Du Quải Tử cũng không tỏ ra xấu hổ, cười khan hai tiếng, chỉ danh sách nói:
- Đây chính là hộ quan phù nổi danh trong quan trường Nam Kinh, phàm là quan ngoài tỉnh đến nhậm chức tất thỉnh một quyển về, ảo diệu trong đó, trưởng quan xem qua liền biết.
Tần Lâm nghe vậy nở nụ cười:
- Cổ bất giả, bạch ngọc vi đường kim tác mã? (Chỉ gia tộc giàu sang, bạch ngọc chất đống sảnh đường, ngựa đúc bằng vàng ròng)
Du Quải Tử trợn mắt lo lắng, không hiểu hắn nói cái gì.
Tần Lâm mở hộ quan phù ra xem kỹ, nội dung viết trên đó quả thật hết sức tường tận.
- Thuận Thiên phủ Doãn Vương Thế Trinh, người Thái Thương Nam Trực Lệ, Minh chủ văn đàn, thuở nhỏ có khí tiết, thời gian gần đây theo nịnh nọt tướng quốc Giang Lăng.
- Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, tập tước năm Long Khánh thứ sáu, Thủ Bị Nam Kinh, cai quản Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc Phủ Thiêm Thư phủ, giàu có, sợ vợ.
- ……
Chẳng những bên trong hộ quan phù này viết rõ lý lịch căn bản của đạt quan quyền quý bên trong Nam Kinh thành, cũng có vài phần kiến giải về tính tình nhân phẩm. Nội dung Trung Nguyên đó có lẽ quan viên bản địa đã quen tai thuộc lòng, nhưng đối với quan viên vừa từ bên ngoài tới, chẳng khác nào một phần kim chỉ nam sơ lược về chốn quan trường Nam Kinh.
Tần Lâm mừng rỡ, nhờ Du Quải Tử nhất nhất chỉ ra trong hộ quan phù những nha môn, phủ đệ nằm trong khu vực cần bái yết.
-----------
Sáng sớm hôm sau, thương dân dân chúng trên Sao Khố nhai kinh ngạc phát hiện, trên đường đứng chừng hai trăm Cẩm Y Vệ, Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ, Hiệu Úy, Lực Sĩ, quân dư, đông đúc chen chúc.
Không biết được xảy ra kinh thiên đại án gì, dân chúng hỏi thăm bốn phía, đợi nghe nói là Bá Hộ quan sở chữ Canh mới tới, lúc này mọi người mới yên lòng, tiếp theo lại không nhịn được buồn cười: cẩm y quan binh đã mấy chục năm không tới điểm danh, thường là thỉnh thoảng mới tới nhà Bá Hộ đương nhiệm điểm danh. Trưởng quan mới tới làm như vậy, chẳng lẽ có thể luyện đám lão gia binh này thành hổ lang chi sư? Chỉ sợ cũng là làm dáng một chút mà thôi.
Bọn quan binh cũng đang bàn tán ầm ĩ, biết được hôm qua có mười mấy người bị trưởng quan mới thu thập một trận, cho nên hôm nay không ai dám không đến. Nhưng là con cháu thế tập cẩm y quân hộ, bọn họ vẫn sinh lòng oán giận trưởng quan từ tỉnh ngoài mới tới.
Có người cố ý lớn tiếng nói:
- Lộc Đại ca tạm quyền đã rất tốt, cần gì phái quan mới tới? Ta thấy để cho Lộc Đại ca phù chính, mọi người đều sống rất tốt!
- Chớ có lên tiếng!
Lộc Nhĩ Linh vui mừng trong lòng, ngoài mặt cố ý giả bộ sợ hãi, liên tiếp khoát tay nói:
- Không thể nói như vậy được, nếu để Tần trưởng quan nghe thấy, bảo ta phải làm sao?
Thế tập cẩm y quân hộ trong Kim Lăng thành trời sinh cảm giác mình là cao nhân nhất đẳng, mặc dù ngày hôm qua biểu hiện Tần Lâm rất mạnh, nhưng tuyệt đại đa số người vẫn là ngoài mặt phục trong lòng không phục, huống chi phần lớn người ngày hôm qua không có tới Bá Hộ Sở.
Chợt Du Quải Tử cất giọng kỳ quái nói:
- Ta đây cũng không phục, quan ngoại địa này có thể dẫn dắt chúng ta đấu thắng bọn tạp chủng sở chữ Bính sao? Đến lúc đó chúng ta quay lưng lại, để xem một mình hắn có thể làm được gì.
Giọng điệu như vậy lập tức được đại đa số người phụ họa, dù sao người nào làm Bá Hộ cũng không có vấn đề, nhưng chuyện trọng yếu nhất là phải đấu thắng sở chữ Bính, giữ được địa bàn mới có tiền cữ thường lệ, mới có tiền chia cho mọi người mỗi tháng.
