấy chục năm chưa từng thấy qua cảnh tượng này, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm cái gì, rốt cục có một ít tên lão thành khởi đầu kêu lên:
- Uy… Vũ…
Lúc này lọt vào tai Hồ Tri Châu, Phương Đường Tiến, tiếng đường uy quen thuộc với chúng đã trở nên hết sức mỉa mai.
/1145
|