Lộc Nhĩ Linh nghe vậy rất là kinh ngạc, trước kia Du Quải Tử muốn đầu dựa vào y, y chê đối phương thọt chân nên không đáp ứng. Không nghĩ tới Du Quải Tử chưa từ bỏ ý định đến bây giờ còn vòng vo tìm cách biểu lộ trung thành.
Y lại không có nghi ngờ gì khác, sau khi tiền nhiệm Bá Hộ điều đi, trong lúc y tạm quyền cũng từng đánh nhau một trận với sở chữ Bính. Mặc dù đánh thua, lão Chu còn phải nằm liệt giường, nhưng ít ra cũng dám cứng rắn chống lại sở chữ Bính. Họ Tần kia là một tên quan ngoại địa, ở Nam Kinh thành này không biết gì cả, làm sao dám dẫn dắt mọi người ra ngoài tranh đoạt địa bàn, không bị dọa đến vãi ra quần đã là may mắn.
Dù sao cũng là một quan ngoại địa, cho dù là có bản lãnh có năng lực tới mức nào, làm sao biết rõ các loại quan hệ chằng chịt dây mơ rễ má bên trong Nam Kinh thành hai trăm năm qua, sớm muộn gì cũng phải gặp xui xẻo. Tỷ như quy củ bái yết các nhà quan quyền quý… Nghĩ đến những chuyện này, Lộc Nhĩ Linh dương dương đắc ý, cảm thấy ép Tần Lâm rời đi, để cho Thí Bá Hộ mình tiếp tục làm chính, dường như cũng không phải là việc khó khăn gì.
Tần Lâm từ trong đại môn đổ nát Bá Hộ Sở đi ra, đứng trên bậc thềm, ba người Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm chia ra đứng hai bên.
- Bản quan chính là tân nhậm Bá Hộ sở chữ Canh, thừa mông Hoàng thượng đặc chỉ thưởng thụ Phi Kỵ Úy, từ nay về sau chính là trưởng quan của các ngươi...
Đặc chỉ thưởng thụ? Không phải là đại án bảo cử sao? Các Hiệu Úy đều hiểu cân lượng hai chữ ‘Đặc chỉ’, những người ngày hôm qua không tới liền châu đầu ghé tai hỏi thăm lai lịch trưởng quan mới.
- Con bà nó, tên này không phải là hạng tốt lành gì, đối với huynh đệ cẩm y trong sở cũng ra tay tàn ác…
Du Quải Tử ở giữa đám người chợt thóa mạ nho nhỏ:
- Có thấy tên ngốc đứng bên cạnh hắn không? Ngày hôm qua y một quyền đánh ngã một huynh đệ ta, lại đánh vào ngực lão tử, suýt chút nữa đánh cho lão tử ngạt thở, tên này quả thật là ác độc!
Các Hiệu Úy thi nhau khuyên nhủ Du Quải Tử, tỏ vẻ cùng chung cừu địch với lão. Bất quá bọn họ không phải là người tâm tư đơn giản, nghĩ đến thủ đoạn lôi đình ngày hôm qua, ngay sau đó liền sinh ra mấy phần úy kỵ đối với Tần Lâm. Còn có kẻ tâm tư linh hoạt suy nghĩ: nếu tâm phúc trưởng quan mới mang tới đặc biệt hùng mạnh, như vậy lần sau tranh đoạt địa bàn cùng sở chữ Bính...
Lộc Nhĩ Linh nghe vậy cau mày, lòng nói vì sao Du Quải Tử lại làm gia tăng chí khí người khác, diệt uy phong của mình như vậy? Nhưng rõ ràng là Du Quải Tử đang chửi Tần Lâm...
Tần Lâm giới thiệu Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm cho mọi người, bởi vì tiền nhiệm Bá Hộ tự dẫn dắt một Tổng Kỳ, sau khi điều đi bản sở cũng chỉ có một Tổng Kỳ thực thụ của Lộc Nhĩ Linh. Tần Lâm bèn không khách sáo chút nào phân phái Hàn Phi Liêm đã có hàm Tổng Kỳ dẫn dắt một Tổng Kỳ năm mươi người, Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí đều ở dưới tay y.
Những thứ này đều là quan mới nhậm chức cất nhắc tâm phúc theo như thông lệ, người khác cũng không thể nói gì được.
Ánh mắt sắc bén của Tần Lâm quét nhìn mọi người, giọng hắn như chém đinh chặt sắt:
- Bản quan ra lệnh, các ngươi nhất định phải phục tòng, nếu không quân pháp nghiêm trị không tha! Đồng thời dưới tay bản quan, tiền chia thường lệ mỗi tháng của các ngươi cũng sẽ được gia tăng gấp đôi, nếu như không làm được, bản quan sẽ tự bỏ tiền túi bù vào.
- Đây chính là hộ quan phù nổi danh trong quan trường Nam Kinh, phàm là quan ngoài tỉnh đến nhậm chức tất thỉnh một quyển về, ảo diệu trong đó, trưởng quan xem qua liền biết.
Tần Lâm nghe vậy nở nụ cười:
- Cổ bất giả, bạch ngọc vi đường kim tác mã? (Chỉ gia tộc giàu sang, bạch ngọc chất đống sảnh đường, ngựa đúc bằng vàng ròng)
Du Quải Tử trợn mắt lo lắng, không hiểu hắn nói cái gì.
Tần Lâm mở hộ quan phù ra xem kỹ, nội dung viết trên đó quả thật hết sức tường tận.
- Thuận Thiên phủ Doãn Vương Thế Trinh, người Thái Thương Nam Trực Lệ, Minh chủ văn đàn, thuở nhỏ có khí tiết, thời gian gần đây theo nịnh nọt tướng quốc Giang Lăng.
- Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, tập tước năm Long Khánh thứ sáu, Thủ Bị Nam Kinh, cai quản Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc Phủ Thiêm Thư phủ, giàu có, sợ vợ.
- ……
Chẳng những bên trong hộ quan phù này viết rõ lý lịch căn bản của đạt quan quyền quý bên trong Nam Kinh thành, cũng có vài phần kiến giải về tính tình nhân phẩm. Nội dung Trung Nguyên đó có lẽ quan viên bản địa đã quen tai thuộc lòng, nhưng đối với quan viên vừa từ bên ngoài tới, chẳng khác nào một phần kim chỉ nam sơ lược về chốn quan trường Nam Kinh.
Tần Lâm mừng rỡ, nhờ Du Quải Tử nhất nhất chỉ ra trong hộ quan phù những nha môn, phủ đệ nằm trong khu vực cần bái yết.
-----------
Sáng sớm hôm sau, thương dân dân chúng trên Sao Khố nhai kinh ngạc phát hiện, trên đường đứng chừng hai trăm Cẩm Y Vệ, Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ, Hiệu Úy, Lực Sĩ, quân dư, đông đúc chen chúc.
Không biết được xảy ra kinh thiên đại án gì, dân chúng hỏi thăm bốn phía, đợi nghe nói là Bá Hộ quan sở chữ Canh mới tới, lúc này mọi người mới yên lòng, tiếp theo lại không nhịn được buồn cười: cẩm y quan binh đã mấy chục năm không tới điểm danh, thường là thỉnh thoảng mới tới nhà Bá Hộ đương nhiệm điểm danh. Trưởng quan mới tới làm như vậy, chẳng lẽ có thể luyện đám lão gia binh này thành hổ lang chi sư? Chỉ sợ cũng là làm dáng một chút mà thôi.
Bọn quan binh cũng đang bàn tán ầm ĩ, biết được hôm qua có mười mấy người bị trưởng quan mới thu thập một trận, cho nên hôm nay không ai dám không đến. Nhưng là con cháu thế tập cẩm y quân hộ, bọn họ vẫn sinh lòng oán giận trưởng quan từ tỉnh ngoài mới tới.
Có người cố ý lớn tiếng nói:
- Lộc Đại ca tạm quyền đã rất tốt, cần gì phái quan mới tới? Ta thấy để cho Lộc Đại ca phù chính, mọi người đều sống rất tốt!
- Chớ có lên tiếng!
Lộc Nhĩ Linh vui mừng trong lòng, ngoài mặt cố ý giả bộ sợ hãi, liên tiếp khoát tay nói:
- Không thể nói như vậy được, nếu để Tần trưởng quan nghe thấy, bảo ta phải làm sao?
Thế tập cẩm y quân hộ trong Kim Lăng thành trời sinh cảm giác mình là cao nhân nhất đẳng, mặc dù ngày hôm qua biểu hiện Tần Lâm rất mạnh, nhưng tuyệt đại đa số người vẫn là ngoài mặt phục trong lòng không phục, huống chi phần lớn người ngày hôm qua không có tới Bá Hộ Sở.
Chợt Du Quải Tử cất giọng kỳ quái nói:
- Ta đây cũng không phục, quan ngoại địa này có thể dẫn dắt chúng ta đấu thắng bọn tạp chủng sở chữ Bính sao? Đến lúc đó chúng ta quay lưng lại, để xem một mình hắn có thể làm được gì.
Giọng điệu như vậy lập tức được đại đa số người phụ họa, dù sao người nào làm Bá Hộ cũng không có vấn đề, nhưng chuyện trọng yếu nhất là phải đấu thắng sở chữ Bính, giữ được địa bàn mới có tiền cữ thường lệ, mới có tiền chia cho mọi người mỗi tháng.
Lộc Nhĩ Linh nghe vậy rất là kinh ngạc, trước kia Du Quải Tử muốn đầu dựa vào y, y chê đối phương thọt chân nên không đáp ứng. Không nghĩ tới Du Quải Tử chưa từ bỏ ý định đến bây giờ còn vòng vo tìm cách biểu lộ trung thành.
Y lại không có nghi ngờ gì khác, sau khi tiền nhiệm Bá Hộ điều đi, trong lúc y tạm quyền cũng từng đánh nhau một trận với sở chữ Bính. Mặc dù đánh thua, lão Chu còn phải nằm liệt giường, nhưng ít ra cũng dám cứng rắn chống lại sở chữ Bính. Họ Tần kia là một tên quan ngoại địa, ở Nam Kinh thành này không biết gì cả, làm sao dám dẫn dắt mọi người ra ngoài tranh đoạt địa bàn, không bị dọa đến vãi ra quần đã là may mắn.
Dù sao cũng là một quan ngoại địa, cho dù là có bản lãnh có năng lực tới mức nào, làm sao biết rõ các loại quan hệ chằng chịt dây mơ rễ má bên trong Nam Kinh thành hai trăm năm qua, sớm muộn gì cũng phải gặp xui xẻo. Tỷ như quy củ bái yết các nhà quan quyền quý… Nghĩ đến những chuyện này, Lộc Nhĩ Linh dương dương đắc ý, cảm thấy ép Tần Lâm rời đi, để cho Thí Bá Hộ mình tiếp tục làm chính, dường như cũng không phải là việc khó khăn gì.
Tần Lâm từ trong đại môn đổ nát Bá Hộ Sở đi ra, đứng trên bậc thềm, ba người Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm chia ra đứng hai bên.
- Bản quan chính là tân nhậm Bá Hộ sở chữ Canh, thừa mông Hoàng thượng đặc chỉ thưởng thụ Phi Kỵ Úy, từ nay về sau chính là trưởng quan của các ngươi...
Đặc chỉ thưởng thụ? Không phải là đại án bảo cử sao? Các Hiệu Úy đều hiểu cân lượng hai chữ ‘Đặc chỉ’, những người ngày hôm qua không tới liền châu đầu ghé tai hỏi thăm lai lịch trưởng quan mới.
- Con bà nó, tên này không phải là hạng tốt lành gì, đối với huynh đệ cẩm y trong sở cũng ra tay tàn ác…
Du Quải Tử ở giữa đám người chợt thóa mạ nho nhỏ:
- Có thấy tên ngốc đứng bên cạnh hắn không? Ngày hôm qua y một quyền đánh ngã một huynh đệ ta, lại đánh vào ngực lão tử, suýt chút nữa đánh cho lão tử ngạt thở, tên này quả thật là ác độc!
Các Hiệu Úy thi nhau khuyên nhủ Du Quải Tử, tỏ vẻ cùng chung cừu địch với lão. Bất quá bọn họ không phải là người tâm tư đơn giản, nghĩ đến thủ đoạn lôi đình ngày hôm qua, ngay sau đó liền sinh ra mấy phần úy kỵ đối với Tần Lâm. Còn có kẻ tâm tư linh hoạt suy nghĩ: nếu tâm phúc trưởng quan mới mang tới đặc biệt hùng mạnh, như vậy lần sau tranh đoạt địa bàn cùng sở chữ Bính...
Lộc Nhĩ Linh nghe vậy cau mày, lòng nói vì sao Du Quải Tử lại làm gia tăng chí khí người khác, diệt uy phong của mình như vậy? Nhưng rõ ràng là Du Quải Tử đang chửi Tần Lâm...
Tần Lâm giới thiệu Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm cho mọi người, bởi vì tiền nhiệm Bá Hộ tự dẫn dắt một Tổng Kỳ, sau khi điều đi bản sở cũng chỉ có một Tổng Kỳ thực thụ của Lộc Nhĩ Linh. Tần Lâm bèn không khách sáo chút nào phân phái Hàn Phi Liêm đã có hàm Tổng Kỳ dẫn dắt một Tổng Kỳ năm mươi người, Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí đều ở dưới tay y.
Những thứ này đều là quan mới nhậm chức cất nhắc tâm phúc theo như thông lệ, người khác cũng không thể nói gì được.
Ánh mắt sắc bén của Tần Lâm quét nhìn mọi người, giọng hắn như chém đinh chặt sắt:
- Bản quan ra lệnh, các ngươi nhất định phải phục tòng, nếu không quân pháp nghiêm trị không tha! Đồng thời dưới tay bản quan, tiền chia thường lệ mỗi tháng của các ngươi cũng sẽ được gia tăng gấp đôi, nếu như không làm được, bản quan sẽ tự bỏ tiền túi bù vào.
/1145
|